Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Thursday, November 17, 2016

[Truyện Ngắn] Cô mèo Đi-hia

[Truyện Ngắn] Cô mèo Đi-hia






$pageIn

Một chuyện kỳ bí.

Một chuyện rất kỳ bí đang xảy ra trong khối 11 tụi tui suốt tuần vừa rồi, và ảnh hưởng của nó thì lan xuống cả khối 10 và lên khối 12. Bắt đầu từ lớp 11A1 vào thứ hai. Rồi 11A2 vào sáng thứ ba. Sau đó 11A3 vào sáng thứ tư… Một chú mèo con đeo nơ hồng ở cổ xuất hiện trong một ngăn bàn, có lẽ không hề là bất kỳ, bởi ngăn bàn được chọn thường là ngăn bàn của con gái.

Câu chuyện chộn rộn đến mức thứ hai tuần sau đó, vào giờ sinh hoạt đầu tuần, thầy hiệu trưởng phải đề nghị “kẻ phát tán mèo” bí ẩn chấm dứt ngay tình trạng cho tặng mèo không được phép, vì nó làm mất tập trung một cách không cần thiết không khí ôn tập cuối học kỳ 1.

Chắc chắn là mất tập trung rồi khi toàn bộ số con gái những lớp được tặng mèo đã dành hết giờ ra chơi để chăm sóc, sau đó là bàn tán về các em mèo của lớp, thay vì cắm đầu vào ôn tập như mọi khi. Thỉnh thoảng tụi chúng nó còn hẹn cùng mang mèo đến trường và… bế mèo đi thăm nhau. Bạn thử tưởng tượng xem, như thế thì còn gì là không khí trường học, còn gì là không khí mùa thi?!

Thầy hiệu trưởng còn ra nghiêm lệnh “ai mang mèo đến trường sẽ bị tịch thu”, ai tàng trữ mèo sẽ phải “đối diện” với chính thầy. Thầy nói nghiêm đến nỗi, thằng Tuân, con của thầy hiệu trưởng, đang học cùng lớp với tui, hôm đó ngồi sau tui, cũng phải lầm bầm vào lưng tui: “Trời ơi, ba tui nói vậy vì ba tui… ghét nuôi mèo dữ lắm!”

Có vẻ như “kẻ phát tán mèo” đã… hết mèo. Hoặc là đã giật mình, nên sau đó chương trình “tặng mèo miễn phí” lập tức chấm dứt, trong sự… nuối tiếc phải nói là khá rõ của những lớp mà tụi con gái chưa được tặng mèo.

 nbsp;

Một vật thể mềm mềm, biết kêu

Một tuần sau. Sáng, lớp học vắng hoe. Tui đến sớm ngồi co ro, thu hết cả hai chân lên ghế, miệng lẩm nhẩm gạo lại bài. Bất thình lình, từ trong ngăn bàn, chỗ tui ngồi có một vật gì mềm mềm, lồm ngồm bò ra. Tui nổi da gà, chỉ vừa kịp hét lên một tiếng thất thanh: “Á!”.

“Nghoeo!”, một con mèo con nhỏ xíu đen tuyền, nhưng bốn bàn chân màu trắng như đi những chiếc giày xinh xắn đang giương cặp mắt xanh biếc lên nhìn tui, khiến tui nửa hoang mang, nửa thích thú. Làm như là đã quen thân từ lâu lắm rồi, nó cứ dụi dụi đầu vô hai bàn chân tui. Nhột lắm, nhưng tui ráng giữ yên lặng.

Đã là một tuần sau khi “sự kiện mèo” chấm dứt. Nếu để cô giáo biết thì thế nào mèo con cũng bị tịch thu, mà tui cũng sẽ gặp rắc rối. Cả đời tui, dù chưa được khen thưởng lần nào, nhưng cũng chưa lần nào phải làm bản kiểm điểm vì bất kỳ tội lỗi gì, chứ đừng nói đến chuyện phải đối diện với thầy hiệu trưởng. Chỉ còn vài phút nữa là lớp học sẽ đông nghẹt. Tui nín thở, bế phốc mèo con lên, thì thào: “Ngoan nào! Nếu không, cả tao và mày sẽ bị “xử”!” Mèo con dường như hiểu ý, chỉ “nghoeo, nghoeo” lên vài tiếng rồi nằm im ru. Thu hết can đảm, tui đặt nhẹ mèo con vô ngăn cặp giữa, ngăn rộng nhất và thoáng nhất.

Nhỏ Hin tới lớp. Tui ngồi im ru, phân vân không biết nên kể hay giữ im lặng với con bạn thân nhất về vụ “mèo con từ trên trời rớt xuống”. Mải suy nghĩ, tui không nhận ra bộ dạng kì quặc của mình: ngồi căng thẳng, hai tay ôm khư khư chiếc cặp. Nhưng nhỏ Hin thì nhận ra. Nó giằng chiếc cặp từ tay tui, la lớn: “Đưa tao coi. Mày đang giấu cái gì trong đó?” Tui hốt hoảng, giữ chặt miệng cặp lại, đưa tay lên “suỵt” nhẹ. Vậy là bí mật bị bại lộ. Tui hoang mang, rồi nhỏ Hin sẽ trở thành “đồng minh” của tui hay chỉ là một “kẻ phá đám”?

meo2

“Một chú mèo con đeo nơ hồng ở cổ xuất hiện trong một ngăn bàn, có lẽ không hề là bất kỳ, bởi ngăn bàn được chọn thường là ngăn bàn của con gái…”

 

Đồng minh rắc rối

Nhỏ Hin vô cùng thích thú trước kế hoạch “bảo tồn động vật bị phân biệt đối xử” tui vừa vạch ra. Nó hau háu: “Thiệt? Rồi sau này, ngoài mèo con ra, mày sẽ có cả một trang trại toàn những động vật… cô đơn, vô gia cư”. Tui lừ mắt: “Tầm bậy! Rồi chỗ đâu mà nuôi?”

Và tụi tui không có chỗ nuôi mèo con thiệt. Thấy cô con gái cưng ôm khư khư con mèo trên tay, má tui la lớn: “Một là mèo đi. Hai là… người đi. Trừ phi là mèo… nhồi bông thì má không cấm!” Ba tui thì nhẹ nhàng hơn: “Đúng đó, con gái. Nhà mình chật chội thế này…!”

Tui ủ rũ, vác mèo con qua nhà nhỏ Hin cầu cứu. Nhỏ Hin cười khì, đưa tay khều khều mèo con, ra điều kiện: “Tao sẽ nuôi nó hộ mày, miễn phí luôn (trời ạ!), nhưng với một điều kiện…” Tui nín thở: “Điều kiện gì?” “Tao sẽ được toàn quyền “xử lý” nó!”. Nghe cái Hin tuyên bố, tui hoàn toàn không dám tin vào tình yêu của nó dành cho động vật lang thang mà nó vẫn thường rêu rao.

Xót mèo, tui ngồi ca cho nó một bài, hướng dẫn cụ tỉ cách nuôi mèo sao cho an toàn và hiệu quả! Nhưng rồi nhìn vẻ mặt “vô cảm” của Hin, tui đành mang con mèo nhỏ về nuôi dấu ba má ở trong phòng, và khi đi học, để tránh bị phát hiện, tui vác con mèo theo trong cặp. May mắn cho tui, là Đi Hia (tên mèo con) rất biết thân biết phận, nên thường ngoan khi vào lớp.

 

Bị theo dõi

Tui có cảm giác là mình đang bị theo dõi. Kẻ theo dõi tui là Tuân. Có lẽ Tuân, con trai út của thầy Hiệu trưởng, đã phát hiện ra là có một đứa con gái đang lặng lẽ chống lệnh cha mình. Tuân dạo này hay lân la hỏi chuyện tui. Tui thường xuyên gặp nó ở hàng lang, căn-tin, bãi để xe, thậm chí đề nghị… xách cặp hộ tui… Tui lo lắng đến muốn ngất và chẳng còn ai khác để tâm sự, ngoài Hin – con bạn thân nhất. Hin im lặng lắng nghe. Và sau đó, nó hứa sẽ “xử lý” (lại “xử lý”) dùm tui.

 

Kẻ theo dõi bắt đầu bị theo dõi.

Kẻ phát tán mèo bí ẩn là ai?

Sau giờ học, như đã hẹn trước, Hin đi trước, tui đi sau, xách theo chiếc cặp có Đi Hia nằm cuộn tròn. Chúng tui rón rén nép vào bờ tường, và Hin chỉ cho tui xem một quang cảnh kỳ lạ.

Đó là một cái ống cống nhỏ bỏ không ở góc sân kín đáo sau trường. Tuân đang lúi húi ở đó với… một bịch sữa tươi, một con mèo mẹ và một đàn mèo con.

Quang cảnh có vẻ quen thuộc với Đi Hia, đến mức nó thò đầu ra từ cặp của tui, kêu meo meo vui mừng, và vội vã nhảy ra khỏi cặp, lon ton chạy nhập hội. Thấy Đi Hia, Tuân giật mình, ngẩng lên nhìn quanh. Và tròn mắt khi nhìn thấy chúng tui.

 

Bí mật được tiết lộ

Từ đầu năm học, Tuân tình cờ phát hiện ra một con mèo bị bỏ rơi trong một hộp các tông nhỏ đặt ngay trước cổng trường. Cu cậu đem về nhà nuôi. Hành trình còn gian nan hơn cả công đoạn chăm sóc mèo con của tui và nhỏ Hin nữa. “Vì mèo đã lớn và lại đang… mang bầu. Ba má tui kịch liệt phản đối.”, Tuân nói một hơi. Vác mèo sang nhà mấy đứa bạn, Tuân cũng nhận được những cái lắc đầu đầy cảm thông và… quyết liệt. Bất đắc dĩ, Tuân phải đem mèo mẹ tới sân bóng, chỗ tụ tập thường xuyên của hội con trai trong lớp. Một ống cống nhỏ xíu được phát hiện. Và mèo mẹ phải ẩn dật ở đó cho tới tận ngày sinh. Và khi mèo mẹ sinh thêm lứa nữa, thì ống cống nhỏ không đủ, Tuân đành phải tính chuyện cho mèo. Tuân thường chọn những bạn gái hiền hiền có vẻ lặng lẽ trong lớp để tặng mèo, lý do thì là vì “các bạn í sẽ cưng mèo hơn những bạn đã có nhiều mối quan tâm khác”.

Bây giờ thì tui hiểu vì sao thầy hiệu trưởng lại nói rằng “kẻ phát tán và tàng trữ mèo” sẽ phải “đối diện” với chính thầy. Thầy đoán được kẻ bí mật đó là ai và đó là một thông điệp dữ dội dành riêng cho kẻ bướng bỉnh.

 

Đi Hia ra mắt

Đó là ngày tui được khen thưởng vì là một trong 10 học sinh có điểm thi học kỳ cao nhất trường. Khi đến lượt mình phát biểu cảm tưởng, tui được trao mic. Và tui đã nói gì nhỉ. Tui chẳng nhớ nữa. Nhưng sau đó Hin đã ôm chầm lấy tui và nhắc đi nhắc lại đến mức tui thuộc lòng những gì mình nói trong sự hồi hộp đến mức quên tiệt:

– Thưa thầy cô, việc học hành thi cử với chúng con là niềm vui, và cũng là một sức ép. Những sự kiện nho nhỏ vui vui trong cuộc sống cũng là một cách giúp chúng con giảm sức ép này, để sống vui hơn. Như giữa mùa thi vừa qua, con đã nhận được một món quà là một chú mèo đen mắt xanh chân trắng, con gọi là Đi Hia. Chăm sóc Đi Hia đã làm con thư giãn hơn rất nhiều. Con rất muốn cảm ơn người đã tặng em món quà, cũng thay mặt các bạn gái được tặng mèo cảm ơn vì niềm vui mà những chú mèo ngộ nghĩnh đã mang lại.

meo

“Chăm sóc Đi Hia đã làm con thư giãn hơn rất nhiều. Con rất muốn cảm ơn người đã tặng em món quà, cũng thay mặt các bạn gái được tặng mèo cảm ơn vì niềm vui mà những chú mèo ngộ nghĩnh đã mang lại…”

 

Khi tui phát biểu xong bài phát biểu chẳng giống ai này, toàn trường đã vỗ tay, có rất nhiều thầy cô và cả… thầy Hiệu trưởng.

Thằng Tuân đã được ba nó cho phép bê đàn mèo cưng về nhà. Ba má tui cũng đã quen với sự hiện diện của Đi Hia. Nhỏ Hin giờ đã nuôi mèo rất “nghề”, nó đã được thằng Tuân cho một con mèo nhị thể đen trắng trong lứa mèo vừa lớn lên.

Đi Hia hoá ra là một cô mèo, bây giờ nó đã có bầu. Có rất nhiều đứa trong trường đăng ký với tui để xin một chú mèo con.

 

Tiểu My

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên