Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, September 3, 2016

[Trà Sữa Tâm Hồn] Mẹ Đã Gặp Những Thiên Thần

[Trà Sữa Tâm Hồn] Mẹ Đã Gặp Những Thiên Thần






$pageIn

Một buổi sáng mẹ chúng tôi thức giấc, thấy bên cạnh mình là 6 đứa con nhỏ và một cái ví chỉ có 75 xu. Bố chúng tôi đã mất sau một thời gian dài bị bệnh, để lại cho mẹ 6 đứa con lóc nhóc từ 3 tháng đến 7 tuổi.

Chẳng có ai để nhờ trông hộ, mẹ đã phải chở cả 6 đứa trên chiếc xe cũ kỹ của mình đi xin việc, đứa lớn dỗ đứa bé trong khi mẹ cố gắng thuyết phục bất kỳ ai dành cho mẹ vài phút, rằng mẹ sẵn sàng học hoặc làm bất kỳ công việc nặng nhọc nào. Nhưng vẫn chẳng ở đâu nhận.

Cuối cùng mẹ tới quán giải khát “Bánh xe lớn”, khách hàng ở đó là cánh lái xe tải đường dài và học sinh quanh vùng. Bác Granny, chủ cửa hàng, sau khi nhìn 6 đứa chúng tôi từ đầu đến chân đã bảo là bác ấy cần người làm ca đêm: từ 11h đêm đến 7h sáng. Nếu muốn, mẹ có thể bắt đầu làm việc ngay tối hôm đó.

Mẹ vội vã phóng xe về nhà, và tìm một người trông trẻ, hứa sẽ trả cô ấy 1 đôla mỗi đêm để cô ấy đến ngủ và trông chừng chúng tôi. Một đôla chính xác là một nửa số tiền mẹ nhận được mỗi ca làm việc. Mùa đông tới, tiền mua củi sưởi khiến chúng tôi càng lao đao. Đã thế, bánh xe lại còn bị hỏng. Không có tiền sửa, mẹ phải bơm nó trước khi đi làm và trước khi từ chỗ làm về thì mẹ lại bơm lại lần nữa.

Một buổi sáng, khi mẹ vào xe để về nhà thì mẹ thấy có 4 chiếc bánh xe ôtô mới tinh để ở ghế sau. Thật là một điều mẹ không dám mơ tới! Mẹ nhìn xung quanh, chỉ thấy bác Granny ngó qua cửa sổ. Bác ấy nhìn mẹ và mỉm cười.

Năm mới sắp đến, mà mẹ không đủ tiền mua quà cho chúng tôi. Khi những cô cậu học sinh đến quán, họ có bỏ đi một số đồ dùng cũ. Mẹ giữ lại và xin một ít sơn của những người lái xe. Mẹ sơn lại những chiếc hộp bút, những quả bóng cũ.

Vào đêm cuối năm, có nhiều khách quen ghé vào quán “Bánh xe lớn”. Đó là những người lái xe tải đường dài và cả các cô cậu học sinh. Đến gần sáng thì mọi người cũng rời khỏi quán. Và đúng 7h sáng đầu năm, mẹ vội vã lao ra xe, mang theo những món quà mà mẹ đã sơn sửa cho chúng tôi.

Mẹ mở cửa xe, và lùi lại vì quá ngạc nhiên: trong xe đầy những chiếc hộp đủ kích cỡ. Mẹ nhặt một chiếc hộp chất ở ghế sau. Trong đó toàn quần jeans trẻ em, từ cỡ 2 đến cỡ 10! Mẹ mở một hộp khác: đó là áo sơmi, cũng đủ cỡ! Mẹ luống cuống nhặt từng hộp lên: có kẹo và hạt dẻ, có chuối và cà chua. Có rất nhiều thịt đông lạnh, khoai tây, bánh pudding và bánh quy, cả bột mỳ nữa. Có 5 chiếc xe ôtô đồ chơi và một cô búp bê xinh xắn. Mẹ vừa lái xe về nhà vừa khóc.

Mẹ không biết ai đã bỏ những chiếc hộp vào xe của mẹ và làm thế nào mà họ mở được cửa xe. Không biết đó là bác Granny, hay Joe, Frank và James – những bác lái xe tải là khách quen của quán, hay những cô cậu học sinh vẫn cho mẹ những đồ dùng cũ… Mẹ đã hỏi, nhưng ai cũng lắc đầu và mỉm cười.

Những đứa lớn nhất trong chúng tôi vẫn nhớ về buổi sáng kỳ diệu đó. Và tất cả chúng tôi đều tin rằng có những thiên thần, và hồi đó họ ở ngay trong quán giải khát “Bánh xe lớn”.

Thục Hân (dịch)

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên