Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, December 17, 2016

[Truyện Teen] Ê nhóc, làm bạn gái anh đi (Phần 1)

[Truyện Teen] Ê nhóc, làm bạn gái anh đi

Phần 1



Chap-01Chap-02Chap-03Chap-04Chap-05Chap-06Chap-07Chap-08Chap-09Chap-10Phỏng VấnChap-11Chap-12Chap-13Chap-14Chap-15Chap-16Chap-17Chap-18Chap-19Chap-20Chap-21Chap-22Chap-23Chap-24Chap-25Chap-26Chap-27Chap-28Chap-29

Xem tiếp phần 2


$pageIn

Chap 1 :

Tác giả: KiyokoYamaguchi

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

1. Mai Dương Chi :
Nữ chính đấy *bis bis*
16 tuổi tròn nha
3 vòng đầy đặn. Lồi chỗ cần lồi, lõm chỗ cần lõm
Khỏi phải nói xinh khỏi phải chê, còn xinh như thế nào thì vô truyện đọc mà biết
Quậy kinh khủng, y như con trai
Danh tính thì vẫn là bí ẩn.
“Ẩn sau nụ cười đó là một quá khứ đau thương”

2.Dương Gia Duy
Nam chính đây !
17 tuổi, hơn nữ chính hẳn 1 tuổi nha
Đẹp trai dã man, body 6 múi
Đại ca của trường cùng với một thẳng khác
Học giỏi, chơi thể thao giỏi mà oánh lộn cũng giỏi nốt
Con trai tập đoàn tài chính OP, có vị trí không hề nhỏ trong thế giới ngầm
“Dù cả thế giới có quay đầu lại với em thì đừng lo, anh sẽ luôn bên cạnh em”

3.Hoàng Thiên Minh
17 tuổi
Anh nuôi của nữ chính. Nói đúng hơn là nữ chính được nhà anh này nhận nuôi
Đập trai miễn chê, body 6 múi
Là đại ca trường cùng với Gia Duy
Con trai tập đoàn FT, có vị trí cũng không hề nhỏ trong thế giới ngầm
Giỏi mọi thứ y như nam chính
” Chống lại em gái tôi tức là chống lại tôi, tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đó đâu !”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tạm thời cứ giới thiệu từng đó đã

Độ tuổi giới hạn 13+ đôi lúc sẽ 15+ đấy (ta đen tối mà haha !!!). Truyện có nhiều tình tiết brocon, siscon, lolicon và shotacon ( em là một lolicon, shotacon và là một con hủ mà )

Thời gian ra hả ? Muộn nhất là 4 ngày ra 1 chap ( Sẽ thay đổi liên tục )

P/s: sẽ có vài chương khó hiểu, hại não, nhảm nên hãy chuẩn bị trước máy trợ tim và thuốc tránh tăng huyết áp ( ‘•3•’ )

Ủng hộ truyện mình nha !!!

CHƯƠNG 1

TRỞ VỀ VIỆT NAM

Sân bay Nội Bài, 10 giờ đêm….

Máy bay vừa đáp xuống mặt đầu, cửa vừa mới mở cái là nó đã lao xuống thật nhanh. Hít thở cái không khí trong lành của Hà Nội.

Sau 4 năm du học ở Mĩ thì cuối cùng nó cũng trở về quê hương của nó.

Hít thở chán chê nó chợt nhận ra đã tối rồi nên về nhà thôi. Nó liền bắt một chiếc taxi về nhà.

Bảo bác tài xế đỗ ở trước cổng, trả tiền cho bác và xách vali đi vào.

Trời tối rồi, giờ ai mở cổng cho nó đây. Biết thế hồi đó lấy bản sao cái chìa khóa cổng đi. Giờ sao đây ???

A ! Nó liền ném cái vali qua cái cổng một cách vô tâm rồi sau đó sử dụng skill leo tường để vào trong

Misson complete ! Nó thỏa mãn ung dung mở cửa đi vào.

Cạch…

Vừa mới đóng nhẹ cái cửa xong thì một người con trai xuất hiện. Chưa để nó kịp phán ứng tên đó đã nói:

– Cô là ai và sao vào được nhà tôi ?: Nhà tôi? Đây cũng là nhà nó mà.
– Anh Minh ?: Nó ngơ ngác nói, cố nhìn kĩ khuôn mặt tên đó
– Đừng nói mày là … : Người con trai đó lại gần nó

Cái chiều cao khủng bố này. Thân hình vạm vỡ này. Mái tóc đen bù xù này. Đôi mắt đen lạnh lùng này. Cái mũi cao cao này.

Đây là…

– Anh hai !: Nó nhảy vào ôm anh thật chặt
– Ặc ! Mày đấy hả Chi, 4 năm không gặp mày khác thật đó: Anh vuốt nhẹ mái tóc đen của nó :- Giờ thì bỏ anh ra, anh máy sắp chết ngạt rồi nè

Nói liền nó bỏ anh ra luôn

– Thế về Việt Nam làm gì ?: Lấy lại được oxi, anh bình tĩnh hỏi nó
– Thích thì về thôi, với cả nhớ anh mà: Nó cười để lộ hàm răng trắng như sữa của mình
– Haiz… Thế mày có định đi học tiếp lớp 10 không ?
– Có chứ, học chung trường anh đó !
– Thảo nào mẹ gửi về một bộ đồng phục con gái về. Cứ tưởng của con nào thì ra là của mày
– Anh không thể ít nhất gọi em là “Chi” hay là “em gái” thay vì dùng từ ” mày ” hả ?
– Không, quen miệng rồi. Thôi mau đi ngủ đi, mai mày còn đi học đó: Anh xoa đàu nó và vào đi vào ngủ

Sáng hôm sau….

Mới tầm 6 giờ sáng mà nó đã thức dậy và vệ sinh cá nhân rồi. Mặc bộ đồng phục mà mẹ gửi về cho nó. Chiếc áo sơmi trắng với cái váy đen dài chưa đến đầu gối.

Xuống dưới bếp, lục lọi một hồi trong bếp nó lấy ra mấy quả trứng và chút cơm rang còn thừa trong tủ lạnh. Sắn tay áo lên trổ tài, từ 2 thứ nguyên liệu trên nó đó tạo ra cơm rang trứng của Nhật Bản.

Phần cơm rang được cả miếng trứng to che mất. Nó cất lọ sốt cà chua và nắn nót vẽ lên phần của anh nó chữ ” Onii- chan baka”. Tạm dịch là: Anh hai đại ngốc.

Còn riêng phần nó thì là chữ ” Kawaii Imouto”. Tạm dịch là đứa em gái dễ thương. Nó mãn nguyện mỉm cười nhìn thành quả à nhầm kiệt tác của nó

Anh nó cũng nhanh chóng dậy và đi xuống trong bộ áo trắng quần đen. Nhìn xuống bàn ăn thấy ngay bữa sáng là anh lao xuống nhanh.

Nhìn phần ăn của mình rồi liếc sang phần ăn của nó. Anh chỉ chẹp miệng nói:

– Cái con thần kinh, viết linh tinh lên thức ăn làm quái gì ?: Vừa nói ăn vừa súc miếng cho vào miệng ăn :- Nhưng mà cũng ngon đấy chứ.
– Đương nhiên, em gái của anh mà: Nó ưỡn ngực tự hào
– Mỗi tội trứng cháy quá, cơm rang thì vẫn còn khô: Và sau đó là đống lời phê bình
– Rồi rồi mau ăn sáng thôi anh

Sau khi ăn xong thì cả 2 cùng nhau cuốc bộ đến trường với nhau.

Vừa thấy anh bước vào một đống đứa con gái lao vào rồi chợt dừng lại và tản ra khi thấy nó đang đi cùng anh.

Nhiều tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, nó trở thành tâm điểm của mọi người

– Con nhỏ kia là ai mà lại đi cùng anh Minh
– Nó đang ăn bám anh Minh của chúng ta
– Nhìn thế nào cũng thấy nó xấu tệ, thế quái nào lại đi cùng anh ấy
– Anh Minh, tại sao anh lại bỏ chúng em theo con đó

Nó thì chẳng quan tâm mọi người xì xào, bàn tán cái gì. Nó chỉ cứ việc ôm tay anh nó thôi.

DING DONG ~

Tiếng chuông vào lớp vang lên, nó tạm biệt anh và đi vào lớp của nó. Lớp 10a3

– Xin giới thiệu với các em đây là bạn học mới của chúng ta. Em Mai Dương Chi

Thấy nó nhảy vào lớp một cái, cô giáo nó suýt đau tim mà chết nhưng vẫn giữ cái bộ mặt nghiêm nghị và nói

– Xin chào, tớ là Mai Dương Chi. Mong được các bạn giúp đỡ

Vừa nói xong nó ngẩng mặt lên nhìn các đồng chí nó sẽ học cùng 3 năm học sau này

Một nửa đám con gái nhìn nó với anh mắt hình viên đạn, coi nó là kẻ thù. Những bạn khác thì phản ứng rất chi là bình thường. Đám con trai thì chảy hết nước dãi khi thấy nó.

Đến đây xin tả chân dung nó luôn.

Thân hình nhỏ nhắn, 3 vòng cực chuẩn. Mái tóc đen chuẩn người Việt óng ả dài ngang lưng. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng không tì vết với 2 lúm má đồng tiền. Đôi mắt đen trong veo nhưng cũng có chút hấp dẫn. Cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh. Đôi môi đỏ mọng như trái dâu chín

Nó cứ như là thiên thần giáng trần vậy !

– Cô ơi, em ngồi đâu vậy ?: Nó quay sang hỏi cô giáo
– Cuối lớp, cạnh bạn Ngọc Linh

Nó mang cặp xuống cuối dãy và thả cái cặp xuống không thương tiếc.

Quay sang nhìn cô bạn ngồi cạnh bạn. Cô gục mặt xuống mặt bàn. Mặc chiếc áo khoác có mũ che đi khuôn mặt làm nó không nhìn rõ mặt cô

Theo nó nghĩ là cô đã ngủ nên không làm phiền gì cô nữa. Nhưng cô bạn Ngọc Linh này vẫn chưa ngủ. Miệng bỗng nở nụ cười đắc ý và nghĩ thầm ‘ Vậy là Mai Dương Chi đã về Việt Nam sao ? Từ nay trường Thiên Vương này sẽ có trò hay đây ‘

$pageOut $pageIn

Chap 2 :

ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO MAI DƯƠNG CHI NÀY

Giờ ra chơi…

Vừa mới ra chơi cái thôi là nó đã lao nhanh lên lớp 11a4 – lớp anh nó

– Cô bé muốn gặp ai vậy ?: Một chị gái xinh xinh bước đến hỏi nó
– Anh Thiên Minh ạ : Nó giả vờ lễ phép nói, trong lòng thì cười thầm vì chợt nghĩ ra trò vui trong đầu
– Ê Minh ! Có em lớp 10 tìm mày nè !
– Ra đây: Anh bước ra : Tìm anh mày có việc gì ?
– Anh à, em gái yêu dấu của anh đói lắm. En muốn ăn trưa cùng anh~ : Nó õng ẹo trước mặt nhiều anh chị

Nhìn 2 anh em nó cứ như người yêu vậy

Đương nhiên nó nhanh chóng nhận được sự yêu mến của mấy anh chị lớp anh nó.

Căng tin…

– Thế mày muốn ăn gì anh đãi ?: Anh hỏi
– 1 đĩa cơn rang thực cẩm, 2 phần gà và 1 cốc trà chanh nha
– Rồi: Anh ra lấy khẩu phẩu nó và đặt nhẹ xuống bàn

Thấy đồ ăn là mắt nó sáng ngay, chén hết đống đồ nhanh gọn lẹ.

Anh nhìn nó với một ánh mắt kì lạ

-Anh nhìn gì ?
– Tao không ngờ em gái mình đã biến thành heo đấy
– Hả ? Anh nói gì ?: Nó thẳng tay đạp anh bay ra khỏi ghế

Tất cả mọi người trong căn tin nhìn nó với anh mắt ‘con nhỏ này chết chắc rồi’

Nhưng trái với những gì họ nghĩ, anh chị nhẹ xoa đầu nó và nói:

– Đá mạnh thế?

Cái gì ? Nó cả gan đá hẳn đại ca trường mà anh không có đánh lại mà còn xoa đầu nó ư ?

Rốt cuộc con nhỏ này là ai vậy ?

Sau khi ăn trưa xong nó vui vẻ đi lên lớp. Nó đột nhiên bị chặn lại bởi một đám đàn chị năm trên.

Một bà chị với mái tóc nhuộm vàng xoan tít như spaghetti. Mặt thì một tá mĩ phẩm. Môi thì tô son đỏ đậm. Nhìn nó với anh mắt khinh thường

– Cho hỏi chị muốn gì ạ ?: Nó vẫn tiếp tục cái vai diễn nữ sinh trong sáng
– Mày là Mai Dương Chi phải không ?
– Vâng, là em đây
– Mày mau tránh xa anh Minh ra
– Chị là gì của anh ấy ?
– Tao sẽ là bạn gái tương lai của anh ấy

Bạn gái tương lai ư ? Nó chau mày nhìn chị ta. Cái loại son phấn như chị ta chưa quen anh đã bị ghét rồi.

– Bạn gái tương lai sao ? Chị có vẻ hơi tự tin thái quá nhỉ ?
– Tao đẹp ! Đương nhiên anh ấy phải yêu tao rồi !: Ọe. Bà chị này ảo tưởng hơi quá đà rồi đấy

Anh mà nhìn chắc cũng ói mất. Nó vẫn cố lịch sự nói:

– Thế chị muốn nói gì với em vậy?
– Tao muốn mày tránh xa anh Minh ra
– Hừ… Nếu tôi không tránh xa thì chị tính tính làm gì tôi: Nó đột nhiên thay đổi giọng điệu và cách xưng hô với chị ta
– Nếu vậy thì : Chị ta lại gần và vuốt nhẹ làn da trắng của nó, ghét sát tai nó và nói nhỏ: – Tao sẽ hủy hoại cái khuôn mặt đẹp đẽ này của mày đấy

Chị ta tưởng rằng nó sợ quá không dám nói gì nên nở một nụ cười đắc thắng. Nhưng nhìn khuôn mặt nó hoàn toàn tỉnh bơ.

– Tao nói thật đấy
– Ừ, thì tôi có bảo chị nói dối đâu. Nhưng….tôi sẽ không làm théo lời chị bảo đấy.
– Con này to gan…. Bọn bay, đánh nó đến khi nó không dám nhìn anh ấy cho tao

Một đống đàn chị đầu gấu xông lên. Tay cầm dao, kéo và thậm chí là cả dao rọc giấy. Tất cả cùng lao về phía nó.

Nó thì cứ đứng yên xem mấy bà chị này sẽ tính làm gì. Bà chị với cái kéo xông lên trước, tính cắt vài lọn tóc để dọa nó sợ. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị nó nhanh chóng đập phát ngay gáy ngất luôn.

Biết nó không phải cái dạng bình thường, 2 bà chị kia cùng nhau song kiếm hợp bích lên đánh nó.

Cả 2 mũi dao sắc nhọn đều hướng về nó nhưng chỉ trong tích tắc…..

Phập !!!

Bằng một cách nào đó, nó nhanh tay giật lấy 2 cái dao và cắm mạnh chúng vào lòng bàn tay của họ

– A!!!

Tiếng hét của họ vang lên. Một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra. Một mùi tanh lạ thoang thoảng trong không khí. Máu của 2 chị ta không ngừng chảy ra

Riêng bà chị vừa nãy thấy xong mặt tái mét lại, không nói nên lời.

Nó chỉ nhìn chị ta và nói:

– Ui da ! 2 chị bị thương rồi kìa, mau vào phòng y tế đi. Vết cắt vừa nãy sâu lắm đó: Rồi đột nhiên cả ánh mắt và giọng nói nó thay đổi nhanh chóng: – Đừng có để tôi thấy mấy người đó

Nói rồi nó bỏ mấy chị ta lại và ung dung bước về lớp, tiếp tục cái vai nữ sinh trong sáng của mình.

Quay về lớp của mình, việc đầu tiên nó muốn làm là kết bạn với cô bạn Ngọc Linh ngồi cạnh nó. Nhưng vừa quay sáng là đã chẳng thấy ai rồi.

Lúc nó chợt nhận ra thì giờ học đã bắt đầu rồi. Bây giờ là tiết Toán, cái tiết nhàm nhất đối với nó.

Cái này nó đã học từ hồi đi du học rồi nên cần nghe làm quái gì nữa. Nó ngồi đọc truyện tranh với nghe nhạc luôn mà không quan tâm gì đến việc cô giáo đang đứng ngay cạnh nó.

– Dương Chi !!!: Cô hét lên làm cả lớp giật mình.

Nó nhẹ nhàng đặt quyển truyện tranh xuống, bỏ tai nghe ra và quay sang nói :

– Cô à, chúng ta vẫn đang trong tiết đấy. Mong cô hạ giọng xuống tí

Cô giáo nó nghe xong mặt đỏ lên vì tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà nói:

– Cả gan ngồi chơi trong giờ của tôi chắc em phải học giỏi nên gan mới lớn nhỉ. Thế này đi, nếu em có thể giải được bài toán của tôi thì từ này về sau em có thể cúp tiết tôi luôn
– Được thôi, là cô nói đấy

Cô nghe vậy liền nở một nụ cười nham hiểm như rành nó đã mắc mưu của cô.

Cô liền viết lên bảng một phương trình dài dằng dặc.

Cô nghĩ thầm rằng mình đại thắng rồi vì đây là toán lớp 12 nâng cao. Chưa học sinh lớp chuyên nào làm được nó, huống chi nó làm được.

Nó nhìn lên bảng và nhếch miệng cười. Nó lấy viên phấn và viết lia lịa không nghỉ.

Chỉ trong tích tắc nó đã làm xong. Cả cô và mấy người dưới lớp nhìn nó một cách ngạc nhiên.

– Đúng…rồi: Cô lắp bắp nói và quay sang nhìn nó

Nó rốt cuộc là ai vậy ?

– Hừ… Có vẻ các người khinh thường tôi có đấy. Nghe đây ! Đừng có động vào Mai Dương Chi này !: Nó ưỡn ngực lên nói

Mặc kệ mọi người vẫn đang còn ngơ ngác, nó cúp tiết luôn…

‘Mai Dương Chi cô đúng thật là thú vị’

Từ xa một cô gái đứng đó nhìn nó, miệng nở một nụ cười mãn nguyện

$pageOut $pageIn

Chap 3 :

GẶP NHAU

Nó ra sân sau trường, ở đây có trồng một cây cổ thụ nghìn năm.

Nó muốn đến đây xem thử lắm.

Trước mắt nó là cả một bãi cỏ xanh. Lù lù to to như cái đình cột chính là cái cây cổ thụ nghìn năm.

Những chiếc lá xanh đung đưa theo tiếng gọi của gió.

Dưới gốc cây là một chàng trai ?

Cái quái gì đây ? Nó chăm chú nhìn chàng trai đang say sưa ngủ dưới gốc cây.

Lưng hắn ta dựa nhẹ vào thân cây. Đồng phục áo trắng quần đen trông rất hợp với hắn.

Nó thử chạm nhẹ vào mái tóc nâu của hắn. Mềm thật đấy, tóc hắn còn mềm mại hơn tóc nó sao?

Nó nhìn kĩ mới thấy hắn cũng đập trai đấy chứ. Đôi chân mày đen thật dịu dàng. Đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi dài như con gái. Cái mũi cao.

Chu oa ! Hắn mà là con gái thì nó chắc đổ mất !

Còn trai đẹp thì…..nó không có hứng thú nhé !

Đột nhiên hắn chợt tỉnh dậy. Điều đầu tiên phản chiếu trong ánh mắt nâu cuốn hút, mê hồn của hắn chính là nó.

Thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen ngạc nhiên lùi lại một hai bước. Đôi mắt đen hiện lên hình ảnh của hắn.

– Nhóc là ai ?: Hắn ta hỏi trước
– Tôi chỉ là một đứa cúp tiết vô tình đi qua đây thôi
-Vô tình đi qua thấy trai đẹp như tôi mà lợi dụng thời cơ hả ?
– ‘ Gì cơ ? Vậy lúc đó hắn giả vờ ngủ hả ? ‘ Thì tại tóc anh giống con gái nên sờ thử thôi !
– Nhóc có biết đấy gọi là gì không? Sàm sỡ đó
– Hả ? Có cho tiền tôi cũng không thèm sàm sỡ anh nhé
– Mạnh miệng gớm. Nhưng nhóc đã trót dại thì: Đột nhiên hắn quay sang nằm đè lên nó

Hiện tại tư thế của 2 người rất chi là mờ ám. Nó- đứa bị đè, mặt rất chi là tỉnh bơ. Biết rằng sắp bị hấp diêm.

– Nhóc có biết anh định làm gì nhóc ?
– Cưỡng bức con gái nhà lành chứ gì ?: Nó thản nhiên trả lời
– Không sợ sao ?: Hắn tiến gần đến lại mặt nó. Hơi thở hắn phà vào mặt nó

– Gia Duy và Dương Chi ?: Từ đâu, anh vô tình nhìn thấy nó và hắn….đang có tư thế rất chi là mờ ám và gây hiểu lầm: – Xin lỗi đã làm phiền, 2 người cứ tiếp tục đi: Anh nói rồi đi luôn

……

– Tên khốn này dịch ra !!!: Nó đá hắn một phát vào bụng rồi chạy đi tìm anh.
– Con nhóc này đá đau thế: Hắn ôm bụng và nhếch miệng cười một
– Nó có vẻ không đổ trước vẻ đẹp của anh nhỉ, Gia Duy ?

Một cô gái từ trên cây nhảy xuống và nói

– Ngọc Linh ? Em đến lúc nào vậy?: Hắn hỏi cô gái tên Ngọc Linh
– Được một lúc rồi, từ cái đoạn anh đòi cưỡng bức con gái nhà lành í: Cô cười nhẹ một cái
– Anh chỉ tính dọa con nhóc đấy thôi mà, mà em đến đây làm gì ?
– Em chỉ đi theo Mai Dương Chi thôi ?
– Con nhóc vừa nãy ư ? Em với nhóc đó biết nhau hả ?
– Đại khái thế, thôi em đi đây !

Nói rồi cô cũng bỏ đi luôn, để hắn lại một mình dưới gốc cây cổ thụ.

– Mai Dương Chi hả ?: Hắn nhếch miệng cười một cái

Cùng lúc đó….

– Anh à, em với hắn hoàn toàn không có gì đâu: Nó nói
– Rồi rồi.Chuyện của mày thì tao quan tâm làm gì ?
– Anh à….: Nó giở giọng nhõng nhẽo
– Con này mau bỏ ra
– Anh !!!
– Anh mày đi có việc, tối về: Anh gỡ tay nó ra và ra đi đầu không nghoảnh

Giờ về nhà thì chơi với ai, nó chán nản tìm đến một tiệm cà phê. Lúc đầu tính đi bar nhưng đang đóng vai nữ sinh trong sáng ai lại đi bar chứ

Nó đến quán cà phê hồi xưa nó hay đến, quán “LUCKY AND LOVE”.

Cái quán nay xây được 5 năm rồi nên cũng khá cũ kĩ. Biển hiệu “LUCKY AND LOVE” dần phai mờ.

Nó nhẹ đẩy cửa bước vào. À, vẫn như 4 năm trước. Vẫn là cái quán ế khách đó.

Mọi thứ không hề thay đổi từ đó đến giờ. Nó chọn cái chỗ ngồi yêu thích nhất của nó, cái bàn ngay trong góc.

Lí do nó thích chỗ này nhất là vì không ai hoàn toàn để ý chỗ này. Nó có cảm giác như đang tan biến trong hư không vậy.

– Cho một cốc cappuchino: Nó nhẹ nhàng nói

Tầm mới phút sau, cốc cappuchino của nó được bưng ra. Nó nhẹ cầm cốc lên. Nóng quá !
Chờ nguội uống vậy.

Leng keng …

Tiếng chuông cửa nghe vui tai vang lên. Người bước vào là…hắn ư ?

Nó cũng khá là ngạc nhiên. Hắn đột nhiên quay sang nhìn nó. Trong tích tắc 2 đôi mắt chạm nhau.

Hắn liền tiến đến ngồi cùng bàn với nó. Nó đột nhiên chau mày, khó chịu hỏi:

– Sao lại ngồi đây ?
– Thích thì ngồi, đâu có ai cấm: Hắn đáp lại
– Đừng nói anh bám theo tôi đó: Nó chợt lùi ghế xuống một chút
– Làm như tôi thèm ý ?….. Nhóc quen thằng Minh hả ?: Hả ? Hỏi vậy là sao ?
– Tôi là em gái ảnh, Mai Dương Chi
– Em gái ? Nhưng họ của 2 người…
– Em gái nuôi được chưa. Thế anh là ?

Nó vừa hỏi, tách cầm tách cappuchino lên uống, không quan tâm nó vẫn đang nóng.

– Anh là bạn thằng Minh
– Hửm ?: Đôi mày chau lại, nó chợt suy nghĩ linh tinh. Nếu lúc đó biết nó là em gái ảnh thì hắn phản ứng ra sao nhỉ ?. Nó bạo gan hỏi thử ?: Cảm giác thế nào khi suýt nữa cưỡng bức em gái bạn mình ?
– ‘ Nhóc vẫn nhắc lại chuyện đấy à ? ‘ Anh chỉ tính đùa nhóc thôi mà ?
– ‘ Tên này bắt đầu khiến mình thấy chán rồi đấy ‘ Vậy à . Tôi về đây, ở lại vui vẻ !: Nó để lại tiền trên bàn.

Nhẹ nhàng bước qua hắn và ra khỏi quán. Để lại hắn một mình lần nữa

‘ Mai Dương Chi, nhóc có vẻ thú vị đó ‘

Hắn nhếch môi lên cười một cái. Cầm cốc cappuchino nãy nó uống dở lên, uống đúng chỗ nó vừa mới uống

Ngọt quá ? Một nụ hôn gián tiếp với nó.

$pageOut $pageIn

Chap 4 :

NGỌC LINH, NGƯỜI BẠN THƠ ẤU

Lại một buổi sáng bình thường, như mọi khi, mới 6 giờ sáng nó đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi.

Bữa sáng hôm nay là bánh mì và mứt dâu.

Ăn xong 2 người lại cùng nhau đi đến trường. Nó tạm biệt anh và lên lớp mình.

Hôm nay nó đến sớm nhất lớp, lớp không có một bóng người… Chờ chút cô gái tên Ngọc Linh, người ngồi ngay cạnh cô cuối cùng cũng xuất.

Cô đang ngồi đọc sách hả. Bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác đen che hết cả khuôn mặt.

Nó nhẹ nhàng bước xuống chỗ, thả cặp xuống đất. Nó giơ tay ra và nói:

– Cậu là Ngọc Linh phải không ? Tui là Mai Dương Chi rất vui được gặp bạn !
– Biết nhau từ trước thì cần quái gì phải làm quen lại chứ
– Biết nhau từ trước ư ?: Nó ngơ ngác nhìn cô
– Giờ thì nhận ra chưa?: Cô bỏ cái mũ ra

Giờ nó mới thấy rõ khuôn mặt của Ngọc Linh.

Khuôn mặt trái xoan với mái tóc nhuộm đỏ dài đến lưng. Màu đỏ của máu. Wow ! Ngọc Linh có vẻ cá tính thật đấy, màu đỏ thực sự rất hợp với cô ấy !

Làn da trắng như tuyết. Đôi mắt màu nâu đỏ trong tinh nghịch và phá cách. Cái mũi nhỏ ửng hồng.
Đôi môi đỏ mọng tô nhẹ một lớp son hồng.

– Bộ không nhận ra Trương Ngọc Linh sao ?
– Trương Ngọc Linh ?

Kí ức như tràn về với nó….

Đây là giai đoạn flashback……

4 năm trước…..

Trường cấp 2 Minh Dương….

Nhà vệ sinh nữ…

– Con chó này, mày tính dụ dỗ bạn trai tao hả ?

Một con nhỏ đẩy cô vào tường nói tay tát cô mấy phát liên tiếp. Hai bên má đỏ lên, cô ôm bên má trái của mình, rát quá !

– Mình không hề, bạn ấy cố tình chọc ghẹo mình mà: Cô gào lên chối lại
– Cãi hả ?: Nhỏ tát cho cô thêm mấy phát nữa vào bên má còn lại. Nhìn nó với anh mắt khinh thường, nhỏ nói: – Lần sau tao sẽ mạnh tay hơn nếu mày còn có ý định đó: Nhỏ bỏ cô lại một mình

– Hức hức…mình….đâu có…làm gì…..đâu. Tại sao… Hức…. Tại sao ?

Những giọt nước mắt lăn trên má cô, chúng cứ tuôn ra không ngừng.

Cạch….

Một cô gái bước ra từ phòng vệ sinh. Nghe hết rồi ư ? Người đó chính là nó. Nó nhẹ nhàng được cho cô chiếc khăn tay của mình.

Cô không những không nhận mà còn hất tay nó ra và nói:

– Tôi khồng cần cậu thương hại ?
– Thương hại ?
– Cậu thương hại tôi vì bị con nhỏ kia đánh đúng không ?

Nước mắt ngừng chảy, ngơ ngác quay sang nhìn nó

Bộp !!!

Cô ăn một cú chặt vào đầu

– Biết tôi vừa bị đánh mà con đánh thêm là sao ?: Cô ôm đầu nói, liếc nó với anh mắt tức giận
– Nghe đây, tôi không bao giờ thương hại bất kì ai cả. Tôi chỉ theo lẽ phải thôi. Nếu bây giờ không lau nước mắt đi thì cô sẽ mãi là con mít ướt thôi. Hãy đứng dậy và đấm vỡ mặt con nhỏ đó cho tôi: Nó nói, mặc dù đoạn cuối thì nghe như đang xui dại người

Ngày hôm sau, cô ra đấm vỡ mặt con nhỏ đó ! Cô thực sự phải cảm ơn nó vì cuối cùng cô cũng có thể đứng dậy. Và cũng muốn giết nó vì việc đó mà cô bị đình chỉ 1 tháng.

Sau vụ đó thì cả 2 thành bạn của nhau.

End flashback…..

– A ! Con mít ướt Trương Ngọc Linh !: Nó ra ôm chầm lấy con bạn năm xưa của mình thật chặt
– Con này, dịch ra và tuyệt đọt không được gọi tôi bằng cái tên đấy nữa: Cô khó lắm mới gỡ được con đỉa đói ra
– Mày thay đổi kinh ghê, nhuộm cả tóc nữa chứ
– Tao muốn rũ bỏ cái quá khứ đáng ghét nên mới nhuộm tóc. Và tao cũng học đến đai đen karate nên không sợ bị bắt nạt nữa
– Ồ: Nó vỗ tay không ngớt:- Thế nào Linh ? Với bộ dạng này chắc mày cũng dạng hot girl nhỉ ?
– Đại khái thế, nhưng một đống đứa con gái vẫn coi tao là cái gai trong mắt lắm
– Giống tao quá, bắt tay cái: Bắt tay đồng cảm: – Mà sao bị ghét vậy ?
– Thân với đại ca trường mới khổ?
– Đại ca trường ?
– Là anh mày với cả cái tên suýt cưỡng bức mày đó: Cô nói
– What ? Anh tao và cái tên biến thái đó sao ?: Nó giở cái giọng ngạc nhiên
– Anh Minh không nói với mày hả?
– Đíu, ổng cứ nói mới chuyện bô lô ba la từ trên trời dưới biển thôi. Mà chẳng phải vì hai người nay mà tôi cũng trở thành cái gai trong mắt bọn con gái không ?
– Lại đồng cảnh ngộ rồi, bắt tay cái: Bắt tay đồng cảm lần 2
– Mà thôi không sao. Dù cả thế giới có quay lưng với tao thì mày cũng không quay lưng với tao đúng không ?
– Đương nhiên rồi !!!

Đây chính là một tình bạn đẹp, một tình bạn “trong sáng”. Nó đẹp đến mức nhìn lâu qua có thể bạn sẽ bị mù đó.
………………………………………………

Và sau đây là đôi lời của tác giả

Trước hết xin cảm ơn @jobfat Natsumi2002, Nikaon và TeppeiAki đã tích cực ủng hộ truyện của mình. Mình….mình xúc động lắm. Hức hức * nhỏ thuốc nhỏ mắt*

Tiếp đến có điều mình cần đính chính, đây không viết yuri nên đừng có ATSM và suy nghĩ lung tung.

Tiếp đến mọi người thích tình tay ba hay tay bốn, thích trai yêu trai hay trai yêu gái ???

Và cuối cùng mình xin cáo từ.

29-12-2015

ĐÃ IN DẤU DÉP

$pageOut $pageIn

Chap 5:

MẮC KẸT, CÁI TÌNH HUỐNG QUÁI QUỶ GÌ ĐÂY ?

4 tiếng trước khi sự việc xảy ra…

Khác với mọi ngay, hôm nay nó dậy sáng để đi học với Ngọc Linh. Để lại trên bàn bữa sáng.

Nó và cô dắt tay nhau dung dăng dung dẻ đến trường.

Vừa vào đến cửa lớp nó như nhớ ra một điều. Bảo cô cứ lên lớp trước đi, tí nữa nó lên sau.

Lớp 11a4…

Nó len lút làm gì ở ngăn bàn anh nó, miệng cười nụ cười nham hiểm. Nó đã đặt một cái máy nghe lén. Sau này có gì nó có thể dùng cái này để uy hiếp anh.

Nham hiểm quá ! Quá nham hiểm !

– Nhóc đang làm gì đấy ?: Một giọng nói quen quen vang lên ngay bên tai nó
– Woa !: Giật mình, nó lùi lại và

Bụp !

Cả cái trán đập vào thành bàn.

– Ui da !: Nó xoa nhẹ cái trán đỏ ửng tội nghiệp của mình
– Ah, xin lỗi. Anh không cố ý làm nhóc giật mình: À, thì ra chính là tên biến thái đòi cưỡng bức con gái nhà lành – Dương Gia Duy đây mà
-Trán tôi, cái trán tội nghiệp của tôi: Nó vẫn suýt xoa cái trán của mình
– Quay ra nào: Hắn nói
– Hửm ???

Phù, phù, phù

Một làn gió man mát thổi vào trán nó, là hắn đang thổi cho nó.

– Hết đau chưa ?: Hắn nhẹ nhàng hỏi
– Ừm: Nó nhẹ gật đầu một cái
– Mà mới có sáng sớm nhóc làm gì trong ngăn bàn anh vậy ?
– Ngăn bàn anh ? Chẳng phải đây là bàn của anh hai sao ?: Nó ngơ ngác nhìn hắn
– Bàn anh nhóc ở cuối dãy cơ: Hắn chỉ vào căn bàn cuối dãy

Haiz… Vậy là dán máy nghe lén nhầm chỗ rồi

– Nhóc làm gì bất chính đấy hả ?: Hắn hỏi
– *trúng tim đen* Làm gì có: Riêng về khoản nói dối thì cô không thế giấu được ai, chữ nó lộ hết trên mặt rồi kìa.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt nó. Con nhóc này nói dối tệ thật đấy !

– Nè, nhóc biết ai nhìn cũng biết nhóc đang nói dối không ? Mục đích nhóc đến đây là gì ?

Hắn dí sát mặt mình gần với mặt nó hơn đến nỗi hai người chỉ cách nhau có mấy mm.

– Dịch mặt ra tên biên thái !: Nó đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn

– Nhóc đánh mạnh thế, không thể nhẹ nhàng được hả ?
– Không được nương tay với tên biến thái
– Rồi rồi, thế nhóc định làm gì: Đấy, vòng vo một hồi mãi mới hỏi đúng trọng tâm
– Dạo này anh hai hay về nhà muộn lắm, nghi anh ấy đi chơi với con nào lắm: Cái này nó gọi là ghen phải không ?
– Nhóc muốn đặt máy quay lên ở bàn thằng Minh để tiện theo dõi chứ gì ?
– Ừm: Gật đầu lia lịa
– Thế thì đi theo anh: Hắn nói và dẫn nó đến một cái nhà kho cũ kĩ

Nó nhìn hắn và nói:

– Anh định dẫn tôi và đây và cưỡng bức tôi chứ gì ?
– Đã bảo không phải rồi mà, anh không có làm gì nhóc đâu
– Vậy đến đây làm gì ?: Nó hỏi
– Vào đi rồi biết

Kétttt….

Cái tiếng cửa kêu mang đậm chất phong cách phim kinh dị. Nó linh cảm có gì đó không lành trong cái nhà kho này.

Nhưng vì lo cho ông anh trai của mình nên có lẽ hắn sẽ giúp nó

Bước vào cái nhà kho, những tiếng ‘cọt kẹt’ ngân dài.

Đấy thực sự là nơi lí tưởng cho một nhà ma đó.

– À, ở đây làm gì có gì đâu ?: Nó hỏi, nhìn xung quanh có thấy gì đâu ngoài đống hộp cát tông
– Chờ chút

Hắn lấy một hộp cát tông dán đầy băng dính, bụi bặn dính đầy. Xé lớp băng dính ra, bên trong là một đống thiết bị nghe lén, camera mini,…

– Làm sao anh có đống này, woa toàn hàng tốt nè: Mắt nó sáng lên như tìm thấy vàng
– Nói thật với nhóc thì anh cũng hay theo dõi anh nhóc nên mới có mấy món này. Giờ anh xin truyền chúng lại cho nhóc đó
– Thật hả ? Cảm ơn anh nha ! Xong nghĩa vụ rồi, đi về thôi: Mặt nó cứ phơn phởn bước đi

Kéttttttttt…..

Lại cái tiếng của kinh dị đó, y như trong mấy cảnh kinh dị, cánh cửa đột nhiên đóng lại.

Ôi thôi nát rồi ~

Nó quay sang nhìn hắn với anh mắt ‘anh sắp đặt chuyện này đúng không ?’

– Xin thề luôn đó không phải anh: Anh nhanh chóng hiểu được ánh mắt của và nhanh chóng biện minh
– Tạm tin anh vậy: Nó khoan tay trước ngực, thôi lần này nhượng bộ cho hắn vậy.

Trước hết phải lo thoát khỏi đây đã.

Nó nhìn xung quanh căn phòng, cố tìm một cái cửa sổ. A! Thấy rồi, có vẻ vừa để nó chui qua

– Ê, tui tìm được lối ra rồi ra rồi!: Nó nói
– Đâu vậy ?
– Trên kia kìa: Nó chỉ tay về phiá cái cửa sổ màu nâu bụi bặn ở đằng sau hắn
– Nhóc nghĩ sao anh chui vừa qua đấy ?: Hắn chau mày nhìn nó
– Ai bảo anh chui qua đó, tui sẽ chui qua đó rồi quay ra mở cửa cho anh: Bộ hắn ngu đến mức này hả ?
– Ờ nhỉ. Ok, nhảy lên vai anh đi: Hắn đập vai mình, ý bảo cô nhảy lên
– Được thôi…mà chờ đã: Nó khựng lại
– Sao ?
– Tôi đang mặc váy đó
– Ờ, thì sao ?

Cái tên này đúng là não phẳng thật

– Còn hỏi hả ? Tôi sẽ lộ đồ lót đó. Thiệt tình, ngu thì ngu vừa thôi cho tôi ngu với
– Không sao đâu, anh không hứng thú với đồ lót của con gái đâu
– Tin được không vậy ?: Nó nhìn hắn với anh mắt nghi ngờ
– Thật luôn

Nó đành phải tin theo hắn nếu không sao ra khỏi đây. Nó đứng từ xa để chạy lấy đà.

Như con kangaroo nó bật nhảy và đứng vững trên vai hắn ( so sánh hơi bị hư cấu <• × •> )

Nó cố đẩy cửa số nhưng không được, cửa sổ này không phải cửa sổ mở. Giờ tính sao đây ?

– Ê, mau xuống đi. Anh không đứng vững được nữa đâu: Hắn nói
– Trật tự, tôi cần suy nghĩ: Bỏ ngoài tai lời hắn nói, nó vẫn tập trung nghĩ cách
– Nói thật đấy, xuống đi
– Đã bảo trật từ….

Chưa kịp nói hết câu, ở phía dưới, hắn không thể đứng vững nữa và kết quả là

Rầm!

Cả 2 cùng nhau tiếp đất. Thứ đầu tiên chạm mặt hắn chính là….

Là…..

Là…..

Một chiếc quần bó thể thao đen, mà nói đúng hơn là mông nó ( cái cảnh kinh điển trong To Love Ru)

– Quần đen ?: Hắn ngơ ngác nói

Mặt nó đột nhiên tối sầm lại. Nó đứng dậy, phủi phủi bụi trên người. Túm lấy cổ áo hắn lên và hét to :

– Dương Gia Duy, đi chết đi: Đồng thời ném hắn về phía cửa

Với sức mạnh của mình, cú ném của nó và “trái bóng” đã phá tan cái cửa.

May thay “trái bóng” vẫn còn sống.

Nó thì hầm hừ bỏ đi không nói gì cả.

Dương Gia Duy. Đồ biến thái, cái tên đáng ghét, vô liêm sỉ này. Mai Dương Chi đây sẽ cho nhà ngươi biết tay !!!

$pageOut $pageIn

Chap 6:

MỘT NGÀY CÙNG VỚI HẮN

Dạo gần đây, tối nào nó cũng thấy trong giấc mơ của nó lúc nào cũng xuất hiện hắn.

Cái tên Dương Gia Duy này ám nó đến cả trong mơ hả ?!

Vì thế cả tối qua nó không hề ngủ được. Sáng dậy, nó nhận ra mình đã biến thành con gấu trúc.

Dù biến thành gấu trúc nhưng nó chăm chỉ nấu bữa sáng cho anh trai yêu quý

Vì hôm nay là chủ nhật nên không phải đi học.

Nó thản nhiên mặc áo phông quần đùi đi xuống nhà( hình tượng nữ sinh duyên dáng sụp đổ)

Thì đầu tiên đập vào mắt nó chính là….

Dương Gia Duy ? Thế quái nào mà hắn vào được nhà nó

– Dậy rồi hả nhóc con !: Hắn nói

Nó vẫn đang rất ngạc nhiên thế quái nào hắn ở đâu. Giờ còn thản nhiên nói chuyện như đúng rồi.
Nó cầm điện thoại lên và nói:

– Tôi gọi cảnh sát đây
– Bình tĩnh, anh có thể giải thích: Hắn cố biện minh

Nó ngừng lại, nhìn hắn xem hắn tính giải thích ra sao

– Anh nhóc có việc nên nhờ anh đến

Hửm ? Nghe khó tin quá, cho đến khi nó nhìn thấy tờ giấy nhỏ trên bàn ăn

< Anh đi có việc, Gia Duy sẽ sang trông mày, đừng gây rắc rối đó Anh trai yêu quý của mày>

Ha….

Hay quá, ông ai trai quý hóa của nó để nó ở nhà một mình với hắn. Còn gì hay hơn nữa chứ.

Mà thôi kệ vậy, miễn sao không ảnh hưởng gì đến nó là được rồi.

Nó bơ hăn mà thản nhiên mở tủ lạnh ra, tay cầm một chai sữa và uống hết cái chai sữa trong mấy tiếng ‘ực’

Hắn trơ mắt ra nhìn nó, cái con nhóc ngày hôm qua sao có thể biến thành một con Umaru vậy (không biết Umaru là ai thì lên coi Himouto Umaru nha !)

Nó lục lọi trong tủ và lấy ra một đóng gói snack. Vô tư vừa bóc gói snack ra ăn vừa bật Tv. Còn hắn á ? Vẫn đang không thể tin đươch vào mắt mình.

Sau một hồi, hắn cũng lấy được bình tĩnh. Ngồi xuống cái ghế sofa nó đang ngồi.

Hiện tại cả 2 đang xem một bộ phim vô cùng kinh dị. Hình như phim này vì quá đáng sợ nên cấm trẻ em dưới 18 tuổi xem. Chẳng biết nó có chịu được không ?

Và đúng lúc cái đoạn kinh dị nhất bộ phim đến. Nữ chính bị tên giết người dùng cái máy cưa xiên qua đầu. Máu bắn be bét khắp nơi.

Hắn nhìn sang xem biểu hiện của nó

Hắn nghĩ chắc giờ mặt nó phải tái mét lại, run run che mắt khỏi nhìn. Nhưng hoàn toán trái hẳn với những gì hắn nghĩ.

Nó vẫn thản nhiên bỏ snack vào miệng ăn, miệng cười hớn hở như kiểu xem phim cười

Nhìn điệu cười gian quá ! Hắn đột nhiên giật cái điều khiển và mở sang kênh khác

– Ơ… Tên kia, mau mở lại đi. Phim đang đúng đoạn hay mà: Nó quay sang lay lay tay hắn
– Phim này không dành cho trẻ con: Hắn xoa đầu nó và nói tiếp: – Nhóc nên xem mấy cái cho con gái í
– Tởm chết đi được ý
– Thế giờ nhóc muốn gì ?: Hắn hỏi, con nhóc này tính giở thói kén cá chọn canh đấy hả ?

Nó ngồi suy nghĩ thật lâu và nói:

– Muốn đi ngủ tiếp
– Chẳng phải nhóc vừa mới ngủ dậy sao ? Ngủ ít thôi, cái gì khác đi
– Làm bao đấm cát cho tui đi

Gì cơ ? Làm bao đấm cát cho nó để chết hả ? Lần trước bị nó ném nát cánh cửa hắn còn sống là hơi bị may đó.

– Tuyệt đối không !: Hắn lấy 2 tay tạo thành chữ ‘x’ trước ngực
– Thế thì hết việc để làm rồi
– Hay thay vì nhóc bắt anh làm gì cho nhóc sao nhóc không làm gì cho anh đi ?: Hắn gợi ý cho nó
– Hửm ? Nói thử xem, nếu được có lẽ tôi sẽ thực hiện được
– Hát một bài hát cho anh nghe đi
– Được thôi

Nó cứ thế mà gật đầu đồng ý. Nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, nó bắt đầu hát:

kono kawa no nagareru ga gotoku
odayaka ni neiro ga kikoeru
fuku kaze ga hō wo nadete iku
natsukashii omoide ga nijimu

haruka naru sora wa
mune wo saku yō ni
wasurekaketa kioku wo samasu
afureru wa namida

shiroi sakura no hana no kisetsu wa
tōku yume no naka ni dake
mai chiru hanabira no sasayaita
wasurerarenai kotoba

nemurenai yoru wo hitori kiri
aruki dasu nurui kaze no naka
itazura ni hashaide ita mama
kigatsukeba omoide ni kawaru
[Yume to Hazakura – Hatsune Miku]

Với cái giọng dịu dàng, trong trẻo, thánh thót của nó. Bài hát nghe thật du dương, nhưng giai điệu tràn đầy một màu hồng.

Lúc bài hát kết thúc chính là lúc hắn nhận ra nằm ngoan ngoãn trên đùi hắn chính là “con mèo đen tinh nghịch”.

Hắn để yên vậy cho nó nằm, tay vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền óng ả của nó.

Cái khuôn mặt của nó thật dễ thương làm sao. Nếu lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy có tốt không, mèo con bé bỏng ?

Đột nhiên tim anh như cảm thấy vừa đập lỡ một nhịp….

-‘ Hử ? Tim mình vừa đập lỡ một nhịp đúng không ?’: Hắn ngạc nhiên

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-;-_-_-_-_-_-_-;-;-;_;_

A ! Xong chap 6 rồi.

Đố biết chap 7 có gì đó, đoán đúng chap sau dành tặng chap 7 cho người đó lun

Còn tầm mấy tiếng nữa là 2016 rồi đó, năm mới chúc mọi người luôn gặp điều tốt lành

HAPPY NEW YEAR MINNA-SAN !!!

Ngày cuối cùng của 2015

Kiyoko đã in dấu dép vào chương 6 này. Hẹn gặp lại vào chap 7

$pageOut $pageIn

Chap 7 :

TÔI VÀ HỌC SINH MỚI

Tại lớp 10a3- lớp nó

Đúng lúc chuông vào giờ vang lên, cô chủ nhiệm lớp nó bước vào, theo sau là một chàng trai.

Nhìn đây cũng biết là lớp nó chuẩn bị có học sinh mới.

– Hôm nay chúng ta có học sinh mới từ Mĩ về, các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé !: Cô chủ nhiệm nói, rồi quay sang nhìn cậu học sinh mới
– Xin tự giới thiệu, mình là Tôn Minh Dương. Rất vui được gặp các bạn !

Cậu ta nói và nở một nụ cười thiên thần. Nhìn qua mà nói cậu ta cũng đẹp trai đấy chứ. cái dáng vẻ của trai thư sinh đây mà.

Dáng người cao cao, chắc phải tầm 1m8 đó. Mái tóc nâu được chải gọn. Đôi mắt màu nâu thật dịu dàng như con gái. Cậu đẩy chiếc kính của mình lên.Đôi mắt đó đang liếc nhìn, tìm một ai đó. Cái mũi cao. Và làn da trắng như tuyết.

– À, em có thể tùy ý chọn chỗ ngồi nhưng em đành phải ngồi bàn 3 người thôi. Thông cảm nha, lớp hết chỗ rồi

Hừm….. Cậu ta nhìn xung quanh lớp một hồi. Vô tình mắt cậu ta gặp trúng nó. Cậu thản nhiên đi xuống, lướt qua từng bàn một. Bọn con gái thì tiếc nuối nhìn cậu đi xuống. Dừng lại đúng bàn của nó và cô, cậu hỏi :

– Cậu không phiền nếu mình ngồi đây chứ ?: Cậu ta nhẹ nhàng hỏi

Nó ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu. Dịch người vào và nói:

– Được thôi, cứ tự nhiên mà ngồi

Cậu thả cặp và ngồi xuống, nhìn sang 2 cô bạn ngồi cạnh mình.

Cô và nó có vẻ không quan tâm đến sự hiện diện của cậu ta, cứ thể thản nhiên làm việc riêng. Cô thì đang ngồi xếp lâu đài bằng bộ bài. Còn nó thì đang ngồi thản nhiên ngủ

Cậu còn đang thắc mắc bộ 2 người này không sợ bị cô phát hiện sao.

Đúng lúc cô nhìn xuống, thấy 2 người họ đang làm việc. Chẳng nói gì cả, chỉ ‘chẹp’ miệng một cái.

Căn bản nói mãi 2 người này có nghe đâu nên nói cũng bằng thừa.

Cứ thế mà đến giờ ra chơi….

Nó liền đứng dậy nhanh chóng đi tìm anh trai để đòi ăn. Chưa kịp đi thì nó đã bị chặn lại bởi cậu.

– Cậu muốn gì ?: Nó hỏi
– Cậu biết rồi đấy, mình là học sinh mới nên không quen với trường lớp. Cậu có thể dẫn mình đi tham quan trường được không?
– Không: Nó bỏ đi
– Chờ chút đã nào: Cậu quyết không để nó bỏ đi, cậu cầm chặt cổ tay của nó

Cậu ta đủ mạnh để giữ nó lại. Hả? Lần đầu tiên có người đủ sức để giữ nó lại đấy.

Nó quay đầu lại nhìn hắn. Ủa ? Cái chàng trai thư sinh lúc nãy đâu rồi ?

Trước mặt nó là một người hoàn toàn khác. Vẫn là khuôn mặt của cậu, nhưng… Cái ánh mắt thì không phải. Đôi mắt giờ nhìn rất giống màu đen, nó trông thật sâu thẳm. Giống một cái hố đen sâu không đáy muốn nuốt chửng nó.

Con mắt đen đó như thôi miên nó, nó chỉ đứng yên nhìn nó, cho đến khi:

– Ồ, lại gặp nhau rồi: Cái giọng đó vang lên. Là hắn

Như lấy lại ý thức, nó giật tay lại và bỏ đi. Còn cậu thì mở một nụ cười bí hiểm.

Còn nó và hắn lúc này đang làm gì nhỉ ?

– Anh hai tui đi đâu rồi ?: Nó hỏi
– Thế quái nào anh biết chứ, dạo này tung tích anh hai nhóc anh hoàn toàn không biết. Ở nhà nhóc không gặp hả ?
– Haiz….: Nó thở dài một cái rồi nói tiếp: Anh ấy đi rõ sớm mà tối đến khuya mới vác xác về. Sao tui kịp gặp chứ. Cứ như kiểu giấu tôi đi làm việc cho mafia í: Nó chỉ nhún vai cái

Hắn giật mình suýt rơi tim, anh từng dặn hắn là không được để nó biết anh và hắn àm việc trong thế giới ngầm. Căn bản điều này có thể gây nguy hiểm cho nó. May nó chưa nghi ngờ gì cả. Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Đúng ra nó có lẽ sẽ nghi ngò nhưng nó đang bị thứ khác làm phân tâm. Cậu chính là thứ mà nó đang nghĩ đến.

Cái ánh mắt đó làm nó liên tưởng đến một thứ gì đó. Máu…

‘ Sao tự nhiên mình lại nghĩ đến nó nhỉ ? Dạo này chắc do xem phim nhiều quá thôi mà ‘: Nó nhẹ nhàng vuốt ngực mình

– Có chuyện gì hả ?: Hắn hỏi
– À, đâu có gì đâu: Nó xua xua tay

DING DONG ~

Tiếng chuông vào tiết vang lên, đây cũng là cái cớ để chuồn luôn

– Ô, vào tiết rồi, tạm biệt nhé
– Ơ…

Hắn chưa kịp nói nó đã chạy đi mất rồi. Nó lại giấu mọi người điều gì đây ?

Nó về lớp mình. Hai tiết cuối là Văn thì phải. Thôi cúp tiết thôi. Nó thản nhiên lấy cặp và té luôn

Nó ra sau trường, cái gốc cái cổ thụ đó. Tựa lưng mình vào gốc cây nó khẽ nghĩ điều gì đó.

Bỗng từ cặp nó rơi ra một mẩu giấy nhỏ. Nó liền mở mẩu giấy đó ra. Miệng nở một nụ cười tinh nghịch.

Sắp có trò vui rồi

$pageOut $pageIn

Chap 8 :

MẶT TỐI CỦA SIÊU QUẬY

Ngay sau cái lúc nhận được mẩu giấy từ trong cặp, nó nhanh về nhà để chuẩn bị. Biết hôm nay anh hai sẽ về nhà muộn nên nhân cơ hội này mà nó sẽ đi chơi.

Nó mặc một cái áo đen khoác ngoài một cái áo khoác trùm đầu màu đen. Cái quần bó màu đen đồng bộ với đôi giầy bata đen.

Nó nhẹ nhàng bước đi trên phố mà không ai để ý, giống như nó đang hòa mình vào màn đêm vậy. Nó dừng lại tại một quán bar tên “The DEATH”.

Canh ở ngoài là hai tên vệ sĩ to cao, nhìn thấy nó cả hai liền giơ tay chặn lại và hỏi :

– Đứng lại, người không phận sự miễn vào

Nó nhếch miệng một cái và nói nhỏ:

– I am DEATH !

Nghe xong cả hai người họ liền sững người, nhưng họ sớm lấy lại bình tĩnh và lui ra cho nó vào.

Nó đi đến chỗ quầy rượu và gọi một ly whisky , nhâm nhi cốc whisky được một lúc thì một người bước đến ngồi cạnh nó.

Nó quay sang nhìn hắn, miệng nở một nụ cười đắc chí và nói:

– Đúng là cậu rồi, Tôn Minh Dương

Đúng vậy, người ngồi cạnh nó không ai khác chính là cậu. Cái lúc nó nhìn thấy cặp mắt đen sâu thẳm của cậu là nó đã nghi ngờ rồi. Đó chính là cặp mắt của tên sát nhân khát máu.

– Tôi không ngờ có ngày tôi lại được gặp DEATH đó, quả là một vinh hạnh

Nó liếc nhìn cậu, nếu nhớ không nhầm biệt danh của cậu ta là Kill thì phải ?

– Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ ?: Nó cố lục lại kí ức của mình về cậu ta. Lạ nhỉ, sao nó chẳng nhớ gì.

Nhưng nó có cảm giác nó và cậu ta đã biết nhau từ lâu.

– Không có chuyện đó đâu: Cậu ta chối
– Vậy hả ? Thế cái mẩu giấy ” tôi muốn gặp cô” là sao ?

Nó giơ ra mẩu giấy mà cậu nhét vào cặp cô.

– Hả ? Mẩu giấy đấy có phải tôi đâu ?
– Không phải của anh thì của ai chứ ?
– Thế quái nào tôi biết được ?!

Nếu không phải của cậu ta thì là của ai ? Nó vận động não suy nghĩ, ai có thể bỏ mẩu giấy vào cặp nó được chứ ?

– Đưa tôi xem mẩu giấy đó nào
– Nè: Nó đưa cho cậu mẩu giấy

Cậu chăm chú nhìn kĩ mẩu giấy, sau một hồi suy nghĩ cậu nói:

– Tôi thực sự không biết luôn

Cậu tuôn ra một câu trả lời rất phũ.

Bụp !

Nó liền đập một cú thật mạnh vào đầu cậu

– Thần kinh hả ? Sao tự nhiên đập vào đầu tôi
– Cái tên này, tưởng tìm ra được chứ. Aiz… Làm tụt cái xúc vãi: Nó vò đầu bứt tóc: – Tôi đi về đây

Nó trùm cái mũ lên và bỏ về… Nhưng….

-Thế quái nào cậu lại đi theo tôi !!: Nó quay sang quát
– Tôi chỉ tiện đường thôi

Nó dùng đường tắt để về nahf nhanh hơn, nhưng…..

– Sao cứ đi theo tôi vậy ?!!
– Tiện đường mà ! Làm như tôi thèm theo cô í

Thế là cả 2 đâm ra ngồi cãi nhau òm sòm củ tỏi.

– Ê, chúng mày đang làm quái gì ở địa bàn của tụi tao vậy ?

Cuộc cãi nhau của 2 người bị cắt ngang bởi một đám người. Cả 2 chỉ liếc nhìn bọn chúng một cái rồi lại quay sang chửi nhau tiếp. Bơ luôn bọn chúng.

– Tao đang bảo chúng mày đó: Tên đó tung ra một cú đấm về phía nó nhưng đã bị cái bàn tay nhỏ nhắn của nó chặn lại

Nó quay sang nhìn hắn với vẻ mặt ‘ nhìn mặt tôi có quan tâm không ? ‘

– Bọn tôi đang có chuyện lát nữa có gì hẵn nói: Nó nói
– Con ranh này: Sử dụng tay còn lại, tên đó tung nốt một cú đấm

Bịch !

Nó nhanh chóng đạp một cú thật mạnh vào mặt tên đó không thương tiếc. Thậm chí còn in hẳn vết giày trên mặt tên đó.

– Còn ai nữa không lên hết đi: Nó giơ tay ra khiêu khích

Cả lũ bọn chúng cùng xông lên. Nhưng với nó đây chỉ đáng làm tép riu. Nó nhẹ nhàng tránh được mọi cú đánh của bọn chúng. Miệng khinh bỉ nói:

– Chúng mày chỉ được thế này thôi sao, đúng là một lũ tầm thường
– Ô vậy sao: Một tên với lấy một thanh sắt rồi lao đến vung vào cô

Keng !

Một thứ đã chẵn lại thanh sắt đó. Trên tay cô là một con dao găm nhỏ.

– Hèn hạ đến mức phải dùng vũ khí đấy. Đã thế tao không còn nương tay nữa !

Cô đạp tên vừa nãy ra xa và với con dao găm nhỏ cô nhanh chóng hạ hết bọn chúng.

Mọi nơi bây giờ đều nhuốm máu, cái mùi tanh đó trở nên khá nồng nặc. Cậu nhìn nó đánh nhau nơi giờ mà cũng sớm bị ra rìa.

Trong khi nó kéo cổ áo của một tên lên, cầm con dao găm trên tay và nói:

– Giờ ta nên làm gì người đây ? Móc con mắt tuyệt đẹp này nhé: Nó giơ con dao gần mắt tên đó.

Tên đó mở to mắt lên , đồng tử trợn to nhìn vào mắt nó. Con mắt đen của nó như hóa thành màu đỏ

– Này Mai Dương Chi, tha cho bọn nó đi: Cậu vỗ vai nó

Nó sớm lấy lại được ý thức trước khi suýt móc mắt hắn thật

– Coi như đây là một lời cảnh báo vậy: Nó cười hì một cái: – Bọn mày chỉ cần nhớ câu này thôi ‘ I am DEATH ‘

Nói rồi nó và cậu bỏ đi.

– Nè, vừa rồi là gì vậy ?: Vừa đi cậu vừa hỏi
– Cái gì là cái gì ?
– Thì lúc nãy cô giống người khác lắm, cái đoạn đòi móc mắt người ta ra í
– Nó… Chỉ là một phần tối mà tôi muốn giấu đi thôi

$pageOut $pageIn

Chap 9 :

BÍ MẬT BỊ TIẾT LỘ CHĂNG ?

Tối hôm đó, sau khi đánh nhau thỏa thích. Nó chợt nhận ra giờ đã 12 giờ đêm rồi.

Nó rón rén trốn lên phòng thật nhẹ nhàng để anh không hề biết

– Lén lút làm gì nữa, ra mặt đi

Cái giọng này đích thị là của anh rồi. Nó bị phát hiện rồi sao ?

– Quả là anh hai có khác
– Đi đâu mà giờ mới về ?: Anh hỏi nó, giọng tỏ vé khó chịu
– Thì em đi chơi với bạn thôi mà
– Bạnnn? : Anh ngân dài từ “bạn”
– Thật mà! ´ Cậu ta cũng đại khái là bạn mình ‘ Mà dạo này anh cũng hay về muộn lắm. Anh tính giải thích ra sao ?: Nó vặn hỏi lại
– Chậc… Thôi lên phòng đi: Anh đành phải từ bỏ việc tra khảo nó

Sáng ngày hôm sau, anh lại bỏ đi từ lúc rất sớm..

Haiz…. Anh lại biệt tích rồi.

Thực sự hôm nay nó cũng chẳng có hứng đi học. Bùng học vậy.

Giờ đi đâu ? Nó suy nghĩ. Đúng rồi, đến quán bar hôm qua đi.

2 tên gác hôm qua thấy nó cũng không chặn lại nữa, nhẹ nhàng dịch ra cho nó đi vào .

– Cho một ly whisky nha !

Có lẽ từ khi nào whisky đã trở thành thứ đồ uống nó yêu thích rồi sao ?

– Chẳng phải đây là DEATH sao ?

Một quý ông ngồi cạnh nó nói. Nó quay sang nhìn ông

Một quý ông tầm 50-60 tuổi lịch lãm trong bộ vest đen. Dáng người cao như một chàng trai trẻ vậy. Mái tóc đen với vài sợi tóc bạc. Da dẻ đã gần nhăn nheo lại rồi. Đôi mắt đen nghiêm nghị nhìn nó.

– Là ngài đấy hả bang chủ ?
– Tưởng không nhận ra ta nữa chứ. Thế nào, đi Mĩ vui không ?
– Ở đấy tung tích của tôi đầy rẫy, đống kẻ đến đòi giêt tôi nè.
– Đến đây làm gì ?
– Tôi có việc cho ngài nè.

Nó chìa mẩu giấy ngày hôm qua ra và nói tiếp:

– Ngài có thể tìm giúp tôi người viết cái này là ai không ? Tôi tin ngài có thể làm được mà.
– Hửm: Ông liếc nhìn mẩu giấy:- Quả thật đối với ta nó không hề khó. Ta sẽ làm nhưng…

Cái từ “nhưng ” này lúc nào cũng chẳng lành gì cả.

– Làm giúp ta một phi vụ đi.
– Phi vụ ?

Nó biết ngay mà, bang chủ có bao giờ làm không điều kiện đâu

– Không lo, cô sẽ không làm việc một mình đâu. Sẽ có 2 partners làm cùng cô.
– Hả ? Bình thường ngài hay để tôi làm việc một mình mà. Sao tự nhiên lòi đâu ra 2 partners vậy !?
– Họ cũng là dân pro đó. Chắc cô cũng nghe tên 2 người này rồi nhỉ ? SUN và MOON.
– Tôi cũng nghe qua rồi, trong 4 năm tôi không có ở đâu thì họ là 2 người xuất sắc nhất trong cái bang này nhỉ ?
– Qua nhiên không điều gì qua được mắt cô.
– Tôi có thể xem chút thông tin về họ được không ?: Nó hỏi

Ông lấy ra hai tờ giấy và đưa cho nó. Đọc liếc qua 2 tờ giấy, nó căng mắt ra nhìn.

– Cái gì vậy… ? Không còn nhiệm vụ khác sao ?
– Hết rồi, nếu muốn ta giúp thì hãy thực hiện phi vụ đó đi.
– Chậc ….: Nó đành phải cắn răng chịu đựng mà gật đầu đồng ý.
– Tốt, đâu là địa điểm và thời gian.

” Khu bỏ hoang X- 8h tối”

Nó chỉ lặng lẽ nhận tờ giấy và lẳng lặng bỏ về không nói gì cả.

Về đến nhà, nó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đi lên phòng của mình và nằm bẹp xuống giường, ngước lên trần nhà ( MDC: Trần nhà phòng mình đẹp quá )

Nhớ lại cái lúc đọc hai tờ giấy, 2 dòng chữ đó cứ ảm ảnh cô:

” Sun- Dương Gia Duy
Moon- Hoàng Thiên Minh ”

Nó hoàn toàn không tin vào mắt mình. Anh và hắn cũng là người trong bang DARK ư ?

Nếu nó bị lộ tẩy việc mình làm việc cho DARK thảo nào cũng bị quản giáo ở trong nhà vĩnh viễn mất. Nếu thế thì nó sẽ không thể…

– Ahhh !!!!!!: Nó tức tối tiện tay ném cáu gối không thương tiếc thật mạnh vào tường ( Cái gì vào tay nó cũng sẽ chết hết thôi, nó chỉ là vấn đề về thời gian)

8h tối đó….

Nó bước ra ngoài với bộ đồ đen toàn tập… Lấy mũ chùm lên che kín khuôn mặt tuyệt đẹp của nó.

Nó ung dung đi đến địa điểm đã hẹn: Khu bỏ hoang X.

Đứng trước khu nhà hoang là 2 chàng trai. Khỏi nói cũng biết đó là ai rồi.

Nhận thấy sự hiện diện của nó, anh giới thiệu:

– Chắc cô là DEATH nhỉ ? Tôi là MOON, còn đây là SUN: Anh giới thiệu bản thân mình rồi chỉ tay sang hắn.

Kể cả có giới thiệu hay không nó cũng biết 2 người là ai rồi.

– Thế giờ tôi phải làm gì ?: Nó hỏi
– Cô có thể đánh gục hết mọi người trong tòa nhà này trong khi tôi và MOON lấy con chip được không ?: Hắn nói

Cô chỉ gật nhẹ đầu đồng ý và phi nhanh vào.

Dù bọn chúng có to con, khỏe đến mức nào thì cũng bị cô hạ gục trong mấy cú.

Khoảng tầm 10 phút sau nó đi ra và ném cái con chip nhỏ cho 2 người.

– Vậy là xong rồi nhé ! Tôi đi đây.

– Chờ chút: Hắn kéo cổ tay nó lại

Nó chợt sững người, ẩn sâu trong khuôn mặt bị che kín chính là nỗi lo sợ bị phát hiện.

– Gì nữa !?: Nó quay lại và đồng thời hất tay hắn ra
– Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa ?
– Đương nhiên là chưa rồi: Nó cố giữ bình tình mà nói
– Nhưng cô thực sự nhìn rất quen đó, thử nhớ lại xem.
– Đã bảo không rồi mà !!!

Nó to giọng lên.

– À, xin lỗi.

Nó cứ thế lạnh lùng bỏ đi, mẳth thở phào nhẹ nhõm. Còn hắn thì cảm thấy nó rất quen thuộc

$pageOut $pageIn

Chap 10 :

HOÀNG THIÊN MINH- ANH TRAI (NUÔI) CỦA TÔI

Sáng ngày hôm sau, khi xuống nhà bếp để chuẩn bị ăn sáng thì nó thấy anh đang ung dung ngồi đọc báo trên bàn ăn.

Nhìn thấy nó anh nói:

– Cái con này, nhìn cái gì, lâu không thấy trai đẹp hả ? Mau đi nấu bữa sáng đi: Anh ra lệnh cho nó
– Vâng vâng: Nó chỉ lặng lẽ làm theo nhưng trên miệng lại nở một nụ cười. Anh hai của nó quay trở lại rồi.

Nấu xong nó nhẹ nhàng đặt món bánh quế lên bàn ( nó nấu ăn hơi bị ngon nha !). Cả 2 người cùng nhau ăn sáng và đi học.

Vừa bước đến cổng trường mấy bước là mọi đứa con gái đều nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn. Anh liền ghé xuống nói nhỏ với nó:

– Có chắc không cần anh bảo họ mày là em gái (nuôi) của anh không? Xung quanh nhiều ánh mắt hình viên đạn lắm đó.
– Không lo, con em này thừa khả năng đối phó được hết mấy người này mà !: Nó nháy mắt đưa tình với anh một cái.

Cả 2 cứ thế ung dung bước đi mặc dù đằng sau là một đống khẩu súng chuẩn bị bóp còi.

Chia tay anh, nó vui vẻ vào lớp. Tình cờ bắt gặp một cảnh rất hay. Ồ, Ngọc Linh đang ngồi một mình với tên “Tôn Ngộ Không” này ( Được gợi ý từ Natsumi )

Không khí hiện tại rất yên ắng. Cả 2 đang thi đọ mắt hay sao mà nãy giờ nhìn nhau không chớp mắt vậy ?

Mà hiện tại cái tên Minh Dương này không đeo kính. Tức là cô đang đụng trúng phần tối của cậu rồi.

– Tôi thích cậu !

Cả 2 đồng thanh mở lời. Nó nãy giờ đúng núp sau cửa nay đứng ngay giữa lớp chỉ tay vào 2 người, lắp bắp nói:

– Hai….người…vừa nói…c..cái gì vậy ?

Cả 2 vừa nãy mặt đang rất nghiêm túc ,giờ thì đang có nhịn cười cho đến khi một trong cả 2 không nhịn cười được nữa.

– HAHAHAHAHAHA !!!!!!

Cả 2 cứ cười như chưa bao giờ cười trong khi nó cứ đần cái mặt ra, không hiểu chuyện gì cả ?

– Sao tự nhiên 2 người lại cười ?: Nó vẫn đần mặt ra, ngơ ngác hỏi
– Là do bà ngu chứ còn sao.

??????

– Tôi với cậu ta thấy bà sắp vào lớp nên tính trêu bà một chút, thế là 2 đứa giả vờ tỏ tỉnh để xem bản mặt bà như thế nào. Công nhận buồn cười thật đấy !: Cô nói
– 2 ngươi !: Nó tính quay sang rượt 2 người khắp sân luôn nhưng lại thôi. Chỉ chán nản nằm bẹt trên mặt bàn: – Hết ông anh trêu rồi đến 2 người, sao tôi sống yên ổn được đây: Nó thở dài cái
– Anh trai ư ?

Cậu ngơ ngác nhìn nó.

– Bộ ngươi không biết tôi có anh trai hả ?
– Giờ mấy biết đó, kể đi kể đi !

Hiệu ứng flashback….

Trại trẻ mồ côi…

Tại một trại trẻ nhỏ, một gia đình bước vào trại trẻ mồ côi.

– Hôm nay con sẽ có một đứa em gái mới. Con muốn cô bé nào hả, Thiên Minh ?: Mẹ anh dịu dàng hỏi

Anh nhìn qua nhìn lại lũ trẻ con ở đây.

Đứa bé gái ở cuối hàng là người anh ưng nhất.

Đứa bé gái mặc một chiếc váy đen dài quá đầu gối tí. Mái tóc đen dài sau vai ôm gọn khuôn mặt trái xoan của cô bé. Đôi mắt đen vô hồn, không hề có cảm xúc. Đôi mắt đen đó giống như một cái hố đen sâu không đáy. Cái mũi nhỏ nhắn ửng đỏ. Đôi môi chúm chím đỏ mọng. Làn da trắng như những bông tuyết.

– Con muốn con bé này !: Anh chỉ tay về phía nó
– Vậy từ nay chúng ta sẽ là một gia đình nhé!: Mẹ anh nhẹ nhàng nói với nó. Nó chỉ gật đầu mà không đáp lại gì cả.

Sau đó nó chuyển sang sống ở nhà anh(không phải cái nhà cả 2 đang ở hiện tại đâu)

Nó không nói hay cười gì cả. Điều duy nhất nó làm chỉ là gật đầu và lắc đầu.

Anh dù bố mẹ có thuyết phục thế nào anh cũng vẫn coi nó là em gái mình.

Rồi một hôm nọ, khi anh đang dắt nó qua đường thì một chiếc xe lao đến đâm nó thì anh đẩy nó ra và bị xe đâm.

Máu, rất nhiều máu chảy ra từ đầu anh. Nó mặt cắt không còn chút máu, run run nhìn anh.

Một lúc sau, xe cứu thương chở anh vào phòng cấp cứu

Bác sĩ bảo là anh sẽ không sao…nhưng không ai biết bao giờ anh sẽ tỉnh lại

Nó từ hôm đó liên tục ở cạnh anh. Dù bố mẹ, bác sĩ hay ý tá có khuyên nó nên về nhà nhưng nó vẫn cứ nắm chặt bàn tay ấm áp của anh, quyết không về.

– Anh hai à, tỉnh lại đi !: Nó nói,đồng thời nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh

Bỗng, một bàn tay nhẹ xoa lấy đầu nó. Nó giật mình, ngước lên

– Anh ??
– Dương Chi ngoan, chỉ cần gọi anh là “anh hai” thôi, anh sẽ đến ngay bên em: Anh nói.

End flashback….

– Thế nào, thấy anh tui ngầu không ?: Nó hỏi, chờ xem phản ứng của 2 người này như thế nào
– Tui không quan tâm cái quá khứ nhảm nhí của bà làm gì. Nhưng…. Đại ca trường- Hoàng Thiên Minh là anh trai bà ư ?!: Cậu hỏi, đồng thời lay lay 2 bên vai nó.
– Bình tĩnh, đừng lay nữa tên kia: Nó ra cho cô đừng lay vai nó nữa. Đảm bảo rằng nó sẽ không lay mình nữa, nó nói tiếp: – Đương nhiên tôi và ảnh là anh em rồi. Bộ không thấy bọn tui hay tình tứ khắp sân trường giống người yêu hả ?
– Giờ tôi mới biết nha !: Cậu nói, tay nghịch lọn tóc của cô
– Mà hai người thân nhau từ lúc nào vậy ?: Nó chau mày nhìn cả 2 và hỏi
– Tầm 10 phút trước: Cô đáp lại

Woa ! Khâm phục 2 anh chị quá, 10 phút quen nhau và đã làm bạn. Tình bạn thật là kì diệu đấy!

Vừa đúng lúc nó kể xong câu chuyện là vào giờ luôn.

Ngồi trong giờ thì cả 3 có học gì đâu, làm việc riêng là chính( vì ngồi bàn cuối nên ít ai quay xuống, cậu không cần giả làm thanh niên nghiêm túc)

Tua nhanh vậy… Giờ ra chơi…

– Nè, 2 người đi ăn trưa với tôi đi!: Nó rủ
“- Tôi không đói
– Tôi không rảnh”

2 cái lí do vô hề phũ ấy, cả 2 chưa định nói đã bị nó kéo xuống căng tin rồi.

Nhìn thấy anh với hắn đang ngồi ở cái bàn to nhất, nó kéo cả 2 người ra đấy ngồi.

– Anh !: Nó nói, miệng cười tươi như hoa
– Anh gọi trước đồ ăn rôi nè, ăn đi: Anh đẩy cho nó cái khay thức ăn: – Mấy đứa là… ?: Anh hơi chau mày khi thấy cạnh đứa em mình là 2 người anh không hề quen
– Là bạn em đó. Đây là Trương Ngọc Linh: Chỉ tay vào cô:- Tên này là Tôn Minh Dương
– Cảm ơnmấy đứa đã chăm sóc caí con quậy phá này hộ anh nha ! Anh là Hoàng Thiên Minh !: Anh nở một nụ cười tỏa nắng sát gái.
– Còn anh là Dương Gia Duy, rất vui được gặp mấy đứa: Hắn thò đầu ra giới thiệu

Và cái bàn mà 5 người họ đang ngồi là cái vàn đang tỏa sáng nhất cái căn tin này với: 2 đại ca trường, 2 hot girl và 1 hot boy “thư sinh”.

Cho đến khi một con nhỏ bước đến.

Ngoại hình thì cũng không đến nỗi. Mái tóc nâu để xõa được uốn nhẹ ở phần đuôi. Khuôn mặt trang điểm khá lòe loẹt. Khuôn mặt thì bôi đống phấn, da gần như giống bạch tạng. Đôi mày nâu tô rõ đậm. Đôi mắt đeo lens bên xanh bên đỏ không hòa hợp với nhau tí nào cả. Phấn mắt màu tím tô đậm. Hai bên má tô đậm phấn hồng. Môi thì tô son đỏ chót. Từ đầu đến chân nhỏ đó y như một con vẹt.

Nhỏ õng ẹo nói:

– 3 anh có vẻ vui nhỉ, không phiền nếu em ngồi chung được chứ ?
– KHÔNG !: Cả 3 người đều đồng thanh nói
– Thế tại sao con nhóc này lại ngồi ở đây ?: Nhỏ đó liếc mắt nhìn nó với thái độ dễ gây khó chịu.
– Vì đó…: Anh chưa kịp nói thì nó đã giơ tay ra ngăn lại, nhìn anh với ánh mắt ‘không sao đâu’. Anh đành nhận nhịn lại xem nó tính xử lý ra sao.
– Tôi thích ngồi đây đâu, làm gì được nhau.
– Cái con nhỏ này. Thật tội nghiệp cho 3 anh. Cái con nhỏ chỉ đẹp tí mà đòi vênh mặt lên(có mà chị í). Lúc nào cũng đeo bám anh Thiên Minh. Rồi lúc nào cũng cúp học. Người như cô không đánh để tôi cãi ( chị đang cãi với nó đấy thôi)

Chát !!!

Anh thẳng tay tát con ngỏ dám nói xấu em gái anh. Nhỏ đó ôm bên má bị tát và nói:

– Sao anh lại tát em, em chỉ nói đúng sự thật về con ngỏ đó thôi mà !
– Tôi sẽ nói điều này một lần thôi : Ai dám đụng vào em gái tôi, Mai Dương Chi tôi sẽ khiến người đó phải trả giá !: Anh nói to

Tất cả mọi người trong căng tin đều nhìn nó và anh. Gì cơ ? Họ là anh em ư ?

Vì thế mà cái tên Mai Dương Chi này lại càng nổi như cồn. Mai Dương Chi, con nhóc siệu quậy của trường Thiên Vương, hot girl toàn trường và là em gái của đại ca trường- Hoàng Thiên Minh !!!

________________________________________________________________________

Dài từng này đã đủ đáp ứng yêu cầu mọi người rồi nhỉ ? Đọc xong nhớ vote nhé

$pageOut $pageIn

Phỏng Vấn :

PV: Xin chào mọi người, chào mừng đến với talk show của chúng ta. Hai nhân vật chúng ta sẽ phỏng vấn hôm nay là Mai Dương Chi và Hoàng Thiên Minh !!!
MDC: Xin chào ^ ^
PV: Hai người đã sẵn sàng cho câu hỏi của chương trình chưa ?
*gật đầu*

PV: Câu hỏi đầu tiên, 2 người là anh em được bao lâu rồi ?
HTM: 8 năm
MDC: 8 năm, 4 tháng, 16 ngày (trả lời rất chi tiết)

PV: Có hay cãi lộn không ?
MDC: Như cơm bữa luôn ! Ngày nào không cãi mới lạ

PV: Thế chắc 2 anh em hiểu nhau lắm nhỉ ?
MDC & HTM : Đại loại thế …

PV: Thế món ăn yêu thích của Dương Chi là gì ?
HTM: Cái gì ngon là nó cũng thích.

PV: Thế điểm yếu của Thiên Minh?
MDC: Tui !
PV: Tức là sao ?
MDC: Không có đứa em gái đáng yêu này bên cạnh thì anh sẽ rất buồn…
HTM: Làm như anh mày sợ mày í, mày thử bỏ nhà đi, anh không ngăn đâu.
MDC: Anh hai, đừng bỏ em mà *ôm anh, tỏ vẻ nũng nĩu*
PV: Mong 2 bạn đứng có làm vậy được không ? Nhiều đứa FA đang đau lòng lắm đó.( Tui là ví dụ điển hình nè)

Đã ổn định lại và ngồi xuống để trả lời câu hỏi tiếp.

PV: Thế Dương Chi có hình mẫu lí tưởng cho bạn trai tương lai không ?
MDC: Kiếm đủ tiền nuôi vợ, cho vợ ăn ngon mỗi ngày, ngoan ngoãn nghe lời vợ.(đây là tuyển bạn trai chứ không phải tuyển chồng thưa chị)
PV: Vâng, ai có đầy đủ điều kiện thì liên lạc với Dương Chi nha !

PV: Thế mẫu bạn gái của Thiên Minh thì sao ?
HTM: Ai cũng được, miễn sao không giống nó là được.

PV: Vậy 2 người muốn nói gì với độc giả không ?
MDC: Để tui. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ “Ê nhóc, làm bạn gái anh đi”. Mặc dù tác giả viết rất nhảm, chán nhưng sẽ cố gằng. Cảm ơn !!! À mà, đọc truyện từ nay về sau nhớ vote đấy

$pageOut $pageIn

Chap 11 :

DÃ NGOẠI 3 NGÀY – 3 ĐÊM

– Đi dã ngoại ư ? : Nó ngơ ngác nhìn cô
– Đúng vậy, ngày mai sẽ đi đấy, đó là lí do hôm nay chúng ta được nghỉ đó: Cô nói
– Thế thì đi siêu thị mua đồ thôi!: Nó vào thay quần áo.

Nó thì mặc chiếc áo phông với chữ ” Work is Lazy” (tạm dịch là “làm việc là lười biếng), cái quần short đen.

Còn cô thì mặc một chiếc áo váy màu hồng trông dịu dàng. Chiếc quần lửng màu xanh dài đến ngang đầu gối.

Sau khi mặc quần áo xong, cả 2 thẳng tiến đến khu siêu thị A.

Đầu tiên là đi mua chút đồ ăn cho chuyến dã ngoại đã !

Nó thì cứ đi đến đâu là bỏ một đống đồ ăn vào giỏ đồ, còn cô đi sau như con ôsin đang xách đồ hộ nó.

– Này con kia, mua ít thôi, hết tiền là chết đó: Cô nói
– Biết rồi, biết rồi

Nói “biết rồi” mà cứ thản nhiên bỏ tiếp đống đồ ăn vào giỏ đồ là sao ?

Đến lúc tính tiền thì cô bán hàng phải trố mắt nhìn 2 người với đống đồ ăn mà họ mua chẳng khác gì đống bao tải.

Chỉ khổ cho 2 đứa nó phải xách mệt tay. Thấy vậy nên có 2 chàng trai đến giúp 2 đứa, tranh thủ cưa gái luôn .

Thấy vậy 2 đưa nó chợt nghĩ ra một ý hay để trêu họ. Liền đưa cả 2 người túi mà không suy nghĩ.

Vừa đúng lúc đụng trúng một cửa hàng bán đồ đôi cho mới cặp đôi, miệng nó và cô chợt nở một nụ cười nham hiểm.

– Ê, bán đồ đôi kìa, mua mấy cái đi mày: Nó chỉ chỉ tay bảo cô, trong lòng thì ngầm khen ngợi tài diễn của mình

– Nhưng mà ngại lắm, với cả xấu hổ nữa: Cô cũng cứ thế diễn theo vở kịch, giả vờ ngại ngùng

– Nhà nước đồng ý cho tình yêu đồng tình mà, ngại gì (Ai fan yuri bơi vào đây hết đi)

Cả 2 người nhìn 2 đứa nó một con mắt ngạc nhiên. Cả 2 cùng có một suy nghĩ ‘ 2 cô gái này là les ư ?’. Thôi, giờ họ nên chuồn đi là vừa.

– À, bọn anh chợt nhớ là mình có việc. 2 em cầm lại túi đi, xin lỗi nhé !
– Không sao đâu !: Cả 2 mỉm cười, tay nắm chặt nhau (thực ra con gái làm đầy mà)

Nói xong thì 2 chàng trai đó bỏ đi luôn. Còn 2 đứa nó thì cười rất chi là nham hiểm vì đã lừa được 2 tên ngu.

– Ah, sao mấy tên con trai dễ tin thế: Nó nói
– Thôi, chọc phá thế là đủ rồi, về thôi: Cô kéo nó đi về

Tối đó, cả lũ ăn nhiều, ngủ sớm để dưỡng sức cho ngày mai.

Sáng ngày hôm sau, tầm 6 giờ sáng. Nó đã dậy rất sớm để chuẩn bị cho chuyến dã ngoại.

Nó mặc một chiếc áo phông trắng với dòng chữ “Hello ,bitches ” (Từ này hơi bậy tí). Khoác ngoài một áo caro sọc đỏ-đen. Chiếc quần jeans màu xanh ôm sát chân. Đôi giày thể thao màu đỏ.

Khác với mọi hôm, hôm nay anh nó lại là người nấu bữa sáng.

– Dậy rồi hả ? Bữa sang trên bàn đó: Anh nói và ngồi xuống thưởng thức bữa sáng do chính tay mình làm (vì đa phần lúc nào cũng là nó nấu)
– Woa ! Bữa sáng anh hai nấu này! Hôm nay có bão hả ?

Cốc !

Anh cốc nhẹ đầu nó và nói:

– Được anh nấu mày phải cảm thấy biết ơn đi !
– Vâng, bữa ăn nghìn năm mới có một, em sẽ trân trọng nó: Nó nói và nhanh chóng tấn công món trứng với thịt hun khói mà anh làm.

Gì chứ có 10 năm nữa trình nấu ăn của anh cũng không bằng nó đâu.

Anh hôm nay mặc một chiếc áo phông đen. Mặc quần jeans đen. Giày thể thao đen.

Sau khi ăn xong, nó với anh đến trường tập trung. Nó đến khu tập trung của lớp nó. Người đâù tiên mà nó gặp là cô.

Cô mặc chiếc áo phông xanh da trời phối với quần ngố màu hồng. Mái tóc đỏ được buộc cao lên kiểu đuôi gà. Tay kéo một chiếc vali nhỏ mini.

Đứng cạnh cô là cậu. Hôm nay tên này không hề đeo kính. Liệu có điểm gở gì không ? Cậu mặc cái áo phông trắng với hình con sư tử bên trong. Bên ngoài khoác cái áo với mũ trùm màu đen. Đeo ba lô một bên vai.

– Con này sao đến muộn thế ?: Cô trách móc nó
– Xin lỗi, chỉ là lúc nãy tôi bận ăn bữa ăn quý giá 10 năm có một từ ông anh trai.: Nó nói
– Thế cũng gọi là lí do hả ?
– Thôi mà, hôm qua tui đi shopping cùng bà rồi mà !
– Bà là người rủ tôi mà…
– À….

– Mấy đứa, tập trung !: Cô chủ nhiệm lớp nó gọi

Tụi nó ra xếp hàng để chờ xe tới. Đột nhiên nó chợt sững người lại. Cô thấy lạ liền hỏi :

– Sao thế, quên gì hả ?
– Tui không tìm thấy dây chuyền của tui đâu hết

Nó có một cái dây chuyền bạc hình con mèo nó luôn đeo ở cô. Với nó, đó là thứ quan trọng nhất đối với nó.

– Chỉ là cái dây chuyền thôi mà, bỏ đi: Cậu nói
– Nó không chỉ là dây chuyền, nó còn là kỉ vật rất quan trọng với tôi.: Nó nói rồi chạy đi tìm
– Nè, đi đâu vậy ? Xe đến rồi kìa !: Cô gọi nó
– Đừng lo cho tôi, tôi sẽ đi nhờ xe lớp khác: Nó nói rồi chạy đi.

Nó có thể rơi ở đâu trong cái sân trường rộng lớn này chứ ?

Au !!

Nó vô tình đụng trúng ai đó. Ngước mắt lên nhìn xem nó đụng trúng ai. Là hắn ư ?

Hắn mặc một chiếc sơ mi đen, khoác ngoài chiếc áo khoác đen. Chiếc quần bò màu đen hơi phai. Khuôn mặt vẫn ngứa mắt như ngày nào.

– Không đụng ai lại đi đụng anh là sao ?: Nó đứng dậy phủi bụi, chau mày lại và nói
– Chắc chúng ta hẳn phải có duyên lắm đấy !: Hắn nói, miệng nở nụ cười tỏa nắng (xin lỗi chứ chiêu này không có tác dụng với nó đâu )
– Duyên duyên cái con khỉ ?: Nó lườm hắn một cái. Chợt đế ý, trên tay hắn đang cầm một sợi dây chuyền giống y như cái nó đang mất. Nó liền giật nó nhưng chưa kịp thì hắn đã vươn ta lên.
– Muốn sợi dây chuyền này hả ?
– Ừm *gật gật*
– Vậy thì kêu “em yêu anh “đi ~: Hắn cố tình nhấn mạnh cụm “em yêu anh”

Nó tối sầm mặt lại. Hắn nghĩ mình là ai mà đòi ra lệnh cho nó chứ. Còn không thèm trả cho bổn cô nương sợi dây chuyền nữa chứ.

Bịch !

Nó thẳng tay đấm một cú thật mạnh vào bụng hắn mà không quan tâm hành động của mình rất chi là bạo lực.

Nó sử dụng một đòn khá mạnh nên nó kha là “thốn” với hắn. Đành phải đưa cho nó sợi dây chuyền.

Nhận lại sợi dây chuyền, nó có thể an tâm thở phào nhẹ nhõm. Nó luồn cái vào qua cổ, đeo nó lại và nhẹ nhàng nhất lại mái tóc đen óng ả của mình (Câu này hơi vớ vấn tí, thông cảm)

Tính đi về đoàn tụ với lớp thì nó chợt nhận ra. Chăng phải mình đã lỡ chuyến xe để đi tìm sợi dây chuyền sao ? Giờ thì lấy đâu ra xe để đi đây ?

Nó chợt quay sang nhẹ nhàng hỏi anh:

– Nếu anh còn đứng ở đây tức là xe lớp anh vẫn chưa đi phải không ?

– Ừ, có gì sao ?: Hắn ngước mắt hỏi
– Thật ra thì…

Xe 32-xe lớp anh và hắn

– Tao về rồi !

Hắn lên xe, nó lẽo đẽo theo sau.

– Đi lâu vậy ?: Anh hỏi rồi chợt cứng đờ người nhìn sang người đứng bên cạnh thằng bạn mình.

– Yo ! Anh hai !: Nó cười nhe răng một cái

Anh quay sang một cái nhìn hắn và hỏi:

-Thế này là sao ? Tao cho mày 39 giây để giải thích !
– Bình tĩnh, nó lỡ chuyến xe nên đi nhờ xe lớp mình.
– Thật không ?: Anh lườm hắn rồi quay sang hỏi nó
-Thật mà : Nó nói không chớt mắt

Anh chỉ lườm cả 2 một cái rồi về chỗ ngồi. Hắn thì ngồi cạnh anh. Còn nó thì loay hoay không biết ngồi đâu ?

– Ngồi đây nè: Một chị vẫy vẫy nó, ý bảo nó ra đây ngồi.

Nó vừa đặt mông xuống là bánh xe bắt đầu lăn bánh.

Chị gái ngồi xuống cạnh nó quay sang thân thiện nói:

– Lâu không gặp nhóc nhỉ ?

Lâu không gặp ? Nó đã gặp chị ấy rồi sao ?



– A! Chị là cái chị hôm kia ! (Không nhớ thì đọc lại chương 2, cái chị lớp anh nó í)
– Vậy là nhóc còn nhớ. Xin tự giới thiệu, chị là Nguyệt Minh Châu !

Chị ấy mặc một chiếc áo phông màu lớp biển nhạt với dòng chữ “I love my class”. Chiếc áo khoác trắng buộc quanh hông. Chiếc quần jeans dài quá đầu gối.

Nhìn chung chị ấy phải dạng hot girl đấy chứ !

Mái tóc nâu rực rỡ bởi ánh nắng ấm áp phản chiếu qua tấm kính dày. Làn da trắng như tuyết. Đôi mắt màu nâu nhạt trông nhẹ nhàng, trìu mến. Cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh. Đôi môi ửng hồng một các tự nhiên. Đôi môi đỏ mọng, cuốn hút.

– À, em là Mai Dương Chi !: Nó đáp lại
– Nhóc đáng yêu thật đấy !: Chị nói và nhẹ nhàng xoa đầu nó
– Chị xinh thế này chắc hẳn có bạn trai rồi nhỉ ?: Nó hỏi
– Thực ra chị vẫn còn FA cơ: Chị lí nhí trả lời trông có vẻ ngượng ngùng.
– Ể ? Thế chị có để ý ai không ? Có cần em tư vấn tình yêu không ?
– À….´ Chủ đề khác, một chủ đề khác’ Em có thích ăn khoai tây chiên không ?
– À, chắc có. Thế người chị thich là ai ?: Nó vẫn gặng hỏi bằng được, không có ý định buôngbtha cho chị

– À….ừm …

Minh Châu lúng túng không biết nên nói gì thì anh đứng ra chặn lại:

– Đừng có làm khó Châu thế chứ: Anh nói và búng trán nó một cái: – Im lặng thì anh lấy chút bim bim cho mày ăn

Nó nghe thế liền im như hến luôn, chỉ vui vẻ ăn bim bim.

Chuyến đi này sẽ vui lắm đây !

$pageOut $pageIn

Chap 12 :

NGÀY MỘT – LẠC

Ngay sau khi xe dừng tại khu cắm trại B thì nó đã nhanh chóng từ biệt mấy anh chị ấy và về đoạn tụ với lớp

– Bà đây rồi ? Cứ tưởng bị bắt cóc sang Trung Quốc rồi chứ, à không….có khi bà còn bắt cóc ngược lại người ta đó !: Cô đùa
– Mà cô đi xe ai đến đây vậy ?: Cậu từ đâu thò đầu ra hỏi
– Xe lớp anh tôi: Nó đáp lại
– Sao không ở bên đấy luôn đi !
-Chuẩn, cho lớp khỏi đông tí !

Câu nói của 2 người này đúng là nghe chán sống thật mà, chưa ném 2 người xuống vách đá là may rồi đấy. Nó hít vào thở ra một cái để lấy lại bình tĩnh. Nhưng mắt vẫn lườm 2 người.

– Rồi, không chọc nữa ! Nhanh đi, chuẩn bị dựng lều đó. Tui và bà chung một lều nhé !: Cô dỗ dành nó
– Tạm tha cho mi đó

Lớp nó chọn chỗ trung tâm của khu cắm trại nên ở đây không khí rất là trong lành.

Còn quan trọng nhất là vấn đề…..làm thế nào để dựng lều nhỉ ?

– 2 người đứng đực mặt ra đấy làm gì vậy ? Không tính dựng lều hả ?: Cậu hỏi
– Có biết làm đâu: 2 người họ thản nhiên đáp lại
– Giời ! Nhìn tôi làm một lần để sau này nhớ nè

Cậu loay hoay một hồi, rồi cuối cùng cũng dựng xong cái lều cho 2 đứa nó.

– Thank you nha ! ÔSIN !: Nó nói và cười cười cái

– Cười cái gì ? Thưa thầy bạn Dương Chi tình nguyện đi kiếm củi này !
– Thế hả ?Đii vuii nhaa emm !: Thầy đứng từ đằng xa nói
– Thế nha ! Đi vui vẻ !

Cậu nói rồi xua xua nó. Còn nó vừa đi vừa lẩm bẩm nguyền rủ cậu.

Khi vào khá sâu thì nó bắt đầu lượm củi. Lượm được kha khá thì nó nghĩ sẽ đi tham quan khu rừng một chút.

Nó đột nhiên nhớ đến một truyền thuyết mà cô kể cho nó:

” Một số người may mắn khi vào khu rừng gặp được một hồ nước. Khi nhìn thẳng vào mặt nước thì chồng tương lại của bạn sẽ phản chiếu trên mặt nước ”

‘Nghe cũng hay hay đấy chứ. Có lẽ mình nên tìm thử ‘

Nó càng vào sâu rừng hơn, sâu hơn, sâu hơn nữa ….

– Aizzz…. Mình bỏ cuộc, chẳng hiểu đứa nào giỏi đến mức tìm được cái hồ vậy !

Nó bực tức và đá vào một viên sỏi gần đó.

Tõm !

Một âm thanh vang lên, nó chợt ngạc nhiên, tìm được rồi sao ?

Nó lại gần chỗ phát ra tiếng tũm đó.

Hiện ra trước mắt nó là một hồ nước lớn. Nó giống như một cái gương khổng lồ vậy !

Nó cúi xuống và nhìn xuống. Mặt nước liền phản chiếu gương mặt nó.

Mái tóc đen dài óng ả. Làn da trắng. Đôi mắt đen. Cái mũi nhỏ nhắn. Gò má ửng hồng. Làn môi đượm sắc đỏ.

Bên cạnh hình ảnh phản chiếu của nó là…hắn ?!

– Yo ! Nhóc nhìn gì vậy ?

Chẳng hiẻu hắn được đấy từ lúc nào, đập nhẹ vai nó một cái.

– Ah !!

Giật mình, nó ngã ra phía sau.

‘Thảo nào cũng ướt nhẹp cho mà coi ‘

Nó chỉ nhắm chặt mắt và đón nhận rằng mình sẽ rơi xuống hồ. Nhưng may thay hắn đã ôm chặt lấy eo nó để nó không rơi xuống.

– Cảm ơn: Nó lấy lại được thăng bằng, đứng vững lại và nói
– Nhóc đang gì ở đây vậy ?
– Kiếm củi: Nó chán nản đáp lại : – Mà anh ở đây làm gì ?
– Đi loanh quanh thôi
– Dù gì tôi cũng chán rồi, về đây: Nó vẫy vẫy tay và bỏ hắn lại
– Đi chậm cái : Hắn đuổi kịp nó chỉ trong mấy bước (chân dài mà =~=) :- Ai lại để một cô gái đi một mình trong khu rừng chứ. Nói đi, chỗ lớp nhóc cắm trại ở đây, anh dẫn về.
– Chỗ trung tâm khu cắm trại
– Được rồi , đi nào
– Nhưng: Nó chợt sững người lại :- Tôi không nhớ đường về chỗ cắm trại
– Haha: Hắn cười vào mặt nó: – May cho nhóc là có anh ở đây, anh đây là chuyên gia mò đường đó. Cứ tin ở anh đi.

Nó nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ như muốn nói ‘có tin được không vậy ?’

– Tin được mà

Mà đành phải tinh hắn thôi, vì hắn là hi vọng duy nhất để về được của nó.

Nói thế chứ….

30 phút sau ….

– ‘Tin được mà’. Tin được mà vòng vo nãy giờ đã tìm được đâu!: Nó cằn nhằn nãy giờ:- Sao lúc đầu tôi lại tin anh nhỉ ?!
– Bình tĩnh, để anh suy nghĩ chút đã

Hắn liền ngồi trầm tư suy nghĩ một lát rồi lại nói một câu khiên nó đầy thất vọng :

– Anh không nghĩ được gì cả
– Aiz…. Biết ngay là không tin được anh mà
– Anh đây đã cố hết sư…: Hắn đang nói thì tự nhiên ngừng lại
– Sao vậy ?
– Có vết gì đó trên thân cây này thì phải

Hắn nói, thấy vậy nó bèn lại xem. Trên thân cây là một vết cắt chữ ‘A’ to. Nó chợt sững người lại nhưng rồi cũng lấy lại được bình tĩnh.

– Đi theo tôi, tôi biết phải làm gì rồi: Nó nói
– Cách gì vậy ?
– Anh chỉ cần đi theo thôi: Giọng nói của nó như lạnh lại

Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng theo nó. Cứ thể, cả 2 bắt đầu tìm thấy những cái cây khắc những kí hiệu, kí tự khác nhau. Chúng đều không hề liên quan đến nhau gì cả.

Sau cùng hai người tìm thấy cái cây khắc chữ ‘Z’ thì nó chợt nói:

– Chúng ta về đến nơi rồi đó

Cái cây mà 2 người đang đứng gần nằm khá gần với khu cắm trại của nó. Hắn ngạc nhiên ngìn nó và hỏi :

– Làm thế nào mà nhóc tìm được đường về hay vậy ?
– Tôi : Nó cắn chặt môi dưới và nói tiếp : – Tôi không thể nói được

Nó nói xong thì lẳng lặng bỏ về khu cắm trại trong khi hắn chỉ im lặng nhìn bóng cô đi khuất dần.

‘ Nhóc đang giấu điều gì trong lòng vậy ? ‘

$pageOut $pageIn

Chap 13 :

NGÀY 2 – THỬ THÁCH LÒNG DŨNG CẢM

Cả ngày hôm sau nó cũng không có động tĩnh gì cả. Vẫn bơ hắn như mọi khi. Coi câu hỏi hôm qua hắn hỏi như không khí.

Tầm buổi chiều, người hướng dẫn ở khu cắm trại có thông báo:

“Nghe đây, tối nay chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi thử thách lòng dũng cảm. Chia làm một nhóm 6 người. Tất cả hãy tập trung ở đây vào 9h tối. Ai không đến sẽ bị dọa đến chết !”

Tâm trạng nó đột nhiên vui hơn một cách bất bình thường.

Chuyện là hồi bé, lúc nào cũng ở nhà cũng chán nên nó lén thuê phim mà về xem. Mấy lần đầu tgì có sợ chút nhưng về sau nó lại thành sở thích của nó. Dù có đáng sợ đến mấy thì mặt nó cũng hoàn toàn tỉnh bơ. Kinh dị đã sớm trở thành thứ nó yêu thích

Nhóm nó gồm có : Nó, Ngọc Linh, Gia Duy, chị Minh Châu, anh Minh và “Tôn Ngộ Không”.

Tầm gần 9h tối….

Bầu trời bị bóng đêm nuốt chửng. Cả bầu trời đều là màu đen (hoặc xanh đậm hơi đen).Ánh sáng duy nhất là sự chiếu sáng của đêm trăng tròn.

Tất cả học sinh đã tập trung hết.

Nhiệm vụ của mỗi nhóm là đi thẳng cho đến khi gặp một ngôi nhà. Đặt một cây nến ở phía cuối ngôi nhà và đi về.

Sau bao nhiêu nhóm thì cuối cùng cũng đến nhóm nó (nhóm nó là nhóm cuối cùng)

Trưởng nhóm đương nhiên là nó rồi. Nhận được cây nến. Nhóm nó bắt đầu xuất phát.

Băng qua khu rừng tối tăm, u ám. Thứ duy nhất còn phát sáng chính là ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến mà nó đang cầm trên tay.

Đi được một đoạn thì nó nói nhỏ:
– Đến rồi đó

Trước mắt chúng nó là một ngôi nhà bằng gỗ. Bên ngoài là cái biển nhỏ với dòng chữ “Tiệm búp bê ” màu trắng trên tấm bảng đen.

Thế quái nào lại có một cửa tiệm búp bê giữa cái khu cắm trại chứ!?

– Vào thôi !: Nó vẫn giữ cái mặt tỉnh bơ bước vào (Vâng ! Chị rất tỉnh và xinh gái)

Kétttttttt…..

Cái tiếng mở cửa quen thuộc này. Ánh đèn yếu ớt chập chờn chập chờn lúc rõ lúc đen khó nhìn rõ mọi thứ.Tiếng “kót két” ngân lên dài mỗi lần chúng nó bước một bước.

Bổn phận của con gái (trừ nó ra) là run run ôm lấy nhau. Cầu cho đừng có gì nhảy ra hù cả bọn.

Vâng ! Phải nói là rất linh, vừa mới nghĩ đến xong đã…

– Hù !!!

Một cái bóng đen từ đâu thò ra dọa 2 chị này hú vía.

– Kya !!!!: Một âm thanh rất chói tay phát ra từ miệng hai chị này. Khiến 4 người còn lại nhăn mặt bịt tai lại.

Sau khi ổn định lại tinh thần cả bọn mới quay sang xem người hù bọn nó là ai. Một chị gái tóc vàng hoe ư ?

Chị ta mặc một chiếc váy đen cũ kĩ kiểu của người Anh tầm thế kỉ 18, 19 gì đó. Thân hình thì khỏi đi. Chị có mái tóc vàng hoe chuẩn không phải nhuộm đâu nha ! Làn da trắng hơi nhợt nhạt tí. Đôi mắt xanh dương trông sống động một cách lạ kì. Đôi môi tô một lớp son nhẹ nhưng thoáng qua cũng thấy rõ đôi môi hơi tím lại.

– Chị là ma phải không ? Rất vui được gặp chị !: Nó nhẹ nhàng đưa cây nến cho hắn, rồi quay sang bắt tay với chị gái tóc vàng hoe mà không e ngại gì cả.
– Haha, em vui tính thật đấy. Chị có phải là ma đâu: Chị gái tóc vàng hoe nhẹ nhàng cười một cái. Phải ha ! Nếu đó là ma thật bọn nó bị ăn tươi nuốt sống rồi:- Chị là Mary, bố chị người Anh còm mẹ chị người Việt. Chị vôn hồi bé thích búp bê nên chị về Việt Nam mở một cửa tiệm.
-‘Nhìn chị có thiểu năng lắm đâu sau lại xây giữa chỗ này ?’ À, sao chị không xây ở chỗ khác vậy ? : Cô hỏi chị Mary
– Nhà chị chỉ có đất ở đây thôi. Với cả nhà hơi cũ kĩ nên nhiều giáo viên muốn biến đâ thành địa điểm dọa ma mà! : Chị Mary cười hì một cái.
– Nhưng chị nhảy ra đây rồi thì dọa gì nữa ?: Minh Châu sau khi đã hết sợ mới hỏi
– Chị không cần phải dọa mà chính các em sẽ phải sợ cho đến tận lúc đi về: Chị nở một nụ cười khá nham hiểm: – Giờ để chị dẫn các em đi tham quan nơi này nào!!

Bọn nó lẳng lặng đi theo sau chị. Vừa đi vừa nhìn trước nhìn sau, ngó dọc ngó ngang xung quanh.

Trên tường treo đầy những bức phác họa của những cô gái. Không, nhìn kĩ lại thì nó là những con búp bê. Dưới đất thì còn vung vãi mấy cái tay chân, thạm chí là cả mắt của con búp bê.

– Xin lỗi vì hơi bừa bộn, chị vẫn chưa quét dọn những thứ thừa thãi: Chị Mary nhẹ nhàng nói

Cái cụm ‘những thứ thừa thãi’ của chị có làm bọn nó(trừ nó ra) hơi lạnh người thế. Những thứ thừa thãi đó ám chỉ gì vậy ?

Dọc theo hàng lang là những con búp bê được xếp ngăn tắp.

Những con mắt của những con búp bê như đang nhìn chằm chằm vào bọn nó. Cái cảm giác thật khó chịu khi bị nhìn chằm chằm .

– Chị à, mấy con búp bê này do ai làm vậy ?: Nó vừa chăm chú nhìn những con búp bê vừa hỏi
– Người làm ra chúng là bà chị, nghệ nhân làm búp bê – Liz Ilessslela ( bịa ra đấy)
– Chúng giống như thật nhỉ ?
– Đúng vậy. Chúng đã từng là người: Chị Mary nói, riêng đoạn cuối nói nhỏ lại

Sau một đi trên cái hàng lang vô tận này thì cũng đến ngõ cụt.

Ngõ cụt ư ?

Cả lũ ngơ ngác nhìn chị Mary. Chị liền sờ nhẹ lên bức tường gỗ và vô tình đụng nhẹ vào một cái cửa được ngụy trang trên tường.

Đằng sau cánh cửa là một hộp gỗ sáu cạnh dựng đứng. Quan tài ư ?

Bên trong là một con búp bê, kích cỡ của nó giống như một con người thật.

Cả bọn chăm chú nhìn, không hề rời mắt khỏi con búp bê.

Một con búp bê hoàn thiện với đầy đủ các bộ phận. Mặc chiếc váy mỏng màu đen. Mái tóc nâu ôm sát khuôn mặt óng ả như tóc thật. Khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt. Con mắt trái nhìn đăm đăm vào hư không. Con mắt phải thì bị che mất bởi phần mái. Với làn môi lượm sắc đỏ, trông như muốn nói gì đó.

Vẻ đẹp tuyệt mĩ nhưng cũng khiến người nhìn khá rùng mình.

– Đây là kiệt tác chị làm 5 năm trước, tên nó là Lisa !

Chị Mary nói, tay đặt nhẹ lên tấm kính như muốn chạm vào con búp bê.

– Thế nào, các em thấy rợn người sau tham quan không ?
– Chắc là chút chút: Cả bọn nói (trừ nó)
– Hửm, vậy chưa đủ sợ hả ? Tiếc quá, mà các em cũng hoàn thành bài thi rồi đó: Dù có vẻ tiếc nuối nhưng chị Mary vẫn vui vẻ nói

Nó lấy cây nên và đặt ở trên bàn.
.
.
.
.
Ra về tụi nó có vẫy chị và tạm biệt

– Tạm biệt nha chị ma !!!

Chị Mary chỉ đứng đó, đáp lại bằng một nụ cười.

Đi xa dần khỏi cửa tiệm, cô quay sang nói với nó:

– Cái con này, lịch sự tối thiểu của mày đâu ?! Sao cứ gọi chị ấy là ma vậy ?!
– Bộ mấy người không biết hả ?
– Chị Mary không hề có bóng và hình ảnh phản chiếu của chị ấy không xuất hiện trong gương

Nói xong cả bọn (trừ nó) đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Một cảm giác sợ hãi thoáng qua…

____________________________________

Đọc truyện xong thì nhớ vote nghe chưa ! Đang nói bạn đó *chỉ*

Nhân tiện nói luôn giờ một tuần chỉ có một chương thôi. Thông cảm, học nhiều mà. Thế thôi nha !

$pageOut $pageIn

Chap 14 :

NGÀY 3 – THÁCH THỨC HAY SỰ THẬT ?

Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến dã ngoại. Bây giờ sẽ là giây phút mà các nhân vật chúng ta ngồi nói chuyện rôm rả bên lửa trại.

– À, đây mới đúng không khí dã ngoại chứ. Ngồi trò chuyện với nhau bên đốm lửa: Nó nhẹ nhàng nói
– Nói như mấy bà cụ già vậy mày!? : Cô nói
– Kệ tao con kia: Nó liếc xéo Ngọc Linh
– Thôi, tao không dám chọc sư tử đâu, hạ hỏa đi. Hay chúng ta chơi cái gì đi ? : Cô cố hạ hỏa cơn giận của nó, rồi quay sang gợi ý cả bọn chơi một trò gì đó
– Ý hay đấy chứ, chơi thách thức hay sự thật đi ?: Chị Minh Châu nói
– Ừm, nhưng lấy đây ra lọ mà xoay ?: Nó hỏi
– Vậy thì ta oẳn tù tì: “Tôn Ngộ Không chen vào nói (TMD: Đã bảo không được dùng cái tên đấy rồi mà !?)
– Ừ ha, vậy chơi lun !!

Kéo, búa, bao !

Kẻ thua, người thắng đã được quyết định.

– Anh Minh, thử thách hay sự thật? : Ngọc Linh chỉ thẳng tay vào mặt anh và hỏi
– Sự thật ?
– Anh hãy kể cho mọi người nghe nỗi sợ của anh
– Đó là có 2 Dương Chi
– Hả ? Ý anh là sao hả anh hai ?: Nó quay sang lườm anh
– Thôi chơi tiếp đi. Ai thua sẽ bị anh chọn sự thật hay thách thức đó

Quăng cho nó một cục bơ, anh quay sang tiếp tục trò chơi.

Kết cục người thua là tên “Tôn Ngộ Không” (TMD: *Giật điện thoại* Không cho ngươi viết nữa. T/g: *Đạp văng ra xa* Truyện chụy, chụy có quyền, xéo đi cu)

– Cho chú chọn, thử thách hay sự thật ?
– À, thử thách đi ‘Còn đỡ hơn chọn sự thật’
– Anh thách chú thổ lộ tình cảm với một trong những đứa con gái này
– Ồ !: Cả lũ “ồ” lên một cái thật dài
– ‘Đơn giản’: Cậu quay sang nhìn đối diện với Ngọc Linh và nói:- Tôi thích bà !
– Tỏ tình thật kìa !: Những người khác thì ngạc nhiên vì không ngờ cậu sẽ làm thật
– Mọi người không cần ngạc nhiên đâu: Nó đột nhiên chen vào nói:- Hai người này từng giả vờ tỏ tình để trêu tôi nên cái tên này có thể dễ dàng nói toẹt ra thế

Nó vừa nói xong thì mọi người liền tục cảm xúc luôn.

Thôi thì cứ tiếp tục trò chơi vậy.

Kéo, búa, bao !

– Chị chọn thử thách hay sự thật?: Cậu hỏi chị Minh Châu ?
– Sự thật đi: Chị nhẹ nhàng đáp lại
– Vậy… Mối tình đầu của chị là ai ?
– Mối tình đầu hả ?: Chị ngâm dài câu hỏi một lúc rồi trả lời:- Chị chưa có
– Eh ? Chị xinh như vậy mà vẫn chưa có mối tình đầu ư ?
– Chị hơi kén chọn mà: Chị cười hì một cái: – Thôi tiếp tục nào !

Kéo, búa, bao !

– Ồ, bé Ngọc Linh sao ?: Chị Minh Châu ồ lên một cái vì nạn nhân tiếp theo là Ngọc Linh
– Nhẹ tay nha chị, em lấy thử thách !: Cô nói
– Hửm, để chị nghĩ cái nào. Điện thoại em còn tiền không ?: Chị đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan gì cả
– Có nhưng sao chị hỏi vậy ?
– HiHi: Chị đột nhiên nhìn cô và nở một nụ cười nham hiểm. Sắp có chuyện chẳng lành xảy đến với cô rồi :- Nhiệm vụ của em sẽ đơn giản thôi. Bật 3G lên, rồi lên Facebook cập nhật trạng thái là: Tôi yêu Tôn Minh Dương

Câu nói của chị làm Ngọc Linh hóa đá luôn. Nó lắp bắp hỏi lại cho ăn chắc:

– Chị..nói….thật…đấy hả ?!
– Đương nhiên

-‘ Thôi đã phi lao thì phải theo lao thôi ‘ : Cô đành phải chấp nhận cái sự thật phũ phàng ấy và làm theo cái thử thách đáng ghét đó. ( Cái này chắc phải nghìn like đó ^<>^)

Tiếp tục nào !

Kéo, búa, bao !

– A ! Nạn nhân lần này là anh Duy hả ? Thế nào, thử thách hay sự thật ?
– Sự thật
– Người anh thích là ai ?
– Ah… Vậy anh chọn thử thách !
– ‘Biết ngay anh sẽ chọn thử thách sau khi em nói mà. Vì vậy em đã chuẩn bị sẵn cái này rồi’ Vậy hãy kể tên người anh đang thích ?
– Biết ngay là em sẽ đẩy anh vào bước đường cùng mà. Anh chỉ hùa theo em thôi, chứ bây giờ anh đâu có để ý ai đâu. Blè, mắc lừa rồi.
– Ah, cơ hội để tra hỏi anh tan biến rồi: Ngọc Linh ân hận biết thế hỏi câu khác có phải không:- Rồi chơi tiép thôi !

Kéo, búa, bao !

Vâng, người thua chính là nhân vật chính của chúng ta, Mai Dương Chi. Bravô, bravô ! (MDC: Im hết coi ! Bravô cái khỉ gì!)

– Anh thích chọn thử thách hay sự thật tôi cũng chấp hết luôn!

Nó nói với vẻ mặt rất tự tin

– Vậy chọn sự thật nhé !
– Ok, tôi chấp anh 2 câu luôn !
– Vậy nhóc có mối tình đầu chưa?

Mặt Dương Chi đột nhiên tối sầm lại, nhưng rồi nó cũng lấy lại bình tĩnh và nói:

– Có rồi
– Hả ? Có lúc nào vậy ?
– Anh mày lần đầu tiên nghe chuyện này đấy

Mọi người bâu vào hỏi nó như nghe tin động trời.

– Người ra câu hỏi là tui mà sao mấy cứ lanh chanh nhảy vào là sao !?: Hắn nói, rồi quay sang hỏi tiếp: – Thế tên đó hiện đang ở đâu?
– Ai biết được: Nó chỉ thản nhiên đáp lại một câu trả lời khiến mọi người thêm tò mò hơn
– Đấy đâu phải là một câu trả lời
– Mất liên lạc rồi, được chưa !
– Thế…: Hắn tính hỏi tiếp thì bị nó chặn lại bằng câu nói
– Tôi bảo chỉ hỏi 2 câu thôi mà

~ Oboete ite ne watashi no koe wo
Anata ga kureta kono mi subete wo~

Đột nhiên điện thoại nó vang lên nhạc chuông…

Nó khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi, miệng chợt nở một nụ cười

– Tôi đi nghe điện thoại tí

Nó nói và ra thật xa chỗ bọn nó đốt lửa trại để chắc chắn không ai có thể nghe thấy được.

– Alô, tôi nghe đây !
– ……. (Đang trả lời)
– Tìm ra rồi hả ? Ai là người viết nó vậy ?
-……(Vẫn đang trả lời)
– Thật ư ? Có chắc chắn không vậy ?
-…….( Trả lời )
– Được rồi, cảm ơn

Nó cúp mày, miệng nở một nụ cười hạnh phúc. 2 năm chờ đợi của nó cuối cùng cũng được đền đáp rồi !

—-_________——-________——-__-__-_-

Sau đây là đôi lời của tác giả

Xin lỗi vì mấy chap dạo này khá ngắn và nhảm. Nhưng từ sau chap này tình tiết sẽ gay cấn hơn sẽ đỡ nhảm hơn.

Mình giờ phải cố gắng học để không bị dưới 7 (dưới 7 bị thu điện thoại lấy đâu ra truyện cho các bạn đọc) nên mình cũng không chắc lúc nào ra truyện được. Có lẽ một tuần 2 chap, 2 tuần mới có chap,…nhưng mình sẽ cố nhanh nhất để ra chap mới.

Xin cáo từ

$pageOut $pageIn

Chap 15 :

NGÀY ANH TRỞ VỀ (1)

(Cả chương này là theo ngôi kể của Dương Chi)

Sau 2 năm mong mỏi thì cuối cùng anh cũng trở về….

Nhớ cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau…

Sân bay Nội Bài….

Hôm nay là ngày tôi đi du học rồi, nói thật chứ sang Mĩ có cách đếch gì đâu mà bố mẹ cứ bắt sang đấy nhỉ ?

Haiz… 4 năm đấy, chẳng khác gì nửa thập kỉ. Tôi vừa chản nản bước đi, kéo theo một đống vali đã chuẩn bị. Và…

Bịch !

Tôi ngã về phía sau, thằng nào đâm vào bà vậy !?

– Con nào/ Thằng nào mắt đui vậy!?

Cả 2 chúng ta đều đồng thời nói cùng một. Tôi ngước mắt lên nhìn.

Hiện lên trông đôi mắt đen láy vô hồn lúc này là hình bóng của một chàng trai. Cái dang vẻ cao cao( phải ha hồi đó nó lùn tịt mà).Mái tóc đen mềm mại. Anh mặc một chiếc áo kẻ caro đen đỏ khoác ngaòi chiếc áo khoác đỏ. Một chiếc quần jeans dài màu xanh đậm( công nhận chân anh dài thật đó ). Làn da trắng như tuyết. Đôi mắt nâu trông ngỗ nghịch và đầy hiếu kì. Cái mũi cao như mấy trai 2D. Khóe môi chợt nở một nụ cười bí ẩn.

– Con nhóc lùn tịt nào đây ?: Anh ấn đầu tôi xuống và nói với cái giọng điệu giễu cợt. Cái tên này chán sống hả !?

Theo thói quen tôi đá một cú ngay trúng bụng hắn.

Bụp !

Nào ngờ chỉ với một tay anh đã có thể đỡ được cú đá của tôi. Anh khá lắm đấy. Nhanh chí, tôi dùng chân còn lại đá vào chân anh. Như lần trước anh cũng kịp nhảy lên né cú đá đó.

Mà chờ chút,nếu anh né kịp thì đồng nghĩa với việc tôi sẽ chuẩn bị có một nụ hôn với đất mẹ thân yêu trong 5…4….3…2…1

Ủa ? Sao tôi chưa rơi vậy nè ? Mở mắt thì anh đã ôm lấy eo tôi để tôi không ngã rồi.

– Đừng có nghịch ngợm thế chứ cô bé: Anh nói

Lời anh vừa nói thật dịu dàng.

Thịch…

Hả ? Tim à, này vừa kêu ‘thịch’ đấy hả?

– Sao mặt nhóc đỏ thế ? Đừng nói là đổ anh đấy !

Hả ? Làm gì có chuyện đó. Tôi đứng dậy và hất tay anh ra. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kính. Mặt tôi giờ đỏ ửng như quả cà chua.

– Làm gì có chuyện đó !Anh bị ảo tưởng sức mạnh hả !? ( tsundere nè ~ )
– Thế vừa này ai mặt đỏ như cà chua ấy nhỉ ?: Anh ta đang muốn ăn đấm hả !!?
– Tôi không thèm tốn nước bọt với anh : Tôi vênh mặt lên và xách đống vali đến chỗ kiểm vé (chẳng biết cái đấy gọi là gì nữa)

– Cho tôi một vé đi Hồ Chí Minh: Tôi nhẹ nhàng nói. Nói đi Mĩ du học chứ bây giờ tôi chả có hứng, thôi sang Sài Gòn chơi mấy bữa rồi đi cũng chưa muộn.
– Thưa quý khách, cô phải mua vé từ trước thì mới…
– Tôi chính là Mai Dương Chi, con gái tập đoàn FT đây: Tôi liền chặn họng cô tiếp viên lại và nói

Nghe xong cô tiếp viên liền cuống cuồng lấy một tấm vé đi Hồ Chí Minh rồi đưa cho tôi. Tiện thể nói luôn, tập đoàn FT là nhà tài trợ của cái sân bay này mà (em chém đó, mấy người bên sân bay Nội Bài đừng có đến kiện em đấy).

.
.
.

Nhẹ nhõm ngồi xuống chỗ ngồi của mình, tôi thở phào một cái.

Nhớ lại lúc vừa nãy mình bị làm sao vậy. Cảm giác như vừa đập lệch một nhịp tim vậy.

Hả ? Mình đang suy nghĩ vớ vấn gì vậy, Mai Dương Chi à, tỉnh táo lại đi !

Tôi tự tát nhẹ 2 bên má để tỉnh táo lại. Anh ta chỉ là một tên con trai thôi mà.

– A ! Lại gặp nhau rồi !

Cái giọng nói này…. Tôi quay đầu một góc 90 độ sang phải.

Tại sao lại là anh ta chứ, ai ngờ rằng anh ta cũng đi cùng chuyến bay với mình chớ.

Tôi cố tình bơ anh và lạnh lùng quay mặt đi. Anh cũng chẳng để tâm gì cả, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.
.
.
.

Máy bay đã cất cánh được 2 tiếng rồi. Tự nhủ bản thân mình là ‘sắp đến rồi, sắp đến rồi’.

Giờ tôi đã hiểu cảm giác của ấy cuộc họp quan trọng là như thế nào rồi. Là một bầu không khí yên ắng đầy nặng nề chứ sao !?

Trên máy bay bây giờ thực sự rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi tôi còn có thể nghe thấy rõ nhịp thở của mình từ từ đều đều.

Chán quá, chán chết mất !

– Ăn không ?

Đột nhiên anh chìa tay ra và đưa tôi một viên kẹo nhỏ, bên ngoài bọc với tờ giấy bóng màu vàng ghi chữ “Lemon” bằng màu kem.

– Cảm ơn: Tôi nhận lấy viên kẹo từ tay anh.

Bóc cái vỏ kẹo ra, bên trong là một cái kẹo màu vàng. Tôi liền bỏ nó vào miệng luôn.

Thứ đầu tiên tôi cảm nhận được chính là cái vị chanh ngọt ngọt đang tan dần trong khoang miệng. Công nhận cái này ngon thật đấy !

– Ăn cái nữa không ?: Anh giơ cái kẹo vừa nãy lên và quay sang hỏi tôi

Tính với lấy cái kéo thì tôi chợt dừng lại. Nhìn anh với con mắt đen sắc sảo của mình, tôi nghi ngờ hỏi:

– Anh có ý định dụ kẹo tôi để bán sang Trung Quốc không vậy ?
– Hoàn toàn không ! Nhóc nghĩ gì vậy ?

Hửm, tôi cũng chẳng hại gì khi tin anh ta. Thôi cứ kệ vậy.

Trong suốt cả chuyến bay tôi chỉ ngồi ăn hết đống kẹo của anh ta. Chắc phải đi mua lại cái công ty sản xuất cái kẹo này mới được. Ngon quá ~

Cuối cùng thì cũng đến Sài Gòn. Lúc tôi đến thì đã chập tối rồi. Phải thuê một phòng ở qua đêm thôi.

Có vẻ như đêm nay sẽ còn dài lắm

$pageOut $pageIn

Chap 16 :

NGÀY ANH TRỞ VỀ (2)

Ngay sau khi hạ cánh, tôi nhanh chóng đi tìm một khách sạn để thuê phòng trọ một đêm.

A ! Tôi biết mình ăn ở tốt mà, ngay gần đây có một khách sạn nhỏ.

– Cho tôi thuê một phòng !

Chúng tôi cùng đồng thanh nói.

Tôi quay sang bên phải, lại là anh sao !?

Sao đi đâu cũng gặp anh vậy ?

– Xin lỗi quý khách, nhưng 2 người có thể dùng chung một phòng đơn được không ?: Cô tiếp viên nhẹ nhàng hỏi

Hả ? Tôi trố mắt ra nhìn cô tiếp viên rồi quay sang nhìn vẻ mặt anh. Hoàn toàn tỉnh bơ, anh ta không có ý kiến hay phản đối gì sao ?

– Vậy đi tìm khách sạn khác là được chứ gì !
– Nói trước đây là thời điểm vàng, các khách sạn khác chật kín khách rồi. Đây là chỗ cuối cùng còn phòng đó thưa quý khách.

Hả ? Cô đùa tôi hả ? Bình thường thì cái khách sạn bé tí này chắc gì đã có khách. Vậy mà cô bảo cả cái Sài Gòn này tất cả các khách sạn chật kín phòng hả !??

Nhưng giờ cũng tối rồi, tôi nhìn ra ngoài trời. Bên ngoài thì tối đen như mực, ra ngoài một mình để tìm phòng trọ bây giờ là quá nguy hiểm với một cô gái chân yếu tay mềm như mình.(Cái gì ! Chị mà chân yếu tay mềm hả ?)

– Anh không phiền chứ ?: Tôi quay sang hỏi anh
– Tôi không phiền đâu
– Vậy thì cho chúng tôi một phòng

Cô tiếp viên đưa cho chúng tôi một chiếc chìa khóa phòng 503.

Một căn phòng nhỏ ở tầng 3 với cái ban công nhỏ, mấy cái ghế với một cái bàn và một cái giường.

– Anh ngủ dưới sàn, còn tôi sẽ ngủ trên giường.
– Nhưng sàn lạnh lắm: Anh nói và giương đôi mắt cún con nhìn tôi. Xin lỗi chứ tôi không dễ động lòng đâu.
– Anh là con trai mà, chịu lạnh có chết đâu.
– Sao nhóc phải cằn nhằn nhỉ. Ngủ chung giường có chết ai đâu
– Chết tôi đó, không đời nào tôi chịu ngủ chung giường với một tên con trai đâu !
– Vậy thì làm đường phân chia đi!.Anh gợi ý
– Đường phân chia ??
– Lấy cái gối ôm này làm vật chia cách 2 phần giường. Không ai được lấn sang. Thế nhóc chịu không ?
– Cũng…được: Hết cách rồi, tôi cũng đành gật đầu với ý kiến của anh.

Sau khi tắt đèn thì tôi nằm một bên, anh nằm một bên và ở giữa là cái gối ôm dài.

Nhưng…..tôi thực sự không quen cái việc có một tên con trai đang ngủ cùng giường với mình. Thế quái nào ngủ được chứ !??

– Không ngủ được hả ?: Giọng anh chợt nhẹ nhàng vang lên
-…..: Tôi chỉ im lặng không nói gì cả
– Muốn nghe một câu truyện không ?
– *Im lặng là đỉnh cao của sự kinh bỉ*
– Ngày xửa ngày xưa….: Đùa hả, anh ta bị thiểu năng phải không !!?
– Anh bị ngu hả ? Tôi còn chẳng thèm trả lời mà anh cứ thế tự biên tự diễn thật hả !!!: Tôi quát to
– Vì anh biết nhóc chưa ngủ mà, nếu không thích nghe kể chuyện thì tâm sự vậy ?
– Sao cũng được, đồ ngốc (tsun kìa ~ ) (MDC : Tin tôi đập bà không tác giả. T/g : Dạ em xin lỗi thưa chị, em còn yêu đời nên đừng giết em)
– Nhóc đến Sài Gòn làm gì vậy ?
– Trốn, còn anh ?
– Chỉ đi du lịch loanh quanh thôi ! Muốn đi cùng không ? Đằng nào nhóc cũng rảnh mà
– Có được không vậy ?
– Được mà, vậy sáng sớm mai chúng ta đi nhé !: Giọng điệu anh trở nên vui vẻ
– Ừm: Anh ta cũng không hẳn là một tên đáng ghét. Tôi cười một cái.

Ngày hôm sau, chúng tôi đã dậy vào tầm 7 giờ sáng để đi.

Cả 2 chúng tôi đều mặc áo phông và quần jeans cho tiện di chuyển (vâng tôi biết gu thẩm mĩ tôi tệ nhưng chưa nghe câu quần đùi áo phông, thương hiệu Việt Nam hả ?!)

– Giờ chúng ta đi đâu đây ?: Tôi hỏi
– Nhóc thích mèo không ?
– Có !

Tôi thích mèo hơn là thích chó. Căn bản mèo nó khá là yên tĩnh nên tôi cũng thấy hay đấy chứ !

– Thế thì đến chỗ này đi

Anh nắm lấy tay tôi và kéo đi. Bàn tay to lớn và ấm áp nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ cô đơn này.

Tim tôi lại cảm giác đập lỡ một nhịp rồi.

Anh dẫn tôi đến tiệm cà phê mèo. Vừa mở cửa bước vào là một cục bông màu đen cuốn lấy chân tôi.

Woa ! Một bé mèo con, tôi nhẹ nhàng bế nó lên. Dễ thương quá ! (Tự nhiên nhớ đến con chó của Kuroko, a, dễ thương ghê)

Tôi và anh tìm một chỗ ngồi. Cả w đều cùng gọi 1 cốc latte, trùng hợp thật đó.

Một lúc sau, đồ uống được mang ra. Tôi nhẹ nhàng nâng cốc lên và uống một ngụm, tay không ngừng xoa xoa bộ lông tam thể của chú mèo đang nằm trên đùi tôi.

Yên tĩnh thật đấy !

Tôi giờ mới để ý, nãy giờ sao anh cứ nhìn tôi thế nhỉ ?

– Sao anh cứ nhìn tôi vậy hả ?
– Dễ thương thì nhìn chứ sao !
– Nói linh tinh gì vậy !: Tôi nói mà không nhận thấy mặt mình đỏ như quả cà chua.
– Thì dễ thương thì anh nói dễ thương: Anh đáp lại, mặt vẫn rất phởn. Anh ta là cái thể loại gì vậy?
– Đừng có nói là anh thích tôi đó: A! Lỡ miệng rồi.
– Ừ anh thích nhóc đó !: Anh dễ dàng nói toẹt ra thế hả !!!:- Thế còn nhóc thì sao ?: Anh đá xoáy lại tôi.
.
.
.
.

– Thực ra thì …

____________________________________

Xong rồi, thỏa mái quá !

À, thế nhé, chap sau gặp lại nha !

$pageOut $pageIn

Chap 17 :

NGÀY ANH TRỞ VỀ (3)

Đã 2 tháng từ khi chúng ta là người yêu rồi nhỉ ?

Vì không thoải mái khi ở trong cái khách sạn nhỏ xíu đó nên 2 chúng tôi đã cùng nhau góp tiền để mua một căn nhà nhỏ. Và một cái sofa để buổi tối anh nằm ngủ. (Sofa của chị đây Natsumi, hài lòng chưa !)

Cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua ngày qua ngày. Cho đến khi….

Đó là một ngày bình thường, khi tôi và anh đang dạo đi trên phố. Đột nhiên một vật với vận tốc cực lớn bay xoẹt qua cả 2.

Đó là một…viên đạn ?!

Có kẻ đang nhắm vào chúng tôi sao ? Tôi khẽ đưa mắt nhìn anh như đang bảo hãy đề cao cảnh giác.

– Đi tiếp thôi: Tôi quàng tay anh và nói.

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện nhưng tôi vẫn quay ngang quay dọc đêt đề phòng cho nó ăn chắc. Không có gì xảy ra cả.

Chúng tôi về nhà, nhưng trong lòng tôi đang thấy rất khó chịu. Như đang báo trước, sắp có chuyện không vui xảy đến rồi.

Sáng hôm sau, điều tôi nghi ngờ đã đến. Trong hòm thư có 2 chiếc phong bì màu đen, một chiếc viết tên tôi, cái còn lại thì viết tên anh.

– Có thư sao ?

Anh từ đâu xuất hiện đằng sau lưng tôi. Tôi giật bắn mình, giấu 2 chiếc phong bì ra sau lưng.

– Ah…. Nó là của bạn em gửi đó !: Tôi lúng túng đáp, không biết anh có nghi ngờ không nhỉ ?
– Vậy hả ?: Anh chỉ hơi nghi ngờ rồi buông tha luôn cho tôi:- Vào nhà thôi, anh nấu bữa sáng rồi đó!: Anh vui vẻ nói
– Vâng

Tôi đáp lại một chác nhẹ nhàng nhưng mặt thì tối sầm lại. Tôi giấu phong bì trong túi áo và coi như khôg có gì cả.

Sau khi ăn sáng xong, anh đi có việc. Giờ thì chỉ còn mình một tôi trong nhà. Bây giờ tôi mới dám lấy cái phong bì đen ra.

Mở phong bì ra, bên trong là một tờ giấy đen. Tờ giấy không ghi gì hết ngoài một dòng địa chỉ :”Khu bỏ hoang B”

Rốt cuộc mục đích của bức thư này là gì ? Nhưng nhìn đâu cũng biết đến đây cũng có chuyện không hay xảy ra. Nhưng….tôi muốn biết xem cái này có liên quan đến cái viên đạn suýt bắn trúng chúng tôi không ?

Có lẽ mình nên đi…

Tối đó, tôi ăn tối thật nhanh rồi lên nhà thay quần áo.

Mặc chiếc áo sơmi caro đỏ đen. Khoác bên ngoài chiếc áo khoác đen đằng sau có hình đầu lâu. Một cái quần bó đen cho dễ cử động. Và cuối cùng là đôi converse xanh.

Vừa thấy tôi đi xuống anh liền hỏi:

– Em tính đi đâu vậy ?
– Em đi chơi với bạn tí: Thực sự xin lỗi anh vì đã nói dối
– Em làm gì có bạn ở đây : Ở nhỉ, mình không có bạn ở đây. Ah !! Sao mình lại quên mất điều này nhỉ ?
– Bạn em từ Hà Nội lên Sài Gòn chơi tí !
– Em đâu có kể cho bạn em rằng mình ở Sài Gòn đâu. Chẳng phải nếu với chuyện em trốn đi du học sẽ bại lộ sao ?: Anh dựa người vào tường, nheo mắt nhìn tôi và nói.
– Ah…: Thực sự tôi cứng cả cổ họng rồi. Giờ thì hết đường để chối cãi rồi.
– Em giấu anh chuyện gì phải không ?
– Thật ra thì…: Tôi cắn nhẹ phần môi trên:- Em…..

Sau đó tôi kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Nghe xong anh chỉ bật cười và nhẹ cốc đầu tôi và nói:

– Tưởng gì, làm anh lo chết đi được.
– Anh không giận ư ?
– Làm gì có chuyện đó, miễn sao Dương Chi của anh không sao là được rồi ! Giờ thì chúng ta đi đến chỗ đó nào !

Khu bỏ hoang B

Nói đây là khu bỏ hoang thì không đúng lắm. Đây giống bãi rác hơn í. Thậm chí ở đây còn có mấy cái xác thối rữa không rõ nguồn gốc nữa.

Như ghi trong tờ giấy, chúng tôi đã đến chỗ hẹn. Nhưng không có ai hết ngoài 2 chúng tôi cả.

Chẳng lẽ là trò đùa của người khác.

– Chẳng có ai đến cả, chắc là trò đùa, đi về thôi: Tôi kéo tay anh, ngay cái lúc mũi giày tôi vừa chạm xuống một bước thì….

Pằng !

Tiếng súng vang lên. Tiếp đó là tiếng ‘Keng !’ nghe chói tai.

Ngay khi nghe thấy tiếng súng là tôi biết ngày sẽ có gì đó rồi mà. Nhanh tay lấy con dao găm nhỏ từ túi áo. Tôi cắt đôi viên đạn đó (Vâng skill của anh Kirito được bắy chước rất điêu luyện)

– Ai đó, ra mặt đi !: Tôi gắt giọng lên

– Quả không hổ danh cô Mai Dương Chi

Bước ra từ bóng tối là một cô gái trẻ. Mặc bộ đồ công sở một đen, đeo chiếc kính đen che đi khuôn mặt. Mái tóc nâu buộc lên kiểu đuôi gà.

– Chị là ai ?
– Tôi là người của Black, tôi đã để ý 2 người lâu rồi. Tôi muốn 2 người làm ngươì của Black.
– Bọn tôi ư ?
– Đúng vậy, chào mừng đến với Black !

____________________________________

Yo !

Mấy thanh niên được nghỉ chưa ? Tui còn 2 ngày nữa mới nghỉ, đến Tết tha hồ viết cho các bạn đọc. Cố chờ nhé. Chúc bạn Tết vui vẻ (mặc dù Tết phải làm đống baì tập cô giao T-T. Naze !!!!!!!)

$pageOut $pageIn

Chap 18 :

NGÀY ANH TRỞ VỀ (4)

Giờ anh và tôi đã trở thành người của thế giới ngầm rồi nhỉ ?

Thực sự tôi biết nó rất nguy hiểm, nhưng không sao. Vì chỉ cần có anh bên cạnh là tôi sẽ ổn thôi.

Tôi lấy biệt danh là Death, còn anh là Lonley. Biệt danh gì mà lạ vậy ?

Khi tôi hỏi thì anh chỉ nhẹ cười và bảo:”nghĩ đại thôi !”

Bỏ qua chuyện đó sang một bên đi. Nói chung đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời tôi, cho đến khi…

Hôm đó là một buổi sáng bình thường. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xám xịt. Ra ngoài phải nhớ mang ô mới được.

Ding ~

Điện thoại tôi chợt rung nhẹ. Tôi cầm máy lên. Là tin nhắn từ bang chủ.

Bình thường thì bang chủ sẽ nhắn tin cho tôi để giao nhiệm vụ. Lần này nhiệm vụ là gì đây ?

Tôi nhẹ nhàng mở điện thoại xem tin nhắn.

” Tiêu diệt bang đảng Red ”

Bang Red sao ? Đây là kẻ thù của bang Black sao ? Đấy là cái bọn hay giết chết người chúng ta sao, và là cái bọn hay cướp những giao dịch lớn hay sao ?

Tiêu diệt được bọn chúng thì chẳng phải một mũi tên trúng hai đích hay sao !

Đã thế tiền thưởng còn khá lời, ngu gì mà không nhận.

Tôi liền nhắn lại luôn chữ “Ok !”

Thả điện thoại trên giường, tôi xuống vui vẻ ăn sáng cùng anh.

Anh hiện giờ đang nấu cơm rang cho bữa sáng.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh từ đang sau. Áp nhẹ khuôn mặt mình vào tấm lưng to lớn của anh.

Anh nhẹ nhàng hỏi :

– Chuyện gì ?
– Bang chủ giao nhiệm vụ mới kìa!
– Rồi, ra bàn ngồi đi. Đừng có đứng đây hít hà sau lưng anh nữa, nhột lắm: Eh ? Anh ngày càng siêu rồi đó, em chỉ ngửi nhẹ mùi hương bạc hà của anh thôi mà đã nhận ra rồi sao ?
– Ứ, em không bỏ ra đâu !: Tôi tỏ vẻ trẻ con, nũng nĩu không chịu buông ra
– Em đang cố khiêu khích anh đấy hả ?
– Hử ? Khiêu khích gì ?
– Ờ thì, ngực em cứ chạm vào lưng anh í: Anh cố nhắc khéo

Bụp !

Tôi liền đấm một cái vào tấm lưng đó.

-Ui da ! Anh có làm gì đâu mà em tự nhiên đánh anh !?
– Hứ ! Khung cảnh đang lãng mạn tự nhiên anh nói một cái câu nghe biến thái vậy !?
– Nhưng anh chỉ nói sự thật mà
– Cái sự thật thì nói lúc cầ thiết chứ. Anh đúng là chẳng tinh tế tí nào cả ! Mau mang bữa sáng cho em đi !: Tôi như một tiểu thư cao giá ra lệnh cho người hầu của mình.

Anh mang ra một đĩa cơm rang trứng ra cho tôi.

Ngon thật đấy ~

– Nhiệm vụ lần này là gì vậy: Anh vừa cho miếng cơm rang vào miệng vừa hỏi tôi
– Tiêu diệt bang Red !
– Bên đó nhiều người lắm đó, chắc là ” Mission complete ” không ?
– Không sao ! Chỉ cần có anh bên cạnh là em sẽ ổn thôi: Tôi nói, miệng nở một nụ cười tươi như hoa
– Rồi, ngoan ngoãn ăn đi. Tối nay chúng ta có việc để làm mà.

Anh nói và nhẹ xoa đầu tôi như một chú mèo.

Tối hôm đó, tầm 6-7 giờ. Tôi và anh đi làm nhiệm vụ.

Lúc nào cũng thế, cả 2 chúng tôi đều diện màu đen. Căn bản màu đen là màu của bang Black mà, với cả màu đen cũng ngầu mà ?

Hiện giờ chúng tôi đang ở một khu gara cũ. Theo lời bang chủ nói thì đây chính là trụ sở của Red ư ?

Xem nào, nghe nói bọn nó có mấy trăm tên nhỉ ?

Hửm ? Mình nên giết bọn chung bằng gì đây ? Một con dao găm ? Hay là một khẩu súng lục ? Khó chọn quá !!!

– Sao vậy ? : Thấy tôi đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ gì đó, anh liền nhẹ nhàng hỏi
– Em không biết nên giết bọn chúng bằng cái gì cả ?
– Em lo chuyện đó hả ?: Ý anh là sao !? Em đương nhiên phải lo rồi. Giết ngưòi là chuyện trọng đại đó !:- Chọn món nào em thích nhất đi !

Món mình thích nhất ư ?

Tôi liền moi ra từ bao đựng ghita một cây katana. Đừng hỏi vì sao tôi lại mang nó đi, chỉ là sở thích thôi. Còn cái bao đựng là để che cái katana. Nghĩ gì ai lại hien ngang cầm vũ khí đi giữa dọc đường chứ.

– Ok ! Vào thôi !

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, tôi đạp một phát vào cái cửa tội nghiệp. Với sức mạnh của tôi thì cánh cửa sẽ…

Rầm !

Văng ra xa luôn.

Giờ thì tất cả mọi người đang nhìn vào chúng tôi.

– Bọn nào đây ?!: Một tên lên tiếng
– Bọn tao là người của Black ! Và bọn tao đến để khử trừ chúng mày!

Vừa nói xong tôi liền xông lên trước. Với lưỡi kiếm sắc nhọn của mình, tôi chém từng tên một từng tên một.

Chém vào tay, chân. Có cái thậm chí vào bụng, tim và đứt đầu luôn.

Chẳng biết mình đã giết chết bao nhiêu tên nhưng lưỡi kiếm bây giờ đã nhuốm một màu đỏ.

Sau một hồi vòng vo với cái đám yếu ớt này thì bọn nó cũng chết hết.

– Xong rồi, chúng ta về thôi !: Tôi nói
– Ừ

Chúng tôi vừa ra khỏi mấy bước thì…

– Chúng mày…. Chết hết đi !

Một tên trong số đó vẫn còn trụ lại, hắn giơ khẩu súng lên và….

Pằng !

Cả 2 chúng đều dính đạn và cùng ngã gục xuống.

Tí tách, tí tách.

Ồ ,trời mưa hả ? Biết thế mình nên mang ô…

Đôi mắt tôi chợt nhắm lại. Thứ duy nhất bây giờ chỉ là một màu đen.

.
.
.
.

Lúc tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện. Nhưng, tôi không thấy anh đâu cả. Kể từ lúc đó anh đã biệt tích.

Sau khi anh biến mất, tôi đã đi du học ở Mĩ. 2 năm đi du học ở Mĩ, tôi trở về với quê hương mình.

Tôi đã quen thêm vài người bạn. Gặp lại ông anh nuôi ngốc nghếch, con bạn mít ướt. Quen thêm một tên đàn anh biến thái, một tên thần kinh.

Dù thế nhưng, tôi vẫn không thể quên được anh. Tôi tin rằng anh vẫn còn ở đâu đó ngoài kia mà.

Rồi khi tôi nhận được cuộc gọi từ bang chủ, tôi như không cầm được nước mắt.

Anh còn sống ư ? Giờ anh ra sao ? Sông tốt không ? Tôi có nhiều câu muốn hỏi anh lắm.

Cái ngày tôi chờ rốt cuộc cũng đến. Ngày anh trở về.

$pageOut $pageIn

Chap 19 :

NÓI CHUYỆN CÙNG ANH

(Giống như cái tiêu đề đã nói, chap nói chủ yếu chỉ có lời thoại thôi. Không phải tôi lười đâu. Cuộc đối thoại này ai tinh ý sẽ biết được trước cốt truyện sau này đó)

____________________________________

Sáng hôm sau, nó đến quán cà phê “LUCKY AND LOVE”. Như mọi khi, nó ngồi một mình trong bóng tối và nhâm nhi một cốc cappuchino.

Thưởng thức vị ngon của cốc cappuchino nóng, nó nhắm mắt lại và thưởng thức tiếng đàn của chiếc đài cũ kĩ.

Leng keng ~

Tiếng chuông cửa nhẹ vang lên, nó không thèm mở mắt xem đó là ai. Chỉ nở trên môi một nụ cười. Vì nó biết người đó là ai rồi.

Người đó tiến đến chỗ nó, nhẹ nhàng kéo ghế và ngồi xuống.

– Anh về rồi sao ?

Nó mở mắt ra. Hiện trong đôi mắt đen của nó là một chàng trai. Cái dáng vẻ cao cao thân quen.Mái tóc đen mềm mại mà nó hay sờ nhẹ hồi xưa. Đôi mắt nâu trông ngỗ nghịch và đầy hiếu kì. Cái mũi cao, khóe môi nở một nụ cười thân thiện với nó.

– Ừ anh về rồi !
– Bao lâu nay anh đã ở đâu vậy Phong ?
– Anh phải….: Phong mập mờ nói thì nó chợt ngăn lại
– Nếu anh không thích nói cũng không sao đâu. Giờ anh về là em đã vui rồi !: Nó ân cần nói
– Cảm ơn em đã hiểu cho anh, Dương Chi !: Phong nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.

Bàn tay ấm áp, to lớn của Phong ôm gọn lấy bàn tay lạnh lẽo, băng giá của nó.

– Dạo này em sống tốt chứ ?
– Cũng tàm tạm
– Sức khỏe vẫn bình thường chứ ?
– Không biết nữa
– Không biết là sao ?
– Chắc bị bệnh tim hay sao ý. Tim nó cứ nhói nhói ý. Chắc em sắp chết thì phải ?: Nó cười nhạt một cái
-Vậy hả ? Nhớ uống thuốc thường xuyên nhé !
– Vâng !: Nó cười một cái và đưa cốc cappuchino lên uống một ngụm
– Rồi. Anh nghe bang chủ nói rằng em bắt đầu quay lại hoạt động hả ?
– Ừ, rảnh mà. Ở bên Mĩ chán chết, em phải giả làm con ngoan trò giỏi tận 2 năm đó. Về đây tha hồ quậy cho đã nên em đã quay lại thành Death !
– Anh chắc sẽ quay đầu lại với thế giới ngầm thôi
– Hả ? Sao vậy ?: Nó tròn mắt nhìn anh
– Anh giờ chỉ muốn một cuộc sống bình yên cạnh em thôi: Anh dịu dàng nói
– Nghe sến quá đó: Nó cười
– À, anh sẽ đi học lại đó. Cùng trường với em luôn đó
– Ừ nhỉ, anh hơn em một tuổi nên vẫn phải đi học mà. Anh học lớp nào thế ?
– Lớp 11a4 thì phải ?
– Eh ? Cùng lớp vớu anh em và tên biến thái đó !

Nó ngạc nhiên đến mức đứng dậy mà đập bàn. Phong tròn mắt nhìn nó, lần đầu tiên Phong thấy nó phản ứng như vậy.

– Trùng hợp thật nhỉ ? Mà ‘tên biến thái’ em nói là ai vậy ?: Anh hỏi. Có vẻ Dương Chi của anh đã thay đổi nhiều nhỉ. Từ trước đêna giờ nó đâu nhắc đến bất cứ tên con trai nào ngoài anh nó đâu chứ.
– Tên đó ư ? Hắn là bạn của anh em. Một tên rất chi là đáng ghét, khó ưa. Ấn tượng đầu của em với hắn là…Chẹp ! Nói chung hắn là tên đáng ghét, khó ưa, tên biến thái,….: Nó chửi một tràng về hắn đến mức Phong phải tròn mắt nhìn nó (lần nữa):- Xin lỗi, em nói hơi nhiều thì phải..: Nó chợt ngượng ngịu, lại uống một ngụm.
– Có vẻ em đã thay đổi quá nhiều nhỉ ?: Anh cười nhẹ nhưng hiện ra đôi mắt nâu là một vẻ u sầu
– Sao vậy ?: Nó lo lắng hỏi
– Không có gì đâu. Công nhận giờ em ra dáng con gái thục nữ rồi nhỉ ! Hồi đó em như tên con trai í. Nghịch không ai nghịch bằng !: Anh trêu nó
– Hứ !: Nó phồng má, giận đỏ mặt:- Thế mà bao lâu nay em mong mỏi chờ anh !
– Ấy, anh xin lỗi mà
– Tưởng xin lỗi là xong hả ! Em không bỏ qua dễ dàng thế đâu !
– …
– Này, nói g….ưm ưm..

Vừa quay mặt sang là nó liền bị cưỡng hôn.

Phong hôn nó cuồng nhiệt. Lưỡi tấn công cả khoang miệng của nó. Nó thì cứng đơ, không cử động gì cả. Nhưng thực sự, nó không thể chịu được nữa, khó thở lắm.

Đến khi thấy nó gần như không chịu được nữa thì Phong mới tha cho nó. Nhưng anh không quên liếm nhẹ cái vị ngọt của đôi môi đỏ mọng của nó.

– Anh… Anh: Mặt nó giờ đỏ đến tận vành tai: – Hừ, tạm tha cho anh đó
– Oh, cũng muộn rồi. Mau về thôi!: Phong nói

Sau khi trả tiền xong. Nó khoác tay Phong và bước ra ngoài. Đi được một đoạn thì…

– Mai Dương Chi ?

Cả Dương Chi và Phong đều quay người lại.

Người vừa gọi nó là Dương Gia Duy !?

——————————————————

Thế nào, đọc xong có phát hiện ra chi tiết nào không ? Không phát hiện được thì chờ chờ đến gần cuối sẽ được tiết lộ nhé.

Và sau đây là câu hỏi sẽ liên quan đến ending của câu truyện:

Đỏ hay đen ?

Cứ từ từ suy nghĩ mà trả lời nhé. Nhớ đấy, ảnh hưởng đến ending đó

$pageOut $pageIn

Chap 20 :

CÂU CHUYỆN CỦA 3 NGƯỜI

( lời của Gia Duy )

Sáng hôm sau, tại lớp tôi…

– Các em, hôm nay chúng ta sẽ chào đón một bạn học sinh mới. Mọi người cùng giúp đỡ bạn ấy nhé !: Bà chủ nhiệm lớp tôi vui vẻ nói

Bà chỉ vui khi thấy trai đẹp nên đích thị đây là một tên con trai rồi.

Tên học sinh mới bước vào. Quần áo xộc xệch, tóc tai bù rù. Làn da trắng như da con gái. Đôi mắt nâu trông tinh nghịch đó.

Tên đó chính là người hôm qua đi với Dương Chi mà !

~Flashback

– Mai Dương Chi ?: Tôi bất ngờ gọi tên nhóc

Nhóc và một tên nhóc đang khoác vai quay người lại

– Ô!Trùng hợp thật nhỉ ? Ông làm gì ở đây vậy ?: Nhóc ngạc nhiên hỏi tôi
– Tiện đi ngang qua đây thôi ! Tên bên cạnh nhóc là ai vậy ?: Tôi liếc mắt nhìn tên đó
– Chính là người yêu biệt tích 2 năm của tôi đó !

Nhóc trông có vẻ hào hứng khi nói về tên này nhỉ ? Đã thế còn tình tứ giữa đường chứ.

– Vậy hả ? Thôi, 2 người cứ hẹn hò tiếp đi. Tôi đi đây !

Tôi bước đi, tim tự nhiên cảm thấy nhói nhói. Tôi luyến tiếc nhìn nhóc trước khi đi.

Khuôn mặt nhóc nở một nụ cười rạng, nhưng không phải với tôi mà là với tên đó.

End flashback~

– Mình là Nguyễn Minh Phong. Rất vui được làm quen với mọi người !

Thì ra tên đó là Phong hả ?

– Em ngồi cạnh bạn Gia Duy nha !

Đột nhiên bà chủ nhiệm nhắc tên tôi. Gì, tên đó ngồi cạnh tôi ư ? Lớp đầy chỗ sao chỉ vào chỗ tôi !

Phong đi xuống, thân thiện nói:

– Bạn không phiền dịch vào chứ ?
– À ừ: Tôi ngồi dịch vào cho Phong ngồi
– Chúng ta lại gặp lại nhỉ ?: Cậu ta nhớ tôi ư ?
– Ừ, nghe Dương Chi kể thì cậu mất tích 2 năm nhỉ ?
– À, chuyện đó: Trông cậu như không muốn trả lời. Tôi hỏi gì sai hả ?
– Không phải tớ ép cậu trả lời gì đâu: Tôi nhnh chóng nói để tránh làm cậu ta thêm bối rối
– Không sao đâu. Chỉ là hồi đó, tớ đã không thể bảo vệ được cô ấy.

Cái câu nói đó của Phong làm tôi thấy có điều gì lạ giữa 2 người này.

Thấm thoát cũng đến giờ ăn trưa.

Vừa chuông reo một cái thì một vật thể với vận tốc ánh sáng.

Vâng, cái vật thể đó đang lao thẳng đến chỗ bàn tôi. Nghe thì nghĩ thứ đó sẽ đến tìm tôi.

Nhưng nó lao thẳng vào Phong. Lao thẳng thì nghe hơi bạo lực thì phải. Tạm nói là bám dính lấy Phong đi.

– Anh Phong ~ Đi ăn trưa với em nha !: Nó nhẹ nhàng nói. Kinh ha! Nó có nói nhẹ nhàng với ai ngoài thằng Minh đâu.

Rắc rối thật đó, tôi gãi đầu. À, không vò đầu bứt tóc thì đúng hơn.

( lời của Minh Phong )

– Có 2 đứa chúng ta thì chán lắm. Em rủ thêm bạn em đi thêm đi. Càng đông càng vui: Tôi nói với Dương Chi
– Thế anh hai, chị Châu, con Linh và tên Dương là đủ nhỉ: Em nói
– Sao nhóc nỡ lòng bỏ rơi anh vậy?: Cậu bạn ngồi cạnh tôi- Gia Duy bỗng lên tiếng
– Vì anh đã năn nỉ nên tôi sẽ cho phép anh đi theo vậy ?

Em quả nhiên đã thay đổi rất nhiều đó.

– Vậy em xuống gọi 2 người bạn của em đi, bọn anh xuống trước nha !: Tôi nói
– Ok !
( Lời kể của Minh Phong kết thúc rồi nhé. Xin lỗi nha Minh Phong, khi nào rảnh ta sẽ cho anh thêm đất diễn)

( lời kể của Dương Chi )

Tôi lao nhanh xuống lớp, tìm 2 đứa kia

– Ê, xuống căn tin ăn trưa thôi !: Tôi hào hứng nói

Phải ha ! Đã lâu rồi chưa ăn trưa cùng anh nên tôi hơi háo hức thì phải.

– Thích thì xuống đi
– Ừ, bọn này thích ở trên lớp hơn

Bà hôm nay cố dịu dàng mà bọn mi phải chọc tức ta là sao nhỉ ?

Tôi đập bàn một cái đến nỗi nó gần như sắp gãy đôi, hầm hừng nói:

– Giờ xuống hay muốn chết hả !!
– Dạ, tụi em xuống ạ

Hai đứa đành phải ngoãn ngoan nghe lời tôi mà lết mông xuống căng tin.

Vừa mới ngồi xuống xong thì tôi mới để ý rằng đang có một đống người đang nhìn chúng tôi.

Thôi, quan tâm mấy người đây làm quái gì chứ. Giờ tôi có anh bên cạnh là đủ rồi.

– Giới thiệu mọi người, đây là Minh Phong. Bạn trai tui !

Vừa mới nói xong thì…

– Eh ? Bạn trai đây sao ? Khổ thân chú nhỉ ?
– Chú bị đui hay sao mà chọn con này vậy ?
– Anh à, anh sắp thăng thiên sớm rồi đó.

Mấy người này, chán sống hả ?

Như nhận thấy được một nguồn sát khí lớn, họ mới quay lại nhìn tôi.

– Ah, hạ hỏa đi ! Hạ hỏa đi

Sau một hồi năn nỉ thì tôi cũng dần hạ hỏa.

– Hai người làm người yêu lâu chưa ?: Con Linh hỏi
– 4 năm rồi đó !
– 4 năm trước chẳng phải là lúc mày đi du học sao ?: Thôi, lỡ miệng rồi
– Mình cũng đi du học ở Mĩ nên đồng thời gặp Dương Chi

Anh liền bào chữa đám cháy luôn cho tôi.

-Ừm, nó là như vậy đó.

May quá. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ding ~

Tiếng điện thoại tôi chợt vang lên. Tin nhắn ư ? Để sau vậy

( lời kể tác giả) (vâng, mãi mới lấy lại được đất diễn)

Vừa mới ngẩng đầu lên cái thì mới phát hiẹn rằng cả anh, hắn, cậu và thậm chí cả Phong đều có tin nhắn ư ?

Thấy lạ nên nó cũng mở điệm thoại ra xem thử.

Tin nhắn từ bang chủ : ” Triệu họp khẩn cấp”

——————————————————

Có lẽ, có lẽ thôi nhé. Nếu đc mình sẽ đăng thêm một chap nữa trong tối nay đó.

Và theo thỉnh cầu của con Akki nên mình sẽ là người lương thiện. Thêm đáp án thứ 3 vào:

Đỏ, đen hay trắng ?

$pageOut $pageIn

Chap 21 :

TRIỆU TẬP

Cái gì đây ? Cuộc triệu tập của Black ư?

Sắp có chuyện chẳng lành sắp đền rồi.

Tối hôm đó, cả 5 người họ đều đến quán bar Death- địa điểm nơi triệu tập.

5 người họ, mỗi người đều mang theo chiếc mặt nạ của mình.

Dương Chi mặc chiếc áo phông trắng để làm nổi bật chiếc áo khoác màu đen. Cái quần jeans đen ôm sát lấy chân nó. Mang một chiếc mặt nạ được chia thành 2 bên trắng và đen. Tượng trưng cho mặt tối và mặt sáng của nó chăng ?

Thiên Minh mặc chiếc áo sơmi trắng và mặc chiếc áo len đen không có tay ( cái loại áo len đi kèm với áo đồng phục mùa hè của Nhật í ). Cái quần jeans đen với đinh tán ở phần đai. Anh mang chiếc mặt nạ với chú hề đang khóc, sự mất mát hả ?

Trái ngược với Thiên Minh, Gia Duy mặc chiếc sơmi màu đen. Cái quần đồng phục đen. Chẳng ai hiểu cách ăn mặc kì lạ của hắn. Hắn mang chiếc mặc nạ trắng có chút máu bắn vào ? Một tội ác gây đổ máu ?

Minh Dương thì mặc áo sơmi trắng khoác ngoài áo da đen. Quần jeans xanh.Cậu mang chiếc mặt nạ màu đen. Mặt tối ?

Còn Minh Phong thì mặc áo đen. Quần jeans đen. Chiếc mặt nạ màu trắng. Sự thuần khiết,hay là máu trắng ?

Cả 5 người họ hiện đang đứng trước mặt nhau với thân phận là 5 sát thủ ngầm giỏi nhất.

Death-Lonley-Kill-Sun-Moon

– Alô…1 2 3: Một người đàn ông cao tuổi đứng cầm míc nói. Người đó không ai khác chính là bang chủ:- Hôm nay tôi triệu tập mọi người là để mừng ngày 5 sát thủ giỏi nhất trở về

Vừa nói xong bang chủ liền hướng tay chỉ về phía 5 người họ. Mọi người xung quanh liền vỗ tay liên tục vỗ tay tán thưởng họ.

– Tôi mong 5 người sẽ tiếp tục là 5 sát thủ giỏi nhất. Cạn li : Ngài nâng li rượu vang lên

Cạn li!

Mọi người ai ai cũng trò chuyện. Riêng 5 người họ thì…

Cái không khí ngột ngạt đến khó thở. Không ai nói với ai câu gì cả. Riêng nó thì nãy giờ đã uống đến li thứ 8 rồi.

– Em uống hơi nhiều rồi đấy: Phá vỡ không khí yên tĩnh, Minh Phong ngăn nó lấy thêm li rượu vang thứ 9
– Không sao, rượu này không là gì đối với em đâu: Nó nói
– Hai người quen nhau hả ?: Anh hỏi nó và Phong
– Chúng tôi là người yêu, 4 năm rồi đó !: Nó nhanh nhảu nói
– Vậy hả ? Em gái tôi cũng vừa đoạn tụ với bạn trai nó đó.
– Đừng uống nữa, em say mà nói linh tinh nữa thì bị lộ đó: Phong ghé sát tai nó và nói thầm
– Không sao đâu: Nó nói thế nhưng vẫn thản nhiên uống tiếp li rượu
– Tửu lượng của Death có vẻ khá nhỉ ? Thi uống rượu với tôi không ?: Hắn đột nhiên khiêu khích nó
– Ok, chơi luôn !: Đó chính là hành động dại dột nhất của nó:- Cả 5 chúng ta cùng chơi đi !

Nó chơi với hắn thì không ai nói gì, nhưng nó còn kéo người ngoài cuộc là sao !?

– Nào, ngồi xuống đi. Không say không về !: Nó kéo mọi người ngồi xuống. Ẩn sau chiếc mặt nạ là một nụ cười vui vẻ.

Nó đang hạnh phúc vì được vui vẻ bên cạnh những người nó yêu quý.

– Uống rượu thì vẫn còn chán lắm, thêm một phần nho nhỏ đi!: Nó hào hứng nói tiếp:- Sau mỗi lần uống thì sẽ chọn một người để hỏi !
– Giống như thử thách hay sự thật hả ?: Cậu hỏi ‘Bộ bà chơi hồi đi dã ngoại chưa đủ dại hả ?’
– Ok ! Uống nào !

Cả 5 đều uống cạn trong một ngụm ( Xin nói luôn, mỗi lần uống rượu cả 5 đều quay đi để tránh bị thấy mặt )

Câu hỏi đầu tiên dành cho Kill !

– Vì sao cậu lại vào làm ở thế giới ngầm ?
– Thì tôi được chọn mà, chẳng phải đa phần ở đây ai cũng thế sao ?

Ngụm thứ 2, người trả lời là Moon.

– Moon có em gái nhỉ ? Giới thiệu chút về em gái cậu đi !
– Xem nào, nói em gái thì cũng phải nó chỉ là en gái nuôi thôi. Nhưng nó cũng là đứa tôi quý nhất: Nó nghe như muốn ôm chặt anh và nói anh là người anh trai tuyệt nhất cho đến khi nghe nốt:- sau bạn gái tôi.

Choang !

Vừa nói xong li rượu của nó chợt vỡ. (Lại thêm món đồ nữa chết dưới tay em nó)

– A, tôi vô ý quá, làm vỡ li rượu rồi. Để tôi lấy cái khác nhé ! (Hầm hừng sát khí)

Sau khi lấy xong li rượu nữa thì trò chơi tiếp tục. Ngụm thứ 3,người trả lời là Sun.

– Sun đã bao giờ có ý định xấu xa với ai chưa ?: Câu hỏi của nó đem một ẩn ý lạ
– Ví dụ đi ?
– Hửm, ví dụ như cưỡng – bức -con – gái – nhà -lành ?: Nó cố nhấn đậm mấy từ cuối.
– Không hề luôn !: Hắn to tiếng trả lời. Ai nghe chẳng biết là có
– Vậy hả ? Tôi chỉ hỏi vậy thôi.

Ngụm thứ 4, người trả lời là Lonley.

– Câu hỏi đơn giản thôi, cậu và Death tiến xa đến đâu rồi ?
– Đến đâu rồi nhỉ ?: Nó tỏ vẻ đáng trí, ngốc nghếch hỏi
– Mới đến ngủ chung giường thôi mà: Phong thản nhiên trả lời

Vâng, câu trả lời thản nhiên mà rất gây sốc.

Thôi, ngụm thứ 5. Ngụm cuối cùng và người trả lời cuối cùng là Death.

Thực sự nó đã uống 15 ngụm rồi đó, chẳng biết nó còn tỉnh táo không nữa.

– Tên của Death là gì ?
– Hả ? Tên…tôi ư ?: Nó lớ ngớ chỉ vào mình.

Phong nhìn nó. Cả vành tai nó đã đỏ hết lên rồi. Say là cái chắc rồi.
Chẳng lẽ mọi chuyện sẽ bại lộ ở đây.

– Dương !: Nó trả lời

Hả ? Phong quay sang nhìn nó, đấy đôi phải…

– Có thật đó là tên cô không vậy?: Cách ngang dòng suy nghĩ của Phong là câu hỏi của hắn
– Trong tên tôi có chữ Dương, nó vẫn được tính mà !

Phải rồi, nó có bao giờ để lộ bất kì sơ hở nào đâu. Phong thở phào nhẹ nhõm.

Còn hắn thì nhìn chằm chằm nó. Đúng là một cô bé láu cá !

____________________________________

Ok, 2 chap trong một ngày rồu đó. Như đã hứa.

Và tỉ số bây giờ là

Đỏ : 1
Đen: 1
Trắng: 0

Một lần nữa, mình sẽ không giải thích mấy cái đấy nghĩa là gì.

Ăn Tết vui vẻ nha mấy chế

$pageOut $pageIn

Chap 22 :

BẠI LỘ (1)

Sau khi uống quá say rồi thì bây giờ 5 người họ cũng lết mông đi về.

Nói đi về chứ sao lại đi cùng một đường chứ !?

– Có vẻ thật trùng hợp nhỉ ? Chúng ta cùng đi chung một đường về nhỉ ?: Phong lên tiếng (đã uống 10 li)

– Ừ, trùng hợp thật nhỉ ?: Cả anh và hắn đều nói (đã uống 13 li)

– Tôi bắt đầu đi không vững mất rồi: Minh Dương bước đi chập chững như đứa bé 2 tuổi đang tập đi (tửu lượng kém- đã uống 7 li)

– Mấy người đúng là kém tém thật mà

Đứa đi vững nhất chính là nó. Cái con nghiện rượu chính cống, người đã uống hết 20 li rượu mà vẫn đi vững.

– Oya, oya. Chúng ta có gì ở đây vậy ? Một đống lũ cosplay hả ?

Chặn đường 5 người họ chính là một đám côn đồ khoảng chục tên.

– Mấy người phiền dịch đường được không ?: Vâng nó vẫn còn rất tỉnh táo để lễ phép nói chuyện đấy

– Nếu thế trước hết hãy cống nạp tất cả những gì các ngươi có đây

– Chúng tôi không đùa đâu, mong các người tránh đường

– Oi, đừng chảnh thế chứ. Bỏ mặt nạ ra và nói chuyện cái nào

Ngay cái lúc tên đó chạm vào mặt nạ thì nó đã đạp một cú đá vào bụng tên đó và kết cục tên đó bị văng ra xa.

– Tao sẽ móc mắt mày ra bây giờ tên kia: Giọng điệu của nó bỗng.thay đổi

– Con kia, mày nghĩ mày là ai mà dám đánh đại ca bọn tao !: Bọn tên đàn em ra đỡ tên đó và nói

– Thế đại ca chúng mày nghĩ hắn là ai mà đòi đụng vào tao !

– Con này láo, anh em mau xông lên !

Một đống tên xông lên. Nó thì chẳng có vẻ sợ sệt gì cả. Đương nhiên, nó là sát thủ hàng đầu mà.
Nó cũng lao đến, từ khi nào trong tay nó là một con dao găm.

Nó đấm tên này, đạp tên kia không thương tiếc. Tiện lúc đang say, hôm nay nó rất hăng.

4 tên con trai thì muốn ngăn nó lại lắm nhưng giờ ngăn nó lại đồng nghĩa với việc mất xác.

Nó nãy giờ mới chỉ dùng chân tay để đấm đá. Thế cái dao găm dùng để làm gì ?

Nó cuối cùng cũng đập bọn kia lên bờ xuống ruộng. Nó tiến lại gần tên thủ lĩnh. Ném cho hắn con dao và nói:

– Giờ tao cho mày cơ hội sám hối. Đâm con dao này thật mạnh vào tay mày đi.

Tên đó cầm lấy con dao, nở một nụ cười nham hiểm.

– Con khốn, chết đi !

Hắn tính đâm con dao vào người nó, nhưng đối với nó thế này là quá chậm. Nó nhanh chóng cầm lấy cổ tay tên đó.

– Chậc, người như ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi: Nói rồi nó lấy con dao và đam vào trúng mạch cổ tay tên đó

– Ah !!!!!!!!: Tên đó hét to lên, máu không ngừng chảy ra

Mặc kệ cho tên đó hét to thế nào, nó cũng không quan tâm

– Về thôi: nó nói

– Này Death: Đột nhiên hắn gọi nó

– Gì ?: Nó nhẹ quay người lại.

Hắn từ từ bước tới gần nó, nhẹ nhàng gỡ cái mặt nạ của nó xuống. Cơ thể nó như đông cứng, mọi cơ quan như ngừng hoạt động. Lớp mặt nạ đã rơi xuống, mọi thứ đã bại lộ rồi.

– Dương Chi ư ?: Cả anh và hắn đều ngạc nhiên. Dương Chi chính là Death ssao !??

– AIz…. Bị lộ rồi hả ?: Nó nói như việc hoàn toàn bình thường:- Tất cả mau bỏ mặt nạ ra hết đi,chúng ta đều quen nhau hết mà.

Tất cả đều cũng bỏ lớp mặt nạ xuống.

– Hiện giờ chúng ta cũng biết mặc nhau rồi, về thôi. Mọi chuyện ngày mai tính tiếp đi: Nói rồi nó lững thững bỏ về trước

Sáng ngày hôm sau…

Khi anh tỉnh dậy thì đã không thấy nó nữa. Có lẽ nó đã đi từ trước.

Cùng lúc đó, tại trường….

Nó bước vào lớp, nhẹ nhàng đi xuống chỗ mình ngồi, nằm bẹp xuống và nói:

– Làm sao đây Minh Dương. Tôi phải giải thích sao với anh hai đây?: Nó lo sợ

– Hôm qua mạnh miệng lắm cơ mà: Cậu nói

– Thì hôm qua tôi say quá, nói gì có nhớ đâu !: Say chỗ nào !

– Tôi không biết, tự đi mà giải quyết đi: Cậu vô tâm nói, cũng đúng. Đây là chuyện của nó có phải của cậu đâu mà cậu phải giúp nó

– Thằng kia, có giúp không hả ?

Nó kéo cổ áo cậu lên và nói với giọng hầm hừm sát khí. Giờ mà từ chối thì coi như xong.

– Rồi, tôi giúp bà được chưa ! Bỏ ra đi sắp ngạt thở đến chết rồi nè!

– Đấy ngoan thế có phải tốt hơn. Nói đi, tôi phải làm thế nào ?

– Anh ta biết rằng bà làm việc trong thế giới ngầm phải không, vậy thì bà hãy làm điều tương tự với anh ta. Lấy độc trị độc !

– Ồ, ý hay đó. Cảm ơn ông nha !

– Hai người đang nói gì vậy ?

Nhật Linh bước vào lớp, cả 2 giật bắn cả mình. Cô nghe thấy rồi sao ?

– Đến lúc nào vậy ?: Nó hỏi, bên trong thì lo sợ cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nó và cậu.

– Vừa mới tới, 2 người vừa nãy nói gì vậy ?: Vậy là cô không biết, may quá

– Không có gì đâu !

Nó cười một cái, nhưng ẩn sau nụ cười đó là thứ cô muốn giấu kín, không cho ai biết.

Sau mấy tiết học thì cũng đến giờ nghỉ trưa.

– Bà ăn gì không Linh để tui và Dương mua cho ?: Nó hỏi, thực ra nó làm vậy để cô không xuống căng tin. Vì 5 người họ đã hẹn nhau nói chuyện ở đó. Tuyệt đối không để ai biết.

– Sao 2 người tốt vậy ? Có ý đồ gì không vậy ?: Cô nghi ngờ nhìn 2 người

– Con này, bạn mi đang tốt bụng bộ không muốn hả ?: Nhật Linh sao hôm nay cô đa nghi thế ? Mọi hôm nghe xong sai người ta một đống cơ mà !

– Thế thì một phần bánh tráng trộn và cốc trà sữa kiwi nhé, à nhớ không trân châu đó !

– Rồi,rồi

Coi như việc ngăn cô xuống căng tin đã thành công. Giờ thì phải đối mặt với anh nữa…

Nó nghĩ đã thấy sợ rồi, từ bé đến giờ nó ít khi dám cãi lời anh lắm. Vì anh là người đã chăm sót nó bấy lâu qua. Giờ trái lời anh chẳng khác gì đâm sau lưng anh.

Nhưng nó biết ngày này cuối cùng cũng đến, giờ chỉ biết đối đầu với nó thôi !

____________________________________

Yo ! Sory vì hôm qua không đăng (50% lười; 20% bận; 30% mải đọc truyện)

Tỉ số giờ là

Đỏ:1
Đen:2
Trắng:0

Again, mình sẽ ko giải thích cái đó là gì.

Thế thôi nha !

$pageOut $pageIn

Chap 23 :

BẠI LỘ (2)- TÂM TƯ CỦA DƯƠNG CHI

Căng tin trường…..

Bây giờ căng tin trường chẳng có ai ngoài 5 người họ. Chắc là 3 tên kia đã ra tay dẹp loạn nên bây giờ cái căng tin chẳng khác gì bãi đất trống.

Nó và cậu ngồi xuống, 3 người họ thì yên lặng. Cái không khí ngột ngat này đúng là đáng sợ thật đấy.

– Như đã nói hôm qua thì em sẽ giải thích hết mọi chuyện cho tất cả nghe mọi chuyện: Nó lấy hết can đảm và phá tan cái bầu không khì ảm đạm đó.

Nó kể hết mọi chuyện, không sót bất cứ chi tiết nào cả. Đương nhiên vẻ mặt của anh thì thay đổi như cái chóng chóng. Lúc đầu anh nghĩ con này chỉ là theo thế giới ngầm chứ đâu nghĩ nó còn tệ hơn là trốn du học 2 năm, ở cùng trai 2 năm, đã thế còn dùng tiền anh trợ cấp để mua vũ khí chứ. nó nghĩ cái gì vậy !?

– À, anh à. Em kể xong rồi đó: Nó nói, giờ mặc anh đen ngịt lại cả rồi. Thôi kì này là chết rồi.

– Con này, mày đúng là con quậy mà: Anh nhẹ nhàng nói, hoàn toàn trái ngược với những gì nó nghĩ (Tác giả: Thế chị nghĩ anh ấy định làm gì chị vậy? MDC: Thì mắng cho đã miệng, cấm túc mấy năm trời,.. Tác giả: ẢNh không làm thế đâu, chị nghĩ hơi xa rồi đó)

– Hả ?: Nó giơ cái bộ mặt ngơ ngác ra:- Anh không phải tính phạt em hả ?

-À, cảm ơn đã nhắc

Anh dùng hết sức búng nthật mạnh vào trán nó.

– ĐAU !!!: Nó kêu lên, nhẹ xoa xoa cái trán đỏ của mình

– Anh thực sự cũng có lỗi cho vụ này nên anh sẽ tạm tha cho em lần này, em-gái !: Anh nói, đây là lần đầu tiên nó được anh gọi là “em gái”

– Vâng, anh hai !

Mọi chuyện có thế tạm kết thúc êm đẹp như thế.

Dù thế nhưng những ngày yên bình cũng gần kết thúc vì giống tố sẽ ngày càng ập tới.

Tối đó về, nằm trêm giường nó suy nghĩ (MDC: Trần nhà đúng là đẹp thật đó !)

( lời kể của Dương Chi)

Từ đấy đến giờ gặp nhiều chuyện rồi nhỉ ?

Trở về Việt Nam…

Gặp lại anh hai…

Quen cái tên đàn anh thần kinh, biến thái đó…

Gặp lại con bạn mít ướt- Nhật Linh….

Quen tên 2 mặt- “Ngộ Không”…

Quay trở lại với thế giới ngầm, trở lại làm Death…

Gặp đàn chị dễ thương- Minh Châu. Có lẽ tương lai chị ấy là chị dâu mình cũng nên…

Sau 2 năm mong mỏi,chờ đợi thì em cũng được gặp lại anh, người em yêu…

Và giờ thì chuyện thì chuyện mình làm việc trong giới ngầm, chuyện mình là Death cuối cùng cũng bại lộ…

NHưng điều làm tôi băn khoăn từ đấy đến giờ là câu nói”Em có vẻ thay đổi nhiều thật đấy” của anh.

Hả? Anh nói em ư? Em ư? Em mà thay đã thay đổi sao ?

Làm gì có chuyện. Ngoài việc em cao hơn, lớn hơn với cả xinh hơn thôi. Nhưng mà đừng lo, Dương Chi của anh sẽ không dễ dàng bị người khác cưa mất đâu.

Vậy thì mình thay đổi ở chỗ quái nào nhỉ ???

Hừm, khó hiểu thật đó.

Hay là cái vụ lần trước mình nói tim mình hơi nhói nhói. Aiz…. Đã bảo là không sao đâu !

Nhớ cái chuyện hôm đó tự nhiên lại nghĩ đến hắn. Hắn ta đúng là tên đáng ghét mà.

Ấn tượng đầu của mình về hắn, hắn là một tên tệ hại. Đại ca trường hả ? Phải gọi là đại ca biến thái thì đúng hơn. Thế mà gái theo hắn rõ nhiều. Bộ mấy người đó mù hết rồi sao ?

Aiz….. Mà sao mình lại nghĩ về hắn nhỉ !??

Bình tĩnh, nghĩ về thứ khác nào. Đúng rồi, chị Minh Châu !

Mình cũng khá để ý chị ấy được một thời gian rồi. Từ hồi đi dã ngoãi nhỉ ? Mình vẫn đang thắc mắc, người chị ấy thích là ai nhỉ ? Thắc mắc quá ?

Mình thấy chị ấy có vẻ hợp với anh hai lắm đấy chứ ? Có khi chị ấy là chị dâu tương lại của mình cũng nên ? Mà mình không nên tính xa quá, cứ từ từ tính sau đã.

Etou ? Còn tên “Tôn Ngộ Không” nhỉ ?

Thực sự mình cũng chẳng có ấn tượng đặc biệt với cậu ta. Chắng thích cũng chẳng ghét cậu ta. Hiện tại thì cậu ta là một kẻ phức tạp. Lúc mới đầu gặp thì cậu ta là một kẻ 2 mặt ? Lúc đeo kính thì thư sinh, cái loại mọt sách chăng ? Còn khi bỏ kính ra thì, một tên lạnh lùng cảm giác hơi giống như hắn vậy.

Haiz,… Mình hoàn toàn không thể hiểu được bọn con trai. Người ta nói con gái là cái thứ phức tạp nhất, có mà bọn con trai ấy.

Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì. Nghĩ nhiều mau già sớm lắm. Đi ngủ thôi. Tôi mặc bộ pyjama vào, tắt đèn và đi ngủ.

____________________________________________________________________________________

Xin chào mọi người, mãi mới đăng được chap nè. Máy cứ lỗi hoài. Teehee !(onl bằng máy tính mà)

A! Sắp hết tết rồi nhỉ ? Mọi người làm bài tập chưas ? Tui còn nhiều lắm nhưng không hề đụng. Toán nè, sử nè, địa nè, anh nè,…. WOa ! Nhiều dễ sợ luôn í. Valentine sắp đến rồi nhể. Chap sau tui sẽ viết valentine đó. Chờ nha !

Ừm, tỉ số giờ là

Đỏ:3

Đen:2

Trắng:1

Đỏ đang dẫn trước nha !

Etou, mình muốn hỏi mọi người câu này. Các bạn muốn truyện này tầm dài bao lâu để mình biết đường mà viết. Mình không biết nên viết dài hay viết ngắn nữa ? Thế thôi nha !

$pageOut $pageIn

Chap 24 :

VALENTINE

WARNING : Sẽ có rất nhiều cảnh tình tứ trong này. Ai đang FA lâu năm hãy cân nhắc trước khi đọc. Bạn đã được cảnh báo trước

________________

Hôm nay là ngày 13/2, một ngày trước ngày Valentine…

– Nè, mai ngày Valentine rồi đó !: Nó vui vẻ nói.

– À, bà tính làm sôcôla cho người yêu bà chứ gì ? Thế thì đừng kéo thanh niên FA này vào: Cô nói( Vâng đến ngày mai thì mọi thanh niên FA sẽ tức sôi máu phải khống ? Em biết mà )

– Đi cùng tôi mua nguyên liêu đi !: Nó nũng nĩu năn nỉ cô, trưng cái bộ mặt cún con ra. A! Với cái bộ mặt đáng yêu này ai lại nỡ từ chối chứ. Và cuối cùng thì cô đành phải chịu thua trước nó.

Giờ thì nó và cô đang ở siêu thị để đi mua nguyên liệu.

-Xem nào. Chúng ta cần 10 thanh sôcôla,4 túi kem tươi, 2 túi bột mì, mấy quả dâu tây và một ít đường nhỉ ? : Nó vừa nói vừa bỏ đống nguyên liệu cần thiết vào.

– Lắm thế !: Cô nhìn vào cái giỏ của nó. Nhiều đến nỗi gần lấp đầy cái giỏ rồi

– Đương nhiên, tôi làm cho nhiều người mà

– Bà bắt cá mấy tay vậy ?: Cô nghi ngờ nhìn nó

– Thần kinh hả con, bà đây còn làm sôcôla bạn bè nữa mà

(Cho những ai chưa biết thì vào ngày Valentine sôcôla được tặng thường theo 2 nghĩa. Sôcôla tình bạn: Tặng cho bạn, cùng giới cũng không sao. Sôcôla tình yêu: Cho người bạn yêu, cùng giới thì bạn xác định là les hoặc gay rồi)

– Ok, đủ nguyên liệu rồi. Đi thanh toán và về làm thôi !

Sau khi thanh toán xong thì nó và cô về nhà nó.

– Rồi, ta và mi sẽ cũng nhau. Thế sau chị Minh Châu lại ở đây ?: Cô liếc mắt sang nhìn Minh Châu.

– Tui rủ chị ấy sang đó, càng đông càng vui mà. Phải không chị ?: Nó quay sang hỏi Minh Châu

– Ừm !

– Thế giờ chúng ta sẽ làm món gì đây ?: Cô hỏi

– Bánh gato phủ choco !

– Nghe phức tạp thế !: Cô cảm thán

– Không lo, dễ lắm. Hình mẫu nè: Nó đưa hình mẫu cho cô xem

Một cái bánh gato với khuôn tròn. Phủ ngoài là lớp choco. Ngoài ra còn được trang trí tỉ mỉ từng công đoạn bằng sôcôla trắng.

– Thế này mà dễ hả !??: Vâng ý nó là dễ với nó.

– Không sao, trang trí để tui làm. Vậy bớt khó hơn rồi chứ !

– Cũng được.

– Ok. Thế bà đập 3 quả trứng vào một cái tô lớn đi. Sau đó đổ một phần 3 túi bột mì vào. Thêm chút đường, bột cacao vào. Rồi cuối cùng thêm sữa vào. Hiểu chưa ?: Nó nói một tràng, còn cô thì đơ người ra. ( Đừng hỏi sao ta biết nhiều, hay làm bánh quen rồi cộng thêm hay xem mấy kênh làm bánh ):- Ê con kia hiểu chưa?

– À, hiểu rồi: Nói là hiểu nhưng thực ra là vẫn chưa hiểu

– Còn chị Minh Châu thì đun nóng sôcôla, cắt dâu nhé !

– Ừm

Ok, bắt tay làm việc thôi. Mà chờ chút..

– Con kia, sao mi lại ngồi chơi !

Vâng, nó đang ngồi đọc truyện tranh. Trong khi cô và Minh Châu đang vất vả làm.

– Rồi, làm đây !: Nó mặc chiếc tạp dề trắng vào và bắt tay vào làm.

Trộn các hỗn hợp vào và trộn lại. Cho vào lò. Trong lúc chờ thì ngồi tỉa mấy trái dâu thành hình trái tim. Rồi đun chảy sôcôla trắng để chuẩn bị trang trí.

Nó làm những việc đó trong thời gian ngắn gọn. 2 con người kia thì trố mắt nhìn nó với con mắt ngạc nhiên. Nó là siêu nhân hả !?

– Đấy, tui làm xong rồi đó. 2 người cũng làm xong nốt đi chứ!

Nói rồi nó lại quay sang đọc truyện tranh !

.
.
.
.

Sau khi cả 2 đều làm xong thì nó bảo cả 2 về luôn, phần sau nó sẽ tự làm rồi mai mang đến cho.

2 người họ nghe vậy nên cũng về. Rồi nó lại vào trong bếp, lấy đống bánh vừa nướng ra (của nó và của Linh) phết kem và trang trí. Hoàn tất chiếc bánh xong thì nó cho chúng vào tủ lạnh (để giữ tươi thì phải)

Sau đó nó lên tắm rửa, tắm rửa xong thì nó nằm bẹp trên giường và lại suy nghĩ…

” Mai Valentine rồi. Phải chuẩn bị tinh thần mới được ”

Sáng hôm sau…..

A ! Cái mà nó phải chuẩn bị tinh thần đây rồi. Cảnh các cặp đôi tình từ ! Tình từ kiểu quá lố í.

Vừa mới từ cổng trường một cái là đập vào mắt nó cái cảnh cái cặp đang công khai tặng sôcôla. Tui biết mấy người yêu nhau nhưng có cần phải công khai thế không !?

Bỏ qua chuyện đó, nó nhanh chóng phi lên lớp. Có vẻ như Minh Dương và Linh đã đến rồi.

– Yo ! Mấy bạn hiền !

Cả 2 hiện đang toát lên sát khí nồng nặc khắp căn phòng

– Sao vậy ?: Nó ngồi xuống và quay sang hỏi

– Aiz…. Định mệnh nó chứ, mới đến đã thấy mấy cảnh tình tứ, nhìn ức chế quá ( Đấy, mình văn minh lịch sự nhé ): Minh Dương hầm hừm nói

– À, 2 người cũng thấy cảnh đó hả? Đúng là ngứa mắt thật đó: Nó, đứa đồng cảnh ngộ đó

– Mà nè, tủ đồ của ông hôm nay nhiều sôcôla thật đấy !: Cô nói

– Của mấy đứa fan ấy mà, thôi nhận như có lòng vậy: Cậu nói

– Thôi, có lòng thì nhận nốt cái này nhé !: Nó lấy ra cái hộp bánh nhỏ mà nó làm hôm qua.

– Bánh hả ?: Cậu nhận lấy và mở ra ăn luôn

– Ừm, còn một cái bánh gato đấy. Tí nữa chén nốt: Nó nói

– Vị soda nè !: Ăn một hồi tên này mới nhận ra bánh có vị soda

– Ngon không ?

– Không đến nỗi….: Không đến nỗi, vị giác ngươi để đi đâu vậy

– Của mi nè Linh: Nó đưa cho cô một hộp bánh y như vậy, mỗi tội của cô là vị anh đào.

– Ah~ Ngon quá !: Đấy, ít ra cô còn cảm nhận được

DING DONG ~

Vào giờ rồi…. Giờ nghỉ tính tiếp vậy….

Vâng, cả 3 người này lại thản nhiên làm việc riêng. May hôm nay cô giáo tụi nó nhận được quà từ người yêu nên tâm trạng tốt nên sẽ không nhắc gì tụi nó.

Trải qua mấy tiết học thì cũng đến giờ nghỉ….

Cả 6 cùng nhau tụ họp ở căng tin.

– Tụi này có làm bánh cho mấy người nè !: Nó lấy cái bánh hôm qua 3 người làm.

– Ồ: Cả 4 ồ một cái

– À, còn đây là em tự làm nè: Nó lấy nốt 4 cái bánh còn lại ra.

Của anh Phong là vị cam. Của anh là vị táo. Của chị Minh Châu là vị dâu. Còn của hắn là vị cà phê.

Tài nghệ của nó là độc nhất vô nhị, món nào nó làm cũng ngon.

– Ngon đấy chứ nhóc !: Hắn xoa đầu nó

– Xì, tôi mà lịn !: Nó cười

Còn Phong thì nhìn nó đang vui vẻ cười với hắn với ánh mắt u sầu.

____________________________________

Sorry, đăng muộn !

$pageOut $pageIn

Chap 25 :

TẠM BIỆT EM

Dạo gần đây nó và hắn có vẻ thân thiết hơn mọi khi. 2 người họ hay cãi nhau nhiều hơn, hay cười đùa nhiều hơn. Thực sự thì tim Phong như nhói đau lắm, nhưng anh vẫn vui vẻ mỉm cười. Có lẽ đã đến lúc Phong phải nói với nó rồi……

Sáng hôm đó, nó dậy từ 6h sáng như mọi ngày. Vệ sinh cá nhân, thay đồ, nấu bữa sáng rồi ăn sáng. Sau đó thì nó sải bước đến trường.

Con đường đến trường hôm nay có vẻ hơi dài nhỉ ? Nó đi nãy giờ vẫn chưa đến àh. Nó vừa sải bước vừa ngước lên bầu trời xám xít.

Cái bầu trời này như đang báo rằng sắp có chuyện chẳng lành rồi.

Haiz… Nó cuối cùng cũng đến trường.

Giờ mới có 7h, còn thừa đến tận 30 phút mới vào giờ học nên nó định lớp anh xem Phong đến chưa.

Trong lớp anh giờ chả có ai cả, mà chờ chút…hình như có người nè.

Hắn ư ? Đến sớm vậy làm gì ? Đã thế còn ngủ gật nữa chứ. Nó tiến đến ngồi cạnh hắn.

Nếu nói sự thật thì nó cũng không ghét hắn lắm. Nó cũng áp mặt xuống, đối diện với mặt hắn.

Tự nhiên nó lại nhớ cái hồi nó và hắn gặp nhau. Nghĩ lại cứ thấy nó buồn cười ghê !

Nó chợt vô thức đưa tay lên xoa đầu anh. Giống như cái lần đầu họ gặp nhau.

Nó không biết rằng từ đằng xa đang có một ánh mắt buồn rầu đang nhìn nó.

Sau một hồi thì nó cũng lẳng lặng bỏ đi, coi như chưa có việc xảy ra. Nó không hề biết rằng hắn thực sự không hề ngủ.

Nó tung tăng bay về lớp. Đứng lấp ló ở ngoài cửa nó vểnh tai lên nghe trộm cuộc đối thoại của 2 nữ sinh.

– Anh Phong lớp 11a4 đẹp trai nhỉ?: Đương nhiên là Phong của nó đẹp trai rồi !

– Tiếc là Dương Chi đã là bạn gái anh ấy rồi: Nó đắc ý cười một cái

– Nhưng hai người họ trông không giống một cặp lắm: Hả ? Không giống một cặp là sao ?

– Ừ, trông họ giống một cặp anh em hơn

Oi,oi. Mấy người nói linh tinh gì vậy, nó và anh Phong là một cặp hẳn hoi nha !

Bực tức quá nên nó cúp tiết luôn. ( Kể cả không bực thì nó cũng cúp học thôi )

Nó ra nằm nghỉ ở sau trường, tựa nhẹ lưng vào cây cổ thụ. Làn gió đầu xuân nhẹ thổi qua tung bay mái tóc đen óng ả của nó.

Tự nhiên trong lòng nó cảm thấy rất lạ. Nhớ lại câu nói của 2 người vừa nãy, nó bỗng thấy sợ sệt. Lỡ như nó và Phong không còn như trước thì sao ?

Mà có vẻ nó nghĩ hơi phi thực tế rồi, làm gì có chuyện đó chứ. Nhỉ?

– Haiz….: Nó thở dài một cái và ngước lên nhìn bầu trời xám xịt đầy buồn bã.

Thời gian trôi thật nhanh, mới thế đã đến giờ nghỉ…

Nó lại phi nhanh lên lớp 11a4.

Anh thì đang vui vẻ nói chuyện với chị Minh Châu nên nó tạm thời bỏ qua.

Nó tiến đến gần bàn hắn và Phong rồi tiếp chuyện:

– Yo !

– Em lại năng động như mọi ngày nhỉ, Dương Chi !: Phong dịu dàng cười với nó.

– Hihi !

– Có mà tăng động í !: Hắn đột nhiên chen vào nói.

Mới vui được tí tự nhiên hắn lại làm nó mất cả vui.Nó tiện chân đạp một phát vào chân hắn.

Và vâng, mặt hắn rất là thảm. Ít ra nó cũng có thể mãn nguyện trả thù rồi. Hihi !

Cái mắt buồn rầu ấy lại hiện lên trên Phong.

– Anh có việc phải đi, hai người ở lại nói chuyện vui vẻ nhé !: Phong chợt đứng dậy và lẳng lặng bỏ đi.

– Vậy hả ? Đi đi !: Nó nói mà không thèm quay đầu lại nhìn Phong.

Đau, tim Phong đau lắn nó có biết không. Câu nói của nó như một lưỡi dao cứa vào tim Phong.

Hết giờ nghỉ, nó lại tiếp tục cúp học và lang thang xung quanh trường.

Tình cơ nó bắt gặp Phong và một chị lớp 12 trông khá xinh.

– Chị thích em, em có thể làm bạn trai chị không ?

Ồ, thì ra là tỏ tỉnh ! Nó nấp sau bụi cây và tiếp tục nghe trộm cuộc tỏ tình này.

– Em xin lỗi, nhưng em không thể làm bạn trai chị.

– Tại sao ? Tại…sao không được ?: Chị ấy lắp bắp hỏi, nước mắt như không kìm được nữa

– Bởi vì…

– Bởi vì anh ấy đã có bạn gái rồi !: Nó chợt nhảy ra từ bụi cây và nói

Cả 2 đều ngạc nhiên nhìn nó.

Nó chợt tiến gần chị gái kia, lau nhẹ nước mắt sắp rơi xuống và nói:

– Chị gái xinh đẹp à, không sao đâu. Ngoài kia còn nhiêu người tốt lắm, chắc chắn sẽ có người đồng ý làm bạn trai chị thôi !

Câu nói của nó như làm dịu chị. Sau khi lấy lại bình tĩnh thì chị ấy đi lên lớp (bỏ 2 người lại)

– Cảm ơn em nha Dương Chi !

– Không có gì, em chỉ đứng ra bảo vệ bạn trai em thôi mà !

Cái từ “bạn trai” mà nó nói càng làm Phong thấy cắn rứt.

– Dương Chi này, có chuyện này anh cần nói với em..

Đột nhiên gió chợt thổi mạnh, bầu trời lại thêm xám xịt.

– Gì vậy ?

– Chúng ta chia tay đi !

Câu Phong nói làm nó đơ người, như chưa nghe rõ, nó hỏi lại lần nữa:

– Gì cơ ?

– Anh bảo chúng ta chia tay đi !

– Tại….sao ???: Nó lắp bắp hỏi

– Có vẻ như tình cảm của em dành cho anh nó không còn như xưa nữa. Nó như đang dành cho người khác vậy. Có lẽ em vẫn chưa nhận thấy mình thay đổi nhưng sẽ sớm thôi. Tạm biệt.

Nói xong, Phong bỏ đi. Còn nó thì vẫn đứng yên, chân hơi run run.

Cuối cùng nước mắt cũng tuôn ra, chân không còn đứng vững nữa. Cả thân nó mềm nhũn và ngã xuống.

Mắt nó dường như nặng trĩu lại và cụp xuống.

Thứ cuối cùng nó nghe được là tiếng tí tách….

——————————————————

Yo minna !

Dạo nào bận thật đấy nên không đăng thường xuyên được, thông cảm nha.

Chốt luôn này, ta sẽ chơi ending đỏ. Tầm 8,9 chap nữa ta sẽ tiết lộ ending đỏ là gì. Thế nha !

$pageOut $pageIn

Chap 26 :

ỐM

Đau đầu, mỏi người và nóng là trạng thái hiện tại của nó.

Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên thu được là cái trần phòng quen thuộc.

‘A, trần nhà mình đẹp quá… Eh…? Trần nhà mình…..???’

Đầu đau như búa bổ khiến nó choáng váng. Nó gắng ngồi dậy và có cái gì đó rớt xuống. Là khăn ướt.

Cả người mềm nhũn không chút sức khiến nó nằm vật xuống, hết ngồi dậy luôn. Đùa sao trời, thế này thì phải nằm mãi ư?

Cạch…

Cửa phòng nó mở ra, người bước vào là anh.

– Dậy rồi hả ?: Anh nhẹ nhàng và ân cần nói.

Hôm nay anh trông có vẻ lo lắng cho nó lắm thì phải ?

– Sao em mệt thế này anh ?: Nó nói nhỏ nhẹ vì giờ đang rất đau họng

– Hôm qua có người phát hiện mày đang nằm bất tỉnh dưới trời mưa nên anh mấy biết đường đưa mày về. Không ngờ mày còn bị sốt nữa chứ.

Anh vừa nói vừa tiến gần và đặt khay thức ăn trên bàn.

– Mày với thằng Phong chia tay rồi hả ?: Anh hỏi tiếp

– Không ngờ tin tức lan nhanh thật đấy: Nó không ngạc nhiên cho lắm vì nó biết thảo nào anh sẽ sớm biết thôi.

– Thằng Phong nó đi Mĩ rồi đó, từ tối hôm qua rồi.

– Vậy hả ? ‘Đương nhiên, không còn lí do để ở lại anh đi cũng đúng’ : Nó bình thản trả lời.

– Mày trông không có gì là ngạc nhiên nhỉ ?: Anh nhìn nó: – Thôi, cháo anh mày để đấy. Khi nào muốn ăn thì ngồi dậy mà ăn nhé.

Anh đi ra và đóng cửa lại. Chỉ còn một mình nó trong phòng.

Nó ngồi dậy để ăn bát cháo nóng. Múc một thìa cháo, thổi nhẹ cho đỡ nóng. Ngon đấy chứ !

Rầm !!!

– Eh… ? ‘Gì vậy, trời đánh còn tránh bữa ăn mà’.

Cánh cửa long ra khỏi bản lề và sập xuống luôn. Vĩnh biệt mày cửa ạ ! Nó ngước mắt nhìn cái đứa đã ‘phá hoại tài sản bất hợp pháp’.

Lù lù trước cửa là Trương Ngọc Linh và chị Nguyệt Minh Châu.

– Nghe nói mi bị bệnh, ta với chị Minh Châu đến thăm nè: Cô nói,tay đang xách túi trà sữa.

– Nghe nói em sốt cao lớn, đã đỡ hơn chưa ?: Trái với con bạn của nó, chị Minh Châu ân cần hỏi.

– Không sao, em đỡ hơn nhiều rồi: Nó nói

– Nhìn thế thôi chứ hết ốm cái nó lại như con voi ấy mà.

Ngay lập tức ánh nhìn giật điện chiếu vào cô.

– À, mong đại nhân nguôi giận, tiêu nhân lỡ miệng: Nhận ra được sát khí đang bộc phát, cô cũng biết đường hạ hỏa nó.

– Rồi rồi: Chị chen ngang vào, nhẹ nhàng hỏi nó: – Nghe Minh nói em và Phong đã chia tay hả ?

Nó không nói gì cả, cắm cúi ăn tiếp bát cháo mà anh làm cho.

– Phong đòi chia tay hả ?: Chị hỏi tiếp.

Nó khựng lại, nhẹ gật đầu một cái .

– Có nói lí do không ?

Nó lắc đầu. Nhìn qua cũng biết nó đang nói dối nhưng Linh và chị Minh Châu cũng không nói gì.

– Thôi, uống đi này. : Linh đưa cho Dương Chi cốc trà sữa kiwi.

– Ừm….

Nó nhận lấy cốc trà sữa, đầu ngón tay nó có thể cảm nhận được cái lạnh đang tỏa ra.

Nó đặt cốc trên bàn, để tí nữa uống sau vậy.

– À, Dương bảo tôi đưa cái này cho mi nè: Linh chìa một mẩu giấy ra cho Dương Chi.

– Ừm…

– Vậy tôi và chị Minh Châu về đây. Mau khỏi bệnh nhé !

Cả 2 ra khỏi phòng nó, nhẹ đóng khẽ cửa lại. Đối với nó, không làm gì chính là điều buồn chán nhất.

Thôi, lấy mấy quyển truyện tranh ra đọc vậy.

Với sức lực cuối cùng, Dương Chi đứng dậy bước xuống giường, lê từng bước đến tủ sách. Mỗi bước nặng như đeo đá khiến nó càng thấy mệt mỏi hơn.

Nó sốt cao vậy sao ? Vừa cầm được quyển truyện thì cả người đã run bắn lên rồi bất động như tượng.

Theo quán tính thì thể nào nó cũng sẽ có một cú hôn với thảm thân yêu cho mà coi.

Nhưng…thiệt là may mắn cho nó là đã có người kịp thời đỡ.

Là Dương Gia Duy.

– Nguy hiểm thật đấy, cẩn thận chứ nhóc !

Gia Duy nói và kéo người Dương Chi vào sát người mình.

Chả biết vô tình hay cố ý mà hai khuôn mặt áp sát nhau, chóp mũi cũng chạm nhau luôn.

– Eh… Áaa!!: Dương Chi hét lên và đẩy Gia Duy ra. Xem ra vẫn còn khỏe gớm !

Dù chỉ một thoáng, hai người vẫn nhìn thấy khuôn mặt đối phương đỏ bừng lên.

– A…xin…xin lỗi…: Gia Duy cúi gằm mặt xuống, lắp bắp. Kì lạ à nghen.

– Hơ… Không sao đâu: Dương Chi quay mặt đi.

Cả 2 đều che đi cái mẹt đỏ ửng của mình.

Trong lúc này có lẽ nó đã thấy có chút gì đó kì lạ với tim mình. Một cảm giác hụt hẫng, cứ như vừa đập lỡ một nhịp tim vậy.

Phì !

Nó chợt bật cười.

– Sao tự nhiên cười vậy ?

– Không, chỉ là tự nhiên tôi thấy buồn cười thôi.

.

.

.

.

Cùng lúc đó tại sân bay Nội Bài…

Một chàng trai đang đứng trước cửa ra vào, tay kéo một chiếc vali.

Chàng trai đó ngước nhìn lên bầu trời và suy nghĩ điều gì đó. Bỗng nhiên chàng trai chợt mình cười một cái và nói:”Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em là một cô bé mạnh mẽ mà Dương Chi”

Nói rồi chàng trai đó nhẹ nhàng vào trong để chuẩn bị cho chuyến bay của mình

$pageOut $pageIn

Chap 27 :

VỊ HÔN THÊ RẮC RỐI

Sau một ngày được chăm sóc tận tình thì Dương Chi cũng khỏe lại. Khỏe đến nỗi nó có thể làm bữa sáng thịnh soạn cho Minh.

Hôm nay, một nhân vật quan trọng sẽ quay trở về.

Tại lớp 11a4…

– Hôm nay chúng ta có một bạn mới đến. Các em nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé !

Người bước vào là một cô gái. Dáng đi nhẹ nhàng nhưng mang lên vẻ kiêu sa.

Mái tóc đen dài thướt tha ngang lưng. Làn da trắng như tuyết. Ánh mắt đen sắc sảo. Đôi môi đỏ mọng tô nhẹ một lớp son mang vẻ quyến rũ.

– Xin chào, mình là Nguyễn Minh Thư. Rất mong được các bạn giúp đỡ.

Minh Thư tự giới thiệu bản thân, cái giọng tiểu thư chính hiệu.

– Rồi, ăn xuống ngồi cùng Gia Duy đi !

– Vâng: Minh Thư đáp lại và nở một nụ cười đắc ý ?

Giờ ăn trưa…

Như mọi khi thì 6 người bọn họ sẽ ngồi đây tụ họp. Nhưng…tự nhiên hôm nay lại lòi ra một người nữa.

– Chị là ai vậy ?: Dương Chi chau mày hỏi

– Chị là người yêu của anh Duy ~: Minh Thư đáp, ôm cứng tay Gia Duy

– Bỏ tay ra ! : Gia Duy giật tay Minh Thư ra:- Cô ta là vị hôn thê của tôi. Ông già nhà tôi muốn phát triển công ti nên tôi buộc phải kết hôn với cô ta. Chứ thực sự tôi cũng chẳng thích gì cô ta đâu: Gia Duy lạnh lùng nói

– Anh lạnh lùng thật đấy~:Minh Thư vẫn quấn quýt bám lấy Gia Duy. Bà chị này mặt dày quá đấy.

Nhói.

Thấy Gia Duy với Minh đang ‘tình tứ’ với nhau thì tim Dương Chi bỗng thấy nhói nhói. Cái cảm giác gì vậy ?

– À, hôm nay em có làm thừa đồ ăn trưa đó. Mọi người ăn chút đi

Dương Chi lấy ra một hộp bánh táo nó làm thừa ra.

– Ồ, bánh táo nè: Ngọc Linh nhìn thấy phát liền giật luôn miếng bánh đầu tiên.

– Ăn từ từ thôi, có ai cướp của mi đâu ! À, mọi người ăn đi

Mỗi người đều lấy một miếng bánh và ăn.

– Ngon lắm đấy nhóc !: Gia Duy nhẹ xoa đầu nó

– Tui mà lại: Dương Chi ưỡn ngực lên tự sướng (Tự nhiên nhớ đến con Natsumi)

Minh Thư nhìn Gia Duy và Dương Chi đang vui vẻ với nhau. Đây chính là cái gai trong mắt cô. Minh Thư tuyệt đối không để người con gái nào dám bén mảng đến Gia Duy.

– Bánh này cũng ngon đấy, nhưng hình như em hơi khoe khoang tài nghệ của em quá nhỉ ?: Minh Thư nói với cái giọng điệu tiểu thư.

– Hả ?: Dương Chi trừng mắt lên nhìn Minh Thư:- Nếu chị không thích thì đừng có ăn nữa !

Cả 2 người hiện đang giao nhau ánh mắt chết người.

– Kệ cô ta đi: Gia Duy nói và thưởng thức nốt miếng bánh.

– Hứ !: Minh Thư đứng dậy và đi luôn. Nhưng trước khi đi cũng quay lại lườm nó một cái. ‘Tao sẽ khiến mày không bao dám bén mảng gần anh ấy’

Ngày hôm sau…

Dương Chi vẫn ung dung đi đến trường mà không hề buết gì về những rắc rối sắp xảy đến với mình.

Vừa gần đến chỗ cầu thang thì…

Bịch ! Choang !

Hai âm lớn vang lên gây mọi chú ý với các học sinh.

Từ trên tầng 2, một lọ hoa rơi xuống ngay trúng chỗ Dương Chi đang.

Nhưng thế này chưa là gì đối với nó đâu. Dương Chi dùng đúng một tay và đập vỡ lọ hoa.

Dương Chi nhanh chóng nhìn lên tầng 2 để xem người thả lọ hoa đó là ai. Không có ai trên đó, có vẻ kẻ đó tẩu thoát rồi.

Trước hết cứ đề cao cảnh giác đã.

Dương Chi tiếp tục ung dung lên lớp. Còn từ đằng xa, kẻ chủ mưu đang tức giận cắn môi.

Lớp nó….

– Yo !: Dương Chi bước vào lớp, mặt tươi như hoa

– Yo, sáng sớm ra mà vui tươi vậy?: Minh Dương hỏi

– Àh, có người vừa định ám sát tôi đó !: Dương Chi vẫn hồn nhiên nói.

– Bị ám sát mà mi vẫn hồn nhiên nhỉ ?: Ngọc Linh nhìn nó với ánh mắt ‘kì thì’

– Nhìn vậy có ý gì ?: Dương Chi nhìn lại con bạn với ánh mắt ‘kì thị’

– Hai người có bị thần kinh không vậy ?: Minh Dương chen vào cuộc đọ mắt của 2 người

– Rồi, thế mi tính sao ?: Ngọc Linh hỏi

– Thì kệ đi, tuổi thọ tui còn dài lắm.

– Ờ, kệ mi !

Cả ngày hôm đó Dương Chi gặp phải một đống rắc rối.

Liên tục một đống chậu hoa rơi xuống. Một đống đàn chị, đàn anh đầu gấu đều muốn đập nó (thực ra đây cũng không hẳn là xui xẻo)

– Nè, có thật bà không bị rủa đấy chứ ?: Ngọc Linh hỏi:- Cả ngày hôm nay bà gặp nhiều xui xẻo lắm đấy.

– Chắc chỉ là vận xui thôi mà: Nó nói.

Đột nhiên Minh Thư xuất hiện.

– Không phiền nếu chị mượn bé con này chút không ?: Chị ta kéo Dương Chi đi

Vừa đi, Dương Chi hỏi:

– Thế chị muốn gì ?

– Tao muốn mày tránh xa anh Duy ra: Minh Thư đột nhiên thay đổi cách xưng hô.

– Hả ? Thay đổi cách xưng hô rồi hả ?: Nó đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Minh Thư trong khi nó không có gì là ngạc nhiên lắm: Nếu tôi không làm vậy thì sao ?

– Vậy thì….

Minh Thư cố tình ngã xuống đường ngay khi một chiếc ôtô lao đến.

Dương Chi vươn tay ra để kéo Minh Thư nhưng đã quá muộn.

Píp ! Binh ! Tách !

Dương Chi chỉ đơ người đứng đó, trong khi mọi người xung quanh đang vây quanh Minh Thư

Còn nó thì vẫn đứng đó, tay chân run run.

Ngay sau đó, người ta gọi cấp cứu đến. Minh Thư được đưa vào bệnh viện. Dù ngất nhưng miệng cô ta đang nở một nụ cười quỷ quyệt.

$pageOut $pageIn

Chap 28 :

ANH KHÔNG TIN EM SAO ?

Minh Thư sau khi được đưa vào viện thì mọi người cũng tụ họp lại ở bệnh viên.

Thứ đầu tiên họ nhìn thấy là cô gái với mái tóc đen đang mặc đồng phục.

– Dương Chi !: Gia Duy chạy đến chỗ nó:- Minh Thư bị sao hả ?

– Bó bột 3 tháng..: Dương Chi lí nhí nói

– Cái gì ?

– Mấy người có thể vào thăm bệnh nhân rồi đấy !

Bác sĩ bước ra từ phòng bệnh của Minh Thư và nói.

Cả lũ bước vào phòng, Minh Thư đang nằm trên giường bệnh. Chân phải thì bó bột. Gia Duy xót xa nhìn cái chân bó bột của cô. Ánh mắt đó làm Dương Chi thấy nhói.

– Mọi người đến rồi ?: Minh Thư nói

– Chuyện gì xảy ra với cô vậy ?: Gia Duy ngồi xuống và hỏi Minh Thư.

– Như anh thấy đó, em phải bó bột nè: Minh Thư chỉ vào cái chân phải bị bó bột của mình.

– Ý tôi là làm sao lại như vậy ?

– Thì em ngã.

– Ngã sao ? Cô bị té hả ?

– Àh,…em bị đẩy !

Nói dối.

– Đẩy ? Ai đẩy cơ ?

– Ừm….: Minh Thư ngập ngừng một lúc rồi chỉ tay : Là Dương Chi, chính Dương Chi đã đẩy em!

Mọi người đều hướng mắt nhìn Dương Chi. Nó căng 2 mắt ra nhìn Minh Thư. Chị ta vừa nói gì cơ ?

– Chị nói gì, tôi đẩy chị ư !?

– Bức ảnh này chính là bằng chứng !

Minh Thư giơ chiếc điện thoại của ai đó ra.

Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy tấm ảnh trong điện thoại.

Là tấm ảnh hôm qua lúc nó đang dơ tay ra cứu Minh Thư. Nhưng, bức ảnh này đã bị chỉnh sửa. Vì tay nó lúc đang dơ ra giờ thành đang đẩy Minh Thư.

– Dương Chi, đây là thật hả ?: Gia Duy hỏi

Đương nhiên là không rồi !

– Không !: Nó trả lời

– Nhưng bức ảnh này đã nói rõ quá còn gì !: Minh Thư nói

– Nhìn kiểu gì thì cũng thấy đây là sắp đặt mà !: Ngọc Linh đứng lên phản bác, bảo vệ cho Dương Chi.

– Nhưng chính Dương Chi là người đã đẩy tôi. Đây là tấm ảnh của một qua đường chụp mà.

– Vậy sao chị lại có nó, là sắp đặt là cái chắc !

Cả 2 người đều cãi qua cãi lại nhau.

– Trật tự !: Gia Duy chen vào cuộc cãi nhau bằng một câu quát.

Tất cả đều chìm vào yên lặng…

– Dương Chi, trả lời đi. Nhóc có làm không ?: Duy hỏi lại lần nữa.

Còn phải hỏi lại làm gì nữa. Đương nhiên là không ! Hắn hiểu nó mà lại nghi ngờ hỏi nó là sao?

– Anh không tin em sao ?: Dương Chi hỏi

– Nhóc chỉ cần trả lời thôi mà.

Nó cắn nhẹ môi, cúi gầm mặt xuống và lẩm bẩm từ ‘xin lỗi’. Sau đó ngẩng mặt lên, nhếch miệng cười và nói:

– Đúng đấy, tôi đẩy đấy. Hài lòng với câu trả lời chưa, Minh Thư, Gia Duy ?

Nói rồi nó bỏ đi nhưng cũng không quên nhìn lại lần cuối…

Ánh mắt của hắn đang nhìn Minh Thư. Lòng nó đang đau như cắt.

Nó bỏ về nhà. Cuộn mình trong chăn. Nó như muốn gào thét những gì nó muốn nói.

Nó cầm cái gối đập, đập, đập đến khi đống lông vũ trong gối tung bay hết ra.

Khóe mắt nó hơi cay cay…

Bụp !

Nó đấm một cú thật mạnh vào mình. Bằng cách này nó có thể kìm nén nước mắt và thứ cảm xúc hỗn loạn này.

Nó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…

.
.
.
.
.

Sau một hồi ngủ lâu thì nó mới bật dậy. Giờ là 6h sáng rồi sao ? Nó không ngờ mình đã ngủ lâu vậy đó.

Nó lết xác vào nhà vệ sinh. Vừa mới nhìn vào gương nó đã giật cả mình.

Da thì hơi tái nhạt, dạo này ăn thiếu vitamin quá đây mà. Mắt thì sưng húp lên, tối qua cố không khóc mà vẫn khóc đấy thôi. Cổ họng nó khô khan, tí nữa phải uống chút nước mới được. Tóc thì rối bù như tổ quạ í.

Sau khi vệ sinh cá nhân, nó bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nhìn trên người mình vẫn là bộ đồng phục. Mặc từ hôm qua đến giờ thì cũng nên thay thôi.

Thôi thì nghỉ học mấy hôm vậy, đành nào cũng có mấy cái bằng nó chống đỡ cho rồi.

Nó mặc chiếc áo sơmi trắng, khoác ngoài là chiếc áo Jersey đỏ. Chiếc quần jeans xanh ôm sát đôi chân dài.Đội một cái mũ lưỡi trai. Xách thêm một cái balô, bỏ trong là cái điện thoại, quần áo và vài thứ lặt vặt.

Nó rón rén bước xuống nhà, có vẻ như anh hai đã đi học từ sớm rồi.

Xuống phòng bếp, trên bàn ăn là món trứng rán. Và một mẩu giấy:

“Ăn đi, anh vừa mới làm đó. Thích đi đâu để suy nghĩ thì cứ đi đi. Anh đã viết giấy nghỉ phép cho mày rồi đó ”

Dương Chi chợt mỉm cười một cái, đúng là chỉ có anh mới hiểu nó.

Từ từ thưởng thức bữa sáng nó nhìn lại bức ảnh hồi dã ngoại. Bức ảnh của 6 người họ.

Những ngày tháng vui vẻ đó…giờ đã không còn rồi. Minh Thư, chị ta đã…

Hừm… Nó bỏ dở bữa ăn luôn. Nghĩ đến chị ta mà nó thấy mất ngon luôn.

Nó vội lấy một cái giấy nhớ, cầm cái bút viết viết gì đó.

Rồi “RẦM !!”

Nó bỏ đi nhưng không quên đóng của thật mạnh một cái cho đỡ tức.

Trong đó nó ghi: ” Em sẽ đi một thời gian, khi nào tĩnh tâm em sẽ về. Bảo mọi người đừng lo, em sẽ ổn thôi ”

Nó ra trạm xe buýt và đi cái chuyến xa nhất. Một nơi xa cái thành phô này….

$pageOut $pageIn

Chap 29 :

XA CÁCH

( Theo lời kể của Gia Duy )

Sau khi em rời khỏi căn phòng thì lòng tôi như hụt hẫng, cảm giác mất đi thứ gì đó.

Thực sự thì tôi cũng không biết mình nên tin ai nữa.

Minh Thư là người con gái tôi quen từ bé. Là vị hôn thê của tôi. Ông già tôi và ông già cô ta là bạn tốt nên muốn tôi và cô ta cưới nhau. Tôi không ghét cô ta nhưng cũng không thích cô ta. Cô ta từ khi quen đến giờ luôn bám riết lấy tôi. Dù hơi tiểu thư nhưng cô ta chưa bao giờ hại ai cả. Đó là theo tôi biết. Tôi không nghĩ Minh Thư lại làm chuyện đó.

Còn em, tôi chỉ quen em chưa được bao lâu. Tôi thân vì em là em gái (nuôi) của thằng Minh. Em là đứa con gái nghịch ngợm, đáng yêu, mạnh mẽ.

Nhưng cái lúc em nói em chính là người đẩy Minh Thư thì tôi như sững người lại.

Em đang nói dối phải không ? Nói là em nói dối đi. Tôi rất muốn nói những câu đó nhưng cổ họng như nghẹn lại.

Người như em sẽ không bao giờ làm chuyện đấy đâu, phải không?

Giữa 2 người con gái này…tôi thực sự không biết nên tin ai.

Sáng hôm sau…

Tôi không hề nhìn thấy hình bóng của em nữa.

– Ê Minh, Dương Chi đâu rồi ?: Tôi hỏi thằng Minh

– Nó…đi một nơi nào đó để có thể suy nghĩ một mình rồi: Minh nói.

Đi một nơi nào đó để có thể suy nghĩ ? Ý ông là sao ? Đi đâu cơ ?

Rốt cuộc thì em ở đâu vậy, Dương Chi ?

( Sau đây là Dương Chi lên sàn :))

Bắt chuyến xe xa nhất, một nơi thật xa nơi đây, tôi lên đường tới Ba Vì.

(Thực sự tác giả cũng chưa đến Ba Vì lần nào nên chém đây )

Đồng cỏ xanh bát ngát đầy gió khiến tôi cảm thấy thật thoải mái và thư giãn. Tôi bỏ giày ra, lòng bàn chân nhẹ tênh chạm vào mặt cỏ ẩm ướt. Thật dễ chịu.

– Bạn làm gì ở đây ?

Phá tan cái không khí hưởng thụ của tôi là giọng nói của một cô gái. Tôi quay lại.

Đó là một cô gái tầm tuổi tôi. Mái tóc đen tuyền dài ngang vai hơi uốn lọn làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Cô ấy có một làn da rám nắng khỏe mạnh trông rất năng động. Vạt váy màu thiên thanh bay bay trong gió.

– Bạn làm gì ở đây ?: Cô bạn đó lặp lại, ngoẹo đầu nhìn tôi.

– Ừm, mình đi du lịch…

– Hể, nhưng chỗ này làm gì có nhà nghỉ. Bạn tính nghỉ ở đâu ?

Cô ấy nhắc tôi mới nhớ ra một chuyện quan trọng. Mình ngủ đâu trong mấy ngày “du lịch” giờ???!!!

– À…ừm…: Chết tiệt, bất cẩn quá!

– Nếu không có chỗ ở thì ở tạm nhà mình đi !

Thấy tôi bối rối lúng túng như học sinh kiểm tra miệng ứ thèm học bài, cô ấy nhanh nhảu nói.

– Hả ??? Như thế sao được… ? Hơn nữa…tớ là người lạ…

– Haha, không sao không sao ! Trông cậu dễ thương vậy mà, chắc chắn không phải người xấu ! Trong nhà chỉ có hai anh em tớ thôi, không sao đâu !

Cô ấy cười thoải mái, tự dưng tôi thấy thật dễ chịu. Mà vừa nãy…cô ấy nói là “chỉ có hai anh em” sao ? Vậy là giống tôi ư ???

Nhưng…cô ấy đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa, nếu không chỉ có nước lên cây ngủ mấy đêm !

– Vậy thì…mình ở lại 3 đêm nha ?

– Ok !

Chúng tôi phải đi thêm một chặng dài mới tìm đến nhà của cô bạn này. Nói chúng đây là một ngôi nhà gỗ đơn sơ. Mà kể ra cũng lại, nhà gỗ ở trên núi ??? Mà quan tâm mấy chi tiết tiểu tiết này làm gì cho nó mệt. Mình đến đây để suy nghĩ, lưu thông trí óc nên xõa đê !

Bên trong ngôi nhà thì cũng ngoài thôi. Đơn giản chỉ là mấy thứ dụng cụ cần thiết thôi.

– Cậu lấy đâu ra tiền mua một ngôi nhà như vậy thế ?: Tôi hỏi

– Tớ và anh tớ tự xây đó !

– Ểh ? Siêu vậy ?!

– Anh hai mình mà lại !

– Nãy giờ cậu có vẻ nói nhiều về anh trai cậu nhỉ ? Giới thiệu anh ấy với mình được không ?

Đúng lúc tôi vừa hỏi xong thì…

– Anh về rồi nè, Phương !

Từ cửa bước vào là một chàng trai cao ráo. Mái tóc đen cắt gọn gàng, thế mà tôi cứ tưởng con trai ai cũng tóc bù rù chứ. Làn da ngăm rám nắng giống hệt cô bạn tôi mới quen. Đôi mắt đen hiền từ, ấm áp giống như đôi mắt của anh hai vậy. Ngũ quan thanh tú hệt…con gái (WTF?!) Anh chàng này thì ăn mặc khá giản dị. áo phông với quần jeans. Vậy đây là anh trai của cô bạn tên Phương sao ?

– A! Anh hai về rồi !: Phương lao ra ôm lấy anh chàng vừa nãy. Có vẻ anh em họ rất thân thiết nhỉ ?

– Ừ,anh đây !: Anh chàng kia nhẹ xoa đầu Phương. Rồi tình cờ ánh mắt anh chàng đụng ánh mắt tôi:- Chúng ta có khách hả ?

– À.. em là…

– Bạn ấy đi du lịch và không có nơi nào để nghỉ nên em cho bạn ấy ở nhờ nhà chúng ta 3 hôm !: Phương chen vào cứu tôi.

– À, xin lỗi đã làm phiền

– Đừng ngại, em ở lại mấy hôm thôi có chết ai đâu. Với lại lâu lâu có khách cho vui nhà cửa.: Anh chàng vui vẻ nói

– Cảm ơn anh !: Tôi vội cúi đầu cảm ơn

– Không cần cảm ơn đâu. À, xin tự giới thiệu luôn. Anh là Kiên , còn đây là Phương !

– Em là Dương Chi ạ !

– Rồi ! Giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi nhỉ. Đi chuẩn bị đồ ăn thôi ! Anh mua ít trứng nè !

– Yeah ! Trứng muôn năm !: Phương có vẻ khá vui vẻ nhỉ ?

– À, vậy để em nấu cho !

– Không sao, em cứ ngồi xuống và chờ anh nấu đi: Kiên ngăn tôi lại

– Em đã ở không nhà anh rồi ít nhất cũng để em giúp anh mấy việc này chứ !

– Nếu em đã nói vậy thì giúp anh làm món trứng nhé !

– Vâng !: Nói gì chứ trứng chính là món sở trường của tôi mà.

….

Sau khi làm xong trứng thì cơm cũng sẵn sàng.

– Woa ! Cậu làm ngon thật đấy Dương Chi !: Phương nói

– Mình giỏi nấu nướng mà !: Tôi cười ngại ngùng.

Cả bữa ăn đó chúng tôi nói chuyện vui vẻ với nhau…

( Gia Duy nhẫn tâm đá Dương Chi vô cánh gà, chiếm lại đất diễn )

Bây giờ đang là giờ ăn trưa…

Thật là nhàm chán. Dù có đầy đủ mọi người ở đây nhưng nó vẫn rất nhàm chán.

Đồ ăn trường thực sự chưa đủ kích thích vị giác của tôi. Tôi nhớ món ăn em làm.

– Đồ ăn không ngon hả anh ?: Minh Thư hỏi

– Chỉ là tôi hơi nhớ đồ ăn Dương Chi làm thôi !

Nhắc đến Dương Chi một cái là Minh Thư lại khó chịu là sao ? Hai người có vẻ ghét nhau đến thế hả ?

– Đừng nghĩ đến Dương Chi nữa. Hãy chỉ chú ý mình em thôi anh Gia Duy. Từ ngày mai em sẽ làm bữa trưa cho anh !

Hả ? Cô ấy làm bữa trưa cho tôi ư? Một tiểu thư như cô ấy có làm nổi không vậy ?

Nhưng vì tôi là hôn phu của cô nên tôi đành phải gật đầu đồng ý vậy.

Dương Chi à, mau về nhanh và nấu cho anh ăn đi.

( Dương Chi trả đũa, tống cổ Gia Duy vào lại kèm thêm cú đấm trời giáng )

Sau khi ăn trưa xong thì nằm nghỉ trưa. Đến chiều thì tôi định theo anh Kiên để giúp anh ấy.

Chúng tôi đi ra ngoài vào tầm 2 giờ chiều…

– Thực sự em không cần đi theo anh đâu: Anh Kiên nói

– Thôi nào, giúp anh làm em thấy đỡ áy náy hơn mà!

– Được thôi, nếu em đã nói vậy.

– Vậy giờ chúng ta phải làm gì ạ ?: Tôi hứng khởi hỏi

– Chúng ta phải bê hết đống hộp này !

Anh chỉ vào một đống hộp được chất đầy ở đằng kia. Lắm vậy, phải đến tận hơn chục các thùng đó.

– Sao vậy ? Có làm được không cô nương ?

– Đương nhiên là làm được rồi !

Tôi nói rồi đồng thời ôm tận 2 cái hộp.

– Từ từ thôi !

– Em biết rồi !

Mỗi người chúng tôi đều lần lượt bưng 2 cái hộp.

Với tiến triển thế này thì công việc cũng sớm hoàn thành.

– Cảm ơn nhóc đã giúp nha ! Chờ tí anh đi lấy đồ đã

Tôi đứng đây chờ anh đi lấy đồ. Bỗng một đám thanh niên lạ mặt vây quanh tôi.

– Bé con làm gì ở đây vậy ?

– Em trông dễ thương đấy, làm quen nha !

– Đi chơi với tụi anh đi !

Chậc, lại nữa rồi. Sao hay gặp mấy cái bọn nặc nô như thế này nhỉ ?

Thây kệ ! Lâu lâu vận động tay chân cũng hay !

– Xin đừng làm phiền em gái tôi !: Đột nhiên anh Kiên đứng ra chắn cho tôi. Đã vậy ảnh còn gọi tôi là ’em gái’ nữa.

– À, xin lỗi: Thấy vậy bọn họ đành bỏ đi

Anh thấy bọn họ đi rồi liền quay lại hỏi tôi:

– Chúng có làm gì em không ?

– À, không sao. Họ chưa làm gì đâu: Tôi đáp lại.

Lúc đó tôi thấy ánh mắt của anh trông có vẻ lo lắng cho tôi.

– À, xin lỗi vì vừa nãy gọi em là em gái anh: Anh Kiên mặt có vẻ hơi đỏ. Anh ấy đang ngại sao ?

– Không sao đâu, có thêm một người anh trai cũng hay mà !

– Vậy hả, em-gái !: Anh nói và nhẹ xoa đầu tôi.

Haha, giờ thì tôi đã có 2 người anh trai rồi đấy ! Lại còn là hai người đẹp trai ngời ngời nữa chứ !

– Thôi, anh mua ít thức ăn rồi. Về thôi !

– Vâng !!!

( Mệt quá, back to Gia Duy )

Đây là khoảng thời gian kinh khủng nhất đời tôi !!!

Hiện tại thì Minh Thư đang ở nhà tôi. Vì cô ta đang bó bột ở chân nên nhiệm vụ của tôi là phải chăm sóc cho cô ta tận tình.

Nói thế chứ nãy giờ cô ta cứ nói mấy thứ linh tinh từ trên trời dưới biển.

Thường thì Dương Chi toàn để tôi bắt chuyện trước rồi ậm ừ mấy câu. Còn cô ta thì như cái loa phóng thanh không ngừng.

– Gia Duy nãy giờ anh có nghe em nói không đấy !: Minh Thư đột nhiên lay lay người tôi.

– À…: Tôi thực sự chẳng hiểu nãy giờ cô ta nói gì cả. Thế éo nào trả lời được.

– Anh lại nghĩ về con nhỏ đó phải không ?: Trúng tim đen rồi: – Con nó đó là người hại em ra thế này đấy mà em cứ nghĩ về nó là sao ?

– Nhưng chắc gì là Dương Chi đã làm !!: Tôi gắt giọng lên phản bác lại.

Minh Thư có vẻ hơi giật mình trước phản ứng này nên tôi bảo cô ấy đi về.

Dương Chi à, em ở đây vậy ? Có ổn không ? Giờ em đang làm gì vậy ? Tôi có nhiều điều muốn hỏi em lắm.

( Vì sợ Dương Chi cho thêm mấy cú nữa nên Gia Duy xin nhường lại cho em nó )
.
.
.
.
.
Ngày thứ 2 đây trôi qua thật bình yên…

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở đây rồi… Phải chi thời gian có thể ngừng lại thì hay biết mấy, tôi thực sự chưa muốn đi về.

Lúc này tôi đang ngồi một mình suy nghĩ trên bãi cỏ.

– Đang nghĩ gì vậy ? : Phương từ đâu xuất hiện và hỏi tôi

– À, mấy chuyện linh tinh ấy mà.

– Mình thấy cậu trông không vui thì phải ?

Đoán trúng rồi !

– Ừm.

– Kể cho tớ nghe được không ?

Tôi có hơi lưỡng lự tí nhưng cuối cùng cũng kể. Dù sao kể cho một người lạ cũng có sao đâu.

…… Nghe xong thì Phương gật gật đầu mấy cái rồi nói :

– Vấn đề nãy dễ giải quyết lắm !

– Vậy sao ?

– Cậu cứ thẳng thừng nói sự thật đi, không làm thì quái gì phải sợ. Hoặc cậu có thể gài bẫy để chị ta thủ nhận. Vậy là vấn đề đã được giải quyết !

Ừ nhỉ ! Sao mà tôi không nghĩ ra nhỉ ?

– Còn nữa..: Phương nói tiếp:- Về cái anh tên Gia Duy kia..

Hả ? Về hắn ta sao ?

– Tớ nghĩ…: Phương ghé sát tai tôi và nói.

.
.
.
– Hả !!!? Làm gì có chuyện đó !!!

Tôi nhanh chóng phủ định những gì Phương nói.

– Thì chỉ là nghĩ thôi mà. Mà sao mặt đỏ thế nàng !

– Không có !!!

– Rồi, rồi. Về thôi, anh Kiên nấu bữa tối rồi đó.

– Ừm !

Cả tối hôm đó, 3 người chúng tôi vui vẻ nói chuyên thâu đêm.

Sáng ngày hôm sau, tôi vui vẻ tạm biệt họ để sẵn sàng quay về đối mặt với Minh Thư.

____________________________________

Mỏi tay quá ! Lúc đầu tính cho nó dài thêm nhưng rồi lười, vứt luôn cả cái ngày 2. Dù sao cũng xong rồi.

Ps: D. Anh nếu m đang đọc thì có để ý tên ai xuất hiện không ?

$pageOut
Chap-01Chap-02Chap-03Chap-04Chap-05Chap-06Chap-07Chap-08Chap-09Chap-10Phỏng VấnChap-11Chap-12Chap-13Chap-14Chap-15Chap-16Chap-17Chap-18Chap-19Chap-20Chap-21Chap-22Chap-23Chap-24Chap-25Chap-26Chap-27Chap-28Chap-29

Xem tiếp phần 2


Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên