Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Monday, September 19, 2016

[Truyện Ngắn] Rơi Vào Tình Yêu

[Truyện Ngắn] Rơi Vào Tình Yêu






$pageIn

Đan đang có chuyện buồn. Chính xác là hai chuyện buồn. Một là lũ …mụn trứng cá. Cả một lũ vô tổ chức. Có một tí trán xinh mà đến 4,5 chú bon chen. Đan đã phải sắm thêm một chiếc gương nhỏ xíu, nhét trong cặp. Cứ rảnh một tí là Đan lại lôi gương ra soi soi nghía nghía, hi vọng soi nhiều, chúng nó “chột”, không mọc lên thêm nữa(!).

Nhưng, nỗi buồn số một này chẳng thấm vào đâu, so với nỗi buồn số hai. Chả là, Đan vừa bị… thất tình ạ. Mà biết đâu chừng, tại vì nỗi buồn số hai này mà làm nảy sinh ra cái lũ mụn bất trị kia. Người ta chẳng bảo “mầm tình nổi loạn” là gì.

Thực ra, Đan cũng không biết gọi tên nỗi buồn số hai là “thất tình” có đúng không nữa. Chính xác là Đan âm thầm thích Phong từ lẩu lầu lâu rồi. Còn Phong thì… không biết gì hết. Cậu ta chỉ coi Đan là bạn thân, thân thẩn thần thân ấy, nhưng vẫn chỉ là BẠN. Học cùng lớp, ngồi cùng bàn với nhau suốt từ hồi cấp 1 đến khi tốt nghiệp cấp 3, bây giờ vào Đại học, hai đứa vẫn chung trường, đi học về chung đường. Cứ tưởng hai đứa cứ chung như thế mãi, cho đến khi chung một… mái nhà. Ai ngờ, đùng một cái, Phong tuyên bố “cảm cúm”, mà người Phong “cảm cúm” không phải Đan. Đau!

 

***

 

Đan đã đạp xe lòng vòng cả nửa tiếng đồng hồ, mấy lần bỏ qua cái ngõ rẽ quen thuộc. Nó chưa muốn về nhà lúc này. Cứ đạp xe lang thang trên phố, cho gió mơn man nhè nhẹ vào mặt thế này còn dễ chịu hơn. Những vòng xe bất định chợt lướt qua bóng một người. Đan dừng xe. Là Kiên, bạn cùng lớp, cậu ta đang loay hoay gỡ cái bao tải to tướng từ trên xe xuống.

– Cậu cần tớ giúp không?

– A, Đan…

Đan và Kiên khệ nệ khiêng cái bao tải lên nhà Kiên. Tận tầng 5. Trong khi Đan ngồi uống nước thì Kiên mở toang cái bao tải. Khăn mặt, bàn chải, xà phòng, giấy ăn, vở viết, bút, hầm bà lằng đủ thứ … Đan trố mắt.

– Những thứ này …

– Để bán.

– Ai cơ?

– Tớ.

Hoá ra, nhà bà ngoại Kiên nằm ngay khu phố cạnh ký túc xá sinh viên. Ban ngày, bà ngoại bán hàng nước. Buổi chiều đến tối, cậu ta xin phép bà để bày một cái bàn trước cửa, bán đồ tạp hoá.

– Tớ thấy cậu đâu có thiếu tiền đến thế?

– Tớ có làm vì duy nhất tiền đâu?

– …

– Tớ đang kinh doanh, mặc dù hơi nhỏ. Nhưng muốn đi đến lớn, đương nhiên là nên qua nhỏ trước đã. Đúng không?

– Có bận rộn lắm không?

– Cũng khá đấy – Kiên nói, vẫn luôn tay sắp xếp, phân loại đống hàng hoá đủ loại.

– …Tớ phụ cùng với nhá?

Kiên ngừng tay, nhìn lên:

– Cậu đang cần quên đi điều gì à?

– Tại sao?

– Thì cậu chả muốn bận rộn là gì?

Đan thở dài. Thật chẳng khoan khoái gì cái cảm giác bị “bắt thóp” thế này. Nhưng, đúng là Đan đang cần một công việc gì đó thật túi bụi, để tránh “nhàn cư vi bất thiện”.

 

***

 

Ở lớp, Kiên là một cậu bạn khá lập dị. Cậu ta hầu như không thân thiết với ai. Ngoài thời gian tối thiểu phải có mặt ở lớp, Kiên hầu như không bao giờ tham gia vào các hoạt động chung. Cái quần của cậu ta bị vá một miếng ngay đầu gối. (Mà nghe đâu bố cậu ta làm chức gì to lắm ở một quận mới lập cơ đấy). Mỗi ngày đi học, cậu ta luôn tự mang theo chai nước đun sôi. Không bao giờ nhìn thấy Kiên ghé vào căng-tin (thậm chí, chả bao giờ thấy cậu ta… rút ví). Bọn trong lớp thường xì xào gọi trộm sau lưng là “lão hà tiện”.

 

Công việc mới thậm chí còn bận rộn hơn cả mức mong đợi của Đan. Kiên phụ trách việc nhập hàng. Ngoài ra, còn hàng tỉ những việc khác, phân loại, make-up, dán giá, check hàng, bày hàng, ghi sổ lượng bán, hạch toán cuối ngày… Đan bận rộn tít mù.

Kiên bảo, từ ngày có Đan đến, việc bán hàng chạy hơn hẳn. Đan đề xuất bán thêm các món đồ lưu niệm nho nhỏ, những món trang sức xinh xinh của con gái như cặp tóc, bờm, vòng tay, vòng cổ… Mới đầu chỉ thử nghiệm bán ít một. Những món hàng mới hút khách không ngờ, mua về bao nhiêu bán hết bấy nhiêu.

Được đà, Đan kéo tuột Kiên đến khu bán buôn đồ… nội y. Mặc kệ khuôn mặt “cà chua chín rực” của Kiên, Đan xà vào sạp hàng, nâng lên đặt xuống hết chiếc nọ đến chiếc kia, miệng liến láu “đẹp không này? đẹp không này?”. Cái mặt Kiên nhăn nhó đến khổ sở:

– Tớ có thể được “miễn trừ” vụ phát biểu cảm tưởng này được không?

– Vớ vẩn, có gì phải ngại, làm kinh doanh, ai lại quan tâm đến tiểu tiết?

Không quan tâm đến tiểu tiết, cho nên, hai đứa xách về một túi áo chip đủ màu đủ kiểu. Đan “chỉ đạo” cho Kiên cách gấp áo, bỏ vào túi bóng kính đẹp, bày biện bắt mắt trên sạp hàng. Kiên đỏ dừ mặt đứng xa xa bên cạnh nghe Đan tư vấn cho mấy cô khách hàng. Đan nhấm nháy:

– Cậu nghe kỹ mà học tập nhé, rồi đến lượt cậu bán đấy.

 

***

 

Đan mở ngăn kéo, lôi ra xấp tiền bán hàng trong ngày, hí hửng đếm:

– Tớ đã bảo mà, vụ này “ăn” là cái chắc. Lần sau, bọn mình phải nhập thêm quần nữa mới được.

Chợt Đan dừng lại, một tờ năm nghìn hơi cũ bị rách xéo một đường. Đan cau mày:

– Đưa tớ cuộn băng dính trong. Sao lại có tờ tiền rách lọt vào nhỉ, thật sơ suất quá đi mất.

Đan tỉ mẩn cắt cắt dán dán. Đúng là chuyện lạ. Bình thường, những sự vụ nhỏ nhặt kiểu này chả bao giờ nó quan tâm. Đan chăm chú đến mức Phong đến gần lúc nào mà nó chẳng hay biết. Hai mắt Phong trợn tròn xoe:

– Dạo này gặp cậu khó thế. Alô thì không nghe máy, đến nhà thì bặt tăm hơi. Hoá ra, đang say sưa đếm tiền ở đây…

Đan đỏ mặt, gượng cười:

– Ừ, tớ thử kinh doanh cho biết. Đang nhàn rỗi mà…

Cô bạn gái đi cùng Phong khẽ níu tay cậu, chớp mắt:

– Bán hàng cùng Kiên à, hay nhỉ. Nhưng mà ngồi ngoài đường thế này thì nắng chết.

 

***

 

Đan không đến phụ Kiên bán hàng nữa. Ánh mắt của cô bạn gái đi cùng Phong cứ làm nó nhột nhạt khó chịu. Nhưng, còn đống hàng “chip” mới nhập hôm trước, chắc Kiên chả biết cách bán đâu, rồi lại ế một đống ra. Đến ngày thứ tư, Đan nhắn cho Kiên một cái tin, không thấy reply. Đan bấm số gọi, không ai nghe máy.

Chờ đến tối vẫn không thấy tăm hơi Kiên đâu, Đan xách xe phóng đến nhà cậu ta. Cửa đóng im ỉm, Đan từ gõ, chuyển sang… đập, một hồi vẫn không ai thưa. Lạ thật. Cậu ta có thể đi đâu vào giờ này được nhỉ?

Đan ngồi chống cằm ở ban công. Tự nhiên thấy lo lo, không hiểu có chuyện gì xảy ra với Kiên. Chơi với Kiên một thời gian, Đan phát hiện, cậu ta đúng là có tính hà tiện thật. Nhưng, Kiên chỉ hà tiện với chính bản thân cậu ta. Có lần, giữa trưa nắng, hai đứa đi chở hàng, mồ hôi mướt mải, Đan than khát nước. Hai đứa dừng ở quán nước ven đường. Đan mua một cốc trà đá, nhưng nói thế nào cậu ta cũng không uống. Đến khi về tới nhà, cậu ta rót nước lọc tu liền một lúc hết hai cốc.

Nhưng, Kiên luôn sẵn lòng mời Đan đi ăn, phở cuốn này, nem nướng, cả KFC nữa… và chiều nào cũng mua kem sôcôla bọc đậu phộng theo đúng sở thích cho Đan. Có lần, Đan kẹt tiền, cậu ta rút ví cho vay ngay tắp lự, còn dặn, khi nào có thì trả, không cần vội.

 

***

 

Đan ghé qua nhà bà ngoại Kiên mấy lần đều không thấy Kiên bày hàng. Buổi sáng, chọn mặc bộ quần áo thoải mái nhất, đi giày thể thao, tóc buộc cao gọn gàng, rót đầy một chai nước lọc mang theo… nai nịt đâu ra đấy, Đan lên đường đến khu chợ bán buôn, tìm Kiên. Nhưng, khu chợ rộng mênh mông, Đan lại không biết Kiên thường ngày nhập hàng ở những shop nào, y như tìm kim đáy biển. Đi bộ cả buổi đến mệt đừ, Đan hoa hết cả mắt, mà kết quả vẫn hoàn toàn tay trắng.

Đan ngồi bệt trên bậc thềm ở cổng chợ, tháo giày, xoa xoa nắn nắn chỗ gót chân đau nhức. Đang nhăn nhó, Đan ngẩng mặt lên và suýt nữa hét lên. Kiên, kẻ “ác ôn” làm Đan lo lắng tìm kiếm mệt lử suốt mấy ngày nay, thủ phạm của những giọt nước mắt đã mấp mé sắp tràn, không biết từ bao giờ, đang đứng lù lù ngay gần chỗ Đan ngồi, cách chưa đầy mười mét. Đan đứng bật dậy, chỉ kịp xách theo đôi giày, cứ thế chân đất chạy thẳng ra chỗ Kiên, thò tay đập bốp một phát đau điếng vào vai cậu ta.

– Cậu biến đi đâu cả mấy ngày nay thế hả?

Kiên sững người, không kịp thốt lên câu nào, tay ôm vai xuýt xoa, mắt trợn tròn ngơ ngác. Cậu bé đen nhẻm đi cùng (bây giờ Đan mới để ý thấy) “hoàn hồn” trước:

– Chị ơi, anh Kiên đi thăm em mà!

– Ai đấy? – Đan tròn mắt.

– Em nuôi của tớ!

Hoá ra Kiên có một… bầy em nuôi lóc nhóc ở một xã nghèo tít tận ngoại thành mà cậu ấy lặng lẽ chu cấp từ hè năm ngoái, sau một đợt làm tình nguyện. Và đó là lý do cậu ta mang tiếng lão hà tiện, và cặm cụi với công việc “tiểu thương vỉa hè”.

 

 

***

Bạn đã bao giờ có cảm giác là bỗng nhiên rơi vào một dòng thác cảm xúc chưa, bạn bất ngờ rơi và rơi rất sâu, cho đến khi bạn chạm vào mặt nước và nhận ra là bạn đã… yêu rồi. Nó sẽ làm bạn choáng váng đến mức cả đêm không ngủ được bởi không chỉ đôi mắt mà cả trái tim cũng thao thức.

Tôi đang như vậy đấy, những cảm xúc mà tôi từng lầm tưởng là tình yêu bỗng nhiên mờ nhạt như những ngôi sao trước mặt trời. Tôi biết là tình yêu thực sự của tôi bây giờ mới tới.

Diệu Phúc (phỏng dịch)

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên