Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, September 10, 2016

[Trà Sữa Tâm Hồn] Bí Mật Của Cậu Út

[Trà Sữa Tâm Hồn] Bí Mật Của Cậu Út






$pageIn

Nguồn gốc mọi xáo trộn trong nhà luôn bắt đầu từ Lâm, thằng em duy nhất nhỏ hơn tôi 7 tuổi. Một buổi sáng, xe máy của ba không thể nổ máy. Đó là vì bu-gi đánh lửa đã biến thành quả lắc treo toòng teng dưới đồng hồ cúc cu. Có lần, tôi mất đứt hai tiết học sáng, chỉ vì xe đạp đột nhiên biến mất… cái ghi-đông, đã được biến hình thành một… cây cung và giấu kỹ dưới gầm giường thằng nhóc. Má và tôi phải la rầy thằng nhỏ suốt. Nhưng vừa mới đây, bỗng dưng mọi sự thay đổi.

Phòng riêng của Lâm ngay kế phòng tôi. Cuối tuần, tôi hay tranh thủ lau dọn phòng cho cả hai chị em. Nhưng hôm rồi, tôi đập ầm ầm hồi lâu, thằng nhóc mới thò đầu ra: “Út tự dọn phòng rồi mà!”. Rồi nó hé cửa: “Nè, chị Hai ngó đi!”. Tôi vừa ghé mắt nhìn vô, nó đã tức tốc sập cửa, suýt nữa khiến tôi bẹp mũi. Chỉ vài giây thôi, nhưng tôi vẫn kịp nhận ra bãi chiến trường mọi ngày giờ đây được xếp dọn gọn gàng.

Mấy ngày nghỉ Năm mới, thằng Lâm vẫn xuống ăn cơm với cả nhà. Nhưng rửa bát xong là thằng nhỏ chạy ù lên lầu, cài chặt cửa. Cái máy vi tính thường ngày hai chị em tôi vẫn phải giành nhau, giờ đây chỉ còn mình tôi sử dụng. Má và tôi cảm thấy lo lắng.

Nhà tôi bắt đầu xảy ra vài vụ việc khác thường. Chẳng hạn, các bó rau đủ loại trong tủ lạnh của má đột nhiên lần lượt biến mất. Cái hũ thủy tinh lớn dành để cắm hoa của tôi cũng mất dạng. Sau một đêm thức dậy, vỉ trứng gà mất tích một hột. Cả nhà nhao nhác.

Đi khỏi phòng, giờ đây thằng nhóc em tôi khóa cửa, chìa khóa đeo toòng teng trước cổ. Thỉnh thoảng, trong phòng Lâm, vang lên tiếng lịch kịch lạ tai. Một lần khác, áp tai vào cửa nghe ngóng, tôi giật bắn lên khi nhận ra có tiếng nói chuyện léo xéo, nghe rất dị thường. Từ hồi nhỏ, ba má đã luyện cho chị em tôi tính độc lập và tôn trọng tự do cá nhân của người khác. Vì thế, không ai vào phòng Lâm khi nó khóa cửa, dù trong nhà có chìa khoá sơ-cua. Trong bữa cơm, tôi bắt nọn: “Trong phòng cưng có cái gì đó hả Lâm?”. Thằng nhóc giật thót, cố nói cứng: “Có đâu nào, chị Hai!”. Má đưa mắt cho tôi. Má tin thằng nhóc, khi nào có thể nói, nó sẽ tự nói.

Hồi chủ nhật rồi, nhà tôi có khách. Một cô bé với cánh tay băng bột được mẹ đưa đến bằng taxi. Khách của cậu út Lâm. Thằng nhóc chạy ù lên gác, khệ nệ mang xuống lần lượt từng món: Một con vẹt lông xanh xích vào thanh sắt nhỏ. Hũ thủy tinh – đích thị là hũ cắm hoa của tôi – đựng cặp cá vàng. Một con chuột lang trong lồng sắt nhỏ. Và cuối cùng, một con rùa lớn cỡ hai bàn tay. Vậy là hiểu rồi nhé. Rau củ cho vẹt và chuột lang. Trứng gà chiên cho rùa. Má nhìn tôi. Tôi nhìn má. Mặc dù chứng kiến nhiều trò của thằng út, nhưng chưa bao giờ má và tôi sững sờ đến vậy.

Cô bé khách và bầy thú nhỏ đã lên xe ra về, Lâm mới khai thiệt: Cô bạn thân của cậu bị tông xe, Lâm xung phong mang lũ vật cưng của bạn về chăm sóc. Vì sợ má la rầy, nên cậu chàng nuôi lén. Thằng nhóc nhe răng cười hì hì: “Tại con tội nghiệp mấy con thú cưng, má à!”. Má nghe vậy cũng phì cười. Tôi nhíu mắt hồ nghi: “Thiệt hông?”. Lâm gãi đầu, bối rối: “À… ừm… Em tội nghiệp nhỏ bạn bị đau nữa. Thương nó chút xíu thôi mà!”

 

Minh Goon

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên