Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Saturday, December 24, 2016

[Truyện Teen] Đôi vợ chồng 16 tuổi

[Truyện Teen] Đôi vợ chồng 16 tuổi



Chap-01Chap-02Chap-03Chap-04Chap-05Chap-06Chap-07Chap-08Chap-09Chap-10Chap-11Chap-12Chap-13Chap-14Chap-15Chap-16Chap-17Chap-18Chap-19Chap-20Chap-21Chap-22Chap-23Chap-24Chap-25Chap-26Chap-27Chap-28Chap-29Chap-30

The End


$pageIn

Chap 1 : Giới thiệu nhân vật

Tác giả: Pu_snow

– Trần Phương Bảo Ngọc : 16 tuổi, là con của một tập đoàn LS nổi tiếng ,xinh đẹp, học giỏi. Làn da trắng sữa, đôi mắt to

màu nâu. Mái tóc màu xanh lam đặt biệt.Là thủ lĩnh nhóm Black Moon. Tính tình dễ thương,lém lỉnh .

– Nguyễn Thiên Phong:16 tuổi, là con của tập đoàn lớn N.Pnhất thế giới . Học giỏi, đẹp trai,lạnh lùng khi có người làm

gì nó. Còn khi vơsi nó thì bình thường.

Là bạn than của nó. Là hotboy nổi tiếng của trường Marie Curie. Là thủ lĩnh nhóm Death.

– Hạ Kiều Ân :16 tuổi là con của tập đoàn KJ chỉ đứng 50 thế giới. Học dở , không xinh đẹp cho lắm,chủ yếu nhờ son

phấn. Luôn nghĩ mình là bạn gái của hắn, thủ lĩnh nhóm Hoa hồng đen.

– Hạ Thiên Kim : 16 tuổi, là bạn than của nó, phó thủ lĩnh nhóm Black Moon. Nhà giàu ,học giỏi,xinh đẹp,luôn tươi

cười.

– Lê Minh Tuấn: 16 tuổi , nhà giàu,học giỏi,ham chơi. Đẹp trai.

$pageOut $pageIn

Chap 2 :

Cộc…cộc…cộc

– Ai đó? Nó lên tiếng

– Dạ là tôi. Mời cô chủ xuống ăn sáng, ba mẹ cô đang ở dưới đợi cô ạ. Bà quản gia Kim cung kính nói.

– Cảm ơn bà, cháu sẽ xuống ngay. Nó chỉnh lại đồng phục rồi đi xuống nhà.

* Vừa đi xuống nhà,nó vừa nghĩ: Hôm nay cả ba mẹ đều ở nhà sao,vậy thì phải vui lên.* Nở nụ cười hiếm hoi nó bước

xuống nhà. Thấy nó, ba mẹ nó bảo:

– Con ngồi đi, ba mẹ có việc muốn nói.

– Ba mẹ cứu nói ạ!Nó găsp miếng rau bỏ vào chén.

Ba mẹ nó mặt hình sự, nghiêm túc nói:

– Ngọc, con sẽ qua nhà của Phong.Ba mẹ có việc phải đi nước ngoài gấp. Chỉ 3 năm thôi.

Nó đang uống nước nghe xong, sém chút nữa là *toàn bộ* nước mà trong miệng nó đáp vào mặt ba mẹ rồi. Trời ơi,

mình phải ở lại nhà thằng bạn than 3 năm sao? Nó suy nghĩ trong thất vọng. Chưa tiêu hoá hết thông tin vừa nhận được

nó lại nghe một tin đọng trời.

– À, còn nữa vì ba mẹ than với ba mẹ thằng Phong nên hai nhà sẽ có tiệc lớn. Đó là tiệc con và thằng Phong sẽ cưới nhau

vào cuối tháng này.

Nó ngất xỉu ngay tại bàn. Nhưng ở nhà thông gia,có một người đang rất vui vì việc này. Vậy là cuộc đời nó sẽ mở ra một

bắt đầu mới.

/Phong: haha, chao nhiêu lâu nay minh thích nhỏ Ngọc ko vo ích mà.

/T/g: chúc mừng…chúc mừng.

/ Ngọc: chúc mừng cái gì chứ, lấy cái tên đó thì có gì hay.

$pageOut $pageIn

Chap 3 :

Thứ 7,sáng:

Bính…boong…bính…boong

– Xin cho hỏi ai vậy ạ? Tiếng nói phát ra trong màn hình.

– À,cháu là Bảo Ngọc con nhà họ Trần ạ.

– Ồ,cô Ngọc mời cô Ngọc.

Nói thật làm bạn than của Phong cũng rất lâu rồi, từ khi 2 đứa còn học mẫu giáo cơ. Nhưng mà nó chưa tới nhà hắn bao

giờ cả. Nhà hắn rất đẹp. Nó nghĩ ” Khu vườn trong xanh, nhiều hoa quí. Ngôi nhà màu trắng, được thiết kế theo phong

cách cổ điển của Pháp, trong rất lãng mạn.”

Ở dưới nhà là một cô gái xinh xắn đang chơi đùa với những bông hoa lan quí hiếm. Còn ở trên tầng 2 là một người con

trai hoàn mĩ đang ngắm co gái đó. Người và cảnh như hoà vào nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Ngắm cảnh xong, nó vào nhà. Căn nhà này thật lạ, đúng như kiểu nhà nó thích khi còn ở Pháp. Lại còn có rất nhiều bức

tranh nghệ thuật ở cuộc triển lãm mà nó đã cùng xem với hắn.Trên lầu hắn bước xuống, với nụ cười tươi bao nhiêu thì

nó nhăn nhó bấy nhiêu.

– Chào người bạn thân quí mến, bạn sẽ ở lại đây 3 năm. Hắn hớn hở.

– Đừng có mà giở trò gì với tui, ông sẽ biết tay Ngọc này. Nghe rõ chưa? Nó nói rồi chạy một mạch len phòng.

Nhưng mà lên tới lầu 2,nó lại không biết phòng mình ở đâu. Có hai phòng đối diện nhau. Nó vào đại một phòng thấy

căn phòng có màu đen,trắng nó đoán là phòng của hắn. Nó nở nụ cười quỉ dị và làm một cái gì đó trong phòng. Xong

rồi,nó trở về phòng và giả bộ đang xếp đồ. Nhưng thật ra nó đã chuẩn bị rất kĩ rồi. Nó đã nhét quần sao của nó vào chỗ

khác rồi lấy đồ hạng hiệu đắt tiền nhất của hắn đem vào tủ. Xong rồi nhét hai miếng bông gòn vào tai. Như dự đoán, 5

phút sau,phòng đối diện đã vang len tiếng hét và cửa phòng nó bật mở. Hắn lấy cây kéo trên bàn mở tủ ra vaf cắt loạn

xạ hết đồ đạc. Cắt tới cái áo cuối cùng,nhìn lại đôsng đồ dưới đất, hắn mới thắc mắc:

$pageOut $pageIn

Chap 4 :

– Ủa, tại sao đồ của bà lại màu đen không vậy?

Nos nhịn từ nay giờ bay giờ bật cười khanh khách. Khi đó,hắn mới nhìn lại cái mác thì ra đống đồ này là của hắn, là

quần áo hàng hiệu đắt tiền mà mẹ hắn mới mua cho hắn dịp mẹ hắn đi Anh và Mỹ tuần trước. Hắn nghĩ ra điều gì đó

và quay qua nó:

– Ko sao,chỉ là mấy bộ đồ thoi mà! Rồi cười quỉ dị.

Tối, đang xem We got maried nó chợt thấy điện thoại reo. Thì ra là ba mẹ nó gọi, nó vừa bắt máy:

– Ngọc à, con muốn sớm như vậy sao? Được thôi,ngày mai con avf Phong sẽ kết hôn. À đúng rồi, mẹ nghe Phong nói

con muốn ở lại nhà đó với Phong luôn ko về nhà sao. Được chứ, vậy nhé con yêu.

Sau khi mẹ tắt máy, nó như quay cuồng. Sao chứ nó chỉ mới 16 tuổi làm sao mà kết hôn được. Rồi cái gì mà còn ở nhà

này luôn nữa chứ. Nó biết tất cả là do hắn làm liền chạy qua phòng hắn, đập cửa:

– Phong, ông ra đây coi!

Hắn mở cửa thấy mặt nó như vậy, hắn biết là nó đã biết chuyện.” Ai bảo phá đồ của tui, kì này cho bà chết” Hắn nghĩ.

– Sao vậy? Giả bộ ngay thơ,hắn đáp ngon ơ.

– Còn sao nữa,tui mới 16 tuổi làm sao mà kết hôn? Nó như sắp rớt nước mắt tới nơi.

” À” một tiếng, hắn nói một tràng:

– Vì gia đình 2 chúng ta quyền lực nhất thế giới nên tất cả giấy tờ kết hon đã được chuẩn bị. Và ngày mai tất cả phương

tiện truyền thông sẽ đưa tin này. Và chúng ta sẽ học ở trường mới để tránh gây phiền phức cho trường cũ. Và Kim và

Tuấn cũng sẽ đến học cùng chúng ta. Quần sao ngày mai sẽ có, ngày mai sẽ có các vị chức trách cao trong vaf ngoài

nước đến dự lễ. Chuẩn bị cho đẹp vào,cô dâu của anh.

$pageOut $pageIn

Chap 5:

Đang ngủ, nó được bà quản gia gọi dậy:

– Thưa cô Ngọc đã đến giờ chuẩn bị cho buổi lễ rồi ạ!

– Vâng, cảm ơn dì. À mà dì ơi đừng gọi cháu là cô nữa,là Ngọc được rồi ạ! Sau đó nó cười rất tươi.

Hôm nay nó sẽ là cô dâu. Nó sẽ người bạn thân của nó- Phong. Bất chợt,mọi hình ảnh của Phong ùa về trong đầu nó. Nó

nhớ từng chút một,bất giác nó nở nụ cười. Tự nhiên nó lại nghĩ đến nếu như một ngày nào đó, Phong bỏ nó mà ra đi,

nó đau lắm, nó chơjt khóc. Nhưng nước mắt ko ra được cứ đổ ngược vào tim. Nó nhận ra, bấy lâu nay nó đã chôn giấu

tình cảm của nó và hắn vào quá khứ lâu lắm rồi. Nó nhớ lại:

Nó và hắn quen nhau khi là món ai đứa trẻ. Đi đâu,làm gì cả hai đứa cùng làm. Lên 14 tuổi, nó biết mình yêu Phong

nhưng ko dám nói. Càng ko dám nói khi nó nghe tin Phong có bạn gái. Và nó đã để tình cảm đó trôi theo thời gian. Và

nó quyết đijnh, nó sẽ yêu Phong và sống thật hạnh phúc. Nó sẽ ko gục ngã lần nữa.

Nghĩ tới đó thì người ta cũng đã trang điểm xong. Nó mặc chiếc váy cưới vào. Nhìn trong gương nó ko biết đây có phải

là nó không nữa. Những người khác cũng há hốc mồm, bởi vì nó quá quá quá là xinh đẹp. Khuôn mặt theo lời dặn của

hắn họ chỉ trang điểm cho nào nhẹ nhàng: Một chút mác- ca-ra,má hồng, son một chút là khuôn mặt nó trở nên đẹp

dịu dàng. Chiếc váy đuôi cá ôm sát tôn lên làn da trắng và dáng chuẩn của nó. Chiếc áo cưới này nó nhận ra đây là một

trong những chiếc váy cưới nổi tiếng đắt vaf đẹp nhất thế giới. Được đính 1000 viên kim cương và hạt ngọc trai thật

được làm hoàn toàn bằng thủ công. Tay áo dài bằng ren. Mái tóc mượt của nó được thả xuống,ng,chỉ buộc cj một ruy

ủy băng màu trắng hình nơ.Lúc đó, mẹ Phong bước vào, nó lễ phép:

– Con chào bác!

Mẹ Phong nhìn nó mỉm cười, rồi đeo len cổ nó một sợi dây chuyền có hình giọt nước màu xanh lam rất đẹp, bà nói:

– Đây,con đeo vào đi. Đây là dây chuyền gia truyền gia truyền trong nhà ta. Cứ mỗi khi kết hôn, cô dâu phải mang nó và

thề trước mọi người,gia đình,cha xứ, Chúa lời tuyên thệ. Thoi,con chuẩn bị đi. Ta ra ngoài,nhớ đổi cách xưng ho nữa.

Nó tiễn mẹ Phong đi rồi chuẩn bị tinh thần bước lên thánh đường.

$pageOut $pageIn

Chap 6:

Đôi lời của tác giả: Part này là kể về ngày kết hôn. Mà mình chỉ thấy trong phim nhưng cũng ko nhớ rõ lắm. Có gì sai sót mong m.n thông cảm.|

Mở cửa phòng chờ ra, nó nó thấy ba đang đứng đó. Thở một cái, giữ bình tĩnh rồi nó vòng qua tay ba mà tiến vào thánh

đường. Cánh cửa gỗ được mở ra, hàng ngàn con mắt đổ dồn về phía cô dâu xinh đẹp. Hắn đứng trên bục mà thất thần,

hôm nay nó rất đẹp. Đẹp, thanh khiết,trong trắng như một thiên sứ vậy. Khi hai con người đã đứng trên bục, vị cha xứ

đáng kính hỏi:

– Nguyễn Thiên Phong, con có chấp nhận Trần Phưowng Bảo Ngọc làm vợ hợp pháp của mình ko?

– Thưa, con đồng ý! Hắn vui mừng nói

– Trần Phương Bảo Ngọc, con có chấp nhận Nguyễn Thiên Phong làm chồng hợp pháp của mình ko?

– Thưa, con đồng ý! Nó đáp

– Các con có nguyện sống với nhau đến răng long đầu bạc, luôn chung thủy, yêu thương và chăm sóc nhau khi ốm đau

cũng như già yếu, nguyện sống với nhau đến cuối đời hay ko?

– Thưa,chúng con đồng ý! Cả hắn và nó cùng đồng thanh.

Vị cha xứ mỉm cười, to giọng:

– Nhân danh Chúa, ta tuyên bố từ nay hai con là vợ chồng. Chú rể?

Hắn nhìn len vị cha xứ, cha cười vơis hắn và nói:

– Con có thể hôn cô dâu.

Hắn và nó đứng hình.

* Suy nghĩ của hắn: Trời, mình là một người lạnh lùng như vậy mà bây giờ lại ngại sao? Ko được bây giờ, nó là của

mình rồi, phải làm để đánh dấu chủ quyền chứ.*

* Suy nghĩ của nó: Ôi no! Đây là nụ hon đầu đời của mình mà!*

Vị cha xứ tằng hắng,kéo hai linh hồn kia trở về. Hắn ngần ngừ rồi cũng trao nó nụ hôn nồng thắm đầy tình cảm mà bao

lâu nay hắn chất chứa. Nó cũng bị hoà vào nụ hôn ấy rồi.

| t/g: ôi tội lỗi, đầu độc trẻ em quá. Nếu bạn nào ko muốn bị đầu độc thì lật nhanh đi nha|

Cả nhà thờ vang len bản nhạc Cannon và tiếng vỗ tay. Sau đó, vị cha xứ nói tiếp:

– Lời tuyên thệ chưa kết thúc. Cô dâu, con còn một lời tuyên thệ. Đaay là nghi thức của nhà họ Nguyễn. Khi có một lễ

kết hôn cô dâu phải đeo dây chuyền và đọc lời tuyên thệ trước mặt Chúa,gia đình, và tất cả các vị khách dự lễ hôm nay.

Trần Phương Bảo Ngọc đây là lời tuyên thệ con cần phải đọc.

Nó cầm cuốn sổ nhỏ mà cha đưa, bắt đầu đọc:

– Thưa Chúa, thưa Cha, thưa ba mẹ và các anh chị, các vị khách đã dự buổi lễ ngày hom nay con xin đọc lời tuyên thệ:

Con xin thề sẽ luôn chăn sóc, ở bên, quan tâm anh ấy. Giúp đỡ anh ấy từ việc nhỏ đến việc lớn. Và con sẽ luôn yêu anh

ấy, tin tưởng anh Phong.Dây chuyền này sẽ làm chứng cho con.

Nói đến đây, nước mắt nó đã rơi. Mọi người mong chờ giây phút quyết định. Trong nhà họ Nguyễn, khi cô dâu đọc

xong lơfi tuyên thệ, nếu co ấy khóc thì cô ấy đã yêu chàng trai. Nhưng nếu giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống, giọt nước

được gắn vào day chuyền ấy phát sáng thì điều đó cho biết cô dâu này sẽ là hậu duệ của cụ tổ. Bởi vì cụ tổ nhà họ

Nguyễn có trái tim nhân hậu,bao dung. Bà là một người vô cùng quan trọng đối với nhà Nguyễn. Ai là hậu duệ của bà

thì người đó đã được cụ tổ ban phúc và lựa chọn. Từ trước tới nay, kể cả mẹ Phong cũng chưa làm giọt nước ấy sáng

được, mẹ Phong bật khóc. Bởi bà biết Ngọc là co gái tốt nhưng chắc chắn để có được phúc của cụ tổ bạn ko phải dễ,

phải vượt qua bao nhiêu sóng gió,cả hai phải có lòng tin tuyệt đối vào nhau, yêu thương nhau và chấp nhận hi sinh cho

nhau ở bất kì tình huống nào. Ngọc ngước lên thấy Phong và mọi người khóc và hắn cũng khóc co ko hiểu chuyện gì

xảy ra thì Phong đã ôm chầm lấy cô và nói: ” Cảm ơn em, cô dâu của anh”

$pageOut $pageIn

Chap 7 :

Cả vị cha xứ cũng khóc rồi ngài tuyên bố với giọng run run:

– Ta tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.

Mẹ Phong và m.n trong gia đình chạy lên lễ đài nơi nó và hắn đứng. Bà nói:

– Chào mừng con đến nhà họ Nguyễn!

Nó mỉm cười hạnh phúc, sau đó hắn và nó đi tiếp các vị khách. Khi đang tiếp ông Jonh, ông Jonh nói:

– Chúc mừng cậu,vợ cậu thật đẹp.

Người đứng bên ong ta là con gái của ông ta, co gái ấy tên là Joyice. Cô thấy vẻ đẹp của Phong thì đã yeeu anh ngay từ

đầu găjp mặt. Dù biết anh đã có vợ nhưng cô vẫn níu kéo hi vọng cuối cùng là anh ko yêu nó. Từ giây phút đó, sóng gió

đã đến với nó và cả hắn nữa.

Tối, khi về phòng nó mệt muốn rã rời, bay giờ nó chỉ muốn ngủ một giấc ko ai quấy rầy cho tới sáng. Ngâm mình trong

bồn tắm gần cả tiếng đồng hồ, nó mặc bộ đồ ngủ màu tím hình mèo Kitty. Chạy ngay om lấy cái giường rồi nhắm mắt

ngủ luôn. Nhưng nó ko biết rằng cái vật mà nó đang om ko phải là gối ôm mà là hắn. Mùi hương thơm tho nó ức hít lấy

hít để, nó nói mớ:

– Tên Phong chết tiệt kia, ta đã lỡ yêu ngươi từ lâu lắm rồi. Ngưowi mà bỏ ta để yêu đứa con gái khác ta sẽ giết ngươi.

Khỏi phải hỏi hắn vui như thế nào ( muốn nhảy ra khỏi giường luôn đó chứ) nhưng vì nó đang om hắn nên hắn phải

nằm yên.

Kết cục: suốt đêm đó hắn ko ngủ để canh nó thức dậy, nếu ko khi tỉnh dậy nó sẽ nghĩ hắn theo suy nghĩ mà chỉ có nó

mới nghĩ ra được.

$pageOut $pageIn

Chap 8 :

Sáng thứ 2, nó thức dậy với tâm trạng cực kì thoải mái. Lấy cốc nước trên bàn uống, nó thấy có một tờ giấy. Tờ giấy viết:

” Dậy rồi thì xuống ăn sáng. 8 h là sẽ bắt đầu học, đồng phục anh để trong tủ ấy.”

/đôi lời của tác giả: cảm ơn các bạn đã ủng hộ gì của minh. Mới hôm qua đến hom nay mà số lượt xem đã tăng. Cảm ơn

rất nhiều ạ.* cúi đầu*/

Khoác bộ đồng phục len người, nó thầm nghĩ: Trường này thiết kế đồng phục đẹp nhỉ!. Miêu tả sơ về đồng phục nha:

con gái mặc áo sơ-mi trắng dài tay, đeo cà vạt đỏ, váy đen ngắn, tất đen,giày đen, áo vest màu đỏ khoác ngoài. Con trai

thì mặc áo sơ-mi cộc tay, viền đỏ, áo khoác ngoài màu đen, đeo cà vạt đỏ, quần dài đen,giày đen. Ma chuẩn bị xong nó

bước xuống nhà ăn sáng với hắn. Nó công nhận hôm nay nhìn hắn thật khác. Lúc đi choi thì hắn như một người ăn

mặc hợp thời trang và cá tính cùng cái khuyên tai màu đen lấp lánh. Lúc kết hon hắn như chàng bạch mã hoàng tử lịch

lãm và phong độ. Còn bây giờ nhìn hắn như chàng thư sinh lãng tử nhưng mang nét đẹp lạnh lùng. Hôm nay, hắn đánh

rối mái tóc nâu xoăn nhẹ của mình, làm phần mái xéo hơi rối, mặc đồng phục, thắt cà vạt hờ,đeo khuyên tai đen lấp

lánh. Hắn thấy bộ dạng của nó thì phì cười, nhìn nó mà bảo:

– Tổn thọ nhan sắc của anh đấy, bà xã à!

– Ai là bà xã của anh. Nó gân cổ len cãi.

Về phần hắn, thấy nó hom nay thật đáng yêu. Để xoã mái tóc màu lam và kẹp cái nơ màu tím ở mái. Đeo khuyên tai

đen,đồng phục chỉnh chu, đôi chan nhỏ nhắn mang chiếc giày búp bê màu đen sao mà dễ thương thế. Lúc nó gân cổ lên

cãi nhìn cái ám phúng phính búng ra sữa của nó phồng lên,đôi môi nhỏ nhắn chu lên hắn muốn nhéo và hôn đôi môi

ấy quá. Nhưng hắn đã cố gắng kiềm chế bằng cách quay mặt đi và ăn nốt phần còn lại của mình. Nó cũng chẳng nói gì

nữa.

$pageOut $pageIn

Chap 9 :

Sáng, nó đã đứng trước cổng trường. Nó rất mong gặp lại Hoa- nhỏ bạn thân mà nó chơi thân suốt hơn 10 năm qua. Khi nó và hắn tới, mọi ánh mắt đổ dồn vào hai người.

Nhưng thật là bất công mà, nó đẹp ngời ngời như vậy mà mọi ánh mắt đáng ghét,đố kị đổ dồn vào nó. Còn bao nhiêu

trái tim thì cứ nhắm cái mặc hắn mà tiến thẳng. Bắt đầu tiếng xì xầm vang lên: Trời ơi, hình như là hai người nay mới

kết hon hôm qua nè. Người ta đăng tin quá chừng.

– Ờ ha, chú rể đẹp trai bấy nhiêu thì cô dâu cũng xinh nhưng chắc chỉ là hồ ly bám theo vì tiền thôi.

Nó cúi gầm mặt xuống, siết chặt tay thật sự bay giờ nó muốn chạy đến và tát cho con nhỏ đó một cái thật mạnh nhưng

nó đang kiềm chế. Nó đi vào trường và lướt qua mọi ánh mắt ấy. Buổi sáng, ánh sáng tràn ngập lối hành lang đứng

trước lơp,co giáo bảo tụi nó vào và bảo:

– Hai em vào đây!

– Thưa cô,em là Trần Phương Bảo Ngọc rất vui được làm quen với co và các bạn. Nó nở nụ cười tươi rói

– Nguyễn Thiên Phong. Giữ lại nét lạnh lùng thường ngày,hắn nói trống không. ( Vậy mà làm cho khối co chết vì nét

lạnh lùng đó đấy)

– À,ờ hai em xuống hai bàn dưới ngồi nhé! Cô giáo toát mồ hôi

– Vâng ạ!

Mới vừa bước xuống thì,

– Cô ơi, cho chúng em vào lớp ạ! Giọng một bạn nữ dễ thương vang lên

– Sao hom nay lớp mình nhiều bạn mới thế nhỉ? Các em vào đây

– Xin chào, mình tên là Hạ Thiên Kim. Cô bạn gái có đôi mắt mật ong nói

– Lê Minh Tuấn. Tuấn còn tạng cho các bạn gái một nụ cười khiến cá bạn ấy ngất ngây

1s

2s

3s

4s

Cả hai am thanh vang lên như muốn làm sập toàn bộ cái lớp này( nói vậy thoi cả trường sập cũng nên)

/Nó và Kim: tác giả à……../.

| t/g: xin lỗi, vạn lần xin lỗi hai co nương/ * Vọt*

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Ko ngờ lại gặp mày ở đây. Hai đứa đồng thanh

| t/g: chời ơi,các mặt xạo thấy ớn. Đax biết trước rồi mà làm như phim Hàn ấy|(^∇^)( ̄▽ ̄)

$pageOut $pageIn

Chap 10 :

– Thôi các em về chỗ đi. Cô giáo mỉm cười

Cả lớp nhìn xuống hai bàn cuối,một bức tranh hiện ra. Hai người con gái thì đẹp như thiên thần trong sáng và thánh

thiện. Hai chàng trai thì đẹp trai một cách hoàn mĩ, bốn con người cùng hợp lại khiến cho ai cũng phải e ngại. Hết tiết 2

giờ ra chơi ha Kim kéo nó xuống dưới canteen. Hắn và Tuấn cũng đi theo, tới nơi nó chọn bàn bốn người ngay ga bóng

cây và ngồi xuống. Thứ tự các bạn ói ngồi như sau:

Nó- Hắn

Kim- Tuấn

Hắn và Tuấn hỏi nó và nhỏ ăn gì, nó nói một tràng:

– Cho tôi hai ham-bơ -gơ tôm và gà nướng, 3 miếng sanwich cá, một phần gà rán,một phần đùi gà quay tiêu, một đĩa mì

Pasta kem, một pizza phô mai đủ loại cỡ lớn, một phần bánh ma-ca-ron dạng trung, một bánh kem hương sô-co-la, một

phần sô-cô-la trà xanh tươi, một li sữa.

– Tôi ăn một phần gà rán và ham-bơ-gơ bò,một đĩa mì xốt thịt,cơm chiên hải sản,một bánh kem hương trà xanh,một li

sữa tươi. Nhỏ nói

Hai đứa hắn và cả cănteen nghệch mặc ra. Hắn ko ngờ nó lại ăn nhiều tới như vậy,cả Tuấn cũng vậy. Nó nói:

– Trời ơi,hai người đi nhanh coi,tụi tui đói muốn xỉu rồi nè!

Hai người vừa mới bỏ đi,thì có một con nhỏ nhuộm tóc vàng vàng, trát cả tấn phấn trắng vào mặt,kẻ mắt xanh,môi đỏ.

Phải nhó đó chính là Hạ Kiều Ân, ( nhỏ đó hâm mộ hắn lắm,hết đeo bám từ trường cũ nghe hắn chuyển trường cũng đi

theo*dai như đỉa nhể*). Nhỏ Ân đập bàn cái Rầm, hất hàm nhỏ đó hỏi nó:

-Ê,mày là nhỏ nào mà dám ngồi ở ghế vợ anh Phong hả?

– Có con gì kêu hay sao ấy Kim! Nó giả bộ ngóng tai nghe và nói với Kim

– Là tao nói đây! Nhỏ đó hét lên

Cả canteen chưa kịp tiêu hoá nổi danh sách ăn bữa trưa của nó, thì lại mỏi mắt chờ màn kịch hay. Nó nói:

– Ồ,thì ra là cô sao? Tôi nghe rồi

– Cô nói gì nhể? Nó *ngu ngơ* hỏi với ánh mắt mở to như cún

– Tôi nói cô tại sao lại dám ngồi vào ghế vợ anh Phong hả? Con nhỏ này còn dám tát nó

$pageOut $pageIn

Chap 11 :

Hắn tức giận, mắt long lên sòng sọc đứng trước măjt nó,dùng tấm lưng rộng lớn để che chở nó. Quát vào mặt Ân, hắn

bảo:

– Vậy thì cô xứng đáng sao? Nhếch môi cười lạnh hắn nói giọng đầy uy quyền tỏ ra mùi sát khí khắp canteen.

– Đây là vợ của tôi, là người mà tôi yêu quý,được cả nhà họ hàng toi chấp nhận và đồng ý. Các người có muốn nói gì ko?

Nó giật thót,tại sao hắn lại dám lôi chuyện đó ra để rêu rao khắp trường chứ. Dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào

chân hắn nhưng hắn đâu có xi nhê chứ. Hắn còn dám lớn tiếng nói:

– Ai dám đụng vào Trần Phương Bảo Ngọc thì coi như đụng vào tôi. Xong rồi kéo nó và tất nhiên phải đem theo Đống

đồ ăn cho nó.

Cả canteen ko ai nói câu gì. Ân thì vừa tức vừa xấu hổ chạy nhanh đi về lớp. Còn có người há hốc mồm ra,nói chung đủ

loại cảm xúc. Lên tới lớp, nó vùng tay hắn ra chăm chú vào đồ ăn. Nhỏ cũng vậy,chỉ sau 10 phút, đúng 10 phút khi hai

thằng hắn mới mở được một trò chơi thì nó và nhỏ đã ăn xong. Xong rồi đế,cả một đống đồ ăn như núi ấy mà nó ăn chỉ

trong 10 phút mà còn cả vẻ là đói lắm nữa chứ(>人<;) (ăn như vậy sao nó ko mập chứ. Như tác giả là tác giả chắc tăng

mấy kí luôn ấy. GATO quá đi)

Thật sự ngày hom đó rất bình yên,nhưng ai đâu biết rằng ngày mai sẽ có gì xảy ra. Và đúng như vậy hôm nay,lúc giờ ra

chơi,nó đã làm rung động trái tim một người bởi tính cách trẻ con,vẻ đẹp trong sáng. Đó chính là Vương-Phạm Nhất

Vương. Anh là con của tập đoàn Sky đứng thứ 2 thế giới, anh đã rung động trước vẻ đáng yêu,và cách gọi món ăn, nụ

cười, dáng vẻ,…anh đã yêu thật rồi. Anh ko quan tâm những gì hắn đã tuyên bố trước trường: ĐÂY LÀ VỢ TÔI

SÓNG GIÓ đã tới rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

$pageOut $pageIn

Chap 12 :

Đến giờ vào lớp, nó định đi xuống bàn dưới ngồi thì chân của Kiều Ân đưa ra muốn làm nó té. Nó cười khẩy:

– Oh! Mọi người ơi có con NHỆN LÔNG LÁ đang ở giữa lớp này. Nó giả bộ thơ ngây la len cho m.n trong lớp nghe

– Con khốn. Kiều Ân chửi rủa

Nó nghĩ thầm:” Muốn chơi chị hả cưng. No door, làm sao mà em đấu lại với thủ lĩnh Blak Moon này chứ”. Hắn nghe

thấy thì biết nó chơi khăm Kiều Ân nên chỉ cười thầm. Co giáo bước vào lớp,tươi cười:

– Hôm nay lớp chúng ta sẽ có bạn mới. Vào đi em!

– Chào moi người mình tên là Joyce. Mong m.n giúp đỡ!

Một co gái có mái tóc vàng chanh xoã ngang lưng,cài băng đô hồng. Đồng phục gọn gàng,mặt mũi sáng sủa. Đây chính

là con gái của ông Jonh người đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên. Cô giáo nói tiếp:

– Em xuống bàn bạn Minh ngồi nhé!

– Vâng thưa cô! Tiếc nhưng vẫn ngồi

Giới thiệu nhan vật chút:

– Joyce Klowes: là con của ông Jonh tập đoàn đứng thứ 10 thế giới. Thích hắn

– Nguyễn Hoàng Nhật Minh: là con của tập đoàn đứng thưs 6 thế giới. Thích nó

– Cô có tin vui cho mấy đứa đây. Trường ta sẽ tổ chức các lớp đi biển vào thứ 3 ngày mai đến thưs 7

– Yeah! Hú hú. Cả lớp nó hét ầm lên muốn bể nhà

– Vì vậy hôm nay nhà trường cho mấy đứa về sớm để chuẩn bị.

Lần này thì bể nhà thật rồi. Tụi nó la như trước giờ chưa được la vậy. Lớp no sào ra như ong vỡ tổ. Hắn. nó về mà nó cươfi hoài. Hắn cũng vui lây.

$pageOut $pageIn

Chap 13 :

7 h sáng tại sân trường …

– Tập trung,tập trung! Tiếng cô hiệu phó qua loa

– Các em hay xếp hàng theo lớp,rồi thầy Tuấn và cô Yến sẽ chia lớp cho các em.

” Lớp 11A1 sẽ đi chung với 11/A3, 11/a2 đi chung với 11/A6…”

Từng tia nắng khẽ chiếu qua tấm cửa kiếng, từng chiếc xe giường nằm đang dần chuyeern bánh. Lên xe, hắn đã dành

chỗ ngồi kế bên nó. Thứ tựu ngồi xe của các anh chị ấy đây ak:( từ trên xuống)

Bác tài

Cô Phương&thầy Tuấn – Hs lớp 11/A3

Cô Yến&thầy Khang. – Hs lớp 11/A1

Tuấn&Kim. – Vương & Joyce

Nó&hắn. – Minh và một bạn trai

DẦn dần xuống là hs lớp 11/A1 và 11/A3

Thật sự đi xe rất mệt, nó thức đêm từ hôm qua vì háo hức. Ngồi trên xe đang chán, hắn đang nghe nhạc quay sang hỏi

nó:

– Muốn nghe nhạc ko?

Nó đồng ý. Hắn đeo một bên earphone

cho nó rồi ngủ tiếp. Những bản nhajc nhẹ nhàng và du dương vang bên tai nó:

“Một cơn mưa đi qua,để lại những kí ức anh và em

Tìm em trong cơn mưa anh thẫn thờ, lần theo những giấu

vết đánh rơi

Tưởng như rất gần mà ngờ đâu quá xa, vụt mất theo cơnmưa ngày qua……”

Dần dần tiếng nhạc ru nó vào giấc ngủ. Hắn nhìn qua thấy nó ngủ thì đẩy đầu nó vào vai mình. Có chỗ dựa nó đổi tư thế

dựa đầu vào hắn,vòng tay ôm hắn,hắn vòng tay qua vai nó. Rồi cả hai chìm vào giác ngủ. Còn nhưxng người trên xe thì

há mồm thành chữ O, mắt căng ra như cá ngão, lo chụp hình lưu lại. Nói chung sau một hồi, cảnh rất ư là ” lãng mạn ”

của hai người đã được vinh dự nằm trong top đầu của những đề tài bàn tán của ông/bà Tám và là chủ đề nóng hổi của

trường nhưxng ngày kế tiếp. Theo sơ đồ ở trên thì đây là ánh mắt và suy nghĩ của m.n:

Cô&thầy: làm ngơ,đụng vào hai đuwsa này coi như đời mình chấm hết

Hs A1 và A3: chụp hình đi nhanh lên. Sẽ là tin nóng hổi vừa thổi vừa nghe

Cô & thầy: Vk&ck son.

Hs A1 & A3: GATO quá đi

Tuấn& Kim: what the hell? Hai đứa này tiến triển nhanh vậy sao(・_・;

Vương&Joyce: Bỏ tay ra coi thằng/con kia.

Minh: Sao vậy hả Ngọc? Ước gì người ngồi đó là tôi

Toàn bộ hs: chụp,tám, ghen tị, ngưỡng mộ,…

À sém nữa quên Kiều Ân: cái con nhỏ kia,mày bỏ tay ra chưa! Aaaaaaaa( chị này độc thoại)

$pageOut $pageIn

Chap 14 :

Tới khách sạn, cả hai tỉnh dậy. Tất cả học sinh và thầy cô vào khách sạn Яоуаl khách sạn 5 sao nổi tiếng ( cái này ad

bịa,ko có thật đâu). Co giáo nói trong loa:

– Các em hs tập trung tại sảnh nào! Bay giờ hai em sẽ chung một phòng,nhưng toi có điều muốn nói. Vì đây là khách sạn nhà bạn Phong nên ta phải biết chừng mực và còn nữa

có một số sắp xếp nho nhỏ:

Phong và Ngọc sẽ ở phòng VIP 1 trên tầng 10

Kim và Tuấn sẽ ở phòng VIP 2 trên tầng 5 nhưng phòng của Kim và Tuấn sẽ có hai giường. Còn học sinh và các thầy co giáo khác sẽ ở phòng hạng sang hai người một phòng.

Bây giờ lựa cặp cho mình rồi đến quầy tiếp tan nhận thẻ vào phòng.

*Miêu tả về khách sạn: là khách sạn chuẩn 5 sao vì vậy có thiết kế phòng theo phong cách hiện đại pha chút cổ điển của

Châu Âu, vào phòng chỉ cần quẹt thẻ vào cái máy( ko biết miêu tả sao nữa nhưng nếu bạn nào đi khách sạn 5 sao rồi

chắc cũng biết còn nếu chưa thì các bạn tưởng tượng đi. Nó giống cái hộp HCN màu đen quẹt thẻ vào nó sẽ sáng len).

Có tổng cộng 24 tầng.

Tầng 1: sảnh chính của Hotel

Tầng 2,3,4: Phòng bình thường

Tầng 5,6,7: phòng hạng sang

Tầng 8,9,10: phòng hạng VIP

Tầng 11: shopping quần áo

Tầng 12: quán Bar Blue

Tầng 13: Khu chơi game

Tầng 14: Rạp phim

Tầng 15: Nơi làm đám cưới. Đẹp hết sẩy mà “rẻ” ơi là rẻ,trọn bộ có 10,000$ chứ nhiêu. Bao gồm ăn uống,phục vụ,cách

trang trí được làm theo yeeu cầu của khách. Hoa trưng bày là hoa quý hiếm ko

Tầng 16: Hồ bơi

Tầng 17: shopping giày dép,túi xách,mắt kính,trang sức

Tầng 18: Spa đủ kiểu,mỗi tiệm mỗi chuyên môn riêng. Nếu lafm hết cả tầng 18 này thì chỉ có 15,000$ à

Tầng 19: Nhà hàng đủ hương vị Á, Âu, món ăn từ Nam ra Bắc

Tầng 20: tầng này dàng cho những người thích nghệ thuật. Vì tầng 20 chia thăfng hai khu nhỏ một bên là nơi trưng bày

nhưnxg tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng được canh giữ cẩn thận. Còn một bên là có 10 phòng mỗi phòng trưng bày tát cả

loại nhạc cụ. Nếu ai biết sử dụng thì từng người sẽ được sử dụng dụng cụ đó. Còn nếu làm ồn ào và ảnh hưởng tới

ngừoi khác thì se phải đền bù theo mức độ nặng nhẹ và sự hiền,dữ của nạn nhân bị hành hạ.

Tầng 21: là bảo tàng thu nhỏ

Tầng 22: Là nơi bí mật ko có ai co thể len trên đó. Tất cả tằhng áy trong khách sạn đều có nút bấm tầng 22 nhưng nó lại

ko hoạt động. Tát cả ngưowfi chỉ biết đó là nơi riêng tư của Phong,chỉ có Phong mới có thể sử dụng và hoạt động đó.

Tầng 23: ngắm cảnh ơn đây sẽ rất thoải mái. Có quán nước ở đây, vừa uống cà phê capuchino vừa tám vs bạn bè thì

thật thích.

Tầng 24: là tầng cao nhất của khách sạn, có một trò chơi dành riêng cho taafng này là sẽ có một người bay giữa ko trung

từ trên xuống.( giống cái toà nhà ở lớn nhất ở Las Vegas á,hôm bữa mình thấy trên TV nhưng ko nhớ tên. Mà đừng

ném đá nhé)

$pageOut $pageIn

Chap 15 :

Cả đám len nhận phòng rồi rủ nhau đi tắm biển. Nó rất thích đi tắm biển nhưng ko biết bơi, bởi vậy phải ” ngậm đắng

nuốt cay” mà ngồi gần bờ dọc nước nhìn mấy đứa kia chơi ngoài biển. Hôm nay nó mặc chiếc áo tắm một day dài tới

eo,làm lộ ra làn da trắng nõn nà và vòng eo thon gọn. Chiếc váy tắm có quần ở trong ngắn ngang đùi, làm lộ ra cặp chân

thon dài trắng nõn nà và thẳng tắp. Cả bộ đồ tắm màu hồng chấm bi trắng, nhìn nó rất là dễ thương nha. Còn Kim thì

mặc bồ đồ tắm ko dây màu đen làm lộ ra làn da trắng nõn nà và cặp chân thon dài. Hai đứa nó bước ra biển thì tất cả

mọi ánh mắt đổ dồn vào hai đứa nó. Nhất là mấy đứa hám gái nha ( có 2 người đang nổi cơn ghen dữ dội nha(@_@).

Đang đứng nói cười vui vẻ có một đám con trai mặt rất chi là đểu, vừa cười vừa nói:

– Này hai em xinh tươi. Nói xong cau đó cả đám cười với nhau. Nó và Kim tức muốn sooi máu hận một cái là ko thể tán

các tên hắn một cái tát cho hả giận. Đang suy nghĩ thì hai khuôn mặt hầm hầm sát khí tiến tới,tựa như chỉ cần một chút

cua hích nhẹ nữa thôi hai thùng thuốc nổ này sẽ nổ mất. Thằng cầm đầu thấy sát khi tỏa ra cũng hơi sợ nhưng vẫn cố

cao giọng nói:

– Nhóc con, liệu hồn mà tránh ra cho tụi anh làm việc. Xong rồi hai thằng khác nắm cổ tay nó và Kim,tụi nó cố vằng tay

ra,thì hắn vaf Tuan trầm giọng nhưng đầy uy lực khiến thằng cầm đầu ko khỏi run sợ:

– Bỏ tay ra đi!

Tên cầm đầu thấy đàn em đứng nhìn,thực ra rất sợ nhưng sợ mất hình tượng ( cos hình tượng tốt bao giờ đâu giữ chi

cho phí công) tên đó nói,đáy mắt ánh len vô vàn tai sợ hãi:

– Ko đấy thì sao?

Hắn nhếch môi,cả bãi biển im ắng hồi hộp xem kịch hay. Hắn nói:

– Rượu mời ko thích thích rượu phạt sao?

– Khốn khiếp. Lũ Dog. Tuấn chửi tục trong tức giận

Tên đó nói:

– Được,tao với mày sẽ đấu 1:1 ai thắng được hai người ấy.* chỉ vào nó và Kim*

What the heo????? Hắn đang đem nó và Kim làm vật thế than sao? Ôi may chúi ko tin nổi,khi nó đang đứng như chơfi

chồng còn Kim thì rất là bĩnh tĩnh. Hắn nhếch ngôi,nói đầy ẩn ý:

– Anh đủ sức đánh tôi sao? Tên kia ko hiểu hắn nói gì. Trận đấu bắt đầu, hai người lao vào nhau mà đánh. Phong lao

nấm đấm vào mặt tên đó rồi tung cú đá vào bụng của tên kia,chưa kịp gượng dậy vì đau hắn xoay trên ko trung một

vòng đá ngược vào mặt tên kia tên kia ngã xuống trước sự ngỡ ngàng của m.n kể cả nó. Tất cả diễn ra chỉ trong một

phút,nó nhớ lại cả thế giới ngầm chỉ có một người có thể làm được việc đó: THỦ LĨNH BANG DEATH. Khi chưa ẩn

danh như bây giờ trước kia nó đã học chiêu này rất lâu 3 tháng nhưng kết quả chẳng được gì,nào bỏ cuộc rồi quy ẩn

luôn. Mọi việc trong bang do Kim quản lí, tên kia thực chất là thủ lĩnh của một bang nhỏ trong phạm vi kiểm soát của

Death, vội cúi gập người xin lỗi liên tục:

– Xin lỗi ngài,xin ngài,xin ngài tha cho tôi à ko phải, ngài cứ trừng trị toi nhưng làm ơn đừng làm gì các anh em của tôi.

Xin ngài. Tên đó khóc lóc thảm thiết

Và đúng như nó nghĩ tất cả những đàn em của tên đó oaf nước mắt kêu lên: ĐẠI CA. Cả đám vật vờ xin lỗi hắn. Chính

nó cũng cảm thấy anh ta rất tốt, bản thân là một thủ lĩnh nó biết giữa thủ lĩnh và anh em trong bang nhìn rất xa lạ

nhưng thật ra các thủ lĩnh luôn để phần tốt cho các anh em còn bản than thì chịu thiệt thòi. Nhìn qua ánh mắt hắn nó

đã thấy sau trong ánh mắt ấy là nỗi cảm thông của các thủ lĩnh với nhau.và nó chắc chắn hẳn sẽ bỏ qua việc này.

$pageOut $pageIn

Chap 16 :

Và đúng như vậy,hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

– Được nhưng anh có thể đáp ứng với tôi một điều kiện ko?

Nó và tên kia ngạc nhiên. Tên kia nhìn hắn như thể: Được ạ,điều kiện gì cũng được ạ. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Tôi muốn gia nhập tất cả những anh em của anh vào bang của tôi,và anh sẽ là cấp dưới của tôi. Có được ko?

– Tất nhiên là được. Sau đó,cả bãi biển trở về với vẻ bình thường lúc đầu. Lúc nó đang ngồi chơi ở gần bờ,chỗ nước ko

sâu tới eo nó. Lúc m.n ko để ý, Kiều Ân đi từ đằng sau, đẩy mạnh nó xuống nước. Chỗ nó té là chỗ cát lún,nó cảm thấy

hoa mắt,nó ko biết bơi cái thứ nước mằn mặn kia đang tràn vào mũi,miệng nó. Nó ngất đi chỉ cảm thấy có bàn tay nâng

mình lên và tiếng la hét:

– Nè, Ngọc có sao ko?

Sau đó rồi nó thiếp đi. 7.pm

– Oáp…. Ở đây là đâu?

– Tỉnh rồi sao. Đây là beejnh viện

– Ủa,tại sao tui ở trong này?

– Bà bị đuối nước. Nghỉ đi tui đi mua đồ cho bà ăn.

Sau khi hắn đi nó lấy áo khoác rồi đi ra bãi biển. Ngồi trên cát nó thầm nghĩ:

” nếu như một ngày ai đó sẽ cướp mất Phong từ tay mình thi mình phải làm sao? ”. Một giọt nước mắt rơi xuống, khẽ

cất tiếng hát:

( Lưu ý: bài này mình chế, ko biết hát sao nữa,m.n cứ thỏa sức mà sáng tạo)

Nếu một ngày anh ra đi em ko còn được ơr bên anh

Nếu một ngày ta xa nhau anh có nhớ …em ko?

Em sẽ mãi đợi anh ở phía cuối chan trời.

Dù qua bao tháng năm em vẫn yêu anh.

Cất ….tiếng hát trong veo ơ ờ

Người yêu hỡi đợi em nhé người

Và em sẽ mãi luôn yêu người

Một lòng yêu người đến cuối đời.

Hắn sau khi mua đồ ăn về ko thấy nó thì ra biển kiếm nó. Thấy một bóng đasnh nhỏ bé ngồi trên cát hắn bước lại gần.

– Nè,bà ăn đi.

Giật minh quay lại,vội lau nước mắt nó khẽ hỏi:

– Phong có thích tui ko?

$pageOut $pageIn

Chap 17 :

– Hả,tất nhiên là có rồi. Bây giờ hai đứa minh sẽ hét len thật to để biển nghe thấy nha. Hắn nói trong vui mừng

– Mình hét trước. Nó nhanh chan chạy ra đawfng trước

– EM LUÔN IU ANH, VÀ MÃI MÃI LUÔN IU ANH NGUYỄN THIÊN PHONG. MY LOVE!(^∇^)

– ANH CŨNG VẬY,ANH SẼ LUÔN IU EM TRẦN PHƯƠNG BẢO NGỌC. CẢ ĐỜI KO THAY ĐỔI.

Và hai người đâu biết rằng khi hai người đang hạnh phúc thì ở sau hàng cây kia là hai trái tim đang khẽ nhói lên. Đó

chính là Vưowng và Joyce. Hai người này đi dạo thì bất chợt dừng lại sau hàng cay khi nghe có tiếng nói. Trái tim hai

người nhói lên khi biết đó chính là người mà hai ngưowfi đem lòng yêu từ cái nhìn đầu tiên. Từ đó hai người tỉnh cuộc

tự nhủ thầm:

” Buông tay sẽ là cách tốt nhất. Mình là người thứ ba chắc chắn kết cục sẽ ko hạnh phúc. Phải để cho người mình yêu

thương được hạnh phúc.”

Lúc đó,nghe tiếng xào xạc, Vưowng nhìn qua kế bên thấy Joyce,anh giở giọng giễu cợt:

– Thì ra là coo đó hả, nhìn cứ như cái đống bùi nhùi.

– Này nay,ăn nói cho cẩn thận nha cái tên đồng tiền kia. Joyce sửng cồ lên. Khói bốc nghi ngút

– Cô dám nói toi là đồng tiền hả? Nói lại coi

– Cái đồ đồng tiền. Dậm một phát vào chân Vương,Joyce xách dép chạy

Ôm cái chan đáng thương của mình, Vuwong hét lên:

– Tui mà gặp lại co là co chỉ có nước chết. Cái đoosng Bùi nhùi chết tiệt

Và tưf đó, mỗi khi gặp nhau là hai người này nhu chó với meo. Nhưng ko hiểu sao, = cách gì = công thức gì mà Vương

ca đã cưa được chị Joyce. Họ đã quen nhau chỉ sau một đêm thôi( Kinh nhể. Vương ca là sát thủ cưa girl)

Tối đó,tất cả hs được thông báo ngày mai 7 h tập trung tại sảnh lớn của KS.

7 giờ:

* nhốn nháo*

– Các em im lặng nào. Hom nay chúng ta sẽ đi thám hiểm rừng, một nhom sẽ là 3 người. Ơn ôm nay cũng sẽ có thêm

một bạn mơsi nhập học cùng chúng ta. Co giáo nói trong loa

– Xin chào,mình tên là Trương Phưowng Nga!

Đó là một co gái xinh đẹp. Mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh được cột cao gọn gàng, đôi mắt đen,làn da trắng. Nói chung

cũng thuộc hàng Hot girl.

Hắn ngước lên thì như đứng hình,nhớ về quá khứ 11 nắm trước:

$pageOut $pageIn

Chap 18 :

Lúc hắn 5 tuổi là 11 năm về trước, có một cô bé vào ở nhà hắn với tư cách là con của một người bạn. Cô gái ấy tên

Phụng Nhi- Trương Phụng Nhi. Co bé đó dễ thương lắm, sống với nhau 6 năm co bé đó thích hắn rất nhiều. Cô luôn tìm

cách ơn bên anh mọi lúc, mọi nơi. Sau một thời gian cô bé ấy ko sống ở nhà anh nữa, vài tuần sau anh nghe tin cô bé

ấy đã chết vì xe tải tông phải. Bỗng nhiên anh thấy mặc cảm và luôn dằn vặt bản thân đã ko thích cô ấy để cô ấy phải

chết. Dù m.n đã nói rằng ko phải lỗi của anh nhưng anh vẫn ko nghe. Từ đó anh cất cô vào một góc của kí ức.

* quay về hiện tại*

Vừa nhìn thấy Phương Nga anh cứu tưởng là cô bé ngày nào. Thấy biểu hiện kì lạ và ánh mắt của hắn nhìn cô gái tên

Phương Nga đó nó cảm thấy bứt rứt và khó chịu. Cảm giác như là hắn yêu cô gái ấy và cảm thấy mặc cảm vì điều gì đó.

Cô giáo chuẩn bị chia nhóm thì hắn đột ngột len tiếng:

– Thưa cô, em muốn được chung nhóm với bạn Phương Nga và Ngọc.

Cả co giáo và mấy đứa kia cũng ngạc nhiên,ai cũng có chung một suy nghĩ: ” mới gặp mà đã muốn làm quen rồi sao?”

Phương Nga nở nụ cười tươi nhất có thể tiến về phía hắn:

– Chào anh, em là em của chị Nhi.

Đằng sau nụ cười thiên thần của Nga đâu ai biết rằng là cả một âm mưu đen tối. Hắn nghe nói tới Phụng Nhi thì sực

tỉnh,trong đầu anh bay giờ chỉ có một suy nghĩ: ” minh phải bù đắp cho em của Phụng Nhi”. Và giây phút đó,hắn đã

vô tình quên luôn cả nó. Nó vơis chỉ số IQ cao ngất ngưỡng và tài đoán trúng tâm lí của người khác ko khó gì để giusp

nó biết hắn đang nợ chị của Phương Nga một lỗi gì đó rất lớn. Nó cảm thấy cô gái này ko thật thà, hình như đang âm

mưu chuyện gì đó. Gạt nỗi lo lắng sang một bên nó định nói với hắn là đi thoi thì khi ngước lên đã thấy phía trước là

Nga và hắn đang đang nói cười vui vẻ, quen luôn cả sự có mawjt của nó. Mọi hành động đó đều ko qua mắt được Kim

nên nhỏ đã nói cô để nhỏ đi cùng nó và hai người kia. Co giáo đồng ý. Chiếc lao lần nữa được phát lên:

– Được rồi bây giờ từng nhóm sẽ đi vào các hướng khác nhau. Chúng ta có 20 nhóm sẽ đi hai mươi con đường khác

nhau. Mỗi con đường có một lối thoát riêng, các em phải tựu lo cho bản thân. Có nhớ chưa? Được rồi đi thôi.

Nó nhìn hắn cười buồn, đành bước về phía trước với tâm trạng ko hề vui vẻ. Nhìn nó nhu vậy Kim chỉ muốn đến và tát

cho hai người kia một cái thật đau,dám lam bạn cô buồn sao? Từ trước đeesn bây giờ chua có ai dám làm phật ý nó và

cũng ko ai muốn làm nos buồn. Vì sao ư?? Bởi vì đằng sau nụ cười của nó là cả một bầu tâm sự, nó che giấu cảm xúc rất

tốt. Luôn muốn cho người khác hạnh phúc, còn nếu nó buồn thi ko ai biết hết lúc nào cũng tươi cười. Nhiều khi nhìn

nó cố gắng cười để gồng mình chống chọi với kí ức đau khổ năm xưa ai cũng xót xa.

$pageOut $pageIn

Chap 19 :

Nhóm của nó đã đi được tới gần 1/3 đoạn đường. Đường rừng rất khó đi vừa nguy hiểm lại trơn trượt. Nga đi gần nó,

tới chỗ cây cổ thụ, bỗng nó và Nga cùng té xuống một cái hố. Cái hố đó hình như đã có trước rồi có người rải lá rừng

lên. Hăsn cuống cuồng tìm cách, lấy sợi dây thừng trong ba lo ra hắn thả xuống. Kim tưởng rằng hắn sẽ cứu nó trước

nhưng ai ngờ:

– Ngọc à, Nga nhỏ hơn em nên Ngã sẽ len trước rồi em len sau nha

– Được rồi! Nó đáp lại nhưng trong than tâm nó đau lắm.

Nó tưởng hắn sẽ yêu nos như lời hăsn nói nhưng ko ngờ, nó đã đau một lần rồi. Nó biết hắn nói ” Nga nhỏ hơn hắn nên

sẽ để Nga lên trước ” chỉ là cái cớ thôi. Và đúng như vậy lúc kéo được Nga lên rồi hắn chỉ chăm sóc cho Nga thôi, quay

qua quay lại hắn cũng chỉ hỏi xem Nga có bị gì có sao ko thôi. Kim sốt ruột và nhìn cảnh chói mắt ở đằng kia giục hắn:

– Này Phong à kéo Ngọc len đi.

Tự dưng Nga la lên một tiếng:

– Á, anh Phong ơi đau quá. Hu hu em bị trật chan rồi

Kim nhìn Nga rồi nhếch moi cười khinh bỉ, thầm nghĩ:” trật chân cái con khỉ. Lúc này thì ko sao tự nhiên bây giờ nghe

kéo Ngọc lên thì la đau chân.” Chán nản Kim nhảy luôn xuống hố, nhìn qua nhìn lại ko thấy nó Kim định la len thì ánh

mắt dưfng lại nơi có một than hình nhỏ bé đàn run lên từng hồi. Nhỏ chạy lại, hỏi dồn:

– Tại sao mày lại khóc hả Ngọc. Con nhỏ đó là đồ giả tạo mày có cần phải để ý ko chứ? Thằng Phong nó ko yêu mày nữa

thì đâu phải ko còn đứa con trai nào khác đâu.

Nó ngước măjt lên, khuôn mặt xinh đẹp ngày nào còn vương nụ cười tươi hoa thì bây giờ chỉ vì một con nhỏ mà nó lại

như thế này. Xanh xao vì thiếu ánh sáng, đôi mắt suwng húp vì khóc nhiều, nhìn con bạn bây giờ mà lòng nhỏ đau xót.

Bàn tay nắm chặt lại đến nối móng tay cứa vào sa thịt chảy máu. Sự thật Kim ko chỉ là bạn mà còn là người chị họ của

nó. Từ trước tới bây giờ ai cũng xem nó là bảo bối, nó lại bị bệnh tim mới yên ổn được mấy năm từ khi ngày tái phát

đau tim 3 năm trước. Bác sĩ dặn rất kĩ ko được để nó xúc động quá nếu ko sẽ bị đau tim,lúc đó sẽ nguy hiểm đến tính

mạng. Nhìn đứa em ngây thơ đang vui vẻ như vậy thì tại sao số nó lại khổ vậy chứ, nó đã rút khỏi thế giới ngầm với

tình trạng là một vị chủ bang đang ẩn danh. Lúc còn nhỏ nó đã bị bạn bè cô lập và ăn hiếp, nhỏ tức lắm nên quyết định

học võ để bảo vệ nó. Từ lúc bắt đầu học võ nhỏ đã lên nhà thờ, thề trước Chúa rằng nếu ai dám làm tổn hại đến nó làm

tổn thương nó thì kẻ đó sẽ ko an toàn đâu.

$pageOut $pageIn

Chap 20 :

Đang lạc trong suy nghĩ thì tiếng khóc của nó đã kéo nhỏ ra suy nghĩ đó. Tiếng nấc của nó và tiếng nói run run làm nhỏ đau xót:

– Hức…hức Kim ơi tao phai làm gì đây? Phong… Phong nó ko cần em nữa. Tưf khi có Nga Phong đã ko ở bên em như

lúc trước nữa. Tại sao chứ, em đã làm gì sai tại sao ai cũng bỏ em đi như vậy chứ? Hức …hức Phong đã nói là sẽ mãi ở

bên em mà Phong đã nói là sẽ mãi yêu em dù có chuyện gì mà. Chị ơi… Hu hu

– Đừng khóc nữa ngủ đi em ngủ đi. Ngày mai trời sẽ sáng mà.Kim để nó dựa vào vai mình rồi anh ủi

” Hãy chờ đó Phương Nga cô sẽ phải trả giá” Kim nhìn về một khoảng không vô định.

Hắn đã quên sự tồn tại của nó hay sao vậy? ( t/g: Để xem ta hành hạ mi Phong à) Sáng hôm sau, Phong đưa dây xuống

để kéo nó lên thì nó và Kim đã lên rồi. Sáng sớm nó và Kim đã tìm cách leo lên rồi. Lên tới miệng hố, cảnh trước mắt

làm nó đau như cắt: Nga đang dựa vào hắn còn hắn ôm Nga mà ngủ. Kim ko nói gì chỉ dắt tay nó đi. Đi về tới đích đã

thấy mọi người ở đó. Tuấn thấy Kim thì mừng hết lớn, chưa kịp nói gì thì nhỏ đã lại trước mặt Tuấn và nói giọng lạnh

băng:

– Anh xem bạn của anh đối xử với em của em như thế nào này. Hừ, có mới nới cũ. Nó lặng lẽ lau giọt nước mắt trên

khoé mi.

Vừa lúc đó, Phong và Nga cũng ra. Nhận ra ánh mắt mọi hs và Tuấn, Kim nhìn mình cách kì lạ hắn định hỏi có chuyện

gì thì Minh đã đến và đánh Phong một cái thật mạnh vào mặt. Hăsn loạng choạng ngã về phía sau. Minh lớn giọng:

– Nếu cậu ko làm cô ấy hạnh phúc thì đừng có làm cho người ta đau khổ.

Nhìn về phía Phương Nga:

– Hồ ly tinh. Minh nói

– Cậu nói vậy là có ý gì. Phong lạnh lùng hỏi

– Bây giờ cậu còn có tư cách để ra vẻ lạnh lùng mà hỏi toi có chuyện gì sao? Hừ. Nhếch môi cười lạnh, Minh nói

tiếp,mắt long sòng sọc, như núi lửa bùng nổ:

– Hừ, có mới nới cũ. Toi đã biết hết, khi Ngọc và con nho kia rơi xuống hố, cậu chỉ cứu con kia lên rồi bỏ Ngọc lại cả

đêm ở dưới hố, rồi còn ôm con hồ ly tinh đó ngủ nữa chứ. Nhìn thấy Ngọc hạnh phúc bên cậu toi tưởng cậu sẽ,chăm

sóc được cho cô ấy nên tôi đã định buông tay vậy mà cậu dám làm tổn thương cô ấy. Vậy tôi hỏi cậu cậu có biết co ấy

bị bệnh gì ko?

– Tôi thấy co ấy bình thường mà. Hắn trả lời

– Bình thường sao? Co ấy bị bệnh tim bẩm sinh đó biết chưa hả? Minh tức giận hét lên.

Thời gian như ngừng trôi các học sinh và thầy cô giáo mồm chữ O vì lời vừa nãy. Kim thì ko có cảm xúc gì (t/g: vô

tâm). Phương Nga cũng chỉ biết đứng nhìn thôi nhưng ai biết rằng chủ mưu của câu chuyện này là chính Nga cơ chứ.

Hắn đưa đôi mắt khó hiểu về phía nó.

RỒI TRONG TƯƠNG LAI CHUYỆN GÌ SẼ XẢY ĐẾN???????

$pageOut $pageIn

Chap 21 :

Lúc hắn nhìn qua nó, nó lấy tay che miệng để ngăn những tiếng nấc, đôi mắt nó nhạt nhoè nước mắt đỏ hoe,miệng ko

ngừng phát ra tiếng nấc. Nó chạy đi, trời bỗng đổ mưa nhưng nó vẫn cứ chạy đôi chân ko ngừng nghỉ để nước mắt cứ

theo nước mưa mà rơi xuống đất. Tới khi ko còn sức nữa nó ngồi bệt xuống đất, nước mắt hoà với nước mưa mặn chát.

Tiếng khóc của nó vang lên đến não lòng:

– Hức…Hu Hu..hức hức. TẠI SAO ÔNG TRỜI ĐỐI XỬ VỚI CON NHƯ VẬY CHỨ? Hưsc hức

” Em đã quá ngu ngốc

Đúng ko Anh?

Cứ tưởng rằng sẽ yêu và được yêu

Nhưng đâu biết rằng

Mình chỉ là người thay thế cho một bóng người xưa

Trong lòng anh

Cứ tưởng rằng anh sẽ yêu em

Nên đã đem lòng yêu anh hai lần

Để đau khổ hai lần

Nhưng vẫn ko chịu buông tay mà cưs mong rằng

Một ngày nào đó hai ta sẽ sống hạnh phúc

Chắc có lẽ em sẽ buông tay thôi

Em sẽ ra đi để anh được hạnh phúc

Chúc anh hạnh phúc

NGƯỜI MÀ EM MÃI MÃI YÊU CHO ĐẾN NGÀN NĂM SAU”

Nó ngồi co ro và khóc một mình, đến khi nước mắt đã cạn kho trời đã xẩm tối. Nhìn quanh nó ko biết đây là nơi nào

nữa nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Ngồi sát vào thân cây, nó bất giác gọi tên hắn:

– Phong ơi, Phong làm ơn đến đây đi cứu cứu tôi với.

Nhớ lại những ngày tháng qua được ở bên hắn, cùng hắn đi học, cùng hắn đi chơi, phá hắn, được hắn quan tâm và che

chở,bảo vệ nó nhớ lắm. Bây giờ nó muốn được ôm hắn, được dựa vào bờ vai ấy. Bờ vai làm nó thấy an toàn làm nó

thấy an tâm, được dựa vào tấm lưng to lớn được …được nắm bafn tay rộng và to lớn, nó nó rất ấm áp nữa. Bây giờ sao

nó cảm thấy nó muốn nhiều quá nó muốn hắn chỉ là của riêng nó.

” Tại sao khi ở bên anh

Em ko trân trọng khoảng thời gian đó chứ

Đến khi một mình em mới biết mình cần anh

Đến khi ko còn được dựa vào bờ vai, vào tấm lưng ấy

Em mới biết mình cần ở bên anh biết nhường nào

Xin lỗi anh vì đã làm anh phải lo lắng

Suốt thời gian qua

Xin lỗi anh vì là người thứ ba đã chen vào tình cảm của anh

Xin lỗi vì đã ko rời xa anh sơsm hơn

Xin lỗi, xin lỗi anh”

$pageOut $pageIn

Chap 22 :

Kim chay theo nó và cô như chết đứng khi đến bây giờ mà nó vẫn còn gọi tên hắn. Cô rất muốn đấm vào mặt hắn thật

đau, và tát con hồ ly tinh kia để hắn biết rằng vì hắn mà nó đã phải đau khổ biết dường nào. Lại gần nó hình như nó đã

ngủ rồi, vừa lúc đó Minh cung chạy tới Kim nói:

– Cậu cõng nó về đi. Tôi sẽ theo sau

Minh để nó nằm trên lưng cậu, được lấy tấm lưng cậu để nó dựa vào cậu nguyện cả đời để là nơi nương tựa vững chắc

cho nó nhưng khi nó ngủ nó đã nói như thế này:

– Phong ơi, Phong tôi yêu cậu nhiều lắm. Cậu có biết ko? Tại sao tôi lại ngu ngốc đi tin rằng cậu sẽ yêu tôi chứ.

Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống áo Minh. Trái tim cậu tan thành từng mảnh, người con gái cậu yêu thương suốt bao

lâu nay lại gọi tên thằng khốn đó lúc ngủ và khóc nữa. Tại sao người đó ko phải là cậu? Tại sao thằng Phong đó có được

trái tim nó mà ko biết trân trọng nó chứ. Đôi mắt cậu lặng lẽ rơi lệ, cậu cười nhẹ.

8h sáng..

– Oáp… Chẹp chẹp. Nó đang ngồi trên giường với bộ dạng vô cùng lôi thôi. Kì mở trong nhà tắm bước ra nói:

– Đi tắm rồi thay đồ đi đi ăn sáng. À mà mày còn nhớ hom qua xảy ra chuyện gì ko?

– Ko, bộ có gì nghiêm trọng sao? Nó ngáp một cái

– À,ờ ko có gì. Kim ngập ngừng

Bước vào nhà tắm, tại sao nó lại ko nhớ được chứ. Khẽ thờ dài nó ngâm mình trong bồn tắm. Một tiếng sau, nó bước ra

hôm nay nó mặc chiếc áo sọc đen ngang ngắn tới eo, và quần ôm đen, mang giày bánh mì màu đen nốt. Tóc để xoã, cầm

theo cái ví màu đen có dây đeo nó bước xuống sảnh. Thấy Kim trong nhà hàng nó chạy lại, hôm nay khách sạn có tiệc

Buffe, nó nhanh chóng lấy dĩa rồi lấy thật nhiều đồ ăn. Nào là tôm lăn bột, salad, cơm chiên, lại chỗ Kim ngồi thấy có

Minh nữa nó tươi cười:

– Xin chào mọi người. Đồ ăn ngon nhỉ,mà ma Kim này mình ngủ rờ phòng cậu đúng ko?

– Ừ. Kim nhai miếng bít Tết trả lời.

– Hôm qua Ngọc ngủ ngon ko? Minh ân cần

– Cảm ơn Minh hôm qua nhờ có tấm lưng của cậu minh ngủ ngon lắm.

Ba người ăn uống vui vẻ thì thấy hắn đang ngồi ăn với Phương Nga ơn bàn bên kia. Nó chơjt khựng lại Kim vội đổi chủ

đề:

– Ơ, a này Ngọc tối nay tụi mình đi ngắm biển nhé. Có cả Minh và Tuấn đi nữa

– À,ừ. Mình biết rồi – nó nở nụ cười gươngj gạo.

Tối, nó mặc chiếc aso thun trơn màu hồng phấn cùng quần short đen, Kim mặc váy dài tới đầu gối màu xanh dương.

Minh mặc áo thun trắng và quần jean, Tuấn mặc áo thun xám và quần jean đen. Đi bộ trên biển nó chợt nhớ đến ngày

mà nó với hắn đã hét lên với biển. Bỗng từ xa nó nhìn thấy hắn và Nga, ngay chỗ có đứng với hắn mấy ngày trước. Nga

hét lên:

– em yêu anh, Phong. Rồi om lấy thân người to lớn ấy

Nó như chết trân tại chỗ, Kim chạy lại chỗ Nga nhưng bị nó cản lại. Vậy là tụi nó về khách sạn, ngày mai sẽ về trường

nên nó quẹt nước mắt mà nói:

– Thôi mình mệt rồi,về thôi! Nó cười buồn

$pageOut $pageIn

Chap 23 :

Sáng, tất cả học sinh tập trung tại sảnh và chuẩn bị lên xe ra về, mọi người trong lớp và các bạn khác rất quí mến nó từ

trước. Lại rất ghét Nga nên đã coos tình đi thật chậm bỏ Nga xa thật xa Phong để nó được ngồi kế bên Phong vậy mà

ai đâu biết rằng lúc nó định ngồi xuống mọi người mừng thầm trong bụng thì tự nhiên Nga kêu lên:

– Anh Phong ơi, ở trên hết ghế rồi mà ở dưới ghế cao xe chạy xóc lắm cho em len ngồi với.

Phong khó xử nhìn Ngọc rồi nói:

– À thôi bà xuống dưới ngồi cho Nga lên đây nha. Nó hay bị say xe lắm.

Ngon ko nói gì lặng lẽ bước xuống dưới, mọi ánh măst như dao găm phóng về phía hắn. Joyce uất ức chạy lại nắm tay

Ngọc ngồi xuống chỗ Phong đẩy Nga ra rồi nói:

– Say xe gì chứ, sao ko uống thuốc đi. Ai đến trước thì phải được hưowrng chứ. Câu sau nói đầy ẩn ý

– Vậy em sẽ uống thuốc em xin lỗi. Nga giả bộ đuwa tay quẹt nước mắt rồi đi xuống

Nhìn thấy vậy, Phong tự nhiên tức giận lên, hét vào mặt Joyce:

– Ngồi gì mà ngồi chứ, toi đã nói Ngọc nhường cho em ấy. Ngọc cũng đồng ys rồi mà, Nga bị say xe cô ko thấy sao?

Ngọc buông tay làm rơi túi đôf xuống đất rồi mở to mắt nhìn hắn và nói ko nên lời. Nó chỉ biết đi xuống dưới ngồi thôi,

và nó đã thấy nụ cười ác độc trên gương mặt của Nga. Joyce tức giận, hét lên:

– Cậu là đồ ngu ngốc. Sau này chắc chắn cậu sẽ phải hối hận

Nói xong, Joyce mặt hầm hầm về chỗ còn nó thì mở nhạc lên đeo tai phone và nó đang cần được yên tĩnh:

” Đoá hoa trong veo mỏng manh

Gieo vào nỗi đau thật nhanh

Từng lời em nói khẽ thôi

Nhưng cào xé tâm hồn tôi…”

Đi được một lúc nó bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, sực nhớ ra chết rồi nó chưa uống thuốc chống say xe. Mặt nó trắng

bệch, thấy bụng khó chịu cổ họng thì như có chất lỏng chua chua cứu muốn nôn ra nhưng ko được. Bạn nữ kế bên thấy

nó như vậy thì vội la lên cho cả xe biết:

– Chết rồi, có ai có bịch ni lon ko? Ngọc say xe sắp xỉu rồi này

Minh vội chạy lại chỗ nó và vuốt vuốt để nó cảm thấy đỡ hơn. Xoa dầu cho nó cậu lo lắng sắp chết rồi đây, mặt nó xanh

xao, lạnh ngắt vậy mà khi cậu quay lại thì vẫn ko thấy hắn xuống. Tức giận cậu đập mạnh tay xuống nền xe, Kim biết

hắn ko xuống chứ nhưng cô vẫn để cho Minh chăm sóc nó, Tuấn lắc đầu nhìn Phong rồi gửi cho Phong một tin nhắn.

Ring…Ring…Ring

Là tin nhắn của Tuấn,hắn mở ra xem:

” tao thật thất vọng về mày, Phong ạ. Tại sao người ngồi dưới kia ko phải là mày mà là Minh chứ. Mày ko nhận ra Nga ả

là một con hồ ly tinh sao? Ai cũng nhận ra chỉ có mày ko nhận ra. Cứ như vậy mày sẽ mất Ngọc, đến lúc đó thì đừng

mong sưj tha thứ của mọi ngừoiw và nó. Tới lúc đó chăsc nó là của Minh rồi”

Hắn nhắn lại:

” Chuyện của tao mày đừng xen vào ”

Tuấn nhìn qua Phong nhún vai ra vẻ: OK tao sẽ ko xen vào chuyện của mày

Thật ra bây giờ hắn muốn xuống đó xem nó như thế nào lắm nhưng mặc cảm tội lỗi năm xưa và gương mặt Nga nhìn

mình như muốn khóc khiến hắn ko xuống dưới với nó. Có nghĩa rằng bây giờ Ngọc đã đứng vị trị thứ hai sau Nga rồi.

$pageOut $pageIn

Chap 24 :

Nó đang rất đau, ko ngờ được rằng người đang chăm sóc nó là Minh chứ ko phải hắn. Dù mệt nó vẫn ý thức được chứ.

Nó đã quá mệt mỏi rồi, cất giọng nhẹ nhàng nó nói với bạn nữ kế bên:

– Cảm ơn bạn đã giúp mình. Nhưng bạn có thể cho Minh ngồi đây và bạn sẽ lên ghế của Minh ngồi được ko?

Bạn nữ đó lo lắng nhưng cũng chấp nhận, bạn này rất hâm mộ nó và rất ghét nhỏ Nga. Từ khi từ rừng về ai cũng hiểu

cho nó và trở nên xa lánh Nga. Minh vội ngồi kế bên nó, đẩy đầu nó qua vai mình cậu nghe nó noi trong nước mắt:

– Mình mệt mỏi quá rồi, cho mình dựa chút thôi.

– Cả đời này mình nguyện hi sinh tấm lưng và bờ vai này cho cậu. Yên tâm đi – Minh nhẹ nhàng nói

Nó thiếp đi, tới tối đã về tới nhà. Nó chuyển về nhà Kim ở, hắn cũng ko nói gì. Nó tưj nhủ: Ko sao đâu, ko biết rằng nó

đã lặp đi lặp lại câu nói này bao nhiêu lần trong đầu rồi. Sáng hôm sau nó và mọi học sinh đi học bình thường, giờ ra

chơi nó vào nhà vệ sinh nữ rửa tay vì bị dính mực. Phương Nga cũng bước vào đang định đi ra thì Nga nói:

– Cô đã thua rồi. Từ bỏ đi, người Phong yêu và quan taam là tôi. Có vẻ cô cung biết rồi nhỉ người gây ra tất cả những

chuyện này là tôi. Phong yêu tôi

– Cô nói dối, cô chỉ là đang dọa tôi. Nó nói nhungw đáy măst có vài tia sợ hãi

– Muốn thử ko? Nga cười khẩy

Lấy con dao trong túi ra cắt và oi đường ở tay, cổ tay, mặt rồi tự tát vài cái vào mặt cho đỏ lên. Xoa dầu ko mùi vào mắt

để ra nước mắt, xoã tóc ra rồi xoa cho nó rối bù lên, làm cho quần sao xộc xệch, làm cho chân có vài vết xước bằng kim.

Lấy điện thoại gọi cho Phong, nghe tiếng Phong, Nga la lên:

– Huhu,chị Ngọc ơi em xin chị. Em sẽ ko lại gần anh Phong nữa, em chỉ muốn làm quen thôi mà. Xin chị đừng đasnh

em nữa, huhu đau quá

Phong hét len trong điện thoại:

– Phương Nga em đang ở đâu anh đến ngay. Hừ

Hắn chạy đi tìm Nga rồi thấy Nga và nó ơr trong nhà vệ sinh nữ. Thấy Nga như vậy hắn ôm Nga vào lòng, nó vội thanh

minh:

– Phong à, ko phải tôi làm đâu. Tôi nói thật mà. Nó sắp rơi nước mắt tới nơi rồi

– Cô im đi, tôi ko ngơf cô là loại người thấp hèn,ích kỉ đến vậy.

Nó ngã quỵ, ngồi sụp xuống nền đá nó khóc, nó đang đau. Phải nó đau lắm nó đau muốn chết rồi đây, nhưng Nga đâu

biết rằng còn một người nữa ở trong kia và đã chứng kiến hết mọi chuyện. Đó chính la Joyce, lúc cô đang ở trong buồng

vệ sinh thì nghe tiếng nó và Nga, bật chế độ thu am và máy quay,đứng ở chỗ kín đáo cô quay cậu toàn bộ câu chuyện.

Nhủ thầm trong lòng cô nghĩ:” Đúng là hồ ly tinh mà, dám bày ra mọi chuyện như vậy để chia rẽ Ngọc và Phong. Để

xem khi mọi người biết việc này mày còn yên ổn ko. Chờ đi hồ ly tinh”. Joyce chạy ra ôm nó và an ủi nó:

– Nín đi Ngọc mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy cậu vô tội.

– Thôi, Joyce à mình sẽ đi du học. Hắn đã mất lòng tin nơi tôi rồi vậy thì cứu chữa làm gì nữa. Ko có ích đâu. Nó nói

trong nước mắt.

– Được rồi, mình sẽ đặt vé cho cậu đi du học ở Pháp. Ở bên đó có chị mình là nhà thiết kế Vera chị ấy rất tốt. Cậu sẽ ở

với chị ấy nhé.

Lấy điện thoại gọi cho tài xế và nhắn tin cho mọi ngừoiw biết mọi chuyện cô dìu Ngọc vào xe để tài xế trở về nhà. Về tới

lớp Joyce biết mọi người đã biết chuyện nên mới tránh xa hắn như vậy. Ra về, mọi người xách cặp về nhà. Hắn về tới

nhà thì được bà quản gia đưa cho một bức thư. Hắn mơr thư ra,nét chữ tròn trịa của nó hiện ra:

” Chào anh Phong, chắc khi anh đọc được bức thu này chắc làm em đã lên máy bay để qua Pháp học rồi. Em biết Nga sẽ

chăm sóc cho anh tốt hơn em, anh hãy sống hạnh phúc nhé.

Yêu anh và mãi mãi yêu anh

Yêu anh”

$pageOut $pageIn

Chap 25 :

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao tại sao mọi người lại có biểu hiện kì lạ như vậy. Hắn tức tốc gọi mọi ngừoiw đến nhà mình và

hỏi:

– Tại sao mọi ngừoiw lại ko nói cho tôi biết chuyện này chứ?

Joyce hét lên:

– Này ăn nói cho cẩn thận nhé, chúng tôi nói anh có nghe ko? Đây xem cái này đi

Bật ti vi lên cắm USB vào đoạn video trong máy quay phát ra ( hình ảnh và lời nói rất rõ và đẹp nha. Máy quay xịn mà).

Mọi chuyện ngày hom đó được mọi người chứng kiến và hắn lập tức gọi cho Phuwowng Nga. Phương Nga vừa đến hắn

đã cho cô ăn trọn một cái tát, mắt long sòng sọc hét vào mặt Nga:

– tại sao em lại làm như vậy hả? Em có biết rằng Ngọc là người anh yêu nhất ko?

Nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đó, co đã chợt hiểu ra. Cô vội lí nhí:

– Em xin lỗi anh. Em sẽ đợi chị ấy về và xin chị ấy tha thứ, chứ thật lòng em chẳng yêu anh mà em có người yêu rồi. Em

làm điều đó chỉ vì chỉ vì em lỡ dại phút nhất thời thôi. Xin lỗi anh chị.

– Được rồi, may cho em là anh chị dễ đấy nhé. Cả đám cười

– Vậy Ngọc khi nào về? Hắn hỏi

– À, nhanh lắm( mạt hắn hơsn hở) chỉ có 4 năm thôi( cằm rơts cái bịch)

– Gì chứ 4 năm,tỉnh nhờ. Ôi trời 4 năm chờ đợi mỏi mòn. Hắn ôm đầu

– đấy ai bảo, tôi đã nói rồi. Cậu se phải HỐI HẬN. Tôi nói lúc ở trên xe buýt ấy. Joyce đá đểu cười gian

Cả đám cùng cười, Kim chợt lên tiếng:

– Ủa mà ny em là ai?

– Dạ ny em là anh Kiệt, em trai họ của anh Phong. Anh ơi vào đây. Nga tươi cười

Mọi người đang vui vẻ thì tiếng điện thoại reo lên. RENG… RENG…RENG

Nga đứng gần đó rồi nghe máy luôn,mọi người yeen lặng. Sắc mặt Nga chuyển từ xanh sang trắng đôi mắt thất thần,vẻ

hoang mang tột độ. Môi mấp máy ko nên lời, tắt máy, Nga quay sang mọi người nước mắt rơi xuống gò má cô nói:

– Anh chị ơi! Ko kìm được cô khóc lên

Mọi người lo lắng, ai cũng có cảm giác sẽ có chuyện ko lành xảy ra. Nga nói tiếp:

– Hức…hức…Chị Ngọc….chị Ngọc. Huhu

– Có chuyện gì xảy ra với Ngọc. Cả đám lo lắng, mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng và hoang mang

– Hức…hức chị Ngọc sau khi xuống sân bay ở Pháp thì bị lên cơn đau tim phải cấp cứu ở bệnh viện quốc gia. Đang rất

nguy kịch. Hu hu. Người ta thấy điện thoại chị ghi là Số nhà Phong thì gọi vào số này

BỊCH…

– Sao? Hắn ko tin vào tai mình. Ngược bị len cơn đau tim sao? Hắn bỗng bị lạc vào một thế giới xung quanh chỉ mauf

đen. Nước mắt rơi trên khuôn mặt hoàn hảo, bây giờ ko conf vẻ lạnh lùng ngày nào mà thay vào đó là vẻ yếu đuối,bất

lực của một người con trai ko giữ được cô gái mình yêu. Ai cũng ôm miệng khóc, Joyce lấy điện thoại gọi về nhà, ba cô

bắt máy:

– Alo!

– Bố ơi,huhu

– Sao vậy con?

– Xảy ra chuyện lớn rồi. Ngọc nó sắp chết rồi, bố chuẩn bị cho con một chiếc máy bay riêng để tụi con bay qua Pháp

– Được rồi. Sở dĩ ba của Joyce biết nó là vì vk&ck ông là bạn của ba mẹ nó. Ông tức tốc gọi người chuẩn bị

1 tiếng sau người ta thấy có một chiếc máy bay bay trên bầu trời với tốc độ chóng mặt. Trên đó là 7 con người đang lo

lắng cho một người ở đất nước Pháp lãng mạn và xa xôi kia.

$pageOut $pageIn

Chap 26 :

Bệnh viện quốc gia Pháp…

Ở phòng cấp cứu là một cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường. Đôi mắt nhắm nghiền,mặt ko còn sức sống cô đâu biết

rằng ngoài kia là 11 ngưowfi đang lo lắng cho cô biết chừng nào. Lúc hắn đến,đã có ba mẹ hắn và nó đó, hắn hỏi mẹ:

– Mẹ ơi, Ngọc đâu rồi

– Ngọc nó đang ở trong kia. Chỉ tay vào phòng cấp cứu bà buồn bã

Hắn chạy lại nhìn vào phòng, thấy nó nằm đó lòng hắn đau như cắt. Các bác sĩ trong phòng cấp cứu và y tá trán đổ đầy

mồ hôi. Nhìn 11 người ngoài kia họ cũng biết cô gái này quan trọng nhuw thế nào, càng kinh ngạc hơn nữa đây chính là

con gái của tập đoàn giàu nhất thế giới. Họ làm sao mà ko cảm thấy áp lực chứ, vị bác sĩ già nói vơis cô y tá:

– Máy trợ tim. Nhanh lên,nhịp tim sắp dừng lại rồi,kéo màn lại

Cô y tá nhìn thấy hắn nhưng vẫn kéo màn lại. 30 phút sau

TING tiếng phát ra từ đèn ở phòng cấp cứu. Bác sĩ đi ra,ông lắc đầu nói:

– Tôi thật lòng xin lỗi. Cô ấy…cô ấy đã mất rồi

BỊCH… hắn ngồi bệt xuống đất. Kim quay vào lofng Tuấn khóc nấc, cả Joyce và Nga cung thế. Mẹ nó mặt đỏ hoe,ko còn

sức sống. Ai cũng khóc người nhà bệnh nhan đi qua nhìn vào phòng cấp cứu và cô gái ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Có nhiều người đã khóc, họ cúi chào thể hiện sự cảm thông. Hắn lao vào phòng cấp cứu, nhịp tim của nó ko hoạt động

nữa. Thế là hết rồi, ôm nó hắn khóc khóc rất nhiều. Ngày đó bầu trời ko còn trong xanh, nước Pháp lãng mạn bây giờ

thời khắc này đã hết rồi.

$pageOut $pageIn

Chap 27 :

Từ ngày hôm đó,hắn trở nên điên dại ai nói gì cũng ko nghe. Ngày nào cũng vào bếp làm thật nhiều đồ ăn và bánh ngọt

rồi đem ra phòng khách, vừa nhìn mấy đứa kia và ba mẹ vừa nói:

– Mọi người nhìn xem Ngọc thích ăn món nào. Cười nữa chứ

Mọi người nhìn nhau lắc đầu, chỉ có các vị phụ huynh nhìn nhau đầy ẩn ý. Thật ra mấy ngày trước:

– Li hôn sao? Các phụ huynh nhìn nhau

– Ko thể như vậy được, hai đứa nó yêu nhau như vậy làm sao có chuyện Ngọc kí đơn li hôn được. Mẹ Ngọc lên tiếng

– Đúng vậy. Được rồi tôi có một kế hoạch. Ba hắn nói

Thế là các vị phụ huynh tạo ra màn kịch như trên. Cô gái nằm trên giường bệnh là nó, nhưng mà chiếc máy đo nhịp

tim đã được chỉnh lại sau khi cô y tá kéo màn. Bác sĩ hoá trang cho nó giống như người chết vậy. Sau đó được chuyển

vào phòng hồi sức đặt biệt. Đây là phòng bí mật của bệnh viện.

* Trở về hiện tại *

– Nếu bây giờ có một điều ước con sẽ ước gì hả Phong? Ba hắn hỏi

– Con ước được quay ngược thời gian để con sẽ ko làm cho cô ấy đau khổ để chọi chuyện ko như bây giờ. Hắn nhìn vào

một khoảng không vô định.

– Ta biết rồi, tất cả đi theo ta. Mẹ nó nói

Bệnh viện quốc gia Pháp

– Ông Paul, tôi muốn mọi người biết sự thật về con bé. Mẹ nó nói với vị bác sĩ đã phẫu thuật cho nó

– Thưa bà Trần,tôi e là đã có chuyện xảy ra. Cuộc phẫu thuật thành công nhưng tỉ lệ cô bé muốn tỉnh lại rất thấp. Tôi đã

kiểm tra và phát hiện rằng trước khi lên cơn đau tim con bé đã suy nghĩ về việc gì đó, và nó làm cho cô bé bị sock nặng.

Và theo tình trạng bây giờ, cô bé đang trong tình trạng sợ hãi. Nó sợ rằng khi tỉnh dậy se phải chịu thêm cú sock lần nữa

nên co bé đã ko tỉnh dậy. Nếu co bé ko muốn tỉnh dậy và ngủ nhu vầy thì ys thức dần dần sẽ biến mất và sẽ lâm vào tình

trạng sống thực vật. Mà cô bé đã ngủ hơn 2 tuần rồi.

Bà Trần như ko tin vào tai mình, con bà sock nặng đến thế sao? Bà ra khỏi phòng vị bác sĩ và lấy hết can đảm để nói:

– Phong à,thật ra thật ra…Nhìn ba nó bà nói

– Bé Ngọc vẫn còn sống.

Ai cũng la len kinh ngạc, hắn như bất động. Nụ cười hạnh phúc chưa kịp nở trên môi, hăsn thấy nhu sét đánh ngang tai

khi bà Trần nói tiếp:

– nhưng con bé nó ko chịu tỉnh dậy. Ý thức nó đang dần mất đi nếu ko nhanh thì no sẽ sống thực vật.

$pageOut $pageIn

Chap 28 :

– Mất…mất đi ý thức sao? Ko được con sẽ làm cho Ngọc tỉnh dậy. Hắn nói

Mọi người đến phòng hồi sức đặt biệt. Căn phòng này là phòng VIP mà ba mẹ nó đặt, căn phòng rộng màu kem,có ánh

đèn vàng. Chiếc máy lạnh đặt ở trên cao luôn mở với nhiệt độ là 24 độ, ở bên trái phòng vào một chiếc giường. Xung

quanh là nhiều máy móc hiện đại. Đặt kế bên chiếc giường là chiếc bàn gỗ có bình nước và 4 cái li thủy tinh. Còn trang

trí thêm một bình hoa hồng. Bên tay phải góc trong cùng là WC. Lại gần giường nó nhìn gương mặt xanh xao và đôi

mắt nhắm nghiền của nó làm hắn cảm thấy xót xa. Vuốt nhẹ mái tóc nó hắn nói:

– Mọi người đi nghỉ đi. Con sẽ ở đây với Ngọc

– Vậy ta về trước,mấy đứa ở lại nhé. Các vị phụ huynh nói và đi ra cửa

– Để tụi này đi mua gì đó để lót bụng. Cả đám dắt nhau đi

Trong phòng chỉ con mình nó và hắn. Hắn khẽ thì thầm bên tai nó:

– Ngọc này, bà có nhớ lúc mình còn nhỏ ko? Lúc đó tui cũng nằm viện như thế này bà cũng kể chuyện cho tui nghe đó.

Bà có nhớ lúc mình còn nhỏ ko? Cái năm mà mình 10 tuổi ấy. Năm đó tui với bà được tổ chức sinh nhật chung. Hai

đứa minh so quà với nhau. Đứa nào thích cái này thì lấy cái này,thích cái kia thì lấy cái kia. Tui đã đổi lấy con gấu bà

thích nhất còn bà thì lấy cái quả cầu tiết mà tui thích nhất. Đến bay giờ mình còn giữ nó, rồi còn lúc Tết năm đó nữa

tui với bà ko hẹn mà gặp mặc đồ đôi. Bà mặc chiếc áo dài màu hồng còn tui cũng mặc chiếc áo màu xanh. ( áo dài của

nam mà ngày xưa người ta hay mặc ấy. Mình ko biết gọi sao đó nhu thế nào nữa. Mấy bạn xem ti vi mà chiếu truyện cổ

tích Việt Nam thì sẽ thấy mấy người con trai mặc cái sao giống như áo dài đỗi khi đám cưới ấy). Mà hai bộ đồ ấy do mẹ

bà thiết kế, ko có cái thứ hai. Chắc là do ba mẹ mình sắp đặt ấy nhỉ? Tui nghĩ lúc đầu bà nghĩ rằng tui thích Nga đúng ko.

Ko phải đâu,giữa tui và Nga ko có gì hết. Chính Nga cũng đã có bạn trai rồi, bà mau tỉnh dậy nhé.

Vừa lúc đó cả đám kia về, Phương Nga lại gần nó và nói:

– Chị ơi,em Phương Nga đây. Em có bạn trai rồi giữa em và anh Phong ko có gì đâu chị ơi. Em xin chị chị đừng ngủ

nữa. Em biết lỗi em gây ra là rất lớn, em xin lỗi chị. Tha lỗi cho em nhé chị ơi. Nước mắt lăn dài trên mặt Nga

Cả Kim cũng nói với nó:

– Ngọc à,tỉnh dậy đi em. Em mà mất đi thì tụi chị sống ra sao hả? Em cứu ngủ như vậy ba mẹ buồn lắm có biết ko? Mẹ

em nghe em bị mất trí nhớ bà đã rất buồn. Bà tưởng rằng bà giấu chuyện em còn sống sẽ để em nhận ra tình cảm của

mình vậy mà em lại muốn quên mọi thứ. Tỉnh dậy đi em. Chị xin em

Xong rồi,kể cả hắn cũng ra ngoài cũng mọi người. Đâu ai biết rằng người nằm trên giường bệnh kia vẫn còn rất ý thức

được và nghe hết tất cả. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt của co gái bé nhỏ.

Ngày hôm sau, chinh buổi tối ngày hôm đó mẹ nó đã đến. Bà vuốt mái tóc và gương mặt của đứa con thân yêu,tim bà

đau nhói. Bà rất sợ cảm giác này,bà rất sợ nó im lặng. Giống như ngày đó,khi mẹ bà sắp lìa khỏi thế giới này bẹ bà cũng

im lặng. Bà sợ nó sẽ rời xa bà, đứa con này là bảo bối của bà là hạt ngojc quý của cả gia đình bà. Bà và chồng đã cố gắng

vưown lên từ hai ban tay trắng để trơr thành tập đoàn giàu nhất thế giới với mong muốn con bà sẽ được sống cuộc sống

sung sướng ko cực khổ, lúc nào cũng vui cười. Nước mắt bà lăn dài trên gò má, bà nói với giọng nhẹ nhàng:

$pageOut $pageIn

Chap 29 :

– con à, sống ở đời là phải biết tha thứ và yêu thương. Con đã thấy đó thằng Phong vì tội lỗi ngày xưa nên chỉ muốn bù

đắp phần nào cho bé Nga. Chứ thật ra nó rất yêu con,từ khi nghe tin con mất nó như điên dại, suốt ngày nấu thật nhiều

món ăn mà con thích. Ngay cả me cũng chưa làm được cho con, nó cứ nhìn mọi người rồi hỏi con muốn ăn gì. Tại sao

hả con, mẹ ko nghĩ con sẽ ko tỉnh lại, mẹ đã dạy con như thế nào hả Ngọc. Phải tha thứ và mở rộng cánh cửa trái tim.

Bà định bước đi thì nó nhào lên ôm laasy bà khóc nức nở, nó ôm lấy bà:

– Mẹ ơi con phải làm sao đây? Con rất yêu Phong nhưng con sợ Phong sẽ rời xa con.

– Tha thứ đi con. Bà lau nước mắt cho nó

Hắn từ ngoài chạy vào, thật ra hắn đi thăm nó nhung nghe được mọi chuyện. Nhìn nó hắn nói:

– Xin em đừng rời xa tôi. Làm ơn,hãy tha thứ cho tôi

– Tha thứ đi con. Bà Trần nói và mỉm cười

Sau đos cả đám kia cung chạy vào. Phương Nga chạy lại nắm tay nó vẻ hối lỗi:

– Chị ơi, đây là ban trai em. Chỉ tay vào Kiệt. Chị ơi xin chị đừng ngủ. Em xin lỗi chị,chị ơi chị tha lỗi cho anh Phong đi ạ

– Mọi người, em xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng. Phong à… Nó nói

Mọi người chờ đợi cau trả lời của nó. Tim hắn như ngừng đập.

– Em yêu anh!

Bùm bùm,thình thịch. Là am thanh trong tim hắn đấy. Ôm nó trong lòng hắn rất hạnh phúc.

Bầu trời hôm đó thật đẹp.

—-THE END—-

$pageOut $pageIn

Chap 30 :

NGOẠI TRUYỆN

8 năm sau. Cốc cốc

– Anh à ra mở cửa! Nó nói to

– OK em yêu. Hắn trả lời

Mở cửa ra,

– Xin hỏi là ai vậy?

– Xin chào, toi là người phỏng vấn ( kiêm lun chức tác giả và chức sắp xếp số phận cho các nhân vật) đến phỏng vấn hai

vợ chồng.

– Mời vào! Tươi cười

Bụp * tắt đèn*

Có hai vợ chồng đang ngồi trước mặt tôi. Ad sẽ lấy nick là Pu

PU: xin hỏi hai vợ chồng tính khi nào có con?

Hắn và nó: tụi em định năm sau ạ

PU: vậy nhớ mời tui đi ăn đầy tháng nhá! Mắt sáng rỡ

Hắn và nó: OK

PU: được rồi,tôi về nhá. Bye

* Này con nhỏ kia*

$pageOut


Chap-01Chap-02Chap-03Chap-04Chap-05Chap-06Chap-07Chap-08Chap-09Chap-10Chap-11Chap-12Chap-13Chap-14Chap-15Chap-16Chap-17Chap-18Chap-19Chap-20Chap-21Chap-22Chap-23Chap-24Chap-25Chap-26Chap-27Chap-28Chap-29Chap-30

The End


Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên