Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, September 10, 2016

[Truyện Ngắn] 1858

[Truyện Ngắn] 1858






$pageIn

“Một triệu tám trăm năm mươi tám nghìn đồng – đấy là nếu nó đúng như sổ sách ghi thế – hi vọng mình không đếm nhầm, hoặc là vay tạm một, hai nghìn gửi xe mà chưa kịp trả bù vào. Mình đã kịp đếm lại nó đâu!

Mình vẫn nhớ sáng nay mình giở nó ra hai lần, lần thứ nhất là cái Hoa nhờ đổi tiền; lần thứ hai là Chi “Bí” lấy tiền Đoàn phí. Sau đó, sau đó… sao mình chẳng nhớ gì nữa cả??!

Mắt mình rơm rớm khi nghĩ đến cái ví tiền ấy. Nó vốn là cái túi đựng bút của mình, mình phải “hy sinh” để đựng tiền. Nó đã theo mình suốt mấy năm rồi, mình thân với nó ghê gớm. Thà là mất nó (và chỉ nó thôi, chứ không kèm thêm tiền) thì mình còn có tí ti an ủi. Đằng này… Tiền ấy lại là quỹ lớp. Ôi, một triệu tám trăm năm mươi tám nghìn – cứ cho là như thế – mình biết lấy đâu ra?
Mình – tân binh lớp 10 mới toe vừa chân ướt chân ráo vào trường. Tiền thưởng thi đỗ trường chuyên của ông bà, cô dì chú bác thì mẹ mình “vay tạm” rồi (vay không hoàn lại là cái chắc, mình biết thế!); còn việc làm thêm duy nhất của mình là dạy toán cho thằng nhóc lớp 1 em mình – tất nhiên: free.

Thế thì, một triệu tám trăm năm mươi tám nghìn đồng ???

***

Mai mình có toán, anh, văn… Một núi bài về nhà chưa được sờ vào. Nhưng mình còn bụng dạ nào mà làm chứ! Mặt mình bây giờ – nhìn thử vào gương – mình: Chả biết từ bao giờ mọc lên chữ ngu to tướng trên trán. Mình cố nhớ lại buổi sáng nay. ừ, ai bảo mình dậy sớm cơ, từ lúc 5h – mà đêm qua 2h mới ngủ. Thế là buồn ngủ ơi là buồn ngủ, chả để ý đến cái gì cả. Sao mình ngu thế chứ, sao bao nhiêu lần chúng nó nói “mày hôm nào cũng tha đi tha về một đống tiền thế mà không sợ mất à”, thì mình lại nhe răng cười cơ!

Hồi hè, mình cũng bị mất tiền rồi. Là 50.000 chẳng hiểu đánh rơi đâu mất. Vì chuyện này mình mất ngủ nguyên 1 buổi trưa… Chứ bây giờ, so với một triệu tám trăm năm mươi tám nghìn này – chỉ là cái mắt muỗi. Mình đơ cả người, chẳng biết tiếc thế nào thì đủ.

Ôi, mọi người trong lớp sẽ nhìn mình thế nào? Ai còn tin mình nữa? Mình sẽ bị đánh giá là không hoàn thành nhiệm vụ, bị “cách chức”…

Tức thế, tối qua chứ đâu, mình đọc báo, nó lên án lòng tham của những bạn trẻ, bảo rằng thử mất cái gì giá trị hay là liên quan đến tiền nong ấy, còn khướt mới tìm lại được. Huhuhuh… nghĩa là mình hết hy vọng thấy nó?

Mình phải làm gì bây giờ???

Bây giờ là 12h đêm. Bao giờ trời mới sáng? Và ngày mai, và một triệu tám trăm năm mươi tám nghìn đồng, sẽ thế nào?

Mình nhắm mắt. Mình thấy mình đến lớp, bí thư, hay lớp trưởng, hay một đứa cán bộ lớp nào đấy – hôm qua đã ở lại họp lớp (mình thì trốn họp, thế mới hâm) – ào ra : “Này, sáng qua mày bị điên à ? Sao lại để quên cả đống tiền trong ngăn bàn thế?” . Mình sẽ ôm chầm lấy nó, sẽ rú lên như Tarzan, mặc cho nó sỉ vả mình, kể cả nó tát cho mình vài phát thì mình vẫn cảm kích nó đến suốt đời (!?).

Mình mở mắt, toét miệng cười, nhưng rồi lại thấy trong đầu hiện ra những khuôn mặt lo lắng kèm theo phẫn uất khi bọn ở lớp ngớ người với lời thì thào của mình: “Hôm qua tớ để quên tiền ở lớp…”. Mình lại nhắm mắt.

Mình thấy mình bùng tiết, đi tìm lớp học hôm qua mượn giờ trống của lớp mình để học bù, hỏi thăm chán chê mới biết lớp đó ở chỗ nào. Rồi mình đến đấy, trình bày hoàn cảnh bi thương, và một người lò dò đứng lên, lấy trong cặp ra cái ví quen thuộc của mình… Oahhhhhh! Chắc mình ngất ra ở đấy luôn mất!

Mở mắt để mình… tỉnh lại, mình thấy mình ngồi chơ vơ trong lớp . Chuông reo hết giờ, một ai đó lạ hoắc vào hỏi thăm. Và… ôi không, tay người đó cầm vật gì quen quen. Yahhhhhhh! Mình chết vì sung sướng mất!

Phải chi mình được tát, được ngất, được chết như thế! Chỉ sợ rằng mình sẽ bị tát, bị ngất, bị chết…
1858 – mình nhớ không nhầm, đó là …năm Pháp bắt đầu xâm lược nước ta, mở đầu ở bán đảo Sơn Trà – Đà Nẵng. Một con số xấu xí làm sao! Mà đúng cái ngày hôm nay này, vào năm ngoái, cũng là một ngày cực kỳ kinh khủng và tồi tệ của mình, khi mình trót nhầm đường thành muối tinh vào cốc chanh muối cho khách của bố mẹ, làm cơn stress của mình (hậu quả từ cơn stress của bố mẹ) đạt max. Huhuhuh…

Nếu bây giờ không tìm được tiền, mình phải kiếm việc gì làm để bù lại số tiền đã mất! Ví dụ:
Hoành tráng: kinh doanh.
Trần trụi: làm bồi bàn, rửa bát thuê…
(Nghe có vẻ ) thông minh: đi gia sư, viết báo…
Ngu si nhất (viết ra mà xấu hổ!): đánh đề, chơi lô!

Đấy, mình nghĩ hết tất cả rồi, nhưng mới có 2h sáng. Và mình chẳng biết nghĩ cái gì nữa. Chán đời quá, mặt mình cứ ngây ra, khóc cũng không khóc được!

Mình ngó nghiêng quanh nhà. Ơ, Harry Potter của mình, sao lại nằm lăn lóc trên sàn thế kia? Chợt nhớ ra: Lúc chiều mình vừa lôi nó xuống đọc chứ ai đâu! Bỗng nhiên, trước mắt mình hiện lên hình ảnh hiền từ của một cụ già với bộ râu dài loà xoà và cặp kính thông thái hình nửa vầng trăng: Thầy Albus Dumbledore.

Bây giờ thì mình khóc thật. Mình đúng là ngu quá. Vì mình đã quên mất rằng xưa nay mình vẫn giữ niềm tin vào những điều tốt đẹp – tin vào phần tốt bên trong con người, như thầy Dumbledore đáng kính mà mình vẫn yêu quý. Chẳng hiểu sao, từ khi đọc Harry Potter, mình luôn nghĩ mình là một học trò nhà Griffindor – trường Hogward.

Mình phải tin. Không, mình rất tin, mình đã tin và mình sẽ tin: Mọi người đều là người tốt, và cuộc sống thì luôn luôn rất-đáng-sống, không bao giờ có khái niệm “chán đời” cả!
Thế thôi, mình còn lo lắng gì nữa cơ chứ? Cả đống bài chờ mình đây này!”

***

Lê ngồi im, đọc lại những trang nhật ký viết đêm qua để có thêm niềm tin cho mình. Cái kết thúc thứ nhất như Lê mong đợi đã không xảy ra. Giờ đây, Lê đang làm cái kết thứ hai. Lê đã tìm được lớp học sau lớp mình hôm qua, và đợi hết tiết để vào hỏi họ. Thời gian chậm chạp nhích từng giây.

Chuông hết giờ vang lên, xoá tan không khí im ắng nặng nề. Lê hít một hơi thật sâu: Bình tĩnh nhé, nếu không tìm được tiền thì mình vẫn sẽ kiếm lại được! Mình giỏi thế này cơ mà! Cố lên!
Và vào lớp. Và hỏi.
Toàn những cái lắc đầu.

Một cô bạn tỏ ra thông cảm:
– Chúng tớ không lấy đâu, chỉ sợ, những người lao công buổi trưa vào họ đã lấy mất rồi, thì… chắc gì họ đã trả.
– Cậu nghĩ thế à? – Lê hỏi lại cô bạn ấy. Thật buồn cười, vì giờ Lê ngạc nhiên lắm với những suy nghĩ bi quan. – Tớ thì không. Chắc chắn họ sẽ trả. Nhất định là như vậy!

Nở một nụ cười trước khuôn mặt khó hiểu của cô bạn, Lê nói to với cả lớp:
– Dù sao, cám ơn các cậu nhiều lắm. Tớ đi đây. Tạm biệt!
Rồi đi ra cửa.
Rầm. Một ai đó từ ngoài chạy vào đâm sầm vào Lê.
– Xin lỗi. – Cô bạn phân bua. – Tớ đang vội. Tớ đang ở căng tin thì nghe bạn tớ nói… – A, là cậu đến tìm tiền đúng không? – Bạn ấy hỏi Lê.

Mắt Lê mở tròn xoe, tim đập tưng tưng. Bất ngờ quá!
Cô bạn kéo Lê ra một góc.
– Nào, mô tả cho mình có đúng đó là cái ví của cậu không, tớ sẽ trả.

Lê bắt đầu kể lộn xộn về cái túi đựng bút 1-0-2, con số 1858, và cả mẩu giấy ghi chú nhỏ xíu bên trong.
– Ukie, đúng phóc! Có điều… – Cô bạn cười toe. – Số tiền đó nhiều quá, tớ không dám mang theo. Ngày mai lớp tớ vẫn học ở đây – giờ này. Cậu đến lấy nhé! Ey ya, chuông reo rồi. Tớ vào lớp đây. Bye!
Nói hết một hơi, cô bạn chạy ù vào lớp.
– Cám ơn, cám ơn cậu nhiều lắm lắm…

Lê chỉ kịp nói với theo như vậy, và đứng sững ở đó. Cứ như cô bạn vừa nhấn Ctrl+S để save hết một niềm vui vào lòng Lê. Niềm vui lớn không tả xiết…

Yahhh! Lê chạy như bay xuống sân trường tràn ánh nắng. Trong khoảng không trước mắt nó hiện lên một khuôn mặt hiền từ, với cặp kính nửa vầng trăng và nụ cười thân ái. Lê thì thào:
– Thầy ơi, con TIN lắm!
Và từ bao giờ, một nụ cười rạng rỡ cũng nở bừng trên khuôn mặt nó.

Leo

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên