Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Sunday, September 11, 2016

[Truyện Ngắn] Điệu Vũ Giữa Đại Dương

[Truyện Ngắn] Điệu Vũ Giữa Đại Dương






$pageIn

1.

– Bọn con gái lớp mình lạ thật nhỉ!

Một cậu bạn bâng quơ. Tôi liệng nhẹ cành cây khẳng khiu vào đốm lửa, nghe lách tách. Biển đêm vỗ sóng rì rào, nhìn ra chỉ thấy vùng đen đặc với điểm đèn hiệu xanh đỏ lác đác, nhấp nháy xen kẽ. Cứ như bức tranh tôi đóng khung trong trí nhớ, từ năm này qua năm khác. Có thể vị trí đèn hiệu khác, vị trí của từng con sóng vỗ bờ xám đục ngăn cách bờ cát với đại dương sẽ khác, nhưng khung cảnh biển đêm vào một ngày trời đầy sao không mưa không bão trong tâm trí của một người hầu như không thay đổi. Hội con gái đã bỏ về hết, chỉ còn đám con trai túm tụm háo hức được thức muộn cùng nhau trong một chuyến đi xa thế này thay vì những lần chơi game online ở nhà. Và khi nói đến chủ đề “con gái lớp mình”, luôn là điểm chung lớn cho những nhận xét và những câu chuyện ngày thường không bao giờ kể, cũng là lúc khuya thật khuya.

– Này Huy, Ngân là người như thế nào?

Tôi giật mình. Nhìn quanh, tụi bạn nhìn tôi chờ đợi một vài thông tin lạ lẫm. Nhưng tôi không có gì. Tôi không biết gì về Ngân cả. “Không phải cậu và Ngân cùng đội bơi sao, không lẽ không có chuyện gì?”. Tôi làm ra bộ cố nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. Ngân không có gì nổi trội, cũng không được thầy cô yêu quí đặc biệt, nói chuyện vui đùa với con trai thì tuyệt nhiên tôi không thấy bao giờ. Nhưng mỗi người mỗi tính, đâu phải ai cũng có được khả năng cuốn hút như nhau. Hoàng, người đặt câu hỏi, bỗng dưng trầm giọng lại như phát hiện ra một sự thật nghiêm trọng:

– My bảo tao rằng Ngân có một hình xăm ở bên hông.

Đám đông con con mà tôi đang ngồi đây, lại xì xào ngạc nhiên. “Tại sao mày cùng đội bơi với Ngân mà không thấy mày nói gì? Mày nhìn thấy chỗ xăm đấy bao giờ chưa?” Lại một câu hỏi nữa. Tôi lắc đầu, cũng đang ở trạng thái ngạc nhiên không kém. “Bơi để thi đấu thì con gái phải mặc đồ liền để giảm ma sát chứ có phải ai cũng tung tăng hai mảnh như các người tưởng ở trên bãi biển đâu?” Mấy đứa bạn lờ đi, câu trả lời không có thứ tụi nó muốn nghe, thay vào đó cố phỏng đoán theo những chiều hướng khác biệt, đôi phần nguy hiểm. Dĩ nhiên xăm trổ không nằm trong quy định cấm đoán của nhà trường, cũng như định kiến xưa cũ cũng dần nhòa đi, không đến mức thành điều gì lớn lao để đánh giá con người. Tuy vậy, khi sự thật này được phát hiện ra, mà tôi cũng chưa xác thực được, thì đột nhiên, hình ảnh phía bên kia bể bơi, cô bạn mảnh dẻ chân tay khẳng khiu khum hai tay trước khi lao mình xuống mặt nước, với bộ đồ bơi màu đen điểm xuyết đường kẻ xanh ôm gọn, nổi lên trong trí nhớ tôi rõ mồn một. Cô ấy có một hình xăm ở bên hông sao?

Hoàng trước khi ngủ, hỏi lịch tập bơi trong hè của tôi. “Trước giờ tập, là giờ bơi tự do, chỉ cần mua vé là được vào đúng không?” Tôi ừ, lờ mờ đoán ra ý đồ của cậu bạn. “Cậu không tò mò hình xăm đấy là gì sao, Huy?” Trong căn phòng đã tắt đèn, chỉ còn ánh trăng hắt vào, tôi nghe thấy rõ tiếng thở đều đều của đứa giường bên đã ngủ say, tiếng thở háo hức của Hoàng và câu hỏi phả ra như một lời phép thuật ám lên trí tò mò của tôi. Tôi quay lưng lại, trùm chăn kín đầu, không nói thêm gì nữa.

 

2.

Tuần thứ hai tập luyện của kì nghỉ hè, Hoàng xuất hiện.

Cậu đến cùng với một lũ nhóc trẻ con, chơi đùa với chúng như một anh cả bảo mẫu thật sự. Khi giờ bơi tự do chưa hết, đội bơi vẫn đang thực hiện vài động tác ấm người trước khi xuống nước, tôi nhìn thấy Hoàng ngồi bên bờ bên kia, thi thoảng quay lại nói chuyện với Ngân cũng đang khởi động. Đôi lúc miệng cô bạn mấp máy trả lời. Đôi lúc tôi thấy cô như hơi cười. Hoàng trước khi lên bờ, gọi tôi rồi vẫy tay thật mạnh. Tôi thấy Ngân nhìn tôi, rồi lại quay đi chỗ khác.

Cuối buổi hôm đó, tôi nhận ra khi mọi người đã lên bờ và đi vào phòng tắm tráng, chỉ còn mình Ngân ở lại. Ngân nhìn tôi, như muốn hỏi tôi còn việc gì. “Cậu ở lại làm gì thế”, tôi bối rối đặt câu hỏi. Tiếng vọng vang sang bờ bên kia, dội lại im vắng. “Tớ luôn là người về sau cùng, trước giờ vẫn vậy. Sao đến giờ cậu mới bận tâm?” Ngân bước về phía tôi, ánh nhìn không rời mắt. Tôi đỏ bừng mặt. Dù có luôn chủ quan rằng bể bơi là nơi công cộng đi nữa, câu nói của cô bạn khiến tôi thấy mình như người đang xâm phạm riêng tư của người khác. Tôi xin lỗi, rồi bỏ đi. Có phải vì Hoàng, mà tôi tự nhiên chú ý đến Ngân không?

Ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, tôi nhận ra mình đã luôn chú ý tới cô bạn mảnh khảnh ấy. Vầng trán dô, đôi mắt luôn chú ý và quan sát, và miệng hầu như chỉ mấp máy những câu nhận lệnh rất nhỏ. Ngân không hay cười. Thi thoảng cô hơi kéo dài khóe miệng như nụ cười mơ hồ, rồi tắt đi rất nhanh. Nhưng lúc nghỉ trên bờ, nhìn cô lướt qua lại với cánh tay sải dài chuẩn như trong những tấm hình của các vận động viên, cộng với cú lộn người để bật tường xoay lại vòng mới, tôi nhận ra Ngân, chính xác hơn là cử động uyển chuyển của bạn ấy, đẹp gần như ngạt thở. Nhìn xung quanh, không ai mảy may để ý tới cảm xúc của tôi, hay phát hiện ra dáng lộn người xoay vòng hoàn hảo đó, tôi biết chỉ mình tôi cảm thấy vậy. Như điều bí mật không ai cần biết.

Buổi chiều hôm đó, tôi giả bộ như lên bờ đầu tiên, nhưng đã cố gắng thay đồ thật nhanh, rồi vòng lại núp mình sau cánh cửa ra vào của bể bơi. Và tôi nhìn thấy Ngân ở đó.

Từ trên cầu nhảy cao mà bình thường tôi đã nghĩ là tốn diện tích ấy, Ngân lộn một vòng, rồi lao xuống như một mũi tên. Rồi cô nổi lên, đôi tay linh hoạt chuyển động lúc mềm dẻo, lúc dứt khoát. Chân được đá lên, gập xuống, tạo thành những bước nhịp đẹp mắt. Phải mất một lúc, tôi mới nhận ra cô đang trình diễn ballet nước, hay còn gọi là bơi đồng diễn nghệ thuật. Khuôn mặt đeo kính bơi màu tối, kẹp mũi màu xanh lá trong suốt, nhưng tôi biết cô tập trung tuyệt đối. Lặng người một lúc lâu, lần đầu tiên tôi biết một bí mật đẹp đến thế.

Nhưng nếu đã là bơi đồng diễn, tại sao Ngân chỉ có một mình?

 

3.

Hoàng hỏi tôi có cách nào xin vào được đội tuyển mà không cần phải có mặt ở tất cả các buổi tập không. Tôi nhăn mặt, chỉ vì một hình xăm mà đi xa đến thế? Bí mật sau buổi tập lại hiện lên, bỗng dưng tôi không muốn ai chạm tới cô bạn mà chính tôi cũng chưa có nổi sự thân thiết. “Không, đã đi tập thì phải đều đặn và có mục đích, cậu bơi tự do thì ngày nào cũng được”. Cậu bạn nhún vai, như chấp nhận lời nói dối tôi vừa nghĩ ra. Thực ra thì có ngoại lệ, nhưng dành cho người có kĩ năng thật sự xuất sắc. Ngẫm ra tôi cũng không nói sai. “Để tính cách khác vậy”, Hoàng vỗ vai tôi rồi cho tay vào túi, quay lưng bước đi. “Cậu nghiêm túc thích Ngân sao”, tôi cao giọng hỏi với theo. Hoàng đứng lại, nửa như quay đầu để nói với tôi điều gì đó, nhưng rồi cậu lại bước đi tiếp.

Bằng một sự khéo léo quái gở nào đó, Hoàng nhận về cho lớp tiết mục biểu diễn nhảy hiện đại cho đại hội thể thao các trường trung học toàn thành phố. Tức là cả lớp sẽ bị bổ đầu một chương trình nhảy nhót dưới nắng gắt và quá trình tập luyện ngốn một khoảng thời gian để chuẩn bị. Bù lại, trường sẽ hỗ trợ mọi chi phí, bao gồm thuê giáo viên và phòng tập. Lớp tôi sĩ số nam nữ khá cân, nên việc chia đôi hầu như không gây mấy tranh cãi. Dĩ nhiên, như đã đoán định được từ trước, Hoàng cặp đôi với Ngân. Tôi tự hỏi sự tò mò đi bao xa sẽ thành sự quan tâm, và quan tâm thế nào sẽ trở thành yêu thương. Rồi tôi nhìn lại chính mình. Tôi đang đứng ở vị trí nào đây?

Nhưng mọi tính toán đều có sự trật khớp của nó.

Sau khoảng năm buổi tập cầm tay ôm eo nhau, tôi nghiệm thấy có một số mối quan hệ tốt lên, có vài mối quan hệ xấu đi. Cặp đôi Ngân – Hoàng trở thành tâm điểm của cả lớp khi là cặp duy nhất phạm lỗi nhịp. Kì lạ ở chỗ, khi nhịp được đếm rõ ràng, thì không sao cả. Nhưng khi nhạc được bật lên, và giọng đếm của cô hướng dẫn thong thả nhạt dần đi, thì ngay lập tức, động tác của đôi này trở nên rời rạc và không chính xác. Bản nhạc bị ngưng đột ngột. Thời gian ở lại tập bù không sửa chữa được gì cả. Ai cũng biết đấy là lỗi của Ngân.

“Tại sao Ngân lại thế nhỉ”, Hoàng dựa hai khuỷu tay vào hành lang, cổ hơi ngửa ra sau nhìn bầu trời. Tôi im lặng. “Cậu có nghĩ là bạn ấy cố ý không Huy?” “Cố ý sai nhịp?” Tôi hỏi lại. Hoàng gật đầu. “Vì sao?” Hoàng trầm ngâm một lúc. “Tuần trước, khi trang phục được chuyển về, bọn con gái phải mặc thử để xem size đúng không. 52 Hz, hình xăm của Ngân là 52 Hz. Lúc khi đang nhảy, tớ hỏi Ngân 52 Hz nghĩa là gì. Ngân không trả lời, nhưng tớ nghĩ là bạn ấy giận. Nếu là một điều khiến người ta giận, thì tại sao lại in nó lên người chứ?” Hoàng đan hai tay vào nhau, chống hai ngón trỏ đang trụ lại dưới cằm. “Cậu có định nhảy với Ngân nữa không?” Tôi buột miệng, nói ra suy nghĩ băn khoăn bấy lâu. Hoàng xoay người, chuyển hướng nhìn về phía sân trường rộng vắng. “Nếu cứ đà này, thì cả tớ và Ngân sẽ không được biểu diễn, chứ không còn là muốn hay không muốn nữa”. “Cậu có thể đổi cặp với tớ”, một ý nghĩ nữa lại trượt ra. Hoàng nhìn tôi đầy ngạc nhiên, rồi mắt cậu ánh lên tia nhìn như hiểu rõ ý tôi đang định nói gì, cậu gật đầu.

Tối hôm đó, tôi lên mạng tra nghĩa của 52 Hz. Trong đầu tôi thiết lập một giả định. Chỉ cần kiểm chứng một lần nữa thôi.

 

4.

Hết giờ bơi, tôi lại lên bờ sớm, thay quần áo và chuẩn bị sẵn máy phát nhạc cùng bộ loa di động mang từ nhà đi. Ngay đúng lúc Ngân nhảy xuống, tôi bước ra, bật một bài nhạc biểu diễn ở âm lượng to nhất. Nhịp điệu đơn giản, nhưng ngay lập tức bước nhảy của cô bị chệch đi một chút. Giữ đúng lối chuyên nghiệp, cô hoàn thành nốt động tác của bản ballet dưới nước. Tôi ngồi sát trên bờ, thả chân mình xuống. Khi Ngân ngừng lại, lập tức cô gỡ kính, và bỏ kẹp mũi ra, nhìn tôi đăm đăm. Có một sự giận dữ đến khó hiểu. Tôi nhảy hẳn xuống nước.

– Tại sao cậu lại tập bơi đồng diễn một mình? – Tôi cố gắng thấp giọng xuống, để cô hiểu tôi không áp lên cô sự tò mò độc ác nào cả.

Im lặng. Ngân khua nước, vẫn giữ nguyên thái độ đó. Và nhìn tôi.

– Có phải cậu tập một mình, vì cậu không thể biểu diễn cùng điệu với tập thể được, đúng không?

Trong phút chốc tôi thấy ánh mắt cô, hoặc có thể nhìn tôi lâu quá, hoặc cô đang ngâm mình dưới bể bơi, nhưng có một màng nước mỏng dâng dần lên. Cô quay vội mặt đi, vươn mình về phía bờ bên kia. Tôi vội bơi theo.

– Đấy cũng là lí do cậu không nhảy được khi bật nhạc mà không có nhịp đếm đúng không? Khả năng cảm âm của cậu chậm hơn người bình thường.

Ngân bước lên cầu thang bể bơi, quay phắt lại nhìn tôi. Chớp mắt và giọt nước vỡ tan rơi xuống. Tôi lướt thêm một nhịp gấp gáp, nắm lấy cổ chân vẫn còn ngâm trong nước.

– Tớ xin lỗi. Tớ không cố ý. Nhưng tớ không muốn cậu là con cá voi ấy.

52 Hz, hay 52 Hertz, là tên một chú cá voi được phát hiện năm 1989. Cá voi là một loài có cảm âm tuyệt đối, và dùng âm thanh để gọi nhau khi di chuyển cũng như khi gọi bạn. Tuy nhiên, sóng âm của cá voi chỉ từ 15 đến 20 Hertz. Vì thế, chú cá voi 52 Hertz kia dù có cố gắng phát ra âm thanh đẹp đến thế nào, cũng không được nghe thấy. Chú bơi từ đại dương này qua đại dương khác, chỉ mong được một con cá voi nào đấy nghe thấy, và tìm thấy. Khi biết được sự thật này, tôi chợt nghĩ có thể khả năng cảm âm của Ngân hơi khác so với mức độ thường, giống như mắt hai người cùng nhìn một màu xanh, thì sẽ ghi nhận hai tông màu khác nhau, hai người có thể nghe một âm thanh, thì độ chính xác của âm cũng sẽ bị lệch đi giữa hai người.

Nước mắt cứ chảy ra. Ngân không ngừng khóc. Cô bạn cũng không thổn thức gì. Chỉ đơn giản là cúi xuống, khẽ nhấc cánh tay tôi ra, rồi đứng dậy đi tiếp. Tôi đứng dưới bể bơi trơ trọi, dưới ánh sáng cuối hè mà như rơi vào trong vùng biển đêm không đáy.

Ngày hôm sau.

Buổi diễn tập cuối cùng.

Tôi đứng trước mặt Ngân khiến cô bạn ngỡ ngàng. “Quên nhạc đi, nhìn theo miệng tớ”, tôi thì thầm. Một hai ba bốn, một hai ba… Cô bạn nhìn theo tôi chăm chú, bước đi cũng không bị sai. Hoàng ngỡ ngàng, cả lớp thì thở phào. Cô giáo cũng không nói gì nữa. Giờ nghỉ, Ngân ngồi xuống cạnh tôi. “Thật buồn cười là trong khi cả lớp cố gắng hòa mình theo nhạc, cậu lại là người giúp tớ tách âm nhạc ra.” Miệng cô cười giãn ra thư thái. “Lần đầu tiên tớ thấy cậu cười.” Ngân đỏ mặt, khóe miệng như nghiêm lại, nhưng nhìn quanh một lúc, tôi nhìn thấy đôi mắt cô cũng đang cười. “Làm sao cậu biết về chú cá voi 52 Hertz”. “Một khi cậu quan tâm, cậu sẽ tìm hiểu đến cùng”, tôi nhún vai. “Bố mẹ sinh tớ ở Nga, từ nhỏ tớ đã được học bơi đồng diễn. Nhưng lúc nào cũng có vấn đề. Bố kể cho tớ chuyện về 52 Hertz, và tớ nghĩ về con cá voi như cách để tớ bình tâm.” Tôi nhìn Ngân chăm chú, thảng như mọi chuyển động ngoài kia đã đứng yên, không còn chướng ngại lấy đi sự chú ý. “Tớ biết mình khác biệt. Nhưng tớ không nghĩ mình là chú cá voi đó. Tớ chỉ nghĩ, một ngày nào đó, tớ sẽ lặn xuống đại dương, tìm 52 Hertz và nhảy một bài cho chú. Nghe thật là điên, đúng không? Nhưng tớ muốn làm gì đó, để chú cá voi đó biết mình không cô đơn.” Từng câu nói vang lên an nhiên, như những đụn cát lấp lánh rơi xuống từ từ, rồi lắng yên dưới đáy biển. Tôi cầm lấy bàn tay của Ngân, đặt vào lòng hai bàn tay mình. “Tớ cũng chỉ muốn làm mọi thứ, để cậu biết cậu không cô đơn.”

Khi ấy Ngân nhìn tôi, và Ngân biết. Tôi sẽ không để cô bạn trật nhịp thêm lần nào nữa.

 

Zelda

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên