Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Friday, September 23, 2016

[Truyện Ngắn] Một Vụ Thua Độ

[Truyện Ngắn] Một Vụ Thua Độ






$pageIn

– Buzz!

– Ui?

Này, mày có gì cần thú tội với tao không?

– Gì cơ??? (icon chớp chớp)

– Còn vờ ngây thơ con bò đeo nơ nữa. Cái gì trên Face thế hả? Khai ra mau!!!

– Không, có gì đâu :-<

– Không có gì là sao? Thay đổi trạng thái quan hệ mà bảo là không có gì. Sao không nói gì với tao? Bạn bè mà thế à?

1. Vụ cá độ

Nói ra thật xấu hổ, My đã nghĩ như vậy đấy. Là con gái mà My lại đem lòng để ý người ta trước, mặc dù nó vẫn đảm bảo 100, 1000, 1 triệu lần rằng Phan không hề biết điều đó. My và Phan quen nhau ở lớp học thêm Toán vào đầu năm Mười Hai. Cậu ấy là bạn của Huyền – bạn thân nhất của My. Một Ams, một Kim Liên. Một khối D, một khối A. Một fan MU, một fan Barca. My lãng mạn, Phan thực tế. My nhí nhảnh, Phan trầm tư. Tóm lại, hai đứa HOÀN TOÀN ĐỐI NGƯỢC NHAU.

My từng cao giọng nói với Huyền, rằng nó sẽ không bao giờ thích một kẻ như Phan. “Mày xem, người đâu mà tính cách cứ như ông cụ non, nghiêm túc một cách quá đáng. Vào lớp học thêm cũng quần Tây áo sơ mi, ngồi học thì chăm chú không thèm quay ngang quay dọc. Tao á, tao chẳng ham kiểu người ấy, trẻ mà không biết hưởng thụ, sau này già á, ngồi mà tiếc…”

Thế nhưng đúng là người tính không lại được trời tính. Mọi thành kiến của My đối với Phan sụp đổ tan tành vào đúng ngày sinh nhật lần thứ mười tám của Huyền. Hôm đó số người tới dự cũng không quá đông, có cả Phan. Và tất cả đã phải trầm trồ một cách ngưỡng mộ trong cái khoảnh khắc Phan cầm cây guitar lên, vừa đệm vừa hát bài “When you say nothing at all” tặng cho Huyền. Trời ơi ai bảo mẫu con trai lý tưởng của My phải là người mặc áo kẻ ca-rô, đeo kính, cầm đàn guitar vừa đệm đàn vừa hát chứ. Tại sao đúng hôm đó Phan lại giống mẫu người lý tưởng của My vậy chứ? Tại sao hát bài tình cảm mà mặt lại lạnh băng thế kia? Ôi từ bao giờ My lại thích người lạnh lùng vậy? Thấy mấy cô gái kia nhìn Phan chỉ trỏ, rồi lại nói nhỏ vào tai nhau cười khúc khích, My hơi khó chịu trong lòng.

Và thế là, My đổ Phan cái rầm. Rầm!

My hay để ý Phan hơn trước và cũng tự nhiên bâng quơ thích những thứ vẩn vơ. Thích cái cách Phan xoay bút lúc làm bài, thích điệu gõ ngón tay xuống bàn như một thói quen của cậu ấy. My tìm hiểu và theo dõi lịch thi đấu của Barca, update tỉ số và học thuộc tên các cầu thủ trong đội. My bắt đầu sưu tầm đồ dùng có gắn logo Barca, việc mà trước giờ chỉ làm đối với MU. My thề, nếu fan MU nào nhìn thấy nó cùng lúc chứa chấp đồ của Barca và MU chung một phòng, nó sẽ bị “phanh thây” ngay lập tức. Fan MU mà, nói khách quan thì khá là hiếu chiến và lòng tự tôn cao ngút trời. My cũng vậy. Cho nên việc thích Phan, My giấu biệt, ngay cả đối với Huyền.

-Bờm! – Phan buzz My trên yahoo. (Bờm là tên ở nhà của My).

-Gì? – My gõ nhanh trên bàn phím, tim bỗng dưng đập nhanh hơn nhưng cố tỏ vẻ lạnh lùng.

-Mai nhớ trả vở!

-Ừm.

My thất vọng. Hiếm khi một trong hai đứa chịu bắt chuyện trước, ngay cả khi My thấy nick Phan sáng đèn cũng vẫn lì lợm mặc kệ. Hiếm hoi mới có ngày Phan chịu buzz trước thì lại chỉ nhắc chuyện trả vở. Haizzz. Hôm qua mình đã cố tình để lộ danh sách tên thành viên đội Barca trong quyển giấy nháp trên bàn mà hắn còn không để ý. Đồ vô tâm. Không thể chịu nổi tên này. My tiếp:

-Này!

-Chi?

-Tối mai có trận siêu kinh điển Real Madrid – Barcelona. Xem không?

-Ơ, cũng biết à? Tưởng chỉ thích MU thôi. Dĩ nhiên xem rồi.

-Người đam mê bóng đá là phải am hiểu tường tận, phải biết trận nào đáng xem, chứ không chỉ xem đội mình thích – My lên mặt, rồi gõ tiếp – Thế cá độ không? :)) Tớ chọn Real.

-Cá độ?????

-Ừ. Không dám à? – My khích tướng.

-Cũng được.

-Nhưng lấy gì để cá đây?

-Nếu cậu thắng thì tớ mời chầu kem Thủy Tạ cộng một vòng Bờ Hồ, phương tiện tùy cậu chọn, thời gian tớ chọn. Ok?

Quá được. Đúng sở thích của mình” – My nghĩ bụng, gõ câu trả lời:

-Được. Còn ngược lại?

-Nếu cậu thua, cậu phải đổi tình trạng quan hệ trên Facebook thành in relationship với tớ trong vòng một tháng.

In relationship với Phan. Một… một tháng. Có nhầm không vậy?

-Cậu… cậu có âm mưu gì thế?

-Không. Tớ đang dính scandal tình cảm với một bạn trong lớp. Bị ghép đôi thôi. Cần kiếm một người để “hẹn hò” ảo cho chúng nó không trêu nữa. Trường ngoài càng khó điều tra. Cậu giúp tớ nhé – Ngừng một lát, Phan gõ tiếp – Không đồng ý à?

Cái gì? Ai bảo My không đồng ý. 100 lần đồng ý ấy chứ. Giờ ngồi cầu nguyện cho Real Madrid thua. Haha. Lần đầu tiên trong đời cá cược với ai đó mà chỉ mong mình thua. Có hâm lắm không? Hầy, thôi kệ. Người ta bảo, khi thích ai đó nếu mà còn là chính mình thì không phải thích nữa. Hâm tí đâu có chết ai đâu. Hờ hờ…

Ấy thế mà Real thua thật. My đàng hoàng đổi sang trạng thái đang hẹn hò với Phan. Nhưng khi đổi rồi, nhận được quá ư là nhiều like và comment của bạn bè, nó có chút gì đó hụt hẫng. Lúc trước mải “bay lượn” với đủ thứ tưởng bở này nọ, nó không nghĩ xa xôi gì lắm. Nhưng, giờ bình tĩnh lại, xét cho cùng, hóa ra mình chỉ là tấm bia đỡ đạn cho người ta. Xét cho cùng, đây chỉ là mối quan hệ ảo. Xét cho cùng, một tháng sau lại single. Haizz…

 

2. Đơn phương

Ngẫm lại, đúng là Phan chưa hề thích My mà chỉ có nó đơn phương thích cậu ấy. Bằng chứng là Phan chẳng bao giờ đánh mắt sang nhìn My lấy một lần trong mấy chục buổi học thêm cùng nhau. Phan cũng chẳng có cái gì của MU để thể hiện “thiện chí”. Phan còn rất rất ít nhắn tin cho My mặc dù số điện thoại đã lưu từ lâu. Nếu có thì cũng chỉ: “Mai nghỉ học nhé”, hay “Hôm nay trời nắng, nhớ mang mũ. Huyền bảo tớ nhắn tin cho cậu”. Rồi thì “Huyền hỏi cậu có áo mưa chưa để đi học về mang qua cho, trời mưa bất ngờ quá”. Xin người, đành rằng hai cậu học cùng lớp, nhưng sao lúc nào cũng là nó nhắc cậu? Chẳng nhẽ nó phải nhắc cậu mới biết đường hỏi tôi? Nếu đã nhắn rồi, không thể bỏ bớt vế “Huyền bảo…” gì gì đó, để tôi xem là ý của cậu, không được sao? Mà con Huyền kia nữa, điện thoại của mày đâu không nhắn, còn xúi hắn nhắn làm gì. Lẽ nào mày sợ tốn 100 đồng cho tao. Bạn với bè, thân thế đấy!

My toàn ngồi độc thoại kiểu thế. Độc thoại xong lại dặn mình cấm thích Phan nữa. Thật dại dột khi thích đơn phương ai đó. Dành trọn tình cảm cho người ta trong khi người ta chẳng thèm để ý đến mình, mặc kệ sống chết. Trước giờ, My chưa bao giờ nghĩ nó thích ai đó trước, đừng nói là kiểu người-như-Phan. Giờ thì thảm rồi, dính mũi tên của thần Cupid đúng lúc không để phòng, mất cảnh giác. Mà ông thần này cũng thật tệ, đã bắn, sao không bắn vào hai người, lại chỉ để mỗi nó chịu trận? Có phải trông nó ngốc nghếch, dễ bị bắt nạt lắm không?

Chiều Chủ Nhật, tuần thứ hai sau khi “in a relationship” với Phan, My nhận được một tin nhắn from “Fan Barca” với nội dung rất ngắn gọn: “Ở nhà không? Tớ qua trả nợ”.

Có nhầm không? Người thua là My mà. Với lại My cũng đã thực hiện lời hứa rồi, đâu có nợ nần gì nữa. Phan bỗng dưng đòi trả nợ là sao? My nhắn lại: “Ở nhà. Nhưng nợ gì?”. Rất nhanh chóng, tin đáp: “Chờ đi. Qua thì biết!”.

Có phải là Phan đang thử thách tính kiên nhẫn của My không? Tại sao có thể nhắn cho My những dòng cụt lủn vậy hả? Hắn tổng kết được mấy điểm môn Văn vậy? Có đủ lên lớp không chứ? My tức tối tuôn một tràng, nhưng khác với cái đầu đang gần như bốc hỏa, tay lại mở tủ tìm quần áo và ngắm nghía trước gương (ôi con gái!). Nghĩ lại, dù sao thì biết nhắn tin cho My mà không phải là “Huyền bảo” cũng là một tiến bộ vượt bậc rồi.

Phan khá đúng giờ. 15 phút sau đã có mặt trước cổng. Hóa ra cậu ta cảm ơn chuyện giúp giải vây vụ scandal tình cảm. Phan đèo My một vòng quanh Bờ Hồ, ăn kem Thủy Tạ, thực hiện y như phần thưởng nếu chiến thắng vụ cá cược.

Xem ra, “canh bạc” này My không thiệt.

Hai đứa dựng xe ngồi ghế đá ngắm mặt hồ phẳng lặng, chẳng ai nói câu nào. Bất giác My nhìn sang Phan, vẻ mặt cậu ấy toát ra vẻ hiền hòa, không còn lạnh lùng như lúc trên lớp, ánh mắt nhìn xa xăm. Cảm giác bình yên lạ.

3. Ngày nắng, và

Hết một tháng như cá cược, không cần Phan bảo, My tự động chuyển sang single, một cách rất thoải mái. Nếu Phan không thích nó, nó đơn phương thích Phan cũng không vấn đề. Nhưng mà phải gỡ cái “đang hẹn hò” này ra, kẻo nhìn vào đó nó lại chạnh lòng. Lúc đi cũng đột ngột như lúc đến khiến lũ bạn nó trở tay không kịp, comment thể hiện sự ngạc nhiên tột cùng, kiểu như “sao lại chia tay nhanh thế mày?”, hay “Tính lừa bọn tao đấy à?”. My vẫn mặc kệ, không trả lời. Làm như nó đang tận cùng của đau khổ sau chia tay vậy. “Diễn kịch phải vậy mới đạt” – My thanh minh với Huyền. Nhưng trong thâm tâm, My biết nó buồn thực sự.

-Này, cậu đếm từng ngày để đổi status đấy à? – Phan hỏi My trên Yahoo

-Tớ vốn là đứa giữ lời mà. Dù sao scandal của cậu cũng lắng xuống rồi, tốt nhất nên đổi để cậu còn đi tìm người mới. Haha

-Tớ chẳng muốn tìm ai nữa.

-Sao thế? Cậu bị đá à? Poor you! – Tim My nhói lên một cái. Nó trân trọng không được, kẻ nào ngu ngốc đá đi thế kia?

-Ừ! Tớ… đơn phương thích người ta.

-Hả???

Phan ơi, cậu thảm rồi. Giờ thì cho cậu nếm nỗi khổ mà tôi đã trải qua nhé. Nói cho cậu biết, cô gái đó chắc chắn không thích cậu. Vì sao ư? Vì cậu cũng ngốc như tôi, không dám nói ra điều mình nghĩ. Thích đơn phương, cậu mệt rồi. Haha. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sao My lại chẳng hả hê chút nào, trái lại càng buồn thêm. Ông trời đúng là thích trêu ngươi con người. My thích Phan. Phan thích người khác. Người khác lại thích người khác nữa… Cứ chạy vòng quanh luẩn quẩn mãi ….

***

Cuối xuân đầu Hạ, mưa càng lúc càng dày, và bất chợt nữa, đôi khi khiến người ta trở tay không kịp. My chỉ chờ một ngày nắng để có thể mang đống đồ liên quan đến Barca ra sân phơi, tiện thể mang con Canon của bố ra chụp bộ ảnh thật lung linh gửi cho Phan, tiện thể… kết thúc tất cả cho xong. Nhưng mãi mà trời vẫn cứ âm u. Thật chán.

-Sắp mưa đấy mày, nhớ mang áo mưa và dù – My gọi điện thoại cho Huyền hỏi lịch học thêm, nhân tiện nhắc con bạn.

-Hôm nay tốt thế. Hehe.

-Thì “có qua có lại” mà, trước giờ toàn mày nhắc tao.

-Ố, tao nhắc mày bao giờ?

-Chẳng phải mày bảo Phan nhắn tin nhắc tao mang mũ, mang dù sao? Tin nhắn tao còn giữ đây.

-Sao tao không nhớ nhỉ? Quái, mình làm người tốt lúc nào mà mình không biết mới kỳ…

Hả?

Không phải Huyền nhắc, lẽ nào Phan mượn danh Huyền?

Lẽ nào Phan quan tâm đến My thật?

Lẽ nào My nhìn sai con người Phan?

Ôi lẽ nào… người Phan thích chính là…

Là My ư?

***

-Phan, cậu… – My hớt hải chạy đến nhà Phan, bấm chuông inh ỏi. Bộ dạng nó lúc này trông thê thảm hết mức.

-Có chuyện gì thế My? Cậu… chạy đấy à? Vào nhà đi – Phan nhìn My, đầy lo lắng.

-Không! Tớ đến chỉ hỏi cậu điều này thôi. Huyền bảo nó không hề nhờ cậu nhắn tin cho tớ mỗi lần mưa nắng bất ngờ. Lẽ nào là cậu…

-… (đỏ mặt).

-Cậu… tớ – My không nói hết chữ trong câu. Cố trừ lại một khoảng trống ai cũng dễ nhận ra.

-Ừm – Phan trả lời gượng gạo, nhìn sang chỗ khác.

-Không tin, không tin. Muôn vạn lần không tin được. Có gì làm bằng chứng không?

-Sao cậu lại không tin?

-Vì tớ cũng thích cậu – My dõng dạc – Tớ hay nhìn về phía cậu, tớ thuộc mọi thói quen của cậu, tớ sưu tập đồ Barca, thuộc lịch thi đấu, tên cầu thủ Barca, vì cậu. Còn cậu, đâu có làm gì vì tớ chứ…

-Cậu nghĩ tớ nhìn sẽ để cậu bắt gặp? Cậu nghĩ tớ không biết thói quen của cậu? Không biết sao tớ rủ cậu dạo hồ Gươm và ăn kem Thủy Tạ chứ không phải kem Tràng Tiền? Cậu nghĩ tớ không biết gì về đội bóng yêu thích MU của cậu? Có tin là bộ sưu tập MU của tớ đã lớn hơn cả của cậu rồi không?

-Vậy ra…

My ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống đất. Phan bật cười dùng ngón tay giữa búng nhẹ vào trán My một cái khiến My khẽ nhăn mặt ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt bắt gặp nhau. Cùng cười. Một đám nắng nhỏ bất chợt vén mây chiếu xuống. Bừng lên trên hai khuôn mặt ửng hồng. Rạng rỡ.

 

Quỳnh Chi

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên