Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, October 8, 2016

[Trà Sữa Tâm Hồn] Cô bạn tủ lạnh

[Trà Sữa Tâm Hồn] Cô bạn tủ lạnh






$pageIn

Giữa năm lớp Mười, Trang chuyển vô lớp tui. Trang đẹp miễn chê. Tóc vàng, mắt xanh, da trắng, mũi thẳng tắp. Hỏi ra mới biết ba nó là người Úc, má nó là người Việt. Do ba nó chuyển công tác đến Việt Nam nên nó cũng phải chuyển trường theo. Ngày đầu tiên Trang vô lớp, tụi tôi nhìn nó ngẩn ngơ. Trang nghe tiếng Việt tốt nhưng nói thì không rành. Đến lớp nó ngồi im thin thít. Đám con gái lân la bắt chuyện, nó chẳng nói gì, cũng không thèm cười một cái. Tụi con trai bàn nhau bày cho Trang tiếng Việt. Cả đám bu lại chỗ nó ngồi, bàn tán láo nháo. Bỗng nó đập bàn cái rầm, đứng lên xách cặp ra về dù mới giờ ra chơi. Nhỏ Thúy cằn nhằn: “Sao đẹp mà chảnh quá vậy? Làm như tụi mình khoái nó lắm vậy?”. Cả lớp tui bắt đầu thấy khó chịu.

Hôm sau, má Trang dắt nó đến tận lớp, đứng ra nói xin lỗi thay Trang. Bà nói con gái mình hơi nóng tính. Trang chẳng nói tiếng nào. Từ đó, cả lớp tui để nó yên, không ai đến bắt chuyện với nó nữa. Dù cô chủ nhiệm động viên, tụi tui vẫn lạnh nhạt với con nhỏ. Trang không hòa đồng được nên ngày càng khép kín.

Có lần tui thấy nó ngồi thu lu ở ghế đá trước cửa lớp, tui định ra kéo nó vô chơi chung, nhưng mấy đứa con gái cản: “Nó chảnh lắm!”. Thậm chí có lần lớp đi bơi trong giờ Thể dục, không báo cho nó biết. Nó ngồi một mình trong lớp suốt hai tiết. Lúc cả lớp mới trở về, tui thấy mắt nó rơm rớm. Tui chợt hiểu ra Trang không phải mẫu tiểu thư chành chọe, chỉ có điều không biết tại sao nó lại cư xử như thời gian qua.

Một hôm tui phụ má dọn hàng ở chợ bỗng thấy mái tóc vàng lấp ló sau sạp hàng của dì Tư. Tui chạy ra thì thấy đúng là má con Trang đang đi chợ. Dì Tư hết mực khen Trang đẹp, nhưng nó nhíu mày có vẻ khó chịu. Nó quay sang nói với má một tràng tiếng Anh. Tui nghe chẳng hiểu gì hết. Đến khi tui ra về, thấy Trang đứng ngay cổng chợ vì má nó đi lấy xe. Tui vẫy tay chào, nói thiệt to: “Hello… À quên… Bye bye!”. Nhỏ bỗng cười phì. Má nó dắt xe ra, cười với tui: “Con là bạn học của Tracy hả?”. Hóa ra tên tiếng Anh của Trang là Tracy. Má Trang mời tui mai mốt qua nhà chơi, để nói tiếng Việt với nhỏ nhiều hơn. Trang gật đầu. Trước khi về nó còn vẫy tay và bye bye tui nữa.

Tui bắt đầu tập nói… tiếng Việt. Tức là nói từng từ một, thật chậm, với Trang. Nhỏ cũng nói thật chậm còn tui cố gắng phát âm thật chuẩn. Hai tháng như thế thì tụi tui từ từ nói nhiều hơn, từ chuyện trường lớp, chuyện thầy cô, đến những món ăn ngon. Tui thuyết phục nó tập ăn vài món quà bán trước cổng trường cho quen, Trang ngần ngừ nhưng cũng gật đầu. Từ đó cứ buổi chiều học xong, tui với Trang lại đi ăn quà vặt. Vừa ăn vừa nói chuyện là cách học tiếng Việt vui nhất. Trang thích thú lắm. Nhiều bữa nó còn dẫn tui về nhà, lên phòng chơi cả ngày. Lớp tui ngạc nhiên trước sự thay đổi của Trang. Mỗi khi Trang nói bập bẹ, dù giọng còn lơ lớ, nhưng cả lớp đều hiểu hết. Sau này tụi tui mới biết, vì bị chuyển trường đột ngột, môi trường mới lại trục trặc ngôn ngữ, Trang đã bị stress. Vậy mà tụi tui lại hiểu lầm là nó chảnh.

Các bạn đến nhà Trang chơi ngày càng đông. Ban đầu là nhỏ Thúy, Huấn lớp trưởng, sau đó cả tổ tui kéo đến. Rồi tới ngày Trang tự sang nhà tụi tui chơi. Sau nửa năm, Trang đã nói tiếng Việt thành thạo, có thể nói được những từ rất biểu cảm như “Chời ơi”, “Thiệt hôn?” hay “Hay quá ta!”. Thỉnh thoảng nó vẫn còn nhầm nhọt một số từ nho nhỏ, nhưng không đáng kể.

Sinh nhật Trang, tụi tui bí mật tổ chức một tiệc nhỏ ở lớp. Lúc nó vào, tụi tui giả bộ im re không ai thèm nói gì. Đến giờ ra chơi, tụi tui mới đem ra ổ bánh kem, thi nhau hất kim tuyến lên người nó. Trang la oai oái và cười hết cỡ. Hôm đó là ngày nó nói nhiều nhất, dù nói nhiều câu trật lất, như: “Cám ơn mọi người. Hôm nay Trang có vui rất nhiều lắm!”. Cả bọn cười ngất. Từ lúc nào chẳng biết nữa, tụi tui ai cũng thích cái giọng ngọng nghịu của nhỏ.

Cuối buổi sinh nhật, tui tặng Trang món quà là một khung hình nhỏ, trong đó có ảnh của hai đứa. Nó ôm chầm lấy tui, nói thật chậm bằng tiếng Việt: “Cám ơn Linh, nếu Linh không vừa hello vừa bye mình hôm ở chợ, chắc mình chẳng bao giờ có thể vui vẻ như bây giờ”.

Tui với Trang giờ là bạn rất thân. Có lần tui hỏi nó nếu quay trở lại Úc thì có nhớ tụi tui không. Nhỏ nở nụ cười ấm áp: “Nhớ chớ sao không. Hỏi chi kì cục!”.

BẢO CHÂU

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên