Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, October 8, 2016

[Trà Sữa Tâm Hồn] Bước từng bước nhỏ

[Trà Sữa Tâm Hồn] Bước từng bước nhỏ






$pageIn

“Cái thằng tên chi kì cục!”, thằng Tú vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. “Mày nói sao?” – tui tò mò. “Thì cái thằng mới chuyển tới xóm mình í. Mèng ơi, nó tên Hồng đó mậy!” Cả đám cười ré lên. Công nhận, cái tên nghe “độc” dễ sợ.

Thằng Hồng trạc tuổi tụi tui, nhỏ con nhứt đám. Da nó đen nhẻm như hòn than từ dưới mỏ mới chui lên. Má nó bán bánh ú ngoài chợ, bởi vậy, tụi tui toàn nhè tên “bánh ú” lên mà réo. Học chung lớp với tui, Hồng học ẹ cỡ nhứt nhì lớp. Má nó phiền lòng lắm. Bữa nọ, vừa xếp chén vô mâm cơm, tui vừa nghe má nó rì rầm với má tui chuyện gì đó trên nhà. Tối, má rỉ tai tui: “Mốt con kèm thằng Hồng học nha. Má nó năn nỉ quá trời. Tội nghiệp!”. Tui ừ hữ để đó cho xong. Kèm ai thì kèm, chớ kèm cái thằng chậm chạp ấy thiệt tình rầu hết sức luôn.

Sau bữa đó, chẳng hiểu sao thằng Hồng cưng tui dễ sợ. Nhà có món gì ngon ngon là nó tình nguyện bưng qua cho tui đánh chén. Sáng nào tui cũng được nó ưu ái cho nguyên một cái bánh ú bự thiệt bự. Trưa lại có xơ-ri tráng miệng nữa. Được đúng một tuần, nó bắt đầu… gợi chuyện: “Trung nè, mai mốt mày cho tao xách tập qua học cùng với mày nha! Tao học ẹ quá, má tao rầu!”. Ngó vẻ mặt tội tội, tui giả bộ lặng thinh một hồi rồi cũng xuôi xị: “Cũng được. Tối mai mày qua tao luôn đi. Nhớ mang tập Toán đi đó!”. Hai mắt thằng Hồng sáng rỡ: “Thiệt hen?”.

Hồng học bài chậm rì. Có bài Toán dễ ẹc mà nó tính hoài không xong. Bữa nọ, tức quá, tui kí nó muốn lủng đầu: “Trời ơi là đất. Sao có cái công thức đơn giản dễ sợ mà mày cũng không thuộc là sao?”. Tức thì, chẳng nói chẳng rằng, thằng Hồng xách tập… ra về, mặc cho tui í ới: “Nè, giận tao hả mậy? Kí đầu có chút xíu mà!”. Sau vụ đó, tui mới biết thằng Hồng có cục tự ái bự chảng. Mấy bữa sau, nó quyết tâm tự học ở nhà, mặc cho tui năn nỉ muốn gãy lưỡi. Nó nói: “Tao biết tao học ẹ. Nhưng như thế không có nghĩa là mày muốn nói tao sao cũng được. Tao đang cố gắng mà!”. Tui lặng đi.

Thằng Hồng chẳng thèm qua nhà tui học nhóm nữa. Má tui biết chuyện, rủ rỉ: “Hay con qua nhà nó coi sao?”. Tui lũn cũn xách tập qua năn nỉ nó… học cùng. Thiệt tình, ngược đời hết sức. Thấy tui lọ mọ chạy qua, thằng Hồng róc mía cho tui ăn, rồi còn leo lên cây xoài cao tít để lựa trái chín cho tui đem về nữa. Chơi riết, tui mới hay tính thằng Hồng dễ thương thiệt. Nó thương má nó nhứt nhà. Năm rồi, nó tính bỏ học để lo làm bánh ú mà thấy má khóc rức nên nó thôi. “Mai mốt học hết cấp III, tao tính đi học nghề cho mau ra tiền chứ không học đại học. Tao khoái sửa xe gắn máy lắm Trung à” – thằng Hồng thổ lộ với tui vậy đó.

Kết thúc học kì I, điểm của Hồng leo lên top 15 của lớp. Má nó mừng rớt nước mắt, bữa nào cũng bắt nó xách bánh ú qua cho tui ăn.

– Trung nè! – Hồng khều tui.

– Chi mậy?

– Tao suy nghĩ lại rồi. Má tao khoái cho tao đi học lắm. Bởi vậy, tao sẽ ráng học thật tốt để có học bổng, mai mốt còn vô Đại học nữa mà. Mày nghĩ sao? – Hồng rụt rè.

Tui mở ngoác miệng, tròn mắt ngạc nhiên. Cuối cùng thì thằng bạn chậm chạp của tui cũng đã vượt qua mặc cảm và dám mơ ước.

– Tao ủng hộ mày! – Tui gật đầu, nói nhỏ.

Mọi người cứ nghĩ tui giúp Hồng. Nhưng thiệt ra, nó giúp tui nhiều hơn. Bằng một cách nào đó, Hồng đã giúp tui nhận ra: Cứ chầm chậm, chinh phục từng bước nhỏ, sẽ đến lúc được phép ước mơ về một con đường dài.

 

Cún Xù

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên