Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, September 10, 2016

[Trà Sữa Tâm Hồn] Bất Ngờ Từ Chín Xù

[Trà Sữa Tâm Hồn] Bất Ngờ Từ Chín Xù






$pageIn

Hồi đầu năm lớp 10, các bạn đã bầu tui làm thủ quỹ. Những rắc rối lớn nhất trong “đời thủ quỹ” của tôi bao giờ cũng bắt đầu từ Hào. Thật ra, các bạn trong lớp toàn kêu cậu ta là Chín Xu mà thôi.

Hào thuộc dạng thành viên lình bình trong lớp. Thỉnh thoảng, khi có việc, bọn trong lớp cũng hay mượn đỡ tiền của nhau. Nhưng mượn Hào, thì phải trả thiệt sớm. Có lần, xe đạp bể bánh, tui mượn Hào 9 ngàn. Hôm sau, tui trả cậu ta đúng số tiền đó. Hào tìm thấy thêm một đồng xu lẻ, chạy đi đổi lấy tờ 10.000 mới toanh, cất kỹ. Nhỏ Diễm Linh dài giọng: “Đúng là chín xu đổi lấy một… Hào!”. Cả lớp cười ồ lên. Cậu ta “chết tên” luôn từ đó.

Mặc dù không có vẻ gì thiếu thốn, Chín Xu vẫn rất tiết kiệm. Tui từng chứng kiến cậu ta rọc lại những mảnh giấy trắng còn dư sau các bài kiểm tra, làm giấy nháp. Đôi khi, tui thầm nghĩ, nếu như có thể đong không khí thành từng bịch để dành dụm, dám là Chín Xu cũng thực hiện lắm đó.

Tất cả những lần to tiếng giữa tui và Chín Xu đều liên quan đến tiền bạc. Như tuần vừa rồi, bị tui nhắc đóng quỹ, cậu ta làm vẻ mặt kinh ngạc:

– Tuần trước mới đóng rồi mà! Thế bữa nay đóng nữa có chuyện gì? Sao cứ thu tiền của tui hoài vậy?

– Tháng này phải bổ sung thêm vào quỹ để lớp mình ăn liên hoan tất niên, hiểu chưa! – Tui giận thực sự.

Mỗi tuần 2.500 đồng. Đóng bổ sung ba tuần là 7.500. Mọi người đều sẵn sàng đóng chẵn 8.000, thậm chí có đứa nộp luôn 10.000. Thế nhưng Chín Xu thì khác à nghen, cậu ta nhất định chờ tui trả lại 500 đồng. Chưa hết, đỉnh điểm là khi cậu ta đến từng bạn trong lớp, hỏi xin những quyển lịch treo tường năm cũ. Mọi người mang lịch vào lớp. Chín Xu thu được một chồng lịch lớn, mặt mũi hể hả quá chừng. Nhỏ Diễm Linh đoán: “Chắc là Chín Xu gom lịch bán ve chai lấy tiền đó!”.

Sau buổi sơ kết học kỳ một, cả lớp xúm vào sắp xếp bàn ghế, tổ chức liên hoan. Chín Xu lỉnh mất đi đâu. Đến lúc mọi người vào bàn ăn, cậu ta từ đâu chạy tới, mồ hôi mồ kê ướt trán. Chín Xu không ăn chung với lớp, nhất định đòi lấy phần của mình đem đi. Thế này thì không chịu được nữa. Lớp trưởng Uy nghiêm mặt:

– Cậu làm cái trò gì vậy?

– À… ừm… – Chín Xu bối rối nhìn những gương mặt bạn bè sắp tẩy chay mình.

– Cậu chạy đi đâu? – Lớp trưởng nói to hơn.

– Tui… tui mang lịch và ít bánh kẹo qua mái ấm của mấy em nhỏ khiếm thị ấy mà – Chín Xu nói nhỏ – Mái ấm bên đó đang tìm giấy lịch cứng làm sách chữ nổi, để sang năm cho bọn nhỏ học chữ…

Không khí trong lớp bỗng lặng phắc. Mọi người nhìn nhau, nhìn Chín Xu. Một điều gì đó đang mạnh mẽ thay đổi hình ảnh của cậu ta trong mắt tui, rồi chảy tràn xuống tim. Diễm Linh đứng dậy, hỏi: “Vậy lớp mình mang hết bánh kẹo này đi cùng Chín Xu tới mái ấm đó, được không?”

Từ dạo biết về mái ấm dành cho trẻ em nghèo khiếm thị, Chín Xu trở nên tiết kiệm dữ dội, để có thể chia sẽ cho lũ trẻ ấy được chút nào hay chút nấy. Vì mắc cỡ, cậu ta không hé răng những điều đang làm, cho dù bị gọi là Chín Xu. Cậu “chết” cái tên ấy đến tận bây giờ, nhưng cái nick ngộ nghĩnh ấy giờ đây gợi lên tình cảm trìu mến và cảm phục trong chúng tôi.

 

Thành An

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên