Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Monday, September 19, 2016

[Trà sữa tâm hồn] Sky talkshow: “Lúc nào cũng thấy chán!

[Trà sữa tâm hồn] Sky talkshow: “Lúc nào cũng thấy chán!”






$pageIn

Em có một vấn đề. Lúc nào em cũng thấy chán. Cái gì cũng chán. Chẳng việc gì khiến em thật sự vui. Trường lớp, bài vở, bạn bè, chơi bời… em chẳng đam mê trong bất cứ thứ gì. Em mới có 19 tuổi. Chuyện gì đang xảy ra với em vậy? Em phải làm gì để hết chán?

(munny1389…@yahoo.com)

 

Anh không ngạc nhiên khi nhận được câu hỏi này của em hehe :D. Bởi vì đã có rất nhiều lần anh ngồi café, thư viện, hay xe bus đã nghe thấy người ta hỏi nhau câu ấy. Người ta ở đây là những người trẻ, như anh, như em…

Để trả lời câu hỏi thứ nhất của em thì không khó. Chuyện gì đang xảy ra với em ư? Có rất nhiều nguyên nhân có thể khiến những 8x hay 9x bây giờ cảm thấy “thiếu lửa”: cuộc sống quá… đầy đủ, thiếu niềm tin vào chính mình, chưa xác định được con đường đi, khát khao một thay đổi, vừa trải qua thất bại, hoặc có thể chỉ vì… đứa ngồi bên cạnh bảo đang chán! 😀

Nguyên nhân thì đa dạng nhưng tất cả chúng đều có một điểm chung: chúng không mang tính chất loại trừ. Có nghĩa là nguyên nhân khiến em chán có thể là một, hai,… tất cả những điều trên hoặc hơn. Nhưng nói chung câu hỏi này cũng chỉ nên đi đến đây. Giống như mổ xẻ một truyện cười sẽ giết chết sự hài hước, cố gắng cắt nghĩa cái sự chán cũng chỉ làm cho người ta chán hơn :)) Quan trọng là em làm gì với nó.

“Em phải làm gì để hết chán?” Có thể nhiều người khác sẽ khuyên em sống tích cực hơn, học một nhạc cụ, chơi một môn thể thao, hay thậm chí tìm một người mới để yêu ( 😀 )… đại loại là làm một điều gì đó mới mẻ để thay đổi nhịp điệu sống hàng ngày và tìm kiếm niềm đam mê. Nhưng câu trả lời của anh là: không làm gì cả. Em cứ sống như trước giờ em vẫn sống. Cứ làm những việc em vẫn làm. Có thể không làm một số việc nếu thấy quá chán (chẳng hạn như đi học :)) )

 

*Bởi vì nói cho cùng nếu em đã chán, chất lượng công việc của em cũng sẽ “tố cáo” toàn bộ điều ấy. Nếu em làm thêm cho một quán café, khách hàng sẽ cảm nhận được độ “ngấy” trong ly café em pha cho họ. Nếu em viết một bài tiểu luận nộp cho lớp, giáo viên chấm điểm sẽ đọc được tâm trạng của em giữa những hàng chữ tưởng như vô tình. Những sản phẩm như thế không có mấy giá trị với xã hội, mà nhiều khi còn góp phần nhân rộng căn bệnh “chán” vốn rất dễ lây lan /:)

*Thêm vào đó, nếu như mỗi khi chán em đều tìm đến một thứ gì đó mới để tìm quên thì chung quy cũng chỉ là một cách khỏa lấp tạm thời, không giải quyết được hoàn toàn vấn đề (bởi vì cái vấn đề này bản thân nó đã chẳng có gì nhiều để mà giải quyết ^^ ) Rồi sẽ đến lúc em chán cả những thứ một thời đã từng là mới mẻ đó, và rồi thì lúc đó em sẽ làm gì? Chạy đi tìm một thứ mới mẻ khác? Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi không còn một điều gì mới cho em thử? 😀

Em hãy cứ chấp nhận cái cảm giác chán chường ấy như một thực tế (hơi khó chịu) của cái tuổi 19. Trong một năm có một mùa gọi là “mùa rối” (là một cái mùa mà người ta làm cái gì cũng thấy rối 😀 ) thì trong cuộc đời cũng có thể có một tuổi gọi là “tuổi rối”, tại sao không? Em hãy cứ bình thản bỏ cái cục chán ấy vào trong túi quần và ra đường với nó mỗi ngày, đi những nơi em muốn đi, làm những việc em muốn làm, dù có thể nhiều lúc sẽ hơi khó vì có nó trong túi quần thì túi quần nặng lắm 🙁 Không muốn đi đâu và làm gì thì có thể ở nhà trùm chăn và ngủ. Rồi một ngày nào đó cái sự chán sẽ tự rơi ra, khi em đang móc túi lấy ví trả tiền một que kem, hay khi em thò tay lục tìm chiếc điện thoại. Đơn giản như thế thôi. Đừng cố gắng xua đuổi, nó sẽ chẳng chịu đi đâu. Nó sẽ đi khi nào em quên rằng nó đang tồn tại (giống như là nấc vậy) 😉

Good luck em cùng tuổi 19! ^^

 

Sky

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên