Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, September 10, 2016

[Trà Sữa Tâm Hồn] Quà Tết Cho Những Chú Nhóc

[Trà Sữa Tâm Hồn] Quà Tết Cho Những Chú Nhóc






$pageIn

Đó chỉ là một trò đùa vô hại mà bà Hayes có lẽ cũng xứng đáng nhận được nó với cái cách mà bà ấy quát chúng tôi khi chúng tôi “mượn tạm” vài quả mâm xôi trong vườn nhà bà ấy hồi mùa hè.

Chúng tôi nghĩ như vậy khi George buộc nốt sợi dây trên chiếc hộp tròn màu đỏ, lại còn đính thêm hai cái nơ hồng lên nắp hộp.

– Không biết cái gì sẽ làm bà ấy ngạc nhiên hơn – Tôi hỏi khi George thử cho cái hộp bay khỏi tay Ron bằng cách giật sợi dây – Nhìn thấy một hộp quà Tết trên bậc cửa, hay là nhìn thấy nó “tự động” bay đi khi bà ấy định nhặt nó lên?

Chúng tôi cùng cười vang khi nhìn George cho Albert đuổi theo cái hộp vòng quanh nhà kho.

Ron là đứa đầu tiên nhìn thấy bố tôi đang đứng ở cửa nhà kho. Chỉ vài giây sau, Albert cũng được chia sẻ nỗi sợ hãi với Ron. Trong khoảnh khắc, cả bọn đông cứng.

Bố tôi phá vỡ “tình trạng đông cứng” bằng cách lại gần hộp quà rỗng đang nằm trên sàn. Bố nhặt nó lên, rồi nhìn vào mắt từng đứa chúng tôi. Nhìn sâu như thể bố thấy cả trái tim chúng tôi vậy.

“Trước đây bố cũng bày ra một trò đùa với quà tặng năm mới như thế này” – Bố nói khi đặt chiếc hộp xuống một cái giá – “Có một năm, bố và mấy chú bác của các con quyết định bày ra một trò để trêu bà Walker – bà trẻ của mấy anh em bố. Bọn bố không ghét bà Walker, rất thích là khác. Đó là một người bà ngọt ngào nhất mà một cậu bé có thể có. Nhưng bọn bố đã chẳng nghĩ ngợi gì nhiều…

“Sáng sớm hôm đó, bọn bố rón rén đến bậc cửa nhà bà Walker, vừa cố nín cười vừa vẽ một tấm thiệp lên bậc thềm nhà bà. Với một cụ bà mắt kém, thì nhìn cũng giống thiệp thật lắm, hơn nữa, nó lại ở đó vào ngày đầu năm thì có ai mà không tin!? Bọn bố đá vào cửa rồi chạy đi nấp. Khi bà Walker mở cửa, ngạc nhiên vì chẳng thấy ai. Rồi bà ấy cúi nhìn xuống. Dù ở khá xa, bố vẫn nhìn thấy niềm vui trong mắt bà khi bà thấy “tấm thiệp”.

– Một tấm thiệp Tết cho mình! – Bà Walker kêu lên – Thế mà mình tưởng không ai nhớ đến bà già này nữa chứ!

Bà Walker cố gắng nhặt “niềm vui” của mình lên. Đó là lúc mà bọn bố đã chờ đợi để được cười cho thoả thích, nhưng không hiểu sao, chẳng đứa nào thấy vui. Bà Walker dò dẫm hình vẽ bằng sơn một chút. Rồi dần dần, bà nhận ra đó là một trò đùa. Bà cố gắng mỉm cười. Rồi hình như bà thở dài, đứng lên và quay trở vào nhà, lặng lẽ lau vệt sơn dính trên tay vào chiếc tạp dề trắng”.

Bố tôi ngừng kể, và đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mắt bố tôi đỏ lên và ướt. Bố tôi hít thở sâu rồi nói tiếp:

– Bà Walker mất khoảng nửa năm sau đó. Bố đã không bao giờ có một cơ hội khác để tặng bà ấy một tấm thiệp chúc Tết thật sự.

Rồi bố quay người rời khỏi nhà kho.

Tối muộn hôm đó, một chiếc hộp tròn màu đỏ có đính hai chiếc nơ hồng lớn trên nắp được đặt trên bậc cửa nhà bà Hayes – bởi 6 cậu bé cười rúc rích. Chúng tôi trốn sau những bụi cây phủ đầy tuyết để xem bà ấy sẽ phản ứng thế nào khi nhận được một hộp đầy những bánh, mứt và hạt dẻ.

Và không bị buộc vào một sợi dây nào.

Joe Walker

Thục Hân (dịch)

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên