Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, December 17, 2016

[Truyện Teen] Ê nhóc, làm bạn gái anh đi (Phần 2)

[Truyện Teen] Ê nhóc, làm bạn gái anh đi

Phần 1



Chap-30Chap-31Chap-32Chap-33Chap-34Chap-35Chap-36Chap-37Chap-38Chap-39Chap-40Chap-41Chap-42Chap-43Chap-44Chap-45Chap-46Chap-47

The End


$pageIn

Chap 30 :

GIÀNH LẠI CÔNG BẰNG !

Dương Chi bước xuống từ chiếc xe buýt. Đi mấy bước là về nhà luôn. Nó ngước lên nhìn tòa nhà cổ kính này, đùa chứ mới có mấy hôm không ở đây mà rêu bám đầy thế.

Các bạn điều gì hay hơn nữa không ? Quên chìa khóa.

Thôi thì ta trèo tường ! Nó bám vào tường rồi “Hấp !”, nhảy vào trong một cách hoàn hảo.

Cạch…

Dương Chi đẩy nhẹ cửa đi vào. Sao tối thui thế ?

Nó bật điện lên, không có ai ở nhà. Nó lấy tay quệt lên cái tủ một cái, đầy bụi thế này ? Cứ như kiểu cái nhà bị bỏ hoang í ! Tí nữa phải lau dọn một đống rồi.

Dương Chi nhẹ thở dài rồi lên phòng mình.

Căn phòng vẫn như cũ, không thay đổi dù chỉ 1 mm.

Nhìn vào đồng hồ, bây giờ mới có 8 giờ sáng. Mọi người bây giờ chắc còn ở trường. Giờ đi học cũng không sao đâu nhỉ ?

Nó nhanh chóng mặc đồng phục, vớ đại lấy cái cặp. Rồi với tốc độ thần thánh của mình, nó phi nhanh đến trường.

.
.
.
Hiện giờ nó đang đứng trước cổng trường đóng. Đây là lúc nó thể hiện skill leo tường. Nó bám vào tường rồi nhảy phát sang phía bên kia tường.

Mà cái trường này hay thật, thấy học sinh đi học muộn mà bảo vệ cũng không nói gì ( ước gì bác bảo vệ trường mình cũng như vậy )

Theo thời khóa biểu thì giờ đang là tiết Toán. Cần quái gì vào lớp, cúp thôi !

Đương nhiên nếu cúp học thì phải ra sau trường rồi !

Tựa mình vào gốc cây to lớn, Dương Chi ngước đầu lên nhìn những tán lá trên cao.

Những tia nắng như đang chiếu vào bên trong. Những tia nắng ấm áp của mùa xuân…

Xột xoạt…

Tiếng động đó phá tan bầu không khí yên bình. Dương đứng hẳn dậy và nói:

– Ai vậy ?

– Đúng là nhóc có khác, vẫn nhạy bén như xưa: Gia Duy bước ra từ sau bụi cây và nói. ( Chờ chút, nãy giờ ổng trốn trong đây hả ? Lẽ nào là stalker !)

– Thì ra là anh hả ?: Dương Chi cũng không mấy ngạc nhiên lắm vì nếu biết nó thì hắn đến tìm cũng là chuyện bình thường.

– Nhóc đã đi đâu mấy ngày nay vậy ?

– Đi lung tung thôi. Mấy ngày qua chắc anh cùng Minh Thư phải có khoảnh thời gian bên nhau vui vẻ lắm nhỉ !

Những lời nói đó của Dương Chi làm hắn rất khó chịu.

– Cả trường biết vụ Minh Thư bó bột rồi đó, họ nghi nhóc là người đẩy cô ấy đó.

Ha ! Đúng như nó dự đoán từ trước. Chị ta sẽ loan tin nó khiến chị ta bó bột, như vậy cả trường sẽ không ai tin nó. Nhưng nó vẫn có cách để đối phó rồi !

– Tôi sẽ tự có cách giải quyết! Tôi không làm, cần quái gì phải lo. Vậy nhé, đi đây !: Nó vẫy tay chào

Ngay khi tạm biệt Gia Duy, nó lên lớp 11a4.

– Cho hỏi chị Minh Thư có ở đây không ?

Dương Chi hỏi, nó dùng cái giọng trẻ con để nói.

– Xem kìa, con mèo xấu tính về để nhận tội hả ?: Minh Thư nói với giọng vô cùng tiểu thư.

– Chị đi với em tí được không ?

– Để cô hãm hại tôi nữa hả ?: Minh Thư giả vờ sợ sệt.

– Nhanh lên, tôi không có giết chị đâu mà lo.

Dương Chi nghiêm túc nói, một luồng sát khí tỏa ra khiến Minh Thư phải rợn người.

– Được thôi, dẫn đường đi !

Vậy là Dương Chi dẫn Minh Thư ra sân sau trường. Chị ta thì giả vờ tập tễnh bước đi, làm như liệt chân rồi í.

Đến nay thì Dương Chi dừng lại, quay ngược lại nhìn Minh Thư rồi nói:

– Chị có thể ngừng giả vờ được rồu đấy. Công nhận chị đóng kịch giỏi lắm, nhưng vẫn chưa đặc được giải Oscar đâu.

– Hừ, mày cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ ?: Minh Thư nhếc miệng cười một nụ cười khinh bỉ

– Nói đi, chị muốn gì ?

– Vào hẳn vấn đề chính luôn hả, vậy tao cũng nói hẳn luôn. Mày mau tránh xa anh Duy ra !

– Eh ? Chị là gì của anh ấy mà đòi tôi phải làm vậy ?

– Tao là hôn thê của anh ấy chứ còn ai khác. Anh ấy sẽ là chồng tao trong tươi lai. Nhưng mày…: Nói đến đây, Minh Thư chỉ tay vào Dương Chi:- Mày chính là cái gai trong mắt tao, mày là người ngăn giữa tao và anh ấy. Ngay cả khi tao cố tình để giả vờ tai nạn, đổ tội cho mày,… Vậy mà anh ấy vẫn chỉ nghĩ đên mày. Nói mau ! Tao phải làm thế nào mày mới buông tha cho anh ấy !

Minh Thư lại gần và kéo cổ áo lên hăm dọa. Mỗi lần nhấn giọng lên chị ta lại giật mạnh cổ áo nó.

– Tôi đâu thèm ham hố chồng tương lai chị đâu. Nhưng…: Nó hất tay Minh Thư ra:..tôi thực sự kinh tởm người như chị ! Cái loại dùng mọi thủ đoạn để đạt tình yêu !

– Đúng vậy, tao là thế đó ! Nhưng tao yêu anh ấy, tao sẽ làm mọi thứ vì anh ấy !

– Chị đúng là hết thuốc chữa thật đấy: Nó bỗng giở cái giọng chán nản:- Mau dừng lại ở đây đi, chiếu tướng rồi đó !

– Chiếu tướng !? Ý mày là sao ?

– Tôi đã ghi âm cuộc hội thoại giữa chúng ta từ nãy giờ rồi: Dương Chi giơ cái máy ghi âm ra từ túi áo :- Thứ hai.. đi ra đi, đừng có nghe lén thế chứ !

Hả ? Minh Thư căng tròn mắt ra bởi câu nói vừa nãy của Dương Chi. Từ nãy giờ cô bị một con nhóc đó nhử vào bẫy sao ? Đã vậy, có người nghe lén ư ?

Minh Thư quay mặt sang, đứng trước mặt chị ta là Gia Duy…

– Anh…không phải …như anh nghĩ đâu: Minh Thư lắp bắp nói, đến giờ mà chị ta vẫn còn cố biện minh sao ?

– Cô im đi !!! Sao cô có thể làm như vậy hả ?: Gia Duy quát, người Minh Thư hơi run run. Hắn gần như muốn bóp chết Minh Thư lúc này.

– Tại vì.. em yêu anh mà…: Minh Thư nói

– Yêu ư ? Từ đấy đấy đến giờ tôi chưa bao yêu cô. Cô làm vậy chỉ khiến tôi thêm kinh tởm cô thôi !

– Em…em..em: Giờ thì Minh Thư không biết phải nói gì nữa.

– Chúng ta hủy hôn ước đi, và cô mau giải thích với mọi người vụ cô đổ tội cho Dương Chi đi.

– Vâng, em hiểu rồi.

Vậy là Minh Thư đã thú nhận mình đổ tội cho Dương Chi, hủy hôn với Gia Duy và đồng thời sang Mỹ sinh sống.

Còn về Dương Chi đã giành lại được công bằng của chính mình.

____________________________________

Đoạn cuối khong biết viết gì nên hơi nhảm nhỉ

$pageOut $pageIn

Chap 31 :

ĐI CHƠI

Sáng,6h…

Hiện giờ nhân vật chính của chúng ta vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, cho đến khi…

Rầm…

Đây chính thức là lần thứ 2 cánh cửa văng ra khỏi bản lề.

– Dậy đi Dương Chi !

Nó ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở. Là Dương Gia Duy ư ?

– Tên kia !! Ngươi bị thần kinh hả? Và ngươi đã làm gì cửa phòng ta vậy !!??: Nó quát tháo

– Đi chơi với anh đi !: Gia Duy cầm tay Dương Chi lên và nói. Ánh mắt tha thiết như cầu xin.

– Anh bị ngu hả ?: Dương Chi nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt

– Anh có vé đi công viên giải trí đó !: Gia Duy hào hứng nói như một đứa trẻ con đang nói về bộ phim siêu nhân yêu thích của mình.

– Thế thì chờ chút để tôi thay đồ đã, ra khỏi phòng tôi đã!

Nói rồi Gia Duy đóng cửa lại và đi xuống tầng ngồi chờ nó ( Đùa thôi ! Cửa hỏng cmnr lấy đâu ra mà đóng )

Nó mở tủ quần áo ra, một đống quần áo chất đầy. Chà chà, biết chọn cái nào đây !?

Sau một hồu đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng nó cũng chọn được một bộ ưng í. Áo phông và quần jeans ngắn ( Again, mắt thẩm mỹ của con tác giả rất kém nên đừng phàn nàn ). Khoác ngoài là cái áo hoodie màu trắng. Rồi cuối cùng nó đeo một cái balô dây nhỏ màu đen.

Xong xuôi, nó đi xuống. Gia Duy chau mày hỏi nó:

– Làm gì mà lâu vậy nhóc !

– Sửa soạn tí thôi mà cũng phàn nàn hả !?: Dương Chi bĩu môi

– Rồi rồi, mau đi thôi !: Hắn giục nó

Cả 2 đều bắt taxi để đến khu công viên giải trí. Lúc này thì Dương Chi hào hừng kéo Gia Duy vào khu nhà ma.

Dương Chi khá hào hừng vì đây là lần đầu tiên nó vào nhà ma. Thường thì xem qua mấy bộ phim ma hay chơi qua game là quá tuyệt rồi. Giờ thì nó có thể trải nghiệm thực tế luôn.

Sau khi đứng xếp hàng dài thì cũng đến lượt của nó và Gia Duy.

– Nhanh lên nào !: Nó kéo Gia Duy vào trong.

Bên trong thì đậm chất kinh dị luôn. Vì đây là nhà gỗ nên không mấy lần đi mà có tiếng ‘cọt kẹt’ rùng rợn.

Mấy cặp đôi đi trước thì cứ bám dính với nhau như keo với hồ. Đã thế còn hét inh ỏi.

Còn Dương Chi thì lúc đều rõ hào hứng mà giờ lại không nói gì cả.

– Sao vậy ? Vừa nãy còn hào hứng quá mà: Gia Duy hỏi

– Chỗ này… Nhàm chán quá !

– Hả ? Vừa nãy còn hào hứng lắm sao thay đổi 180° thế !

– Chỗ này còn chưa bằng FNAF hay The House. Chán chết đi được. Phải chi có jump scare thì hay hơn… Phải rồi !: Đang nói dở dang thì Dương như nghĩ ra điều gì đó và nói

– Sao ? Phải rồi cái gì ?

– Anh cứ kệ tôi đi, tôi lên trước tí: Dương Chi nói.

Vì trong này khá tối nên Gia Duy khó lòng mà nhòn thấy khuôn mặt nham hiểm của nó.

Nó đi lên trước một đoạn, vừa đi vừa cười nham hiểm.

Nó ra trốn ở một và chờ cho đến khi có người đi tới. Theo những gì Dương Chi tính toán thì người tiếp theo đi đến sẽ là Gia Duy.

Bịch…Bịch…Bịch…Bịch

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, gần hơn nữa, …

Đến lúc ấy thì…

Bụp !

Nó nắm lấy cái chân, theo dự đoán. Người đó đã ngã.

Đang định đứng dậy cười Gia Duy một cái thì một giọng nói đã lán át điều đó.

– Cái quái gì vậy !?: Cái gì !? Đây đâu phải giọng của Gia Duy.

– Sao ông hậu đậu thế ! : Tiếp đến là giọng của một đứa con gái.

Chờ chút, Dương Chi chợt cảm thấy 2 cái giọng nói này rất quen, nó đã nghe ở đây rồi sao ?

– Minh Dương và Ngọc Linh ư ?: Dương Chi lỡ miệng nói

– Hả ? Sao biết tên tụi này ?: Cả hai đều phản ứng lại, vậy đúng là Minh Dương và Ngọc Linh thật rồi.

– Ê nhóc, đứng đây làm gì vậy ?: Từ khi nào, Gia Duy cũng bắt kịp cả bọn.

– Ha, trùng hợp thật nhỉ ? Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé !: Dương Chi nói

.
.
.
.

– Hai người đang đi hẹn hò phải không ?: Dương Chi hỏi bừa cái.

– Cái gì !!

– Bà nghĩ linh tinh gì vậy !?

Vừa hỏi xong phát là cả 2 liền phản ứng dữ dội. Đã thế còn đỏ mặt nữa chứ. Ara ~ Dễ thương vậy !

– Thế còn bà và anh Gia Duy thì sao ? Sao hai người lại ở đây ?: Giờ thì đến lượt Ngọc Linh hỏi lại 2 người.

– Hả ? Chỉ đơn thuần là đi-chơi thôi mà : Nó phũ phàng nói

– Gia Duy, anh ra đây nói chuyện với em tí: Bỗng Ngọc Linh chợt vẫy hắn

Cả 2 ra thật xa để nói chuyện.

– Bộ Dương Chi con này không có chút gì khi anh rủ nó đi hả ?: Ngọc Linh hỏi

– Mặt nó thì có chút hào hứng, thế thôi

– ‘ Thế thì số anh nhọ thật rồi Dương Gia Duy ‘ Chậc chậc chậc: Ngọc Linh chép miệng. Con bạn của cô chắc phải vô cảm lắm hay sao í !

Quay lại với Dương Chi và Minh Dương. Cả 2 bên chẳng ai nói với đối phương hay thậm chí quan tâm đối phương đang làm gì. Minh Dương thì đang uống cốc trà sữa còn Dương Chi thì đang nghịch đuôi tóc mình.

Đột nhiên, Dương Chi buột miệng hỏi :

– Ông thích con Ngọc Linh không?

Phụt !

Một phát, Minh Dương phun đống trà sữa trong miệng ra

– Ew, tự nhiên phụt đống trà sữa là sao !?

– Bà hỏi linh tinh gì vậy!!? Đương nhiên là không rồi !: Không mà sao phản ứng dữ dội thế.

– Chỉ hỏi thôi mà.

– Bọn này nói chuyện xong rồi, đi chơi thôi: Ngọc Linh từ lúc nào chen vào.

– Rồi đi thôi !

Cả lũ đi từ chỗ này sang chỗ kia, chơi chán chê mê mỏi.

Cả Minh Dương, Gia Duy và Ngọc Linh thì vẫn còn rất sung sức. Còn Dương Chi thì gần như cái giẻ lau bị vắt kiệt.

Bụp !

Vụng về, Dương Chi va phải ai đó.

– Xin lỗi, xin lỗi !: Dương cúi đầu xin lỗi rồi đuổi kịp 3 người kia.

– A! Bạn ơi, bạn làm rơi kìa: Chàng trai kia chưa kịp nói xong thì nó đã đi mất.

Chàng trai cầm cái thẻ học sinh lên và lẩm bẩm

“Mai Dương Chi
Lớp 10a3
Trường Thiên Vương ”

$pageOut $pageIn

Chap 32 :

ANH CHÀNG KHÓA TRÊN

Ngày hôm sau… Tại lớp 10a3

Dưới ánh nắng chan hòa bên cửa sổ, Dương Chi đang thảnh thơi sưởi ấm trong giấc mộng đầu giờ thì…

– Ê Dương Chi ! Mai Dương Chi !!

Giọng nói “oanh vàng” của Ngọc Linh vang lên phá tan mộng đẹp, cắt đứt mạch cảm xúc cái “phựt”.

– Hở… ? Có chuyện gì ?: Dương Chi lèm bèm hỏi.

– Hở hả gì ? Có người muốn gặp bà kìa !: Ngọc Linh chỉ ra phía cửa lớp, chép miệng: – Con này tốt số thật, gặp toàn trai đẹp !

Dương Chi bỏ ngoài tai lời cuối của Ngọc Linh, vuốt vuốt tóc rồi đi thẳng ra cửa lớp.

Đứng trước cửa là một chàng trai cao ráo, nếu so sánh thì nó chỉ cao đến ngực anh chàng này thôi. Gương mặt đẹp trai chuẩn “mỹ nam” của anh có lẽ còn hơn Gia Duy, thậm chí ngang cả Thiên Minh, thảo nào Ngọc Linh cảm thán như thế. Đôi mắt đen tuyền đầy bí ẩn nhưng làm Dương Chi thấy thật thân thuộc và ấm áp.

– Chào anh, anh tìm em ạ ?: Dương Chi lễ phép chào hỏi.

– Cái này là của em đúng không ?: Anh chìa ra tấm thẻ học sinh của nó.

– A! Thảo nào hôm qua tìm không thấy. Cảm ơn anh nha anh… À, anh tên gì nhỉ ?: Dương Chi mừng rỡ rồi chợt hỏi tên anh chàng.

– Anh là Nguyễn Anh Tuấn, lớp 12a5. Khi nào rảnh ghé lớp anh chơi nhé !

– Vâng !

Ngay sau câu vâng của Dương Chi, Tuấn bỏ đi luôn.

– ‘Anh ấy… Mình có cảm giác anh ấy thật thân thuộc ‘

– Trái Đất gọi Dương Chi ! Trái Đất gọi Dương Chi ! Mai Dương Chi nghe rõ trả lời !!: Ngọc Linh đập vai Dương Chi, kéo hồn nó về với xác.

– Á…! R – rõ !: Dựa theo phản xạ có điều kiện Dương Chi lập tức trả lời: … Con điên ! Đi về chỗ !

Dương Chi và Ngọc Linh nhanh chóng ngồi vào chỗ.

– Chắc kiếp trước bà phải tu thân dưỡng tính ghê lắm thì kiếp này mới gặp nhiều trai đẹp thế. Sao không thử cố thoát kiếp ế đi ??: Ngọc Linh đá đểu.

– Mị đếu cần bạn trai. Và than gì chồng mày ghen bây giờ !

Dương Chi khinh bỉ không thèm nhìn, cố ý nói to cho cái đứa ngồi ngoài nghe thấy.

– Cái gì ? Chồng á ? Chồng nào ? Ai là chồng ???

Ngọc Linh trố mắt hỏi lại. “Đứa ngồi ngoài” là Minh Dương nghe thấy mém nữa đánh rơi cái bút.

– Hai bạn ngại ngùng gì nữa, ai chẳng biết bọn mi yêu nhau !

– Đã bảo là không phải mà !!!:Như n lần khác, Minh Dương và Ngọc Linh nhanh chóng phản bác câu nói đó của Dương Chi.

– Rồi, đùa thôi mà. Tee-hee !

——————————————————

Cùng lúc đó tại lớp 11a4…

Thiên Minh giờ đang nằm ườn trên bàn, thấy vậy Gia Duy liền quay sang hỏi (Chuyển chỗ trong giờ)

– Sao nhìn mày chán nản thế ?

– À, chỉ là tao bỗng thấy lo vài điều thôi.

– Lo vài điều ư ?: Gia Duy nhíu mày nhìn Thiên Minh. Đây là lần đầu hắn thấy thằng bạn của mình lo lắng đó.

– Hồi bé thì tao không hay quan tâm vấn đề này nhưng giờ tao thấy lo cho con Chi lắm

– Dương Chi sao ?

– Nó là em gái nuôi tao, dù không phải em ruột nhưng tao quý nó lắm. Nếu một ngày nào đó, một người thân của nó về đòi nhận nó thì sao ? Liệu nó sẽ chọn tao hay họ ?: Thiên Minh nói, ánh mắt anh trở nên buồn rầu.

– Mày lo gì, chuyện đó không xảy ra đâu ! Họ đã cho nhóc ấy vào cô nhi viện thì nhận lại làm quái gì ? Vậy nên mày đứng có uy nghĩ lung tung nữa: Gia Duy đập vai Thiên Minh, để cho thằng bạn mình vứt đi suy nghĩ vớ vẩn đó.

3 tiết trôi qua nhanh rồi cũng đến giờ ăn trưa…

Cả 6 người họ đều ngồi vào bàn ăn, ai cũng rôn rả nói chuyện cho đến khi Dương Chi vẫy tay gọi to:

– Anh Tuấn, ở đây nè !

Cả 5 người họ đều quay đầu lại, trước mặt cả đám là anh khóa cuối hồi sáng.

– Oh ! Dương Chi đây hả ? Trùng hợp thật đấy !: Tuấn đáp lại: – Mà em đang ăn trưa với bạn, anh có đang làm phiền anh không ?

– Không sao đâu, nhỉ mọi người ?: Dương Chi quay sang hỏi

– À, anh cứ tự nhiên đi: Cả lũ ầm ừ một cái.

Tuấn ngồi xuống, rồi tự giới thiệu bản thân luôn:

– Anh là Nguyễn Anh Tuấn, học lớp 12a5

– Đây là anh Minh, anh trai nuôi của em. Ngọc Linh và Minh Dương, bạn cùng lớp của em. Chị Minh Châu, học cùng lớp với anh Minh. Và đây là Dương Gia Duy.

Một mình Dương Chi cướp hết phần giới thiệu của tất cả mọi người. Chưa kể việc nó nói hẳn ra Minh chỉ là anh trai nuôi của nó.

– Này, bà vừa nói với anh ấy anh Minh là anh trai nuôi bà đó: Ngọc Linh ghé sát tai Dương Chi và nói

– Không sao đâu !

– Mấy đứa quả thật là một nhóm bạn tốt nhỉ ?: Tuấn không để tâm mấy điều Dương Chi nói mà vẫn vui vẻ nói.

– Vâng ạ !: Dương Chi nói và nở một nụ cười thật tươi.

Thiên Minh phải rất ngạc nhiên khi thấy Dương Chi cười tươi như vậy. Từ đấy đến giờ anh chưa bao giờ thấy Dương Chi cười như vậy. Một nụ cười tươi và vô cùng ấm áp. Trong lòng anh thấy hơi ghen tị với Tuấn.

Dinh~Dong~

Tiếng chuông vào giờ vang lên, cả bọn đều đứng dậy và đi về lớp.

Lớp 12a5…

Trong lớp tự dưng xuất hiện một người “có vấn đề”.

– Mày bị tự kỷ hay sao mà cứ ngồi cười một mình vậy ???

Cả giờ thấy Tuấn cứ ngồi cười một mình như thằng bệnh nên đứa bạn ngồi cạnh anh “quan tâm thăm hỏi”.

– À không, tao chỉ đang vui thôi !: Tuấn trả lời, nơi đáy mắt hiện rõ ý cười, thậm chí là hạnh phúc.

– Sao ? Có chuyện gì ? Vui gì ghê vậy ? “Cưa” được em nào à ??

Lời vừa rớt khỏi mồm là anh ngay lập tức đã bị tra khảo.

– Làm gì có chuyện đó !: Tuấn lập tức phản bác: – Chỉ là…

– Chỉ là gì…???

– Tao đã tìm được em gái rồi !

$pageOut $pageIn

Chap 33 :

ANH TRAI

Sau khi học xong tiết 5, Dương Chi và Thiên Minh cùng nhau đi bộ về. Vừa dạo bước trên con phố quen thuộc anh vừa nói:

– Dạo này mày có vẻ hay quen nhiều người nhỉ ?

– Hả ? Ý anh là sao ?: Dương Chi quay đầu lại và nhíu mày hỏi lại. Nó có vẻ thấy hơi khó hiểu với câu hỏi của anh

– Là anh chàng khóa trên tên Anh Tuấn đó.

– Hả !? Anh ấy thì sao ?: Nó lại nhíu mày lần nữa

– Thôi, không có gì đâu.

Anh đành phải bỏ dở cuộc đối thoại với nó.

Ngày hôm sau, rồi sau nữa và nữa. Ngày nào Dương Chi cũng sang lớp Tuân chơi.

Hai người người ngày càng gắn bó với nhau hơn, thân nhau hơn.

Những người khác thì vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trái lại, Thiên Minh thì tỏ ra rất là khó chịu. Rất chi là khó chịu là đằng khác.

– Nè, chữ ‘tôi muốn giết người’ nè: Gia Duy nói và nhìn sang mặt thằng bạn mình.

– Ừ, nói nữa là tao giết mày đó !

– Uầy ! Hạ hỏa cái !: Gia Duy đang cố dập lửa không thì Minh phá cái trường này mất:- Thế đứa nào chọc tức mày vậy ?

– Không phải là chọc tức, chỉ là tao thấy hơi ngứa mắt thôi.

– Ai vậy ?: Gia Duy hỏi

– Là….: Trong phút chốc, Thiên Minh chợt khựng lại. Anh suy nghĩ mình có nên nói cho Gia Duy nghe không ?: – Thôi kệ đi:Cuối cùng lại không nói

Cùng lúc đó…

Hiện giờ nó đang ngồi nói chuyện với Tuấn ở sau trường. Cả 2 đang nói chuyện rất là vui vẻ.

– Anh đúng là một người thú vị đấy: Dương Chi nói và bật cười một cái

– Vậy hả ? Lũ bạn anh cũng nhận xét y như em đó !

– Eh ? Hay nhỉ ? Nhưng đúng là anh thú vị lắm đó. Em luôn có cảm giác anh như anh trai em vậy: Dương Chi dịu dàng nói.

Gió thổi nhẹ làm tung bay mái tóc đen tuyền của nó,để lộ một chiếc dây chuyền. (~ Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng ~)

Một cái dây chuyền bạc hình con mèo. Trong phút chốc, đồng tử của Tuấn căng ra nhìn nó.

– Cái dây chuyền bạc này…em lấy ở đây vậy ?: Tuấn hỏi

– Cái này á ?: Dương Chi nâng cái dây chuyền lên:- Nếu nhớ không nhầm đây là món quà mà gia đình cũ của em đưa cho em.

– ‘ Vậy đúng là em rồi ‘ Nè, Dương Chi…

– Gì vậy ?

– Anh nói điều này nghe hơi vô lí nhưng em cứ nghe đi đã.

– Anh cứ nói đi: Dương bắt đầu thấy Tuấn hơi lạ lạ nhưng nó vẫn giỏng tai lên mà nghe.

– Anh nghĩ anh chính là anh trai ruột của em.

– Hả ? Anh nói gì cơ ? Anh đúng là có khiếu hài hước thật đấy !: Dương Chi nghĩ rằng đây chỉ là câu đùa của Tuấn

– Anh không nói đùa đâu: Tuấn nghiêm túc nói.

– Làm gì có chuyện đó được, chúng ta còn chẳng có mối quan hệ gì ngoài bạn bè đâu.

– Chiếc vòng đó, nó chính là minh chứng duy nhất chứng minh chúng ta là anh em.

Tuấn chỉ tay vào cái dây chuyền của Dương Chi.

– Hả ?: Dương Chi trố mắt nhìn Tuấn, giờ nó cũng không biết phải làm gì nữa.

– Có vẻ nó hơi khó hiểu với em nhưng anh sẽ giải thích rõ ràng.

Dương Chi chỉ nhẹ gật đầu một cái chứ không nói gì cả.

– Mọi chuyện đều bắt đầu từ 12 năm trước…

“Sau khi sinh em ra, cả nhà đã rất vui mừng. Ba và mẹ đều rất yêu thương em. Anh thì phải nói là khá ghen tị với em đó.

Mẹ bắt đầu đi làm trở lại. Mọi chuyện rất bình thường trong 2 năm yên bình đó. Nhưng những ngày tiếp đó, tối nào mẹ cũng về muộn, hay nhắn tin nhiều hơn và hạn chế tiếp xúc với bố.

Ba từ xưa là người hay đa nghi nên kết luận mẹ đi ngoại tình. Rồi nói rằng em là đứa con của mẹ với người khác.

Ba và mẹ lúc đó cãi nhau nhiều lắm. Vậy là ba đuổi em và mẹ ra khỏi nhà và đồng thời li dị luôn. Đó là lí do em họ Mai còn anh họ Nguyễn.

Nhưng trước khi rời khỏi nhà, anh đã lén đưa cho mẹ một cái dây chuyền hình con mèo và bảo hãy cho em đeo nó. Lớn lên anh sẽ đi tìm em nhờ nó.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó. 3 tháng sau, bố nhận được tin mẹ đang ung thư gan. Đã vậy còn là giai đoạn cuối.

Nhưng lúc đó đã quá muộn, mẹ đã qua đời. Sau khi mẹ chết, bố đã đưa em vào cô nhi viện”

– Mọi chuyện là như vậy đó: Tuấn nói sau khi kể một tràng.

– Em vẫn không thể tin được: Dương Chi từ bé đã là đứa cố chấp nên Tuấn hiểu chứ.

– Vậy thứ này làm em tin chứ !

Tuấn rút ra túi quần một tấm ảnh.

Tấm ảnh này đã được Tuấn giữ 10 năm nay rồi.

Bên trong là hình ảnh của một gia đình ấm cúng, hay là đã từng.
Bố,mẹ và một người anh trai. Đây là một gia đình mà nó chưa từng biết đến.

Nhưng Dương Chi cũng sớm ra một ai đó trong tấm hình. Một cô bé tầm 2 tuổi với mái tóc đen dài quá vai tí.Nước da trắng trẻo. Đôi mắt to và tròn màu đen như hai hạt nhãn. Cô bé mặc một chiếc váy đen dài quá đầu gối tí.

– Đây là em mà.

– Đúng vậy đó là ảnh gia đình của chúng ta đó

– Vậy,…anh là anh trai thật của em sao…: Dương Chi nói với chút nghi ngờ.

– Đúng vậy đó.

– Ha: Nó cười nhạt một cái rồi nói tiếp: – Chắc người thường nhận được gia đình mình chắc vui lắm. Nhưng điều này không có nghĩa em sẽ về sống với bố và anh đâu. Và mong anh cũng đừng kể cho bố nghe chuyện tìm được em. Chưa phải lúc thích hợp đâu. Vậy từ nay về sau mong anh giúp đỡ, anh-hai!

————————

Sory vì đăng muộn nha mấy chế. tại sáng nay trường mị có hội chơi, ham chơi quá nên quên mất luôn. không liên quan, natsumi kia sao ngươi dám về trước !

$pageOut $pageIn

Chap 34 :

CAFE, LATTE VÀ CAPPUCHINO

Tại quán “LUCKY AND LOVE”, mọi ngày thì nơi đây sẽ yên tĩnh đến lạ thường nhưng hôm nay thì không.

Hôm nay quán thực sự rất ồn ào và vui vẻ, đôi bận vang lên tiếng cười đùa của 7 người họ.

Tiếng cười còn lấn át cả tiếng đài radio phát đi phát lại bản tấu violin.

– Không ngờ hai người lại là anh em đấy !: Vừa hạ cốc latte xuống, Minh Châu ngạc nhiên nói (Vâng, nhân vật lâu ngày mới xuất hiện lại)

– Thì em cũng đâu có ngờ đâu: Dương Chi nói, nhẹ đưa cốc capuchino chạm môi và nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.

– Nhưng anh thực sự rất vui khi tìm lại được đứa em gái thất lạc bấy lâu nay của mình. Đã vậy nó còn có nhữmg người bạn rất tuyệt nữa chứ !: Tuấn nói và nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê của mình.

Cà phê tuy đắng nhưng nó lại mang tính kích thích đến thần kinh con người.

Latte khá là ngọt mang nghĩa nhẹ nhàng.

Còn cappuchino thì là sự kết hợp của cà phê và sữa. Hòa trộn giữa đắng và ngọt nhưng vô cùng tinh tế.

3 thứ nước uống này là thứ mà nãy giờ họ cùng ngồi nhâm nhi, uống với nhau.

Sau một hồi trò chuyện từ trên trời dưới biển xong thì mọi người tạm biệt nhau.

Chỉ còn lại mình Dương Chi và Gia Duy.

Âm thanh yên tĩnh chìm trong bản tấu violin. Nhẹ nhàng, trầm bổng, du dương.

Đó là những gì Dương Chi suy nghĩ khi đang lắng nghe bản hòa tấu này.

– Hay quá nhỉ ?: Phá tan âm thanh yên tĩnh là câu nói của Gia Duy.

Nó hơi nhíu chân mày tí rồi lại giãn ra. Nó nhìn Gia Duy với ánh mắt ‘Đừng có phá mạch cảm xúc khi nghe nhạc của tôi’

Thấy thế thì hắn cũng thôi luôn. Chứ nói tiếp chắc bị Dương Chi cho mấy cú vào bụng (bị thế người thường có thể sớm vô viện)

Sau khi kết thúc bản hòa tấu và cái radio bắt đầu lặp đi lặp đoạn cũ thì Dương Chi nhẹ nhàng nói:

– Anh vừa nãy nói gì hả ?

– Quên luôn rồi, cái ánh mắt của nhóc làm anh quên mất tiêu rồi.

– Ánh mắt nào ? Cái ánh mắt trìu mến đó hả ?: Nó hồn nhiên đáp lại.

-Thôi thôi, bỏ qua đi. Nè,…

– Gì hả ?: Dương Chi nhẹ ngẩng đầu lên tí và bắt gặp ánh mắt của Gia Duy.

Một ánh mắt dịu dàng, trìu mến và vô cùng ấm áp.

– Anh có ý gì hả ? : Nó nghi hoặc nhìn hắn, sống lưng rờn rợn. Hình như có gì đó sẽ xảy ra.

– Chậc, nhóc không hiểu hả ? Anh thực sự t…

Leng keng ~

Gia Duy chưa nói xong thì có người phá đám

– Chậc: Gia Duy chẹp miệng tỏ thái độ.-‘Tên nào phá đám vậy!?’

Người bước vào là một chàng trai cao tầm trung, diện mạo cũng bình thường mặc áo sơmi trắng quần bò đen.

Nó chợt ngước mắt nhìn chàng trai với ánh mắt hứng thú. Gia Duy lại nhíu mày nhìn nó. Rồi sau đó nhìn sang tên kia.

Tên đó có gì mà Dương Chi nhìn kinh vậy ?

– Không biết anh ấy mua giày ở đâu vậy ?: Dương Chi nhìn vào chiếc giày của tên vừa này đi qua.

Chậc, vậy mà hắn cứ tưởng.

– Nhóc thích giày hả ?: Gia Duy hỏi nó

– Ừm: Dương Chi nhẹ gật đầu cái

– Sau này nếu thích anh mua cho một đôi, nhưng đừng nhìn người ta vậy, kì lắm đó.

– Thật hả ?

– Thật luôn, anh đây đâu nói đùa.

– Cảm ơn nha !: Nó nói và cười nhe răng để lộ răng khểnh.

Phải nói mặt Gia Duy lúc này hơi đỏ tí, tim đập nhanh hơn. Nhóc à, em làm tôi bối rối thật đấy.

Để tránh Dương Chi phát hiện hắn đỏ mặt, Gia Duy liền chọc nó:

– Mà phải nhỉ, nhóc chắc phải mua giày đế cao thì mới có thể ngẩng cao đầu sánh bước với anh nhỉ. Dù gì nhóc cũng chỉ là một đứa lùn thôi mà: Hắn nói và dí đầu Dương Chi xuống ý chỉ nó lùn

Nhân tiện nói luôn, Dương Chi là đứa thấp nhất trong cái nhóm 7 người này. Nó chỉ cao đúng 1m54 thôi. Đó là lí do nhìn nó nhỏ con nên nhiều người bắt nạt nó chăng ?

– Hả !? Đá anh phát bây giờ: Nó nói và đá một phát vào chân hắn. Nói đá phát chứ đá thật luôn nè.

– Rồi, anh đùa thôi mà: Hắn nói và ôm lấy cái chân tội nghiệp của mình.

– Lần sau anh cứ thử đùa kiểu trêu ngươi tôi nữa đi. Tôi cho anh đi gặp Diêm Vương bây giờ: Nó liếc cái cảnh báo Gia Duy

– Rồi: Hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại

Thời gian còn lại thì Dương Chi và Gia Duy cùng nhau ngồi nói chuyện và uống cappuchino.

Và bản hòa tấu violin vẫn cũ lặp đi lặp lại trên cái đài radio đó

———————————-

Sorry các bạn, mãi mới ra chap mới được. dạo này kiểm tra nhiều quá nên mình không có thời gian viết truyện cộng thêm việc sa ngã vào bài bạc làm con tác giả thêm lười. xin lỗi nha.

Tạm thời thì cho mấy chap bình yên đã, sau này sóng gió thế nào thì sau hẵng tính.

Không liên quan nhưng teppi, sáng nay mày bị tao trêu đó. Câu tao sẽ hôm đăng truyện vào hôm nay là nói thật. câu không đăng mới là nói dối. teehee !

Cá tháng tư vui vẻ nha các bạn !

$pageOut $pageIn

Chap 35 :

TÂM TƯ CỦA MINH CHÂU VỀ CHÀNG TRAI CÙNG LỚP

Lời kể của Minh Châu…

Nằm trên chiếc giường êm ái của mình, tôi chợt tỉnh giấc. Aaaii, lại nữa rồi, từ cái ngày tôi gặp cậu đến giờ, đêm nào tôi cũng mơ giấc mơ đó.

Giấc mơ về cái ngày tôi gặp cậu.

Đã 1 năm rồi nhỉ, Hoàng Thiên Minh …

– Mình là Nguyệt Minh Châu, mong được các bạn giúp đỡ!

Tôi đứng trước bục giảng, tự tin giới thiệu bản thân một cách rõ ràng, dõng dạc.

Nhìn xung quanh cả lớp 1 lần, những gương mặt này sẽ là bạn học của tôi trong 2 năm tới hả ?

Rồi tôi để ý đến cậu bạn bàn cuối cùng. Cậu ta đang chuyên tâm xây lâu đài bằng bộ bài.

Cái gì vậy ?

– À, cô ơi ? Em ngồi đâu vậy ?: Không để tâm cậu ta làm gì, tôi quay sang hỏi cô chủ nhiệm chỗ ngồi của mình.

– Cạnh bạn Thiên Minh ấy, bên cạnh còn chỗ trống đó.

Thiên Minh ? Ai vậy ? Người duy nhất tôi nhìn thấy lúc đó là cái cậu bạn đang “xây lâu đài”.

– À, bạn nào hả cô ?

– Bạn đang ngồi “xây lâu đài” í. Kia kìa.

Eh ? Cô chỉ thẳng vào cái cậu ngồi bàn cuối. Đùa nhau à ?! Là cậu ta hả ?!

Tôi khá là lưỡng lự lúc đó, tự nhiên ngồi cùng bàn với tên “lâu đài bài”.

Tôi lững thững bước xuống bàn cuối. Thả cặp xuống đất, ngồi xuống rồi quay sang lịch sự chào cậu ta.

– Mong cậu giúp đỡ !: Tôi vui vẻ nói.

Ầy, nhưng điên máu là cậu ta chẳng thèm để ý tới tôi, thản nhiên quăng một cục bơ to đùng. Thật sự tôi thấy cậu ta rất chi là “lemon question”.

Thôi thì tôi cũng bơ cậu ta luôn.

Mấy tiết đầu cứ thế trôi qua, và tôi kết luận vài điều:

– Cậu ta là một tên bất cần đời. (cả lớp đều học bài, riêng cậu ta thì ngồi tiếp tục sự nghiệp cao cả là cái-gì-thì-biết-rồi-đấy)

– Dù bất cần đời vẫn là hotboy. (tôi rất mẫn cảm với âm thanh to như loa phóng thanh bên tai, và hơn chục đứa con gái vây quanh cái bàn này cũng đủ khiến tôi nổ đom đóm mắt thủng cả màng nhĩ rồi. Ầy, nói thật nhé, cứ như đám ruồi vo ve bên bãi **** ấy, và vì tôi đã sớm rời khỏi đó rồi nên đừng lôi tôi vào !)

2 tiết cuối thì cậu ta bỏ đi đâu luôn. Đùa chứ cậu ta cúp đấy hả !?

Thế mà cả lớp vẫn cứ thản nhiên như không là sao ?

– Lớp trưởng, Thiên Minh đâu rồi?

– Cậu ấy chắc lại cúp đi đâu rồi thì phải: Cô bạn lớp trưởng cứ thế mà trả lời.

What !? Cái hợi gì, cúp học sao thản nhiên vậy !?

– Cậu ấy luôn đạt thành tích cao nhất khối nên cậu ấy hay cúp lắm.

Thành tích cao nhất khối ? Cậu ta là thần linh thánh địa từ trời rơi xuống hả !?

“Hot boy bất cần đời học giỏi” tôi tạm gọi thế.

Thảo nào gái bu cậu tạ lắm thế. Mà quan tâm cậu ta chỉ tổ đau não, tôi bỏ qua và lết về chỗ ngồi.

Cho đến khi…

Píu !

Một mẩu giấy đang bay đến chỗ tôi với “vận tốc bàn thờ”.

Đùa thôi, vận tốc bình thường đó. Không thì thánh mới bắt được hả?

Tôi giơ 2 ngón tay để chờ lúc mẩu giấy bay đến thì bắt luôn !

Nhưng đời không như mơ, tôi đã không bắt trúng mà lại bị mẩu giấy đập cái vào trán.

Ui da! Đau quá ! Tôi nhẹ xoa dịu cái đau của trán mình.

Đứa qué nào bắn vậy ? Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh lớp.

Một cậu bạn ngồi bàn 2 đang nhìn tôi và chỉ vào mẩu giấy, ý chỉ tôi đọc nó.

Tôi mở tờ giấy ra, điều đầu tiên tôi phán là : “chữ tên này xấu quá”

Còn về nội dung thì: “ra sau trường”

Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta, ý gì vậy?

Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của tôi, cậu ta mở to mắt như đang cầu xin tôi.

Từ bé tôi không giỏi từ chối nên tôi đành cúi đầu chấp nhận.

– Em xin phép cô em xuống phòng ý tế tí, em hơi mệt ạ: Xin xuống phòng ý tế là cách tốt nhất.

Sao không là xin đi vệ sinh hả ? Vì nhà vệ sinh ở bên trái còn sân sau lại ở bên phải. Nên lựa chọn đi xuống ý tế là cách tốt nhẫn dẫn đến good ending (chị này là game thủ)

– Bạn nào đi xuống cùng Minh Châu đi: Cô giáo nói

– Dạ, không cần đâu ạ: Cô rất tốt nhưng em rất tiếc, em không cần partner để đi xuống phòng ý tế đâu.

– Nhưng em đang mệt mà, nhỡ làm sao thì ai lo.

Cô à, em đâu bị chết rồi mất xác đâu mà cô lo kinh thế

– À….

– Để em đưa bạn ấy xuống cho.

Chưa biết nên ứng phó thế nào thì cậu bạn lúc nãy đã đứng lên nói thay tôi.

– Vậy thì Gia Duy đưa bạn xuống phòng ý tế nhé !

– Vâng !: Cậu bạn tên Gia Duy đáp lại một cách rõ ràng.

Nói rồi cậu ta dẫn tôi đi, đến đoạn cầu thang thì cậu ta khựng lại và nói với tôi:

– Từ đây cậu cứ đi xuống căn tin, đằng sau là sân sau.

– Sao cậu lại bảo tôi đi ra sân sau

– Cứ đi đi thì biết.

Câu nói của cậu ta làm tôi rất là tò mò. Nhưng tôi đành pass và đi tiếp.

Mò đến được sân sau, tôi hoàn toàn choáng ngợp trước nơi đây.

Cây cổ thụ nghìn năm với những chiếc lá xanh đang chuyển thành màu vàng. Làn gió nhẹ thổi qua.

Đây là phim Hàn Quốc hay sao mà khung cảnh vi diệu vậy ?

Dưới gốc cây cổ thụ là một người con trai.

Đây có phải mấy cái truyện ngôn tình khi nữ chính gặp nam chính của đời mình không ?

Tôi lại gần cái cây, chàng trai ngồi dưới gốc cây là…

Đù, là thằng cha “xây lâu đài”, khá thất vọng nên tôi trút dẫn vào cái cây.

– Ai phá giấc ngủ của ta vậy !?

Vậy là tên kia liền phản ứng phát luôn

– Có vấn đề hả ?: Tôi nói

Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi với sát khí nguy hiểm, hình như tôi đã đúng vào tổ ong rồi phải !?

– Bọn con gái đúng là lũ phiền phức!: Cậu ta chẹp miệng tỏ thái độ.

– Hả !? Cái gì mà con gái là lũ phiền phức hả cái tên “xây lâu đài”, “hotboy bất cần đời”,!#$%&&**/,….

Tôi liền tiện xả hết một tràng vào tên kia. Cậu ta thì nghệc mặt ra nhìn tôi.

Phì !

Cậu ta bật cười một cái. Tôi giờ cũng nghệc mặt luôn. Không có ý tôi hám zai nhưng cậu ta giờ như soái ca vậy.

– Xin lỗi, cậu làm tôi thấy buồn cười quá.

Câu nói của cậu nhanh chóng kéo tôi về thực tại. Giọng hơi ồm ồm nhưng rất ấm áp.

– Lúc đầu tôi nghĩ cậu thuộc dạng hám trai nên mới cô xa cách như không ngờ cậu cũng thú vị đấy chứ. À, mong từ nay về sau chiếu cố nhé.

Hoàng Thiên Minh giơ tay ra ý bắt tay thân thiện. Tôi cũng bắt lấy nó. Bàn tay thô ráp , to lớn và ấm áp làm tim tôi như đập lỡ một nhịp.

~ End flashback.

Aiiz, Hoàng Thiên Minh – cậu là người đầu tiên khiến tôi bối rối như vậy đó

$pageOut $pageIn

Chap 36 :

Ê NGỌC LINH, MÀY NGHĨ SAO VỀ TÊN MINH DƯƠNG ?

Tại căn phòng nhỏ với tông màu toàn màu đỏ “hấp diêm” con mắt.

Cô gái với mái tóc đỏ vẫn đang trong giấc ngủ yên bình của mình.

Thì…

Rầm ! Cánh cửa văng ra khỏi bản lề. (MDC: Haha ! Trả đũa thành công !)

– Con này, mày tính phá nhà tao hả ? Tao không phải đại gia như mày đâu mà có tiền sửa đâu !

Nhanh chóng, Ngọc Linh ngồi dậy và chửi Dương Chi một cái.

– Aha ! Thôi thì tao trả tiền tu sửa cái cửa vậy !

– Thế đến đây làm gì hả ?

– Đi chém gió uống trà chanh đi !

Nó hào hứng nói còn Ngọc Linh đen kịt cái. Con thần kinh này đến phá giấc ngủ của bổn nương vì muốn đi chơi.

– Con này !: Ngọc Linh nói và lấy tay bóp khuôn mặt Dương Chi

– Ékkk ! Em sai rồi mong bổn nương tha tội !

Ngọc Linh bỏ tay ra khỏi mặt nó và nói:

– Đành nào mày cũng gọi tao dậy rồi thì đi thôi.

Với cái giọng điệu chán nản, Ngọc Linh vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay đồ.

Thay xong thì cả 2 phóng bằng xe đạp điện của Linh đến một quán chuyên bán trà chanh.

– Cho chúng em hai cốc trà chanh ạ !: Dương Chi gọi nước.

Một lát thì chị phục vụ mang ra 2 cốc trà chanh tươi mát.

Trà chanh là thứ nước uống nó thích nhất, đương nhiên là sau Cappuchino. Căn bản thứ đồ uống này rất là mát, uống rồi ta lại muốn uống thêm nữa.

Dương Chi thì hí hửng uống cốc trà chanh của mình. Trái lại, Ngọc Linh thì không thèm động vào cốc trà chanh mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cái cảnh đẹp bên ngoài tấm kính.

– Trái Đất gọi Ngọc Linh ! Trái Đất gọi Ngọc Linh !

Dương vừa gọi vừa hua hua cái tay mấy cái trước mặt để kéo “Ngọc Linh về Trái Đất”

– Hả ?: Ngọc Linh giật mình cái

– Nãy mày như là người trên mây vậy ? Bộ có chuyện gì khiến mày phiền lòng hả ?

– Không biết nữa: Ngọc Linh chán nản thở dài cái.

– Vậy để con bạn tốt bụng này giải tỏa tâm trạng cho mày !: Dương Chi ưỡn ngực lên nói.

– Rồi rồi: Ngọc Linh nói rồi uống một ngụm trà chanh.

– Ê Ngọc Linh, mày nghĩ sao về Minh Dương ?

Phụt !

Một phát, Ngọc Linh phun hết đống trà chanh trong miệng vào hết mặt Dương Chi. (MDC: Lần trước là Minh Dương, lần này là Ngọc Linh. Sao số tôi nó nhọ vậy)

– Mày…nói..c..cái..quái..gì…vậy?!

Ngọc Linh lắp bắp nói.

– Mày nghĩ gì về Minh Dương ?: Dương Chi hỏi lại và đồng thời cầm tờ giấy lên lau khuôn mặt vừa bị phun vào của mình.

– À…… Bình thường thôi: “À” một lúc thì Ngọc Linh nói.

– Bình thường là kiểu gì ?: Dương Chi nhổm người và dí sát khuôn mặt đa nghi lại gần, hỏi.

– Thì….

“Có thể tạm gọi người này là bạn của mình. Là một đứa con trai nên đôi lúc 2 bên cũng nên giữ khoảng cách.

Là một người mày coi là tin tưởng nhất.(MDC: Mày tin tưởng nó còn hơn tao hả ? *le tổn thương*)

Chắc đây là cái mà người ta gọi là bạn thân là con trai nhỉ ? (MDC: Tao tưởng tao mới là bạn thân mày) (T/g: Lỗi lặp từ)

Tao không biết phải nói nữa. Nó như một khối rubik bị đảo lộn các mặt í, rối kinh khủng ! Phải nói là bối rối vler (MDC: Ai đó kiếm cho nó Psyduck đi !)

Cậu ta có mùi thơm lắm, mùi bạc hà đầy nam tính. Có lần cậu ấy ngủ quên, tao liền sờ thử vào tóc cậu ấy, phải nói là mềm với mượt như tóc con gái vậy (T/g: Lúc đầu tính ghi lông chó nhưng thế hơi tổn thương thằng nhỏ) (MDC: Mày biến thái kinh vậy !?. T/g: Giống con này này)

Đã vậy cậu ta cũng có mấy cái công dụng hay đấy chứ ! Cậu ấy có thể cùng tao thâu chuyện từ tiết 1 đến tiết cuối, mày chỉ giỏi trốn tiết bỏ tao lại ! Những lúc tao buồn cậu ấy còn làm bao đấm cát cho tao nữa mới hay ! (MDC: Bất công ! Mình đấm phát nó đấm lại nhiệt tình luôn, thế mà con này thằng này chẳng làm gì cả ) Và còn nữa, cậu ấy nhiều lúc còn đãi tao ăn xả láng cơ ! (MDC: Bất công ! Quá bất công !!)

Nhưng có điều này tao luôn cảm thấy rất chi khó chịu! Cứ có đứa con gái tính ra bắt chuyện với cậu ấy tao chỉ muốn đấm bọn nó hết một cú cho nó đã tay thôi….”

– Tạm thời thì tao chỉ có thể tuôn ra từng ấy thôi: Ngọc Linh chốt lại

Còn Dương Chi á ? Đơ toàn tập luôn, con bạn của nó tuôn một tràng cảm xúc. Mà phải nói là quá trong sáng để Dương Chi có thể tiếp xúc được.

Nó đứng dậy và vỗ vai Ngọc Linh cái:

– Mày đúng là nước trong không đáng để đục

– Hả ? Vậy là có ý gì !? Móc xói nhau hả ?

– Thôi đi về nào !

Cả Dương Chi và Ngọc Linh đứng dậy trả tiền và đi về.

Đi được một đoạn thì một cái bóng cao cao lại gần và vỗ vai Dương Chi:

– Chị có phải Mai Dương Chi không ?

—————————————

Vậy là nhưng chương bình yên kết thúc tại đây, lại thêm nhân vật xuất hiện rồi !

$pageOut $pageIn

Chap 37 :

PHI CÔNG TRẺ LÁI MÁY BAY BÀ GIÀ

– Chị là Mai Dương Chi phải không ?: Cậu hỏi.

– Ừ: Dương Chi đáp lại và nhìn cậu ta từ đầu xuống chân.

Đồng phục trường cấp II Chu Văn An. Tức là còn là học sinh cấp II hả ?

Dù thế nhưng cậu ta cao hơn nó tận một cái đầu. (Tất nhiên rồi, không có đứa con trai cấp II nào thấp như chị đâu)

Cậu ta có khuôn mặt ưa nhìn đấy chứ, nhưng tiêu chuẩn của Dương Chi cũng cao lắm chứ bộ nên cậu nhóc đó chỉ thuộc dạng bình thường thôi.

Nhưng là học sinh trường Chu Văn An thì hẳn cậu ta cũng học giỏi lắm nhỉ ?

– Tìm chị có việc gì ?: Dương Chi hỏi.

– Em thích chị từ lâu rồi ! Xin hãy hẹn hò với em !

Cậu ta như cố tình hét to cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy. Đây là cái loại chuyên đi tỏ tình công cộng mà gây chú ý cho đối phương khó lòng từ chối nhỉ ?

Dương Chi chau mày nhìn cậu ta, nó quay sang nhìn Ngọc Linh ý chỉ ‘Mày đi trước đi’. Ngọc Linh hiểu được nên lặng lẽ về trước.

– Chúng ta ra chỗ nào kín đáo để nói chuyện chứ ?: Dương Chi đề nghị rồi hướng mắt chỗ cà phê gần đó

– Vâng !: Cậu ta chỉ lễ phép đáp lại. Học sinh trường Chu Văn An gương mẫu thế !

Chọn chiếc bàn ngay cạnh cửa kính, dương Chi và cậu ta ngồi xuống.

– Quý khách dùng gì ạ ?: Chị phục vụ hỏi

– Cho em một cốc nước cam, chị uống gì ạ ?: Cậu ta đáp rồi sau đó quay sang hỏi Dương Chi

– Cappuchino.

Sau đó thì chị phục vụ cũng lui về để cho cái bầu không khí thêm ngột ngạt.

– À….

– Tên.

Cậu ta tính bắt chuyện truớc thì bị Dương Chi chặn họng.

– Gì ạ ?: Cậu ta ngớ mặt ra đờ đẫn nhìn nó

– Tên cậu là gì ?: Dương Chi nhíu mày và hơi gằng giọng

– À, em tên là Quốc Tiến, Đặng Quốc Tiến ạ.

Chân mày của Dương Chi giãn ra, tiếp đến nó lại hỏi:

– Thế lí do nào mà cậu thích tôi vậy ?: Vừa hỏi Dương Chi vừa chống tay lên cằm.

– À, em thấy chị là một người tốt bụng, dễ thương, xinh xắn và chị rất hòa đồng.

– ‘Thật sự là cậu ta làm mình thấy chán lắm í. Cua gái kiểu hồn nhiên nai tơ quá đó’ Nhưng rất tiếc…tôi không quen cậu, biết cậu. Vậy nên, tamh biệt.

Nói rồi Dương Chi đứng dậy và tính đi về thì…

– Đợi đã: Tiến nắm lấy cổ tay Dương Chi.

– Gì nữa !?: Giờ thì hơi bực mình rồi đấy.

– Em sẽ theo đuổi chị bằng được, nên hay đợi em !: Câu nói đó có chút gì đó khá chân thật nhưng đáp lại nó thì rất phũ.

– Rồi rồi, thất bại vui vẻ nhé: Nó vẫy tay cái rồi bỏ về.

Sáng hôm sau,…

Khác với mọi hôm thì hôm nay Dương Chi dậy hơi muộn tí, có lẽ anh hai đã đi rồi cũng nên. Mặc bộ đồng phục nghiêm chỉnh, nó bỏ ăn sáng và chạy đến trường luôn

Đi gần đến cổng trường thì nó thấy mọi người đang bu lại rất nhiều. Có chuyện gì vậy ? Người sao hỏa xuống Trái Đất hả ?

– Có chuyện gì vậy ?: Dương Chi lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn mà chen qua đám đông.

– May quá, mày đây rồi: Đột nhiên một bàn tay đập nhẹ vào vai nó.

Dương Chi giật mình quay đầu lại. Haiz, thì ra là con bạn chí cốt của nó.

– Sao mọi người bu lại chỗ này làm gì vậy ?: Nó hỏi

– Nhìn đằng kia thì biết.

Nói rồi, Dương Chi ngẩng mặt lên một góc 90° và đập vào mắt nó là..

Cái cậu học sinh cấp 2 vắt mũi chưa sạch hôm qua.

– Sao cậu ta lại ở đây: Dương Chi không biết phải nói gì thêm nữa. Hôm qua tưởng cậu ta nói guỡb cho vui ai dè làm thật nè.

– Cậu ta được 30 phút rồi đó. Cứ hét đòi mày làm bạn gái bằng được đó.

– Hả ? Thế sao bảo vệ không đuổi cậu ta ra: Nó nói và đồng thời đưa mắt tìm bác bảo vệ “yêu dấu”

– Bác bảo vệ còn đang khá hưởng ứng là đằng khác í.

Why !? Tại sao cả thế giới lại quay lưng với Mai Dương Chi này hả ? Tại sao !?

– Tao thấy mày cho cậu ta một cơ hội đi. Có chết ai đâu mà lo: Cái Linh bên cạnh thì không ngừng dụ dỗ nó.

Những lúc thế này mới biết đứa nào là bạn.

– Chậc: Nó chẹp miệng tỏ thái độ một cái rồi miễn cưỡng bước lên.

Mọi người xung quanh thấy vậy cũng lùi ra cho Dương Chi đi, giờ thì không khí thực sự ngộy ngạt. Vừa nãy hô reo vui lắm mà, sao không hô nữa đi ?!

– Chị đồng ý làm ngưòi yêu em chứ ?: Tiến hỏi

Là đây sẽ là giây phút mà nó sẽ cực kỳ đắn đó trước có hay không.

– ‘Giờ từ chối thì cậu ta bị nhục mặt lắm mà đồng ý chẳng khác gì mình công khai rằng đây là phi công trẻ lái máy bay bà già. Trong khi đó mình không thích mà không ghét cậu ta. Aizz… Tính sao đây !?? ‘ : Dương Chi cắn môi suy nghĩ.

Quay sang nhìn Ngọc Linh với ánh mắt cầy cứ và đáp lại là ánh mắt ‘Cứ tiếng tới đi bà già’

Quân khốn nạn ! Trả lời thế mà được hả !?

– Câu trả lời của chị là gì ?: Có vẻ Tiến không chờ đợi thêm được nữa.

– Tôi…: Nó ngân dài từ ‘tôi’ ra:- Tạm cho cậu một ngày hẹn hò với tôi vậy.

– Yolo ! Yeah !

Đám đông xung quanh hò hét như đang có lễ hội. Còn Tiến thì xúc động quá đến mức chạy ra ôm Dương Chi cái và bị phũ phàng đẩy ra.

Nhưng từ đằng xa, một ánh mắt buồn rầu đang nhìn nó

________________________________

Lâu rồi không gặp các bạn trẻ! Con au trẻ trâu đây ! Sory đã để các bạn chờ dài cổ mới có chap mới. Sắp tới phải thi nên không dành nhiều thời gian cho đứa con này nên các bạn thông cảm nha !

#cúđêm #hơn1hsáng

$pageOut $pageIn

Chap 38 :

ĂN TÁT CÓ ĐAU KHÔNG ?
(T/g: Đương nhiên là đau rồi hỏi ngu thế *đứa từng bị ăn tát*)

Sau vụ tạm thời đồng ý việc đi chơi với Tiến thì Dương Chi luôn bị người khác bàn tán.

Vâng, thằng trẻ trâu mới cấp 2 đi tỏ tình với bà chị cấp 3. Không bị bàn tán mới lạ.

Sáng hôm sau…

Mới 5h sáng nó đã dậy, căn bản nó hơi lo cho buổi hẹn với Tiến. Thì không lo mới lạ, hẹn hò với thằng nhóc kém mình 1 tuổi đó.

Dương Chi sau khi đánh răng rửa mặt thù mở tung cái tủ quần áo ra. Phân vân không biết chọn gì.

Ờ thì Dương Chi không thích người ta nhưng phải nể mặt cậu ta cái.

Mặc cái gì đây ? Đó là câu hỏi đang mắc kẹt trong đầu Dương Chi.

Sau một hồi tính toán suy tư thì cuối cùng nó cũng tìm được một bộ cho là vừa nhất. Áo lụa đen cổ tròn xẻ sâu với tay áo ngắn. Cái quần jeans dài ngang đùi. Và cái giày bata trắng cao cổ.

Lựa xong quần áo thì Dương Chi đi đến điểm hẹn mà Tiến nói.

Có cẻ cậu ta đã đến từ trước thì phải. Bên cạnh Tiến là 1 cặp trai gái.

– Cái gì đây ?: Dương Chi nhíu mày và chỉ tay vào 2 người kia.

– Đây là bạn em, chị không phiền hẹn hò đôi chứ ?: Tiến đáp lại

– Sao cũng được: Dương Chi miễn cưỡng cho qua.

– Em là Khánh, còn đây là bạn gái em-Mai: Cậu giới thiệu và chỉ sang bạn gái mình.

– Tôi là Dương Chi: Dương Chi chỉ giới thiệu cỏn con trong một câu.
Câu nói của Dương Chi như một tảng băng khổng lồ rơi xuống. Không khí im lặng hẳn.

– Chúng ta chơi gì trước đây ?: Tiến ra tay phá tan bầu không khó ảm đạm ấy.

– Con đường tình yêu đi !: Mai nhí nhảnh nói.

Cái éo gì mà “Con đường tình yêu” cơ ?

Sau khi đứng xếp hàng một lúc thì cũng đến lượt bọn họ. Đa phần người đứng xếp hàng là mấy cặp tình nhân quấn nhau như sam. Nó nhìn mà sắp ọe mất. Nể tình Tiến nên Dương Chi không nói gì mà chỉ hơi nhíu chân mày.

Nhưng mà đời không chịu tha cho Dương Chi. Vào trong chơi còn khó chịu hơn nữa.

Họ sẽ ngồi vào cái thuyền nhỏ và từ từ để nó tự trôi. Ngoài ra còn có cái nhạc du dương kiểu lãng mạn làm nó buồn ngủ thấy mồ. Nhưng chưa dừng ở đó, phía trước lẫn bên cạnh đều là mấy cặp đang hôn nhau.

-‘Chúa ơi giết con đi, đây chẳng khác gì tra tấn cả’: Chân mày Dương Chi còn nhíu hơn lúc trước nữa.

Ra khỏi đó thì 3 người kia thì hớn hơt, vui vẻ. Còn Dương Chi thì mặt đen kịt như cái đít nồi.

– Sao vậy ? Chị không thích à ?: Tiến ân cần hỏi Dương Chi.

– Chỉ là không quen thôi: Dương Chi vẫn cố gắng lịch sự đáp lại.

– Hay chị muốn chơi thử trò gì không ?

– Nếu vậy thì….

Cả 3 người họ đều được Dương Chi dắt đến chỗ bắn súng.

– Bắn súng sao ?: 3 người họ ngạc nhiên.

– Đúng vậy, chị rất muốn thử trò này từ lâu rồi. Mấy đứa có đứa nào muốn solo với chị không ?: Dương Chi cầm cái khẩu súng to đùng lên và nói.

– Thôi, chị cứ chơi một mình đi (Ừ, chị cứ solo một mình đi)

Vậy là một mình Dương Chi ngồi chơi bắn súng một mình. Từ xưa đã là một tay bắn súng siêu hạng nên mấy cái này chỉ là tép riu với nó thôi.

Cái tài bắn súng của Dương Chi đã thu hút được sự chú ý của các game thủ và mọi người xung quanh. Sau một lúc vật vã thì Dương Chi cũng phá đảo trò này và đạt điểm số cao nhất trước giờ.

– Cô em giỏi thật đấy.

– Đúng là tay bắn siêu cừ !

– Chị siêu thật đấy !

Nó nhận được lời khen từ mọi người xung quanh.

– Haha ! Mọi người quá khen rồi.

Dương Chi nói và cười thật tươi. Giờ Tiến mới nhận thấy nó có một nụ cười thật đẹp. Tim cậu như đang đập lỡ một nhịp.

– A ! Mệt quá ! Đi kiếm cái gì ăn thôi: Dương Chi gợi ý.

– Vậy em với Khánh đi mua chút đồ ăn đây. Chị và Mai ra kia đợi nhé !: Tiến nói và kéo Khánh đi luôn.

Dương Chi và Mai ra chỗ ghế đá ngồi tạm. Vì khó gần nên Mai không nói gì với nó mà chỉ dán mặt vào điện thoại.

Một lúc cũng trôi qua,… Cả 2 vẫn chưa thấy về.

– Em ở đây nhé, chị đi tìm họ đây.
Dương Chi nói, chỉ để cho Mai phản ứng thì Dương Chi đã bỏ đi luôn.

Đi loanh quanh được một lúc thì Dương Chi cũng tìm được 2 ông tướng này. Họ có vẻ đang nói gì đó.

– Ê Tiến, mày kiếm đâu ra bà chị hàng ngon thế ?

– Hôm trước tao đang ngồi cùng thằng bạn thì 2 đứa gặp chị này. Nó bảo rằng nếu tao cưa được chị này và đưa chị ta lên giường thì nó cho tao 10 triệu: Tiến khoái chí nói.

– Chẳng phải mày là đứa có lợi sao ?

– Thế mới nói. Tao đã cưa hàng chục em rồi, bà chị này đâu có gì khó. Tao nghĩ bà cũng sắp đổ tao đến nơi rồi đó.

Đứng từ đó, Dương Chi đã nghe hết cuộc đối thoại của 2 người, từng lời một.

Ha ! Dương Chi chỉ nhếch miệng cười cái. Ngay từ đâu nó biết có cái gì không phải rồi mà.

Dương Chi lặng lẽ bỏ đi, quay lại chỗ ghế đá vừa nãy. Mất một lúc thì 2 người kia mới về.

Ăn xong thì đường ai người đấy đi về. Tiến thì muốn tiễn Dương Chi đi về, nó cũng chẳng quan tâm lắm chỉ gật đầu cho có.

Đi đến đoạn đường vắng thì Tiến chợt dừng lại.

– Sao đột nhiên dừng lại vậy ?: Dương Chi quay đầu lại hỏi.

– Thế chị tính sao với lời tỏ tỉnh của em ?:Tiến hỏi.

– Xin lỗi nha, nhưng chị vẫn sẽ trả lời là không: Dương Chi thẳng thắn đáp.

– Ít nhất cho em tí cơ hội chứ: Tiến lại gần.

– Tôi vẫn sẽ giữ nguyên câu trả lời của mình.

– Vậy thì…

Tiến tiến gần hơn nữa và rồi cưỡng hôn nó. Muốn đẩy ra nhưng lưỡi cậu ta cứ kéo lấy lưỡi nó. Nó gần như mất hoàn toàn ý thức và vô cùng khó thở.

Tiến biết rằng giờ Dương Chi đang không cảnh giác nên cậu từ từ đặt tay lên eo Dương Chi. Rồi từ từ di chuyển lên trên.

Cảm thấy bàn tay của Tiến đang ở trên người mình, Dương Chi dần như lấy lại được ý thức.

Nó đẩy Tiến ra và tát cậu một cái.

Chát !

5 dấu bàn tay in trên má cậu hơi ứa máu. Còn Dương Chi thì trong lòng thấy nhẹ nhõm. Tứ nữa là bị giở trò đồi bại rồi.

– Đừng tưởng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Xin lỗi nhưng tôi không phải công cụ giúp cậu kiếm 10 triệu đâu. Cái loại như cậu làm tôi kinh tởm. Mong từ này về sau chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Tạm biệt.

Nói rồi Dương Chi bỏ đi để lại Tiến một mình.

Đây là lần đầu tiên cậu bị một người con gái tát. Rát lắm, nhưng cậu lại thấy hứng thú với bà chị này. Cậu nở trên môi một nụ cười. Nụ cười thỏa mãn ?

_______________________

Đã để các bạn chờ lâu. Sau đây chúng ta sẽ nói một số việc luôn.

Cái bạn tên fb Momo Yukino trên group Siêu quậy 12 chòm sao í. Bạn có thể xóa hết các bài mà bạn đăng truyện mình được không ? Nếu muốn đăng bạn có thể hỏi xin phép mình mà. Chỉ cần lần này đừng thay đổi truyện, ghi nguồn và tên tác giả là được. Bạn có thể nhắn tin với mình. Đây là bí mật giữa 2 ta được không ?

Tiếp theo. A! Tuần sau tui thi rồi! Không ! Tôi không mún thi đâu ! Vì bận thi nên chương sẽ muộn hơn mọi khi các bạn thông cảm cho mình nhé.

Cuối cùng, cái đoạn vừa nãy chỉ là 13+ thôi. Từ đầu mình giả thích chỉ có 13-15+ nên sau này có biến cũng đến 15+ là cùng. Mình đen tối nhưng không nỡ vấy bẩn các bạn.

Vậy thôi ! BÁI BÁI các tình yêu.

Thân, con tác giả !

$pageOut $pageIn

Chap 39 :

SỰ TRỞ LẠI…

Trường Thiên Vương, lớp 11a4….

– Hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón lại một người bạn cũ:Cô chủ nhiểm lớp hắn nói.

-Hả ?: Phía dưới lớp hắn khá xôn xao.

– Vào lớp đi em.

-Mình là Minh Thư !

Cả Gia Duy, Thiên Minh và Minh Châu ngồi phía dưới khá ngạc nhiên.

-Em vẫn ngồi cạnh Gia Duy đi nhé !

Nói rồi Minh Thư nhẹ nhàng đi xuống và ngồi cạnh Gia Duy.

– Sao cô lại quay lại đây ? Chẳng phải giờ chúng ta không còn quan hệ gì sao ?: Gia Duy cau mày chất vấn Minh Thư. Tưởng cô ta sang Mĩ rồi mà !?

– Hả ? Ý anh là sao ?: Minh Thư tròn xoe mắt hỏi Gia Duy.

– Tháng trước cô đã đến đây phá rối mà còn hỏi sao là sao hả ?: Gia Duy to tiếng khiến cả lớp đều chú ý đến 2 người

– Tháng trước ?: Minh Thơ ngây ngô đáp:-Tháng trước em đang ở Úc mà !

– Hả ? Vậy ai đã..?

– A! Là Ngọc Vân cũng nên.

Ngọc Vân và Minh Thư là 2 chị em sinh đôi. Minh Thư là chị, em là Ngọc Vân (Bạn nào nghe câu này quen không ?)

– Là con bé đó hả ?

– Lúc chuẩn bị đi Mĩ thì nó có nói là chịu tội thay nó nhé ! Ra là vậy!

-‘Thế hả ?’ Ra là Ngọc Vân: Gia Duy thở phào nhẹ nhõm.

– À, anh nể tình em và cha em tha thứ cho Ngọc Vân nhé ! Nó chỉ là muốn thử tình cảm của anh dành cho em và hơi quá trớn thôi. Với lại anh xem xét lại việc hủy hôn nhé! : Minh Thư nói

– ‘Từ đấy đến giờ Minh Thư là một cô gái tốt, cho cô ấy một cơ hội nữa cũng không sao ? ‘ Cũng được: Gia Duy nhẹ nhàng nói.

Từ phía dưới, Thiên Minh chợt nhìn thấy vậy..

Có lẽ chưa đến lúc nhỉ ?- Thiên Minh nghĩ.

3 tiếp như mọi khi trôi qua thật nhanh. Dương Chi nghe chuông phát liền chạy ra khỏi lớp và phi lên lớp 11a4.

– Anh hai !: Nó vui vẻ bước vào lớp anh và nói.

Dương chợt căng tròn con ngươi ra khi thấy Gia Duy đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Nguyệt Minh Thư !

Máu trong người nó như chảy nhanh hơn bình thường, hơi thở cũng gấp dần.

– Sao đứng đấy ngẩn ngơ làm gì vậy ?: Gia Duy thấy nó liền hỏi. Thấy nó đang nhìn sừng sững vào Minh Thư thì hắn chợt hiểu ra.

– À, không phải như nhóc nghĩ đâu: Gia Duy lại gần và ghé sát vào tai nó kể.

Vừa nghe Gia Duy kể vừa chau mày nhìn Minh Thư. Ánh mắt của Minh Thư và Dương Chi. Đáp lại, Minh Thư chỉ cười nhạt cái khiến nó khá khó hiểu.

– Hiểu chưa ?

– Hả ? Cái gì cơ ?: Nãy giờ mảu nhìn chị ta mà Dương Chi chẳng nghe hắn nói cái gì cả.

– Nhóc có nghe anh nói không vậy ?

– À, chữ có chữ mất ! Hìhì !: Nó chỉ đáp lại bằng nụ cười tinh nghịch.

– Cười cái gì !?: Gia Duy liền véo má Dương Chi.

– Đau, bỏ ra nào !

– Không bỏ, coi như phạt nhóc đó.

Nó nhíu mày lườm Gia Duy cái rồi..

Phập !

Dương Chi đạp một phát ngang eo Gia Duy khiến hắn bỏ nó ra và đi ôm sườn của mình.

Minh Thư ra khỏi chỗ, ra tay thân thiện nói:

– Chị là Nguyễn Minh Thư !

– Tôi là Dương Chi: Nó không hề có ý thân thiện bắt tay với chị ta.

Dù người lần trước hại cô là Ngọc Vân thì trực giác Minh Thư mách bảo rằng chị ta có gì đó chẳng lành. (T/g: Hay là chị ghen ! MDC: *đỏ mặt* Không phải !)

Giờ ăn trưa…

Bàn của tụi nó hôm nay lại có thêm một người. (Bình thường đã có 7 người ngồi giờ thêm người thứ 8 thì hơi chật thật)

– Hôm nay em làm bánh sandwich nè !: Dương Chi để lên một hộp bánh đựng đầy sandwich.

Có tất cả 8 phần, may hôm qua nó làn thiếu nên có thêm một phần cho Minh Thư.

– Của chị nè: Dương Chi đưa miếng bánh sandwich cho Minh Thư

-Cảm ơn em: Minh Thư nhận lấy cái bánh.

Sau khi cắn một miếng mọi người đều rất tán thưởng món bánh sandwich của Dương Chi.

– Tay nghề của em giỏi thật đấy ! Sau này ai cưới em người đó chắc phải may mắn lắm: Minh Thư nói, nhưng câu nói đó làm Dương Chi thấy hơi lạnh gáy.

– Cảm ơn…

Mọi chuyện yên bình được một lúc thì.

– A !

Minh Thư hét lên cái.

– Chuyện gì vậy ?: Gia Duy quay sang hỏi.

– Em làm rơi cái bánh sandwich của Dương Chi xuống rồi. Em vụng về thật. Chị xin lỗi nha !: Minh Thư cố tỏ vẻ tội lỗi nhưng vẫn mỉm cười tinh nghịch.

– À, không sao đâu !: Dương Chi lịch sự, nhẹ nhàng cho qua.

– Hay chị cho em cốc nước chanh này coi như đền bù nhé.

Minh Thư giơ cốc nước chanh ra. Không biết là cố tình hay vô tình mà làm rơi cốc nước chanh vào áo Dương Chi.

– Eh ? Ướt hết áo em rồi kìa !

Phần nước chanh làm cho phần bị ướt trong suốt. Hiện lên một màu đen. Màu đen ? (T/g: Thôi, chắc mình không cần giải thích nhỉ ? Hìhì !)

Gia Duy liền đỏ mặt quay đầu ra chỗ khác.

Dương Chi nhận ra liền lấy tay che lại. Nhìn Minh Thư với ánh mắt tức giận.

Là chị cố tính phải không, Minh Thư ? Là chị muốn gây chiến với tôi chứ gì !?

_________________________

Con au đã quay trở lại đây các độc giả kính yêu.

Nốt tuần sau là thi xong rồi. Lúc đấy thì tha hồi có truyện để đọc nhé ! ( Tha hồ chơi bài từ tiết đầu đầu đến tiết cuối )

#cúđêm #hơn0hsáng

Teehee

$pageOut $pageIn

Chap 40 :

CÓ GÌ MUỐN NÓI THÌ NÓI ĐI, ĐỪNG CÓ ĐI DÙNG TRÒ BỈ ỔI ĐÓ NỮA !!!

Sau khi đi thay được cái áo sau thì cũng hết giờ ăn trưa. Dương Chi thở dài cái và xoa 2 bên thái dương mình.

‘Aiz… Hôm nay sao xui thế nhỉ?’

Vừa đi ra khỏi cửa nhà về sinh thì…

Ào !

Một đống nước bẩn từ tầng 2 rơi xuống làm nó giật bắn cả mình, may là vẫn đủ tỉnh táo để tránh. Sau đó Dương Chi ngó lên tầng 2, người làm việc này chắc cũng bỏ đi rồi.

Dương Chi tiếp tục quay về lớp nhưng lần này có đề cao cảnh giác hơn.

Về lớp..

– Sau giờ mới về hả con kia, ở đây chán chết đi được í. Thằng Dương nó đi đâu rồi nên còn một mình tao nè.

Vừa mới đặt mông xuống ghế phát là cái con cùng bàn của nó đã bật chế độ loa phóng thanh rồi.

– Bạn mày suýt bị “ám sát” đấy mày biết không ?

– Sao không chết mịa luôn đi ! (Đang hạn chế nói bậy rồi nhé !)

– Cái con mất nết này, bạn bè kiểu thế hả ?: Dương Chi liền búng mạnh phát vào trán Linh.

– Ui da ! Trán tui ! Đau !: Ngọc Linh kêu lên giống như bị chọc tiết nhưng đỡ hơn tí.

Cả lớp lẫn cô giáo đều quay xuống nhìn 2 người như kiểu vật thể lạ.

– Ah, cô và mọi người cứ tiếp tục học đi, đừng để ý tụi em.

Sau khi cả lớp ổn định lại thì 2 bọn nó nói tiếp.

– Thế ai “ám sát” cục cưng của mị vậy ?: Linh bỗng trở giọng ngọt ngào.

– Mịa, tởm quá bà nội. Thôi đi ! Và tao không biết người đó là ai cả, biết tao cho người ta lên thiên rồi.

– Xời,…Nổi tiếng cũng khổ nhỉ ? Thôi, mày không chết đâu mà lo.

– Bạn bè an ủi nhau kiểu đấy hả ?

Ding~Dong

Tiết học kết thúc, tiếp theo là tiết Toán nhỉ ?

– Thôi, đến tiết Toán rồi. Tao té đây !

Như mọi khi, Dương Chi lại ra sân sau trường cho nó yên tĩnh.

Lại dựa người vào gốc cây cổ thụ. Dương Chi ngước lên nhìn bầu trời.

Ngắm nhìn những đám mây trắng lặng lẽ trôi trên bầu trời làm lòng Dương Chi thấy nhẹ nhõm.

Nhưng trong lòng vẫn còn chút lo âu. Từ khi nào trong lòng nó có những cảm giác này vậy.

Đang rất yên tĩnh thì…

Cạch !

Một âm thanh nhẹ vang lên ngay sát tai nó. Tí nữa là trúng rồi cũng nên.

Viên đá gây damage khá lớn đó, trúng người Dương Chi thì cũng hơi nguy đó.

Nó đảo mắt nhìn qua một lần với đôi mắt sắc bén của mình.

Không có dấu hiệu của ai gần đây, lại tlchạy rồi hả ?

Chắc cũng là người vừa nãy suýt dội nước vào nó cũng nên. Đúng là đồ đánh lén !

Dương Chi nhẹ cầm viên đá lên, rồi trong giây lát…

Vụt !

Nó ném viên đá thật xa. Không hề có tiếng “Cạch” khi rơi xuống, tức là nó có lẽ đã trúng người đánh lén đó. Giờ thì dễ dàng tìm đồ đánh lén đó rồi !

Nó nở một nụ cười tinh nghịch rồi thong dong đi lên lớp anh nó.

– Anh !: Dương Chi nhõng nhẽo nói như một đứa trẻ muốn vòi kẹo.

– Gì hả con kia !?: Ngay khi Dương Chi định ôm chầm lấy mình thì Minh liền dí đầu nó ra.

– Em chán lắm nè ~

– Mày chán kệ mày, đi làm mà làm phiền thằng “biến thái” trên kia đi.: Minh chỉ vào Dương Duy.

– Này, thằng kia. Bố éo biến thái!: Gia Duy liền quay xuống nói.

– Rồi rồi…

Dương Chi liền lên ăn bám Gia Duy.

– Minh Thư đâu rồi ?: Nhận thấy bên cạnh Gia Duy có chỗ vắng nên Dương Chi mới hỏi.

– À, cô ấy xuống phòng y tế rồi

– Xuống phòng y tế sao ?: Dương Chi khá ngạc nhiên:- Chị ấy bị sao vậy ?: Dương Chi tò mò hỏi

– Cô ấy bị cái gì đó sắc sắc cắt sượt qua má thì phải ?

Dương Chi chợt thầm nở một nụ cười trong lòng. Thì ra là chị ta hả ?

– Thôi, em đi có việc trước đã.

Nó tạm biệt và lặng lẽ đi xuống phòng ý tế.

Trong căn phòng y tế, cô gái với mái tóc đen tuyền dài ngang lưng. Cô gái đó lục đục tìm trong tủ thuốc tìm băng ego.

– Đang tìm cái này hả ?: Dương Chi giơ cái hộp băng ego

– A ! Cảm ơn em: Minh Thư định lấy hộp ego thì Dương Chi giữ chặt hộp ego.

– Là chị phải không ?

– Hả ? Ý em là sao ?: Minh Thư tỏ vẻ ngây thơ như không hề biết gì cả.

– Tôi biết chị muốn giữ thể diện nên ta ra chỗ nào vắng tí nói đi. Ai mà biết thì chị nhục lắm đó: Dương Chi nói như đang trêu tức Minh Thư

Hiện tại thì chỗ cầu thang tầng 3 khu lớp 12 vì giờ tất cả các lớp 12 đang ở phòng chuyên đề làm bài thi thử.

– Chỗ nãy chắc không có người nhỉ ? Ok, chắc giờ tôi nói không ai nghe được bí mất của chị đâu.

– Bí mật, em đang nói gì thế : Người Minh Thư bắt đầu đổ mồ hôi. Đúng là dễ đoán thật.

– Việc chị bí mật 2 lần liên tiếp hãm hại tôi không thành chứ còn gì ?

– Hơ hơ… : Minh Thư cười nhạt cái

– Thế nào, chị thừa nhận rồi hả ?

– Đúng vậy là do tao đó, tao trước đấy còn cử Vân đếm để muốn mày tránh xa Gia Duy đó.

– Chị bị lu mờ vì tình yêu quá rồi đó.

– Im đi !: Minh Thư gào lên

– Nè nè, đừng to tiếng. Phía tầng dưới nghe thấy bây giờ.

– Tao bảo trật tự mà !

Minh Thư gào lên lần nữa và lần này còn đẩy mạnh Dương Chi xuống cầu thang.

Trong giây lát, Dương Chi thoáng suy nghĩ ‘Vậy là mình sắp rơi nhỉ? Cầu mong mình không bị làm sao’

Sau đó thì cả người Dương Chi rơi từ tầng 3 lăn mấy vòng xuống tầng 1.

Đầu thì chảy máu nghiêm trọng, và không hề có dấu hiệu ngừng chảy. Người Dương Chi có vài vết bầm trong lúc rơi xuống va vào vài chỗ. Hiện tại thì Dương Chi đang trong tình trạng bất tỉnh.

– Cấp cứu ,mau gọi cấp cứu đi !

Một số người phát hiện ra nó liền nhanh chóng đi gọi cấp cứu…

_______________________

Đã thi xong là chính thức xõa hết mình !

Nhân tiện đây chính là cái đỏ mà các bạn chọn hồi đấy đó. Không lo, Chi không chết đâu. Thế nha !

$pageOut $pageIn

Chap 41 :

Amnesia

(Không biết từ trên nghĩa là gì thì tự đi mà tra google)

Sau khi biết tin Dương Chi ngã từ cầu thang tầng 3 xuống tầng 1 và được đưa đi cấp cứu thì mọi người nhanh chóng đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Dương Chi đang ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

– Dương Chi !

Nghe thấy tiếng gọi Dương Chi chợt quay lại. Nhìn dải băng dày quấn quanh đầu nó vẫn còn thấm một mảng máu mà lòng Gia Duy đau như cắt.

– Chi ! Chi ! Ai đã làm vậy với mày ?!: Ngọc Linh lo lắng nắm tay Duơng Chi, mắt rơm rớm lệ.

– Kệ đi, không cần truy ra đâu. Kẻ đó giờ cũng không dám ra mặt nữa đâu. Tao đã làm một số thứ nho nhỏ khiến người đó phải rút lui rồi !: Dương Chi tinh nghịch nói, vẫn hồn nhiên như ngày nào.

– Vết thương còn đau không ?: Gia Duy tiến đến gần và hỏi nó.

Dương Chi trơ mắt nhìn Gia Duy và hỏi một câu gây sốc:

– Ể ? Anh là ai vậy ?

.

.

.

Mọi người trong phòng chết điếng. Câu hỏi ngây thơ của Dương Chi như quả tạ giáng mạnh vào mỗi người làm đình trệ mọi ý thức.

– A… Ahahaha, nhóc đang nói đùa gì vậy, không vui đâu.: Gia Duy bắt đầu cảm thấy bất an.

– Tôi không đùa đâu, anh là ai vậy ?: Dương Chi nghiêm túc hỏi.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Thiên Minh trầm mặc nhìn Dương Chi.

– Sao lại thế chứ ?: Gia Duy lẩm bẩm: – Tao phải đi tìm bác sĩ mới được !

– Không cần đâu.

Minh giữ tay Gia Duy lại.

– Vừa nãy tao có hỏi bác sĩ rồi. Bác sĩ bảo con bé chỉ bị xây xát nhẹ ngoài da, nhưng lại bị chấn thương nặng vùng đầu nên có khả năng con bé sẽ mất trí nhớ tạm thời.: Thiên Minh ngừng một chút rồi nói tiếp: – Nhưng tao không ngờ nó kại quên mày.

Ai nấy đều im lặng.

– Chết tiệt !

Câu chửi chưa dứt Gia Duy liền đấm mạnh vào tường.

– Anh à, người này là ai vậy ?

Dương Chi kéo tay áo Minh và hỏi.

– Người này… là bạn của anh: Thiên Minh vừa nói vừa dè chừng nhìn Gia Duy, nhìn hắn ta chẳng khác gì một tên vừa thất tình cả.

– Vậy hả ? Rất vui được gặp anh, em là Mai Dương Chi !

Dương Chi thân thiện chìa tay ra, nhìn người bạn mới này.

Lòng hắn như bị ngàn vạn mũi tên xưyên qua. Sao chỉ có mình hắn bị nó quên mất. Vậy thì mọi thời gian qua với hắn, nó đều quên hết sao ?

Gia Duy thẫn thờ một lúc khiến Dương Chi nhìn hắn với ánh mắt kì lạ. Thiên Minh thấy vậy liền húc tay vào Gia Duy một cái, kéo hắn về thực tại.

– À… xin lỗi. Anh là Dương Gia Duy: Gia Duy vội đáp lại và bắt tay Dương Chi.

Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại này…. Gia Duy càng muốn ôm chặt nó hơn..

– A… Đau !: Dương Chi khẽ kêu khiến Gia Duy lập tức bỏ tay ra.

– X – Xin lỗi…

– Ầy, không sao đâu !: Dương Chi cười đáp lại. Một nụ cười dịu dàng.

Trong lòng Gia Duy lại càng thêm khó chịu, đây không phải là Dương Chi mà hắn biết.

Dương Chi mà hắn biết là một con nhóc tinh nghịch, mạnh mẽ, luôn luôn trêu chọc, “dìm hàng” hắn mọi lúc mọi nơi chứ đâu phải cô gái dịu dàng, yếu đuối trên giường bệnh này.

– Tao đi hóng gió đây.

Gia Duy nói và lặng lẽ ra khỏi căn phòng.

Đóng cửa lại, Gia Duy dựa người vào cánh cửa, rồi từ từ ngồi bệt xuống sàn, gương mặt tái nhợt ẩn hiện sự thất vọng, đau khổ, bất lực…

Tại sao ? Tại sao ? Tại sao lại là hắn ? Tại sao chỉ có mình hắn bị quên đi ? Tim hắn đau lắm. Trái tim đau đớn bị bóp nghẹt một cách tàn nhẫn, mặc cho chủ nhân than khóc trong thầm kín.

Giờ hắn mới nhận ra, một thứ tình cảm kì lạ đang nảy sinh trong lòng. Đó là tình yêu sao ? Hắn đã phải lòng con nhóc Dương Chi sao ?

Cảm giác khi yêu một người con gái là đây sao ? Nhưng còn gì vui nữa khi người con gái mình yêu còn không hề nhớ mình là ai chứ ?

Giờ bắt đầu lại từ đầu liệu mọi chuyện có như trước không ? Nhưng… Gia Duy chợt thở dài một cái.

Đóa hoa gọi là “tình yêu” vừa chớm nở đã chợt lụi tàn…

Liệu có thể… cứu vớt nó không ?

Cạch !

Cánh cửa đột ngột mở ra, đập mạnh vào lưng Gia Duy khiến hắn ngã nhào.

Người mở cửa ra là Thiên Minh.

– Mày làm gì vậy ?! Giật hết cả mình !: Gia Duy gào lên, xoa xoa thắt lưng tội nghiệp của mình.

– Tao với mọi người sẽ ra ngoài để mày với Dương Chi thỏa mái nói chuyện với nhau một lút. Tận hưởng đi nhé !

Vỗ nhẹ vai Gia Duy cái rồi cùng mọi người đi ra ngoài.

Gia Duy bước vào căn phòng, ngồi xuống cái ghế và nhìn Dương Chi.

– Mặt em có gì hả ?: Thấy Gia Duy cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, Dương Chi hỏi.

– À, không có gì đâu. Mà nè, em có bạn trai chưa vậy ?: Gia Duy lỡ miệng hỏi.

– Bọn em chia tay rồi, nhưng em không thể nhớ tại sao cả 2 lại chia tay…

Vậy là việc Dương Chi và Phong vẫn còn lí do chia tay thì nó liên quan đến Gia Duy nên nó không thể nhớ được.

– Thế em nhớ những gì khi em trở về Việt Nam không?

Gia Duy hỏi tiếp.

– Eh ? Sao anh biết ?: Dương Chi ngạc nhiên.

– Anh em kể mà: Hắn giả thích

– À,..để em cố nhớ đã. Em gặp lại anh hai rồi…có chuyện gì xảy ra sau đó nữa,..em không nhớ được … ´Việc mình bị lộ là Death nữa, mình cũng không nhớ tại sao nữa??’

Thấy Dương Chi nghĩ mãi không ra thì Gia Duy mới nói:

– Em không cần phải nhớ ra đâu, đừng gượng ép bản thân quá.

– Vâng.

Sau đó thì cả 2 bắt đầu nói mấy chuyện lặt vặt từ trên trời xuống dưới biển cho đến tận gần tối.

– Vậy thôi anh về đây !: Gia Duy nói và đứng lên ra khỏi phòng.

– Vâng !

Cạch !

Đóng cửa phòng lại, Gia Duy giật mình không biết Thiên Minh đã dựa người đứng bên cửa bao lâu rồi.

– Thằng này, sao mày cứ làm tao giật mình vậy ?

– Họ biết rồi.: Thiên Minh nói một câu đầy khó hiểu.

– Cái gì cơ ?

– Bố mẹ tao biết chuyện của Dương Chi rồi, chiều mai con bé sẽ đi Mĩ luôn.

– Cái gì cơ !: Gia Duy to tiếng

– Họ bảo nên làm thế là tốt nhất.

– Chết tiệt !

– Tao chỉ nhắc vậy thôi. Mày ở lại trông Chi nhé !

– Ờ.

Sau khi nghe câu “ờ” của Gia Duy thì Minh mới đi về.

Gia Duy lại đi vào trong.

– Em tưởng anh bảo về luôn mà: Dương Chi bất ngờ khi thấy Gia Duy quay lại.

– Anh nhóc nhờ anh ở đây canh

– Lại làm phiền anh rồi.

– Không sao đâu.

– Anh Duy này…: Dương Chi nhẹ nhàng nói.

– Gì vậy ?

– Có phải bố mẹ em sắp đưa em sang Mĩ không ?

Gia Duy không nói gì, xhii nhẹ gật đầu một cái.

– Biết ngay mà, mới về nước không lâu giờ lại đu tiếp: Dương Chi chán nản nói.

– Dương Chi nè.

– Gì vậy ?

– Có lẽ giờ em vẫn không nhớ anh là ai, nhưng anh mong em có thể nhớ ra anh là ai. Đến lúc đấy em có thể trả lời câu hỏi này của anh chứ ?

– Anh nói đi.

– Ê nhóc, làm bạn gái anh đi ?

$pageOut $pageIn

Chap 42 :

6 năm sau ….

.

.

.

6 năm sau…

Sân bay Nội Bài….

Dương Chi cuối cùng cũng trở về Việt Nam sau 6 năm bên Mỹ.

Trông Dương Chi khác rất nhiều so với 6 năm trước.

Mái tóc được tết đuôi sam một cách cẩn thận. Làn da trắng hồng khiến nhiều người ghen tị nhưng không hiểu sao từ đầu xuống chân đều một đống băng ego dán đầy. Đôi mắt đen láy tròn xoe khuất sau cặp kính cận màu đen. Cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh. Đôi môi đỏ mọng như trái dâu chín.

Nó mặc áo sơmi caro đỏ, khoác ngoài là chiếc hoodie đen. Chiếc quần bó đen ôm sát đôi chân thon dài. Nó rảo bước trên đôi thể thao trắng với chiếc vali kéo theo sau.

.

.

.

Tại tập đoàn FT…

Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên.

– Vào đi !

Cạch !

– Nghe tin gì chưa ?: Thiên Minh bước vào và nói.

– Tin gì ?: Gia Duy nhíu mày hỏi

– Dương Chi về rồi đấy !

– Vậy thì chúng ta phải đi đón con bé thôi nhỉ ?

Đã 6 năm trôi qua, giờ Gia Duy và Thiên Minh đang từ từ tiếp quản công ty mà cha họ để lại.

Hai người thì vẫn là người của Black nhưng hoạt động có hạn chế hơn vì thời gian làm việc ở công ty khiến họ khá bận rộn.

Các cô gái thì theo đuổi càng nhiều hơn nhưng chỉ bám theo Gia Duy. Minh và Châu đã là người yêu của nhau nên Minh đã thoát nạn.

Ngọc Linh và Minh Dương thì bắt đầu có biến. Chẳng đây là tin vui với Dương Chi nhỉ ?

Quay lại sân bay Nội Bài…

Hiện tại thì đang đứng ngoài chờ Minh đến đón. Chăng hiểu hôm nay sao chỗ này vắng tanh vậy?

– Nè, cô em ngồi đây làm gì vậy ?

Gặp mấy loại này như cơm bữa rồi nên Dương Chi cứ thế bơ tên đó.

– Con này điếc hả ?: Tên đó gằn giọng lên tính dọa cho Dương Chi tí.

Dương Chi quay đầu lên lườm cái khiến tên đó thấy ớn lạnh, rồi còn thêm một lời cảnh báo:

– Cút đi, không thì đừng trách.

– Con ranh này, mày tính dọa a…

Bụp !

Thấy muỗi bay xung quanh là phải đập. Không chi tên kia nói hết câu thì Dương Chi đã vung hẳn cái vali vào mặt hắn không thương tiếc.

Nhưng tên đó cũng nên cảm ơn Dương Chi đi vì đây mới là vali nhỏ. Từng này mới gây bất tỉnh và xây xát mạnh. Nếu đây mà là vali cơ thường chắc tên đó cũng thăng thiên sớm mất.

– Em hơi mạnh tay rồi đó !

Từ khi nào, Gia Duy và Minh đã đứng đó.

– Anh hai !

Dương Chi với tốc độ ánh sáng lao đến ôm chặt Minh.

Mặc dù hai người là anh em (không cùng huyết thống) nhưng có cần thân thiết như kiểu người yêu mấy năm mới gặp lại (MDC:Mọi người thích nghĩ thế cũng được !) (T/g: Con này tính loạn luân hả ?)

– Rồi, bỏ anh mày ra. Tính giết 2 mạng người hả ?(chỉ tên kia): Minh cố gỡ tay Dương Chi ra khỏi cổ mình.

– Mồ, người ta nhớ anh thế mà anh phĩ thế !: Dương Chi bĩu môi

– Anh không muốn bạn gái anh ghen với cái con như mày đâu.

– Bạn gái ?: Thấy anh nhắc đến từ này thì mắt Dương Chi như sáng lên: – Là chị Châu phải không ?

Thấy Minh không phản ứng thì đúng thật rồi.

– 2 người đúng là đẹp đôi mà !

– Rồi rồi: Minh phất phất tay cho qua chuyện.

– Nhóc có nhớ anh không ?: Gia Duy xuất hiện trước mặt Dương Chi.

Đứng trước mặt Dương Chi là một chàng trai cao ráo với bộ vest chỉnh tề. Nói mới để ý thì cả 2 người họ đều mặt vest.

Mái tóc đen được chải chuốt cẩn thận. Đôi mắt đen bề ngoài nhìn sắc sảo nhưng trong mắt Dương Chi thì nó thật trầm ấm. Khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú.

– Ai vậy ?

– Hả ?: Gia Duy như chết đững.

– Đùa thôi ! Hihi !

Dương Chi nở một nụ cười tinh nghịch như hồi đó.

– Đã lâu rồi nhỉ ? Gia Duy…

Dương Chi nói và nở một nụ cười trìu mến.

– Ừ !

Tại nhà Thiên Minh (Giờ anh ấy ra ở riêng với Minh Châu )

– Eh ? Hay nhỉ ? Giờ còn mua nhà chung ở riếng với bạn gái nữa. Từ khi nào anh hai thành đại gia vậy ?

Dương Chi choáng ngợp nhìn căn nhà. Mặc dù nó nhỏ hơn nhà cũ của hai anh em nhưng nhìn ra cửa sổ phải nói là cả một cảnh đẹp.

– Anh mày chưa đến mức thế đâu, anh và Châu góp tiền đó !: Minh nói và nhẹ cốc đầu Dương Chi.

– Hihi.

– Anh về rồi à ?

Từ bếp, một người con gái đi ra.

Là chị Minh Châu đây mà !

Chị ấy đang mặc chiếc váy hông chấm bi với cổ tròn. Mặc ngoài là chiếc tạp dề trắng.

Chị Minh Châu vẫn xinh như xưa nhỉ ? Dương Chi trìu mến nhìn chị.

Làn da trắng như tuyết. Mái tóc nâu óng ả được làm xoăn tí ở phần đuôi. Đôi mắt màu cà phê dịu dàng và đầy thiết tha. Hai bên gò má hơi ửng hồng tí. Đôi môi tô nhẹ một lớp son bóng.

– Chị Minh Châu !: Dương Chi lao đến ôm chị, nhưng đương nhiên là nhẹ nhàng hơn so với Minh rồi.

– Dương Chi đấy hả ? Em lớn thật rồi nhỉ ?: Minh Châu xoa nhẹ đầu Dương Chi.

– À, em phải gọi là chị dâu mới đúng nhỉ ?: Dương Chi gian xảo nói

– Eh ? Em nói linh tinh gì vậy ?

Minh Châu lấy tay che bộ mặt đỏ như cà chua của mình.

Nhưng công nhận hay thật đấy. Minh Châu thì đang mặc tạp dề, Minh thì đang mặc vest. Dần nới lỏng cà vạt ra. Như kiểu vợ ra đón chồng sau ngày làm vất vả vậy!

– Mặt nhóc nhìn gian lắm đấy !: Gia Duy nói

2 người họ quay sang nhìn Dương Chi.

– Sao nhìn em kinh vậy ? Em có làm gì đâu !

– Thôi, Dương Chi vào phụ chị làm cơm trưa nào: Minh Châu đành kéo Dương Chi vào bếp để tránh cái tình huống khó xử.

– Vâng !: Nó vui vẻ đáp lại và vào bếp phụ Minh Châu.

Sau một hồi cặm cụi trong bếp thì 2 người mới bưng đồ ăn ra.

Họ cùng nhau nói chuyện vui vẻ với nhau. Ăn sau thì Gia Duy và Dương Chi đành tạm biệt 2 người.

– Giờ nhóc muốn đi đâu ?: Gia Duy hỏi

– Tui muốn về thăm 2 đứa kia !

– Rồi !

Thế rồi cả 2 quay trở về nhà của Dương Chi.

What !?

– Tôi bảo thăm 2 đứa kia mà, sao lại về đây ?: Dương Chi quay sang càu nhàu với tên Gia Duy.

– 2 cái đứa đấy nó đang tá túc ở nhà nhóc đó !

– Hả !?

Rầm !

Dương Chi cứ thế đẩy cửa thật mạnh đi vào không quan tâm cái cửa có làn sao không.

– 2 đứa kia, chúng mày tá túc trong nhà tao hả ?: Dương Chi to giọng.

– Cái gì vậy !?

– Đứa nào ồn thế !

Hai giọng nói vang lên. Chân mày Dương Chi nhíu lại, vậy lũ khốn nạn này đúng là đang tá túc ở nhà nó thật.

Người bước ra là 1 nam, 1 nữ.

Người con trai thì là thằng Minh Dương rồi.

Cậu ta cũng cao lên nhiều đấy chứ ! Ăn mặc của mấy ông bố già nữa chứ ! (Áo ba lỗ với quần đùi)

Mái tóc đen bù xù, thằng cha này vừa mới dậy hả ? Tay thì cũng bắt đầu có cơ bắp rồi nhỉ ? Khuôn mặt vẫn như thế ! Dương Chi nghe nhiều người nói gái theo cha này nhiều lắn nhỉ ? Giờ chụp cái này chắc cũng mòi được tiền từ tên này nhỉ ?

Vừa mở tưởng Dương Chi vừa để lộ rõ bộ mặt gian xảo.

Chóp !

– Lại suy tính gì gian xảo hả ?

Dương Chi ôm đầu nhìn Minh Dương. Thằng khốn nạn này !

– Tiếp đón bạn kiểu này hả ?: Dương Chi nói, sau đó nhìn sang bên cạnh Dương.

Cô nàng mặc một chiếc áo phông có hình con nhỏ mặt bựa bựa, ở dưới có ghi chữ Vyvy (Ai biết bà này không ?). Cái quần soóc đen.

Mái tóc vàng óng dài đến lưng. Da dả trắng trẻo. Đôi mắt màu xanh trong veo. Má ơi ! Gái Mĩ hả? Đôi gò má hồng tự nhiên. Đôi môi tô nhẹ lớp son hồng.

Dương Chi nheo mắt nhìn cô gái trước mắt rồi quay sang nhìn Minh Dương. Mặt thằng này vẫn rất bình thản.

Nó liền tiến đến chửi Minh Dương:

– Thằng kia ! Con này là con nào. Tao đã để con Linh lại mà mày đi ngoại tình là sao !? Đồ bỏ cơm theo phở !

– Bình tĩnh nào !: Cô gái tóc vàng lay lay vai Dương Chi

– Bỏ ra nào !: Dương Chi hất tay cô gái tóc vàng và quay lại chửi Minh Dương.

– Tao là Ngọc Linh nè !

Cô gái tóc vàng gào lên át hết tiếng chửi mắng của Dương Chi.

Hả ? Nà ní ? What was that ?

Nó nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng, người vừa tự xưng là Linh. Rồi quay ra nhìn Minh Dương, mẹ ơi ! Mặt thằng này đen kịt như cái đít nồi.

– Haha, 6 năm rồi không gặp trông chúng mày khác nhỉ …

$pageOut $pageIn

Chap 43 :

Minh Thư, chúng ta hẳn có duyên nhỉ?

4 người họ sau đó nói chuyện vui vẻ với nhau. Tạm thời thì Dương Chi sẽ cho 2 đứa kia ở nhờ và sai vặt thay cho tiền nhà.

Nói thế chứ tiền 2 người này kiếm cũng khá khẩm thế mà sao có nhà cũng không thuê được vậy ???

– Mà thế quái nào tóc mày lại biến thành màu vàng thế ?: Nó hỏi

– À, tao muốn để thử quả đầu như thế này bấy lâu nay rồi, giờ học xong đại học rồi tao muốn thay đổi ngoại hình luôn.

– Kinh nhỉ ? Sang chảnh thế !

– Mày cũng thay đổi chứ có khác gì tao đâu. Giờ mày còn đeo kính nữa nè: Vừa nói Ngọc Linh vừa chỉ vào cái cặp kính dày cộp của nó.

– Do tao bận bịu giúp bố tao mấy giấy tờ về khuya nên mới cận. Có 2,5 chứ mấy : Dương Chi bĩu môi nói.

– Rồi dần dần Chúa sẽ lấy đi ánh sáng của con bé: Ngọc Linh nói với cái giọng thiết tha.

Bụp !

Ngọc Linh đáng thương bị huých cùi chỏ một cái đau đớn vào sườn.

– A !!: Linh nhăn mặt, đau đớn ôm phần sườn bị “trọng thương”.

– Jeez… Nói chuyện với mày chắc tao điên mất. Tao ra ngoài hóng gió đây, bye bye !:Nó nói rồi đi ra ngoài.

Bây giờ là 6 giờ, vì còn đang là mùa hè nên trời tối khá muộn. Vài vệt sáng còn lưu lại nơi cuối chân trời, lười biếng không chịu đi.

Tí tách…

Dương Chi giơ tay lên, từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống. Nhanh chóng, nước nặng hạt hơn rồi cơn mưa lớn ào ào trút xuống.

‘Aaa, cái gì thế này, hóng gió thành hứng mưa là sao ??? ‘

Nó thầm nguyền rủa trong lòng rồi chạy vội vào một quán cà phê gần đó. Nó vừa giũ nước mưa trên người vừa nhìn quanh.

Đây phải công nhận một quán cà phê khá tốt đấy.

Sàn nhà được lát bằng gỗ. Giấy dán tường màu kem bọc xung quanh 4 mặt tường. Nó được trang trí thêm bằng những miếng dán dễ thương vui nhộn, tạo không khí hài hòa dễ chịu. 3/4 diện tích là chỗ của khách, phía cuối là khu vực pha chế và quầy tính tiền.

Dương Chi ra chỗ quầy gọi nước uống.

– Cho tôi một cốc latte. ‘Lâu lâu thay khẩu vị tí nhỉ ?’: Nó gọi

Người nhân viên hơi sững lại, nhìn cô với ánh mắt như kiểu “tìm thấy nữ thần” (@@)

Cái gì vậy ? Đổ trước vẻ đẹp của nó hả ? (T/g: Chuẩn rồi, phán chuẩn nhờ)

– Sao vậy ?: Dương Chi hỏi.

– A… Vâng, c-của quý khách hết 30k.

Anh phục vụ giật mình, thu hồi ánh mắt khiếm nhã, luống cuống nói.

– Đây: Nó thò tay vào cặp lấy tờ 20k và tờ 10k.

– Đồ uống của quý khách sẽ được bưng ra ngay.

Thế rồi Dương Chi lặng lẽ ra ngồi đại một chỗ nào đó. Đối diện tấm kính, thả cái cặp ‘bụp’ phát xuống đất, Dương Chi ngồi bệt xuống.

Ngoài trời vẫn mưa rất to. Mưa rơi như trút, hắt qua hàng hiên, tạt lên cửa kính. Dương Chi nheo mắt, nước mưa làm nhòe ô cửa làm nó chỉ thấy lờ mờ cảnh vật ngoài cửa.

Cạch.

Người phục vụ nhẹ đặt cốc latte của nó xuống rồi rời đi.

Nhẹ cầm cốc latte lên uống, ngọt quá nhỉ ?

Giờ thì nó bắt đầu thấy chán rồi đó, ở đây quá là yên tĩnh đã thế lại còn vắng khách nữa chứ. Thậm chí nó có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của mình dù ngoài trời đang mưa.

Cạch !

Tiếng cửa mở gây chú ý tới nó, Dương Chi nhẹ quay đầu.

Cô gái bước vào có vẻ cũng vào đây để trú mưa.

Chiếc váy trắng cô gái mặc dài đến khuỷu tay, phần eo bó lại làm tôn lên vòng eo thon gọn, chiếc váy xòe dần về phía đuôi tạo thành những nếp gấp nhẹ lay động khi bước đi. Mái tóc đen xoăn gợn sóng dài ngang vai. Phần tóc mái để chéo ôm lấy khuôn mặt trắng hồng không tì vết. Đôi môi đầy đặn tô son phớt hồng trông rất nhẹ nhàng.

Cô gái liếc mắt nhìn xung quanh. Con ngươi đen láy lướt qua chỗ Dương Chi đang ngồi rồi liếc lại lần hai trước khi cô kịp nhận ra đó là ai.

– Mai… Dương Chi ?: Cô gái khẽ lẩm bẩm.

– Nguyễn Minh Thư ? Quả là chúng ta có duyên nhỉ ?: Nó nhếch miệng cười.

Minh Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện Dương Chi.

– Chị có vẻ khá ổn sau khi đẩy tôi lúc đó ha ?: Nó nhếch miệng.

– Cô sau 6 năm vẫn tốt nhỉ ?

– Ừ, nhờ cô tôi dành 6 năm nhàm chán bên Mỹ đó.

– Tôi…: Minh Thư cụp mắt, ngập ngừng.

– Sao….chị còn định làm gì tôi nữa hả ?

– Không, chỉ là 6 năm qua cũng đủ để tôi nhận ra…

– ????: Dương Chi ngạc nhiên nhìn Minh Thư

– 6 năm qua, tôi liên tục bám dính lấy anh ấy. Nhưng anh ấy chưa bao giờ để ý đến tôi. Anh ấy chỉ quan tâm đến cô. Ít nhất anh ấy không biết sự thật về sự cố 6 năm về trước, không thì cắc anh ấy hận tôi lắm. Tôi luôn tự hỏi cô có gì hơn tôi mà anh ấy lại để ý. Tôi cũng xinh đẹp như cô mà, lý gì anh ấy lại chọn cô.

Dương Chi chẳng có tí phản ứng gì, chỉ có ngồi đó lắng nghe, đôi lúc đưa cốc latte lên nhấp vài ngụm.

– Chị còn cả tuổi trẻ ở phía sau, đừng có lãng phí cố theo đuổi một người không yêu mình.

Nó nói rồi ngước ra bên ngoài, trời tạnh mưa rồi.

– Tôi chỉ muốn nói thế với chị thôi. Tạm biệt, mong chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau.

Dương Chi đeo cặp lên và đứng dậy. Nó không quên vẫy tay chào Minh Thư lần cuối cùng trước khi đóng cửa kính, mất dạng vào làn mưa.

_________________________________;;

Lại thêm một chương xàm nữa nhỉ ?

Dont worry , chap sau thề là có biến luôn. Tầm mấy chap nữa là hết rồi nhỉ ?

Giờ thì mình đang cố câu chữ cho đủ 1000 từ. Thế nha !

$pageOut $pageIn

Chap 44 :

Say – Tỉnh tò ~ <3

Lúc Dương Chi về nhà thì đã 9h tối rồi.

Sau khi rời khỏi quán cà phê đi chơi ở Vincom chút thôi mà thời gian trôi nhanh thế.

Chơi vui đến nỗi còn không thấy đói nữa cơ (T/g: Nói thật đi, là chị không thấy đói hay mải chơi quên cả ăn rồi ?)

– Đi đâu giờ mới về, hóng gió gì đi hơn 3 tiếng ?

– Kya !

Một giọng nói đột ngột vang lên đúng lúc Dương Chi mở cửa vào nhà khiến nó giật mình hét toáng lên. Không liên quan nhưng tiếng hét nữ tính nhể :)))

Đèn tắt tối om thế này thì biết cha thằng nào là ai ?

Dương Chi hấp tấp quờ quờ trên tường, lần mò công tắc rồi bật lên.

Ánh sáng chiếu lên người đang ngồi vắt chéo chân trên sofa trong phòng khách – Gia Duy.

Tại sao lại ngồi một mình trong này mà không bật đèn vậy ???

– Ôi mẹ ơi, anh làm tôi giật hết cả mình !: Dương Chi thở phào một hơi, vuốt vuốt ngực.

– Ăn tối chưa vậy ?

– Rồi.: Nhìn cái mặt “hình sự” thế kia mà nói thật thể nào cũng có chuyện, tốt nhất là nói dối, đằng nào thì không ăn cũng có chết ai.

– Vậy thì tốt.: Sắc mặt Gia Duy dịu đi đôi chút, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn.

Nghe Minh nói hồi ở Mỹ nó hay bỏ bữa lắm, sức khỏe thất thường, có vài tháng sụt cân nghiêm trọng, hắn lo nó về đây vẫn bỏ bữa nên phải chú ý mới được.

Dương Chi ngó quanh từ trái sang phải từ trên xuống dưới từ trước ra sau. Hình như thiếu thiếu cái gì…

– Ể ? “Tôn Ngộ Không” với Linh “vàng” mất dạng ở xó nào rồi ???

‘”Tôn Ngộ Không”, Linh “vàng” ???’ Khóe miệng Gia Duy giật giật: – Hai đứa đấy đi ngủ nhờ nhà bạn rồi.

– Vậy hả ? Ờ ha, bọn nó làm gì có nhà.: Dương Chi tặc lưỡi.

(Tại nơi nào đó, có cô gái tóc vàng và chàng trai tóc nâu đồng thanh “hắt xì”, đồng thời suy nghĩ: “Tên nào dám nói xấu ông/bà ?????”)

– Ara, tự dưng thèm rượu quá !

Cơn khát rượu của Dương Chi đột ngột “đội mồ sống dậy”.

– Rượu á ?: Gia Duy nhíu mày nhìn Dương Chi ‘Con nhóc này vẫn nghiện rượu à’

– Ừ, tôi có cất đống rượu nặng trong tủ quần áo đấy. Để tôi lên lấy nhé !

Không hề để ý Gia Duy đã đồng ý hay chưa, biểu cảm thế nào thì Dương Chi đã leo tót lên tầng rồi, để lại Gia Duy tự kỉ với một suy nghĩ :

‘Thế bất nào lại giấu rượu trong tủ quần áo ???’

Lát sau Dương Chi đi xuống với áo sơmi sọc kẻ caro và chiếc quần ngố màu hồng nhạt, trên tay là mấy chai whisky, vodka, rượu nho ủ lâu năm và vài chai khác khiến Gia Duy mém té sofa. Chả biết trong cái tủ to vật vã kia còn “tàng trữ trái phép” bao nhiêu chất cồn nào nữa không.

– Đâu ra mà nhiều vậy ?: Gia Duy tặc lưỡi nhìn chằm chằm vào đống rượu trên tay Dương Chi.

– Đống này tôi chôm từ nhà bố tôi, còn chai vodka và whisky này mới tậu khi ở Mỹ !

Dương Chi hào hứng kể lể một tràng (về một tương lai mình trở thành đứa con nát rượu)

– Anh nhớ hồi đó không ?: Dương Chi hỏi

– Lúc nào ?

Gia Duy hỏi ngược lại. Nói ‘hồi đó’ thì bố thằng nào biết được ?!

– Hồi chúng ta uống rượu lúc triệu tập í.

Lục lại não bộ thì Gia Duy mới chợt nhớ ra. Đó chính là khi Minh và hắn biết Dương Chi là Death.

– Ừ, còn nhớ. Thì sao ?

– Vậy thì chúng ta sẽ chơi lại trò chơi hôm đó. Mỗi người uống một cốc rượu rồi từ từ hỏi nhau nha !: A, cha nội… Lại trò chết tiệt đó.

– Được, nhưng nói trước tửu lượng của anh đã tốt hơn rất nhiều so với 6 năm trước đó.

Gia Duy đồng ý và kèm theo một lời cảnh báo trước.

– Ok, chơi luôn. Người say trước là người thua.

Nó nói và đồng thời chạy vào bếp lấy 2 cái cốc thủy tinh bằng cái nắm tay.

Gia Duy liền đổ rượu đầy đến tận miệng cốc.

Cạch !

Cả 2 cạn ly rồi uống ực ‘thứ chất cồn’ đó trong 1 ngụm.

– Vậy tôi hỏi trước !: Dương Chi lên tiếng muốn làm người đầu tiên tra khảo.

– Được: Gia Duy cũng muễn cưỡng chấp nhận, nhưng trong lòng hắn có linh cảm thảo nào con nhỏ này cũng sẽ hỏi mấy câu không hay đây.

– Vậy anh đã bao giờ tiến quá xa với một cô gái chưa ?

– Hả ? Tiến quá xa là sao ?

Gia Duy trông có vẻ không hiểu Dương Chi đang nói gì lắm.

– Ý tôi là ‘chuyện ấy’ đó ! (T/g: Con gái tôi từ khi nào trở nên thêm dâm dê vậy. Haiz…)

Vừa dứt lời là mặt Gia Duy liền đỏ lên. Biết ngay mà ! Con nhóc này lại nói linh tinh rồi !

Thấy phản ứng của Gia Duy, Dương Chi liền nở một nụ cười… biến thái.

– Đừng nói anh còn là trai tân đó

– Ừ, thì làm sao !?

Gia Duy hùng hồn trả lời. Đổ thêm rượu rồi uống ực luôn.

– Đến lượt tôi ! Thế còn nhóc thì sao ?

Nó rót rượu vào từ từ, dứt khoát một hơi uống hết. Đặt cái cốc một cái “cạnh” xuống mặt bàn, nó nhếch miệng cười.

– Con trai mà đi hỏi con gái câu đấy, biến thái !

– Thế con gái đi hỏi con trai thì sao ?: Gia Duy không chịu thua, lập tức vặc lại.

– Bình thường như cân đường hộp sữa !: Dương Chi cũng không kém cạnh.

Gia Duy đang ngửa cổ uống mém nữa thì sặc rượu. Cái quái gì mà con gái hỏi con trai thì bình thường ? Bất bình thường thì có !!!

– Câu tiếp theo !: Dương Chi lại uống thêm cốc nữa: – Anh đang có quan hệ bất chính với anh trai tôi đúng không ?

(T/g: Hủ nữ đâu, ai là hủ bơi vào đây hết đê !!)

– Vớ vẩn ! Chỉ đi chơi với xem phim mấy lần thôi ! Quan hệ bất chính con khỉ !!: Gia Duy lập tức phủ nhận.

Hình như có cái gì đó không ổn thì phải, thế quái nào mà nét mặt Dương Chi thoảng nỗi thất vọng vậy ?!

– Hầyyy, không phải à ?: Nó thở dài.: – Chị Minh Châu rất tốt, nhưng tôi thấy hai người đẹp đôi hơn ~

Cái định mệnh… ?! Không lẽ nó… ???

– À há, tôi là hủ nữ.: Dương Chi gật đầu xác nhận nghi vấn trong lòng Gia Duy.: – Nhưng dù sao, tôi vẫn mong anh hai được ở bên người con gái anh yêu…

Dương Chi nằm ườn ra bàn, lẩm bẩm. Gia Duy dẹp cái chai rỗng sang một bên, mở nắp chai khác rồi rót đầy hai cốc.

– Được rồi.: Hắn một hơi uống sạch.: – Ngực nhóc cup mấy ?

Một câu không thể tỉnh hơn được nữa.

– Hơhơ, nhìn thế mà không biết hả ? Là 80B !: Dương Chi cũng không vừa, nốc rượu xong tỉnh bơ đáp lại.

Giờ Gia Duy nghĩ lại, trong những đứa con gái hắn từng gặp, chưa có đứa nào ngực “bình thường” như nó. Xem nào , cái Linh thì nhỏ hơn chút, Minh Châu thì lại to hơn… (=.=”)

– Đến lượt tôi !: Dương Chi mở cái chai thứ 3 (?!) rồi hỏi tiếp.

Rồi đến chai nữa, thêm chai nữa, lại chai nữa khiến con tác giả có cảm giác bọn này thành mấy tay nát rượu luôn rồi.

Nồng độ của rượu cũng tăng dần.
Hiện tại đây là chai cuối cùng, chai thứ 9. Chai vodka với nồng độ cồn khá cao.

Mặt hai kẻ nát rượu đỏ như cà chua chín, đầu gục gặc nằm ườn ra bàn. Mấy chai rượu rỗng nằm la liệt trên sàn trông chướng cả mắt. Mùi rượu nồng nặc vảng vất trong không khí.

– Đến lượt… hức… anh… hức… hỏi nhỉ ?: Dương Chi nằm gục ra bàn, nấc cục hỏi.

– Được !: Gia Duy gật gù ngoẹo đầu sang một bên.: – Đến lượt anh hỏi !

Có vẻ hắn không say túy lúy như Dương Chi nên giọng nói có phần kiên quyết. Với lại số rượu cho vào dạ dày không nhiều bằng nó nên hắn vẫn giữ được 7-8 phần tỉnh táo. Quả đúng là tửu lượng nâng lên một tầm cao mới sau 6 năm, cái này là phúc hay là họa, tác giả nên khóc hay nên cười đây ?

– Ho… hức… hỏi đi… hức…: Dương Chi nấc cục, cũng may là không đến nỗi nhìn người đối diện thành 3 nếu không cái trò này phải tạm dừng rồi.

– Nhóc…có nhớ lời nói 6 năm trước không ?: Gia Duy nghiêm túc hỏi.

– 6 năm… trước ư ?… Hức… À, cái câu…”Làm bạn gái anh”… ấy hả ? : Dương Chi lèm bèm rồi với lấy cả chai vodka mà tu luôn. (Theo lời con bạn tác giả thì tỉ lệ cao bé Chi sẽ phải đi rửa ruột :))

– Ờ… Thế câu trả lời của nhóc là ?

– Tôi… Hức,… Chẳng biết nữa..hức. Nhưng tôi…hức…thấy rất hạnh…p..hức…phúc khi ở bên..hức anh. Không biết nó..hức…có phải..câu trả lời anh tìm không ?

Vừa nói Dương Chi vừa nấc mấy cái.

Gia Duy không hề có chút lên tiếng gì cả.

Hắn đứng dậy và bế Dương Chi lên tầng. Nó không hề có phản ứng gì từ chối lắm mà còn dụi đầu vào lồng ngực sắn chắc của hắn.

Gia Duy cứ thế bế nó kên trên tầng.

Đặt nhẹ nó xuống giường và khẽ thầm thì.

– Có được không ?: Hắn nhẹ hỏi.

Dương Chi chỉ nhẹ gật đầu cái.

Gia Duy nhẹ hôn lên môi Dương Chi. Cái lưỡi tinh nghịch làm khuấy đảo cả bên trong. Rồi lưỡi hắn quấn lấy lưõi nó làm nó hơi khó thở.

Sau đó, Gia Duy mở cúc áo đầu tiên ra để lộ xương quai của nó. Hắn nhẹ hôn lên nó và cắn nhẹ để lại một dấu hôn rồi từ từ mở những cúc còn lại….

___________________________

Con au không biết nên nói gì. Muốn chui xuống lỗi quá ! Nhưng mình chỉ viết đến đây thôi,

$pageOut $pageIn

Chap 45 :

Mẹ ! Sao mẹ lại gả con cho người khác ?!

Sáng hôm sau…

(Nếu các bạn thắc mắc sao con au không viết tiếp thì là vì au mắc cỡ lắm ! *e thẹn + đỏ mặt* ehehe :))

– Aiz… Đau đầu quá…

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi lên mặt Dương Chi. Nó uể oải vươn mình, cảm thấy kì lạ khi thấy cả người ê ẩm đau nhức. Mắt nhắm mắt mở, nó ngồi dậy, sự ê buốt kèm theo nhức mỏi truyền từ dưới lên khiến nó run rẩy. Càng kì lạ hơn khi nó cảm thấy… thân thể mát mát lành lạnh. Nó từ từ nhìn xuống…

.

.

.

– Cái quái gì… (=”=)

Dương Chi “mặt không đổi sắc” nhìn thân mình đang trong tình trạng “không mảnh vải che thân”. Nó “nhẹ nhàng” quay đầu sang bên theo kiểu robot… Và nó thấy người nằm cạnh nó là…

Dương-Gia-Duy !!!

– Aaaaaaahhhhhh !!!

Dương Chi vận hết công suất hét lên thất thanh, một cước đạp bay Gia Duy xuống giường cùng với một nửa tấm chăn, đồng thời túm lấy cái ga giuờng một cái “roạt”, trong phút chốc cả người đã bị bọc kín.

– Ách ! Đau quá !

Gia Duy bị đạp không thương tiếc, đầu “êm ái” chạm đất trước. Cơn đau xộc lên khiến hắn tỉnh cả ngủ. Gia Duy nhăn mặt nhìn lên thì thấy Dương Chi đang nhìn mình với ánh mắt… xin thứ lỗi cho hắn không nhìn ra là ánh mắt gì. Mặt Dương Chi đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng lệ.

Rồi hắn nhận ra một sự thật phũ phàng nào đó khi nhìn lại mình. Gia Duy từ từ trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng nói:

– Bình tĩnh, chúng ta có thể từ từ nói chuyện vớ…

– Im miệng và biến khỏi đây ngay-lập-tức !!!

Trái lại, Dương Chi có vẻ mất bình tĩnh và hét lên một chặp nữa. Gia Duy nhanh chóng túm lấy cái chăn + quần áo của mình mà “lượn” khỏi phòng, để lại một mình Dương Chi với một mớ suy nghĩ hổ lốn.

Vớ lấy cái gối gần đấy, Dương Chi áp mặt vào và hét lên lần 3.

– Aaaaahhhhh… (Tần số âm thanh khẳng định có thể vỡ cửa kính)

Một mùi hương chợt thoang thoảng vờn quanh, xộc vào mũi nó. Là mùi bạc hà và khỏi nói cũng biết của ai…

– Cút !!: Nó ném cái gối ra xa không thương tiếc. (RIP~ cái gối :))

Mọi kí ức về ngày hôm qua ùa về trí óc nó, dù men rượu nặng kí nốc vào đã “chắn ngang”…

Nó và hắn đã…

ÁÁÁÁÁ !!!

Rượu thật đáng sợ, trong phút chốc có thể khiến mất một đời người. (cụ thể là đời nó :)) Nghĩ lại nó thật muốn đào một cái lỗ mà chui xuống quá ! Thường ngày nó kiên định lắm mà, sao bỗng dưng lại… đồng ý vậy chứ ???!!! Ôi giời đất ơi rượu ơi là rượu…

Nó hít vào thở ra thật sâu. Bình tĩnh, trước hết phải tắm rửa thay đồ rồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Gia Duy đã.

Dương Chi nhẹ nhàng đứng dậy, quấn tấm ga quanh người. Nó chợt liếc thấy những đốm hoa văn màu đỏ sậm nổi bật như trêu ngươi trên tấm ga trắng.

Thật muốn phun một tràng chửi thề, lần đầu tiên của nó… Ôi… Dẹp sự ức chế thần kinh đang dần dâng lên trong đầu, Dương Chi mở tủ lấy đồ mới, ngó lơ đống quần áo vứt tứ tung trên sàn, lạch bạch chạy vào nhà tắm.

Xong xuôi đâu đấy, Dương Chi soi lại mình trong gương, và thật may là nó đã làm vậy, vì…

Đậu má rau xanh !

Tên biến thái Dương Gia Duy đó dám để lại dấu hôn trên người nó ! abcxyz&#$%

Giờ nghĩ lại nếu nó và hắn đã lỡ làm với nhau thì giờ ai thèm cưới nó nữa chứ ?! ( T/g: Thôi thì làm dâu nhà ảnh luôn đi)

“Em không thèm ăn cơm, em không thèm ăn cá, em chỉ cần xỏ lá chơi khăm mỗi ngày…~”

Dương Chi đang đứng ngây ngốc với “tương lai mai sau” của mình thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại ngoài kia. Với tốc độ bàn thờ, nó bẻ lại cổ áo sơmi che đi dấu vết “bằng chứng phạm tội” kia rồi chạy nhanh ra ngoài bắt máy.

Đập vào mắt nó là dòng chữ huyền thoại khiến nó mém ngã: “MẪU HẬU ĐẠI NHÂN”

– Mẹ à, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không đi xem mắt đâu !

Không quan tâm đầu dây kia định nói gì thì Dương Chi em nó đã ngay lập tức nói một tràng.

– Rồi rồi, mở cửa cho mẹ đã. : Người mà Dương Chi đặt tên là “MẪU HẬU ĐẠI NHÂN” ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói.

– … Dạ ?: Dương Chi tạm thời đang trong trạng thái “não chưa thông”.

– Xuống mở cửa đi, mẹ đang đứng trước cửa nhà con này.

– … : Nó chết sững người, mẹ nó đang ở đây, ngay trước cửa nhà nó !: – Mẹ, mẹ đứng yên đấy, con xuống ngay đây !

Chưa để đầu dây bên kia phản ứng nó liền tắt máy rồi phi như bay xuống tầng.

– Sao vội vậy ?: Gia Duy thấy nó đi xuống trong tình trạng khá vội vã liền hỏi

– Để chút nữa nói !

Nó phẩy phẩy tay rồi hấp tấp mở cửa.

– Mẹ ! : Nó gọi người phụ nữ đứng trước cửa.

Một người phụ nữ trung niên tầm 40-41 tuổi đang đứng trước cửa nhà nó. Bà mặc trên người bộ váy kiêu sa màu rượu vang phối với chiếc vòng ngọc trai trắng. Tự nhiên nó thấy hơi buồn nôn. Nốc cả đống rượu vào dạ dày thì nhìn cái này thấy buồn nôn là đúng rồi.

Bộ váy màu rượu vang càng tôn thêm nước da trắng của người phụ nữ, dáng người bà vẫn còn đượm lại vẻ mềm mại thời thanh xuân thiếu nữ. Mái tóc bà được búi cao gọn gàng, vẻ đẹp tuổi trung niên bọc bên ngoài phong thái cao quý nhã nhặn. Đôi mắt bà hiền hòa mà sắc sảo như nhìn thấu tâm can người khác.

– Sao mẹ lại biết nhà con ở đây ?

– Mẹ hỏi thằng Minh.: Người phụ nữ mỉm cười.

Tên anh trai chết tiệt ! Nó thầm rủa anh nó.

(Cùng lúc đó, khi Thiên Minh đang vui vẻ nói cười với Minh Châu thì anh chợt thấy ớn lạnh sống lưng: ‘Đứa nào vừa nhắc mình à ???’)

– Tính đứng ngoài này nói chuyện hả ?: Người phụ nữ nghiêng đầu nhướn mày.

– A, con xin lỗi, mẹ vào đi !

Bước vào phòng khách, hai mẹ con liền đụng độ “kẻ ngoài cuộc” Gia Duy.

‘Chết cha ! Mình quên mất còn tên này ở đây !’

– Ồ, Gia Duy, sao cháu lại ở đây ?

– Bác Hạ, đã lâu không gặp : Hắn lẽ phép cúi đầu cái chào mẹ nó.

Dafuq !? Bộ 2 người quen nhau hả ?

– Hai người quen nhau sao ?: Nó ngạc nhiên hỏi

– Eh ? Mẹ chưa nói với con hả ? Đây là người đi xem mắt mẹ bảo đó : Bà Hạ trưng cái mặt ngây thơ vô tội ra

– ‘ Nói lúc nào vậy ?’…

– Mà sao cháu lại ở đây vậy ? : Bà Hạ liền quay sang hỏi Gia Duy : Đã thế cả 2 đứa ăn má khá xộc xệch, đầu tóc khá bù rù nữa. Có chuyện gì giữa hai đứa vậy ?: Đột nhiên sự sắc sảo hiện len trên đôi mắt bà và nó làm 2 người kia giật bắn cả mình.

– Mẹ nói gì vậy ? Chuyện gì là chuyện gì ?

– Bác cứ đùa hơi quá đó.

Dựa vào biểu hiện lúng túng của cả 2 người thì bà Hạ cũng hiểu ra mọi chuyện rồi. Bà chỉ vui vẻ nói:

– Con biết đó, sau việc bác Vũ ( Cha của Gia Duy ) hủy hôn ước với nhà cô bé Minh Thư thì mẹ đã ngỏ lời gả con cho nhà Gia Duy.

– Mẹ ! Sao mẹ nỡ lòng gả con gái mẹ đi như vậy !

– Sao ? Con không thích Gia Duy sao ?

– Không phải ,… Chỉ là mẹ có thể cho bọn con thờu gian để tìm hiểu nhau được không ?

Bà Hạ khá ngạc nhiên, có vẻ Dương Chi rất nghiêm túc nên bà chỉ vui vẻ đáp lại:

– Được, nhưng nhanh lên để mẹ sớm có cháu mà bế đó.

– Mẹ !!!

_________________________

Con au là đứa khá phũ nên xin lỗi phải phang vào

$pageOut $pageIn

Chap 46 :

A HAPPY ENDING ?

Tại một nhà hàng E nọ, có đôi trai gái đang ngồi đối diện nhau giữa tiếng vĩ cầm du dương…

Cô gái trẻ mặc bộ váy đen huyền bí tôn lên nước da trắng ngần. Đôi mắt cô to tròn đen láy, tràn đầy sức sống. Mái tóc đen mượt thả xõa ngang bờ vai trần viền ren.

Chàng trai ngồi đối diện cô điển trai trong bộ vest đen lịch thiệp. Mái tóc màu nâu ấm của anh rủ trước trán, ẩn hiện vẻ đẹp huyền bí khó cưỡng. Đôi mắt nâu ngập tràn tình cảm nhìn cô gái trước mặt.

Trong tiếng vĩ cầm du dương ấy, chàng trai đứng dậy, khuỵu gối trước cô gái trẻ rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp. Anh mở nó ra, chiếc nhẫn kim cương nhỏ giữa hộp tỏa sáng lấp lánh như sao sa.

– Anh đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi, em đồng ý làm vợ anh nhé ! (T/g: Bình tĩnh, tôi đi nôn đã, oẹ ọe)

– Rồi, rồi, tôi đồng ý mà. Đã có một đứa con với anh rồi chẳng nhẽ tôi lại từ chối ?: Cô gái nhún vai, thản nhiên nhếch môi cười đáp lại.

Một câu trả lời không thể tỉnh hơn được nữa.

.

.

.

Hiện tại… Tại nhà Dương Chi…

– Cái con này, mai đám cưới rồi mà mày không đi ngủ đi, còn đứng đó làm gì nữa ?

Ngọc Linh ngáp dài ngáp ngắn, vuốt vuốt mái tóc nâu xoăn nhẹ (đã nhuộm lại), nhìn Dương Chi đang đứng trước ban công thẫn thờ.

– À, suy nghĩ mấy chuyện ấy mà.

Dương Chi mắt vẫn hướng ra bên ngoài, thuận miệng đáp.

– Suy nghĩ gì để sau tính, giờ việc của mày là đi ngủ ngay và luôn. Mai mày sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, để dưới mắt có quầng thâm là thành “cô dâu panda” đấy, da dẻ cũng không đẹp nữa. Vào ngủ ngay !

Ngọc Linh chống nạnh, trừng mắt nói kiểu mama đại tổng quản.

– Rồi rồi, đi liền đây, bình tĩnh bình tĩnh.

Sau khi bị cái Linh giục giã mãi Dương Chi mới chịu lết xác lên giường đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, tại nhà thờ…

Trong phòng cô dâu…

– Nè, trang điểm vậy có đậm quá không chị ?

– Thế là nhẹ rồi mà.

– Vậy cái váy thì sao ? Hình như nó hơi… chật quá nhỉ ?

– Chị đo đúng vòng eo của em mà ?

– Thế cái này là cái gì vậy ?

– Miếng độn ngực đó !

– Đ-độn ngực ?! Sao em lại cần cái này ???

– Nào nào, em hãy nhớ hôm nay là đám cưới của em đó, phải thật xinh đẹp mới được. Ngực to hơn để quyến rũ tên Duy thôi mà.

– … Em nghĩ chắc không cần đâu.

– Hể ? Em ngại gì ?

– … Sao tự nhiên mặt chị nhìn nguy hiểm thế chị dâu ?

– Nào, nào…

– Á, đừng !

Rầm !

Cánh cửa bất chợt mở tung ra, Ngọc Linh hùng hổ bước vào. Mái tóc nâu xoăn nhẹ buộc lệch cao một bên đầu. Cô mặc bộ váy màu hồng phấn cổ tròn chiết eo, hoàn toàn tương phản với bộ mặt đen như đít nồi.

– Hai người đang làm cái gì vậy hả ?! Có biết phòng chú rể ở ngay bên cạnh không ?! Hai người có biết mấy người trong phòng chú rể mặt đỏ như cà chua chín không hả ??? Nhỏ tiếng giùm cái !

Ngọc Linh cứ thế chửi một tràng khiến chị dâu lẫn em chồng chỉ biết cúi đầu như trẻ nhỏ mắc lỗi. Ehehe, vậy mấy người bên kia nghe hết rồi hả ?

– Chị ra ngoài đây, hai đứa sửa soạn nốt nhé !: Minh Châu cười cười đứng lên.

Tà váy trắng vừa khuất sau cánh cửa, Ngọc Linh trấn tĩnh nhìn con bạn thân trong bộ đồ cưới.

Mái tóc lâu nay thả xõa hay buộc đuôi ngựa giờ búi cao gọn gàng, được cố định bằng chiếc cài tóc cô dâu màu trắng đính ngọc trai hồng. Khăn voan cô dâu được viền ren, trang trí tinh xảo phủ dài ngang lưng. Gò má thoa một lớp kem lót nhẹ rồi đánh phấn hồng mỏng lên. Nước da trắng tôn lên đôi mắt to tròn đen láy được kẻ viền đen xám nhẹ, bên trên phủ một ít nhũ trắng. Lông mi dài được chuốt mascara khiến nó trông đen, dài và dày hơn. Đôi môi vốn đã hồng hào đầy đặn nên được tô màu hồng cam san hô quanh viền môi, tô đậm vẻ tinh nghịch hoạt náo vốn có của chủ nhân.

Và đặc biệt nhất chính là chiếc váy cưới.

Dương Chi mặc bộ váy cô dâu màu trắng trang nhã để vai trần. Bàn tay nhỏ nhắn bọc trong chiếc găng tay hở ngón trang trí tinh xảo. Bông hồng trắng phủ kim nhũ đính trên ngực áo. Dải lụa buộcc quanh eo thắt nơ sau lưng. Chiếc váy dài chấm đất, tầng tầng lớp lớp lụa trắng phủ quanh thân, tạo vẻ bồng bềnh phập phồng.

– Còn 4 tiếng nữa mới đến đám cưới mà, sao mặc sớm vậy ?: Ngọc Linh mỉm cười. Không ngờ con bạn cô cũng có ngày này. (MDC: Khinh nhau hả con kia ?!)

– Hihi, mặc trước xem thử nó trông thế nào ấy mà !: Dương Chi đáp lại với nụ cười tinh nghịch.

Cốc cốc !

Tiếng gõ cửa vang lên.

– Mời vào ! : Dương Chi đáp

– Xin lỗi đã làm phiền !

Người bước vào là một cô gái tầm tuổi Minh Châu. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô gái đó quay người.

Cô gái đó có khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen cắt ngắn áp sát khuôn mặt. Cô mặc chiếc áo lụa trắng cổ tròn, tay áo dài đến khuỷu. Chiếc váy đen bó dài đến đầu gối tôn lên đôi chân thon dài. Cô gái mỉm cười:

– Woa ! Cô dâu đây sao, em đúng là xinh thật đó ! Tên Gia Duy ấy đúng là có mắt nhìn người thật

– Ừm… Xin lỗi, chị là ai vậy ?: Dương Chi hỏi

– Ểểể ? Chú rể của em chưa bao giờ nhắc đến chị sao ??: Cô gái ngạc nhiên.

– Chưa luôn !: Dương Chi phũ phàng đáp lại.

– Tên này đúng là đáng trách mà. Vậy thì chị tự giới thiệu, chị là Thùy Linh, bạn cũ của chú rể !: Cô gái nói.

– Vâng, rất vui được gặp chị ạ !

– Ừ, chị chỉ ghé xem cô dâu tí thôi, vậy chị đi đây !

Thùy Linh đi ra, đóng cửa lại.

– Tao thấy chị ấy không phải bạn bình thường của anh Duy đâu.

Ngọc Linh ghé sát tai Dương Chi nói bằng giọng nghi ngờ.

– Hả ? Ý mày là sao ?

– Làm gì có chuyện một đứa con gái như thế tự nhận mình là bạn cũ với chú rể được.

– Mày nói linh tinh gì vậy ? Xem nhiều phim Hàn Quốc rồi ngộ à !

– Đây có, tao thấy nghi thật mà.

Cạch !

Minh Châu lại đi vào.

– A ! Chị Châu này, cái cô gái vừa nãy vừa đi ra là ai vậy ?

Ngọc Linh thấy Minh Châu vào liền tiện hỏi luôn.

– À, đó là Thùy Linh, bạn gái cũ của Gia Duy đó.

– Bạn gái cũ à ?

Ngọc Linh nói và nhìn Dương Chi với ánh mắt ‘tao đã nói mà’.

– Họ đang nói chuyện ở phòng kia đó, có muốn góp vui không ?: Minh Châu rủ 2 người.

– 2 người đi đi, em ở lại chỉnh sửa chút.

– Ừ, vậy bọn tao đi nha. Đừng có tự kỉ quá đấy nhé !

Nói rồi 2 người đi ra, để lại Dương Chi một mình trong phòng.

Đứng trước gương, nó chợt nở một nụ cười tinh quái. Hề hề, hay là mình đi chơi tí nhỉ ?

20 phút sau….

– Tao mang trà sữa cho mày này Chi !

Ngọc Linh cầm túi trà sữa, mở cửa bước vào…

… Và cô nhận ra một sự thật là chẳng có ai ở trong phòng cả.

Cô lặng lẽ đóng cửa rồi đi sang phòng chú rể.

Gia Duy tóc tai chải chuốt cẩn thận, mặc bộ vest màu trắng sang trọng đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Thiên Minh và Minh Dương.

– ‘Mẹ ơi, đẹp trai quá ! A ! Bình tĩnh, đây đâu phải mục đích mình sang đây !’ Dương Chi không có trong phòng !

– Hả ? Cái gì cơ !? : Cả lũ con trai đồng thanh.

– Lúc em quay về thì chẳng thấy nó trong phòng.: Ngọc Linh báo cáo.

– Chậc ! Con này đúng lúc này lại đi đâu vậy ?: Thiên Minh chẹp miệng tỏ thái độ.

– Thấy váy cưới không còn đó, đừng nói nó cứ thế mặc vậy mà đi ra ngoài đó.: Cái Linh nói tiếp.

– Để tôi ra ngoài tìm cho !

Gia Duy cứ thế bỏ đi luôn.

– Ehhh ?! Mấy người không tính ngăn ảnh hả ?: Ngọc Linh hỏi.

– Kệ thằng đấy đi, nó đã đi thì không ngăn lại được đâu.: Minh nói, Minh Dương đứng bên gật đầu đồng tình.

Cùng lúc đó, tại Công viên Thống Nhất.

Một cô gái mặc chiếc váy cưới trắng đang ngồi đu đưa trên cái xích đu gỗ.

Mọi người ở đó trầm trồ, bàn tán rồi rút smartphone ra chụp ảnh tung lên mạng.

(Báo giật tít : Thiếu nữ mặc váy cưới xinh như tiên nữ xuất hiện ở công viên Thống Nhất ! / Thiếu nữ bị chồng bỏ đến ngồi tự kỉ ở công viên !?, blah blah…)

– Nè em gái, sao lại ngồi đây một mình vậy ?

Nó ngước đầu lên nhìn, f**k ! Đi đâu cũng gặp mấy đứa như thế này là sao ấy nhỉ !?

– Oh ! Váy cưới này, đừng nói vừa bị chồng bỏ đấy !

Oi,oi. Dạo này có nhiều người hay bị ngứa mồm hay sao í nhỉ ? Bộ hết việc làm hay sao mà xía vào chuyện người khác hả ?

– Nè, cút ra không tôi cho mấy người không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời bây giờ !: Dương Chi hơi gằn giọng, nhìn bọn chúng với ánh mắt khinh bỉ.

– Mày nói gì hả con kia !

Tên đó vung tay lên định đánh Dương Chi thì bị một bàn tay khác chặn lại.

Dương Chi ngước đầu lên, trong đôi mắt đen láy của nó chính là hình ảnh của hắn.

‘Hắn trông bảnh trai nhỉ ?’

– Anh đang làm gì vợ tương lai của tôi vậy ?

Gia Duy nói, tay bóp chặt cánh tay tên kia.

– À, ch-chúng tôi c-chỉ đùa chút thôi mà… Đi luôn đây.

Gia Duy vừa thả tay ra là bọn chúng liền bỏ chạy mất hút luôn. Hắn ngồi xuống cái xích đu bên cạnh và hỏi:

– Sao lại ra đây ?

– Chán !: Dương Chi cảm thán một cái

– Cái Linh nói rằng em ghen với Thùy Linh. Đúng thật đấy hả ?

– Làm gì có !: Dương Chi bĩu môi. Rõ ràng là đang ghen mà.

– Em có biết là anh yêu em không, hơn mọi thứ trên thế giới đó.

– Anh ngộ ngôn tình hả ?

Nó thản nhiên phang một câu rất phũ vào mặt Gia Duy.

– Thật đó: Gia Duy nhẹ cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Dương Chi

– Hừm, tạm tin anh đó: Dương Chi hơi đỏ mặt tí :- Thôi, quay về chuẩn bị làn đám cưói thôi.

Dương Chi đứng dậy thì bị Gia Duy kéo lại.

– Gì vậy ?: Nó quay đầu lại hỏi.

– Ê nhóc, làm vợ anh nhé !

– Vâng !

.
.
.
.
.
.

Đó hẳn là kết thúc đẹp cho Dương Chi và Gia Duy rồi. Vậy những người khác thì sao ?

Minh Châu vài năm sau đã sinh ra bé Tuệ, Thiên Minh dduwơcj lên chức cha.

Ngọc Linh và Minh Dương thì đang hẹn hò. Mấy năm sau, Linh là người đầu tiên ngỏ ý đòi kết hôn.

Tuấn thì đã kết hôn với một cô gái tốt.

Minh Thư thì đã cưới chồng, một người đàn ông tốt. Cô ấy đang có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.

Vậy đây là một happy ending rồi nhỉ ?

Hết.

_____;;___

Còn ngoại truyện, trưa đăng nốt !

$pageOut $pageIn

Chap 47 : Ngoại Truyện

NGOẠI TRUYỆN: “THUẬN THEO CHIỀU GIÓ”

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã đến đầu tháng Sáu…

Tại nhà Dương Chi, vẳng vặng tiếng cười đùa của 4 người phụ nữ.

Trong phòng khách, bà Hạ ngồi trên ghế sofa chính giữa, bên phải là con dâu tương lai, tức Minh Châu; bên trái là con gái và bạn thân của con gái, tức Dương Chi và Ngọc Linh.

Bà Hạ nói cười vui vẻ với con dâu tương lai, hoàn toàn ngó lơ con gái và bạn thân của con gái. Khổ thân hai đứa nó, ăn quả bơ nãy giờ, vì không thể phá cái hàng rào “mẹ chồng thắm thiết nói chuyện với nàng dâu” nên đành quay sang tám dóc với nhau.

– Tức điên người, tao thề sẽ không nhìn mặt hắn nữa ! Cái mặt thư sinh bánh bèo thấy ớn !

Ngọc Linh đã nhuộm mái tóc vàng của mình thành màu đỏ ngày hôm qua sau trận cãi vã nảy lửa với Minh Dương. Thành ra mái tóc đó đã nghiễm nhiên biến khuôn mặt đỏ bừng tức giận của cô nàng thành quả cầu lửa đỏ rực. (=.=)

– Nhìn cái mặt chỉ muốn tát cho rơi răng vêu mỏ. Cứ làm ra vẻ ra đây hiểu biết lắm ý, chốc chốc lại đẩy gọng kính, xỉa xỉa xói xói. Ức chế phát điên lên được !

Dương Chi miệng ngậm ống hút uống sinh tố, ngoài mặt gật gật đầu mà bên trong thầm phản bác. Sự hiểu biết của người ta hơn mày nhiều, là ai trong mấy lần kiểm tra toàn kèm mày học hả ? Còn nữa, ai trong một lần lỡ miệng nói, vẻ đẹp trai hút mắt sau cặp kính ấy cưa đổ bao nhiêu người, là ai hả ? Là ai ??? Chưa hết, tao thề trong vòng 3 ngày mày mà không gặp lại hắn thì tao đi đầu xuống đất !

– À phải rồi, chuyện của mày với Gia Duy sao rồi ?: Ngọc Linh bất chợt hỏi.

– Ặc !: Dương Chi đang thản nhiên uống ngụm sinh tố lập tức suýt phun ra ngoài.

Ngọc Linh nhìn vẻ luống cuống của Dương Chi, lòng đầy nghi ngờ.

– Ách, sao tự dưng lôi tên đó vào ?

– Có chuyện gì đó giữa hai người đúng không ? Tao thấy lạ lắm.

– Mày mơ ngủ à ?

– Mơ ngủ cái búa á. Sau cái đêm hôm mày về tao đã thấy lạ rồi. Tự dưng hai người gượng gạo hẳn, còn nữa, hình như hôm sau thiếu mất một cái chăn và một tấm ga giườ… Ưm !

Ngọc Linh còn chưa nói xong đã bị Dương Chi bịt miệng lại. Nó nhìn cô bằng ánh mắt đe dọa. Ở phía bên kia, bà Hạ và Minh Châu ngừng nói chuyện, nhìn hai đứa nó với ánh mắt “có chuyện gì thế?”

– Ầy, không có gì đâu ạ. Hai người cứ tiếp tục hâm nóng tình cảm đi, đừng để ý tới bọn con.: Dương Chi cười cười: – Mày nói nhiều mệt rồi đúng không. Đây, hoa quả đây, ăn đi cho bổ.

Chưa kịp để Ngọc Linh ú ớ gì, nó đã lấy miếng táo trên đĩa nhét vào mồm cô.

– Tao nghi lắm nhé, chắc chắn giữa hai người có chuyện gì đó.

Ngọc Linh khó khăn nhai nuốt một miệng đầy táo, lườm lườm nhìn nó.

– Rồi rồi, nhức đầu quá ! ‘Tất nhiên rồi, xảy ra “vụ đó” không có chuyện gì mới là lạ !’: Nó nhăn mặt thầm nghĩ rồi với tay lấy một miếng bánh kem đưa lên miệng, nhưng… mùi ngọt ngọt kì lạ của miếng bánh làm nó buồn nôn.

– Ọe… !

Nó bịt miệng, chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Ngọc Linh im bặt, cùng bà Hạ và Minh Châu nhìn theo bóng Dương Chi mất hút sau cánh cửa nhà vệ sinh.

Độ chừng hơn 10 phút sau, nó loạng choạng đi ra, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối. Nó giật mình khi thấy bà Hạ, Minh Châu và Ngọc Linh đang chăm chú nhìn mình, nó cũng nhìn lại 3 người.

– Sao nhìn con ghê vậy, mặt con dính gì à ?: Ba người phụ nữ càng nhìn tợn hơn khiến nó đành giơ tay xin hàng.

– Chi, mày…

– Làm sao, có vấn đề gì à ?

Nó đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa lớn đổ ra cốc, đang định đưa lên uống thì cái cảm giác cồn cào khó chịu lại dâng lên.

– Oẹ… !

Nó lại tiếp tục “sự nghiệp” trong nhà vệ sinh. (=.=”)

Nôn ra mật xanh mật vàng xong lại thất thểu ra ngoài, nó thấy Mẫu hậu đại nhân mặt mày nghiêm trọng ra chiếu chỉ đi theo mẹ đến chỗ này.

Tại bệnh viện Y nọ, có cô gái tóc đỏ cầm trên tay mấy tờ giấy xét nghiệm, giọng điệu đắc chí:

– Biết ngay là hai người có chuyện mà !

.

.

.

.

…Tại Tập đoàn OP, phòng Giám đốc…

Rầm !

Gia Duy đang đầu tắt mặt tối với đống giấy tờ ngất ngưởng cần phê duyệt thì cửa phòng bất chợt bật tung khỏi bản lề, sập xuống luôn. (RIP~ cánh cửa :))

– Cái quái gì… ?!

Hắn giật mình khi thấy Thiên Minh lù lù đi vào với khuôn mặt dữ tợn. Anh nghiến răng trợn mắt túm cổ áo hắn mà gào lên:

– Thằng khốn ! Tao đạp chết mày !! WTF ? Chuyện gì đang xảy ra vậy ???

– B-Bình tĩnh ! Có gì từ từ nói…

– Bình tĩnh con khỉ ! Mày làm con Chi thành ra thế kia tao mà bình tĩnh được thì đếch phải tao !!!: Thiên Minh cáu tiết chửi thề.

À rế ? Dương Chi ư ? Sao lại lôi Dương Chi vào đây ?

– Có chuyện gì sao ?

– Mày còn hỏi có chuyện gì sao ?: Đầu Thiên Minh như muốn phụt khói: – Mày làm nó có thai mà còn hỏi “có chuyện gì sao” à ??!! Tao đập chết mày !!! (T/g: Có nên RIP Gia Duy luôn không :))

– Dương Chi có thai thì làm… : Hắn nuốt trở lại từ “sao” vào trong bụng: – Khoan đã, Dương Chi có thai ???!!!

Đáp lại hắn là vẻ mặt đen đỏ trắng xanh tím tái lộn tùng phèo của Thiên Minh

.

.

.

.

Từ bệnh viện trở về nhà, nó chính thức ngáo + ngu người luôn rồi. Mặt nó đơ đơ nhìn tờ giấy trong tay.

“Kết quả khám sức khỏe: Mang thai 2 tuần…”

Đã gần 1 tháng kể từ “sự cố” sau khi nó về nước. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến nó loạn óc luôn. Cả hai đã thống nhất sẽ không nhắc lại vụ này nữa, cứ để mọi chuyện “xuôi theo chiều gió”. Vầng, kết quả của việc “xuôi theo chiều gió” là thế này đây. Giờ bình tĩnh nhớ lại, nó thậm chí còn không dùng thuốc tránh thai sau đó…

Nó gục mặt vào lòng bàn tay. Mai Dương Chi, đã rõ sự ngu người kèm ngu học của mày chưa ? Giờ thì hay rồi, đến mẹ còn chả cần hỏi cũng biết bố đứa bé là ai nữa kìa !

– Chi, có người muốn gặp em này.: Minh Châu nói. Cô vừa dứt lời thì bóng Gia Duy đã lù lù xuất hiện trong phòng khách với giỏ hoa quả trên tay.

– Chào nhóc…: Hắn lúng túng chào.

– Ờ chào.: Nó đáp lại ngang phè.

– Ừm, cậu ngồi đi Duy.: Minh Châu mời nhưng hắn vẫn đứng im.

Phòng khách chìm vào im lặng.

Nó thản nhiên ngồi trên sofa ăn xoài, hắn đứng im như tượng còn Minh Châu có cảm nghĩ mình như con dở khi đứng đây cười một mình.

– Ờ… Chị đi ra ngoài có chút nhé, hai người cứ tự nhiên nói chuyện với nhau đi !: Minh Châu huých huých tay hắn, đánh bài chuồn.

Phòng khách vẫn chìm vào im lặng sau khi Minh Châu đi, thậm chí còn quái dị hơn. Dương Chi cũng hết kiên nhẫn mà lên tiếng nói:

– Chắc anh không đến đây chỉ để đứng đó đâu…

– Chúng ta kết hôn đi.: Gia Duy đột ngột cắt ngang, nghiêm túc nói.

Một câu trúng trọng tâm vấn đề khiến nó suýt cắn phải lưỡi.

– C-Cái… ?! Đây là cách giải quyết của anh đấy hả ?

– Không, là anh thật lòng.: Hắn đi tới trước mặt nó, quỳ một gối xuống: – Ừm, hiện tại thứ nên có thì lại không có, tạm bỏ qua. Nhưng… : Hắn nhìn thẳng vào mắt nó, rành rọt nói: – Anh yêu em, chúng ta kết hôn nhé.

Trong lòng Dương Chi chợt trào dâng một thứ cảm xúc gì đó mà nó không biết tên. Tim nó đập loạn lên, mặt cũng hơi hơi đỏ. Suýt nữa nó đã buột miệng nói “Vâng” rồi. (T/g: Cái này là mồm nhanh hơn não :))

– K-Khoan, từ từ đã !: Nó vội xua tay.

– Chẳng lẽ… em không đồng ý ?: Tia thất vọng xẹt qua mắt hắn.

– K-Không phải… Ý tôi là… có, không không… Giời ạ !: Bối rối quá, Dương Chi bấy giờ rất bối rối: – Tôi không có nói là sẽ… không kết hôn với anh…

Hai mắt Gia Duy chợt sáng lên.

– Nhưng… hiện tại thì chưa.: Nó phang vào mặt hắn một câu rất phũ.: – Hãy để… để sau khi đứa bé ra đời được không ? Tôi thực sự chưa hiểu hết con người của anh, hãy cho tôi thêm chút thời gian. Sau khi đứa bé ra đời… khoảng…: – Nó nhẩm tính.: – Hai năm nữa. Sau hai năm, được không ?Đáp lại nó là gương mặt cười tươi rạng rỡ của hắn.

– Hai năm, năm năm hay mười năm cũng được, chỉ cần em đồng ý.: Gia Duy nhẹ nhàng nói.

– A-Anh bị ngộ ngôn tình hả ?: Mặt Dương Chi đỏ đến tận tai: – Tôi đói rồi ! Tôi muốn ăn s-sandwich ! Sandwich !

Phụ nữ mang thai có quyền của riêng họ, dại gì mà không dùng ?

– Rồi rồi, em muốn gì anh sẽ mua hết cho em.: Gia Duy cười.

Thời gian nối nhau trôi đi, 9 tháng 10 ngày sau, vào một ngày của hạ tuần tháng Ba, hoàng tử bé mọi mà người mong chờ, cháu đích tôn nhà họ Dương – Dương Quốc Kiên ra đời!

______________________

Vậy là xong, cuối cùng cũng thực sự hết truyện :))) Cảm giác thật thoải mái :))

Au xin gửi lời cám ơn tới tất cả các bạn đã dõi theo truyện của au, mặc dù “trình” của au còn kém, viết lúc hay lúc dở, nhưng xin chân thành cám ơn các bạn đã ủng hộ để au hoàn thành bộ truyện đầu tay này. Hức hức, vui quá đi mất XD

Truyện chỉ có 1 ngoại truyện thôi, mọi người có vòi cũng vô ích. (Vâng, căn cứ vào phần “Say rượu” cũng đủ biết con au phũ đến mức nào :333) Tiện đây con au xin nói luôn, au có viết truyện mới hay không thì phải xem lại đã, năm sau thi cấp 3 mà không lên được thì chết :v

Vậy, Kiyoko Yamaguchi này xin viết lời kết truyện tại đây ! Chào thân ái và hẹn gặp lại ! *tung hoa*

Kiyoko Yamaguchi

*Bẹp*

ĐÃ IN DẤU DÉP

$pageOut
Chap-30Chap-31Chap-32Chap-33Chap-34Chap-35Chap-36Chap-37Chap-38Chap-39Chap-40Chap-41Chap-42Chap-43Chap-44Chap-45Chap-46Chap-47

The End


Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên