Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Thursday, November 17, 2016

[Truyện Ngắn] Một Cú Rơi

[Truyện Ngắn] Một Cú Rơi






$pageIn

Trưa nắng tóe lửa. Quán cơm bà Sáu nóng hầm hập. Tôi đang ăn thì buông rơi cái nĩa xuống bàn. Âm thanh vang lên khá to và rõ. Mọi người có mặt trong quán đều quay đầu về phía bàn của chúng tôi. Nói là mọi người nhưng thực ra ngoài tôi với Chi ra thì trong quán chỉ còn mỗi đội ngũ nhân viên phục vụ cần mẫn đang ngồi uống trà chanh chém gió vì quán vắng teo. Con Chi nhẹ nhàng tách tôi ra khỏi cái nĩa, và cái muỗng, đại loại là những thứ tôi có thể làm rớt xuống bàn.

-Mày nói lại đi. – Tôi thở gấp.

-Tao vừa thấy Huy ngoài phố. – Chi đủng đỉnh trả lời.

-Thật không?

-Tao thề với cái bóng đèn hai trăm hai mươi oát trên đầu. Tao vừa thấy Huy ngoài phố.

Lần này chả còn gì trên tay để mà làm rớt nữa, thế nên tôi tự đánh rớt cằm mình xuống vài phân và lập cập hỏi:

-Ở đâu?

-Quên rồi.

Chi là bạn thân của tôi, đã là bạn thân thì sẽ có nhiều lúc bạn thấy nó dễ thương ơi là dễ thương, ví dụ như câu nói đầu tiên của nó; và sẽ có nhiều lúc bạn muốn đánh nó vô cùng là muốn đánh, ví dụ như câu nói sau cùng của nó. Tôi bặm môi nhìn Chi thong thả chén nốt chén chè khúc bạch mà lòng chua xót như thể ai vừa xát vào đấy ba muỗng muối ớt.

*

Biết phải nói thế nào nhỉ? Huy là mối-tình-đầu (đơn phương) của tôi. Hiển nhiên cậu ấy không biết điều đó, vì tôi đã không có cơ hội nói cho cậu ấy biết. Chúng tôi học chung hai năm cấp Hai, cậu ấy ngồi bàn đầu, tôi ngồi bàn cuối. Cậu ấy hiền lành, tôi ngổ ngáo. Cậu ấy chưa bao giờ từ chối tôi, còn tôi luôn tìm cách lẩn tránh cậu ấy. Tình cảm tôi dành cho Huy theo cách nói của con Chi thì chưa đủ mãnh liệt để có thể gọi là tình iêu, nhưng nó đã vượt xa tình bạn. Tôi có thể tìm ra cậu ấy trong một đám đông mặc đồ đồng phục giống nhau, sẽ ngẩng lên gần như ngay lập tức khi nghe thấy tiếng cậu ấy dù từ rất xa. Vì khoảng cách giữa hai chúng tôi là… sáu cái bàn, nên tôi không sợ Huy bất thần ngoảnh lại và phát hiện tôi đang ngắm cậu ấy. Đổi lại, khi cậu ấy gọi tôi thì sẽ phải gọi khá to để tôi có thể nghe rõ, tôi luôn rất thích những lúc cậu ấy gọi lớn tên tôi như thế. Nhưng đến lúc tôi thu hết can đảm để có thể bày tỏ tình cảm của mình thì cậu ấy chuyển trường, biến mất không một vết tích. Tôi ngẩn ngơ đến mấy tuần liền. Sau đó tôi lên cấp Ba, chuẩn bị thi tốt nghiệp, tưởng chừng như đã quên cậu ấy thì con Chi quẳng cho tôi một cái tin động trời. Và đến lúc sắp tìm được thì con Chi (cũng lại nó) ném cho tôi một câu trả lời tuyệt vọng. Tôi gục mặt trên bàn, dưới bóng đèn 220W, bên cạnh chén chè khúc bạch đã hết nhẵn mà thều thào:

-Mày nói thế thì nói làm gì!

-Nhưng tao biết cậu ấy mặc đồng phục trường gì.

Tôi lại nhỏm đầu lên, nhìn nó đầy hy vọng.

-Tao cũng có một đứa bạn thân học trường đó, cùng khối với mình.

Tôi mở mắt to hết cỡ, nhìn nó đầy van lơn.

-Nếu mày muốn tao sẽ giúp mày tìm lại Huy. – Chi kết thúc câu nói bằng vẻ mặt không thể đắc thắng hơn.

-Mày ăn nữa không Chi? Tao mời… – Tôi xúc động nắm tay nó.

-Bây giờ tao thèm phô mai que cơ. – Con Chi nhếch mép.

***

Đánh mất mối tình đầu là một chuyện vô cùng nản chí, nhưng tìm lại tình đầu lại là một chuyện còn nản hơn gấp bội. Mất hai tiếng liền ngồi lùng sục trang web của trường Huy, tất cả những gì tôi moi ra được là: Cậu ấy học 12A4, một lớp có những… bốn đứa tên Huy. Không có bài viết nào trong forum lớp cậu ấy, chứng tỏ cái lớp này chính là lớp tuyển, không thèm chát chít, chỉ lo học thôi. Không có hoạt động nào trong danh sách hoạt động ngoại khóa, chứng tỏ phần lớn chỉ hoạt động… nội khoá. Album chỉ có mỗi một hình làm avatar là hình giáo viên chủ nhiệm, chứng tỏ lớp này yêu thầy cô trường lớp vô biên. Toàn bộ sạch tinh như một tờ giấy trắng. Tôi đau đớn gục mặt xuống bàn phím. Thông tin con Chi cho tôi rất chung chung và vô cùng… ăn hại: Trong bốn đứa tên Huy thì hai người đã có bồ, một người đang yêu đơn phương và người còn lại thì vẫn độc thân. Tôi nhen nhóm nuôi hy vọng rằng Huy của tôi chính là người duy nhất độc thân đó. Nhưng sự thật thì vẫn nằm trong vòng bí mật mà tôi lật đật kiếm tìm mãi mà chẳng ra.

Tôi lần mò theo các đường link nhiều ngày sau đó, đến khi vớ được nick facebookskype của cậu ấy một cách tình cờ. Tôi nhanh chóng nhấn nút kết bạn và thấp thỏm đợi Huy đồng ý. Tôi đã chờ đợi rất lâu, đúng lúc tôi tưởng Huy đã bỏ trang facebook của mình thì cậu ấy chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi. Tôi lập tức vào album ảnh của cậu ấy, đúng là Huy của tôi. Vẫn khuôn mặt gầy và mái đầu bù như tổ quạ, nụ cười hiền lành không thay đổi khiến nỗi nhớ của tôi nhanh chóng choán đầy tâm trí. Tôi nhớ những lúc cậu ấy chép thay tôi bài tập mà không hề than phiền; cậu ấy sẵn sàng chở tôi về nhà chỉ vì tôi nói lười đạp xe; cậu ấy bỏ buổi học thêm của mình để ngồi nói chuyện với tôi những lúc tôi thấy buồn chẳng vì lý do gì sất. Tất thảy những chuyện đó làm một đứa con gái là tôi ngày đó cảm động vô cùng, và tôi đã thích cậu ấy vì những thứ rất nhỏ nhoi như vậy.

-Cậu còn nhớ tớ không?

-Bạn là ai vậy?

-Cậu ngồi cách tớ 6 bàn, cậu vẫn thường phải chép bài cho cả tớ lẫn cậu…

-Trâm hả?

Huy nhận ra tôi, khởi đầu không tồi chút nào. Tôi hào hứng gõ tiếp trên khung soạn tin nhắn.

-Tớ đây, tớ tưởng cậu đã quên tớ rồi.

-Không đâu, quên ai chứ không quên cậu J.

-Vì tớ bắt cậu chép bài nhiều quá phải không?

-Không hẳn, chuyện hồi đó tớ cũng không nhớ rõ lắm nữa. Tớ nhìn hình cậu nên nhận ra thôi.

Tôi dừng tay, có một phần trong tôi đang lung lay và bắt đầu trở nên rối rắm. Đó là tình cảm của tôi hay kí ức của tôi, tôi cũng không rõ, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua, nhanh đến mức tôi nghĩ đó là một vệt cảm xúc còn sót lại sau những ngày tìm kiếm ròng rã mệt nhoài. Tôi trao đổi số điện thoại và email với Huy, cậu ấy chúc tôi ngủ ngon bằng một câu rất dễ thương “Mơ đẹp nhé bạn hiền!”. Và tôi nhận ra tuy đã nhiều năm rồi kể từ khi tôi và cậu ấy mất liên lạc, nhưng tôi không hề quên niềm hạnh phúc khi được cậu ấy quan tâm. Tôi hí hoáy gửi cho con Chi một cái tin và nhận được câu trả lời của nó: “Ngủ đi đồ mơ mộng vớ vẩn!”.

*

Huy không chủ động nhắn tin cho tôi, nhưng nếu tôi hỏi thăm, cậu ấy sẽ trả lời rất nhanh và vui vẻ. Sáng nay trời mưa phùn, tôi nép mình dưới một tán cây, tay vừa bấm bàn phím vừa dõi mắt ra ngoài đợi xe buýt. Không phải ai cũng tìm lại được mối tình đầu của mình, tôi thì rất tin vào thể loại hai người xa nhau nhưng duyên số đẩy đưa cho gặp lại nhau rồi sẽ thuộc về nhau. Nghĩ đến chuyện mình sẽ không phải bỏ lỡ cơ hội lần thứ hai với Huy, tôi ngửa đầu ra cười ha ha vô cùng sung sướng. Con Chi đứng bên cạnh liên tục phân bua với mọi người: “Học sinh ôn thi đầu óc hơi bất bình thường, các cô chú đừng để ý!”.

Tôi kể cho Huy nghe về chuyện mình sẽ thi trường nào, những ngày ôn tập kéo dài nhưng đầy hứng khởi ra sao. Huy nghe và trả lời tất cả với thái độ lịch sự và có phần hơi khách sáo. Nhưng tôi chẳng hề quan tâm, tôi bị cuốn phăng đi trong những cảm xúc tôi đã dành cho cậu ấy, những kỉ niệm mà tôi lưu giữ từ đó đến giờ. Con Chi lo lắng nhìn tôi: “Mày coi chừng đấy”, nhưng tôi gạt phắt, làm sao nghe lời một đứa từ bé đến giờ chỉ thấy mỗi Doraemon là phong độ được.

-Mình gặp nhau được không Huy? Lâu quá rồi!

-Ừm…Trâm à, trước mắt tớ phải lo một số việc, có lẽ không thể đi được.

-Tiếc nhỉ? Thế khi nào cậu rảnh thì nhắn tin tớ nhé, tớ biết mấy quán đẹp lắm!

-Ừm, nếu rảnh thì tớ sẽ liên lạc.

Cảm xúc của tôi tụt dần, rồi cuối cùng rớt cái bịch xuống ly kem đã hết sạch từ đời nào. Con Chi giở giọng máy móc từ sau cuốn “Những bộ đề ôn thi khối A”:

-Khi lũ con trai ậm ờ, tức là có 2 trường hợp xảy ra: Một là nó không muốn ra ngoài với mày, hai là nó đã có bạn gái nên nó không muốn ra ngoài với mày.

-Nói tóm lại là đường nào thì Huy cũng không muốn đi chơi với tao? – Tôi thở hắt.

-Hôm nay mày thông minh đấy! – Chi giơ tay xoa đầu tôi.

Chẳng cần con bạn nói tôi cũng đã ngửi thấy mùi “sinh tố bơ” ở đây rồi. Liên lạc hơn nửa tháng mà toàn là tôi độc thoại, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ chêm vào những câu rất khô khan như “Thế hả?”, “Hay quá nhỉ?”, “Trâm giỏi ghê!”. Có lúc tôi nghi ngờ cậu ấy cài phần trả lời tự động cho những tin nhắn của tôi, nhưng sau đó cậu ấy lại chúc tôi ngủ ngon, ôn tập tốt, và rằng chú ý giữ gìn sức khoẻ,… toàn những câu nói có sức mạnh đánh tan mọi mối nghi ngờ. Nhưng đến bây giờ thì tôi ngờ ngợ rằng mối tình đầu của mình không còn là mối tình của ngày xưa nữa. Nếu vậy thì tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy suốt bao nhiêu năm đấy là gì? Tôi bỏ nhiều công sức như vậy để tìm ra cậu ấy, vậy mà giờ đây tôi còn chẳng hiểu tại sao ngay từ đầu tôi lại muốn tìm lại, giống như chơi một trò cút bắt mà con bé hiếu thắng tôi đây sẽ không từ bỏ khi nào chưa tìm được người cần tìm.

*

Kỳ thi tốt nghiệp cũng qua. Tôi đã hoàn thành kì thi đại học. Con Chi cứ cằn nhằn hoài về cái bằng tốt nghiệp loại khá của nó, nó cứ khăng khăng rằng cho nó thêm một tháng nữa thôi là thế nào nó cũng đạt tốt nghiệp loại giỏi. Tôi kéo nó đi ăn một chầu để bù cho những ngày tháng mài quần trên ghế trung tâm luyện thi. Tâm trạng thảnh thơi, tôi rút điện thoại ra nhắn tin cho Huy:

-Tớ thi xong rồi, cậu thi thế nào?

-Tớ không thi.

-Không thi à? Cậu định gap year?

-Không, tớ đã đăng kí vào một trường nghệ thuật ở Úc. Một tuần nữa tớ bay.

Tôi đang ăn thì buông rơi cái nĩa. Con Chi giật mình thét lên: “Lại cái gì nữa hả?”, và mọi người trong quán quay đầu lại nhìn chúng tôi. Tôi run run gập cái điện thoại lại và nói:

-Huy sắp bay rồi, tao sắp mất cậu ấy lần nữa.

-Từ từ, nó bay đi đâu cơ? Mà mày không tính nói gì với nó à?

-Nói gì bây giờ? Cậu ấy sắp bay rồi!

-Con khùng! Chẳng phải mày tìm lại Huy là để nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình hay sao? – Chi đưa tay cốc đầu tôi.

Ngày đó, tôi đã phải thu hết can đảm để có thể đi đến quyết định sẽ thổ lộ với Huy, nhưng cậu ấy đã biến mất trước khi tôi kịp làm điều đó. Bây giờ có lẽ tôi cũng phải nói với Huy một điều, nhưng không mất nhiều can đảm như ngày xưa nữa.

Huy đứng cạnh một cái va li to, cậu ấy đang mải đọc thông tin trên chiếc vé nên không để ý tôi đã đến ngay bên cạnh. Tôi đưa tay đẩy nhẹ vào vai Huy một cái, kiểu mà tôi vẫn thường hay đùa cậu ấy ngày xưa.

-Trâm hả? – Huy ngẩng lên, nụ cười hiền lành quen thuộc.

-Hôm nay bay mà tớ phải hỏi mới nói.

Huy lại cười, chúng tôi cùng ngồi xuống cạnh thanh sắt mát lạnh chắn giữa khu vực sân bay và bãi giữ xe. Huy lồng hai bàn tay vào nhau và ngước nhìn những đám mây tan dần vào ánh nắng vàng ươm như mật. Ngày xưa cậu ấy không có thói quen này.

-Tớ muốn nói với cậu một điều trước khi cậu đi. – Tôi hít một hơi thật sâu – Sau này về nước nhất định phải đi chơi với tớ nhé!

-Xin lỗi Trâm, tớ muốn nói với cậu nhiều chuyện, nhưng thời gian đã qua lâu rồi, và tớ không chắc bọn mình còn hiểu nhau như ngày xưa nữa. – Huy quay đầu nhìn tôi, nói thật chậm.

-Không sao. Cám ơn cậu vì đã nhận ra tớ.

Huy cười nhẹ, nụ cười bình yên mà tôi đã từng yêu mến ngày nào. Tình cảm của tôi ngày đó là một kí ức đẹp, đẹp đến nỗi tôi đã biến nó thành nỗi ám ảnh từ lúc nào chẳng hay. Có thể bây giờ tôi vẫn thích Huy, nhưng đó không phải là cảm xúc của tôi khi xưa nữa. Chúng ta đều sẽ lớn lên, một số thứ thay đổi, một số thì không, và đôi khi rất khó nhận biết những gì đã thay đổi. Tôi nhìn theo chiếc máy bay trên bầu trời, và thầm cảm ơn Huy đã trả lời tôi rất thẳng thắn. Cậu ấy hoàn toàn có thể trả lời khác đi, kiểu như: “Tớ biết, nhưng rất tiếc tớ đã không thể ở lại…”. Vì đằng nào cậu ấy cũng đi. Tôi lại đánh mất cậu ấy lần thứ hai. Nhưng cảm giác chông chênh ngày xưa đã không còn nữa. Tôi đã ở chặng cuối của một cú rơi thật khẽ. Và tôi chỉ thực sự nhận ra hai bàn chân mình đã chạm đất là khi cái Chi chạy tới, vừa nói vừa thở hồng hộc:

-Tao biết ngay là mày đang ở đây mà. Thế “nó” bay rồi à? Mày đã nói gì chưa? Mà thôi, cũng chả quan trọng nữa. Có buồn thì cứ ngả đầu vào vai tao mà khóc này. Rồi tị nữa tao dắt mày đi ăn. Hôm nay tao mời, nhá!

Tôi quay sang nhìn con bạn thân, định cười một cái cho nó yên tâm mà tự dưng thấy hai mắt cay xè.

 

BẢO CHÂU

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên