Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, October 8, 2016

[Trà Sữa Tâm Hồn] Vị Khách Mở Hàng

[Truyện Ngắn] Vị Khách Mở Hàng






$pageIn

Tui tên Hưởng. Một cái tên bình thường nằm ở đoạn giữa bản danh sách lớp. Khi nó vang lên chắc chắn không gây ấn tượng như những cái tên rất kêu kiểu nghệ sĩ hay làm người nghe khâm phục vì ý nghĩa oai phong lẫm liệt. Ba má giải thích chị lớn của tui đã tên Hương, thì tui tên Hưởng, vậy thôi. Có lẽ bởi cái tên đơn giản nên tui chẳng có gì đặc biệt. Thỉnh thoảng tui cũng ước ao mình có vài tài lẻ được gắn kèm biệt danh ngon lành. Ước ao vậy thôi chứ tui cũng tự hiểu, dễ gì có phép màu nào.

Mỗi sáng má phát cho tui mười ngàn đồng. Nhiều hơn không được vì thu nhập ba má cố định rồi. Khoản tiền đó vừa đủ cho một phần ăn sáng nobụng. Đó là suy nghĩ của má. Điểm tâm theo má là khúc bánh mì thịt, tô bún măng hay chiếc bánh giò nóng. Nhưng tui chỉ khoái món cơm tấm bì chả cộng thêm miếng sườn nóng hổi.

Mà muốn kêu đĩa đặc biệt như vậy, tui phải trả gấp đôi số tiền má cấp hằng ngày. Thế là để thoả mãn cơn ghiền món cơm tấm khoái khẩu, hai ngày tui mới ăn sáng một lần. Ngày khác ôm cái bụng lép kẹp ngồi hết năm tiết học. Có lẽ vì thế, mặc dù cao 1m75 nhưng tui nặng có 48kg mà thôi. Bữa nào cả lớp mặc đồng phục thể dục đi học, mấy nhỏ con gái ngó tui, bưng miệng cười. Nhỏ Cúc cười nhiều nhứt. Nó còn dám hỏi thẳng: “Ê, nhắm chừng coi chạy hết sân nổi không? Thấy ông ốm quá đó nghen!”

“Liên quan gì tới bà!” Tui mắc cỡ gắt lí nhí. Nhỏ đâu có vừa: “Ông tên Hưởng mà sao chẳng thấy gì là hưởng hết zị?” Tui đơ luôn.

Gần khúc ngã tư ngang đường tui đi bộ lên trường có tiệm bán đồ ăn mới mở, gồm khoảnh sân kê mấy bàn gỗ khuất sau chiếc xe đẩy. Cái nồi khổng lồ nằm giữa xe bốc khói nghi ngút, trên tủ kiếng đầy nhóc các khay pa-tê, thịt gà xé, lạp xưởng, chà bông tôm… Còn sớm nên chưa thấy bóng dáng vị khách nào. Người bán hàng cũng không thấy đâu. Điều gì xui khiến tui bước tới sát tấm kiếng, lõ mắt ngó vô. Đúng lúc đó, từ bên dưới thùng xe, một bác mập đứng lên. Bắt gặp cặp mắt tò mò của tui, bác cười ngay: “Ghé ăn xôi hả, con trai?” Phản ứng không kịp, tui đành “dạ”. Đôi tay thoăn thoắt của bác mập xới xôi trắng vô đĩa, quét mỡ hành, pa-tê, gắp miếng gà xé rải đều lên nữa. Bác còn rót thêm cho tui ly trà nóng, đặt lên bàn. Xong đĩa xôi tui đứng dậy. Bác báo: “Hết mười ngàn đồng, con trai!” Đến trưa, tui đi học về thì xe xôi đã dẹp. Vậy là bác mập chỉ bán buổi sáng. Nhưng bữa sau, qua trưa mà cánh cổng trước sân vẫn mở. Vậy là bác mập dọn hàng sớm hay trễ là do bán hết hay không đó mà.

Một bữa, tui đang chuẩn bị băng qua ngã tư, bỗng nghe tiếng gọi giật sau lưng: “Con trai, con trai ơi…”. Bác mập chạy tới, cười hồ hởi: “Vô ăn xôi đi, con trai!” Bữa đó đã đủ tiền ăn cơm tấm rồi, nhưng trước lời mời tha thiết, tui tặc lưỡi bước vô sân. Lúc tui mở cặp lấy tiền trả, bác mập nói: “Tính con tám ngàn đồng thôi!” Tui tròn mắt: “Bữa nay giảm giá sao bác?” Bác lắc đầu: “Không có. Với con bác tính giá đặc biệt!” Tui còn chưa hết ngạc nhiên, bác hỏi tới: “Con tên gì?” Tui nhích quai cặp, chỉ lên phù hiệu. Bác gật gù: “Hưởng. Tên đẹp quá. Hèn chi mở hàng đắt khách ghê luôn. Từ nay, sáng nào cũng ghé ăn xôi giùm bác nghen!”

Lần đầu tiên có người khen tên tôi không những rất hay, mà còn mang tới giá trị đặc biệt. Giữ đúng lời hứa, buổi sáng tui ráng đi học sớm một chút, mua mở hàng cho bác mập. Hai bác cháu nói chuyện vài câu. Vợ chồng bác mập cũng giống ba má tui, lâu nay đi làm xí nghiệp. Bác có hai đứa con gái đang đi học. Dạo gần đây kinh tế khó khăn, bác mập chỉ làm ca chiều, buổi sáng thuê mảnh sân buôn bán để có tiền hơn chút đỉnh. Bác nói: “Đồ ăn sáng không lời nhiều nhưng có đồng ra đồng vô. Cái chính là bán hết, chiều còn đi làm. Cứ con mở hàng là bán ngon. Cái tên Hưởng của con giúp bác được hưởng lây!” Tui khoái quá. Mà hình như cái tên tui cũng “linh” thiệt í chứ, tới trưa tui qua là xe xôi bán hết, dẹp vô rồi.

Nhưng có một điều tui không tính tới. Sau mấy tuần hào hứng làm người mở hàng, tui bắt đầu ngán món xôi mặn. Nỗi nhớ cơm tấm trỗi dậy. Nếu tui vòng đường khác, không ngang qua ngã tư, lên trường cũng được. Nhưng ý nghĩ bác mập bán hàng không chạy lại làm tui áy náy. Tui nghĩ ra một chiêu vẫn ghé mua xôi, nhưng không ăn tại chỗ mà mang lên trường. Vô lớp, tui đem hộp xôi tới mấy thằng bạn, dụ đổi bữa sáng với mình. Tụi bạn cũng chịu lắm, vì xôi bác mập rất ngon. Đổi hết lượt với đám con trai, tui nhắm qua mấy nhỏ con gái. Lúc tui mang hộp xôi tới bàn nhỏ Cúc, vừa mở miệng đề nghị, tụi con gái cười ồ lên. Tui quê độ, nhỏ tổ trưởng kéo tai tui: “Bộ ông không biết má Cúc bán xôi hả. Tên nó in trên nắp hộp đó!” Tui giựt mình. Hoá ra lâu nay tui mở hàng cho má Cúc. Mà nhỏ bạn cũng lạ, nhà bán xôi mà chẳng nói gì cho cả lớp biết tới ủng hộ.

Tan học, nhỏ Cúc đi theo tui, hỏi chuyện đầu đuôi. Nghe tui giải thích một hồi, nhỏ cười, tui cũng cười. Ai mà ngờ trùng hợp vậy chớ. Cúc nói: “Để tui bàn với má làm hàng bán xen kẽ. Ngày nấu xôi. Ngày làm cơm tấm sườn bì chả.” Mắt tui sáng lên: “Thiệt không?” Nhỏ bạn nheo mắt láu lỉnh: “Thiệt chớ sao không thiệt. Miễn Hưởng nhớ tới. Má tui có người mở hàng may mắn, còn ông dạo này cũng đỡ ốm nheo rồi!”

Tới ngã tư Cúc rẽ phải còn tui băng qua đường. Vậy mà tui vẫn cười một mình. Công nhận ba má đặt cho tui cái tên hay không tin nổi. Nhờ cái tên ấy, tui phát hiện ra cuộc sống này có bao điều giản dị, ấm áp và thật bất ngờ.

 

CỪU SHAUN

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên