Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Friday, December 2, 2016

[Truyện Teen] Thiên Thần Băng Giá! Em Là Của Tôi!(Phần 3)

[Truyện Teen] Thiên Thần Băng Giá! Em Là Của Tôi!

Phần 3



Chap-61Chap-62Chap-63Chap-64Chap-65Chap-66Chap-67Chap-68Chap-69Chap-70Chap-71Chap-72Chap-73Chap-74Chap-75Chap-76Chap-77Chap-78Chap-79Chap-80Chap-81Chap-82Chap-83Chap-84Chap-85Chap-86

Còn Tiếp


$pageIn

Chap 61 :

Nhỏ xuống xe rồi bắt một chiếc taxi đi thẳng đến mộ của mama. Mộ của mama nó được đặt ở một nơi cách khá xa thành phố nên phải đi taxi tầm 2 tiếng rưỡi mới đến được nơi. Trên taxi những giọt nước mắt của nhỏ cứ rơi mãi không cách nào có thể ngừng được, quệt đi những giọt nước nhỏ lấy điện thoại ra. Hình nền điện thoại của nhỏ là ảnh chụp chung của nhỏ và cậu…những giọt nước mắt ấy lại rơi….mở cửa sổ ra nhỏ ném chiếc điện thoại đi ra xe.

– Cháu bé, cháu có sao không mà lại ném điện thoại đi? -bác tài xế hỏi nhỏ.

– Chiếc điện thoại ấy chỉ có chứa nỗi buồn của cháu thôi bác ạ, chẳng có gì là vui vẻ hay hạnh phúc hết! Cuộc sống đối với cháu bây giờ thật khó chịu, thật chán nản, thật chẳng ra làm sao…..

Bác tài xế ấy trông vẻ ngoài đã khoảng hơn 50 tuổi. Bác ấy vừa lái xe vừa ôn tồn nói:

– Cô bé, cháu nên nhớ rằng bên cạnh cháu còn có rất nhiều người thân, người yêu quý mình. Đừng bi quan như vậy bởi vì cháu sẽ luôn tìm được một người có thể quan tâm, chia sẻ mọi buồn vui hay chỉ đơn giản là lắng nghe cháu và cháu nhớ này: Hãy tạo nên cuộc sống đừng để cuộc sống uốn nắn ta!

Nhỏ nghe xong những lời đấy thì không nói gì. Sau một lúc nữa thì cuối cùng cũng đã đến chỗ mộ của mama. Nhỏ trả tiền xe kèm theo một câu:

– Cảm ơn bác vì lời khuyên vừa rồi. Cháu chào bác và…cảm ơn bác rất nhiều.

– Không có gì cô bé mà cháu làm gì mà ra tận ngoại ô thế này?

Nó nhìn về phía bãi cỏ xanh mướt rồi nói:

– Cháu đến gặp một trong những người quan trọng nhất đời cháu.

Bác tài xế không hỏi gì thêm mà chỉ chào tạm biệt nhỏ rồi quay trở lại thành phố. Nhỏ bước chậm rãi trên bãi cỏ xanh xanh, chỉ cần đi bộ tầm 5′ là đã đến mộ của mama. Xung quanh đây cũng chỉ có một vài ngôi mộ, có lẽ là đặt ở đây cho thanh tĩnh, mát mẻ.

Nhỏ quỳ xuống trước một ngôi mộ rồi nói:

– Mama Marry, con gái Thiên An của mama phải làm sao đây? Tại sao con lại không thể có được trọn vẹn tình cảm của người mà con yêu thương chứ???

Nhỏ đưa tay đặt lên ngôi mộ rồi nói:

– Mama tên người thật đẹp…Marry Moreau…duyên phận của mama và papa thật tốt cho đến khi cái ngày định mệnh đã cướp đi mama của con…Tại sao con lại không có thể được hạnh phúc đến cuối đời như mama? Tại sao con lại đặt tình cảm sai chỗ chứ? Con hận anh ta….

Những giọt nước mắt lại rơi xuống…đau….đau lắm chứ…..như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim không có một chút nhân từ….

[Thiên An, mama cô chưa chết đâu….mama cô chưa chết đâu…tai nạn đó chỉ là…..] -bỗng một giọng nói vang lên trong đầu nhỏ vô cùng mơ hồ, không nghe rõ đó là giọng ai nhưng giọng nói nghe rất quen.

Sau đó, một cơn đau đầu dữ dội ào đến với nhỏ, nhỏ ôm đầu mà cứ khẽ kêu:

– Đ….đau….đau quá!!! ĐAU QUÁ!!! CỨU TÔI VỚI!!!

Sau đó thì ngất lịm đi trên nền cỏ xanh mướt.

~ Một lát sau ~

4 người bọn nó cũng đến chỗ mộ bởi vì đây là nơi chôn giấu những nỗi buồn của nhỏ. Cả bọn chạy nhanh đến thì thấy nhỏ đang nằm sõng soài trên nền cỏ, nó chạy nhanh đến rồi nói:

– AN, AN….MAU TỈNH LẠI!!! HOÀNG THIÊN AN…..NHANH NHANH ĐƯA CON BÉ VỀ BỆNH VIỆN….

Nhanh chóng mọi người đưa nhỏ về bệnh viện, trên ô tô nhỏ không có một chút gì gọi là có dấu hiệu tỉnh lại nên làm cho mọi người rất lo lắng.

~ 3 tiếng sau. Trong bệnh viện ~

Lúc nãy khi về đến đây thì bác sĩ chỉ bảo chỉ là do mệt quá nên ngất đi. Sau khi truyền nước được một lúc thì nhỏ tỉnh lại nhưng mang một biểu cảm khác thường ngày….một biểu cảm mà vốn chỉ có nó và hắn có đó chính là….lạnh lùng -“-.

– An, tỉnh rồi hả??? -cô kích động hỏi.

Nhỏ không nói gì mà chỉ cúi gằm mặt khẽ nhếch môi một cái. Cô thấy nhỏ không trả lời gì hết thì lo lắng mà nói:

– Hoàng Thiên An, em…không làm sao hết đấy chứ???

Nhỏ khuôn mặt 7 phần là giễu cợt ngẩng lên rồi nói:

– Các ngươi đang nói gì vậy chứ? Tôi là Lucia không phải Hoàng Thiên An của các người. Hoàng Thiên An của các người đã chết rồi mà thay vào đó là tôi…LUCIA này!

Nó nghe vậy thì khuôn mặt có trở nên ngỡ ngàng rồi đôi chân như khuỵu xuống. Lucia nhìn thấy vậy liền nói:

-Cherry, chị nhớ hoàn thành phần thi của chị cho tốt. Dù gì thì đó cũng là nguyện vọng cuối cùng trước khi Hoàng Thiên An “đưa” lại cơ thể cho tôi, tôi không nên làm cô ta thất vọng nhỉ? Rốt cuộc thì Hoàng Thiên An không còn! Cuộc tình của cô ta với tên Phạm Thần Dực cũng là một cái kết gì nhỉ….SE phải không???

$pageOut $pageIn

Chap 62 :

Tối hôm đấy, nó đã tham gia cuộc thi tài năng của học viện cũng vẫn đánh đàn piano nhưng là bài hát khác, đó là bài “Spring time” của Yiruma. Bản nhạc vô cùng buồn, mang theo tâm trạng của nó lên sân khấu khiến cho người nghe cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn ấy. Phần dự thi của Kiều Tố Nhi là nhảy hiện đại nhưng cũng chỉ đơn giản là mặc quần áo như không mặc rồi uốn éo vài động tác trên sân khấu…

Kết quả người thắng không phải là nó cũng không phải Kiều Tố Nhi mà là một nữ sinh khác với giọng hát cao vút đầy mê say, đầy cảm xúc nhưng…điểm số của nó lại cao hơn Tố Nhi nên đương nhiên nó là người thắng cuộc…Kiều Tố Nhi lại trở thành người hầu cho nó….

Hiện giờ nó đang ngồi một mình trong thư phòng suy nghĩ về những việc đã xảy ra…thật tồi tệ….thật khủng khiếp….

Bỗng:

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…..

Một tiếng hét thất thanh vang lên từ căn phòng bên cạnh. Là….là phòng của Thiên Linh, nó vội chạy sang thì thấy một cảnh tượng đó là nhỏ…à nhầm…Lucia đang cầm một con dao chĩa thẳng vào Thiên Linh, cô bé khuôn mặt trắng bệch rồi ngất đi. Lucia đến gần rồi lấy thứ gì đó từ tay cô bé ra rồi đặt cô bé lên giường.

– Lucia, cô đang làm cái quái gì thế??? -nó tức giận hỏi.

– Cherry, chúng ta sang thư phòng nói chuyện đi! Có một chuyện tôi muốn cho cô biết bởi sớm muộn gì cô cũng sẽ phải biết thôi!!!

Nó không nói gì mà chỉ sang thư phòng cùng với Lucia, hai người ngồi đối diện nhau. Nó lên tiếng trước:

– Lucia rốt cuộc cô muốn gì từ Bạch Bạch?

Lucia đặt trước mặt nó một chiếc nhẫn bằng vàng có các đường chạm trổ nhưng không ra một hình gì hết. Lucia vẫn không nói gì, nó lại lên tiếng:

– Rốt cuộc là sao? Chỉ là vì chiếc nhẫn này thôi sao? Chỉ vì nó mà cô định giết chết Bạch Bạch? Cô có bị điên?

Lúc này Lucia lại đặt thêm một chiếc nhẫn vàng tương tự nhưng mà các đường chạm trổ khá là khác mới lên tiếng:

– Cherry, thực ra thì tôi vốn không phải là nhân cách thứ 2 của Thiên An mà tôi là một linh hồn khác đang “tạm trú” trong cơ thể của Thiên An…Cô yên tâm đi Thiên An không sao đâu chỉ là đang ngủ thôi, khi tôi hoàn thành xong công việc của mình thì tôi sẽ rời khỏi nơi này và trở về Thiên Đàng hoặc Địa Ngục….

– Cô đang nói cái quái gì vậy? -nó thật sự quá shock rồi.

Lucia lại tiếp tục giải thích:

– Cherry, có lẽ cô sẽ không tin vào điều thần tiên nhưng….

– Không, tôi tin vào chúng! -nó ngắt ngay lời Lucia.

~ Flash Back ~

– Tiểu thư An Nhiên, liệu cô có tin trên thế giới này còn có những điều thần tiên??? -Bác Dũng hỏi.

– Tôi không tin vào những điều thần tiên! Những điều thần tiên ấy sẽ không bao giờ xảy ra đâu bác Dũng. Tôi cũng đã từng tin tưởng rằng sẽ có một phép màu nào đó sẽ giúp mama trở về bên tôi nhưng thật buồn….điều đó không thể xảy ra……

Một giọng nước mắt rơi ra từ khóe mắt nó, phải đã từ lâu rồi những giọt nước mắt ấy bị kìm nén. bác Dũng lúc này đưa một tay ra trước mặt nó rồi nói:

– Tiểu thư An Nhiên, liệu cô có thể bỏ lens ra khỏi đôi mắt cô để cho đôi mắt thật sự của cô được hiện rõ?

– Tôi không bỏ thì làm sao chứ? -nó hơi giật mình.

Bác Dũng vẫn chìa tay để đấy rồi nói:

– Tiểu thư An Nhiên, tôi biết rằng đôi mắt của cô không được bình thường mà có rất nhiều kí tự bỉ ẩn ở trên! Chuyện đó tôi hiểu rất rõ, cô không chỉ đơn giản là thích đeo lens mà cô còn phải che đi đôi mắt thật sự của cô…

Nó không nói gì hết mà chỉ thở dài rồi đưa tay lên tháo đôi lens mà mình vô cùng yêu thích ra rồi đặt vào lòng bàn tay của bác Dũng. Nó nhắm nghiền mắt rồi nói:

– Nếu như bác đã nói là bác biết câu chuyện bí ẩn vào đôi mắt tôi thì hãy giải thích cho tôi nghe xem nào, rốt cuộc đôi mắt tôi làm sao lại như vậy?

Bác Dũng thở dài một cái rồi nói:

– Tiểu thư đôi mắt cô bắt đầu chuyển sang màu tím rồi có cái dấu ấn kia là từ sau khi Phu nhân mất phải không? Đó lời bởi vì mama cô vốn không phải con người, mama cô vốn chỉ là đọa thiên thần bị Thượng đế trừng phạt ném xuống trái đất nhưng….bà ấy còn có con với người trái đất nên…vụ tai nạn của nhiều năm trước cũng chính là sự trừng phạt của Thượng đế dành cho bà ấy…..

Nó ngồi thụp xuống đất, đôi mắt mở to ra…đôi mắt nó có màu tím và trong mắt nó là một vòng tròn pháp thuật trong đó có 8 hình vuông lồng ghép rất hoàn hảo còn ở chính trung tâm chính là hình một mặt trời…..trông thật kì dị….

– KHÔNG, ĐÂY RÕ RÀNG LÀ LỜI NÓI DỐI…KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN PHI LÍ NHƯ VẬY ĐƯỢC…THẬT VỚ VẨN….LÚC ĐÓ CẢ ĐẠI PHU NHÂN CỦA PHẠM GIA CŨNG MẤT TỪ VỤ TAI NẠN ĐÓ NÊN CHẮC CHẮN MẤY CÁI….ĐỌA THIÊN THẦN LÀ BỊA ĐẶT….NẾU LÀ THIÊN THÂN THÌ CHẮC CHẮN MAMA TÔI VẪN CÒN SỐNG…..

Bác Dũng từ tốn nói:

– Tiểu thư, chuyện này tôi không muốn nói nhiều nhưng tôi vốn là sứ thần được Thượng đế gửi xuống đây còn Phạm Phu nhân cũng chính là một đọa thiên thần….tiểu thư đúng như cô nói Phu nhân còn sống nhưng cô chưa có đủ chìa khóa để tìm ra bà ấy…..còn hơn nữa thì tôi không thể nói! Bây giờ cô hãy đeo lại lens rồi đi đi, đừng để những người khác biết chuyện này. Nhưng cô nên nhớ: điều thần tiên luôn tồn tại!!!

~ End Flash Back ~

– Cô tin có điều thần tiên sao Cherry? -Lucia kinh ngạc hỏi.

Nó gật đầu một cái, tốt nhất chuyện kia vẫn nên giữ bí mật. Lucia thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

– Chiếc nhẫn này hãy giữ cho thật kĩ vì nó là một phần của chiếc chìa khóa thứ nhất mở đến một điều tuyệt diệu mà cô chắc chắn sẽ rất vui mừng khi biết đến nó đấy còn bây giờ tôi phải đi rồi…chuyện này bây giờ chỉ cần có chúng ta biết là được….

Sau đó Lucia bỏ đi…Lucia với nhỏ trong cùng một thân thể nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau….nó nhấc điện thoại liên lạc trong nhà gọi bác Dũng lên, trong lúc đó nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ánh trăng đang bị che khuất bởi những đám mây màu đen liền nói:

– Cuộc đời tôi giống như một bản nhạc buồn vậy….đau khổ….đen tối…..đều có hết…..liệu kết thúc bản nhạc ấy…..có phải là hạnh phúc…..

$pageOut $pageIn

Chap 63 :

“Cốc cốc…” – tiếng gõ cửa vang lên. Nó quay lại ghế ngồi rồi nói:

– Vào đi!

Bước vào là bác Dũng với 1 ly trà trên tay, bác ấy đặt xuống bàn cho nó rồi hỏi:

– Tiểu thư có gì căn dặn sao?

– Không chỉ là có điều muốn hỏi, bác ngồi xuống ghế đi. -nó nhấp một ngụm trà rồi nói.

Bác Dũng ngồi xuống ghế. Lúc này nó lại gỡ lens ra đặt vào hộp, rồi nói:

– Chìa khóa là gì? Tôi muốn biết…

– Tiểu thư, chuyện đó bây giờ cô chưa cần biết….

Nó không nói gì mà chỉ đặt 3 chiếc nhẫn vàng lên mặt bàn rồi nói:

– Chúng là chìa khóa phải không? Còn thiếu một mảnh ghép nữa của Chu Tước nhưng tôi có thể khẳng định rằng người cầm nó là Thiên. Đúng chứ?

Bác Dũng lúc đầu hơi bất ngờ nhưng rồi cũng thở dài mà nói:

– Không sai thưa tiểu thư, chắc hẳn Lucia đã nói với cô rồi. Vậy là cô đã tìm ra được chiếc chìa khóa đầu tiên và đây là phần còn thiếu của chiếc chìa khóa đầu tiên.

– Thiên đưa cho bác sao? -nó nhìn chiếc nhẫn vừa được đưa ra từ túi áo bác Dũng mà ngạc nhiên hỏi.

Bác ấy lắc đầu rồi nói:

– Không là do tôi tìm thấy trong phòng ngủ của cậu ấy. Chắc hẳn là cậu ấy chưa biết chiếc nhẫn này có giá trị rất to lớn.

Nó mở đôi mắt màu tím của mình ra rồi nói:

– Gợi ý gì cơ??? Ông biết những chiếc chìa khóa đó ở đâu ư? Có bao nhiêu chiếc chìa khóa?

Bác Dũng lại thở dài rồi nói:

– Không, tôi không rõ về chúng ở vị trí chi tiết nào mà tôi biết rằng chúng ở rất gần cô, có tất cả 3 chiếc chìa khóa nhưng cũng giống như Chu Tước, chúng đều bị chia thành các mảnh nhỏ….ngoài ra chúng ta cần một vật tế……tôi cũng đã chọn được rồi.

Nó xoay ghế lại nhìn bầu trời đêm rồi hỏi:

– Vật tế là ai?

– Là cậu Jackie Richard – cậu ta là ứng cử viên sáng giá nhất còn người thứ hai thì là…

Nói đến đây thì dừng lại làm cho nó hơi ngạc nhiên hỏi:

– Người thứ hai là ai?

– Là…Chủ tịch ạ! Tiểu thư muốn chọn ai là vật tế?

– Đương nhiên là…Jackie Richard rồi, đâu thể là papa tôi.

– Vậy được rồi, tôi sẽ cho người chuẩn bị vật tế ngay bởi vì thời khắc quyết định Phu nhân sống hay chết sắp được Thượng đế phán xét rồi…4 ngày nữa…Còn bây giờ xin phép, tôi phải chuẩn bị nhiều thứ khác.

Nó không nói gì nữa cả nên bác Dũng đi ra ngoài. Lúc này những giọt nước mắt của nó mới rơi ra, nó nhìn ánh trăng kia rồi tự nói lẩm bẩm một mình:

– Tại sao chứ?….Tại sao lại là cậu ấy……hức…..tuy cậu ta….đối với mình chẳng là gì hết nhưng….dù gì thì cậu ta…….đối với mình cũng đã từng rất……tuyệt vời…….

Lúc này nó lại lấy tay gạt đi những giọt nước ấy rồi khẽ nói:

– Không được giờ đây mình không được để ý đến bất kì việc gì hết! Mình phải giúp được mama…chỉ còn bốn ngày nữa thôi….mình nhất định phải cố gắng….nhưng tại sao cuộc đời mình, số phận mình lại trớ trêu như thế? Tại sao chứ? TẠI SAO???

Đúng lúc này thì hắn gọi đến cho nó:

– Alo, Tuấn Anh à? Có chuyện gì vậy?

‘- Nhiên à, tôi nhờ cậu một việc được chứ? -giọng nói của hắn ở đầu dây bên kia khá gấp gáp.’

Nó nghe thấy giọng nói khá gấp gáp kia thì cũng khá lo lắng hỏi lại:

– Có chuyện gì vậy?

‘- Nhiên à, hiện giờ tôi đang phải trốn papa tôi để gọi điện cho cậu đấy. Cậu làm ơn đến biệt thự nhà tôi rồi giúp dì hộ tôi với. Chắc hẳn bọn người hầu đang đánh đập bà ấy!!! Làm ơn giúp tôi với….’

Nói xong hắn cúp máy luôn, chắc hẳn là Vương Chủ tịch đang làm khó dễ hắn ở đâu đấy. Nó lấy chiếc chìa khóa mô tô, không quên nhét 4 chiếc nhẫn vàng vào túi quần rồi khóa lại cẩn thận. Đeo lens xong rồi phi như bay ra khỏi nhà, làm cho mọi người không khỏi ngạc nhiên.

~Biệt thự Vương Gia ~

Nó phi nhanh nhất tới Vương Gia, leo tường rồi bước thẳng vào bên phòng khách. Nhìn từ xa đã có thể thấy một người phụ nữ bị một đám người giúp việc đánh đập, ngoài ra còn có rất nhiều tiếng chửi tiếng khinh mỉa:

– Đ** MẸ MÀY, MÀY CÓ DÁM THÍCH LÀM CAO KHÔNG? Ở NƠI ĐÂY NẾU KHÔNG CÓ THIẾU GIA THÌ MÀY CŨNG CHẲNG HƠN BỌN TAO ĐÂU!!

– CON GIÀ NHÀ MÀY Ý CHỈ ĐƯỢC CÁI LÀ THIẾU GIA QUÝ THÔI CHỨ THẬT RA THÌ CHỦ TỊCH CHO QUYỀN BỌN TAO ĐÁNH MÀY NÀY!

– MỌI NGƯỜI NHÌN VÀO THÌ TƯỞNG MÀY ĐƯỢC HẦU HẠ TỐT LẮM NHƯNG THẬT RA THÌ CÓ KHÁC GÌ CÁI GIẺ LAU NHÀ. HAHAHAHA…………

– ……………………

– ……………………

– ……………………

Nó nghe những lời này thật sự đã chán tai vậy nên bước vào đại sảnh rồi nói:

– Các người có tránh ra không?

Cả lũ người kia nhìn nó rồi cười phá lên:

– Con oắt nào đây mà dám xía vào chuyện của bổn đại ca. Anh em lên!!!

Trong 5′ nó đã hạ gục được tất cả bọn chúng rồi khinh bỉ nói:

– Thật không biết lượng sức mình!

– Mày….mày..cứ ch….chờ đấy….tao sẽ….gọi đại ca….đ…đến xử đẹp mày…… -một tên trong đó nói.

– Tao chờ chúng mày.

Sau đấy nó bế Vương Phu nhân lên xe mô tô rồi trở về biệt thự của mình, trong lòng vô cùng lo lắng.

$pageOut $pageIn

Chap 64 :

Sau khi đưa được Vương Phu nhân về đến biệt thự Hoàng Gia thì nó lập tức cho 2 người quản gia vào phòng chăm sóc còn mình về phòng thay quần áo rồi sẽ quay lại ngay.

Trong lúc nó thay quần áo thì:

– Vương Phu nhân, bà đã có thể tỉnh dậy rồi. Đừng diễn kịch nữa! -bác Dũng lên tiếng.

– Phu nhân, dù sao thì bà cũng là người trông coi, đâu có thể vì con người mà trở thành tàn tạ như vậy? -bác Tiến lên tiếng.

Lúc này thì Vương Phu nhân ngồi dậy rồi nói:

– Biết vậy thì đừng có gọi tôi là Vương Phu nhân nữa, cứ gọi tôi như bình thường là được.

– Vậy được Thiên Như, bà có muốn giúp bọn nhỏ không?

Nghe câu hỏi của bác Tiến thì dì Như nở một nụ cười rồi nói:

– Dù có bị đày xuống cho DIêm Vương thì tôi cũng chịu vì chị gái tôi, chị ấy vẫn đang chờ tôi!

Lúc này nó bước vào, thấy dì Như đã tỉnh thì nó vội chạy đến rồi lo lắng hỏi:

– Dì không sao chứ? Người còn đau chỗ nào không?

Chiếc khuyên tai bên tai trái của nó lóe sáng lên, dì Như nhìn thấy vật trên tai nó thì cất giọng nói dịu dàng lên:

– An Nhiên, cháu nhất định phải thật mạnh mẽ, nhất định phải thật dũng cảm đấy nhé! Liệu ta có nên nói điều cho cháu không?

Dì Như áp bàn tay phải lên má nó, nó hơi ngạc nhiên hỏi:

– Dì, có chuyện gì sao? Có gì thì dì cứ nói cho con biết!

Những giọt nước mắt của dì ấy khẽ rơi xuống rồi dì nói:

– Nhiên, ta cũng là một người trông coi được Thượng đế cử xuống để trông coi mama của Tuấn Anh tức chị gái ruột ta.

Nó tròn mắt nhìn dì Như rồi thốt lên:

– Mama của Tuấn Anh cũng là….đọa thiên sứ???

– Không sai, tiểu thư…cả 3 người bọn tôi đều là người trông coi của Thượng đế. -bác Dũng lên tiếng.

Dì Như nắm lấy đôi tay của nó rồi nói:

– Nhiên, con và Tuấn Anh đều không phải…..là con người! Các con là nửa người nửa thiên thần….Đó là lí do mà các con lại là những thiên tài vượt bậc đến vậy….

Nó nhìn dì Như với ánh mắt mơ hồ, lo lắng tột độ rồi khẽ nói:

– Nhưng còn….Hân cùng Hoàng với Phương….họ cũng đều rất vượt trội mà….chẳng lẽ họ cũng là…..nửa người nửa thiên thần?

– Không sai! -bác Tiến lên tiếng- Tiểu thư, Vương Chủ tịch muốn hại chết mama của thiếu gia Tuấn Anh bởi vì nếu như giết chết được bà ấy thì thiếu gia sẽ hoàn toàn trở thành con người nhưng sự thiên tài, vượt trội lại không hề mất đi….

Nó như bị rút cạn sức lực ngồi bệt xuống nền nhà mà không thể thốt được một lời…nó đưa tay lên nắm lấy tay của dì Như rồi khó nhọc mà hỏi:

– Dì….liệu còn….cách khác để….trở thành….bình thường mà…..không phải giết chết…chính người thân không? Con xin dì hãy trả lời là có….

Dì Như hướng ánh mắt của mình về phía 2 bác quản gia, thấy 2 người ấy gật đầu rồi quay qua xoa đầu của nó chậm rãi nói:

– Vẫn còn một cách nhưng….liệu con có chấp nhận đánh đổi đi….đôi mắt của mình? Thứ có thể giúp con nhìn được lại người mama yêu dấu của mình?

Nó nhanh chóng gật đầu không chút do dự, nếu chỉ cần đánh đổi đi đôi mắt mà giúp mama có thể trở lại thì chẳng phải là quá tốt sao? Tuy không thể thấy lại được người mama ấy nhưng ít ra còn giúp người không bị chết.

– Tiểu thư, cô không thể tự quyết định như vậy được! Cô là người thừa kế của Hoàng Gia, liệu nếu Chủ tịch biết cô làm như vậy thì ông ấy sẽ ra sao? Liệu còn có thể hạnh phúc bên Phu nhân? -bác Dũng lên tiếng.

Những giọt nước mắt của nó đã rơi xuống, nó biết phải làm sao đây? Nó phải quyết định những điều chính bản thân thật sự quá khó khăn….thật sự không thể diễn tả được cảm xúc này của nó……

– Nhiên, những người hôm nay ở biệt thự Vương Gia là do 1 người tên Alex Nguyễn thuộc tập đoàn của con phái đến. Vương Chủ tịch coi ông ta như cánh tay phải của mình, những việc làm bẩn thỉu của ông ta cũng được tên Alex Nguyễn đó thay mặt làm. Không chỉ vậy mà một số ít tài liệu của tập đoàn con thuộc mảng ô tô cũng được ông ta bán đi….

Nó nghe đến đây thì gạt đi nước mắt rồi quay ra 2 bác quản gia nói:

– 2 bác nhanh chóng gọi điện cho tất cả các cổ đông đang ở Việt Nam rằng sáng mai sẽ có một cuộc họp cổ đông gấp….đừng gọi cho ông Alex Nguyễn. Hai bác làm ngay giúp cho tôi, giải quyết xong ông ta chúng ta sẽ xuất phát đi đến nơi phán xét.

– Dạ, tiểu thư!!! -cả 2 bác cùng đồng thanh.

Lúc 2 bác quản gia đã đi khỏi rồi thì nó quay ra nhìn dì Như rồi nói:

– Dì, con biết phải tìm chìa khóa ở đâu đây?

– Nhiên, một chiếc chìa khóa đã được con tìm lại được đúng chứ? 2 chiếc chìa khóa còn lại đang nằm trên tai của con và Tuấn Anh.

Nó bất giác sờ lên chiếc khuyên tai ấy, mân mê nó với ánh mắt buồn. Dì Như xoa đầu nó rồi khẽ nói:

– Nhiên, con chính là một thiên thần băng giá…tuy vẻ ngoài lạnh lùng, băng lãnh nhưng bên trong lại chính là một tâm hồn thiên thần không thể lẫn vào đâu. Nhiên, con nhất định phải dũng cảm lên bởi vì con còn một chặng đường dài và khó khăn ngay trước mắt…con hãy cùng Tuấn Anh bước tiếp trên con đường này….

– Dì, con….tại sao con lại không có một chút biểu hiện gì của thiên thần? Đến giờ con vẫn không tin rằng mình là một dị nhân.

Giọng nó như có ai bóp chặt lấy vậy, dì Như ôm chặt nó vào lòng rồi nói:

– Nhiên, khi con bị viên đạn bắn vào bụng….con vốn đã phải là người thực vật. Tuy được điều trị nhưng tỉ lệ không cao mà con vẫn có thể trở lại bình thường bởi vì chính con là nửa thiên thần….không thể dễ chết như vậy được….

Nói đến đây thì nó hỏi ngay:

– Vậy làm thế nào thì con mới chết?

$pageOut $pageIn

Chap 65:

– Vậy thì làm thế nào thì con mới chết?

…………………………

~ Sáng hôm sau. Tập đoàn Hoàng Gia ~

Nó bước vào tập đoàn Hoàng Gia với sự nể phục của mọi người. Nó bước vào phòng họp của ban lãnh đạo, tất cả mọi người đều đã ở vị trí đương nhiên là trừ ngài Alex Nguyễn.

– Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tại vì sao mà tôi lại họp gấp như thế này! Việc bắt các vị từ nước ngoài bay về trong đêm muộn là một việc vô cùng xin lỗi nhưng…..ngày hôm qua khi xem qua các tài liệu thì tôi biết rằng trong nội bộ chúng ta có nội gián!

Sau khi nó nói thì tất cả các thành viên kia đều bắt đầu xôn xao bàn tán lên rất nhiều, và chắc có lẽ mọi người đã hiểu lí do ngài Alex vắng mặt. Một giám đốc đứng lên nói:

– Tổng Giám đốc Cherry, chẳng lẽ lại là ngài Alex???

Nó gật đầu một cái rồi dùng gậy chỉ lên máy chiếu nói:

– Theo như những thông tin tôi điều tra được thì từ khi ngài Alex được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành của ngành ô tô thì doanh thu của chúng ta giảm đi khá lớn đứng sau cả những tập đoàn không quá tập trung vào sản xuất ô tô! Khi điều tra kĩ hơn thì tôi thấy rằng một số tài liệu do ngài Alex bảo quản cũng không thấy nữa!

~ Cùng lúc này tại văn phòng ngài Alex ~

“Cốc cốc…”_tiếng gõ cửa vang lên. Ngài Alex ngồi trong văn phòng của mình đang dương dương tự đắc vì làm tay trong của Vương Chủ tịch lại có thể kiếm được kha khá khoản.

– Vào đi! -sau khi chỉnh lại áo vest thì ông ta nói.

Cô thư kí vội vàng chạy vào rồi hớt hải nói:

– Giám đốc…giám đốc…có chuyện lớn rồi!!!

Ông ta cau có mặt mày một cái rồi nói:

– Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải như vậy?

Cô thư kí đó nuốt nước bọt một cái rồi sợ hãi nói:

– Giám đốc, hiện nay các thành viên trong hội đồng quản trị đang họp gấp…tôi nghe được tin này từ một thư kí khác…

Ông ta nghe vậy thì liền hỏi:

– Không thể nào, các thành viên của hội đồng quản trị ư? Họ chẳng phải là đang ở nước ngoài sao?

– Thưa, tất cả đã bay chuyến bay riêng của nhân viên cấp cao Hoàng Gia về đây trong đêm rồi ạ. Hiện nay bọn họ đang trong phòng họp rồi ạ.

Ông ta lại càng lo lắng hơn, tại sao họp hội đồng quản trị lại không báo ông ta biết hơn nữa lại còn mời tất cả các thành viên nước ngoài đến đây. Thật không bình thường!!!

– Cô có biết rằng họ họp về nội dung gì không????

Cô thư kí lắc đầu rồi nói:

– Dạ…không biết ạ bởi vì Tổng Giám đốc Cherry đích thân điều hành cuộc họp này nên mọi thông tin hoàn toàn không được tiết lộ ra.

Sau khi nghe xong thì ngài Alex vội vàng chạy đến phòng họp, mở toang cửa ra với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Nó nhìn thấy ông ta thì nói:

– Ông Alex đã đến rồi sao? Chúng tôi mới chỉ vừa nhắc đến ông, thật trùng hợp làm sao!

Ông ta nhìn vào mặt nó rồi nói:

– Nhắc gì đến tôi chứ?

– Chỉ là chuyện ông làm gián điệp cho Vương Chủ tịch của tập đoàn Vương Gia, tôi đã ra quyết định rằng chính ông sẽ bị tịch thu cổ phần và bị cắt chức.

Ông ta nghe đến đây liền cười vang lên rồi nói:

– Hahaa, Tổng Giám đốc cứ đùa….cô bây giờ không biết rằng đêm qua số cổ phần của tôi đã được tăng lên thành 20% đã hơn số cổ phần của cô và gần bằng số cổ phần của Chủ tịch. Nói thẳng ra thì bây giờ tôi vốn phải được ngồi trên chiếc ghế Tổng Giám đốc ấy đấy!!!

Nó cười khẩy một cái rồi nói:

– Vậy sao? Thế thì mời ngài!

Sau khi đứng lên khỏi ghế thì nó chiếu một đoạn video clip lên màn hình, trong đoạn clip là Hoàng Chủ tịch đang chuyển nhượng số cổ phần của mình cho con gái lớn tức nó. Alex không nói được gì nữa, tưởng nó dễ chơi sao? Các thủ tục pháp lí cũng đã được làm xong…tức hiện giờ Chủ tịch Hội đồng quản trị là nó….

– Vậy bây giờ tôi chuyển nhượng chiếc ghế Tổng Giám đốc này cho ngài còn ngày mai thì tôi sẽ lên phòng của Chủ tịch!!!

Nói xong nó cầm túi xách ra về, trước khi đi ra còn thì thầm vào trong tai của ông ta rằng:

– Đừng tưởng tôi dễ chơi, tôi đây đâu chỉ đơn giản là một con người bình thường!

Phải phải, nó đâu phải con người bình thường mà là nửa người nửa thiên thần, những lời nói trên đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng (๑◕︵◕๑)

$pageOut $pageIn

Chap 66:

Nó đi về nhà với tâm trạng hết sức nặng nề, vừa về đến nhà thì nó đã thấy tất cả mọi người ngồi nói chuyện bàn tán rất vui vẻ. Nó bước vào nhà rồi hỏi:

– Đã về rồi sao Thiên – Phương???

– Ơ…em tưởng chị bảo bác Dũng gọi em về mà???

Nó hơi bất ngờ nhưng cũng hiểu ra lí do dù sao thì cũng chỉ còn 3 ngày nữa thôi mà. Nó nói:

– Ừ, bây giờ thì tất cả chúng ta lên phòng tập trung đi. Tôi có chuyện muốn nói với mọi người!!!

Phòng tập trung gì chứ? Chỉ là cái phòng rộng tầm 40m vuông thôi, có đầy đủ 50 chiếc ghế được chia đều sang 2 bên chiếc bàn dài gần bằng chiều dài của căn phòng. Hai chiếc ghế da kiểu của hoàng đế màu đen tuyền được đặt ở vị trí chủ tiệc. Nó với hắn ngồi ở đó còn lũ kia thì phân chia rất nhanh chia làm 2 bên: nữ bên trái, nam bên phải ngồi theo thứ tự từ lớn đến bé.

– Mọi người tôi muốn nói rằng…..

Nó đang định nói thì Lucia vội cướp lời:

– Chuyện là nửa người nửa thiên thần thì tôi đã nói cho bọn họ biết rồi, bọn họ cũng đã shock đủ rồi….

Mặt nó lúc này đen vô cùng, đã biết vậy thì còn cần gì đến tôi? Lucia lại vội tiếp lời:

– Cherry, tôi vẫn còn chuyện muốn nói!

– Cô nói đi Lucia, chuyện gì? -nó nói.

Mọi người cũng vô cùng tò mò đi, rốt cuộc là còn chuyện gì? Lucia nhìn cậu buồn buồn nói:

– Chuyện tôi ở trong cơ thể của Thiên An như mọi người đã biết nhưng thật sự nếu không hoàn thành nhiệm vụ cứu được những đọa thiên thần kia trong thời gian quy định thì e rằng cơ thể này của Thiên An sẽ biến thành tro tàn….

– KHÔNG THỂ ĐƯỢC!!! -cậu đập bàn nói.

Hắn bình tĩnh hơn mà hỏi:

– Thời gian quy định là bao nhiêu lâu???

– Ngày phán xét của Thượng đế lên họ tức chỉ còn 3 ngày nữa thôi, đến được vùng đảo hoang đấy cũng đã mất 2 ngày rồi vượt qua các thử thách cũng phải mất hơn 2 ngày thì mới đến được nơi phán xét!!!

Tính như vậy đã không đủ thời gian, phải làm sao đây??? Phép màu gì sẽ giúp được họ đây??? Lúc này thì 2 bác quản gia cùng với dì Như liền cùng nói lên một câu buồn buồn:

– Chúng ta sẽ giúp các con, đến lúc phải nói câu tạm biệt rồi!!!

Sau đó thì ngoài Lucia đã hiểu thì những người còn lại chẳng hiểu cái mô tê gì cả….

3 người đấy liền nắm lấy tay nhau rồi đọc mấy câu gì đó chẳng ai có thể hiểu nổi. Xung quanh họ xuất hiện một vầng sáng bao quanh, rồi họ bay lơ lửng lên không trung đôi cánh của họ xuất hiện….một bên cánh thiên thần, một bên cánh ác quỷ…họ là người trung gian giữa Thượng đế với Diêm Vương là sứ giả, người canh giữ….

Cơ thể của họ nhanh chóng tan biến thành những hạt lấp lánh rồi họ biến mất.

– KHÔNG DÌ ƠI!!!

– Tạm biệt nhé!!!

Đâu đó vẫn có thể nghe thấy một tiếng nói nhẹ hơn gió văng vẳng bên tai.

Họ chỉ biết đứng đờ ra đấy, Lucia buồn buồn nói:

– Sự hi sinh của 3 người họ sẽ cho chúng ta thêm thời hạn 3 ngày tức còn 6 ngày nữa….

Cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì nước mắt chảy ra rồi nói:

– Họ thật sự đã mất rồi sao???

– Không sai…họ đã trở về với những sứ giả, những người canh giữ khác!!!

Nó nhanh chóng nói:

– Mọi người chúng ta mau mau huẩn bị lên đường thôi! Không thể chậm trễ được.

Bọn họ nhanh chóng đi chuẩn bị một vài bộ quần áo thuận tiện, thoải mái cùng với một vài loại băng y tế hay các vật dụng khác để sát trùng vết thương….

– Có cần mang theo vũ khí không vậy Lucia??? -Thiên hỏi.

– Tốt nhất vẫn nên mang đi, đến hòn đảo ấy không chỉ đơn giản là gặp được Thượng đế mà còn gặp một lũ người không đâu với đâu cả.

Vậy là bọn họ lại thuận tay cho vào chiếc ba lô một vài khẩu súng, ngắn cùng một, hai hộp đạn nhỏ để phòng thân.

– Rốt cuộc chúng ta có thành công không nhỉ??? -cậu buồn buồn hỏi.

– Tôi cũng rất lo sợ chuyện đó nhưng biết làm sao? -nó nói.

Vậy từ nay họ sẽ bước vào một vòng vây nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm……

>

$pageOut $pageIn

Chap 67 :

Sau khi thua vụ cá cược đương nhiên Tố Nhi phải làm người hầu cho nó, hiện giờ ả ta đang há hốc mồm nhìn căn biệt thự nhà nó, to vật vã luôn ạ. Ả ta nhanh chóng bấm chuông cửa thì liền có 2 cô người giúp việc chạy ra mở cửa hỏi:

– Xin cho hỏi, tiểu thư tên gì và muốn gặp ai ạ?

– Tên là Kiều Tố Nhi. Hoàng An Nhiên có ở đây chứ?

Ả ta không có chủ ngữ, vị ngữ hỏi 2 cô giúp việc, cô gái trông có vẻ nhỏ nhắn hơn liền nói:

– Dạ, thưa tiểu thư…Đại tiểu thư An Nhiên đang ở trên phòng tập trung ạ. Mời tiểu thư đi theo tôi!!!

Tố Nhi nhanh chóng đi theo cô giúp việc ấy, nhìn từ bên ngoài căn biệt thự đã trông vô cùng xa xỉ, vào đến bên trong thì oimeoi nó còn lộng lẫy hơn rất nhiều…. Đồ đạc trong này đều được đặt riêng từ các nhà điêu khắc có tiếng.

Lúc này trên phòng tập trung tất cả mấy người bọn họ đều có thể không quan sát thấy được Tố Nhi đang lên đây. Lucia nhìn qua màn hình nhíu mày không vui rồi nói:

– Cherry, cô ta đến đây làm gì?

Nó dựa đầu lên vai hắn rồi nói:

– Thua vụ cá cược nên cô ta phải làm người hầu cho tôi, thực ra tôi cũng chẳng cần mấy khi cô ta lên đây thì tôi sẽ đuổi cô ta đi.

Lucia nhướn cao lông mày rồi thích thú nói:

– Đừng đuổi cô ta đi, tôi có phát hiện thú vị lắm, muốn cho mấy người biết!!!

Lucia sao cô biết lắm thế, chia sẻ mấy cái thông tin đó cho chúng tôi đi. Biết lắm cũng chẳng có ích gì còn nữa Tố Nhi cô mau lên đây để bọn tôi biết cái thú vị đó.

“Cốc cốc cốc…”

– Đại Tiểu thư, có cô Kiều Tố Nhi đến ạ!

– Cho vào rồi cô mau xuống nhà đi! -nó nói vọng ra.

Cô giúp việc nhanh chóng xuống nhà còn Tố Nhi mở cửa bước vào phòng, ngay khi bước vào phòng thì tất cả 7 cặp mắt nhìn vào cô ta tỏ vẻ thích thú. Cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì Lucia nhanh chóng tiến tới tát vào mặt cô ta một cái làm cho mọi người bất ngờ. Cô ta ngã xuống nền gạch lạnh lẽo kia, Lucia quay ra chỗ cô nói:

– Saria, mau lại đây giúp tôi chút!

Cô nhanh chóng đi tới rồi hỏi Lucia:

– Giúp cái chuyện gì?

– Dựng cô ta lên để tôi tát cô ta vài phát! Nhìn ngứa mắt quá đi…

Tố Nhi anh mắt có vài tia máu, cô ta lẩm bẩm cái gì đó rồi quanh cô ta xuất hiện một cái kén màu đen xì. Ngay vài giây sau thì cái kén vỡ ra, bên trong Tố Nhi không còn mà là một ác quỷ xông tới chỗ nó nhưng ngay lúc cô ta định chạm vào nó thì một ánh sáng màu xanh bật ngược cô ta ra.

– Mẹ kiếp, ngươi không phải con người, người là thiên thần!

Mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Lucia vội giải thích:

– Ngay khi nhìn thấy cô ta qua camera tôi đã thấy có một luồng bóng tối vây quanh cô ta. Đó mới là điều thú vị, một ác quỷ lại thực sự ở gần chúng ta vô cùng….

Tố Nhi nghe thấy bí mật của mình bị bại lộ thì tức giận rồi hét lên:

– TA SẼ GIẾT CHẾT CÁC NGƯỜI!!!

Lucia cười khinh bỉ nói:

– Tất cả chúng tôi đều là thuộc tính thiên thần, muốn chết thì chúng ta cùng chết… Ngu ngốc!!!

Tố Nhi còn đang kinh ngạc nhìn cả lũ sau lời nói của Lucia. Hôm nay lạ nha, 4 người hắn, anh, cậu cùng Thiên lại vô cùng yên tĩnh. Cô quay ra nói với anh:

– Ông xã a~~~ Sao hôm nay lại yên tĩnh vậy???

Xời, giọng ngọt sớt luôn. Tố Nhi nghe như vậy liền tức giận nói:

– Buồn nôn, chỉ vì lũ thiên thần các ngươi mà tao đã mất đi 2 người bạn thân nhất… Bọn chúng cũng là ác quỷ mà tại sao lại lụy tình như thế?

Nó cười nhạt nói:

– Vậy cô chẳng lẽ lại không? Yêu một thiên thần rồi lại muốn giết đi chính người khác. Hay là cô đang ảo tưởng trong các bộ truyện ngôn tình rằng ác quỷ với người thường hay kiểu ác quỷ với thiên thần sẽ bất chấp mọi rào cản mà đến với nhau?

Tố Nhi ánh mắt vô cùng giận dữ nói:

– CÁC NGƯỜI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!!!

Sau đó liền tông vỡ của kính rồi bay đi, nó ánh mắt nhìn theo Tố Nhi có chút khó chịu xen chút vui vẻ.

– Bà xã a~~~

Anh đang trêu lại cô, cô đỏ mặt phừng phừng tức giận bỏ đi làm cho anh phải đuổi theo.

$pageOut $pageIn

Chap 68 :

– Sao cậu lại trông vui thế chứ?

Hắn nhìn khuôn mặt tủm tỉm cười của nó thì thắc mắc.

Nó bĩu môi một cái rồi nói:

– Tôi phải vui chứ, bây giờ là cô ta sẽ không còn có thể phá được chúng ta rồi!!!!

– Cậu chưa từng đọc các tiểu thuyết ngôn tình mà nhân vật chính 11 là ác quỷ 1 là thiên thần à? Họ vẫn có thể đến với nhau đấy!!!

– Cậu muốn bỏ tôi sao? Bỏ thử xem, tôi thách cậu đấy!

Nó trề môi ra nói, hắn chẳng biết nói gì hơn nữa cả mà chỉ gãi đầu. Bây giờ trông hắn ngu quá đi! Nó đưa tay lên má hắn rồi nói:

– Tôi biết cậu muốn khóc, muốn khóc thì cứ khóc đi! Tôi biết cậu buồn chuyện của dì….

Hắn ôm chầm lấy nó, gục đầu vào vai nó mà khóc nấc lên làm ướt cả một mảng vai áo nó. Nó ánh mắt đượm buồn còn tay xoa xoa lưng hắn dỗ dành.

– Khóc hết đi… Khóc xong thì chúng ta cần phải đi cứu pama đấy!

– An Nhiên, cậu bây giờ là người quan trọng nhất với tôi…..

Lia máy quay chỗ cô để cho cặp nó – hắn khóc lóc chút. Cô nghe anh trêu mình như vậy thì liền tức giận đi về phòng mình làm anh vất vả chạy theo xin lỗi. Gì chứ? Chỉ gọi là bà xã thôi cũng giận hả? Lúc nãy cô còn gọi anh là ông xã mà, gọi cô là bà xã thì sai cái méo gì?

Cô đóng sập cái cửa vào rồi nói:

– NGUYỄN THIÊN HOÀNG, ANH MAU BIẾN CHO KHUẤT MẮT TÔI!!!

– Hân ơi, rốt cuộc là anh làm gì sai chứ? Gọi em là bà xã thì có gì sai sao???

Cô hầm hầm mở cửa ra rồi “nhẹ nhàng” hét thẳng vào mặt anh:

– LÚC NÃY TÔI GỌI ANH LÀ ÔNG XÃ A~ ANH KHÔNG THÈM TRẢ LỜI, THẬT TỨC CHẾT!!! ĐÃ CỐ NGỌT NGÀO VỚI ANH RỒI MÀ ANH CÒN KHÔNG CHỊU!!!

Nói đến đây thì anh mới ngớ người ra. Chỉ tức giận vì cái lí do vớ vẩn đấy sao? ¯\_| 〜 |_/¯

Cô trông có vẻ vẫn tức giận, anh cười cười hôn nhẹ vào môi cô một cái rồi nói:

– Đi shopping không? Đi lần cuối trước khi đến cái đảo hoang gì đó!

Cô vẫn không nói gì cả, anh lại hôn thêm một cái rồi kéo cô đi nói:

– ĐI nào coi như đền bù cái tức giận vớ vẩn kia của em!

– Nó không vớ vẩn!?

– …..ừ thì không vớ vẩn!

Thế là vợ chồng nhà người ta đã rủ rê nhau đi shopping rồi đó. Một cặp đang ngồi khóc lóc…một cặp đi shopping….vậy lia máy quay ra cặp Thiên – Phương cùng với cậu và Lucia nào….

Thiên với Phương đang sắp xếp một số loại thuốc cần thiết ở trong phòng nghỉ.

– Vợ này, vợ nghĩ sao về chúng ta? -Thiên quay sang hỏi Phương.

– Làm sao cơ chồng? -Phương tròn mắt hỏi lại.

– Liệu vợ có thấy sợ không? Lần đi này là đánh cược cả tính mạng của bản thân đấy!

Phương gật đầu nhẹ rồi nói:

– Sao lại không sợ chứ? Chồng ít nhất còn là sát thủ còn vợ mãi chỉ là hacker, coi như lần này đi vợ là người vô ích rồi!!!

Thiên nghe Phương nói vậy liền gõ vào đầu cô một cái rồi nói:

– Vợ ngốc này….đừng nói như vậy chứ? Vợ rất giỏi về sơ cứu mà phải không? Đi lần này rất cần vợ đấy…

Lúc này Lucia cùng với cậu cũng bước vào nói:

– Mia, cô đừng nghĩ như vậy chứ? Cô vốn rất đa di năng mà, sẽ giúp chúng tôi được rất nhiều.

Phương nghe Lucia nói vậy thì mỉm cười nhẹ, vậy là bản thân không vô tích sự đúng không?

– Mà bao giờ chúng ta phải xuất phát vậy? -Thiên khóa chiếc ba lô màu đen tuyền vào hỏi.

– Đêm nay, chúng ta sẽ xuất phát luôn, càng sớm càng tốt! Với lại có lẽ chúng ta phải mang ít đồ ăn đi không sẽ phải bắt mấy con bọ ăn đấy!

Nghe như vậy thì khuôn mặt của mấy kẻ kia tái mét. Bọn tôi căn bản ra thì cũng là tiểu thư, thiếu gia…lại đi ăn mấy con giun trơn tuột đó sao??? Phải chuẩn bị đồ ăn khô nhanh nhanh mới được!!!

– Lucia tại sao cô lại trú ẩn trong cơ thể của An mà không phải là Nhiên hay ai đó khác? -cậu lên tiếng hỏi.

– Đó là chuyện của Thượng đế còn tôi chỉ là một linh hồn am hiểu mọi thứ. Làm sao tôi biết tại sao ha?

Thế là bọn họ lại tiếp tục chuẩn bị những vật dụng dành cho chuyến đi tối nay, chuyến đi dài….

~ 8h30′ ~

Sau khi dùng xong bữa tối thì bọn họ xách ba lô chuẩn bị lên đường. Trước khi đi ra khỏi cửa nhà Lucia có hỏi:

– Mọi người….có hối hận không???

– KHÔNG!!! -tất cả đều đồng thanh.

Sẽ không hối hận đâu phải không?

$pageOut $pageIn

Chap 69 :

Mấy độc giả yêu quý thông cảm, chap này có rất nhiều thứ không đúng và do mình bịa nhá !!!

——————–

Ban đầu Lucia đã gọi một chiếc xe ô tô 16 chỗ vô cùng rộng rãi để đến sân bay quốc tế. Nó hỏi:

– Sao lại phải đến sân bay quốc tế? Chẳng phải là đến đảo hoang sao?

Lucia khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng quay ra nhìn bọn nó nói:

– Thật ra nó không hẳn là đảo hoang mà nó là một hòn đảo chưa từng có con người đặt chân đến!?

– Có hòn đảo như vậy sao? -anh ngạc nhiên hỏi.

Lucia nhìn vào đồng hồ của mình rồi nói:

– Thời gian lên đến sân bay cũng không còn nhiều, tôi sẽ giải thích đơn giản nhất có thể cho mọi người hiểu. Nơi chúng ta đến là tâm của Tam giác quỷ Bermuda!

– CÁI GÌ CƠ???

Cả lũ cùng hét lên ngay cả cậu đang lái xe cũng phải phanh kít xe lại. Cậu trố mắt lên hỏi:

– Có điên không? Đó là nơi bí ẩn nhất của toàn nhân loại, cô có điên không vậy Lucia???

Lucia nhanh chóng giải thích:

– Vì là nơi hành xác của thần thánh nên con người mới không thể tìm ra được, chúng ta có thể bước đến đấy bởi chúng ta không phải là con người…còn nữa Ray, cậu mau cho xe chạy đi nếu không sẽ không kịp thời gian đâu!!!

Cô nuốt nước bọt rồi nói:

– Chúng ta thì không nói nhưng mà chúng ta còn đi cùng nhiều người lắm đấy, không sợ bọn họ chết sao???

Lucia lắc đầu nhẹ rồi nói:

– Chuyến bay đấy chỉ có 8 người chúng ta cùng thêm một phi công thôi!

Cả một cái máy bay to đùng mà chỉ có 9 người thôi ấy hả???

– Còn phụ lái thì sao??? -hắn hỏi.

– Mọi người nghe cho rõ này: phi công là Jakie Richard còn phụ lái là Trịnh Minh Tuấn. Việc Jackie Richard là vật hiến tế thì mọi người chắc đã biết còn Trịnh Minh Tuấn là vô tình bị bác Dũng chọn….

Mọi người nghe vậy thì tiếc thương cho Trịnh Minh Tuấn, rốt cuộc thì anh ta cũng chỉ là xui xẻo nên bị chọn nhưng mà đó cũng là cái giá phải trả cho việc đã từng hãm hại đến nhỏ. Trịnh Gia đúng là không có phúc chút nào, con gái thì bị thần kinh còn con trai cũng xui xẻo mà bị chọn làm vật tế. Ánh mắt nó đượm buồn rồi bơ vơ nói:

– Jackie sẽ phải chết thật sao???

Lucia gật đầu một cái, ánh mắt nó lại trở nên buồn hơn nhưng hắn thì tâm trạng vô cùng không tốt. Liệu nó có toàn tâm toàn ý yêu hắn hay tên Jackie đó vẫn nằm trong tim nó??? Hắn chính là đang ghen đấy!!! Có vấn đề gì không???

Hắn tay chống cằm bâng quơ nhìn ra ngoài suy nghĩ, nó quay ra định bảo hắn gì đó. Nhìn vẻ mặt suy tư của hắn liền có chút muốn phì cười, ôm lấy hắn từ phía sau nó nói:

– Cậu đang ghen sao???

Hắn không nói gì cả, nó phì cười rồi nói:

– Tuấn Anh, Jackie Richard đã từng là bạn thân của tôi nên tôi chỉ là quan tâm cậu ta một chút thôi, đừng ghen tuông vậy chứ???

Hắn quay người lại ôm nó rồi nói thì thầm điều gì đó rất nhỏ vào tai nó. Nó nghe xong mỉm cười nhẹ rồi gật đầu.

– Nhiên tao để ý là từ khi mày quen Toanh thì mày cười nhiều gấp mấy lần ngày xưa. Ngày xưa có cho tiền mày cũng không cười!!!

– Thế thì sao??? Vấn đề gì???

Oimeoi, nó chỉ có thể ân cần dịu dàng với mình hắn thôi sao??? Cô còn là bạn thân của nó đấy nhé…vậy mà còn lạnh lùng như vậy!!!!

Cô bĩu mô một cái, Thiên lên tiếng:

– Chị Nhiên, đến giờ Bạch Bạch còn chưa tỉnh nữa!

– Liệu có làm sao không??? -Phương cũng lo lắng hỏi.

Lucia lắc đầu rồi giải thích:

– Chỉ là do thuốc gây mê của tôi mà thôi! Liều thuốc khá mạnh nên phải vài ngày nữa mới tỉnh.

Cả lũ gật gù. Rất nhanh chỉ một lát đã đến sân bay quốc tế, trước khi ra khỏi xe thì bọn họ đều đeo khẩu trang kín mít màu đen. Cả lũ vừa vào trong sân bay đã nhanh chóng hoàn thành thủ tục rồi ra chỗ báy may mang nhãn hiệu MM411 để cất cánh.

– Jackie Richard với Trịnh Minh Tuấn đâu??? Chẳng lẽ đã ở trong buồng lái rồi???

Lucia gật đầu rồi nói rằng 2 người bọn họ vốn đã bị thôi miên nên không còn ý thức.

– Thôi mau mau khởi hành đi, để đến tâm của Tam giác quỷ Bermuda không phải là nhanh!!!

Nó nói xong cũng là lúc máy bay có tiếng thông báo sắp cất cánh. Thiên lúc này thở dài thì Phương lo lắng hỏi:

– Sao thế chồng???

– Chồng thật sự hối hận khi tham dự chuyến đi này rồi! Thật hại não quá mà…

– Có hối hận cũng không kịp nữa rồi!!

Lucia ngồi ở ghế bên nói. Thiên nghe vậy liền nói:

– Lucia, tính tình của em gái tôi không hề lạnh lùng như chị Nhiên vậy nên là cô có thể bớt lạnh lùng đi với nhoi nhoi lên chút được không???

Lucia quay ra Thiên nhếch môi một cái rồi nói:

– Anh biết đấy, tôi là Lucia không phải Hoàng Thiên An.

$pageOut $pageIn

Chap 70 :

Bọn tính ra phải ở trên máy bay hơn 2 ngày, sau hơn 1 ngày uể oải trên máy bay thì cả bọn quyết định bàn kế hoạch một chút.

– Cherry, khi vào được trong Tam giác quỷ Bermuda thì chúng ta còn chưa biết sẽ rơi xuống đâu! Nếu như rơi phải chỗ xa tâm nhất thì sẽ mất khoảng 2 ngày đi bộ.

Nghe Lucia nói mà lòng ai cũng thầm cầu nguyện rằng làm ơn để bọn tôi rơi chỗ gần nhất nhé….

– Mà mấy người không đâu với đâu là ai???

Lúc Thiên lên tiếng hỏi thì mấy người họ cũng đưa ánh mắt về phía Lucia. Lucia cột mái tóc dài đến ngang lưng của nhỏ lên rồi nói:

– Bọn họ chính là đám thổ phỉ hay không thì cũng phải là bọn cướp biển đã mất tích nhiều năm. Nếu là bọn chúng thì chúng ta có thể giết được nhưng….khi nào tôi nói bắn thì mới được bắn bởi đôi khi đám ác quỷ ở đó cũng muốn trêu đùa…

Lúc này anh mới thắc mắc lên tiếng:

– Lucia đến đó chúng ta ngoài đi bộ có phải leo núi gì không???

Lucia lắc đầu rồi nói:

– Không phải leo núi mà chỉ phải lặn xuống nước để vào được đường hầm bí ẩn thôi!!!

Cả bọn lúc này mặt giăng đầy hắc tuyến không biết nói gì. Thiên lên tiếng hỏi Lucia:

– Vậy chúng ta lặn kiểu gì? Cô còn không dặn chúng tôi mang kính bơi hay mang kính áp tròng!!!

– Đến lúc đó tự khắc chúng ta phải xoay sở thôi còn tôi không nói với mấy người là bởi vì mấy người không hỏi tôi!

Lúc này máy bay đột nhiên rung lắc mạnh khiến cho cả bọn thấy kiểu mình đang chơi trò cảm giác mạnh. Nó cố gắng bình tĩnh hỏi:

– Đến rồi sao Lucia???

– Đúng vậy, chúng ta đến nơi rồi!!!

Máy bay càng lúc càng rung lắc mạnh hơn khiến cho bọn họ cứ nảy nảy người lên. Cả bọn cài lại dây an toàn rồi ngó ra cửa sổ, ngó ra ngoài không thấy gì ngoại trừ bão tố cùng đất đá…

Cả bọn không hẹn mà nuốt nước bọt ực một cái, thật quá kinh sợ mà.

Sau đó thì do sự va chạm với đất đá xung quanh vòng lốc xoáy nên dẫn đến việc bọn họ bị đập đầu lên đằng trước…sau đó họ ngất đi…

~ 1 tiếng sau ~

– Cherry, Saria, Mia…mau mau dậy!!

Nghe thấy tiếng gọi thì nó khẽ mở mắt, trước mặt mình là khuôn mặt phóng đại của Lucia đang ở trước mặt. Khó nhọc ngồi dậy nó hỏi:

– Chúng ta đang ở đâu???

– Cô tự xem đi!!!

Lúc này nó mới đảo mắt xung quanh. Xung quanh…chỉ là một khoảng đất rộn bao la bát ngát chỉ có lưa thưa vài bụi cỏ…

Bên cạnh nó là cô và Phương vẫn đang bất tỉnh còn 4 anh chàng kia thì cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy. Rất nhanh chóng cô cùng Phương cũng đã tỉnh dậy, cả bọn đứng dậy phủi quần áo.

Cậu hỏi:

– Lucia, chúng ta đang ở đâu???

Lucia thở dài rồi nói:

– Rất tiếc phải nói rằng nơi chúng ta đang đứng là nơi cách xa tâm nhất của Tam giác quỷ Bermuda…chúng ta sẽ phải mất đến 2 ngày đi bộ đấy!!!

Oimeoi, điều không muốn cũng đã xảy ra rồi đấy. Vậy là họ phải đi bộ 2 ngày sao??? Muốn giết con nhà người ta hả???

– Không cần tốn đến 2 ngày đâu!!!

Cả 4 cô gái không hẹn mà cùng quay ra nhìn 4 chàng trai, họ cùng nhau lôi từ ba lô của mình 2 đôi giày trượt 1 to 1 nhỏ hơn.

– Chúng tôi đã chuẩn bị đấy! Cảm ơn đi! – hắn nhìn nó nói.

– Thảo nào ba lô của 4 người lại to hơn khá nhiều so với bọn tôi. -nó nhận đôi giày trượt nhỏ từ tay hắn nói.

Hắn mỉm cười nói:

– Tôi đi giúp cậu!!!

Thực ra thì cả lũ này chơi giày trượt không tồi nên việc trượt để đi đến tâm cũng không quá khó khăn nhưng mà đường đi cũng xa quá đi….

– Ông xã, chúng ta nghỉ đi!

Cô mệt nhọc nói anh sau khi đã nghe Lucia thông báo rằng họ đã đi được khoảng 1/6 quãng đường.

– Mọi người, chúng ta nghỉ ngơi đi. Hân đã mệt lắm rồi!

Nghe anh nói thì cả bọn đều đồng ý dải những chiếc khăn ăn ra rồi tháo những đôi giày trượt cồng kềnh đó ra rồi ăn vài chiếc bánh mì, uống vài hộp sữa.

– Mọi người mệt thì có thể nói để nghỉ ngơi bởi vì khi đến nơi thì sẽ còn mệt hơn rất nhiều!

– Lucia ở quanh đây không có chút gì là có sự sống của con người hay chỉ là có chút gì là có dấu hiệu của thần thánh sau???

Nghe câu hỏi của Phương thì cả bọn đều đưa ánh mắt về phía Lucia, Lucia uống một ngụm sữa rồi nói:

– Thần thánh thì đương nhiên không thể ở đây rồi còn những người khác thì bọn họ cũng không xui xẻo như chúng ta bị rơi xuống nơi xa tâm nhất.

Aiyaaa, đừng có nhắc nữa bởi vì chuyện đó mà chúng ta phải mệt nhu thế này đây.

$pageOut $pageIn

Chap 71 :

– Ăn uống 1 tuần như thế này chắc chúng ta sút mấy cân mất!!!

Cô vừa gặm bánh mì vừa nói. Anh đưa hộp sữa cho cô rồi nói:

– Ăn uống như thế này, đi kiểu hành xác thế này có khi lại là một kỉ niệm cả đời không bao giờ quên được đâu!!!

Lucia nói:

– Chuyện xuống nước đừng có lo, tôi đã lo hết rồi. Tôi có mang đi 4 đôi kính áp tròng đã được bác Dũng cùng bác Tiến nâng cấp. Nếu đeo hiếc kính ấy vào thì nó có tác dụng như kính bơi, có thể sử dụng trong 6 tiếng! Còn Cherry thì đôi mắt của cô được sở hữu từ mama cô nên có thể nhìn được như bình thường dưới nước…

Cả lũ ậm ừ vài câu cho nó có rồi lại tiếp tục thưởng thức những chiếc bánh mì vô cùng thơm ngon đi.

– Thôi mọi người ăn nhanh đi, còn nghỉ ngơi một chút để đi tiếp. -Phương nói.

Sau khi ăn xong thì mấy người bọn họ vốn định nghỉ ngơi một chút nhưng….tiếng ngựa từ đằng xa lại làm cho họ chú ý đến. Cảm thấy có chút bất an Lucia liền nói:

– Mau đi giày trượt vào rồi lôi súng ra!!!

Cả lũ nghe theo, nhanh chóng đi giày trượt vào rồi lôi súng ra. Mọi người trên tay đều đã có súng chỉ riêng có cậu và Thiên là 2 tay 2 khẩu súng vì họ thuận cả 2 tay.

– 2 khẩu súng ngắn của em và chị Nhiên bọn em sẽ chưa dùng. Để đề phòng bất trắc!

Phương nói xong mọi người đều đồng ý, đề phòng vẫn là là tốt hơn. Họ xếp theo đội hình vòng tròn 6 người xung quanh còn 2 người ở giữa đương nhiên là nó cùng Phương. Nó ở bên hông có sẵn súng nên phụ trách bảo vệ Phương.

– Đoàng…đoàng…đoàng….

Những kẻ che kín mặt đang ngồi trên ngựa đã bắn những phát đạn đầu tiên. Bọn họ thật sự ở thế bị động: không áo chống đạn, phương tiện không bằng, số lượng súng đạn có phần hạn chế, chỗ trốn còn chẳng có…. Hơn nữa bọn chúng ít nhất cũng phải 15 người.

– Đoàng…đoàng….đoàng….đoàng…

Cho đến hiện nay thì bọn họ chưa bắn một phát đạn nào cả mà chỉ né khiến cho đội hình vòng tròn đã biến thành đội hình 3:4:1. Hàng trên đầu là gồm 3 người là anh, cô cùng Thiên và hàng 2 là hắn, nó, cậu cùng Lucia. Đương nhiên Phương sẽ được đứng sau cùng để được mọi người bảo vệ.

Bây giờ những kẻ kia không còn dùng súng nữa mà dùng kiếm. Chúng phi ngựa tiến gần lại đến chỗ bọn họ, chúng chạy theo kiểu vòng tròn khiến cho bụi bay lên mị mù.

Nó cố nói:

– Hoàng, Hân, Thiên mau bắn đi! Bắn bừa thể nào cũng trúng, chúng ta cần mở đường để chạy đã.

3 người họ nghe theo liền nhanh chóng bắn chúng được 2, 3 tên đã phá đi đội hình chạy vòng tròn của chúng. Nhân lúc bọn chúng đang hỗn loạn thì họ chạy thoát được. Bọn họ cố gắng trượt hết sức mình để có thể thoát thân sau khoảng 30′ thì cuối cùng đã cắt đuôi được chúng.

Bọn họ hiện đang đứng trước một hang động có cửa vào rất to, Thiên hỏi:

– Lucia, đây là hang động gì vậy?

– Có lẽ đây là động Địch Nhân, hang động duy nhất ở trên hòn đảo này, chúng ta có thể trốn ở đây đấy…

Nghe cái tên thật là vô cùng kì quái, cái gì mà động của kẻ địch chứ? Nghe cái tên cũng vô cùng tò mò đi….

– Lucia, tại sao tên động này lại là động Địch Nhân???

Người đầu tiên lên tiếng hỏi về động này là nó. Lucia ngồi phịch xuống trước cửa động rồi mới nói:

– Động này tên là Địch Nhân bởi vì hang động này vốn là nơi đây là hang động trú ngự của kẻ địch của thần thánh. Thực ra cô gái ấy cũng chỉ vì hoàn cảnh đặc biệt mà thôi, cô ấy là kết quả của một mối tình giữa 1 thiên thần 1 ác quỷ. Suốt trong 23 năm, cô ấy bị tất cả mọi người ruồng bỏ đến cả pama cũng không được tha, Thượng đế cùng Diêm Vương đã quyết định tước đi đôi cánh của họ rồi kết liễu họ. Cô gái ấy không quá xinh đẹp nhưng trí thông minh, sự am hiểu thì là vô tận. Khi tròn 24 tuổi do bị đàn áp quá mức nên cô đã quyết định tảo phản khiến cho nhiều thiên thần thậm chí là nhiều ác quỷ bị mất đi đôi cánh, biến thành con người, cô nhanh chóng bị Thượng đế và Diêm Vương nhốt trong lao tù. Đến năm 25 tuổi cô ấy đã chạy trốn khỏi thế giới thần thánh ấy thành công, cô ấy đến hang độn này trú ngụ nhưng chỉ được ít lâu sau thì lại bị bắt. Cô bị tước đi đôi cánh rồi cũng biến thành 1 linh hồn bơ vơ…. Đó là lí do gọi là động Địch Nhân….và tôi là cô gái đó!!!

$pageOut $pageIn

Chap 72 :

Cả bọn nghe xong thì trố mắt ra nhìn Lucia. Lucia cúi gằm mặt xuống không dám nhìn ai, đôi vai Lucia run run rõ ràng là đang khóc. Mọi người không ai nói một câu nào chỉ có nó từ tốn hỏi:

– Lucia, nếu như vậy tại sao cô lại có thể trốn được khỏi nơi ấy khi chỉ là 1 linh hồn???

Lucia gạt đi những giọt nước mắt ấy rồi nói:

– Cherry, tôi trốn thoát được lần đầu tiên khi còn có đôi cánh và khi là linh hồn đều được mama cô ra tay giúp đỡ hết.

– Mama tôi sao??? -nó nhíu mày hỏi.

Lucia gật đầu một cái rồi nói:

– Phải là mama của cô, bà ấy rất tốt bụng lại xinh đẹp. Trong thế giới thần thánh ấy lại chỉ có được mama của cô, mama của Kelvin, mama của Ray cùng mama của Saria giúp đỡ tôi, thấu hiểu tôi, không khinh không dè chừng cũng như không chèn ép tôi. Ở đó những người khác cũng là thiên thần đáng lẽ ra phải biết yêu thương, tôn trọng người khác, giúp đỡ nhau nhưng đấy xem họ còn chưa từng một lần yêu quý tôi!

Hóa ra Lucia lại là một linh hồn có quá khứ đau lòng đến như vậy. Nói đến đây Lucia lại khóc, những giọt nước mắt mà những linh hồn không bao giờ có được.

– Lucia, cô liệu có thể nói rõ mọi chuyện cho chúng tôi được không???

Càng nghe lại càng tò mò hơn nên hắn mới lên tiếng. Lucia lấy chiếc khăn giấy cất trong ba lô lau đi khuôn mặt bị tèm lem vì nước mắt rồi nói:

– Có lẽ là con đường tắt mà tôi tạo ra trong động Địch Nhân này chưa bị lấp và chúng ta sẽ đến được tâm của hòn đảo này nhanh hơn đấy! Vừa đi tôi sẽ vừa kể chuyện.

Thế là cả lũ lại xách ba lô lên để đi vào trong động Địch Nhân. Lucia là người dẫn đầu.

– Hang động này là do mama của Ray tìm ra và chỉ đường cho tôi đến….

Hang động này rất sâu, cao và rộng. Có thể nói nơi này khá là lí tưởng để chạy trốn vì có khá nhiều các ngóc ngách hay các chỗ quẹo trái, quẹo phải. Lucia cầm một cây đuốc lên dẫn bọn bọ đi vào đến còn đường ngoài cùng bên tay phải.

– Năm đó lần đầu giúp tôi trốn thoát được thì….

Bỗng dưng nó ngắt lời của Lucia:

– Lucia bỗng mắt tôi có cảm giác nhức quá!!!

– Phải mắt chúng tôi cũng khá nhức mà hơn nữa cơ thể của An cũng đang dần trong suốt!

Cô đưa tay lên xoa xoa mắt rồi nói. Lucia lúc này mới nhớ ra điều này rồi nói:

– Tôi quên mất rằng vì lớp ma pháp được tôi cùng mama mấy người tạo ra khiến cho dù thiên thần, ác quỷ hay là con lai giữa thần thánh cùng loài người hay gì nữa cũng sẽ được hiện nguyên hình. Mắt mấy người một lúc nữa sẽ giống như Cherry hiện nguyên hình là có các kí tự bí ẩn còn tôi thì vốn là linh hồn mà…. Thiên, Phương cùng tôi bắt buộc phải dùng kính áp tròng đấy vì chúng ta không phải là người được kế thừa chính thống nên mắt không thể nhìn hay thở được bình thường dưới nước như 5 người họ…

Lucia nói không sai, một lúc sau thì mắt của bọn họ đều rất kì dị toàn là các kí tự đặc biệt thậm chí còn có thể các hình ngôi sao, mặt trăng ngaoif ra thì Phương cùng Thiên thì các kí tự có phần mờ hơn.

Lucia đưa 2 đôi kính áp tròng đặc biệt kia cho Thiên và Phương.

– Lại nói tiếp chuyện lúc nãy, trong lần đầu giúp tôi trốn thoát thì họ không hề bị phát giác thậm chí họ còn đánh lạc hướng được. Đến lần thứ 2 thì họ phát hiện, họ nhanh chóng trốn xuống trái đất, yêu rồi kết hôn cùng người trái đất sinh ra các cậu nhưng cũng không được quá lâu thì những vụ tai nạn liên tiếp xảy ra để Thượng đế có lí do bắt họ đi còn riêng mama của Saria đang bị lục soát gắt gao bởi các thiên thần.

Đi hết con đường ấy thì họ đang đứng tại một khoảng trống và trước mặt thì lại có thêm 5 con đường nhỏ khác. Cái động này đúng là rộng quá đi!!!

– Bây giờ chúng ta sẽ phải trượt xuống đường có mạch nước ngầm, trôi theo mạch nước ấy sẽ dẫn đến được đường vào từ dưới nước của chỗ phán xét ấy. Chỉ cần lặn sâu xuống khoảng 15′ là đến được chiếc cổng ấy.

Vưa nghe Lucia nói xong thì anh lên tiếng phản đối:

– Không được, nếu như trôi theo mạch nước ấy thì nhất định cô cùng Thiên và Phương sẽ bị chết đuối mất hơn nữa nếu có bơi thì sẽ rất lâu vì có ba lô. Phải tìm cách khác thôi!

Lucia suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Vậy chúng ta chia ra thành 2 nhóm: 1 nhóm bơi, 1 nhóm đi bộ!!!

$pageOut $pageIn

Chap 73 :

Họ chia nhóm theo tỉ lệ 3:5, 3 người xuống nước còn người đi bộ. Đừng hỏi tại sao lại chênh lệch đến vậy bởi vì là phải xách ba lô cho những người xuống nước đó. Nhóm xuống nước gồm nó, hắn cùng cô còn những người đi bộ thì phải xách hết tất cả ba lô để tránh đồ bị ướt.

– Đường bộ có dài hơn đường thủy nhiều không Lucia??? -cô hỏi.

– Ước chừng thì bơi mất khoảng 2 tiếng rưỡi còn đi bộ mất khoảng 4 tiếng nhưng….đấy là còn chưa tính đến phải vượt qua các chướng ngại vật.

Lucia lúc này ngó nghiên ngó dọc một hồi cuồi cùng reo lên:

– Aisss, đây rồi!!!

– Gì thế Lucia??? -nó tò mò hỏi.

Lucia chỉ vào hòn đá to đùng ở một góc rồi nói:

– Kelvin, Jack, Ray với Jass mau ra đây khiêng hộ tôi hòn đá này ra mau đi!!!

Cả 4 người bọn họ phải chật vật lắm mới nhấc được cái hòn đá to đùng ấy lên. Ở dưới hòn đá đấy là một chiếc rương khá to bị bụi cùng mạng nhện chăng đầy.

– Mau mau nhấc chiếc rương này lên đi!

Giọng điệu của Lucia khá gấp gáp khiến cho hắn cùng Thiên cũng phải nhanh chóng nhấc rương ấy lên trên nhưng chiếc rương lại có một ổ khóa bên ngoài tuy trông cũ kĩ nhưng vẫn chưa bị han gỉ.

Lucia vớ tạm một hòn đá gần đấy rồi đập liên tục vào ổ khóa kia. Ổ khóa này có chút cứng đầu nên khi chiếc khóa bị vỡ ra cũng làm cho lòng bàn tay của Lucia rớm máu nhưng Lucia lại không hề để ý.

– Cuối cùng thì cũng phá được ổ khóa này!!!

Lucia vứt hòn đá ấy sang một bên còn mình thì nhanh chóng mở chiếc rương ấy ra. Trong chiếc rương ấy có rất nhiều dao găm cùng với khoảng chừng 15 bộ cung tên với rất nhiều những loại mũi tên khác nhau.

– Thật không ngờ là cô lại chuẩn bị chu đáo đến vậy!!! -Phương lên tiếng.

Lucia mỉm cười một cách vui vẻ còn cô lại đem ra vẻ mặt đăm chiêu hỏi Lucia:

– Lucia, có đến tận 15 bộ cung tên, cô định làm gì???

Lucia đưa cho mỗi người một bộ rồi nói:

– Mỗi người cứ mang theo một bộ cung tên đi để phòng thân! Dao găm thì tôi nhớ không nhầm là có tất cả là 40 con. Mỗi người 5 con là đủ nhỉ???

Lúc này thì Phương mới hỏi:

– Lucia tôi có chút không hiểu. Chúng ta đi bộ thì đúng là cần cung tên nhưng mà nhóm 3 người bọn họ thì sao lại dùng đến được, họ ở dưới nước thì dùng sao được??? Không thì hãy để họ cầm đi 20 con dao găm còn chúng ta thì mang theo nhiều cung tên hơn???

– Phương nói đúng đấy! -hắn lên tiếng đồng tình.

Lucia lắc đầu, đeo ba lô lên rồi nói:

– Chắc chắn là chúng ta sẽ đến sau họ thì tại sao không để dành cho họ giải quyết đám phiền phức kia.

– Hang động này tại sao lại chưa bị lấp đi nhỉ???

Cậu từ lúc vào động đến giờ mới nói được một câu. Lucia lắc đầu rồi nói:

– Chắc là bọn họ không dám bước vào hang động của kẻ thù chăng??? Một sự ghê tởm chăng???

Cả bọn chẳng nói gì nữa hết cả, chỉ sợ rằng sẽ gợi lại quá khứ không được vui vẻ cho lắm của Lucia. Lúc này Thiên lấy hai đoạn dây thừng dài khoảng 3m ra đưa cho hắn rồi nói:

– Tốt nhất là 3 người cứ nối với nhau bằng một đoạn dây thừng này đi, cho đỡ lạc.

Thế là nó, hắn cùng cô buộc đoạn dây vào phần thắt lưng cho chắc chắn. 3 người họ giắt dao ở trên thắt lưng một cách thật chắc chắn rồi cũng đeo cung tên lên.

– Như vậy là tạm ổn rồi, có gì dặn dò nữa không Lucia???

Cô cầm sẵn một con dao găm, cởi giày cùng tất ra bỏ vào ba lô rồi đưa cho anh đeo.

– Ở phía bên đi bộ thì tôi sẽ lo về cách chướng ngại vật cùng cách xử lí còn 3 người thì phải tự xử thôi nhưng….tuyệt đối không được tự tiện chọc giận mấy con cá mập dưới đấy. Bọn chúng đánh hơi thấy máu rất giỏi nên đừng để bị thương!

– Vậy được, mọi người xuất phát trước đi. Một lát nữa chúng tôi sẽ xuất phát ngay. -cô nói.

– Nhanh lên nhé! Ngày phán quyết chỉ còn có 2 ngày nữa thôi! -Lucia nhắc nhở cả lũ.

– Bà xã nhớ cẩn thận nhé!!! -anh nói rồi vẫy vẫy cô.

– Ông xã cũng vậy nha!

5 người kia nhanh chóng gật đầu. Tuy đeo ba lô có chút không ổn lắm khi bắn cung nhưng thà có còn hơn không. Lucia dẫn đầu với hiếc đèn pin rồi lần lượt cậu, Phương, anh cuối cùng là Thiên trước khi đi vào con đường ấy nói một câu:

– Vậy chướng ngại vật ở cửa của ngục giam phải nhờ vào 3 anh chị rồi! Làm tốt nhé!!!

Thiên giơ ngón cái ra rồi cũng biến mất tăm. Bây giờ từ ngoài nhìn vào cũng chỉ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin.

– Tao đến bây giờ vẫn còn chưa tin được rằng mới vài ngày trước tôi còn là một con người bình thường rồi đùng một cái mình lại là một nửa người nửa thiên thần. Bảo sao dạo này mama tao lại lo lắng đến vậy, khi nghe tao nói dối là đi du lịch cùng chúng mày thì lại vô cùng lo lắng, bất an….

Nghe cô nói thì nó cũng đồng tình như vậy. 21 năm trên cuộc đời cứ tưởng rằng mình hoàn toàn nhưng hóa ra lại không phải, là một thứ nếu như để người ngoài biết được thì sẽ bị coi là quái vật không hơn, không kém.

– Cuộc đời mà….bất ngờ sẽ đến vào những lúc mà ta không ngờ đến nhất…

Hắn nói rồi cũng xem xét lại xem còn thiếu gì nữa không. Khi đã thấy đầy đủ cả thì hắn nói:

– Chúng ta đi luôn không???

– Đi luôn đi, thời gian cũng không còn nhiều!!!

Sau đấy thì bọn họ cùng nhau trượt xuống con đường đến mạch nước ngầm…cuộc đời, số phận rồi sẽ đưa họ đi đâu???

$pageOut $pageIn

Chap 74 :

~ Team đi bộ T^T ~

– Aisss, con đường này đi thật quá rắc rối mà, hơn nữa không khí trong đây còn khá ẩm thấp nữa, đất bẩn cũng bám hết vào quần áo mất rồi.. Thật muốn f*** quá đi!!!

Vừa đi anh vừa lên tiếng kêu ca, Phương đi đằng sau anh vỗ vai anh trai mình một cái rồi nói:

– Ông anh của tôi ơi, anh bớt kêu ca đi có được không??? Anh mà càng kêu ca thì thời gian đi sẽ càng lâu đó!!!

Đúng lúc này thì ở phía trước có ánh sáng mờ mờ của một cây đuốc được gắn cố định trong nền đất. Lucia ra hiệu cho một người rồi nói:

– Ở mỗi một chướng ngại vật thì tôi có để một cây đuốc để đánh dấu. Tuy như vậy nhưng mà nút kích hoạt đoa ở đâu thì tôi cũng không nhớ nữa…mọi người nhớ đi đứng cẩn thận!

Cả lũ “Ừ” một tiếng rõ to rồi lại tiếp tục đi chỉ có điều là đôi chân di chuyển chậm hơn và đôi mắt thì đảo liên tục tránh để kích hoạt phải chướng ngại vật hay còn gọi là bẫy do chính Lucia tạo nên.

” Bốp” – đang đi thì Thiên vấp phải một hòn đá nhỏ khiến cho Thiên nhã xuống còn Phương thì vội xem xét Thiên có bị gì không, Lucia quay lại nhìn rồi sửng sốt kêu lên:

– Jass…cậu kích hoạt cái bẫy thứ nhất rồi!!!

Lucia vừa dứt lời thì bức tường cách đó khoảng 1,5m liền mở ra và trong đó là một hòn đá khổng lồ có thể cán nát tất cả bọn họ.

– CHẠY MAU!!!!!!

Lucia vừa hét lên thì Lucia cùng cậu và anh chạy kịp chỉ có Thiên, Phương ở khoảng cách quá gần nên không thể chạy kịp, hai người chỉ bất giác kêu lên:

– AAAAAAAAAAAAAAA!!!

Phương ôm chầm lấy Thiên khiến cho chiếc ba lô trên lưng Thiên đập mạch vào tường….

3 người kia chạy với tốc độ kinh hoàng nhưng đôi lúc hòn đá kia cũng suýt đuổi kịp. Đúng lúc này cậu phát hiện ra một con đường nhỏ mà khuất hòn đá không thể vào được.

– Lucia, Hoàng…mau vào tạm chỗ này!

Anh cùng Lucia nghe thấy cậu nói vậy liền nhanh chóng nhảy vào đấy!!!

Hòn đá vẫn tiếp tục lăn đến cuối hang mà may mắn rằng 3 người kia đã kịp trốn vào trong con đường nhỏ kia.

– Ha….ha…ôi mẹ ơi…kinh quá!!!

Anh vừa điều chỉnh nhịp thở vừa nói. Cậu lấy chai nước bên cạnh ba lô tu ừng ực rồi đưa cho anh uống.

Lucia cầm đèn pin soi vào con đường nhỏ này.

– Con đường này có lẽ là….

– Có lẽ là gì? Bây giờ không tìm thấy Thiên và Phương nữa…phải làm sao đây???

Anh nhìn Lucia gấp gáp hỏi, em gái cùng em rể anh giờ phải tính sao???

Lucia đang tập trung nhìn xuống con đường kì lạ này mà không thèm để ý đến lời nói của anh.

“Ầm ầm….” – không thể nào! Viên đá vừa nãy…lại quay lại chỗ của 3 người bọn họ….Chuyện này là sao???

– Chẳng lẽ con đường này của chúng ta là một vòng tròn sao????

Lucia lúc này mới quay ra nhìn anh với cậu nói:

– Bọn họ không phải chưa từng đến đây mà chính xác còn đến đây nhiều ý chứ!!! Chắc chắn bọn họ đã thay đổi từ một con đường thành một con đường vòng tròn, sau đó tạo ra con đường nhỏ khuất này…. Chắc chắn bọn họ biết tôi còn quay lại….đi xuống con đường này thôi….

Khi nghe Lucia nói xong thì anh và cậu cũng đi xuống con đường này. Anh vẫn tiếp tục hỏi Lucia:

– Lucia, liệu em gái tôi có bị làm sao không???

– ….tôi cũng không rõ nữa….

Lucia cũng không thể nói được điều gì. Chuyện này có lẽ là phải phụ thuộc vào Thượng đế để xem Thượng đế có muốn gặp lại bọn họ không?

Anh mang cả một nỗi lo lắng trong lòng đi sâu xuống con đường nhỏ kia.

~ Thiên và Phương ~

Quay lại thời gian trước lúc hoàn đá cán qua. Chiếc ba lô của Thiên do đập mạnh vào bức tường đằng sau nên khiến cho một cơ quan mật nào đó mở ra Và 2 người bị ngã xuống một…hầm bí ẩn nào đấy!!!

– Chồng, chúng ta đang ở đâu vậy????

Phương dáo dạc nhìn xung quanh thì chỉ nhìn thấy một màu đen bao trùm. Nghe đâu đây có mùi tanh nồng của máu. Thiên nhanh chóng mò trong ba lô của mình chiếc đèn pin, Thiên lia đén ra xung quanh rồi bảo Phương:

– Vợ cứ bình tĩnh đi đã, ở đây chồng thấy có vài cây đuốc cố định để chồng dùng bật lửa châm chúng cho nơi này sáng lên. Vợ đứng yên tại chỗ nhé!!!

Phương nghe theo lời Thiên đứng yên một chỗ còn Thiên thì đi bật hết mấy cây đuốc đó lên. Cả căn hầm sáng lên và khi đèn sáng lên Phương hét lên thất thanh:

– AAAAAAAAAAAAAAAAA…..

Thiên vội chạy đến chỗ Phương ôm cô vào lòng rồi nói:

– Đừng lo, đừng lo, có chồng ở đây mà….

Căn hầm này nếu chìm trong bóng tối thì có lẽ là đỡ dọa người hơn. Máu đỏ lênh lang khắp nơi thậm chí chúng vẫn còn chưa đông lại, xương cốt rải rác đầy xung quanh, thậm chí kinh tởm hơn là vẫn còn vài cái xác đang trong giai đoạn phân hủy, thối rữa. Trên trần nhà có vài cái xác không còn đầu, máu chảy ra còn chưa kịp khô hơn nữa đôi cánh màu trắng muốt của họ cũng bị nhuốm một màu đỏ tươi…

– Nơi này thật sự có thể kinh dị đến vậy sao???

Vẫn còn rất nhiều điều bạn chưa biết ở đây đấy…cứ đọc tiếp rồi sẽ biết đó là những điều gì nhé….

$pageOut $pageIn

Chap 75 :

~ Team bơi :”> ~

3 người nó, hắn cùng cô đi đến bằng đường thủy. 3 người phải đi xuống bằng con đường ấy, đi bộ được một đoạn khá xa bỗng cô lên tiếng:

– Mày, tao cảm thấy không khí ngày càng ảm đạm hơn nữa còn có mùi máu tanh!!!!

– Ở đây đến 1 giọt nước cũng không thấy đâu! -hắn cũng lên tiếng.

Nó bây giờ cũng mới để ý. Họ đi dưới ánh sáng mập mờ của những cây đuốc, rồi bỗng…..

– AAAAAAAAAAAAAAA…..

Họ bị rơi xuống một chiếc hố khá sâu nhưng may là diện tích khá rộng đủ để cho cả 4 người lớn đứng. Dễ có thể thấy chiếc hố này khá sâu vì hiện giờ ánh sáng của những cây đuốc đã khuất hẳn.

– Tại sao lại có hố ở đây chứ???

Cô đứng dậy phủi quần áo rồi nói, quần áo của cả 3 có chút ướt ướt nhưng họ lại không mang theo ba lô vậy nên một chiếc đàn pin cũng không có.

– Tối quá đi!!! Hơn nữa còn có nước, ướt quần tao rồi!!!

Nó cũng phải cảm thán trước chiếc màn bóng tối này, bỗng một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên tay hắn!? Chính xác thì là ngọn lửa của chiếc bật lửa mà hắn mang theo trong túi quần.

– A, Toanh ở đây có hai cây đuốc vẫn sử dụng được này!

Cô reo lên khi nhìn thấy hai cây đuốc ở một góc, mắt của cô sau khi về nguyên dạng đã tinh anh hơn rất nhiều.

Sau khi hai cây đuốc được thắp sáng lên thì 3 người bắt đầu xem xét đường lên trên. Bỗng cô lên tiếng:

– Nhiên, Toanh….hai người xem này! Có một lối thông sang đâu đó và….

Và dưới chân họ là một vũng máu đỏ tươi chảy từ lối thông kia. Cô tuy đã xuống tay với nhiều kẻ, máu tanh cũng đã nhuốm đầy tay cô nhưng đối với lần này thì lại khiến cho cô rợn người. Máu này chắc chắn là mới có, nhưng tại sao ở nơi này lại có thể…. Không chỉ có vậy mà còn có rất nhiều xác chuột nên khiến cho mùi trong cái hố này vừa tanh lại vừa hôi đến ớn lạnh….

– Haizzzz…đường lên không có!

Sau khi đã xem xét thật cẩn thận thì nó nói, vậy là cả 3 người phải chấp nhận bò theo lối thông bí ẩn kia để tìm đường.

– Lối đi này thật là dài! -hắn lên tiếng.

Nó cùng cô cũng gật đầu đồng tình. Vì phải bò nên hiện giờ tay và phần quần từ đầu gối dính đầy máu. Cuối cùng thì 3 người bọn họ cũng ra được khỏi cái chỗ kia.

– Đây là đâu??? -cô lên tiếng hỏi.

Họ đi đến một nơi….máu chảy thành dòng dài….ngập đến đầu gối họ….

– Đây là nơi đổ máu sao? Thật ghê người!

Ngập 1 phần chân trong dòng sông máu kia nó cũng không khỏi rợn người chỉ thiếu điều là ngất đi. Đúng lúc này thì có một thứ va vào chân hắn, hắn cầm lên và đó là một chiếc đầu lâu…màu đen!?

– Chiếc đầu lâu này thật là kì quái! Nó có màu đen…

Cô nhìn chiếc đầu lâu trên tay hắn mà nhận xét.

– Đó là đầu lâu của ác quỷ!

Bỗng từ đâu vang lên tiếng của Lucia, 3 người bọn họ ngó nghiêng một hồi thì thấy Lucia cùng anh và cậu đang đứng bên bờ bên kia.

– Mau lên đây đã! -cậu nói.

Khi 3 người bọn họ đã lên đến nơi thì việc đầu tiên cô hỏi là:

– Thiên với Phương đâu rồi???

– Lúc nãy có chút rắc rối, họ đã mất tích cũng nhau từ thời điểm ấy!!!

Lucia lên tiếng sau đó chỉ xuống dòng sông máu rồi nói:

– Con sông này được gọi là Huyết Giang – nơi máu của những kẻ bị nhận cái chết từ đấng tối cao chảy thành một dòng…. Đừng kinh hãi vội mà hãy nhìn lên trên đầu chúng ta đi!

Cả 6 người ngước lên trên đầu mình thì thấy rất nhiều những thiên thần, ác quỷ bị những con dao găm đâm xuyên qua 2 tay, 2 chân, ở giữa bụng và…giữa trán và giữa cổ thậm chí còn có các mũi tên găm xuyên qua đầu, qua người….. Những cái xác ấy còn chưa phân hủy hết, đám sâu bọ vẫn đang lúc nhúc trong đấy để lấy chất dinh dưỡng….

Thật kinh tởm… Không ai bảo ai liền lùi lại phía sau, suýt chút nữa đã trượt chân xuống Huyết Giang.

Anh lấy lại bình tĩnh rồi hỏi:

– Tại sao 3 người không thể đến được mạch nước ngầm??? Chỉ cần trượt xuống là có thể đến rồi mà!

Cô lắc đầu rồi nói:

– Không hề ông xã ạ, bọn em đã đi cả một quãng đường dài nhưng đến một giọt nước cũng không có….

Lucia vẻ mặt cau có nói:

– Mẹ kiếp, bọn chúng thay đổi hết tất cả các đường lối của tôi rồi!!! Bây giờ cách duy nhất là phải mò đường thôi…
Cứ đi về phía thượng lưu của Huyết Giang chắc sẽ tìm được đường đến ngục giam thôi!

Nó lúc này lên tiếng:

– Mong là có thể gặp lại được Thiên cùng Phương!

Nơi này liệu có thật sự là một phần của thiên thần cai quản không? Nếu mà để cả nơi này cho ác quỷ cai quản thì sẽ như thế nào nhỉ???

$pageOut $pageIn

Chap 76 :

~ Chỗ Thiên và Phương ~

– Đừng lo, không sao mà….

Thiên tuy có chút rát sau lưng vẫn cố dỗ dành Phương nhưng có lẽ nó không có tác dụng mấy, Phương vẫn khóc rồi ôm chặt Thiên. Thiên xoa đầu Phương rồi nói:

– Vợ làm sao vậy??? Ở trong thế giới ngầm thì máu me vợ cũng đã phải nhìn thấy rồi chứ!!!

Phương ngước lên nhìn Thiên rồi uất ức nói:

– Vợ là hacker không phải là sát thủ giống chồng, làm việc thì cũng chủ có liên mạng qua mạng không dây với anh Ying ở nhà. Em ngoài lần đến bar thì chưa từng trực tiếp xem chém giết ai!

Phương dù gì cũng chỉ là hacker thôi, bàn tay không nhuốm đầy máu giống như mấy người kia nhưng số tiền mà Phương kiếm được qua việc hợp tác với một số kẻ thì chắc chắn gấp mấy lần mấy người kia.

Lúc này Phương tâm trạng đã ổn hơn, bỏ Thiên ra thì thấy tay mình có máu.

– Chồng bị thương ở lưng sao???

Lúc này khi ngã xuống đây thì do va phải cái gì đấy nên áo bị rách và lưng bị thương một vết.

– Không sao đâu! -Thiên cười gượng.

Phương tuy trong lòng vẫn đang rất sợ nhưng vẫn bắt Thiên quay lưng để mình khử trùng và băng bó vết thương.

– Vết thương tuy không quá sâu nhưng khi nào trở về nhà thì phải đến bệnh viện để kiểm tra kĩ lại!

Sau khi Phương băng bó xong cho Thiên thì Thiên nói:

– Dù sao thì cũng phải xem xét xung quanh để tìm được lối ra. Vợ đeo khẩu trang vào đi rồi cùng chồng đi xem xung quanh, sợ cũn phải đi!

Lời nói của Thiên có phần như đang ra lệnh nhưng Phương vẫn nghe theo. 2 người họ đi vòng quanh nơi này xem có đường thoát ra không nhưng thứ họ tìm thấy chỉ có xương cốt cùng vài cái xác lúc nhúc sâu bọ bên trong…

– Chồng, dưới đống xương này hình như có gì đó vừa lóe sáng!

Phương chỉ tay vào đống xương dưới đất nói, Phương vừa nhìn thấy thứ gì đó lóe sáng lên. Thiên dùng tay không bới đống xương đấy lên thì thấy một tập những mảnh bạc mỏng có kích cỡ 12×15 còn rất mới. Hơn nữa chúng còn rất sắc, nếu như không cẩn thận cầm vào thì đứt tay dễ như không.

– Oh, hóa ra ở đây cũng có bạc sao??? Cất tạm vào ba lô.

“Cộp…cộp…cộp…” – có tiếng bước chân bước lại gần nên Thiên và Phương vội vàng nấp vào một chỗ khuất.

Từ góc khuất đấy thì có thể dễ thấy rằng 2 ác quỷ với đôi cánh màu đen và cặp sừng đỏ trên đầu đang vác vài cái xác của những thiên thần, ác quỷ bị rút hết sinh khí ném vào chỗ đống xương kia. Theo sau họ thì là 1 tên thần chết với đôi mắt đỏ như máu mở to và cái miệng ngoác to ra.

– Thần chết, nghe nói đọa thiên sứ Marry Moreau cùng với bạn của cô ta chưa đến 2 ngày nữa là bị xử rồi đúng không??? -tên ác quỷ số 1 hỏi.

– Mama sao??? -Thiên nói tựa như gió thoảng qua tai.

Thần chết nheo đôi mắt toàn một màu đỏ lại nói:

– Ngươi quan tâm làm gì?

– Ngài không biết sao? Marry Moreau với bạn của cô ta nghe nói hồi trước ở trên chỗ của Thượng đế là con của một vị thần nào đó nhưng phạm tội tày đình nên mới bị xử tử!

Tên ác quỷ số 2 nói thêm vào, Thần chết cười bằng cái giọng khàn khàn trầm đục rồi nói:

– Bọn họ thì làm sao chứ? Dù sao thì cũng đã là đọa thiên thần, chẳng có ích gì cả. Nhưng được cái cô ta khá sinh đẹp, tiếc thật vì Thượng đế đã ra lệnh sau khi mấy kẻ đó chết thì phải đượ đưa vào những quan tài trên không để tưởng nhớ đến chúng!

Tên ác quỷ số 1 chẹp miệng một cái rồi nói:

– Tiếc thật, không thể xem xác mỹ nhân thiên thần Marry Moreau phân hủy rồi!

Thiên lúc này nghe vậy thì máu dồn lên đến tận não nhưng vẫn phải giữ lấy bình tĩnh. Đúng lúc này một con chuột chết rơi xuống chỗ chân Phương khiến cho cô kêu lên một tiếng “A”.

– Xong rồi! -Thiên khẽ kêu lên.

3 tên kia có lẽ đã nghe thấy tiếng kêu của Phương nên “nhẹ nhàng” bay đến chỗ Thiên và Phương rồi nói:

– Oh, hôm nay lại có mấy con chuột nhắt lạc vào đây sao? Ơ, nhưng mắt các ngươi sao lại giống chúng ta nhỉ??? Có muốn đưa linh khí luôn cho bọn ta không???

Thiên và Phương khi nhìn thấy vậy thì liền nắm chặt tay nhau rồi cắm đầu mà chạy nhưng chủ một lát sau 2 người họ đã bị ngất đi vì bùa mê của ác quỷ.

– Thần chết, phải giam chúng ở đâu bây giờ???

– Mang chúng nhốt vào phòng ngục thường cạnh phòng ngục của Marry Moreau đi, dù sao cũng chỉ có nơi đó trống.

– Vâng.

~ Một lúc sau ~

– Ưm…ưm….

Khi thuốc mê đã hết thì Thiên từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt chính là song sắt được làm từ hợp chất của sắt và đồng, trông vô cùng nặng. Thiên quay xung quanh nhìn xem mình đang ở chỗ nào và khi nhìn sang phòng ngục bên cạnh, bắt gặp một thân ảnh vô cùng kêu lên:

– Mama Marry!

$pageOut $pageIn

Chap 77 :

Từ chap này mình đổi từ “mama” sang “mẹ” nhé.

——————–

– Mẹ Marry!

Thiên hét lên nhưng có vẻ như bà đã quá cạn kiện sức lực rồi, cơ thể bà tựa như chỉ có thể dựa dẫm vào bức tường lạnh lẽo nhuốm đầy máu kia. Thiên nhìn mẹ mình như vậy thì trái tim như bị một con dao đâm thẳng vào…ứa máu ra…vết thương chẳng thể lành lại…

Cơ thể của bà gầy rộc, xanh xao và cả cơ thể đầy những vết thương…có những vết thương đã lành và có những vết thương còn mới, đang rỉ máu…. Đôi cánh của bà thì rủ xuống không còn chút sức lực….

– Mẹ…mẹ…

Thiên vẫn gào lên nhưng không có chút động tĩnh gì hết. Đúng lúc này cánh cửa giam mở ra, là 2 tên ác quỷ vừa rồi! 2 tên đó đang dẫn 3 thiên thần thần bị còng tay cũng đầy vết thương và dễ có thể nhận ra những khuôn mặt ấy rất giống…hắn, anh và cậu….

– Nhớ cho con Marry ăn uống đầy đủ không thì vụ xét xử không được diễn ra thì cô ta chết chắc đó! Hôm nay đánh còn chưa đã tay mà cũng do mấy người đó, không chịu khai cơ nên mấy năm qua phải ăn đòn liên tục. -tên ác quỷ kia khinh khỉnh nói rồi đưa khay thức ăn cho họ.

3 người kia không nói gì chỉ đáp lại bằng ánh mắt kinh rẻ nhưng họ vẫn nhận lấy khay thức ăn. Thiên lúc này cất tiếng hỏi:

– Cô gái đi cùng ta đâu??? Các ngươi đưa cô ấy đi đâu rồi??? Các ngươi đã làm gì cô ấy???

Tên ác quỷ kia nói:

– Chỉ là đưa sang phòng giam khác, lát sẽ đưa lại cho ngươi!

– Nếu ngươi còn lên tiếng thì đừng có trách ta đưa con bé đó trở về một cách không nguyên vẹn!

Thiên trong lòng thầm chửi rủa nhưng không nói ra, thấy ba lô bị quăng trong một góc thì thở phảo nhẹ nhõm một cái.

– Ở đây thì nhớ ngoan ngoãn nghe chưa???

– Không cần nhắc! -Thiên lạnh lùng nói.

– Mà ngươi không cần lo, bọn ta là đồng tính luyến ái!?

Sau đó 2 tên kia bỏ đi, chắc cũng chẳng muốn ở lại nơi này. Sau khi 2 bọn chúng bỏ đi thì Thiên vội quay sang bên ngục của các bà mẹ gấp gáp hỏi:

– Cho hỏi với ạ! Cháu muốn hỏi mấy cô chuyện này ạ! Rất quan trọng.

Mẹ cậu quay ra hỏi Thiên:

– Chàng trai trẻ này sao lại lạc ở đây vậy??? Mà…đôi mắt cháu tại sao lại???

Mẹ hắn nghe như vậy cũng quay ua nhìn Thiên rồi hỏi:

– Cháu cũng là con lai giữa con người và thiên thần sao???

– Vâng và xin hãy cho cháu hỏi….

Đôi mắt Thiên hiện lên sự lo lắng đan xen một chút hạnh phúc. Thấy cả 3 người mẹ đều gật đầu thì Thiên vội hỏi:

– Xin hỏi cả 4 người có tên là Marry, Anna (mẹ hắn), Sandy (mẹ anh) và Lilly (mẹ cậu). Có đúng không ạ???

3 bà mẹ nhìn nhau ngạc nhiên rồi bà Lilly nói:

– Tại sao cháu biết??? Cháu là ai???

Khi nghe như vậy thì Thiên như vỡ òa, Thiên vội lấy bức ảnh được cất kĩ càng trong ba lô ra, đó là bức ảnh trong lần đi ăn với bố của nó và bố của cậu tại nhà hàng chỉ thiếu mỗi nó. Đưa bức ảnh cho các bà mẹ Thiên hỏi:

– Mọi người có nhận ra ai trong ảnh không ạ???

Người nhận bức ảnh là bà Anna, đôi tay bà đầy những vết thương còn đang chảy máu.

Khi xem bức ảnh thì đôi tay của bà Anna run run, nước mắt bà trào ra rồi nói:

– Cháu là ai, tại sao…tại sao lại biết được con trai ta???

Nghe bà Anna nói vậy thì bà Sandy và bà Lilly cũng vội xem bức ảnh rồi bao nhiêu nỗi nhớ nhung con trai, con gái cũng vỡ ra.

– Tại sao cháu lại biết chúng??? Cháu là ai??? -bà Anna bóp chặt vai Thiên.

Thiên đưa tay lau nước mắt cho bà Anna rồi nói:

– Cô…cháu là….cháu là con trai của mẹ Marry và là chồng chưa cưới của Phương – con gái cô Sandy!

Bà Sandy nghe đến đây thì chạy ra chỗ Thiên rồi nói:

– Vậy cô gái đi cùng mà cháu vừa nhắc đến là Phương đúng không???

– Vâng, và những người khác cũng đang đến đây!

Liệu khi nhìn thấy những người mẹ như thế này thì họ – những người con có thể chịu được không? Đây là một nỗi đau không bao giờ có thể quên được…một nỗi đau không bao giờ có thể hàn gắn được….không bao giờ có thể bù đắp được….

$pageOut $pageIn

Chap 78 :

~ Team đang ở Huyết Giang ~

6 người bọn họ đang phải mò đường đi, thật sự có quá nhiều lối đi! Người này mò chỗ này, người này mò chỗ kia. Tuy vậy thứ họ tìm được cũng chỉ là những chiếc đầu lâu, những chiếc xương rơi ra từ những cái xác đã phân hủy xong. Rồi họ lại chia nhau ra tìm tiếp.

Một lúc sau, 6 người họ lại tập trung về nơi gặp nhau.

– Hay chúng ta đi xuôi lên đầu nguồn của con sông này đi, chắc hẳn là sẽ đi đúng đường. -Lucia vừa nói vừa đấm vào phần bắp chân đang mỏi vì đi quá nhiều.

– Nhưng có lẽ sẽ phải đi rất xa bởi vì chúng ta đang ở hạ nguồn đấy! Thôi tìm đường khác đi. -cậu nói.

Nghe cậu nói thì anh không hài lòng cho lắm mà nói:

– Có lẽ đó là con đường tốt nhất cho chúng ta rồi! Bây giờ đến Lucia còn không biết thì chúng ta biết bằng niềm tin à? Chấp nhận thôi!

Nó với hắn cũng gật đầu đồng tình còn cô thì nói:

– Trước hết thì tôi muốn hỏi: chúng ta còn bao nhiêu thời gian???

– Chỉ còn hơn một ngày thôi! Chúng ta cần phải đi nhanh. -Lucia nhìn đồng hồ trên tay mình rồi nói.

Nó với hắn cùng cô nhận lại ba lô của mỗi người. Sau đó thì nó nói:

– Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi: 2 ngày đi đến đây, 1 ngày phải vất vả đi đến được hang động này, gần 2 ngày không làm gì được trong hang động này! Hơn nữa còn làm lạc mất Thiên và Phương, tôi thật sự quá mệt mỏi rồi…

Phải, mệt mỏi lắm rồi…nhưng vẫn phải cố gắng, vẫn phải tiếp tục đi, vẫn phải tiếp tục tìm kiếm…và mục đích thì chỉ có một đó là: Tìm và cứu được mẹ của họ. Nghe nó nói vậy thì hắn nói với mọi người:

– Thôi chúng ta dừng chân ở lại đây nghỉ ngơi và ăn uống chút đi nếu không sẽ ngất đi vì mệt đấy!

Cả bọn đều đồng ý vì ai cũng đã mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần rồi. Trong ba lô mỗi người đều có vài chiếc bánh kẹp nhưng vì tay mấy người đó đang dính máu nên trước hết họ phải làm sạch tay bằng giấy ướt đã.

– Lúc nãy mọi người có tìm được gì không??? -vừa lau tay Lucia vừa hỏi.

Tất cả đều mang những thứ họ tìm được ra nhưng cũng chỉ là vài vật dụng vớ vẩn như: kính lúp, 1 quyển sổ tay đã cũ kí, vài chiếc bút hết mực, xương!?….

– Tóm lại cũng chỉ có thể thôi sao???

Lucia chán nản nói, với những vật dụng này thì có thể giúp gì được cho bọn họ cơ chứ???

– Nơi này thì liệu còn thứ gì khác được sao??? Vô dụng! -anh chán nản lên tiếng.

– Thôi thì chấp nhận sự thật là phải đi lên thượng nguồn thôi. -cô cũng chán nản nói.

– Leo lên được đấy chắc cũng phải lâu lắm! -cậu thở dài nói.

Không như 4 người kia, nó và hắn không than thở. Nó chỉ ngán ngẩm giở quyển sổ kia ra còn hắn thì tiện tay nghịch nghịch vài cái bút cho đỡ chán. Khuôn mặt nó lúc này từ thờ ơ, vô cảm chuyển dần sang ngạc nhiên rồi khẽ nở một nụ cười nhưng ngay lập tức nụ cười đó biến mất. Nó cầm quyển sổ lên rồi hỏi:

Nó nói:

– Mọi người, trong quyển sổ này là…chỉ dẫn những con đường trong này!

– CÁI GÌ CƠ??? -cả lũ cùng hét lên.

Nó chậm rãi đọc từng chữ trong quyển sổ:

*Ngày xx/yy/zz: Hôm nay là ngày đầu tiên tôi ở đây, nơi này thật kinh khủng, toàn là xác chết, toàn là máu me. Lương thực tôi mang theo cũng chỉ đủ cho 3 tuần, tôi phải tìm đường thoát ra.

*Ngày xx/yy/zz: Ngày thứ 2 ở đây không thu được gì khả quan hết chỉ là vài thứ linh tinh như kính lúp, chắc là của những người đã mất. May mắn rằng tôi lại chứng kiến được một điều tuyệt vời đó là thiên thần và ác quỷ có thật.

………………….

*Ngày xx/yy/zz: Lương thực đã cạn kiệt không còn gì cả ngay cả nước cũng không còn, có lẽ tôi chỉ có thể chống chọi được vài ba hôm nữa thôi. Nhưng trong thời gian ở đây tôi đã khám phá được rất nhiều điều như nơi phán xét, nơi giam cầm, con sông máu nơi tôi đang ở,….. Mọi con đường từ nơi này cho đến các phòng đó sẽ được tôi ghi lại một cách cẩn thận ngay dưới đây, mong cho sẽ có người có thể tìm ra….

– Hình vẽ ra sao??? -Lucia vội hỏi.

Nó từ từ gập quyển sổ lại rồi nói:

– Không có hình vẽ nào hết!

– Không…không thể nào…hết hi vọng rồi sao??? -cô ôm đầu.

Lucia lấy quyển sổ từ tay nó rồi lật đi lật lại kiểm tra kĩ càng. Đúng là không có gì cả!? Nhưng sờ vào các mặt giấy Lucia vội thốt lên:

– Mau mau đưa cho tôi một chiếc bút chì.

Nó lấy ra trong ba lô một chiếc bút chì đưa cho Lucia rồi hỏi:

– Cô cần nó làm gì?

– Tôi tìm ra tấm bản đồ rồi! Có tiến triển tốt rồi!

$pageOut $pageIn

Chap 79 :

– Thật không vậy? -nó cũng kích động mà nói.

Tất cả 6 người đều chúi đầu vào quyển sổ đó, Lucia từ khi nhận được chiếc bút chì thì vội vàng tô lên những trang giấy đó. Ở trên đó tấm bản đồ hiện ra 1 cách không thể rõ ràng hơn.

– Thật không ngờ mà! -cậu thốt lên.

– Thật tốt quá rồi! Haizzzz….-cô nói rồi thở dài một cái.

– Mẹ, chúng con đến đây! -ánh mắt anh rực sáng.

3 người kia không nói gì mà chỉ mỉm cười một cách hài lòng, đúng là mấy kẻ lạnh lùng!!!

Theo như tấm bản đồ này thì ở trong đây có 1 đường hầm bí mật và 1 đường chính dẫn đến phòng giam. Đường hầm bí mật dài hơn một chút nhưng có lẽ là an toàn hơn bởi vì cuối hầm sẽ dẫn vào trong các phòng giam còn đường chính tuy ngắn hơn nhưng chỉ dẫn đến trước cửa phòng giam nơi có lính gác.

– Có 2 con đường, mọi người thấy nên đi đường nào??? Đường chính thì có thể có lính gác và bẫy…thậm chí chúng có thể giết chúng ta đấy! -Lucia chỉ vào tấm bản đồ rồi quay qua hỏi mọi người.

– Tôi nghĩ nên đi đường hầm thì hơn! Sẽ an toàn hơn, hơn nữa nếu như đi đường hầm thì việc gặp bẫy cũng ít hơn.

Anh lên tiếng cả hắn, Phương cùng cậu đều đồng ý. Lucia quay ra hỏi nó:

– Cherry, cô thấy sao???

– Tôi sẽ đi đường chính! Đường chính tuy có nguy cơ gặp bẫy nhưng khi đến nơi lại có thể tìm ra phòng giam nào đang giữ các bà mẹ còn nếu như đi đường hầm thì nhỡ vào sai phòng giam sẽ rất mất thời gian.

Lucia thì chưa biết nên tán thành ý kiến nào bởi cả 2 đều rất có lí nhưng rồi thì cũng theo số đông Lucia nói:

– Vậy chúng ta phải theo số đông thôi! An toàn là trên hết phải không???

Nó lắc đầu rồi nói:

– Không tôi sẽ đi đường chính, mọi người có thể đi đường hầm không sao hết!

Nghe nó nói như vậy thì Phương nói:

– Chị Nhiên, nguy hiểm lắm đấy! Không nên đánh đổi cả sinh mạng của mình đâu.

Cô huých vào tay nó rồi nói:

– Mày đừng có liều thế, mày đi rồi thì ai chơi với tao? Ai nói chuyện với tao??? Hơn nữa còn rất nguy hiểm, mày đi một mình không sợ chết sao??? Định đánh liều à?

Nó lấy chiếc máy ảnh có thể lấy ảnh ngay ra chụp tấm bản đồ mà không quan tâm đến lời của cô. Nó cất ảnh lại trong túi quần.

– Này mày nghe tao không thế???

Ánh mắt nó nhìn mơ hồ vào một khoảng không vô định, miệng nhàn nhã nói:

– Đánh liều à? Không tồi đâu nhỉ? Cái cảm giác chết đi sống lại lần ở đám cưới của anh Ken tao đã trải qua rồi, có gì sợ chứ??? Hơn nữa…

Hắn nhíu mày rồi nói:

– Hơn nữa gì chứ???

– Không có gì hết cả đâu! -nó đeo ba lô lên.

Tuy như vậy nhưng Lucia vẫn hỏi:

– Ai đi với Cherry đi cho yên tâm!

– Tôi! -hắn không suy nghĩ gì mà nói.

Nó không nói gì mà chỉ gật đầu chấp thuận. Cô vội giơ tay lên nói:

– Đợi đã tôi cũng muốn đi cùng!

– Mày ở lại đi, chỉ cần tao với Tuấn Anh là đủ rồi. -nó lạnh lùng nói.

– Mấy người đi có đôi có cặp vui nhỉ??? -cậu có chút buồn buồn nói.

Ánh mắt cậu hơi liếc qua Lucia, cậu lại nhớ đến nhỏ. Cậu là người thích nhỏ trước, là người yêu nhỏ trước, là người tỏ tình sau, là người phản bội nhỏ và là người….đã tát nhỏ 1 cái….

Lucia cũng nói:

– Thôi, Saria cứ để cho 2 người họ đi là được rồi. Cứ để họ tâm sự!

Cô bĩu môi một cái nhưng cũng gật đầu, anh cười cười cốc đầu cô một cái rồi tỏ giọng hờn dỗi:

– Ồ, vậy em định để anh một mình sao bà xã?

Cô lại bĩu môi tiếp rồi nói:

– Anh đi một mình còn được nhưng em sợ Nhiên đi với Toanh sẽ có vấn đề gì xảy ra…

Cả lũ cùng giăng đầy hắc tuyến trên mặt, nó đánh một cái rõ đau vào đầu cô rồi nói:

– Ngu ngốc, tao đây không cần mày lo thay mấy chuyện vớ vẩn đó mà hơn nữa…tao đã 21 tuổi rồi, đ** cần mày lo mấy cái vớ vẩn đó!…* quay sang anh *…Cậu liệu mà để con hâm này tránh xa tôi 10 mét! Đầu óc toàn mấy thứ vớ vẩn…

Cô bĩu môi một cái, lườm lườm nó nhưng lại bị nó lườm lại không thương tiếc nên trở thành một con mèo “ngoan ngoãn” núp sau lưng anh. Anh lắc đầu một cái rồi nói:

– Thôi 2 người đi trước đi!

– Đi đây! -hắn vỗ vai 2 thằng bạn thân.

Nó với hắn đi được một đoạn vẫn nghe thấy tiếng “gào thét” của cô, nó lắc đầu. Hắn lúc này quay ra hỏi nó:

– Này, tôi muốn hỏi cậu cái này! Lúc nãy cậu muốn nói hơn nữa gì???

– Muốn biết à??? -nó quay qua nhìn hắn.

Hắn gật đầu, nó khoác tay hắn rồi nói:

– Hơn nữa tôi muốn bảo vệ những người thân của mình, tôi muốn họ được bảo vệ!

Hắn hơi ngạc nhiên vì hành động của nó rồi nói:

– Vậy ra chúng ta là người bảo vệ sao??? Mà này…

– Đúng đó, chúng ta là người bảo vệ! Mà gì???

Hắn liếc mắt nhìn xuống tay nó rồi nói:

– Hành động này là sao?

Nó cười rồi nói :

– Dù sao cũng sắp đến thời khắc sinh tử rồi, cũng nên thể hiện tình cảm với người mình yêu chứ?

Hắn mỉm cười ranh mãnh rồi nói:

– Vậy gọi tôi một tiếng “anh” đi.

– Mơ đi~

– Gọi đi, tôi nghe!

– Không đâu~

– Đi mà, gọi đi!

– ……

– Nào, một lần thôi!

– ….Anh….

$pageOut $pageIn

Chap 80 :

~ Quay lại chỗ Thiên ~

Sau một hồi trò chuyện thì Thiên biết rằng mẹ của Thiên không chịu ăn uống một chút gì cả khiến cho cơ thể bị suy giảm trầm trọng.

– Mẹ cháu đã nói rằng chỉ là chết sớm hay muộn thôi nên bà ấy mới như vậy! -bà Sandy nói.

Thiên đưa đôi mắt qua chỗ mẹ của mình mà không khỏi xót xa, như nhớ ra được điều gì Thiên vội hỏi:

– Nhưng tại sao lại như thế được? Rõ ràng mọi người là thiên thần tại sao lại có thể suy nhược trầm trọng như con người vậy được???

Bà Anna lắc đầu rồi nói:

– Bọn ta bị tước đi vầng hào quang rồi nên bây giờ ngoại trừ có hình dáng giống thiên thần thì bọn ta không khác gì con người! Chỉ chưa đầy 48 tiếng là chúng ta sẽ bị phán xét rồi, có lẽ Marry nói đúng! Sống chết giờ đây cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Thiên lắc đầu mạnh định nói gì đó nhưng đúng lúc này thì 2 bạn ác quỷ “đáng yêu” vừa rồi đang dìu Phương vào phòng giam cùng với Thiên. Phương hiện tại có lẽ đang hôn mê, vừa thấy Phương thì bà Anna bật khóc còn Thiên thấy vậy liền hỏi:

– Cô ấy làm sao vậy? Các ngươi đã làm gì cô ấy???

Tên ác quỷ thứ nhất bĩu môi nói:

– Làm gì chứ? Chỉ một lúc nữa là tỉnh thôi mà do mệt quá nên mất ngất đấy! Mà ba lô nè, nặng muốn chết!

Sau đó ném chiếc ba lô của Phương xuống cạnh ba lô của Thiên, chiếc ba lô có vẻ chưa bị lục soát vẫn còn nguyên vẹn. Chắc hẳn trong đấy vẫn còn các loại thuốc cùng bông băng để xử lí các vết thương.

Tên ác quỷ còn lại có vẻ khỏe mạnh hơn đặt Phương xuống cạnh Thiên rồi cũng nói:

– Các ngươi có lẽ ở đây cũng khá lâu rồi nhưng chưa được nghỉ ngơi nên mới dẫn đến tình trạng mệt mỏi này!

Sau đó 2 bạn ác quỷ ấy nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi ra ngoài, đúng là ác quỷ đang yêu nhau có khác Σ( ̄ロ ̄lll)

– Con bé không sao chứ? Tại sao nó lại…?

Thiên mỉm cười xoa xoa 2 má của Phương rồi nói:

– Không sao đâu ạ, là do đã mấy ngày không được nghỉ ngơi tử tế nên mới sinh ra mệt mỏi như vậy ạ. Bác đừng lo lát nữa sẽ tỉnh thôi!

Bà Anna nghe vậy cũng yên lòng phần nào, bà thôi không khóc nữa. Lúc này bà Lilly tiến đến hỏi:

– Này Thiên, cháu có rõ là bao giờ mấy đứa trẻ kia mới đến không??? Ta thật sự rất lo cho chúng!

Thiên buồn bã lắc đầu, Thiên cũng rất lo cho bọn họ. Không biết họ đang ở đâu, có khi nào họ bị làm sao rồi không??? Thiên cũng muốn biết được họ đang ở đâu, thật khó chịu, bực tức vô cùng!

Đúng lúc này thì Phương cọ quậy rồi từ từ mở mắt ra, đập ngay vào mắt là khuôn mặt to tướng của Thiên. Nhưng…căn bản chuyện này là vô cùng quen thuộc với Phương rồi ngar~

– Chúng ta đang ở đâu đây??? -Phương lười biếng chưa muốn dậy nhưng bỗng dưng lại bị Thiên cấu một cái vào eo.

Phương ngồi bật dậy định kêu ca với Thiên nhưng đúng lúc này, Phương nhìn thấy một bóng dáng mà Phương đã nhớ nhung từ rất lâu, đã phải khóc hàng đêm vì người ấy…là mẹ…

– MẸ!!!!

Phương chạy đến ôm chầm lấy mẹ mình nhưng giữa họ vẫn có một khoảng cách đó là…song sắt…

– Con gái bé bỏng của ta…ta thật sự đã lâu lắm không được nhìn con rồi…ôi con ta…

Phương cũng bật khóc. Vòng tay ấm áp của người mẹ…Phương đã thiếu thốn nó…đã luôn luôn nghĩ đến hơi ấm của lòng mẹ…đã luôn luôn nhớ nó…đã phải khóc vì người phụ nữ này hàng đêm…cũng như từ “mẹ” có lẽ là từ mà cô muốn nói trong suốt bao nhiêu năm nay…

– Mẹ ơi…mẹ ơi…

– Con gái ngoan của mẹ! -bà Anna vuốt tóc Phương

Phương đôi mắt đỏ hoe, bỏ mẹ mình ra rồi vội vàng lục ba lô mình lôi ra một chai axit cực mạnh khoảng tầm 500ml. Phương nói:

– Mọi người hãy tránh xa ra, con sẽ phá bỏ giới hạn, khoảng cách này! Con với Thiên sẽ đến chăm sóc mọi người ngay…

Khi vừa nhìn thấy chai axit kia thì mọi người đã tức khắc tránh xa cả trăm mét rồi, Phương mở chai axit đấy ra tạt vào song sắt khiến cho song sắt bị phân hủy và tạo thành một kẽ hở lớn đủ để có thể qua lại giữa 2 bên phòng giam. Và cũng đúng lúc này thì bà Sandy kinh ngạc lên tiếng:

– Chết tiệt, Marry có dấu hiệu đang càng ngày càng suy yếu này, nếu như không sơ cứu nhanh thì có thể chết ngay tức khắc đó!!!!

Khi axit chưa hết tác dụng hoàn toàn thì mọi người đã dám qua lại giữa 2 bên phòng giam, Thiên cùng Phương nhanh chóng sang bên phòng giam của những bà mẹ. Nghe như vậy thì liều gì cũng có thể.

Người khiến họ lo lắng nhất là bà Marry, Thiên vội chạy đến chỗ bà vực bà dậy rồi nói to:

– Mẹ, mẹ mau tỉnh dậy! MẸ PHẢI SỐNG CHỨ…MẸ ƠI, MẸ ƠI MẸ MAU TỈNH DẬY!!!

$pageOut $pageIn

Chap 81 :

Cuộc hành trình của cô, anh cùng Lucia và cậu mình sẽ không kể chi tiết nữa mà chỉ có đôi chỗ tóm tắt thôi ⌒゚(❀>◞౪◟<)゚⌒

———————————————-

~ Cùng lúc này tại chỗ của nó và hắn ~

Nó với hắn vừa đi vừa ăn, cả 2 đã được hơn nửa chặng đường nhưng vẫn chưa có một chướng ngại vật gì. Có lẽ do may mắn chăng???

– Aigoo, mỏi quá đi! -nó mệt mỏi dừng lại.

Đi bộ bao nhiêu ngày đã là một cực hình đối với người bình thường chứ đừng có nói là tiểu thư cao quý suốt ngày đi siêu xe như nó (๑’╹‸╹’๑)

– Cố lên nào, còn một lát nữa là đến rồi mà! -hắn vỗ vỗ lưng nó nói.

Nó thở dài rồi nói:

– Tôi cũng muốn cố lắm chứ nhưng thật sự rất mệt rồi, tôi chưa từng phải đi bộ lâu thế này! Hay cậu cõng tôi đi.

Hắn suy nghĩ một lúc, nở nụ cười gian rồi nói:

– Nếu tôi cõng cậu thì từ bây giờ cậu phải làm điều này!

– Điều gì? Mà gì cũng được nói nhanh tôi đây mệt lắm rồi! -nó nhíu mày nhìn hắn nói.

Hắn mỉm cười gian manh, đưa ba lô cho nó rồi nói:

– Cầm ba lô cho tôi rồi mau leo lên lưng tôi cõng.

Nó ngoan ngoãn nghe lời leo lên lưng hắn nhưng khi vừa đi được mấy bước thì nó hỏi:

– Rốt cuộc điều kiện là gì?

Hắn không nói gì cả mà chỉ mỉm cười rồi nói:

– Chỉ sợ cậu không làm được thôi nên bỏ đi cũng được!

Nó có chút tự ái đó nha, cái gì nó cũng làm được hết! Nó nhéo một vào eo hắn rồi nói:

– Cái gì chứ! Tôi đây cái gì cũng làm được hết, cậu dám coi thường tôi sao? Mau nói ra điều kiện.

Hắn hơi quay mặt ra phía nó rồi nói:

– Chắc không?

– Chắc mà. Tôi đây rất có bản lĩnh đó nha!

– Hứa là sẽ làm đi thì tôi mới tin!

– Thì hứa, hứa…mau mau nói tôi xem.

Hắn mỉm cười rồi nói:

– Điều kiện là thay đổi cách xưng hô với tôi đi, thành “anh – em” đi!

Khuôn mặt nó biểu cảm có chút…..ngàn chấm!!! Có lẽ cái vấn đề này nó đúng là…..hơi khó đối với chị Nhiên nhà ta đi….

– Sao? Không làm được đúng không? Vậy bỏ đi!

Hắn hơi buồn buồn nói, nó nghe vậy liền cuống cuồng nói:

– A…đổi thì đổi…có gì là to tát đâu chứ! Với cả hơn nữa tôi cũng đã hứa rồi, phải giữ lời chứ!

Aigooo, chị vào bẫy sói con mẹ nó rồi chị Nhiên của tôi ơi, đúng là dễ tin người. Chị Hân đâu rồi ra thức tỉnh chị Nhiên giúp tôi cái…Mà thôi kệ đi, ai bảo chị Nhiên vừa làm chị Hân giận cơ, kệ mẹ chị ấy đi chị Hân!

– Chán quá đi, chúng ta còn tận một quãng đường xa nữa mới đến đó….anh….

Con mẹ nó, nói ngượng mồm dã man. Nhưng căn bản đấy chỉ là sự ngượng mồm của nó thôi còn hắn thì miệng đang cười tươi hơn hoa kia bởi vì da mặt vốn là quá dày mà! Dám lừa con gái nhà người ta.

Đúng lúc này thì 2 người bọn họ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở một góc khuất gần đấy! Hắn đặt nó xuống rồi ra dấu hiệu nói nhỏ:

– Nghe xem có thông tin gì không?

– Ok! -nó cũng nói nhỏ.

2 người bọn họ im lặng để nghe cuộc nói chuyện kia, họ len lén nhìn vào thì ra đó là 2 bạn ác quỷ siêu đáng yêu o(≧∇≦o). Bạn ác quỷ nhỏ nhắn hơn (tiểu mĩ thụ đó ˭̡̞(◞⁎˃ᆺ˂)◞*✰) níu níu tay của bạn ác quỷ lớn hơn mình một cái đầu (ấm áp đại cường công đó nha \(●⁰౪⁰●\)(//●⁰౪⁰●)//) nói:

– Này Daniel, tớ muốn hỏi cậu chút!

Bạn công Daniel kia quay ra xoa đầu bạn thụ rồi nói:

– Có chuyện gì vậy Ali???

Bạn thụ cười một cái, hứng thú đến mức chiếc đuôi nhọn nhọn của ác quỷ phía đằng sau đung đưa qua lại trông rất đáng yêu đi. Ác quỷ Ali cười một cái rồi nói:

– Cậu thấy sao về chuyện của nhóm thiên thần A5?

Ác quỷ Daniel hơi nhíu mày rồi nói:

– A5? À…có phải là nhóm thiên thần gồm Marry, Sandy, Anna, Lilly và vị thiên thần đang bị truy lùng Mindy phải không???

Nghe đến đây thì nó như muốn nhảy thẳng ra hỏi chuyện nhưng hắn ngăn lại, biểu cảm ý nói phải bình tĩnh. Họ tiếp tục nghe tiếp câu chuyện của couple này .

Ali gật đầu một cái rồi nói:

– Cậu thấy sao về vụ việc này?

– Tớ phải cảm ơn họ! -Daniel lên tiếng.

Nó với hắn vẫn tập trung nghe ngóng điều gì đó. lúc này ác quỷ Ali lên tiếng:

– Đúng là phải cảm ơn họ rất nhiều mới phải! Bởi vì họ chúng ta mới có thể gặp nhau đúng không???

Ác quỷ Daniel xoa xoa đầu ác quỷ nhỏ của mình rồi nói:

– Phải phải quỷ nhỏ ạ nhưng cậu nên nhớ chúng ta chính là những người đặc biệt đấy! Việc mẹ Thiên Như giao nhất định phải làm được!

$pageOut $pageIn

Chap 82 :

– 2 người bọn họ đang nói cái gì vậy chứ? -hắn ngạc nhiên hỏi.

Nó lắc đầu tỏ ý không biết. Hắn thì vô cùng lo lắng bởi vì tự dưng 2 ác quỷ này lại nhắc đến dì Thiên Như, thật không biết làm sao cả? Có nên đánh liều ra đấy hỏi không nhỉ?

– Ali, làm xong việc này thì chúng ta có thể trở thành con người vì thế nên…chúng ta cần cố gắng rất nhiều đấy!

Ác quỷ Ali mỉm cười ranh mãnh rồi nói:

– Việc này khá quan trọng nhưng không biết là chàng trai tên Jass cùng với cô gái đi cùng Mia đã tìm thấy lọ thuốc chữa thương chúng ta lén bỏ vào chưa?

Tuy đã có nhắc đến Phương và Thiên nhưng chỉ khiến cho hắn và nó hơi bất nhờ nhưng lúc này thì Daniel lại nói 1 câu:

– Bà Marry nghe nói đang bị suy nhược trầm trọng đó! Không biết Jass và Mia đã cho bà ấy uống thuốc trị thương chưa nhỉ?

Nghe đến đây thì hắn cùng nó ra hiệu cho nhau đánh liều ra hỏi thử bọn họ. Hắn trên tay cầm con dao găm đi ra cất tiếng:

– 2 người cho chúng tôi hỏi….

Nó đứng đằng sau hắn trên tay cũng cầm con dao găm để phòng bị, khi 2 người vừa bước ra thì Ali đã ngay lập tức quàng tay lên cổ Daniel mỉm cười rồi nói:

– Aiyaaaa, 2 người nghe lén tụi tôi nói chuyện có vui không vậy? Tụi tôi đợi 2 người mãi đấy Kelvin với Cherry!

Nó nghe vậy thì càng cảnh giác hơn, 2 tên bọn họ biết rằng nó cùng hắn đang nghe lén vậy mà vẫn nói cho biết kha khá các bí mật. Hắn lúc này lên tiếng, con dao vẫn chĩa về 2 người kia:

– 2 người là ai? Tại sao lại biết chúng tôi?

Daniel gỡ tay Ali ra khỏi cổ mình rồi từ tốn nói:

– Biết 2 người ư? Không chỉ đơn giản là biết đâu, chúng tôi hiểu rõ 2 người lắn đấy, có khi còn hiểu thấu hết tâm can cơ! Nhưng nếu 2 người muốn biết điều gì thì trước hết nên bỏ mấy con dao găm đấy vào lại ba lô đi không khéo thì 2 người sẽ bị thương đấy! Mà bị thương thì đừng hòng có thể gặp lại A5!?

Lời cảnh cáo của Daniel làm cho nó và hắn phải cất dao găm đi.

– Chỗ này không kín đáo lắm nên hãy theo chúng tôi nào! -Ali nói rồi mỉm cười thật tươi lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.

Sau khi cất con dao găm đi 2 người họ được Daniel và Ali dẫn đến một nơi nhỏ, có lẽ đây là nơi ở của bọn họ nên khá bừa bộn.

– Ở đây an toàn rồi, 2 người có thể hỏi gì cũng được. -Daniel nói – Còn nữa, Ali cậu ngồi im đi nào đừng có nhảy tưng tưng trên giường như vậy!

Nghe thấy lão công của mình nói vậy thì Ali không nhảy trên giường nữa mà bay tót ra chỗ Daniel rồi ngồi vào lòng Daniel.

Nó với hắn lúc này thời gian có không còn nhiều nên sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Nó hỏi:

– Mấy người biết mẹ của chúng tôi sao???

– Biết! -Daniel đáp củn lủn.

– Mấy người biết cả dì Thiên Như sao??? -đến lượt hắn hỏi.

– Đương là phải biết rồi! -Ali đáp.

– Mấy người có thể nói rõ cho chúng tôi về thân phận của 2 người không?

Daniel tì cằm lên vai Ali rồi nói:

– Nói ngắn gọn là tôi và Ali là đứa con nuôi bí ẩn của mẹ Thiên Như cũng đồng thời là 2 cánh tay đắc lực của mẹ và việc lần này chúng tôi được giao là phải giúp mấy người giải cứu được cho A5 thì bọn tôi mới có thể biến thành người! Việc cho lọ thuốc trị thương vào ba lô giúp cho Jass và Mia có thể cứu được bà Marry cũng là chỉ thị từ phía mẹ Thiên Như, bà ấy cùng 2 vị sứ giả khác đang bị giam lỏng nên bà ấy có thể đưa cho chúng tôi được chai thuốc ấy, hơn nữa mẹ Thiên Như còn nói rằng cần phải cứu sống được họ!

Nó với hắn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn vẫn có chút khó tin, dì Thiên Như còn sống sao. Hắn vội hỏi:

– Dì Thiên Như còn sống sao??? Có thể cho chúng tôi gặp dì ấy không???

Ali lắc đầu rồi buồn bã nói:

– Mẹ Thiên Như hiện giờ rất khó để có thể gặp còn như theo lời dặn của mẹ thì bọn tôi sẽ là người dẫn đường cho các cậu để coa thể gặp lại các bà mẹ!

$pageOut $pageIn

Chap 83 :

~ Quay lại phòng giam nà(ノ。≧◇≦)ノ ~

Phương với Thiên thấy bà Marry như vậy thì đã vội vàng chạy đến, lục lọi hết cả 2 ba lô xem có cách gì không….đúng lúc này thì Phương lôi ra một chai thuốc nhỏ nhỏ rồi nói:

– Mình nhớ là mình đâu có cho lọ thuốc này vào đâu!

Bà Lilly vừa nhìn thấy lọ thuốc thì nhanh chóng giật lấy nó rồi đỡ đầu bà Marry dậy rồi cho bà ấy uống hết cả lọ thuốc. Sau khi cho uống xong thì nhịp tim cùng sắc mặt của bà Marry đã trở nên khá hơn.

– Cô Lilly, lọ thuốc đó là gì vậy? Tại sao cô Marry lại có thể phục hồi nhanh như vậy? -Phương cất giọng ngạc nhiên, tò mò hỏi.

Lúc này bà Sandy vỗ vai Phương rồi nói:

– Đó là lọ thuốc giải độc, trị thương vô cùng đặc biệt của riêng Thiên Như. Tại sao trong cặp con lại có lọ thuốc này?

Phương nhìn khuôn mặt hốc hác của bà Marry rồi lắc đầu nói:

– Con thật sự không biết. bác Thiên Như con đã có gặp ở nhà của anh Thiên nhưng sau đấy….

Bà Anna như nhớ ra được điều gì đó liền nói:

– Liệu 2 ác quỷ vừa rồi có phải là người của Thiên Như đến giúp chúng ta không nhỉ? Nếu như vậy tại sao họ còn không mau cứu chúng ta ra!

Mọi người đều chỉ biết thở dài nhìn nhau bất lực. Lúc này Thiên bế bà Marry nằm lên một đống rơm to sau đó thì quay ra băng bó vết thương cho mấy người kia. Các vết thương khá nặng nhưng may mắn rằng vẫn chưa bị nhiễm trùng (Tại sao ư? Tại 2 bé ác quỷ của tôi hàng ngày cho thuốc giải vào trong cơm đó .+:。(ノ・ω・)ノ゙).

Sau khi băng bó các vết thương xong thì Thiên quay ra hỏi:

– Tại sao ở tầng này lại chỉ có mấy người chúng ta bị giam ở đây? Chẳng lẽ lại có sự sắp xếp trùng hợp nào ở đây sao?

Bà Sandy lắc đầu rồi nói:

– Không phải vì trùng hợp đâu! Tầng này là phòng giam của những “kẻ đặc biệt” cho nên để “được” vào đây có lẽ là do sự sắp xếp của 2 ác quỷ kia!

– Thiên, cháu đưa cho cô ít nước để cô cho mẹ cháu uống. Bà ấy chắc hẳn đã khát khô rồi!

Thiên đưa chai nước trong ba lô của mình ra đưa cho bà Lilly, thấy nắp chai hình như đã bị mở nhưng chẳng để ý mấy. Bà Lilly cầm chai nước mở ra, nâng đầu bà Marry lên cho bà ấy uống một chút nước.

– Có lẽ là mẹ cháu chưa tỉnh lại được đâu, bà ấy bị thương rất nặng mà!

Lời Thiên nói thì 99% là mang sự chua xót. Đúng lúc này phòng giam mở ra, lại là 2 ác quỷ vừa rồi ↖(^ω^)↗ cùng một chiếc xe đẩy đồ ăn.

Bà Anna lên giọng mỉa mai:

– Ngày cuối cùng nên mấy người muốn cho chúng tôi ăn ngon sao?

Daniel cười khổ, Ali vội nói:

– Tụi tôi đã có công có sức giúp mấy người vậy mà còn bị ăn chửi! Thật bất công quá đi!

Lúc này nó và hắn chui ở ngăn dưới của xe đẩy phì cười. Mấy người kia không thấy 2 người bọn họ bởi chiếc khăn màu đen đang che chắn cho họ thoát khỏi ánh nhìn của những tên canh gác.

Lúc này Ali ló mặt vào rồi nói:

– Này, mau ra đi chứ! Hết lính canh rồi.

Sau đó Ali quay ra bảo Daniel mở cửa ra rồi 2 người ra ngoài canh chừng để đề phòng bất trắc.

Nó ra hiệu “Ok” rồi quay qua bảo hắn:

– Này cậu…anh chúng ta ra ngoài thôi!

Hắn nghe nó gọi có chút vui vui nhưng rồi giữ tay nó lại rồi nói:

– Dù sao thì Ali cũng đã dặn là phải chuẩn bị tinh thần trước. Dù sao em cũng là con gái, sẽ dễ mềm lòng, sẽ trở nên yếu đuối đấy!

Nó trong lòng bồn chồn không yên nhưng vẫn cố bình tĩnh nói:

– Không sao, dù sao thì đâu phải là đứa con gái nào cũng yếu đuối, dễ mềm lòng đâu! Thôi ra nào! Em đang vô cùng nóng lòng để được gặp lại mẹ.

Vậy là hai người bước ra. Khi vừa nhìn thấy nó và hắn thì bà Anna bật khóc, đứa con trai duy nhất của bà…cuối cùng bà cũng được gặp lại sau bao nhiêu năm trời…..

Còn về phía nó và hắn. Hắn thì vô cùng vui vì đã được gặp lại mẹ, định chạy về phía bà Anna nhưng quay ra nhìn nó thì hắn phải mau chóng đến dìu nó. Nó vừa ra ngoài thì nhìn thấy cảnh mẹ mình nằm trên đống rơm, người đầy vết thương…..hình ảnh của vụ tai nạn xe năm ấy như trở lại…..đôi chân của nó như bị hóa đá…..những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra….

– Chị Nhiên! -Phương cùng Thiên vội vã chạy đến dìu nó hộ hắn.

Nó nhanh chóng gạt tay mọi người ra chạy đến ôm mẹ mà nói:

– Mẹ…mẹ ơi….mẹ ơi…mẹ mau tỉnh lại đi mẹ….hức hức…..mẹ ơi….đừng bỏ rơi con lần nữa……

Nó sợ! Nó sợ sẽ mất đi người mẹ này lần nữa….ôm chặt lấy mẹ, nó sợ! Rất sợ!

Đúng lúc này thì cơ thể của bà Marry có chút động đậy…bà ấy đã tỉnh lại!

$pageOut $pageIn

Chap 84 :

– Đã tỉnh rồi sao??? -Thiên bất giác lên tiếng.

Bà Lilly lắc đầu rồi nói:

– Chưa tỉnh ngay được đâu! Phải mất một thời gian nữa mới có thể bởi vì bà ấy đã mất quá nhiều sức lực rồi! Nhưng mà đã có thể cử động được một chút là tốt lắm rồi…đừng quá lo lắng nhé!

– Vâng! -nó thở dài rồi lau đi nước mắt.

Khuôn mặt của mọi người lại trở nên vô cùng ủ rũ nhưng dù sao thì vẫn có cơ hội là đã vô cùng tốt rồi. Bây giờ hãy cầu nguyện đi nào…

Đúng lúc ấy bà Marry vừa cử động tay được một chút thì tất cả mọi người lại hét to lên khiến cho mấy tên quản ngục thấy động tĩnh. Rất nhanh, Daniel cùng Ali đánh ngất bọn họ, nhanh chóng vào gọi bọn họ:

– NHANH NHANH!!! Bọn họ phát hiện ra rồi cần phải trốn đi ngay!!!!

Thiên cõng bà Marry còn ba lô thì giao cho hắn. Nó cùng Phương thì dìu 3 người mẹ còn hắn thì chật vật với 4 chiếc ba lô. Lúc này hắn chợt nhận ra:

– Chết thật, nhóm kia vẫn chưa đến nơi! Phải làm sao bây giờ?

Lúc này nó vội vàng ném ba lô cho Ali với Daniel rồi nói:

– Mấy người đi trước đi, tôi cùng Tuấn Anh sẽ ở lại đợi họ. Việc đối phó cũng đừng lo!

– Vậy hẹn gặp ở căn phòng của chúng tôi nhé! Cố gắng tìm một đường hầm trong đấy!

Nó gật đầu, phẩy tay ý nói là đi. Hắn khều khều vai nó rồi nói:

– Sao rồi???

Nó ngước lên nhìn hắn rồi hỏi:

– Sao trăng cái gì cơ???

– Tâm trạng, cảm xúc như thế nào rồi??? Đã bình tĩnh lại chưa???

Nó gật đầu nhưng hắn biết nó vẫn chưa bình tĩnh lại được ngay đâu, vừa mới gặp lại được người mẹ đã “chết” thì có ai mà bình tĩnh ngay được.

Thật sự mấy cái người kia đang làm gì vậy??? Sao mãi vẫn chưa thấy đâu vậy? Nó thật là muốn hét lên. Đúng lúc này…..cả một đội quân ác quỷ lao vào!!!

– Sh*t! Phải làm sao đây?? -nó chửi thề một tiếng.

Hắn không do dự chút nào cầm con dao găm trên tay rồi nói:

– Cố gắng cầm cự cho tới khi bọn kia tới chứ sao? An Nhiên, cậu có tin tôi không???

Ánh mắt nó kiên quyết rồi nói to:

– VƯƠNG TUẤN ANH! EM TIN ANH!!!

Nhanh chóng hắn đưa một con dao găm cho nó rồi nói:

– Nếu vậy thì chiến thôi! Không sợ chứ? Chúng ta áp sát vào nhau mà chiến thôi!

– Chiến thôi!

Hai người bọn họ áp lưng vào nhau rồi dùng dao găm mà chém. Vì dao găm này được làm từ những nguyên liệu đặc biệt của thần thánh nên có thể giết được ác quỷ cũng như…thiên thần…

Nó và hắn chiến đấu đến nỗi mà quần áo thậm chí cả khuôn mặt cũng nhuốm một màu máu đen – máu của ác quỷ….những chiếc lông màu đen cũng bay khắp cả ngục giam. Không hề sai….nó và hắn bây giờ là những ác quỷ….

Lúc này có một tên ác quỷ bay lên cao định nhắm vào nó, nó không kịp làm gì nhưng một mũi tên sắc nhọn đã cắm ngay vào đầu hắn. Nó quay ra nhìn thì đã thấy anh, cô cùng Lucia và cậu đến nơi. Bọn ác quỷ kia….chúng xong rồi!

– CHIẾN NÀO A&D!!! Đừng làm cho những người đã tin tưởng ta đã tôn vinh chúng ta là bang chủ! Nếu như không thành công trong lần này thì coi như….những nỗ lực trong bao nhiêu năm qua để gây dựng 2 bang phái cũng là công cốc….

Câu nói của nó dường như khích lệ tinh thần của tất cả mọi người….6 người bọn họ nhất định sẽ không chịu thua những tên ác quỷ đó đâu!

– NHẤT QUYẾT KHÔNG ĐƯỢC THUA ĐÂU ĐẤY!!!! -hắn hét lên.

– QUYẾT TÂM NÀO!!! -cả 6 người cùng hô lên.

Tên ác quỷ cầm đầu giơ nanh nhọn ra rồi hét lên:

– GIẾT CHẾT BỌN CHÚNG CHO TA LŨ NGU NGỐC KIA!!!

6 người quay lưng về phía nhau tạo thành 1 vòng tròn, lúc này có một sự thay đổi nhè nhẹ mà họ không để ý….sau khi tiêu diệt được hết những tên ác quỷ kia, toàn thân họ đầy mùi máu tanh khiến cho ai cũng ảm thấy họ là ác quỷ chứ không phải thiên thần….

– A! -bỗng Lucia thốt lên.

Mọi người hơi giật mình quay ra nhìn Lucia, Lucia chỉ chỉ vào mắt mình rồi chỉ chỉ vào mắt mấy người rồi nói:

– Màu mắt thật sự thay đổi rồi kìa!

Cả lũ quay quay nhìn nhau, khuôn mặt ai cũng đầy máu đen nhưng nổi bật nhất lại là đôi mắt….bảy sắc cầu vồng…. Lucia giải thích tiếp:

– Màu mắt cầu vồng này thật sự vô cùng hiếm đấy! Chỉ có thể là khi tất cả đều cùng lòng cùng quyết tâm mới được!

Nó nhếch môi lên một cái rồi nói:

– Vậy sẵn sàng chiến trận thứ 2 chưa mọi người???

$pageOut $pageIn

Chap 85 :

Bạn biết không? Con người cũng giống thiên thần và ác quỷ lắm!

Thiên thần – Ác quỷ…..đều có đôi cánh, đều bay được….vậy điều khác nhau giữa họ là gì? Thiên thần là người có lòng nhân hậu, là người luôn giúp đỡ người khác nhưng còn ác quỷ, họ là những kẻ chuyên đi lợi dụng người khác….

Giúp đỡ đôi khi lại bị coi nhầm thành cố gắng để lợi dụng……thiên thần đôi khi bị coi nhầm thành ác quỷ…..tại sao lại như vậy???

Tại sao bởi vì ranh giới ấy rất mong manh, vô cùng mong manh…..

.

.

.

.

.

Trên Thiên giới, có một cô gái tên Tina (tạm thời gọi là cô nhé). cô là một thiên thần với đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp, khuôn mặt cô khả ái hơn nữa….cô còn là con nuôi của Thượng Đế.

Nhìn vào ai cũng tưởng rằng cô vô cùng hoàn hảo nhưng thật ra…trong tim cô có một lỗ hổng vô cùng lớn! Cô mồ côi cha mẹ từ lúc sinh ra lại có chút may mắn nào đó mà cô lại được Thượng Đế nhận nuôi…..tuy như vậy nhưng cô không hề biết sự thật đó! Vì được Thượng Đế luôn yêu quý cô nên cô luôn bị ghen ghét….

Một ngày nọ, Tina được Thượng Đế gọi đến, cô hơi bất ngờ nhưng không sao cả, dù sao cũng chỉ là đến gặp cha thôi mà!

– Cha, cha gọi con có chuyện gì vậy???

Thượng Đế nhìn Tina rồi nói:

– Tina, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi???

Tina nhìn Thượng Đế khó hiểu rồi nói:

– Sao cha lại hỏi con như vậy???

– Thì con cứ trả lời ta đi nào!

Tina nhìn Thượng Đế tỏ vẻ khó hiểu nhưng rồi nói:

– 3 ngày nữa là con sẽ tròn 22 tuổi thưa cha!!!

Thượng Đế gật đầu nhìn Tina rồi nói:

– Vậy là con đã lớn lắm rồi nhỉ? Ta đang nghĩ là sinh nhật này nên tặng cho con một món quà thật đặc biệt!

Tina trố mắt lên nhìn Thượng Đế một lát, rồi hỏi:

– Cha, Cha không sao chứ ạ??? Cha chưa từng tặng quà sinh nhật cho con mà!

Phải, cô chưa từng được nhận một món quà sinh nhật nào từ Cha nuôi cô khiến cho cô cảm thấy mình bị hắt hủi, không có được sự yêu quý của Cha.

Thượng Đế nhìn Tina mỉm cười rồi nói:

– Tina, ta biết con luôn nghĩ rằng ta không quan tâm đến con nhưng ta luôn luôn đứng phía sau để ủng hộ cho con, để giúp đỡ con!

Tina không nói thêm nữa mà chỉ hơi mỉm cười rồi nói:

– Vậy, xin phép Cha, con đi trước đây! Còn món quà đặc biệt kia nên để bất ngờ thì hơn ạ!

Thượng Đế gật đầu, Tina rời đi. Lúc này Thượng Đế mới thở dài rồi nói:

– Con gái, ta xin lỗi nhưng có lẽ món quà này sẽ khiến mối quan hệ của chúng ta không còn được như bây giờ nữa đâu! Ta xin lỗi nhưng món quà này là sự thật….sự thật vô cùng khắc nghiệt, vô cùng kinh khủng….

~ 3 hôm sau. Tại bữa tiệc sinh nhật của Tina ~

Bữa tiệc lần này vì có sự tham gia của Thượng Đế nên Tina đã chuẩn bị vô cùng công phu. Bữa tiệc hôm nay của cô khách mời lên tới 200 người bởi vì cô muốn tất cả mọi người biết rằng Thượng Đế luôn quan tâm cô.

– Cha! -khi vừa nhìn thấy Thượng Đế, cô vội chạy qua.

Thượng Đế nhìn cô mỉm cười rồi nói:

– Ta đến có muộn không thế??? Có vẻ như đã hơi muộn rồi nhỉ???

– Không đâu ạ, bữa tiệc cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi Cha. -cô mỉm cười.

Tất cả mọi người nhìn thấy Thượng Đế đều cúi chào, lúc này Thượng Đế quay sang nhìn Tina rồi nói:

– Tina con cầm chiếc chìa khóa này đến căn phòng cuối hành lang. Ta đã để món quà sinh nhật của con ở đấy rồi!

Tina cầm lấy chiếc chìa khóa mỉm cười rồi nói:

– Cảm ơn Cha nhiều lắm!

– Không có gì! Con mau đi xem đi!

Tina gật đầu một cái rồi nhanh chóng đi xem “quà sinh nhật” của mình còn lúc này Thượng Đế thì thầm gì đó với hai người hầu cận của mình rồi nhanh chóng đến căn phòng chứa “quà sinh nhật” kia.

– Sao vậy? Con chưa mở quà sinh nhật sao Tina???

Tina mỉm cười rồi nói:

– Chưa ạ, con muốn cha cùng mở quà với con cơ!

Thượng Đế ngồi lại bên cạnh Tina, nhìn cô ý nói cô mở “quà sinh nhật” ra đi. Cô từ từ bóc “món quà” đặc biệt này ra!

Nhưng khi vừa bóc ra thì……………….

$pageOut $pageIn

Chap 86 :

Nhắc đến thiên thần ai cũng nghĩ họ tốt bụng, xinh đẹp, nhân hậu nhưng thiên thần – họ cũng biết ích kỉ đấy, cũng biết đố kị ghen ghét!

Còn ác quỷ thì sao? Ác quỷ là những kẻ luôn đi phá rối, trù ẻo hay thậm chí là hại chúng ta đến bước đường cùng nhưng biết gì không? Ác quỷ cũng biết yêu, cũng biết hy sinh cho người khác đấy!

—————————-

– Cha, món quà này là sao? Tại sao….tại sao lại???

Bên trong chiếc hộp là một con dao găm – lưỡi dao được bọc lại vô cùng kĩ càng cùng với hàng tỉ lá thư. Thượng Đế lúc này nói:

– Tina…ta đã ra lệnh cho người để sau khi con đọc xong 3 lá thư quan trọng nhất trong đây sẽ đưa con đến một nơi!

Tina vẻ mặt khó hiểu nói:

– Nơi nào ạ? Mà trong tỉ tỉ lá thư này làm sao con biết được đâu là lá thư quan trọng nhất? Hơn nữa con dao găm này là sao ạ?

– Con hãy tự mình xem đi! Ta có việc phải đi mất rồi….mong con hãy cố gắng hiểu! Còn nữa nếu để ý kĩ thì con nhất định sẽ biết đâu là 3 lá thư quan trọng nhất!

Tina liền gật đầu rồi vẫy tạm biệt Thượng Đế….món quà bất ngờ sắp đến rồi đây…..

Rốt cuộc lục lên lục xuống hàng tỉ lá thư kia cũng chẳng thể tìm ra đâu là 3 lá thư mà Thượng Đế nói, đang mệt mỏi cô chợt nhận ra điều gì đó:

– Từ từ đã, hình như trong đống thư lúc nãy….có vài lá thư có ấn ác quỷ thì phải!!!

Dấu ấn của ác quỷ là màu máu, màu của sự chết chóc…..tại sao đây lại là 3 lá thư quan trọng nhất?

Lấy 3 lá thư đặc biệt để riêng ra 1 bên xem trước….mở lá thư đầu tiên là một bức ảnh! Trong bức ảnh là một ác quỷ từ khóe mắt những giọt nước mắt lần lượt chảy ra còn trên tay cầm một con dao, máu đang từ từ tuôn ra….

Cô vẫn chưa hiểu gì hết! Tại sao lại có thể “tặng” cô những thứ như vậy?

Mở tiếp lá thư thứ 2, lại là một bức ảnh khác, Tina thở dài ngao ngán….

– Ôi trời ơi….thật kinh khủng!!!

Trong bức ảnh chính là một nữ thiên thần cơ thể lạnh ngắt và máu vẫn đang chảy ra từ vết thương trên bụng….thật là một nỗi ám ảnh….

Nhanh chóng cất bức ảnh lại rồi mở lá thư thứ 3 ra, không còn là những bức ảnh mang tính chất kinh dị mà thay vào đó là một bức thư. Có thể lá thư này rất bình thường chăng?

……tuy vậy nhưng sau khi đọc lá thư xong….nước mắt của Tina bỗng rơi ra….

– KHÔNG!!! CHUYỆN NÀY KHÔNG THỂ NÀO XẢY RA!!!! KHÔNGGGGGGG…..

Ngay lập tức, 2 người canh giữ bước vào và dìu Tina đi…

Nội dung trong bức thư hiểu nôm na là:

Tina không phải là con gái của Thượng Đế và đồng thời cô cũng là đứa con duy nhất mang dòng máu lai giữa thiên thần và ác quỷ…..2 người trong 2 bức ảnh kia chính là cha và mẹ của cô.

Trong bức thư kể rằng để cho cô có thể sống được một cuộc sống bình thường của một thiên thần thì cha cô đã chính tay mình cầm dao giết chết người ông yêu nhất và tự sát ngay sau đó bằng con dao găm trong hộp….

Cô có vẻ ngoài là thiên thần nhưng dòng máu chảy trong người cô vẫn có dòng máu đen của ác quỷ…..dòng máu mà những thiên thần khác ghê tởm…

Ngoài ra để cho cô có thể được an toàn, mẹ cô đã tạo ra một bản sao để bảo vệ sự an toàn cho cô và đó là….Lucia…từ bây giờ Lucia sẽ đi theo cô.

Lucia là bản sao của cô nhưng trí tuệ lại được tạo ra hoàn hảo và nhanh nhạy hơn, hơn nữa Lucia sẽ có kí ức toàn bộ từ thuở ấu thơ đến lúc cô chết đi…..Lucia sẽ không chết….Lucia sẽ bị hóa băng cho đến khi được giao nhiệm vụ khác….

~ Rất lâu sau ~

– Lucia….ta cần ngươi giúp một việc. Có được không vậy???

– Cô cứ nói! -Lucia đáp lại.

Tina đưa cho Lucia 2 con chip rồi nói:

– Lucia, ta sắp chết rồi! Từ bây giờ ngươi sẽ không cần phải theo dõi từng hoạt động của ta nữa nên ta muốn ngươi….hãy đưa toàn bộ kí ức của ta vào 1 con chip còn con chip còn lại hãy để nó làm bộ não cho ngươi! Hãy để nó giúp ngươi có thể trở thành một thiên thần hoàn hảo….

Và từ ngày hôm ấy, con chip mang kí ức của Tina vẫn luôn được Lucia mang theo người. Nhưng Lucia đã sao chép lại mộ phần kí ức của Tina và sống với nó….

$pageOut

Chap-61Chap-62Chap-63Chap-64Chap-65Chap-66Chap-67Chap-68Chap-69Chap-70Chap-71Chap-72Chap-73Chap-74Chap-75Chap-76Chap-77Chap-78Chap-79Chap-80Chap-81Chap-82Chap-83Chap-84Chap-85Chap-86

Còn Tiếp


Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên