Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Friday, September 23, 2016

[Truyện Ngắn] Những Bức Tường Không Nói Dối

[Truyện Ngắn] Những Bức Tường Không Nói Dối






$pageIn

“Càng lớn lên, chúng ta càng quên dần cách nói lời xin lỗi”.

 

Quê tôi đang dần được đô thị hóa. Sau lưng là cánh đồng mênh mông còn trước mặt là con đường nhựa mười làn trải dài thẳng tắp. Đất rộng, người thưa, nhưng nhà cao tầng và biệt thự cứ thi nhau mọc lên một cách hiền hòa và lạnh lẽo. Ngăn giữa những khoảng đất rộng không phải là bụi râm bụt hay hàng cây dại mà là những bức tường bê tông. Dù bị phủ bởi rêu phong hay lớp sơn bóng láng và chỉ tồn tại cho đầy đủ hình thức thì đó vẫn là những bức tường bê tông.

Nhà tôi mới xây, căn nhà hai tầng còn thơm mùi sơn và được bao quanh bởi những bờ tường chắc chắn. Thỉnh thoảng tôi cũng chạy qua nhà hàng xóm câu cá hay nghịch ngợm cây cối với mấy anh chị lớn, nhưng khoảng thời gian đó cứ ít dần đi khi tôi lớn. Đến khi học xong tiểu học, tôi gần như không còn sang nhà hàng xóm chơi nữa. Cuộc sống của tôi gói gọn trong việc đến trường, đi học, đi thi và vô vàn những thứ có ích cho tương lai nhưng cực kỳ buồn chán khác. Cho đến một hôm, ngôi nhà nhỏ bỏ không lâu ngày ở cạnh nhà tôi có người chuyển đến, và tôi có hàng xóm mới.

Thằng cu Tưởng bằng tuổi tôi. Nó nhỏ con, gầy gò và đen nhẻm, trái ngược hẳn với tôi, một thằng công tử bột bụ bẫm và trắng trẻo vì suốt ngày quanh quẩn trong nhà. Gia đình nó từ quê ra và chuyển đến ở nhờ nhà ông cậu, ngôi nhà hai gian cũ kỹ nằm lọt thỏm trong một mảnh đất to. Mẹ nó gánh hoa đi bán ở chợ gần nhà, còn bố nó chở xích lô thuê cho những người bán hàng trong chợ. Bố mẹ tôi đi làm cả ngày. Những buổi chiều ở nhà một mình, tôi ngồi ở bậc tam cấp trước nhà, đọc sách hay nghịch ngợm những trò linh tinh khác. Không gian khu nhà tôi yên ắng đến mức chỉ cần chú ý một chút là tôi có thể nghe được tiếng chim hót từ trên cao, và gần đây còn thêm cả tiếng hò hét của thằng Tưởng. Những lúc như thế, tôi thường bỏ quyển sách xuống, dỏng tai lên nghe chăm chú, như thưởng thức một bộ phim chỉ có âm thanh và cố tưởng tượng những gì đang diễn ra phía bên kia bức tường rêu. Mọi thứ diễn ra trong đầu tôi sinh động như phim ảnh, với những con cá lấp lánh quẫy đạp khi bị kéo lên mặt nước, cặp gà chọi cao lừng lững đánh nhau đầy vẻ yêng hùng, hay những con chim vành khuyên hoảng hốt vì bất thình lình bị trúng bẫy. Tôi giữ trí tưởng tượng ấy và mơ mộng đến ngày chính mình cũng trở thành một phần của bộ phim.

-Này cu, đọc cái gì vậy?

Một cái đầu vàng chóe nhô lên từ phía bên kia bức tường khiến tôi giật mình đánh rơi quyển truyện.

-Naruto. Biết là cái gì không? – Tôi cố uốn giọng để nghe có vẻ “giang hồ”, nhưng hình như không thành công lắm.

-Biết. Biết rõ nữa là đằng khác. Tin không? – Nó hất hàm ra vẻ.

Thằng Tưởng “giang hồ” hơn tôi, đấy là sự thật không thể nào chối cãi. Và tôi bị cuốn hút bởi tất cả những vẻ nghịch ngợm toát ra từ nó. Đó là lần đầu tiên tôi vào nhà thằng Tưởng và chiêm ngưỡng một kho đồ sộ những hình vẽ các nhân vật truyện tranh. Naruto là một trong số đó.

Bức tường ngăn hai mảnh đất nhà tôi và nhà thằng Tưởng có một vết nứt vỡ đã từ lâu lắm. Cuộc sống thanh bình ở khu này khiến bố mẹ tôi chẳng mấy bận tâm đến việc vá víu lại bức tường ấy. Và chỗ vỡ đó trở thành đường đi thông từ nhà thằng Tưởng sang nhà tôi mỗi buổi chiều, khuấy động cuộc sống của tôi trong những ngày buồn chán. Tôi dẫn nó lên phòng, chỉ cho nó kho truyện tranh mà tôi sưu tầm từ hồi biết đọc và giữ gìn như kho báu. Hai thằng nhóc nằm lăn ra nền nhà, ôm những quyển truyện tranh đã đọc đi đọc lại đến cả chục lần nhưng lần nào mở ra cũng “như mới”. Thằng Tưởng là một thằng nhóc sinh động và hoàn hảo thật sự. Đó là đối với tôi, còn với bố mẹ tôi thì không. Nó giỏi tất cả: câu cá, bẫy chim, vẽ nhân vật hoạt hình và chọi gà. Nó chỉ không thích, và không bao giờ học bài, điều mà bố mẹ tôi khó có thể chấp nhận. Bố mẹ không cho tôi chơi với nó, vì tôi phải dành nhiều thời gian cho việc học và thi cử ở trường. Những buổi chiều vui chơi thả ga của chúng tôi, vì thế, luôn là điều bí mật.

Nhưng những bức tường không nói dối.

-Sao vữa ở tường rơi ra nhiều thế nhỉ? – Bố tôi khoanh tay, nhìn chăm chăm vào chỗ vỡ ở bức tường và nhíu mày suy nghĩ.

-Tường cũ rồi mà bố.

Tôi nói, rồi chạy thẳng vào trong nhà và chui tọt lên phòng.

Những ngày sau đó, thằng Tưởng vẫn qua nhà tôi chơi đều đều, còn tôi luôn trông đợi và chào đón nó. Vữa ở tường vẫn tiếp tục bị vỡ ra và xuất hiện những dấu chân. Chúng tôi không thể đi bằng đường khác, vì bố mẹ không cho tôi giữ chìa khóa cổng. Buổi chiều tối lúc đi làm về, bố dắt tôi ra chỗ tường vỡ, chỉ vào những dấu chân trẻ con trên tường và hỏi tôi một cách lạnh lùng.

-Con có biết vết chân ai đây không?

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái. Miệng tôi khô lại còn mồ hôi tay bắt đầu túa ra.

-Con thường xuyên rủ thằng cu Tưởng sang nhà đúng không?

Bố tôi gằn giọng và nhìn như xoáy vào tâm can tôi. Trong cơn hoảng loạn, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc tự bảo vệ cho mình.

-Thằng Tưởng tự trèo sang đây. Con nói rồi nhưng nó vẫn trèo sang…

Qua vết nứt, tôi thấy cái đầu vàng chóe nhấp nhô ở phía bên kia. Bức tường đã tố cáo tôi là một thằng nhóc nói dối.

Sau hôm đó, bố mẹ tôi bít lại vết tường vỡ. Thằng Tưởng không sang nhà tôi chơi nữa, dù tôi vẫn ngóng nó từng ngày và chờ để xin lỗi dù chỉ một lần. Tôi vẫn nghe thấy tiếng hò hét của nó, tiếng chim hót ríu rít trong lồng, tiếng những con gà mổ nhau quang quác đi kèm với tiếng vỗ tay đơn độc vang vọng của thằng nhóc gầy gò. Mỗi chiều, tôi đứng phía bên kia bức tường, gọi với sang nhiều lần nhưng không bao giờ nhận được câu trả lời. Vài tháng sau, gia đình thằng Tưởng chuyển đi. Đồ đạc nhà nó không nhiều, còn tôi thì đi học suốt ngày nên chỉ phát hiện ra việc đó khi vài ngày liền không còn nghe tiếng thằng Tưởng chơi đùa nữa. Tôi không rõ là đi đâu, ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết. Chỉ biết là gia đình nó đã mua được một căn nhà nhỏ và chấm dứt cảnh ở nhờ bấy lâu nay.

Càng lớn lên, chúng ta càng quên dần cách nói lời xin lỗi. Nhưng tôi vẫn giữ cho riêng mình lời xin lỗi của một thằng nhóc hèn nhát gửi đến người bạn hoàn hảo của tuổi thơ ngắn ngủi. Dù đã rất muộn màng.

 

Đuôi Khói

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên