Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, September 10, 2016

[Truyện Ngắn] Tôi Đang...

[Truyện Ngắn] Tôi Đang...






$pageIn

1.

[…] Tháng sáu rồi, ở đó thời tiết thế nào? Chắc là nóng lắm nhỉ? Sau khi thi tốt nghiệp xong cậu sẽ đi nghỉ hè ở đâu? Mình rất khỏe, vừa thi tốt nghiệp xong và chưa biết làm gì để giết thời gian. Trong khi bọn bạn lo ôn thi Đại Học mình chỉ toàn ăn và ngủ. Mình được nhận vào một trường Đại Học nhờ kết quả của kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia môn Pháp mà mình đã kể cho cậu nghe hồi tháng tư ấy. Mình cũng định đi làm thêm như cậu. Chậc, đột nhiên lại mong gặp cậu ghê. […]

Dã Quỳ nhớ là nó đã viết như thế trong là thư gần đây nhất gởi cậu bạn người Pháp tên Franois. Cậu ta là người bạn qua thư lâu nhất của nó. Lần đầu tiên Dã Quỳ biết tới cậu ta là một ngày lớp bảy đẹp trời. Hôm đó, trong giờ học Pháp đầu tiên của năm, madame Trâm bước vào lớp và trao cho mấy đứa (có nó) một số là thư làm quen. Cô kể rằng cô đã đem hình của lớp theo trong chuyến đi giao lưu với các bạn học sinh ở Lille. Vậy là sau khi xem ảnh, một số bạn đã quyết định viết thư làm quen. Từ lúc đó cho tới bây giờ hình như chỉ còn mỗi Dã Quỳ và Franois là vẫn giữ liên lạc.

Bức thư đầu tiên Dã Quỳ nhận được từ cậu bạn người Pháp được đựng trong phong bì màu vàng chanh. Thư có gởi kèm một tấm ảnh, khi đó cậu ta mười hai tuổi, bằng Dã Quỳ. Franois có mái tóc màu nâu và đôi mắt màu lục, Dã Quỳ đã luôn tự hào về điều đó. Song, dạo gần đây nó không nhận được hồi âm của cậu ta nữa. Ban đầu thì nó tự an ủi mình rằng cậu ta đang thi. Nhưng mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi gì. Oài, buồn ghê gớm.

Bây giờ thì Dã Quỳ đang ngồi cạnh bàn, nhìn lơ đãng ra khoảng sân đầy hoa bên ngoài cửa sổ và viết thư cho Franois. Đây sẽ là lá thư cuối cùng nếu cậu ta không trả lời nó.

– Quỳ ơi! Con có thư nè!

Tiếng mẹ gọi vơi lên từ dưới nhà lôi Quỳ ra khỏi ớ suy nghĩ vẩn vơ. Chạy như bay xuống cầu thang, nó đáp nhẹ nhàng cạnh bên mẹ và đón lấy bức thư. Phong bì màu vàng chanh, thư từ Pháp. Mắt nó sáng rực khi nhìn thấy con tem rồi ngay sau đó vội tắt ngúm khi liếc qua mấy dòng tên và địa chỉ.

– Của ai vậy con?

– Của Hương mẹ ạ!

Mẹ nhìn Quỳ rồi cười tủm tỉm chẳng hiểu vì lý do gì, sau đó mẹ quay lại với bữa trưa bỏ mặt Quỳ buồn vui lẫn lộn. Nó vui vì đây là thư của Hương, cô bạn gái mới đi du học Pháp hồi đầu tháng, còn buồn ư? Cũng là vì lý do như trên mới lạ chứ.

Lyon, ngày tháng năm

Quỳ mến,

Bây giờ mày đang làm gì? Tao đã làm xong thủ tục và đang học những ngày đầu tiên trên đất lạ mày ạ…

 

***

2.

Thắng xe trước hàng hoa ngay cổng chợ, Dã Quỳ nhìn một lượt qua mấy chậu hồng đủ màu và dừng mắt cạnh chiếc xô đỏ chói đựng mấy bông lys trắng. Đẹp rực rỡ, chưa bao giờ Quỳ thấy chúng đẹp đến như vậy. Những cánh lys trắng muốt vương mấy giọt nước sáng long lanh trong ánh nắng vàng ươm. Mua một cành, Quỳ cười hài lòng rồi đạp xe lên dốc về phía con đường nằm dưới bóng hàng liễu. Long – bạn chí cốt của nó đang làm thêm ở quán café “Bạn & Tôi” tại đây. Tên này cũng thuộc diện được tuyển thẳng như nó. Hắn tận dụng thời gian rảnh để làm bồi bàn, kiếm tiền đi du lịch.

– Long!

– Quỳ? Mày đi đâu đây? – Long hỏi một cách ngạc nhiên

– Thăm mày, tao có quà cho mày nữa đây!

Long cười phì, nhận đóa lys trắng, lấy một ly nước đặt ngay quầy tính tiền và cắm bông hoa vào đó.

Trong lúc hai đứa vẫn còn đang bận tám đủ thứ chuyện, Long “A” lên một tiếng rồi chạy vội về phía cửa quán. Quỳ ngó theo hắn, lúc nhận ra lý do nó không lấy làm ngạc nhiên lắm. Long đang mời một toán khách người nước ngoài. Ban đầu hắn nói bằng tiếng Pháp, thấy khách không hiểu, hắn đổi ngay sang tiếng Anh. Dù tiếng Anh của Long nghe vẫn Pháp lắm nhưng (ơn trời) mấy người khách nọ vẫn hiểu hắn nói gì.

– Thế nào?

– Họ đi rồi – Long đáp bằng bộ mặt hớn hở

– Thế sao mày còn cười? Mà tại sao mày lại nói bằng tiếng Pháp trước?

– Ài, có cơ hội thì phải thử chứ. Được nói chuyện với người ta tao vui lắm. Còn tại sao nói bằng tiếng Pháp à? Vì tao giỏi tiếng Pháp chứ sao.

Quỳ cười lớn. Bây giờ cứ bước ra đường là dễ dàng gặp được những người như Long, luôn muốn thực hành những gì được học và phát huy hết khả năng của mình. Còn không thì học cũng giống như Hương, học thật giỏi, giật học bổng và tiến ra thế giới. Franois cũng không thua kém gì. Hè năm ngoái, bằng tiền để dành và tiền đi làm thêm, cậu ta đã tự làm một chuyến du lịch châu Âu theo hình thức tiết kiệm nhất. Chỉ có Quỳ là vẫn đứng yên tại chỗ. Nó có cảm giác như quá nhiều kế hoạch chỉ được nó đặt ra trong đầu và vứt đấy, không thèm động tới nữa. Thiệt tình…

– Mày giờ đang làm gì? – Long hỏi

– Gì ư? Chưa gì cả, tao định học thêm một thứ tiếng gì đó, học một lớp tin và một lớp vẽ nữa, nếu được.

– Thôi! – Long đạp thật mạnh lên vai nó và cười nhẹ – làm đi, đừng “tao định” nữa. Lần sao khi người ta hỏi mày một câu tương tự, hãy trả lời là “tao đang…” nhé. Không thì mày sẽ mãi đứng một chỗ và bị bỏ rơi đó.

Quỳ mở to mắt như thể vừa học được cái gì hay ho lắm. Và nó chợt nhớ ra, Long, Hương lẫn Franois đều nói rằng họ đang làm gì rồi sau đó mới nói muốn làm gì. Và trong sự ngạc nhiên của Long, nó nói cám ơn bằng giọng to nhất có thể, chạy ào ra khỏi “Bạn & Tôi”.

 

3.

Mình đang theo học một lớp tiếng Nhật và một lớp vẽ. Mình thấy vui lắm. Có điều này mình muốn kể cho cậu nghe nhưng để thư sau đi. Nhớ hồi âm cho mình nhé.

Bạn của cậu

Dã Quỳ.

– Con đi đâu vậy?

– Con đi gởi thư mẹ à!

Quỳ đáp, mở cửa và bước ra ngoài. Nắng buổi sáng rực rỡ. Cuối tháng tám mất rồi. Tuần sau Quỳ sẽ lên đường vào đại học. Hít một hơi thật dài, nó dừng lại giữa những bậc thang của con dốc vàng ngập hoa dã quỳ và nhắm mắt lại. Nó như nhận thấy một sự sung sướng lạ kỳ đang len lỏi trong từng thớ thịt.

– Bonjour Đa-Ki!

Quỳ giật mình, nó nhìn xuống chân dốc: một mái tóc màu nâu tung bay trong gió và một đôi mắt màu xanh lục đang mỉm cười. Franois!

“Tôi đang để dành tiền để thực hiện một chuyến nghỉ hè xa trước khi đến Paris học Đại học. Rồi Da Quy sẽ ngạc nhiên cho xem”

 

 

Thuỷ Tiên

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên