Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Friday, December 2, 2016

[Truyện Teen] Thiên Thần Băng Giá! Em Là Của Tôi!(Phần 2)

[Truyện Teen] Thiên Thần Băng Giá! Em Là Của Tôi!

Phần 2



Chap-31Chap-32Chap-33Chap-34Chap-35Chap-36Chap-37Chap-38Chap-39Chap-40Chap-41Chap-42Chap-43Chap-44Chap-45Chap-46Chap-47Chap-48Chap-49Chap-40Chap-41Chap-42Chap-43Chap-44Chap-45Chap-46Chap-47Chap-48Chap-49Chap-50

Xem tiếp phần 3


$pageIn

Chap 31 :

~ Chiều hôm ấy ~

Ngọc Thảo chạy ra ngoài cổng biệt thự Phạm Gia ôm chầm lấy một người phụ nữ trông có vẻ rất sang trọng và đẹp nhưng biết đâu rằng người phụ nữ đó đẹp vì phẫu thuật thẩm mĩ và son phấn. Đó chính là Nhị Phu nhân của Phạm Gia cũng là mẹ kế của cậu, Ngọc Thảo thấy mẹ thì hỏi:

– Mama, papa đâu rồi ạ???

– Papa con sẽ đến đây ngay thôi, ông ấy đang đi đón chị dâu của con! -bà ta đáp.

Ngọc Thảo thấy thế thì vội vàng kéo tay bà ta vào phòng khách. Vừa vào phòng khách bà ta đã thấy hắn, anh, cậu cùng Thiên ngồi trên một bên sofa còn cô, nhỏ và Phương thì đứng đằng sau. Bà ta ánh mắt khinh khỉnh nhìn bọn cô nói:

– Chó ở đâu mà đến tận 3 con thế này hả con gái???

Ngọc Thảo cũng giả bộ nói:

– Anh hai lượm về đấy mẹ ạ!!!

Đúng lúc này thì Chủ tịch Phạm Gia – Phạm Thần Hoành cũng bước vào đến phòng khách và đi dằng sau ông là Trịnh Khởi Ngọc!!!! Chủ tịch Phạm bước vào thì nói lạnh lùng:

– Mau ngồi xuống đi Nhị – Phu – Nhân – Phạm – Gia!!!

Bà ta cũng chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời chồng ngồi xuống bên ghế sofa đối diện bọn hắn, Phạm chủ tịch cũng ngồi xuống nhìn cậu mà nói nhưng lời này có chút ấm áp hơn:

– Dực, ta có chuyện này muốn nói với con….Con với tiểu thư của Trịnh Gia – Trịnh Khởi Ngọc sẽ làm lễ đính hôn vào tuần sau nhé!

Bọn hắn (hắn, anh, Thiên, cô, nhỏ, Phương) muốn trợn cả mắt lên khi nghe điều đó nhưng mà cậu có vẻ đã đoán trước được điều này nên chỉ bình thản nói:

– Con không thích với lại con cũng đã có người yêu rồi và nếu papa nói vậy thì tuần sau con và người ấy sẽ tổ chức lễ đính hôn!

Phạm Chủ tịch nghe con trai nói thế thì có vẻ không bằng lòng mà nhăn mặt nói:

– Người đó là ai??? Ta muốn biết!

Cậu kéo nhỏ vào lòng rồi nói:

– Người đó đang ở trong lòng của con tên Hoàng Thiên An!

Cậu cố nhấn mạnh tên của nhỏ, lúc này thì Phạm Chủ tịch có chút nhăn mặt. “Hoàng Thiên An” ông đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải…rất quen…quá quen!

– Để ta suy nghĩ. -Phạm Chủ tịch chốt lại một câu.

– Suy nghĩ cái gì nữa hả ông bạn già?

Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên ở ngoài cửa làm cho tất cả mọi người đều phải quay ra nhìn, Phạm Chủ tịch vừa nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân giọng nói đó thì vội vàng chạy ra và ôm lấy rồi nói:

– Yaaa…ông bạn già..lâu rồi mới gặp!!!

Tuy người đàn ông kia có đeo một chiếc kính râm đen nhưng mà đã là bạn chí cốt thì phải nhận ra nhau chứ. Người đàn ông kia cũng ôm chặt lấy Phạm Chủ tịch nói:

– Đúng đúng….mau mau giới thiệu con trai ông cho tôi!!!

Cậu tự giác đứng dậy đứng trước mặt người đàn ông đó rồi giới thiệu:

– Xin chào bác cháu tên Dực ạ!

Người đàn ông đó nhìn cậu cười rồi quay ra nhìn Phạm Chủ tịch rồi nói:

– Thằng bé làm gì mà ông phải suy nghĩ thế???

– Nó không muốn làm lễ đính hôn với con gái của Trịnh Gia vì nói là đang có người yêu!

Người đàn ông nhìn ông bạn già của mình thì không khỏi lắc đầu nói:

– Trẻ con mà nhưng hay là….ông cho tôi xem mặt cô bé người yêu đó đi nhé rồi tôi tư vấn cho ha!!!

Cậu nghe người đàn ông đó nói thì ngoắc ngoắc ngón tay ý nói nhỏ ra đây, vừa nhìn thấy người đàn ông kia thì nhỏ bật cười khúc khích làm cho mọi người giật mình. Người đàn ông đó quay ra Phạm Chủ tịch hỏi:

– Đây là….người yêu con trai ông à???

– Đúng vậy! -Phạm Chủ tịch trả lời thật lòng.

Người đàn ông đó kích động nắm lấy vai của Phạm Chủ tịch rồi nói:

– Đính hôn liền. Ngay và luôn!!!

Phạm Chủ tịch chưa kịp phản ứng gì thì Nhị Phu nhân Phạm Gia đã lớn giọng:

– KHÔNG THỂ ĐƯỢC. CON NHỎ NÀY …*chỉ nhỏ*… KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH ĐỂ ĐỨNG VỚI NGƯỜI THỪA KẾ CỦA PHẠM GIA CHỈ CÓ TRỊNH KHỞI NGỌC…*chỉ ả*….CON GÁI CỦA TRỊNH GIA VÀ LÀ CHÁU GÁI TÔI MỚI XỨNG ĐÁNG!!! CÒN CON NHỎ KIA CHỈ LÀ CON CHÓ PHÁ HOẠI HẠNH PHÚC CỦA NGƯỜI KHÁC!!!

Người đàn ông đó khi nghe bà ta nói vậy thì tiến đến trước mặt bà ta rồi giáng xuống mặt bà ta một bàn tay đỏ lừ rồi nói:

– Dù bà có là phu nhân của Phạm Gia thì tôi cũng sẽ không nương ta đâu!!!

Lúc này người đàn ông đó mới tháo chiếc kính râm ra để cho mọi người nhìn rõ khuôn mặt và không ai khác đó chính là Hoàng Chủ tịch – papa của nó, nhỏ và Thiên. Lúc này Phạm Chủ tịch mới lên tiếng:

– Ông sao vậy???

– Bà ta chửi con gái tôi! -Hoàng Chủ tịch trả lời tỉnh bơ.

Phạm Chủ tịch không khỏi bất ngờ mà hỏi:

– Cô bé Hoàng Thiên An là con gái ông sao???

– Đúng vậy! -vẫn rất bình thản.

Phạm Chủ tịch nhìn nhỏ và cậu rồi nói:

– Ha ha….con gái của ông sao??? Được!!! Tuần sau cho 2 đứa nó đính hôn!

— TO BE CONTINUED—

————

$pageOut $pageIn

Chap 32 :

– KHÔNG ĐƯỢC!!! -Khởi Ngọc bật dậy hét lên.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về người ả ta, nhỏ nhàn nhã lên tiếng:

– Không được ở chỗ nào vậy???

Ả ta liền chỉ thẳng vào mặt nhỏ rồi nói:

– CHÍNH LÀ KHỐNG ĐƯỢC ĐẤY!!! CÔ CÓ BIẾT LÀ NẾU NHƯ CÔ KHÔNG XUẤT HIỆN THÌ ANH DỰC SẼ LÀ CỦA TÔI KHÔNG??? CHUNG QUY TẤT CẢ LÀ DO CÔ MÀ SINH RA!!!

– Tôi không nghĩ như vậy đâu cô Trịnh Khởi Ngọc! -Hoàng Chủ tịch lạnh lùng lên tiếng.

Phạm Chủ tịch cũng đồng tình lên tiếng:

– Đúng..nếu như nói chính xác thì cô Trịnh Khởi Ngọc mới là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình chứ nhỉ???

Khởi Ngọc nhìn Nhị Phu nhân Phạm Gia rồi nhìn đến Phạm Chủ tịch mồm lắp bắp nói:

– Chú….xin chú….hãy gi…giải thích…..cho cháu…h…hiểu!!!

Phạm Chủ tịch lạnh lùng nói:

– Vốn thực ra hôn thê của thằng Dực là Thiên An nhưng hôn ước ấy còn từ khi mà Đệ Nhất Phu nhân Hoàng Gia và Cố Phu nhân Phạm Gia còn sống nhưng sau khi xảy ra sự việc đó thì Hoàng Gia lại quyết định đưa cả Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư sang Mĩ nên nó mới bị lãng quên!!!

Khởi Ngọc không tin vào tai mình liền chạy ra khỏi biệt thự Phạm Gia để trốn tránh sự thật đó. Lúc này Nhị Phu nhân Phạm Gia mới nói:

– Tại sao…ông không nói cho…tôi biết???

Phạm Chủ tịch khinh bỉ đáp:

– Nói cho bà biết? Cho bà biết để bà hủy hoại cái gia đình này hả?

Bà ta không dám ho he một chữ gì nữa cả lúc này hắn mới lên tiếng:

– Bác Hoành cháu nghĩ rằng con gái của bác cũng muốn đính hôn đấy ạ.

Phạm Chủ tịch liếc mắt ra phía Ngọc Thảo rồi nói:

– Đính hôn??? Với ai cơ chứ???

Lúc này thì Ngọc Thảo mới dám mở mồm ra nói:

– Papa..người đó là….con trai của tập đoàn Vũ Thái tên Vũ Thái Hòa ạ!!!

Phạm Chủ tịch không khỏi khinh bỉ vì sao??? Nói là tập đoàn nhưng mà cái công ty tên Vũ Thái ấy vốn đang ngồi chờ cái mác phá sản được gắn lên, làm ăn thì thua lỗ, nợ nần thì chồng chất. Nhưng mà dù sao ông cũng vốn chẳng ưa Ngọc Thảo vì cô ta chính là cái lí do để ông phải lấy bà vợ hiện tại, để xem con nhỏ Ngọc thảo vào được cái gia đình thối nát kia thì sẽ thế nào?

– Đính hôn nay ngày mai đi! Sau đó thì cùng với mẹ và chồng chưa cưới của cô chuyển ra sống riêng!

Ngọc Thảo nghe thế thì bỗng shock một chút rồi nói:

– Papa à…tại sao….cả mama cũng….phải….

Phạm Chủ tịch hiểu được ý liền nói thêm:

– Cô yên tâm tôi vẫn sẽ trợ cấp 1 tháng 25 triệu cho mẹ con cô! Sau 3 tháng nữa thì tôi sẽ đưa đơn ly hôn lên cho tòa án và bồi thường cho mẹ con cô 200 triệu!

Nói xong với đứa con gái “yêu quý” của mình thì Phạm Chủ tịch quay ra nói với Hoàng Chủ tịch và mọi người (trừ Ngọc Thảo cùng mẹ ả) rằng:

– Nào hôm nay tôi sẽ mời mọi người một bữa tiệc hoành tráng ha coi như mừng lễ đính hôn của thằng Dực và con An! Đích thân tôi sẽ bao trọn Star Restaurant nguyên ngày hôm nay.

Hoàng Chủ tịch cũng rất đồng tình nhưng mà lại quay ra chỗ cô, Thiên và An nói:

– Mấy đứa đưa ta đi đến bệnh viện thăm con Nhiên đi đã rồi đến nhà hàng sau!

– Vâng!

Sau đó thì Phạm Chủ tịch cùng hắn, anh, cậu và Phương đến Star Restaurant trước còn Hoàng Chủ tịch cùng cô, nhỏ và Thiên đến bệnh viện thăm nó. Đến phòng bệnh của nó vì đây là phòng cách li nên Hoàng Chủ tịch chỉ đứng ngoài và nói:

– Là do papa không tốt nên mới để con phải chịu như vậy! Khi nào con tỉnh dậy papa sẽ ngay lập tức tổ chức họp báo để công bố với toàn bộ thế giới rằng con – Hoàng An Nhiên là người thừa kế của Hoàng Gia!

Lúc này cô mới vỗ vai Hoàng Chủ tịch nói:

– Papa người đừng tự trách bản thân nữa mà chúng ta mau đến Star Restaurant ăn tiệc!

– Chúng ta đi thôi!!!

Sau đó thì 4 người cùng rời đi mà không để ý rằng trong phòng cách li ngón tay của nó hơi hơi cử động.

(11/03/2016)

$pageOut $pageIn

Chap 33 :

“Rừ….rừ…rừ…”. Điện thoại của hắn rung lên, hắn bắt máy thì nghe thấy giọng nói của ông bác sĩ:

‘- Cậu chủ…cô An Nhiên đã tỉnh lại rồi ạ!’

– Nhanh đến vậy sao??? Được tôi sẽ đến ngay!

‘- Vâng ạ!!! -giọng ông bác sĩ.’

Hắn cúp máy quay sang nhìn mọi người rồi nói:

– An Nhiên đã tỉnh lại bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện.

Hoàng Chủ tịch nghe vậy thì kích động, đứng lên và nói:

– Thật như vậy sao? Con bé đã tỉnh lại rồi sao?

Hắn chỉ gật đầu không đáp.

– Tôi, cậu và Hân sẽ đi! Còn mọi người ở lại. -Hoàng Chủ tịch nói rồi mặc lại áo vest.

– Cháu cũng muốn đi! -anh giơ tay lên tiếng.

Hoàng Chủ tịch nhìn anh rồi cũng gật đầu trong khi cô lắc đầu nguầy nguậy, Hoàng Chủ tịch chắc chắn đang muốn chọc tức cô mà.

Tuy như vậy nhưng mà cô cũng dám ho he gì đến một lời mà chỉ răm rắp nghe theo. Sau khi thấy ông bạn thân của mình đã rồi đi thì Phạm Chủ tịch mới lên tiếng hỏi nhỏ:

– Con dâu, An Nhiên là ai vậy???

Nhỏ giọng ấm áp nói:

– An Nhiên chính là Hoàng An Nhiên – người kế thừa hàng đầu của Hoàng Gia ạ!

Phạm Chủ tịch nghe vậy thì tò mò hỏi:

– Tại sao quyền thừa kế không trao lại cho Thiên – đứa con trai duy nhất của Hoàng Gia?

– Đáng nhẽ ra người thừa kế sẽ là con nhưng…. -Thiên trả lời thay nhỏ- …chị Nhiên vốn có tố chất quản lí và phát triển kinh tế vượt trội hơn cả bọn nên papa đã quyết định trao lại quyền quản lí của Hoàng Gia cho chị ấy còn con và An mỗi người chỉ có 5% cổ phần của công ty!

Phạm Chủ tịch nghe vậy thì vẫn khá lo lắng mà hỏi:

– An, cho ta hỏi con một câu, được không?

– Vâng papa cứ hỏi. -nhỏ trả lời.

– Con có biết chút gì về….kinh doanh không??? -Phạm Chủ tịch thẳng thắn hỏi.

Nhỏ nhìn Phạm Chủ tịch không chút ngạc nhiên mà nói:

– Con cũng được Nhiên tỉ dạy cho một chút về quản lí kinh doanh nhưng mà đa số về phần Marketing nên chỉ có thể quản lí tốt được phần này!

Phạm Chủ tịch nghe vậy thì khá hài lòng về cô con dâu này, chắc chắn sau khi 2 đứa đủ 19 tuổi sẽ cho cậu bắt đầu tiếp quản tập đoàn cùng nhỏ sẽ giữ chức giám đốc phòng ban Marketing. Sau khi đã hỏi cặn kẽ về đứa con dâu tương lai thì 4 người (Phạm Chủ tịch, nhỏ, cậu, Thiên) lại tiếp tục bữa tiệc mini.

~ Phòng bệnh của nó ~

Khoảng 45′ sau thì Hoàng Chủ tịch, hắn, cô và anh cũng đã đến phòng bệnh của nó và thấy nó đang ngồi trên giường bệnh.

– Nhiên, con cảm thấy thế nào rồi??? Có sao không???

Phạm Chủ tịch vừa bước lại giường bệnh đã vội vã hỏi khiến cho vị bác sĩ kia phải nói:

– Hiện tại thì tiểu thư không sao nhưng mà sẽ không nhớ rõ được tất cả mọi chuyện xảy ra vào khoảng 3 đến 4 tháng trước.

Hoàng Chủ tịch gật đầu tỏ ý hài lòng rồi bảo tất cả các y tá, bác sĩ đang có trong phòng đi ra. Sau khi y tá và bác sĩ đã đi ra ngoài thì Hoàng Chủ tịch mới hỏi:

– Nhiên, con có làm sao không???

…không trả lời…

– Mày còn đau ở đâu không hả Nhiên??? -cô lo lắng hỏi.

…không trả lời…

– Nhiên, con bị làm sao vậy??? -Hoàng Chủ tịch rất lo lắng.

…không trả lời…

Cô nhìn nó lo lắng rồi kích động nói:

– NHIÊN…MÀY MÀ BỊ LÀM SAO LÀ TAO KHÔNG SỐNG NỔI ĐÂU ĐẤY…MAU NÓI GÌ ĐI!!!

– Tao…vẫn ổn…nhưng…-nó đã mở miệng.

Cô nghe thấy vậy thì hỏi:

– Nhưng nhị cái gì???

– Tao nhớ rằng…chàng trai kia…*chỉ hắn*…hình như tên Tuấn Anh phải không???

Cô gật đầu tỏ vẻ đúng.

– Nhưng tại sao cậu ấy lại ở đây??? -nó hỏi 1 câu xanh rờn.

Cô đang định mở mồm ra nhưng hắn đã nhanh hơn:

– Tôi và cậu là người yêu nên đương nhiên tôi phải ở đây để chăm sóc rồi!

————-

$pageOut $pageIn

Chap 34 :

Hoàng Chủ tịch, cô và anh trố hết cả mắt ra ngạc nhiên. What the f***???? Yêu nhau? Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?

– Yêu nhau sao? Sao tôi lại không nhớ? -nó hỏi.

Hắn tỏ vẻ rất thản nhiên mà nói:

– Chắc là do cậu mới tỉnh lại với bác sĩ cũng đã nói là cậu không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra gần đây mà!!!

Nó gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng vẫn quay ra chỗ cô hỏi:

– Hân..chàng trai đứng cạnh mày…*chỉ anh*…là người tên Hoàng đúng không???

– Đúng vậy. -cô gật đầu nhẹ.

Nó lại tiếp tục hỏi:

– Có phải Hoàng là người yêu mày không Hân? Tao nhớ mang máng vậy!

Cô cứng họng chưa biết trả lời thế nào thì anh đã nhảy vào nói:

– Đúng là như vậy! 2 bọn tôi là người yêu, cậu còn nhớ?

Nó gật đầu. Cô kéo anh ra ngoài hành lang rồi nói:

– Anh vừa nói gì anh có biết không???

– Đương nhiên là anh biết mình vừa nói gì!

Cô lấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh nói:

– Tôi xin nhắc lại cho anh một điều này: Tôi và anh chưa từng nói yêu nhau hay thích nhau. Chỉ đơn giản là bây giờ anh đang theo đuổi tôi mà thôi! Anh nên nhớ thời hạn là 1 tháng.

Anh nhướn lông mày cười khẩy rồi nói:

– Em tin những lời nói tối hôm trước của anh?

– Đương nhiên rồi. -cô trả lời chắc nịch.

Anh ôm cô vào lòng rồi nói:

– Xin lỗi nhưng mà…anh chỉ nói vậy để em không rời đi còn đâu anh đã biết chuyện…em thích..à không…yêu anh từ lâu rồi! Anh đã nghe chính An Nhiên nói khi em đang tự giam mình trong nhà!

Cô thật sự ngạc nhiên, thật không ngờ nó lại bán đứng cô như vậy! Vùng vẫy thoát ra khỏi cái ôm của anh, cô nói:

– Không…không…tôi không hề có chút tình cảm nào với anh cả! KHÔNG!!!

Anh không ôm cô nữa mà kéo cô đi ra khỏi bệnh viện, lấy ô tô phóng đi đến đâu đó làm cô không kịp có chút phản ứng. Anh phóng ô tô thật nhanh đến biệt thự Nguyễn Gia tại Mỹ!? Đến biệt thự thì người người hộ tống anh và cô đến tận cửa phòng khách.

– Mang máy số 21 ra đây quản gia Waston! -anh ra lệnh cho ông quản gia.

Ông quản gia cúi người tỏ ý tuân lệnh rồi búng tay cho người hầu mang máy số 21 hay còn gọi là máy nói dối.

– Anh đang định làm gì??? -cô hỏi.

– Quản gia Waston, cho cô gái này sử dụng chiếc máy người đặt ra câu hỏi sẽ là tôi!

Ông quản gia không nói gì nữa mà lui ra để cho thiếu gia của căn nhà này làm việc.

– Thả tôi ra! -cô vùng vẫy.

– Em chỉ cần trả lời anh một câu hỏi rồi anh sẽ lập tức thả em ra!

Cô biết mình không thể làm được gì cả nên chỉ chấp thuận mà gật đầu, dù sao cũng chỉ là một câu hỏi thôi mà đâu có chết người. Anh thấy vậy thì cười (dâm) rồi chậm rãi đọc câu hỏi:

– Bây – giờ – em – có – tình – cảm – với – anh – không?

Cô bất ngờ và trả lời lắp bắp:

– K..Kh…Không!

Sau câu trả lời của cô thì chiếc nút đỏ nhỏ bé trên chiếc máy 21 reo lên inh ỏi khắp nhà. ANh nhếch môi đến gần cô, nâng cằm cô lên rồi nói:

– Nói dối thì phải trả giá!

Sau đó thì anh từ từ đặt đôi môi của mình nên môi cô mặc cho cô ngạc nhiên đến cỡ nào.

~ Quay trở lại phòng bệnh của nó ~

– Papa với Tuấn Anh ra ngoài đi, con muốn nghỉ ngơi! -nó mệt mỏi nói.

Sau đó thì Hoàng Chủ tịch với hắn ra ngoài để cho nó nghỉ ngơi. Ngồi trên băng ghế, Hoàng Chủ tịch mở lời trước:

– Tại sao cậu lại nói với nó rằng cậu và nó yêu nhau?

Hắn đan những ngón tay vào nhau rồi chậm rãi trả lời:

– Bởi vì con yêu Nhiên thưa bác!

Hoàng Chủ tịch không khỏi nhíu mày nói:

– Cậu có thể tìm được rất nhiều người tốt tại sao phải là con Nhiên?

Hắn vẫn chậm rãi trả lời:

– Bởi vì con con yêu Nhiên thưa bác!

Vẫn câu trả lời ấy, Hoàng Chủ tịch lạnh lùng nói:

– Cậu có thể buông tay không?

Hắn quỳ xuống trước mặt Hoàng Chủ tịch nói:

– Con xin bác nhưng con nhất định sẽ làm cho Nhiên hạnh phúc. Con sẽ không buông tay ra đâu trừ khi cô ấy nhớ kĩ ra tất cả mọi chuyện!

Hoàng Chủ tịch nhướn cặp lông mày lên cao rồi nói:

– Nếu cậu làm con bé được hạnh phúc và yêu cậu thật lòng thì tôi sẽ cho cậu và nó đính hôn!

Sau đó thì ông bỏ đi để lại hắn siết chặt 2 bàn tay.

$pageOut $pageIn

Chap 35:

~ Quay trở về với cô và anh ~

Sau khi cưỡng hôn cô thì đương nhiên anh “được” thưởng thức cái tát độc nhất vô nhị của cô. Bây giờ cô chính thức “được” giam lỏng trong khuôn viên của biệt thự Nguyễn Gia hay chính xác hơn được thoải mái đi trong….1 căn phòng rộng…50m vuông.

– YAHHHH…NGUYỄN THIÊN HOÀNG!!! ANH MAU THẢ TÔI RA!!! TÔI PHÁ CỬA ĐẤY NHÉ!

Cô đang dùng hết sức mình để đập cửa phòng với mục đích thoát ra nơi quái quỷ này nhưng:

– Tùy em, em có thể phá được chiếc cửa này thì anh sẽ hoàn toàn cho em về Phạm Gia!

Còn anh thì chỉ nhàn nhã dựa lưng bên ngoài mà nói. Cô dùng chân lấy đà thật mạnh đá vào cánh cửa nhưng nó không hề nhúc nhích mà chỉ làm cho chân cô chảy máu!

– Hức..hức..anh mau…thả tôi…ra đi! Chân tôi…hức…hức…oa oa…

Anh ở bên ngoài nghe thấy cô khóc thì vội vàng lấy chìa khóa mở ra thì thấy cô mặt mũi tèm lem toàn nước mắt còn nữa, máu dưới chân thì chảy ra lênh láng. Vội vàng bế cô lên rồi tức tốc chạy xe đến bệnh viện để xem xét. Sau khi được các bác sĩ xem xét thì bác sĩ kết luận rằng cô ấy bị trật khớp.

– Tôi bị trật khớp tất cả là do anh!!! DO ANH!!!

Anh phải bịt tai lại, tại sao vợ tương lai của anh lại có thể hổ báo đến như vậy chứ?

– Biết rồi vậy lần sau sẽ không như vậy! -anh bất đắc dĩ nói.

– CÒN CÓ LẦN SAU! -Tiếp tục hét vào tai anh.

Anh vội xua xua tay nhưng cô vẫn cứ thao thao bất tuyệt:

– TRỜI Ạ TẠI SAO TÔI LẠI CÓ THỂ LÀM BẠN VỚI ANH NHỈ??? …v.v….m.m….

Sau một hồi nghe cô bắn liên thanh thì anh không thể chịu nổi liền nhấc bổng cô lên theo kiểu bế công chúa mà bế ra xe. Cô nhất thời không nói được gì nhưng sau khi hoàn hồn thì giãy giụa nhưng lại bị anh nói cho một câu:

– Em mà còn giãy giụa, anh lập tức giam em trong căn phòng vừa rồi!

Nghe đến căn phòng vừa rồi thì mặt cô bắt đầu trở nên trắng bệch. GÌ chứ??? Có chết cô cũng không vào lại căn phòng đó đâu!!! Phòng gì mà chỉ toàn màu trắng với đen, cô là người thích màu sắc sặc sỡ. Hơn nữa trong phòng không có gì ngoài 1 cái giường, 1 cái tủ quần áo. Cô tự nhủ cái căn phòng quái đản đó chỉ có thể dành cho nó.

– Được, tôi sẽ không giãy giụa nữa. Anh mau đưa tôi về Phạm Gia!

Cô đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhưng mà anh đâu có dễ dàng như vậy, anh bế cô xuống dí sát mặt mình vào mặt cô rồi nói:

– Tôi sẽ đưa em về Phạm Gia nếu em nói “Em yêu anh”.

Cô vừa nghe xong thì trừng mắt nhìn anh mà nói lớn:

– MƠ TƯỞNG!!!

Thấy cô lớn giọng anh liền đặt môi mình lên môi cô. Lần này chỉ là nụ hôn phớt nhưng anh cũng vui vẻ mà mà nói:

– Đưa vợ tương lai của anh về Phạm Gia nào!

———-

$pageOut $pageIn

Chap 36:

~ Biệt thự Phạm Gia ~

“Cạch”_anh xuống xe trước rồi mở cửa xe cho cô và nói:

– Mời Phu nhân xuống xe!

Cô bước xuống xe gườm gườm nhìn anh nhưng cũng miễn cưỡng để cho anh nắm tay đưa vào nhà. Mọi người ở trong nhà gồm: Hoàng Chủ tịch, Phạm Chủ tịch, hắn, nhỏ, cậu, Thiên, Phương.

– Yahhh…2 người quả là có gian tình đó nha~ -nhỏ lên tiếng.

Cô vội vàng rút tay lại rồi lờ sang việc khác:

– Mà…tại sao mọi người lại ở hết đây? Ai sẽ trông Nhiên ở bệnh viện?

Hoàng Chủ tịch nhìn cô nói:

– Hân, Nhiên nó đã về biệt thự Phạm Gia tĩnh dưỡng rồi!

– TẠI SAO CHỨ???? -cô hét lên – Tại sao lại như vậy chứ? Nó chỉ vừa mới tỉnh lại trưa nay mà!

Hoàng Chủ tịch đứng lên, vỗ vai cô nói:

– Con ra sân cùng ta nói chuyện!

-…Vâng. -hơi bất ngờ nhưng cô cũng đồng ý.

2 người cùng ra sân và để mọi người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.

– Hoàng ca, ca đã làm cho Hân tỉ đồng ý làm NY ca rồi hả?

– Ca không có cho làm cô ấy đồng ý! -câu trả lời xanh rờn.

Nhỏ trố mắt nhìn anh rồi hỏi:

– Thế…thế tại sao?

– Cưỡng hôn!

Nhỏ ngã oạch xuống đất làm cho cậu phải đỡ dậy, nhỏ khi đã lấy lại được thăng bằng thì gào to:

– TRẦN NGỌC HÂN….SAO CHỊ LẠI CÓ THỂ VÌ MỘT NỤ HÔN MÀ BÁN THÂN VẬY????

~ Tại sân vườn ~

– Hắt xì…… -cô đột nhiên hắt xì một cái.

Hoàng Chủ tịch nhìn cô hỏi:

– Con có sao không?

– Không sao đâu ạ! -cô đưa tay lên xoa xoa mũi.

Hoàng Chủ tịch cười cười mà đùa nói:

– Chắc là thằng Hoàng đang nhớ con đấy!

– PAPA, PAPA CÒN TRÊU CON SAO???

Cô như gầm rú lên trước câu nói đùa của Hoàng Chủ tịch. Hoàng Chủ tịch đưa tay lên làm động tác hạ hỏa hạ hỏa rồi nói:

– Chắc là con sẽ gầm rú tiếp về chuyện con Nhiên đúng chứ?

Cô như tổ kiến lửa bị chọc vào khiến cô bùng cháy dữ dội:

– Nhắc mới nhớ, con thật không thể hiểu tại sao nó lại như thế nữa. Giời ơi, nó có điên hay có vấn đề gì về đầu óc không vậy? Dỏ hơi dở người lại tự dưng vừa mới tỉnh dậy đã lại muốn về ngay. Con này nhất định phải tống nó vào trại tâm thần mà…..blo bla….blo bla….

Sau khi cô đã nói hết những gì “giấu kín” trong lòng cô thì Hoàng Chủ tịch nhìn cô cười cười nói:

– Nhiên, nó bảo là nó muốn về Việt Nam sớm vì nó đã nhớ Việt Nam rồi!

– Nhớ Việt Nam? Cái lí do thật sự rất rất vớ vẩn đó papa ạ!

Hoàng Chủ tịch nhún vai thở dài một cái rồi nói:

– Ngoài ra ta còn muốn nói với con hai việc nữa….

– Vâng, papa cứ nói! -cô nhanh nhẹn nói.

Hoàng Chủ tịch thở dài rồi nói:

– Đầu tiên là việc công bố người thừa kế, ta đã có bàn bạc với Nhiên chiều nay nhưng có vẻ…

Cô nghe Hoàng Chủ tịch nói ngắt quãng thì vội vàng hỏi:

– Có vẻ gì ạ?

Hoàng Chủ tịch lại thở dài rồi nói tiếp:

– Có vẻ nó không thích vì nó bảo với ta là chỉ cần những người trong giới thượng lưu biết thân phận của nó là quá đủ rồi không cần thêm ai nữa, ta chỉ lo là nó sẽ bị thương hay sát hại lần nữa…

– Không sao đâu papa, bọn con nhất định sẽ bảo vệ được cho Nhiên mà, xin papa đừng lo.

Hoàng Chủ tịch gật đầu rồi cùng cô vào phòng khách.

~ Tại phòng khách ~

Phạm Chủ tịch hiện giờ đã lên phòng ngủ rồi nên phòng khách bây giờ chỉ còn Hoàng Chủ tịch, hắn, cô, anh, nhỏ, cậu, Thiên và Phương ở phòng khách. Mọi người nói chuyện một hồi lâu rồi Phương cùa thiên nói là sẽ lên nhà trước thì lúc đó mọi người cũng tản ra đi về hết. Mọi người đều ở Phạm Gia ngoại trừ anh và cô vì cô bị anh lôi về Nguyễn Gia.

$pageOut $pageIn

Chap 37 :

~ Trên chiếc máy bay tư của Hoàng Gia ~

– An Nhiên…An Nhiên…. -cô gọi.

Không có dấu hiệu gì là đã tỉnh giấc…

– Nhiên…Nhiên….mau dậy đi…

Vẫn không có dấu hiệu gì cả.

– HOÀNG AN NHIÊN, CON LỢN KIA MAU DẬY CHO BÀ MÀY!!!

Cuối cùng thì cũng đã chịu mở mắt ra và uể oải nói:

– Có chuyện gì mà mày hết ầm lên vậy?

Cô 2 tay chống nạnh rồi nói:

– Aissssss….về đến sân bay Nội Bài rồi! Mau xuống máy bay để còn về nhà nghỉ ngơi.

– Mau đỡ tao! -nó nói.

Cô nhìn nhìn nó rồi không chút tình nghĩa nói:

– Tự lết xác mà đi! Mày không có chân chắc?

– Nhưng mà tao là người bệnh! -nó không bằng lòng.

– NHƯNG ĐÂU PHẢI QUÈ CỤT HAY DỊ TẬT ĐÂU CƠ CHỨ??? CÓ TAY CÓ CHÂN THÌ TỰ ĐI MÀ XUỐNG!!!

Nó không nói gì nữa mà chỉ giơ tay lên kiểu “Ok, Ok tao xuống ngay đây con sư tử Hà Đông kia! Nói nhiều đau tai!”. Nó đang cố gắng lết từng bước nặng nhọc đi về phía cổng ra thì hắn đi tới bế nó theo kiểu công chúa rồi nói:

– Tôi đã dặn Hân là để tôi bế cậu về xe rồi cơ mà!

– Đâu có! -nó thành thật.

Hắn nhướn mày cao rồi liếc liếc cô mà hỏi nó:

– Vậy Hân nói gì?

– Nó bảo tôi là có chân có tay thì tự đi mà xuống máy bay!

Hắn không nói gì thêm nữa mà chỉ thắc mắc là tại sao cô lại đi khó chịu với nó =.= nhỉ?

“Tách…tách…tách….tách…” _ hàng loạt tiếng máy ảnh chụp lia lịa khi hắn đang bế nó ra ngoài.

– Cái…cái mẹ gì vậy? -cô lên tiếng trước sự bất ngờ.

Sau đó hàng ngàn chiếc micro chĩa vào người họ rồi liên tục lên tiếng:

– Xin cho hỏi đây có phải là con gái Hoàng Gia?

– Thưa, anh và tiểu thư Hoàng Gia có quan hệ gì?

– Cô có phải tiểu thư Trần Gia?

– Thưa cô, xin cô cho biết tại sao đến bây giờ cô mới xuất hiện?

– Xin hỏi ……………………….

– Làm ơn cho biết…………………………………..

Nó đang mệt bỗng quá bất ngờ trước tình cảnh này nên ngất đi, thấy vậy hắn liền chạy qua đám đông rồi nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện. Mấy người đằng sau thì mãi một lúc mới thoát ra được.

~ 30′ sau. Bệnh viện A&E ~

” Hôm nay tại sân bay Nội Bài, những nhân vật đình đám gồm: Chủ tịch Hoàng Gia, Vương Công tử, Nguyễn Công tử cùng em gái và Phạm Công tử và 3 cô gái được xem là tiểu thư của Hoàng Gia và Trần Gia đã bị phục kích tại sân bay Nội Bài …. Phụt” _ nó mệt mỏi tắt ti vi.

– Đỡ mệt chưa? -hắn hỏi.

– Ổn rồi!

Hắn nhìn thấy nó như vậy thì nói thêm một câu rồi mới đi ra ngoài:

– Mai về đi, hôm nay ở đây cho mọi người yên tâm.

Khi ra đến hành lang thì hắn gọi điện cho Ken và nói:

– Cảm ơn anh vì chuyện sáng nay!

‘- Miễn là Nhiên nó được an toàn. -Ken trả lời.’

Hắn cúp máy không nói thêm gì nữa cả còn Ken ở bên kia thì như muốn bóp nát cả cái điện thoại.

————

$pageOut $pageIn

Chap 38 :

~ Bệnh viện A&E ~

Màn đêm đã buông xuống nhưng nơi phòng bệnh của nó vẫn sáng đèn. Nó đi đi đi lại trong phòng bệnh của mình và suy nghĩ lung tung vài chuyện bỗng nó vấp ngã vào cạnh bàn và làm đầu đập nhẹ xuống đất. Đầu nó cứ ong ong rồi nó nhớ được lại toàn bộ những kí ức kia rồi. Đang định chạy ra ngoài vì hôm nay hắn sẽ ở lại viện trông nó thì nghe được hắn nói chuyện điện thoại.

– Papa, người gọi con có chuyện gì? -hắn lên tiếng.

‘- Tuấn Anh, kế hoạch của pa con ta vẫn sẽ được thực hiện đúng chứ? -Vương Chủ tịch hỏi con trai mình.’

– Vâng thưa papa, chuyện thâu tóm tập đoàn Hoàng Gia vẫn được thực hiện theo kế hoạch.

“Đoàng”_ sấm đánh ngang tai nó. Nghe đến đây thì nó thực sự rất sock, sau khi bình tĩnh lại thì nó chỉ còn thấy bóng lưng của hắn đang từ từ đi ra.

– Người yêu? Anh định làm gì vậy Vương Tuấn Anh? Đùa tôi sao? Hay lại thực sự muốn thâu tóm Hoàng Gia? Nhất định tôi sẽ không thể để cho anh cướp đi Hoàng Gia trong tay tôi! Tuy anh có là người nắm trong tay Vương Gia và đối với anh thì Hoàng Gia chẳng là gì nhưng tôi chắc anh cần thứ gì đó ở Hoàng Gia. Diễn nốt vở kịch này thôi nào!

Và đêm hôm đó thì tình cảm của hắn đối với nó đã bị nó biến thành sự lừa dối, sự cướp đoạt (Gen: Chắc do mới đập đầu xuống đất nó thế!) nhưng cũng do sự ngu ngốc vì không nói rõ sự tình cho ai hay biết (Gen: về sau sẽ biết là vấn đề gì) . Chẳng thể hiểu nó sẽ làm thế nào cả nhưng mà mong là mấy cái suy nghĩ linh tinh ấy sẽ ra sao nữa? Và thế là đêm hôm ấy phòng bệnh của nó sáng đèn.

~ Tại biệt thự Trần Gia ~

– Papa, con có chuyện muốn hỏi? -cô lên tiếng với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Trần Chủ tịch nhấp ngụm trà lên rồi nói với cô với giọng ân cần:

– Có chuyện gì vậy con?

Trần Phu nhân bên cạnh nhìn vẻ mặt con gái thì cũng hỏi:

– Có chuyện gì làm con khó chịu à?

Cô gật đầu rồi hỏi:

– Pama, con bị một con “đỉa” bám đuôi a~

Trần Phu nhân nghe con gái thấy thế thì chỉ từ tốn nói:

– Đỉa? Chẳng lẽ lại là một chàng trai thần kinh sao? Con chỉ cần bảo vệ sĩ “dọn dẹp” là được mà, chuyện này mama đã nghe nhiều rồi!

Cô nhăn mặt lại nói:

– Mama nhưng con “đỉa” này lại “dọn dẹp” không dễ chút nào! Thật khó nha!

Trần Phu nhân nhìn con gái lắc đầu nói:

– Vậy đó là ai?

Cô nhấp ngụm trà, nhún vai rồi nói:

– Con trai lớn của Nguyễn Gia – Nguyễn Thiên Hoàng!

“Phụt”_trà của hai vợ chồng nhà Trần Chủ tịch được phun hết ra. Cái gì chứ? Con trai nhà người ta quyền quý như vậy, đẹp trai cao ráo như vậy mà lại đi so sánh với CON ĐỈA là sao?

– Pama, có sao không? -cô ân cần hỏi.

– Chúng…ta không sao… -trần Chủ tịch mau lấy lại hình tượng trong khi Trần Phu nhân vẫn còn sặc nước.

Trần Phu nhân sau khi sặc nước xong thì mới chậm rãi nói với đứa con gái thân yêu của mình:

– Con gái à, con là con của ai vậy?

– Đương nhiên con là con gái của pama rồi!

Trần Phu nhân nhìn con gái với ánh mắt “trìu mến” rồi nói:

– Sao con chẳng giống ta hay papa con chút nào vậy? Chắc ta đi lượm con về nuôi quá!

Cô mặt méo xệch nhìn Trần Phu nhân rồi nghe bà nói tiếp:

– Bây giờ ta hỏi con: đã bao nhiêu lần con tâm sự với ta rằng con thích thằng Hoàng hả? Mà bây giờ nó theo đuổi lại không thích. Có vấn đề về đầu óc sao con gái “yêu quý”?

Cô đỏ mặt gay gắt rồi nhìn mama mình mà gào lên:

– YAHHHHHHHHHH……CON BẢO MAMA PHẢI GIỮ BÍ MẬT CƠ MÀ!!!!!!!!

Sau đó thì bỏ lên phòng luôn. “Rầm”_tiếng cửa phòng đóng lại.

– Xứ…không thèm chơi với mama nữa!

Sau một hồi lăn đi lăn lại trên giường thì cô lại lẩm bẩm:

– Hay là bây giờ nhận lời yêu luôn nhỉ?…..Trời ạ nhưng như thế đâu có được, phải làm kiêu một chút chứ với lại như thế thì mình sẽthua vụ các cược! Aissssss….thật là phiền phức với tên điên đó mà!…. Thôi nghĩ đau đầu, đi ngủ!

Sau đó thì cô vò vò đầu rồi chìm vào giấc ngủ say.

Đêm đó có 2 cô gái 1 người thức 1 người say giấc ngủ.

$pageOut $pageIn

Chap 39 :

~ Bệnh viện A&E ~

Màn đêm đã buông xuống nhưng nơi phòng bệnh của nó vẫn sáng đèn. Nó đi đi đi lại trong phòng bệnh của mình và suy nghĩ lung tung vài chuyện bỗng nó vấp ngã vào cạnh bàn và làm đầu đập nhẹ xuống đất. Đầu nó cứ ong ong rồi nó nhớ được lại toàn bộ những kí ức kia rồi. Đang định chạy ra ngoài vì hôm nay hắn sẽ ở lại viện trông nó thì nghe được hắn nói chuyện điện thoại.

– Papa, người gọi con có chuyện gì? -hắn lên tiếng.

‘- Tuấn Anh, kế hoạch của pa con ta vẫn sẽ được thực hiện đúng chứ? -Vương Chủ tịch hỏi con trai mình.’

– Vâng thưa papa, chuyện thâu tóm tập đoàn Hoàng Gia vẫn được thực hiện theo kế hoạch.

“Đoàng”_ sấm đánh ngang tai nó. Nghe đến đây thì nó thực sự rất sock, sau khi bình tĩnh lại thì nó chỉ còn thấy bóng lưng của hắn đang từ từ đi ra.

– Người yêu? Anh định làm gì vậy Vương Tuấn Anh? Đùa tôi sao? Hay lại thực sự muốn thâu tóm Hoàng Gia? Nhất định tôi sẽ không thể để cho anh cướp đi Hoàng Gia trong tay tôi! Tuy anh có là người nắm trong tay Vương Gia và đối với anh thì Hoàng Gia chẳng là gì nhưng tôi chắc anh cần thứ gì đó ở Hoàng Gia. Diễn nốt vở kịch này thôi nào!

Và đêm hôm đó thì tình cảm của hắn đối với nó đã bị nó biến thành sự lừa dối, sự cướp đoạt (Gen: Chắc do mới đập đầu xuống đất nó thế!) nhưng cũng do sự ngu ngốc vì không nói rõ sự tình cho ai hay biết (Gen: về sau sẽ biết là vấn đề gì) . Chẳng thể hiểu nó sẽ làm thế nào cả nhưng mà mong là mấy cái suy nghĩ linh tinh ấy sẽ ra sao nữa? Và thế là đêm hôm ấy phòng bệnh của nó sáng đèn.

~ Tại biệt thự Trần Gia ~

– Papa, con có chuyện muốn hỏi? -cô lên tiếng với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Trần Chủ tịch nhấp ngụm trà lên rồi nói với cô với giọng ân cần:

– Có chuyện gì vậy con?

Trần Phu nhân bên cạnh nhìn vẻ mặt con gái thì cũng hỏi:

– Có chuyện gì làm con khó chịu à?

Cô gật đầu rồi hỏi:

– Pama, con bị một con “đỉa” bám đuôi a~

Trần Phu nhân nghe con gái thấy thế thì chỉ từ tốn nói:

– Đỉa? Chẳng lẽ lại là một chàng trai thần kinh sao? Con chỉ cần bảo vệ sĩ “dọn dẹp” là được mà, chuyện này mama đã nghe nhiều rồi!

Cô nhăn mặt lại nói:

– Mama nhưng con “đỉa” này lại “dọn dẹp” không dễ chút nào! Thật khó nha!

Trần Phu nhân nhìn con gái lắc đầu nói:

– Vậy đó là ai?

Cô nhấp ngụm trà, nhún vai rồi nói:

– Con trai lớn của Nguyễn Gia – Nguyễn Thiên Hoàng!

“Phụt”_trà của hai vợ chồng nhà Trần Chủ tịch được phun hết ra. Cái gì chứ? Con trai nhà người ta quyền quý như vậy, đẹp trai cao ráo như vậy mà lại đi so sánh với CON ĐỈA là sao?

– Pama, có sao không? -cô ân cần hỏi.

– Chúng…ta không sao… -trần Chủ tịch mau lấy lại hình tượng trong khi Trần Phu nhân vẫn còn sặc nước.

Trần Phu nhân sau khi sặc nước xong thì mới chậm rãi nói với đứa con gái thân yêu của mình:

– Con gái à, con là con của ai vậy?

– Đương nhiên con là con gái của pama rồi!

Trần Phu nhân nhìn con gái với ánh mắt “trìu mến” rồi nói:

– Sao con chẳng giống ta hay papa con chút nào vậy? Chắc ta đi lượm con về nuôi quá!

Cô mặt méo xệch nhìn Trần Phu nhân rồi nghe bà nói tiếp:

– Bây giờ ta hỏi con: đã bao nhiêu lần con tâm sự với ta rằng con thích thằng Hoàng hả? Mà bây giờ nó theo đuổi lại không thích. Có vấn đề về đầu óc sao con gái “yêu quý”?

Cô đỏ mặt gay gắt rồi nhìn mama mình mà gào lên:

– YAHHHHHHHHHH……CON BẢO MAMA PHẢI GIỮ BÍ MẬT CƠ MÀ!!!!!!!!

Sau đó thì bỏ lên phòng luôn. “Rầm”_tiếng cửa phòng đóng lại.

– Xứ…không thèm chơi với mama nữa!

Sau một hồi lăn đi lăn lại trên giường thì cô lại lẩm bẩm:

– Hay là bây giờ nhận lời yêu luôn nhỉ?…..Trời ạ nhưng như thế đâu có được, phải làm kiêu một chút chứ với lại như thế thì mình sẽthua vụ các cược! Aissssss….thật là phiền phức với tên điên đó mà!…. Thôi nghĩ đau đầu, đi ngủ!

Sau đó thì cô vò vò đầu rồi chìm vào giấc ngủ say.

Đêm đó có 2 cô gái 1 người thức 1 người say giấc ngủ.

$pageOut $pageIn

Chap 40 :

~ Phòng họp của lãnh đạo cấp cao Hoàng Gia ~

– Tôi muốn mở họp báo để công bố việc cô Cherry làm Tổng Giám đốc, mọi người có ai phản đối không?

– Tôi phản đối! -1 người đàn ông có vẻ đã ngoài 50 lên tiếng.

Hoàng Chủ tịch nhíu mày còn nó vẫn không có phản ứng gì hết mà chỉ ngồi xem.

– Ngài Alex có gì phản đối? -Hoàng Chủ tịch lên tiếng.

Người đàn ông tên Alex đó chính là giám đốc của bộ phận chuyên về ô tô của Hoàng Gia. Ông Alex nhướn lông mày nói với giọng khinh khỉnh:

– Hoàng Chủ tịch không thể làm như vậy được, để tôi nắm giữ chức đó có phải hợp lí hơn nhiều?

Nó không nói gì cả mà chỉ im lặng ngồi xem người đàn ông Alex kia định giở trò mèo gì. Hoàng Chủ tịch lúc này lên tiếng:

– Vậy tôi đây không hiểu tại sao ngài Alex lại tự tin để ngồi vào cái ghế Tổng Giám đốc của Hoàng Gia?

Alex đan tay vào nhau rồi nói:

– Hoàng Chủ tịch, thứ nhất: Tôi đang thấy ngài thiên vị cho Hoàng Tiểu thư đây, thứ hai: Tôi thật không hiểu cô ta có chút tài cáng gì giỏi hơn tôi mà ngài lại có thể đưa một tiểu thư õng a õng ẹo lên người có quyền điều hành thứ 2 trong tập đoàn này và thứ ba: tôi chắc rằng mình giỏi hơn cô ta rất nhiều lần!

Hoàng Chủ tịch chưa biết nói gì cả thì nó đứng dậy và nói:

– Ngài Alex Nguyễn, ngài nên cẩn thận cái mồm của ngài!

– CÔ NÓI GÌ????? -tên Alex đứng dậy và nói to.

Nó đứng dậy, lấy ra từ trong túi xách một chiếc USB màu đen trắng rồi cắm vào chiếc laptop kết nối với máy chiếu. Trên máy chiếu hiện ra khá nhiều profile của…..lãnh đạo cấp cao Hoàng Gia!?

Nó chống tay xuống bàn rồi nói:

– Ngài Alex với các vị lãnh đạo khác như các vị đã thấy trong chiếc USB của tôi có chứa toàn bộ thông tin của các vị và hơn nữa là người thân của các vị! Bây giờ chúng ta sẽ mở profile của ngài Alex Nguyễn – giám đốc của ngành ô tô.

Người đàn ông tên Alex đó bây giờ mồ hôi thi nhau đổ như mưa. Nó kích chuột vào profile mang tên “Alex Nguyễn”, trong profile hiện lên tất cả những thông tin của Alex gồm: tên, ngày sinh, bố, mẹ,…. và trong đó còn có chi tiết các cuộc trao đổi làm ăn bất hợp pháp hay tham nhũng tham ô tiền của công ty.

– Cô…..cô……làm sao…..cô lại….?

Nó như hiểu được ý của tên Alex liền nói:

– Haizzzz….ngài Alex yêu quý của tôi à, tôi còn có thể biết được nhiều thứ hơn ông tưởng đấy!…..Và hơn nữa nếu ông muốn tôi sẵn sàng làm việc từ nhân viên tiếp tân của công ty con nhưng….tôi cá rằng tài năng của mình cũng có thể…..thay ông nắm giữ vị trí giám đốc ngành ô tô đấy!

Tên Alex kia bây giờ khuôn mặt đang đỏ ửng lên tức giận và các đường gân trên trán ông ta nổi rõ mồn một. Nó nhếch môi lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, lúc này nó nhẹ nhàng rút chiếc USB ra rồi nói với giọng cười cợt thấy rõ:

– Vậy ngài Alex thấy tôi có “dễ” chơi nữa không?

– Cô….cô…. -tên Alex đó tức giận chỉ thẳng vào mặt nó nói- Cô….cô….coi như lần này cô thắng….nhưng….sẽ không còn lần sau đâu!!!

Sau đó thì tức giận mà bỏ đi, sau khi thấy cánh cửa phòng họp đã được đóng một cách rất “nhẹ nhàng” thì nó quay lại phía các vị lãnh đạo mà nói:

– Thưa ngài Chủ tịch, có lẽ đã đến lúc thay đổi lại nội bộ công ty rồi nhỉ?

Hoàng Chủ tịch nhìn đứa con gái thân yêu của mình rồi từ tốn nói:

– Đúng là đã đến lúc thay đổi rồi! Hôm nay tôi muốn cho mọi người biết rằng: kể từ ngày hôm nay tôi sẽ trở về công ty mẹ bên Anh và công ty tại Việt Nam sẽ giao toàn quyền quyết định cho cô Cherry Hoàng!

Sau đó thì Hoàng Chủ tịch quay sang bảo anh thư kí đứng bên cạnh nói:

– Mau thu xếp đi, ngay chiều tối nay tôi sẽ bay sang bên đó!

– Vâng.

và ngay lập tức đi ra khỏi phòng họp và giao toàn quyền quyết định cho nó, nó lấy một xấp tài liệu trong túi xách nó ra, xem qua một lượt rồi nói:

– Theo như tôi thấy thì tất cả các vị đang ngồi ở đây đều có trên dưới 4% cổ phần của công ty! trong thời gian tiếp quản công ty con bên Việt Nam tôi muốn thay đổi một số nội quy và các thành phần chủ chốt. Mọi người có vấn đề gì không?

Không một ai nói gì cả coi như đều đã đồng ý, nó vứt tập tài liệu xuống bàn và nói:

– Bây giờ mọi người đã có thể ra về…và từ bây giờ hãy gọi tôi là Cherry Hoàng!

Khi tất cả mọi người đã ra về, nó quay chiếc ghế về phía cửa sổ nhìn những tia nắng mặt trời ấm áp đang hắt vào phòng họp. Nó lấy tay chống cằm rồi nói vu vơ một câu:

– Sắp hết xuân rồi và hè lại sang…giống như một quyển sách vậy…cuộc đời tôi sắp sang một trang mới!

———–

$pageOut $pageIn

Chap 41 :

~ Biệt thự Hoàng Gia ~

– Bác quản gia!

Người quản gia già từ trong bếp chạy ra nói:

– Cô chủ đã về! Thưa cô chủ, tiểu thư và thiếu gia….

– Làm sao? -nó liếc đôi mắt về phía người quản gia.

Người quản gia nhìn biểu cảm không hài lòng của nó liền vội vàng nói:

– Thưa cô chủ, tiểu thư và thiếu gia….đã bay sang Mĩ rồi…ngay chiều nay ạ…..thưa tôi sẽ đi pha một tách trà cho cô!

Nó gật đầu, để chiếc túi xách màu đen xuống ghế rồi nói:

– Bác làm ơn cho tôi một tách trà vàng Phổ Nhĩ Vân Nam nhé!

Người quản gia già nhanh chóng vào bếp pha cho nó loại trà Phổ Nhĩ Vân Nam mà nó yêu thích nhất.

“Rừ….rừ…rừ….”_điện thoại của nó rung lên.

– Có chuyện gì thế Hân? -nó dựa người vào ghế sofa nói.

Ở đầu máy bên kia cô nghe được giọng nói mệt mỏi của nó, cô hỏi:

‘- Mày sao rồi? Đã biết chuyện thằng Thiên với con An sang Mĩ chưa?’

– Vừa mới biết!

Cô nghe nó nói vậy thì nói:

‘- Mày biết thì được rồi! Với lại bao giờ mày định quay lại trường? Nghe nói có vụ này hay lắm!’

Nghe giọng nói có chút thích thú của cô, nó nói:

– Định mai quay trở lại đây! Mà vụ gì vậy?

‘- À, là vụ…………………..’

Nghe xong nó tắt máy rồi nở một nụ cười thâm hiểm, người quản gia trên tay bê tách trà Phổ Nhĩ Vân Nam nói:

– Thưa cô chủ!

– Bác để đấy cho tôi đi, bác làm ơn lấy thông tin của KN, VLN, TKN cho tôi, mai tôi cần gấp. hơn nữa tôi đang tính đến chuyện thu mua học viện Clover của Nguyễn Gia!

Người quản gia gật đầu một cái rồi nhanh chóng đi tìm thông tin cho nó, nó nhấm nháp tách trà Phổ Nhĩ Vân Nam rồi vô thức nói:

– Kiều Tố Nhi, cô muốn như vậy sao? Đã thế tôi chiều cô!

~ Học viện Clover ~

“Kétttttttttttttttttttt………”_chiếc Phantom Solid Gold của nó và cô đỗ ngay trước cổng của học viện. nó và cô đi xuống đã nhận được bao nhiêu ánh nhìn khinh bỉ và những lời nói “tuyệt vời”:

– Con nhỏ tên Hoàng An Nhiên đó kìa! Thật buồn nôn!

– Chỉ là con cái nhà khá giả một chút mà cũng dám lên mặt với Tố Nhi đại tỉ tỉ!

– Đâu tao tưởng nó là Đại tiểu thư Hoàng Gia!

– Đ** phải đâu! Do quan hệ đấy, vậy mà cũng dám đứng gần Tuấn Anh đại mĩ nam!

– ………………………………………………….

– ………………………………………………….

– ………………………………………………….

Bao nhiêu lời nói của những kẻ kia nó không thèm đếm xỉa chút nào, nó chỉ nhếch môi lạnh lùng nói nhỏ với cô:

– Cảm ơn mày vì đã nói với chồng mày mấy lời giúp tao trong đêm qua đã mua lại được học viện Clover từ Nguyễn Gia!

– Không có gì! Dù sao trong vụ cá cược một tháng tao cũng đã thua tên đó!

Nó quay ra nhìn cô rồi nói:

– Cá cược chuyện gì vậy?

Cô cúi gằm mặt xuống rồi nói lí nhí:

– Ờ thì…..mày cứ biết là….tao thua rồi đi!

– Vậy bao giờ mày mới nói với thằng Hoàng rằng mày thua rồi?

– Khi nào….tên đó tới….

Vừa nhắc tới tào tháo tào đã tới luôn, anh nhìn thấy cô thì vội chạy tới nói:

– Này Hân, anh tới rồi đây!

Nha nha, cô vừa nhìn thấy anh thì vội đỏ mặt rồi nói:

– YAHHH……ANH MAU TRÁNH XA TÔI RA CHÚT!!!!!!!!!!!

Sau đó liền chạy đi mất dạng, anh đang định chạy đi thì bị nó tóm lại nói:

– Nguyễn Thiên Hoàng, tôi cần anh ở lại để thông báo về chủ nhân mới của Clover!

Anh đành ngậm ngùi ở lại, hắn lúc này đi tới nói:

– Khỏe chưa? Sao lại đi học sớm vậy?

Nó nhếch môi một cái nói:

– Do Kiều Tố Nhi đã nói cho học viên của Clover rằng Hoàng An Nhiên tôi là con của nhân viên cái tập đoàn KN “to lớn” của Kiều Gia, nói tôi lên mặt dám dạy đời cô ta, dám bôi bác hình ảnh của tôi, dám nói rằng tôi làm cho Trịnh Khởi Ngọc phải sang nước ngoài điều trị bệnh tâm thần…. Hôm nay cô ta phải trả đủ!

Sau đó 3 người nhanh chóng lên thẳng phòng Hiệu trưởng để chuẩn bị cho việc “trả đũa” Kiều Tố nhi.

Kiều Tố Nhi, cô xui xẻo rồi a~~~

$pageOut $pageIn

Chap 42 :

– Xin mọi người hãy chú ý lắng nghe!

Anh đứng lên sân khấu của toàn trường nói to vào micro làm cho học viên của Clover đều hướng ánh mắt lên sân khấu. Đứng bên cạnh anh là nó và hắn nên các học viên ở phía dưới lại xì xào, ồn ào to nhỏ. Nó đảo mắt một lượt thì thấy Tố Nhi và Ngọc Lan chưa đến, khẽ cười nham hiểm một cái.

– Cười nham hiểm gì vậy? -hắn nói nhỏ vào tai nó.

Nó không nói gì cả mà chỉ nói nhỏ vào tai hắn:

– Sau khi thông báo xong thì cậu về phòng hiệu trưởng gặp tôi chút! Tôi có việc muốn nhờ cậu!

Anh quay sang nhìn hắn và nó rồi nhìn xuống các học viên mà nói:

– Thưa các học viên yêu quý của Clover, như mọi người đã biết học viện Clover này là một trong những công trình thành công của Nguyễn Gia chúng tôi nhưng….kể từ hôm nay nó sẽ được trao lại cho Hoàng Gia lấy người đứng đầu là cô Hoàng An Nhiên – Đại tiểu thư của Hoàng Gia!………

Và khi anh vừa nói đến đây thì ở dưới lại có những tiếng xì xào lại xuất hiện nhưng nó chẳng thấy làm lạ, nó đi lên giật micro của anh và nói:

– Ngày hôm nay tôi đã được nghe rất nhiều lời không vừa tai mình đâu và hơn nữa tôi cũng xin công bố chuyện này: Tôi – Hoàng An Nhiên – Đại tiểu thư của Hoàng Gia và đồng thời là người nắm giữ 19% cổ phần của Hoàng Gia và đồng thời là……người yêu của Vương Tuấn Anh! Hơn nữa kể từ ngày hôm nay tôi sẽ tiếp quản ngôi trường này….

Lúc này thì bên dưới lại đầy tiếng xì xầm nhưng lần này lại là:

– Không ngờ Tố Nhi tỉ tỉ lại như vậy nhỉ mày?

– Tỉ tỉ gì nữa! Hóa ra cũng chỉ là mấy đứa con gái tầm thường muốn leo lên vị trí Thiếu Phu nhân của Vương Gia!

– Không ngờ đấy nhỉ?

– ……………………………….

Nó nghe thấy những tiếng xì xầm thì cười hài lòng, cầm chiếc micro nói:

– Ngoài ra còn một chuyện này mà tôi muốn………………….

Nói đến đây thì nó nhìn thấy một chiếc Zenvo ST1 màu vàng chói lóa đi vào, nó nhếch môi một cái rồi lui về phía sau nói nhỏ với anh:

– Cậu giúp tôi một chút nhé, nói với họ là………..

– Nhưng….. -anh lo sợ.

– Không sao! Nhất định là không sao! -nó đẩy đẩy anh

Hắn cũng nghe thấy điều nó nói với anh nên sau khi anh bước lên trước micro thì nói nhỏ vào tai nó là:

– Không sợ Hân sẽ tức sao?

– Nó sẽ không chỉ tức mà còn ghen đấy!

Nói đến đây thì mắt nó có chút vui vui vì lâu lâu mới được chọc cô một chút. Khi vừa nhìn thấy Tố Nhi và Ngọc Lan bước ra từ nhà xe thì anh nhanh chóng nói vào micro:

– Thưa mọi người, tôi muốn thông báo với mọi người một chuyện đó chính là hình như tôi thích bạn Vũ Ngọc Lan rồi hay sao ý!

– MỐ??? -toàn bộ nữ sinh trong trường đồng loạt hét lên.

Khỏi phải nói Ngọc Lan nghe đến đây thì vui sướng phát điên lên và hét thật to:

– EM CŨNG THỰC YÊU ANH!!!

Lúc này nó nhanh chóng lên nói với anh:

– Mau lên sân thượng dỗ dành vợ yêu của anh đi! Chắc hẳn nó đã cực kỳ buồn đấy! Hơn nữa nó còn bảo đã thua anh vụ cá cược gì đó!

Nghe nó nói thì anh vội vàng chạy lên sân thượng, Tố Nhi cau mày đôi chút rồi chạy lên sân khấu ôm lấy tay hắn và nói:

– Anh Tuấn Anh a~~~ Sao anh lại đứng trên sân khấu cùng cái hạng người như cô ta vậy? *chỉ nó*

Hắn hất tay ra rồi nói:

– Đó là việc của cô sao?

Sau đó thì hắn đút tay vào túi quần hướng phòng hiệu trưởng mà đi không thèm quay đầu lại. Khi thấy hắn đã đi thì Tố Nhi nhìn các học viên của Clover rồi nói:

– Mọi người, xin kính thưa mọi người đây chính là Hoàng An Nhiên – kẻ mạo danh Đại tiểu thư Hoàng Gia!

Nó vẫn im lặng không nói gì nên mọi người ai cũng không dám ho he một tiếng. Bất chợt nó nói:

– Cô nghĩ ai cũng ngu ngốc như cô sao? Cô có tư cách gì để nói tôi như vậy hả Tiểu thư Kiều Tố Nhi?

Tố Nhi tưởng mình vẫn được mọi người ủng hộ nên mạnh miệng nói:

– Hoàng An Nhiên, cô nghĩ tiểu thư đây không có tư cách? Vậy cô có dám thi tài năng với tiểu thư không?

Nó nhếch môi rồi nói:

– Sao chúng ta không đấu trong cuộc thi tài năng toàn học viện luôn? 5 ngày nữa!

– Được ai thắng thì người đây sẽ phải quỳ xuống chân kẻ kia mà nói rằng làm người hầu của người thắng trong vòng 1 tháng!

Nó nhếch môi rồi bỏ đi coi như lời đồng ý.

” Hoàng An Nhiên, tôi nói cho cô biết, tôi đang được học viên của Clover ủng hộ đấy? Dù cho cô có là Đại tiểu thư của Hoàng Gia thì cũng phải làm người hầu cho tôi! ”

” Kiều Tố Nhi, cô dám thách thức Hoàng An Nhiên – Cherry tôi căn bản là cô không có khả năng nhưng mà tôi sẽ làm cô phải nhục hơn chữ nhục và cô sẽ làm……Kiều Gia bại hoại danh tiếng! Lúc đó xem ai sẽ phải quỳ xuống khóc lóc van xin tôi! ”

$pageOut $pageIn

Chap 43 :

~ Phòng hội học sinh ~

– Yahhh….Thật chết tiệt mà! Chỉ vì tên đó mà mình không được xem trò vui của con Nhiên! Aishhh….Sao lại có thể thua vụ cá cược chứ!

Cô trốn lên phòng hội học sinh vì ở đây có thể nhìn được quang cảnh của sân học viện Clover từ cửa sổ. Cô mở cửa sổ ra để có thể vừa nghe, vừa xem. Lúc Tố Nhi và Ngọc Lan đi vào cô cũng nhìn thấy đang định cười khinh bỉ chúng thì lại nghe thấy lời anh nói:

– Thưa mọi người, tôi muốn thông báo với mọi người một chuyện đó chính là hình như tôi thích bạn Vũ Ngọc Lan rồi hay sao ý!

Cô ngồi thụp xuống, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô chạy lên sân thượng, nhìn bầu trời xanh vô tận kia rồi hét to:

– TẠI SAO CẬU LẠI LỪA DỐI TÔI? NGUYỄN THIÊN HOÀNG!!!!!

Cô như mất hết sức lực khụy xuống, tay phải ôm lấy chiếc áo sơ mi rồi cứ thế một mình khóc vì đã yêu một người không yêu mình. Đúng lúc này thì anh chạy lên sân thượng, nhìn thấy cô như vậy thì thầm oán trách nó. Anh chạy đến bên cô rồi nói:

– Hân, những lời vừa rồi là……..

– Cậu tránh xa tôi ra, tôi khinh bỉ cậu!

Anh ôm cô vào lòng nhưng cô lại dùng hết sức đẩy anh, nhưng khi đẩy được anh ra thì cô……đang đứng chênh vênh ở mép sân thượng.

– HÂN, CẨN THẬN!!!

Cô theo đà mà ngã xuống, cả cơ thể tựa như một chú chim nhỏ rơi xuống đất mà không có ai nâng đỡ. Đúng lúc này anh nhảy xuống ôm trọn cả cơ thể nhỏ bé của cô và…..cả cơ thể của anh bị đập mạnh xuống đất còn cô thì chỉ bị xây xát nhẹ!

– HOÀNG, HOÀNG CẬU MAU TỈNH LẠI CHO TÔI!!!

Nhưng anh chỉ nói đúng một câu rồi thiếp đi:

– Vợ yêu….. xin…..đừng giận……anh….

Sau đó thì ngất đi, cô ào khóc nói:

– Nguyễn Thiên Hoàng…chỉ cần anh tỉnh lại thì tôi tha lỗi cho anh…..Anh mau tỉnh lại….NGUYỄN THIÊN HOÀNG!!!!

Nghe thấy tiếng hét của cô, nó cùng hắn vội vã chạy đến thì thấy cô đang ôm anh còn anh thì……toàn thân máu chảy xối xả. Nó nhanh chóng gọi xe cứu thương. Trên đường đi đến bệnh viện cô nắm chặt tay anh như thể anh sắp lìa xa cô mãi mãi vậy cho đến khi anh được đưa vào cấp cứu thì mới chịu buông tay.

~ 1 tiếng sau ~

– Bác sĩ, bác sĩ Thiên Hoàng sao rồi? Cậu ấy sao rồi? Cậu ấy có bị làm sao không? Cậu ấy có bị hôn mê hay gì không? Cậu ấy nhất định vẫn ổn đấy chứ?

Khi anh vừa được cấp cứu ra thì cô đã chạy ngay tới chỗ vị bác sĩ già kia hỏi tới tấp làm cho vị bác sĩ ấy không kịp trả lời. Nó vội chạy đến ngăn cản cô để cho vị bác sĩ kia từ tốn nói:

– Thưa tiểu thư, thiếu gia Thiên Hoàng không bị thương nặng lắm vì do khi ngã đã tiếp đất theo kiểu landing nên cơ thể không bị tổn thương quá nhiều! Chỉ đến 2 ngày nữa là có thể tỉnh lại được rồi! Xin tiểu thư đừng quá lo lắng!

Sau đó thì hắn và nó đến gặp vị bác sĩ để hiểu được rõ chấn thương của anh còn cô thì đi đến luôn phòng bệnh của anh. Cô vẫn mặc bộ đồng phục bị máu của anh vấy bẩn đến ngay cả khuôn mặt của cô hiện nay vẫn còn dính một số tia máu.

Ngọc Lan nghe tin anh bị thương thì vội vàng chạy đến bệnh viện để hỏi thăm với tư cách là bạn gái anh. Đẩy cửa phòng vào nhìn thấy cô thì ả chạy tới tát cô một cái rồi nói:

– LÀ DO CÔ LÀM ANH HOÀNG BỊ THƯƠNG!

Cô sờ lên bên má vừa bị tát, đúng lúc này thì nó cùng hắn bước vào nhìn thấy. Nó chạy ra đỡ nó rồi lạnh lùng nói:

– Cũng là do cô quá phiền phức nên Hoàng mới phải nói dối trước toàn trường!

– CÁI GÌ??? -Ngọc Lan hét lên.

Lúc này hắn khoanh tay lạnh lùng nhìn cô mà nói:

– Thằng Hoàng nói dối để trong thời gian này có cơ hội làm cho cô tránh xa Kiều Tố Nhi một chút để chúng tôi có cơ hội phá hoại cô ta! Cô biết tại sao cô phải tránh xa cô ta không? Bởi vì cô mới chính là người mà tung thông tin dối trá của An Nhiên cho mọi người! Vậy bây giờ cô nghĩ sao nếu Kiều Tố Nhi mất đi cánh tay phải? CÔ – TA – CHẾT – CHẮC!!!

Như một lời đe dọa, Ngọc Lan ngồi thụp xuống đất lấy tay che mặt không thể tưởng tượng nổi. Nó búng tay một cái thì hai tên vệ sĩ mặc đồ đen từ đầu đến chân bước vào và lôi cô ta đi. Trước lúc cô ta bị lôi đi thì nó nói một câu:

– Đừng trách tôi! Hãy trách cô quá phiền phức!

– Vũ Ngọc Lan! Cô nhớ kĩ điều này cho tôi: NGƯỜI NGUYỄN THIÊN HOÀNG THÍCH LÀ TRẦN NGỌC HÂN – TÔI! -cô như viết rõ vào tâm trí của cô ta rằng anh chỉ mãi yêu mình cô và cô cũng vậy.

$pageOut $pageIn

Chap 44 :

~ 2 ngày hôm sau ~

Đúng là như lời vị bác sĩ già kia nói, hai ngày hôm sau anh tỉnh dậy và không để lại di chứng gì cả. Anh cứ luôn miệng hỏi cô đâu nhưng nó và hắn chỉ nói là cô có việc nên chưa đến thăm anh được nhưng thực ra đêm nào cô cũng đến để thăm anh. Cô không dám đến thăm anh lúc anh tỉnh dậy vì cô chính là người mà hại anh phải bị như vậy!

– An Nhiên, Tuấn Anh! Hân lại không đến à?

– Không. -nó trả lời cụt lủn.

Hắn đang ngồi ở ghế sofa trong phòng bệnh liền trêu anh nói:

– Ayya…Lâu lắm tao mới thấy mày gọi rõ tên tao đấy! Suốt ngày chỉ có gọi là Toanh, Kelvin, Vương Thiếu, thằng kia, mày……..

Anh chỉ cười cười mà nói đùa:

– Vâng vâng, Kelvin – Vương Thiếu đại đại gia!

– Thằng kia, mày đừng tưởng mày đang bị thương mà tao tha cho nhá!

Sau đó thì hắn nhào đến……..chọc lét anh =_=!!!!!

– Hahahahaha…mày cũng đừng nghĩ tao….hahaha…bị thương mà yếu nhá….!!!

Sau đó thì có một màn vận động kịch liệt trên giường giữa 2 thằng bạn thân!

Nó đứng dậy rồi nói:

– Tôi đi ra ngoài chút đây! Tầm 30′ sẽ quay lại rước Kelvin – Vương thiếu gia đi!

– Đến cậu cũng còn trêu tôi!! Hahahah….mày được lắm Hoàng….hahaha!!!

Anh vội gọi với lại:

– An Nhiên, cậu ra đây tôi nhờ một chút!

Nó quay lưng lại tiến đến chỗ anh rồi nói:

– Chuyện gì?

Anh nắm chặt vào tay áo sơ mi của nó rồi nói:

– Bảo Hân đến gặp tôi đi! Tôi muốn gặp em ấy!

Nó mặt hắc tuyến hất tay anh ra rồi nói:

– Em em cái đầu nhà anh ý! Best friend của tôi mà anh dám tự xưng là em hả?

Nó tức giận xong thì chỉ lặng lẽ bước ra ngoài cửa phòng rồi đóng cửa lại để cho 2 tên điên kia đỡ mất sĩ diện (Gen: lớn đầu rồi còn chơi trò cù nhau hả mấy cha=_=!!!). Nó bước ra hành lang thì thấy cô lại ngồi khóc ở đấy! Nó vỗ vai con bạn thân rồi nói:

– Aishhh….Không phải do lỗi của mày đâu mà! Cái con nhỏ này, khóc lóc gì chứ?

Khóc không ra tiếng nhưng mà khuôn mặt đã bị lấm lem đi vì những giọt nước mắt, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu và sắc mặt thì xanh xao. Đầu thì cứ cúi gằm xuống xuống đất mãi chẳng chịu ngẩng lên

Thấy cô không nói gì thì nó lại tiếp tục an ủi nhưng mà thập phần quở trách:

– Cái con nhỏ này chỉ vì một thằng con trai mà mày dám bỏ ăn bỏ uống đến nỗi mama nuôi lo sắp ngất đến nơi rồi kia kia! Mau mau về nhà nghỉ ngơi đi, tối lại đến.

Cô lúc này mới ngẩng đầu lên rồi nói:

– Nhiên, cảm ơn mày rất nhiều lắm!…Mày đã luôn ở bên tao, cảm ơn mày!

Cô ôm chầm lấy nó một lúc lâu rồi mới quay lưng đi về, nó khẽ nói nhỏ tựa như lông vũ:

– Hân, cũng vì để mày hạnh phúc mà tao mới không cắt đứt quan hệ với DEVIL đấy! Hãy nắm lấy hạnh phúc đi để tao còn có thể có lý do không tấn công thằng Hoàng! VÌ mày đấy, Hân!!!

Lúc này thì đưa chỗ tay áo mà anh vừa nắm rồi nói vào trong đó:

– Nguyễn Thiên Hoàng, anh cũng có bản lĩnh gắn micro siêu nhỏ vào tay áo tôi! Nhưng mau cho anh là vì chuyện của Hân nên tôi cũng mới tha cho anh! NGHE RÕ CHƯA?????

‘- An Nhiên Đại tỉ tỉ, em biết lỗi rồi ạ! Tỉ mau đến rước chồng về nha!’

Nghe anh nói đến đây thì nó nhanh chóng tháo chiếc micro siêu nhỏ vứt xuống đất rồi trực tiếp giẫm lên, phá nát nó.

– Vương Tuấn Anh, coi như đến hết ngày hôm nay anh còn có Thiên Hoàng là bạn thân làm bia đỡ đạn cho vì Hân thích Thiên Hoàng và cậu ta bị thương, nếu không….hôm nay tôi đã chuẩn bị kế hoạch rồi!!!

$pageOut $pageIn

Chap 45 :

~ Tối hôm đó. 9h30′ ~

– Nhiên! -cô gọi nó.

Nó đang ngồi ngoài băng ghế trước cửa phòng bệnh của anh thì cô đến trên tay là 1 bó hoa hồng đang nở rực rỡ. Nó quay ra chỗ cô rồi nói:

– Hân, đến rồi sao?

– Ừ thì…..

Nó đứng dậy vươn vai một cái rồi nói:

– Trông sắc mặt phải nói là khá hơn rất nhiều đấy! Trông như lúc trưa thì không khác gì zombie!

– Đại tiểu thư Trần Ngọc Hân này xinh đẹp như thế này làm gì có chuyện giống như zombie!

Nó chống nhạnh nhìn cô rồi nói:

– Độ tự luyến cao nhỉ?

– Mày….

Nó thở dài một cái rồi nhìn cô mà nói:

– Hoàng ngủ rồi đấy! Mau vào trông cậu ta đi để tao còn đi về, sáng mai tao lại đến! À với lại ngày kia đến nhà tao có việc gấp!

Sau đó thì nó đi vào phòng kéo tay hắn ý bảo đi về, sau đấy còn bổ thêm một câu rất hay:

– Toanh, đi về thôi kẻo lại làm lỡ chuyện TRỌNG ĐẠI của nhà người ta!

Ọ_Ọ – hắn’s face.

O.O????? – cô’s face.

Bỏ qua khuôn mặt đang chậm tiêu của hắn và cô thì nó trực tiếp kéo tay hắn đi rồi nói nhỏ:

– Chúng ta đi ăn khuya đi rồi tôi rõ cho cậu hiểu chuyện!

– Ờ thì đi thôi!

Sau khi nó và hắn kéo nhau đi ăn khuya thì cô nhẹ nhàng kép cửa phòng bệnh của anh lại rồi đặt bó hoa lên chiếc bàn đầu giường anh.

Ngồi bên cạnh giường bệnh của anh mà đôi mắt của cô đã phủ một tầng nước mỏng chỉ chực rơi ra. Nắm lấy bàn tay to lớn và rắn chắc của anh mà cô độc thoại:

– Này Nguyễn Thiên Hoàng, anh biết không? Mai là Phương với papa anh về rồi đó, tôi chẳng dám đối mặt với họ đâu vì….tôi thấy mình có lỗi lắm! Tôi cũng chẳng dám gặp mặt anh vì tôi sợ khi gặp anh sẽ trách mắng tôi vì tôi là người đã hại anh ra nông nỗi này! Aishhhh…tôi chẳng hiểu bản thân mình nữa….tôi vốn rất kiên định và chẳng hề rung động giữa một quyết định nào đấy nhưng mà…..việc yêu anh lại chính là việc đầu tiên mà tôi phải đắn đo suy nghĩ giữa yêu và từ bỏ….

Lúc này thì những giọt nước mắt của cô rơi xuống thấm ướt một khoảng đệm của anh, cô từ từ đứng dậy, buông bàn tay của anh ra mà khẽ nói:

– Đến lúc tạm biệt rồi! Tôi sẽ xuống gọi y tá lên túc trực!

Đang quay lưng đi thì bàn tay của cô bị giữ lại. Cô vội quay đầu lại thì thấy tay anh đang níu lấy tay cô, anh giọng hơi khàn khàn nói:

– Ở lại đây đi, anh còn nhiều chuyện muốn nói với em!

– Tôi….tôi……

Cô đang định vùng vẫy thì anh đã ngồi dậy rồi kéo mạnh cô khiến cô “bị” anh ôm trọn vào lòng. Cô vội dạy dũa:

– A….a….tôi phải về!

Anh trực tiếp bỏ bơ những câu nói vừa rồi của cô rồi nói:

– Này Trần Ngọc Hân, em có biết là để nhờ vả được 2 cái con người tên An Nhiên và Tuấn Anh kia anh đã rất vất vả không?Và Đầu tiên là em chẳng có lỗi gì hết cả, thứ hai là anh sẽ không trách mắng em, thứ ba là anh bị như thế này là do anh tự nguyện và cuối cùng là anh khuyên thật em đừng bỏ anh mà hãy tiếp tục yêu anh đi vì ANH – YÊU – EM! ANH – YÊU – EM! ANH – YÊU – EM!

Cô mặt mũi đỏ bừng rồi ấp úng nói:

– Nói…1 lần là….đủ hiểu rồi…mà cần gì….3 lần….

Anh mỉm cười rồi nói:

– Điều quan trọng cần nói 3 lần!

Cô bây giờ không khác gì một chú thỏ con bị một con cáo chín đuôi bắt giữ vậy…bắt giữ trái tim…

– Kể từ ngày Trần Ngọc Hân em là người yêu của Nguyễn Thiên Hoàng tôi, là vợ chưa cưới của Nguyễn Thiên Hoàng tôi! Nghe rõ chưa?

– Rõ…rồi mà!

$pageOut $pageIn

Chap 46 :

Trong lúc mà cô và anh đang ngồi tạo mâu mần (moment) hay tim hồng với nhau trong phòng bệnh =_= thì nó và hắn rủ nhau đi ăn khuya tại một quán mì bình dân gần đấy.

– Cậu thích ăn mì ở đây à? -hắn hỏi.

Nó cười cười quay sang hắn rồi nói:

– Ừ thì…thích!

– Vậy vào ăn thôi!

Nó và hắn cùng vào trong quán mì ngồi trước. Quán mì này là một quán mì đúng chất bình dân, quán được trang trí rất đơn giản nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác có lẽ là ồn ào và ấm cúng chăng? Các nhà hàng nơi mà nó hay hắn ăn hàng ngày luôn luôn là sự sang trọng và im ắng đi.

Tuy là bây giờ đã quá muộn nhưng mà quán mì này vẫn rất đông vì nơi đây vào buổi đêm thường có rất nhiều công nhân, sinh viên hay các nhân viên văn phòng ở lại làm muộn.

Có một người phụ nữ khá lớn tuổi đến chỗ của hắn và nó hỏi:

– 2 cô cậu ăn gì?

Nó cười tươi nhìn người phụ nữ rồi nói:

– Cô cho cháu một bát mì xào!

Người phụ nữ quay sang hắn rồi nói:

– Còn chàng trai này?

– Cháu cũng vậy!

Hắn cảm thấy người phụ nữ này có chút thật ấm áp nên trong lòng có chút….ấm áp hơn thì phải! Người phụ nữ ghi ghi vào quyển sổ của mình, bà hỏi tiếp:

– Vậy 2 cô cậu có uống gì không?

– Ở đây có gì ạ?

Hắn lên tiếng trước nó rồi khuyến mãi thêm một nụ cười tươi ngàn đời hiếm thấy, nó thấy thế thì thấy tim mình rung rinh còn mặt mình thì hơi đỏ lên.

– Chàng trai này cười lên còn đẹp trai hơn lúc ban nãy nha! Ở đây thì chỉ có nước lọc, C2, bò húc……

– Vậy bác cho cháu một lon bò húc đi ạ, uống thử xem sao ^^!…* quay sang nó*…..Còn cậu ăn gì???

Lúc này nó còn chưa kịp “tỉnh dậy” sau vụ ngất ngây vừa rồi nên vẫn đơ – ing. Hắn hơ hơ tay trước mặt nó rồi nói:

– Này An Nhiên, cậu bị làm sao thế?

Lúc này nó lắc đầu vài cái để cho tỉnh rồi mới lên tiếng:

– À…à….cậu…vừa nói gì nhỉ?

– Tôi nói là cậu muốn uống gì?

– Vậy như cậu đi!…*cười gượng*….

Người phụ nữ ấy đứng bên cạnh tủm tỉm cười rồi nói:

– Không có vấn gì để lo lắng đâu, chỉ là cô ấy hơi rung rinh một chút thôi!

– Ra vậy!!! -hắn nói.

– Không phải mà bác!!! -nó nói.

Lúc người phụ nữ ấy chuẩn bị đi thì nó bất ngờ lên tiếng:

– Bác cho con một suất mì xào mang về nhé! Người ấy rất thích ăn mì xào của quán bác đấy!

– Vậy sao? Thật tốt khi có người thích nó!

Người phụ nữ ấy cười rất vui vẻ, tuy đã có rất nhiều nếp nhăn nhưng khuôn mặt phụ nữ ấy vẫn luôn có sự phúc hậu, sự vui vẻ, niềm nở làm cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ, ấm áp. Khi người phụ nữ ấy đi hẳn thì hắn mới quay ra chỗ nó hỏi:

– Cậu mua một phần về cho ai vậy?

– Bác quản gia nhà tôi! Bác ấy rất thích ăn mì xào ở đây vì người chủ quán cũ ở đây chính là vợ bác ấy nhưng thật không may rằng vợ bác ấy lại bị mất trong một tai nạn giao thông còn người chủ hiện tại chính là em vợ của bác ấy!

Hắn tỏ vẻ gật gù như đã hiểu rồi nói tiếp:

– À mà cái vụ rung rinh là gì vậy?

Đúng lúc này thì người phụ nữ già kia mang hai tô mì cùng một suất mì đã được đóng trong hộp còn thơm phức ra. Thế là 2 người bỏ quên luôn cái vụ rung rinh kia mà chăm chú vào ăn…chỉ có ăn….và ăn…

– Đúng là rất ngon!

– So ngon ý ạ!!!

Thế là vụ rung rinh gì đó bị quẳng ra một cái xó nào đấy! Đúng là chỉ có ăn mới khiến con người ta vượt qua mọi thứ :v. Hơn nữa sau đó thì 2 người bọn họ còn gọi thêm để ăn nưa =_=

Hắn ăn ăn đến hạnh phúc mà không biết rằng đây có thể sẽ là bữa ăn cuối cùng của hắn và nó.

$pageOut $pageIn

Chap 47 :

Sau khi bụng đã căng phồng thì nó được hắn đưa thẳng về biệt thự Hoàng Gia.

– Thật không ngờ người như cậu lại có ngày vì ăn mà mất hết hình tượng như vậy!!!

– Cậu cũng vậy còn gì?

Nó đứng ngoài tay cầm chiếc túi đựng mì xào bĩu môi nói. Hắn ngồi trong xe nhìn nó rồi nói:

– Mà hôm nay cũng may cho tôi thật đấy! Ở đó không có ai nhận ra tôi, chắc không cái hình tượng băng lãnh của tôi chắc vỡ thành trăm mảnh quá!!! Mà thôi tôi về đây cũng muộn rồi!!!

Nó vẫy vẫy tay rồi nói:

– Cậu về đi, tôi cũng vào nhà đây!

Chiếc xe ô tô của hắn xa dần nhưng nó vẫn chưa vào nhà mà vẫn còn nhìn theo bóng chiếc xe rồi nói:

– Tại sao lúc nãy lại rung rinh trước nụ cười cười của cậu chứ? Vốn dĩ sắp trở thành đối thủ rồi mà lại có tình cảm! Chắc tôi chết quá! Mà sao tôi có cảm giác cậu không giống kẻ thù vậy!!!

Sau một hồi đứng tự kỉ lẩm bẩm như một con nào đấy vừa trốn trại thì nó cũng đã quay gót giày vào nhà.

Vào nhà thì nó thấy bác quản gia vẫn đang dọn dẹp mấy tách trà trên bàn. Nó lại gần và hỏi:

– Nhà có khách sao bác quản gia?

– À là một người bạn của tôi thôi! Người ấy muốn ở lại qua đêm nên tôi đã sắp xếp cho ở lại phòng dành cho khách…nếu tiểu thư không phiền thì….

Nó vui vẻ đáp lại:

– Không làm sao cả đâu, bác cũng giống người nhà của tôi mà!!! Với lại bác nghỉ tay một chút đi tôi muốn bàn vài chuyện với bác!

– Vâng!

Thế là nó và bác quản gia ngồi xuống nói chuyện với nhau. Nó đẩy hộp mì xào ra cho bác quản gia, bác quản gia tuy khá ngạc nhiên nhưng vô cùng cảm kích với nó còn nó chỉ cười hiền. Đúng lúc này thì vị khách kia bước xuống làm nó ngạc nhiên mà thốt lên:

– Quản gia của….Vương Gia???

– Cô là???

Vị khách kia cũng khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của ông ấy còn quản gia Vương Gia thì không hiểu cô gái trẻ tuổi trước mặt mình là ai. Thế là bác quản gia phải giới thiệu:

– Giới thiệu với ông đây là cô chủ lớn của nơi này hay chính là tiểu thư của Hoàng Gia tên An Nhiên!

– Xin chào cô!!! Tôi là quản gia của Vương Gia cũng là bạn của quản gia nơi này!!!

Nó vẻ mặt khó hiểu nhìn quản gia Vương Gia rồi nói:

– Tại sao bác lại ở đây??? Nếu là quản gia của Vương Gia thì nhất định phải đang ở đó rồi chứ!!!

Quản gia của Vương Gia sắc mặt trở nên trắng bệch, chân khuỵu xuống suýt chút nữa là ngã cầu thang làm cho bác quản gia phải lên tiếng nói:

– Thật ra thì hôm nay ông ấy vừa mới phải bỏ việc…à nhầm….bỏ trốn khỏi Vương Gia vì……………(Gen: tiết lộ sau nha!)….nên ông ấy mới….

Nó ồ lên một tiếng rồi nhanh chóng nói ra:

– Nếu như vậy thì tôi muốn liên minh với bác! Tôi có chút vấn đề muốn giải quyết với ông chủ hiện nay của Vương Gia!

– Không liên quan đến cậu chủ Tuấn Anh chứ? – quản gia cũ Vương Gia hỏi.

Mặt nó hơi đỏ rồi phẩy phẩy tay mà nói:

– Đương nhiên rồi! Vốn dĩ là có nhưng mà bây giờ thì không thể!!!

Vị quản gia ấy lưỡng lự một lúc chưa trả lời nên nó nói thêm để cho vị quản gia ấy chắc chắn:

– Vậy để cho an toàn bác làm quản gia cùng với bác Dũng (tên bác quản gia) luôn nhé và hơn nữa tôi hứa là sẽ không đụng đến tên Tuấn Anh kia? Bác tên là gì vậy?

– Vậy tiểu thư tôi tên Đoàn Đình Tiến, bây giờ sẽ làm quản gia cho Hoàng Gia!!!

Nó quay ra chỗ bác Dũng rồi nói:

– Vậy từ hôm nay bác cũng sẽ trở thành quản gia của Hoàng Gia và để tiện gọi thì bây giờ tôi sẽ gọi 2 người là bác Dũng và bác Tiến nhé! Còn bây giờ tôi phải đi nghỉ đây, ngày kia chúng ta sẽ bắt đầu bàn kế hoạch nhé!!!

Thế là nó một mạch đi lên phòng ngủ luôn vì ngày mai sẽ tốn hơi sức rất nhiều vì vậy nên bây giờ rất rất cần phải đi ngủ!!! Vậy là lên thay quần áo rồi một mạch đi ngủ luôn!!!

Ăn xong ngủ chắc thành HEO luôn quá =_=

$pageOut $pageIn

Chap 48 :

~ Biệt thự Hoàng Gia. 8h ~

“Cốc….cốc…”-tiếng gõ cửa vang lên làm cho nó tỉnh giấc. Nó uể oải ngồi dậy rồi đứng lên nói:

– Tôi làm VSCN rồi sẽ xuống ngay!!!

Nó bước vào nhà vệ sinh rồi VSCN thật nhanh gọn sau đó thì chọn lấy một chiếc áo phông màu đen có dòng chữ “Silence is the most powerful scream” cùng một chiếc quần short bò kiểu cách. Khi mở cửa phòng ra thì nó thấy vẻ mặt của bác Dũng đang lo sợ điều gì đó và hơn nữa còn đang thở dốc. Nó ngạc nhiên nhìn bác ấy rồi hỏi:

– Bác Dũng, có chuyện gì vậy???

Bác Dũng run run nói:

– Tiểu thư…có chuyện rồi….

Nó mở mắt to ra rồi bình tĩnh nói:

– Bác bình tĩnh lại rồi kể cho tôi nghe xem nào!!!

Bác Dũng ổn định lại hô hấp của mình một chút rồi nói rõ cho nó nghe, chuyện này có vẻ có lợi cho kế hoạch của nó đấy!!!:

– Tiểu thư, lúc nãy thì tiểu thư Ngọc Hân cùng với thiếu gia Thiên Hoàng có đến đây và vô tình nhìn thấy ông Tiến mất rồi! Thiếu gia Thiên hoàng còn đã gọi điện cho thiếu gia Tuấn Anh để thông báo việc này và hiện tại thì thiếu gia Tuấn Anh đang trên đường tới đây!!! Chúng ta phải làm sao đây tiểu thư???

Nó nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên hiện ra sự tinh quái, nó vỗ vai của bác Dũng rồi nói:

– Bác cùng bác Tiến cứ lui tạm vào trong phòng bếp trước đi, khi tôi gọi hẵng đi ra!!! Lát tôi sẽ cho các người giúp việc nghỉ việc trừ 2 bác!

Bác Dũng khuôn mặt vẫn lo sợ như vậy liền hỏi:

– Tiểu thư, tiểu thư không lo lắng sao???

– Không vì việc gọi Tuấn Anh đến sẽ là có lợi cho chúng ta!!! Hơn nữa còn vài điều tôi muốn biết từ cậu ấy!!! Bây giờ thì tôi xuống nhà đây vì chắc cậu ấy cũng sắp đến rồi!!!

Nó bước xuống dưới nhà với tâm trạng cực kì vui, xuống nhà nó thấy cô cùng anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa mà tâm trạng có vẻ không được vui. Anh vừa thấy nó thì lập tức hỏi:

– Nhiên, tại sao lại…?

Nó nhìn anh rồi nói:

– Sao lại gì? Cứ đợi đến lúc mà Tuấn Anh đến đi! Tôi sẽ cho cậu cùng con Hân thấy sự thật!!!

– SỰ THẬT!? -cô và anh cùng hét lên khi nghe nó nói.

Đúng lúc này thì hắn bước vào, nó lên tiếng:

– Hôm nay tôi cho tất cả nghỉ việc vì có lí do riêng 1 ngày!!!

Phải đợi khoảng 20′ thì trong căn biệt thự rộng lớn này mới chỉ còn 6 người. Ngoài 2 người quản gia thì 4 người đang ngồi kiểu anh và hắn ngồi cùng nhau trên ghế sofa dài, nó ngồi đối diện với hắn trên sofa đơn và ngồi bên cạnh nó trên chiếc sofa đơn là cô.

– Cậu mau giao quản gia của Vương Gia ra đây cho tôi!!! -hắn nói với nó nhưng giọng điệu lại có vẻ như ra lệnh.

– Nếu không thì sao??? -nó cố ra vẻ giả nai ngây thơ.

Hắn nhìn khuôn mặt của nó có chút lay động nhưng mà vì “người ấy” không thể chịu thua được, không thể lay động được. Hắn gằn giọng:

– Cậu mau giao người cho tôi!!! Cậu có biết ông ấy đã phạm sai lầm gì không???

Nó cười cười nhìn hắn rồi nói:

– Tôi biết ông ấy đã phạm phải sai lầm gì đó chính là nghe được một kế hoạch kinh khủng, ghê tởm nào đó của papa cậu!!! Cậu có biết không hả Tuấn Anh??? Có thể papa cậu nói rằng ông ấy đã nghe được kế hoạch mà cậu và papa cậu chiếm Hoàng Gia nhưng thật ra ông ấy lại nghe thấy kế hoạch khác đấy!!! Cậu muốn biết nó là gì không??? Nếu muốn tôi sẽ cho cậu biết!!!

Sau một tràng vừa được xổ ra của nó thì có 2 tiếng hét cùng vang lên:

– CÁI GÌ CHIẾM HOÀNG GIA Á????? -tiếng hét của cô + anh.

– TẠI SAO CẬU LẠI BIẾT???? -tiếng hét của hắn.

————

$pageOut $pageIn

Chap 49 :

Nó vỗ vỗ vai cô rồi mới từ tốn nói:

– Bình tĩnh đi, rồi tao sẽ nói rõ cho chúng mày nghe!!!

Anh ngồi bên cạnh hắn giờ này đang nhìn thằng bạn mình mà kiểu như muốn nói: mày có đúng là thằng bạn thân tao không thế? Mày muốn cướp Hoàng Gia làm gì???

Hắn cũng ngạc nhiên không kém, khuôn mặt bình thường lạnh lùng không thấy đâu nữa mà là vẻ mặt lo sợ tột cùng. Nếu như đúng là nó đã biết được chuyện cướp Hoàng Gia thì chắc chắn kế hoạch sẽ vỡ lỡ, thật tức tối muốn chết mà!!!

Nó nhìn khuôn mặt của hắn thì có chút lo lắng rồi hỏi:

– Tuấn Anh, cậu đang lo lắng cho mama kế của cậu sao????

– Sao cậu biết??? -khuôn mặt của hắn lại trở nên trắng bệch hơn nhiều.

Nó nhíu mày nhìn hắn rồi chậm rãi nói:

– Sau khi nói chuyện với bác Tiến xong thì tôi biết rằng hình như cậu có vẻ không thích papa và hơn nữa còn rất thương mama kế!!! Chuyện này là sao? Thật hiếm có một chàng trai ngang ngạnh như cậu lại có thể yêu thương mama kế!!!

Cô nhìn nó rồi cũng nói ra vài câu:

– Thật ra rằng Nhiên nó cũng có một người mama kế nhưng mà vốn đã “được” nó đuổi ra khỏi nhà cũng bởi vì bà ta dám ra tay đánh Thiên và An. Tuy như vậy nhưng mà bà ta cũng vốn có một dứa con gái kém chúng ta 10 tuổi nên vì vậy hàng tháng vẫn được nó chu cấp cho chu đáo!!!

Anh lúc này tuy có giận hắn nhưng mà vẫn quay sang giải thích cho nó và cô hiểu:

– Tuấn Anh không chỉ có một người mama kế đâu mà có đến cả chục người ý! Nhưng khi lên 8 thì papa nó lại rước một người phụ nữ về nhưng nhưng mà người này lại chính là em gái mama nó! Vậy nên người mama kế hiện vừa là dì vừa là mama! Nó luôn nói rằng sẽ phải bảo vệ thật tốt dì ấy, như vậy đấy!

Cả nó và cô đều không ngờ rằng papa hắn lại có thể cưới em vợ mình, thật hết sức là…!!! Nhưng nó vẫn muốn hỏi rõ hắn tất cả mọi chuyện, tại sao lại có thể trơ trẽn dùng con trai duy nhất của mình làm công cụ để cướp một tập đoàn khác mà lí do là gì? Nó rất muốn biết chuyện này, nhất định phải hỏi cho ra lẽ:

– Tuy như vậy nhưng Tuấn Anh tôi vẫn muốn nghe cậu nói rõ mọi chuyện!

Hắn nghe vậy thì quay ra nhìn nó rồi nói:

– Trước hết tôi muốn hỏi là tại sao cậu lại biết được kế hoạch này vậy??

– Cậu nhớ ngày chúng ta về nước mà tôi bị ngất phải vào viện không??? Tối hôm đó tôi đã nhớ lại được định đi ra tìm cậu nhưng ai ngờ được lại có thể nghe cậu nói chuyện với papa cậu!!!

Hắn ồ lên một tiếng rồi cúi gằm mặt mà thở dài một cái rồi mới giải thích:

– Mục đích của kế hoạch thì ông ta (papa hắn) nói rằng muốn lấy đi một bản văn tự nào đó của Hoàng Gia, ông ta ban đầu lấy dì tôi ra rồi bảo tôi rằng nếu không giúp ông ta thực hiện kế hoạch thì e rằng đường sống của dì tôi không được an toàn. Vậy là tôi miễn cưỡng phải thực hiện kế hoạch đó! Ban đầu ông ta bảo với tôi rằng tôi nên tiếp cận với cậu đấy Nhiên mà hơn nữa đúng lúc đấy cậu lại mất trí nhớ nên mọi việc càng vô cùng dễ dàng….mà nếu cậu không mất trí nhớ thì tôi cũng tự nguyện. Sau đó thì nhất định sẽ dùng tôi để làm con rể cả Hoàng Gia với lại tôi còn là sát thủ bậc cao trong thế giới ngầm việc tìm ra bản văn tự không có gì là khó hết!!! Nhưng tôi lại hoàn toàn không hiểu công dụng của bản văn tự đó!!! Tôi chỉ muốn bảo vệ cho dì thôi….bảo vệ cả người tôi yêu nữa….

Lúc này thì hai người quản gia mới bước ra, bác Dũng nói:

– Nếu có được bản văn tự đó thì quyền điều hành tập đoàn Hoàng Gia sẽ thuộc về Vương Chủ tịch, mỗi tập đoàn lớn nhỏ đều có các bản văn tự này!!! Tùy từng độ lớn mạnh mà các bản văn tự được in trên hình thức khác nhau!!!

Bác Tiến nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn nó rồi nói:

– Tiểu thư, chuyện này không thể trách thiếu gia Tuấn Anh được! DÙ sao thì cậu ấy cũng chỉ là nạn nhân với lại dù có lấy được hay không thì ông ấy cũng sẽ tước đoạt đi mạng sống của dì thiếu gia!!!

Hắn nghe xong thật tức giận, đập bàn cái “rầm” rồi nói:

– Bác Tiến, bác mau kể rõ cho tôi nghe!

Bác Tiến khuôn mặt trở nên vô cùng lo sợ khi nhớ đến những lời nói hôm qua của Vương Chủ tịch, bác ấy chậm rãi nói:

– Lúc tôi mang trà lên thì thấy cửa phòng của ông ấy hé mở, khi định gõ cửa thì nghe thấy ông ấy nói chuyện điện thoại với một ai đấy và nói rằng: “Ông cứ cho người chuẩn bị công việc đi nhé, sau khi đã hoàn thành xong kế hoạch cướp bản văn tự của Hoàng Gia thì tôi sẽ giao con vợ hiện tại của mình cho ông. Tùy ông xử lí và hơn nữa bây giờ ông mau chuẩn bị cho việc làm giấy tờ giả của việc đăng kí kết hôn đi trước nhé!”. Vậy đấy tôi thấy thật tội nghiệp cho Phu nhân với Thiếu gia!!!

Khi vừa nghe nói xong thì hắn vô cùng tức giận, ông ta nghĩ hắn là cái gì vậy…còn cả gan dám giết người dì yêu quý của hắn….

Nó lúc này mới mở miệng hỏi hắn:

– Tuấn Anh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!

– Chỉ cần cậu muốn biết thì tôi sẽ trả lời! -hắn nhìn nó nói.

Nó nhìn qua cô và anh cùng hai bác quản gia rồi mới đảo mắt qua nhìn lại hắn. Rất muốn hỏi câu hỏi này nhưng chỉ sợ rằng câu trả lời không như ý mình, nhưng rốt cuộc cũng lại mở miệng ra hỏi:

– Cậu thực sự thích tôi hay chỉ đơn thuần muốn lợi dụng tôi???

– Tôi……

$pageOut $pageIn

Chap 50 :

– Cậu thực sự thích tôi hay chỉ đơn thuần muốn lợi dụng tôi???

– Tôi…Liệu tôi có được phép thích cậu không?

Khuôn mặt nó biểu lộ vẻ ngạc nhiên sau câu trả lời của hắn nhưng sau đó khuôn mặt lộ rõ ra vẻ hài lòng, thích thú. Nó đứng lên rồi nói:

– Tuấn Anh, cậu đi với tôi lên thư phòng, chúng ta sẽ nói chuyện riêng được chứ? Còn hai vợ chồng nhà mày ý Hân cùng với 2 bác quản gia nhanh chóng gọi cho tao những người kia về!!!

Lúc này cô mới nhớ ra chuyện gì đó rồi nói với nó:

– Nhiên mày có còn nhớ đến cái cuộc thi với cái con nhỏ Tố Nhi không vậy? Chỉ còn 2 ngày nữa thôi đấy!

Nó cười khẩy một cái rồi quay ra nói nhỏ gì đó với 2 bác quản gia rồi mới quay ra nói với cô:

– Mày yên tâm đi, con nhỏ đó mất đi cả cánh tay phải cả cánh tay trái rồi sẽ chẳng làm cái gì ra hồn đâu trừ khi nó đang tìm một kẻ nào đó giúp đỡ!

– Với lại Nhiên, hình như mày quên một chuyện gì đó rất quan trọng!

– Chuyện gì? -nó quay ra hỏi.

Cô lắc đầu tỏ ý có chết cũng không nói, nó không quan nữa mà chỉ bĩu môi một cái.

Sau đó thì nó cùng hắn đi lên thư phòng. Cùng lúc đó thì 2 bác quản gia lên phòng thông tin – căn phòng dùng để tra dữ liệu và cũng là căn phòng cao nhất của biệt thự này.

– Hân, chuyện gì vậy??? -anh tò mò hỏi.

– Là mấy hôm nữa là ngày…..

Sau khi nghe xong thì anh và bác Tiến gật đầu, hóa ra là ngày đấy còn bác Dũng vội vàng đi chuẩn bị gì đó. Cô thấy thế liền hỏi:

– Bác Dũng, bác quên ngày đó sao???

– Dạo này tôi bận việc quá nên quên! Thể nào Chủ tịch cũng khiển trách tôi mất thôi.

– Vậy bác giao việc chuẩn bị lại cho tôi, đích thân tôi sẽ chuẩn bị!!! -cô vui vẻ mỉm cười nói.

Bác Dũng cũng gật đầu, thật may mắn quá đi chỉ còn 1 tuần nữa thôi! Một mình bác ấy chuẩn bị là chuyện không thể.

Bước vào thư phòng, nó khóa cửa lại rồi nói:

– Cậu ngồi đi chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói đấy!!!

Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nó, nó cũng ngồi xuống. Nó quan sát vẻ mặt lo lắng của hắn thì phì cười làm cho hắn phải hỏi:

– Cậu cười cái gì? Mặt tôi dính cái gì sao?

Nó ngừng cười rồi giả vờ làm vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi hắn:

– Vậy bây giờ cậu trả lời tôi đi: Cậu thực sự thích tôi hay chỉ đơn thuần muốn lợi dụng tôi???

Hắn nhìn nó rồi chậm rãi nói:

– Liệu tôi có còn đủ tư cách để được thích cậu? Tôi đã nói dối cậu lại còn định cướp đi tập đoàn tâm huyết của gia đình cậu! Bản thân tôi thấy rằng đền bù cho cậu còn chưa đủ lại còn đòi dám nói thích cậu!

Nó cau mày nhìn hắn rồi có vẻ tức giận nói:

– Tôi hỏi là cậu có thích tôi không cơ mà!

Hắn quay qua nhìn vẻ mặt cau có của nó thì mới nói:

– Tôi….yêu cậu!

Nó mỉm cười có vẻ hài lòng rồi nói:

– Vậy đi, cậu có muốn đền bù cho tôi không???

– Nếu được, tôi sẽ đền bù theo thứ cậu yêu cầu!

Bây giờ đối với hắn thì chỉ cần đền bù được cho nó dù có phải trả bất cứ giá nào thì hắn cũng đã mãn nguyện rồi. Kể từ ngày gặp nó thì có lẽ rằng trong trái tim hắn mãi hiện diện 3 người phụ nữ là mama, dì và nó. Hắn có phải đã rất ngu ngốc khi muốn lợi dụng nó nhưng thật không may rằng nó lại biết được…à không….có lẽ phải là thật may khi nó biết được những điều này chứ!

Hắn đang vô cùng tâm trạng u sầu nhưng nó lại nói:

– Cậu có chắc là có thể đền bù theo thứ tôi yêu cầu không???

– Tôi chắc chắn là có thể mà, tôi hứa đấy!

Hắn nhìn khuôn mặt đang lộ rõ vẻ thâm hiểm, âm mưu của nó thì bất ngờ rùng mình một cái. Cái khuôn mặt kia chỉ thường xuyên thấy ở nhỏ hay ở Phương thôi hà, đây là lần đầu tiên thấy ở nó cái khuôn mặt đó. Nó vươn vai cho đỡ mỏi rồi đứng lên nói:

– Cậu đợi tôi đi thay đồ rồi chúng ta đi chơi nhé! Coi như là đền bù cho tôi đi ha.

– Chỉ đơn giản vậy thôi sao? -hắn ngạc nhiên hỏi.

Thật sự mà chỉ đơn giản như thế thì đã vô cùng may mắn cho hắn rồi, hắn yên tâm là sẽ phải vác theo nó ở quãng đường đời còn lại.

Nó nhếch mép một cái rồi quay lại nói với hắn:

– Đơn giản như vậy thì đâu có được! Cậu phải đền bù cho tôi nhiều hơn rất nhiều bởi vì cậu dám nói dối tôi, dám….

– Dám gì???

– Dám nói dối tình cảm với tôi, còn gì nữa?

Hắn cau mày nhìn nó rồi nói:

– Nhưng tôi nói rồi: Tôi yêu cậu!!! Chẳng nói dối gì cả mà, tình cảm là thật.

Nó mỉm cười thật tươi rồi nói:

– Cứ coi như là vậy đi nhưng để đền bù tôi thì cậu phải vác tôi theo suốt đời đấy!

– Là sao?

Vác gì? Vác theo nó là sao? Chẳng hiểu cái mẹ gì cả hết ý! (Gen: IQ anh để đâu vậy? =_=).

Nó bỏ lại một câu rồi đi luôn:

– Là đem theo tôi suốt đời đó vì tôi…cũng thích cậu!!!

$pageOut $pageIn

Chap 51 :

Sau khi tiêu hóa xong mấy câu nói của nó thì hắn:

– YEAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!

Tiếng hét của hắn vang khắp biệt thự làm cho chim chóc gần đấy bay loạn xạ hết cả lên. Cô với anh ở dưới cũng bịt tai lại, cô quay sang hỏi anh:

– Này Hoàng, theo anh nghĩ đó là tiếng gì? Theo em là tiếng voi rú!!!

– Theo anh thì đấy là tiếng khỉ bị thương hay là bị mổ nha!!!

– Voi.

– Khỉ.

– Voi.

– Khỉ.

– Em đã bảo là tiếng voi rồi mà! -cô hậm hực.

– Anh chắc luôn là tiếng khỉ bị xe cán! -anh cũng cãi lại.

– ………………………..

– ………………………..

Thế là một trận cãi nhau rất vô lí xảy ra, hắn đi xuống nhà với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Thấy cảnh tượng trên thì hỏi:

– 2 vợ chồng nhà mày đang làm cái trò con bò gì thế???

Cả anh và cô cùng đồng thanh trả lời rằng:

– Bọn tôi đang bàn về tiếng hét vừa nãy của ai, tôi nói là voi/khỉ nhưng anh/em ấy không có nghe!!!

Mặt hắn đã được vạch thêm vài ba đường hắc tuyến. Anh lại nói thêm:

– Nhưng mà đúng là các nhân viên bảo vệ vườn thú thật bất cẩn khi để mấy con thú đó xổng chuồng nha! Nghĩ lại thì thấy nó giống tiếng lợn bị chọc tiết!

Vài đường hắc tuyến lại được vạch thêm. Lúc này hắn mới nói một câu:

– Đấy là tiếng bố mày hét đấy! Có vấn đề gì liên quan đến vợ chồng nhà mày không???

Hắn chuẩn bị đang tiến đến chỗ anh để…..cù anh cho chừa cái tội nói bố mày là lợn =_=. Đúng lúc này thì có hai người bước vào một mặc trang phục của bang ANGEL (quần áo màu trắng có huy hiệu bằng bạc hình cánh thiên thần) một mặc trang phục của bang DEVIL (quần áo màu đen có huy hiệu bằng bạc hình cánh ác quỷ) chạy vào. Cô thấy lạ liền mở to mắt lên hỏi:

– Tại sao các người lại có thể vào đây được?

– Tao có chuẩn bị một cổng phụ ra vào dành cho người trong bang!

Nó bước xuống cầu thang rồi nói, bây giờ nó mặc một chiếc áo sơ mi xẻ tà kết hợp với chiếc quần bò rách. Bước đến tủ giày nó lấy ra một đôi slip on đế bánh mì màu trắng rồi đi vào chân, quay ra chỗ người kia nói:

– Nói xem ngươi đến đây làm gì???

Chàng trai của bang ANGEL gập người 90 độ rồi đưa ra cho nó một phong thư màu trắng và có hình 2 thanh gươm được in trên đó. Nó nhíu mày một cái rồi khẽ nói:

– Thư khiêu chiến của bang phái nào vậy???

– Thưa bang chủ, hôm nay ở trên căn cứ phía Nam đã có vài kẻ nhìn trang phục thì là của bang GAME OVER đến đưa cho phong thư này!!! Bang DEVIL cũng có một cái tương tự.

Nó cầm luôn cả 2 phong thư rồi phủi tay ý nói họ đi về, 2 tấm phong thư có vẻ ngoài y hệt nhau và biểu tượng này hình như nó đã thấy ở đâu đấy rồi thì phải nhưng có điều là không nhớ ra…với cả hình như độ dày của 2 tấm phong thư cũng tương đương nhau nên chắc nội dung cũng tương tự nhau. Nó đưa một phong thư cho hắn rồi nói:

– Mở ra xem nội dung có giống nhau không???

Hắn cùng nó mở ra hai chiếc phong thư ra, mỗi phong thư đều có hai tờ giấy. Tờ giấy hay chính xác là tờ bìa cứng có nội dung là: Be careful with me! I know your weaknesses!!!. Tờ giấy còn lại thì hình như bị cắt làm đôi, ANGEL một nửa DEVIL một nửa.

Nó với hắn giở ra rồi ghép lại với nhau thì thấy đó là hình đầu lâu và bị 2 thanh gươm xuyên qua 2 bên.

– Một lời khiêu chiến??? -cô hỏi.

– Đúng là như vậy đấy! -nó trả lời- Nhưng có một điều tôi thấy lạ….

– Tôi cũng cảm thấy lạ!!!

Hắn cũng nói vậy làm cho anh và cô phải đồng thanh:

– Điều gì kì lạ???

Nói xong thì nhìn nhau rồi cười cười làm cho nó phải bĩu môi:

– Buồn nôn, điều kì lạ ở đây chính là…cậu nói đi Tuấn Anh!…*quay sang bảo hắn*…

Cô bĩu môi lại rồi nói:

– Mày GATO với vợ chồng bọn tao thì cứ nói thẳng ra chứ không cần cùng Toanh kẻ tung người hứng đâu =_=.

Nó tiếp tục bĩu môi cãi lại:

– Tao đây không thèm GATO với mày đâu ạ! Với lại tao cùng Tuấn Anh kẻ tung người hứng thì có gì sai? Bọn tao cách đây gần 10′ cũng đã là một đôi rồi ạ!

Cô với anh trố mắt lên nhìn nó và hắn rồi không hẹn mà gặp lại cùng hét lên:

– MỘT CẶP????

Cả nó với hắn đều gật đầu cái rụp. Oimeoi, cái thể loại gì thế này? Hai kẻ được coi là có quyền lực sắp to nhất cái quả đất này yêu nhau (Gen: chẳng lẽ mấy người còn lại không thế hả??? -_-), thật là nếu tin này mà lộ ra ngoài thì chắc có rất nhiều người tự tử nha ~_~

Nhưng mà hình như cuộc nói chuyện có “chút” lạc đề thì phải, lúc này 4 kẻ kia mới quay lại cái vấn đề thư khiêu chiến. Hắn lên tiếng:

– Kì lạ ở đây là một bang hội có vị không quá cao trong thế giới đêm tự dưng lại muốn khiêu chiến với chúng ta – 2 bang hội có tầm cỡ rất lớn đi!!! Chẳng lẽ do muốn bị diệt vong?

Nghe hắn nói cũng đúng nhưng cô lại lên tiếng:

– Chắc hẳn phải có người chống lưng cho nhỉ? Một kẻ hoặc một bang hội có thế lực, tầm cớ lớn.

Nó thở dài một cái rồi nói:

– Vậy là buổi đi chơi phải tạm nghỉ rồi! Bây giờ chúng ta lên phòng thông tin cùng với 2 bác tìm kiếm thông tin của mấy kẻ này!!!

$pageOut $pageIn

Chap 52 :

Sau khi bỏ lại đôi slip on vào tủ và xỏ lại đôi dép trong nhà thì cả 4 người cùng đi lên phòng thông tin. Đoạn đường lên phòng thông tin phải gọi là vô cùng rôm rả. Cô chạy lên trước đi song song với nó rồi hỏi:

– Mày với thằng Toanh yêu nhau lúc nào thế???

– Cách đây tầm 30′ lúc có tiếng hét của lợn bị chọc tiết ý! -nó quay sang trả lời cô.

Cô gật gật mấy cái, lúc này nó quay sang hỏi cô:

– À mà Hân, mày đã gọi điện bảo bọn kia về chưa???

Cô hơi nhíu mày nói:

– À, tao gọi cho Thiên với Phương rồi. Hai đứa nó bảo là sẽ bay về cùng với 2 cặp vợ chồng kia (Ken, Ying, Yuu, Yun)!!!

– Mày không gọi cho Dực với con An à???

Cô lắc đầu rồi bảo:

– Tao gọi rồi nhưng đều thuê bao!!!

– Cả 2? -nó hỏi lại.

– Hỏi Phương thì Phương bảo con An đang trong tình trạng khó ở!!!

Cô gật gật đầu vài cái rồi nói sang chuyện khác. Còn anh với hắn thì cũng đang bàn tán về một số vấn đề. Anh hỏi hắn:

– Mày làm thế nào mà biến hận thành yêu vậy??? Tao vẫn còn đang tức cái chuyện mày làm như thế với Hoàng Gia, dù gì chúng ta cũng rất thân thiết mày làm như thế không thấy có lỗi à???

Hắn vỗ vai anh rồi nói:

– Hận thành yêu cái đầu nhà mày ý! Tao yêu Nhiên nhưng mà cái kế hoạch kia là tao bị ép buộc làm để bảo vệ cho dì mà!!! Với lại mày giận tao chuyện đấy thì tao giận mày cái vụ mày dám bảo giọng tao là lợn bị chọc tiết!!!

Sau đấy thì cho hắn một cái lườm đến rách da rách thịt còn anh chỉ cười cười mà không nói gì. Bỗng anh hỏi:

– Toanh, dì…hiện nay thế nào rồi???

Hắn ánh mắt đượm buồn trả lời anh:

– Dì ấy…thỉnh thoảng vẫn có các vết thương trên cơ thể hay các vết bầm tím do đánh đập!!!

– Do papa mày?

– Do bọn người làm trong nhà, nếu như không có tao trong biệt thự thì chắc chắn dì ấy còn không được coi giống như chủ vậy!!!

Anh không hỏi gì thêm nữa.

Bỗng….dưới nhà có một tiếng hét thánh thót vang lên làm cho 4 người phải chạy xuống nhà:

– AN NHIÊN TỈ TỈ!!!!

Cái chuyện quái gì thế này??? Dưới nhà là nhỏ đang….hét ầm lên và khóc!?

– NGỌC HÂN TỈ TỈ!!! TUẤN ANH CA CA!!! THIÊN HOÀNG CA CA!!!

Oimeoi, nhỏ bỏ tay khỏi vali rồi chạy đến ôm nó rồi khóc làm cho cả 4 người chẳng hiểu cái mô tê gì sất. Nó lau hết nước mắt cho nhỏ rồi từ tốn hỏi:

– 20 tuổi rồi còn khóc lóc cái gì hả??? Rốt cuộc là làm sao hả An?

– Mà đúng rồi có cái chuyện gì mà em lại về đây gấp vậy? Hơn nữa thằng Dực đâu??? -anh hỏi nhỏ.

Và thế là…nhỏ lại khóc còn to hơn và thế là làm cho 2 bác quản gia phải chạy xuống xem có chuyện gì không. Bác Dũng lên tiếng:

– Tiểu thư Thiên An, tiểu thư về nước rồi sao???

Cô quay ra bảo với hai bác quản gia:

– Phiền hai bác pha cho bọn tôi mấy tách trà với cả lấy cả cho chúng tôi ít bánh ngọt!!!

– Vâng tiểu thư!!!

Sau đấy thì cả bọn cùng ngồi xuống sofa để hỏi chuyện nhỏ, nhỏ có vẻ đang ấm ức chuyện gì đó và nguyên nhân xảy ra cái chuyện đó chính là cậu. Cô xoa xoa đầu nhỏ rồi nói:

– An, kể cho anh chị nghe xem nào!!! Rốt cuộc là thằng Dực nó làm cái trò gì vậy???

– Nhắc đến thật tức mà!!! -nhỏ hậm hực nghiến răng.

Nó cầm một cái cupcake socola lên cắn một miếng rồi chống tay lên nhìn và nghe nhỏ kể chuyện. Hắn nhấp một ngụm trà rồi nói:

– Ấm ức gì thì kể ra mới hết ấm ức được chứ!!!

– Mày đang thực sự trong tình trạng khó ở hả An? Chị thấy Phương nó bảo thế!!!

Nhỏ hậm hực quay sang nó rồi nói:

– Nhiên tỉ, Hân tỉ chuyện là như thế này……………………………………..

Sau khi nghe nhỏ kể xong thì cả bọn đều đã hiểu ra. Cô quay ra bảo nhỏ:

– Như vậy là vô cùng đáng chết nha! Nói mau con nhỏ đấy là ai hả? Chị đây đi xử hộ mày!

Anh nghe cô nói vậy thì nói:

– Không cần thiết, chỉ cần đánh chết thằng Dực là được mà! Để đây anh làm cho!

– Đúng như vậy đấy. -cô vỗ tay tán thưởng.

Nhỏ nghe thấy vậy thì cũng nói:

– Đúng là như vậy đấy!

Còn nó với hắn thì chỉ ngồi xem cái trò vui này, vợ chồng nhà anh với cô đúng là kẻ tung người hứng nha! Hơn nữa còn nhỏ thì đúng là vô cùng vui đi. Đúng lúc này thì cậu chạy vào, nhỏ nhìn thấy cậu thì dậm chân bỏ lên nhà còn cô với anh thì đồng loạt đứng lên nói:

– Mày lại đây để tao còn xử lí mày!

– Đúng thế cậu là ai mà dám làm cho con An nó khóc hả? Tôi còn chưa bao giờ làm nha!!!

Rốt cuộc cái chuyện gì xảy ra vậy???

$pageOut $pageIn

Chap 53 :

Cậu vô cùng mệt mỏi nhìn cô và anh rồi nói:

– Hai người bị rảnh sao? Đấm đá cái gì chứ? Mà An đâu?

Cô đập thẳng vào vai trái của cậu một cái rồi hét:

– RẢNH CÁI ĐẦU NHÀ CẬU Ý!!! CẬU RỐT CUỘC LÀ BỊ LÀM SAO VẬY MÀ DÁM UNG DUNG ÔM ÔM ẤP ẤP NGƯỜI KHÁC TRƯỚC MẶT CON AN HẢ??? HƠN NỮA CÒN CƯỜI NÓI RẤT VUI VẺ!!!

– Tao thật không ngờ mày lại là cái thằng như thế đấy!!! -anh lắc đầu vẻ buồn bã chán nản nói.

À hóa ra lại là cái vụ ghen tuông vớ vẩn đó hả? Thể nào cũng sẽ giải thích là do con nhỏ bánh bèo ấy ngã hay vấp nên cậu mới phải đỡ con nhỏ bánh bèo đó nên nhỏ nhầm tưởng hoặc là sẽ giải thích rằng là con nhỏ đó tự lao vào anh hay…vân vân….mây mây…..blo bla……

Hơn nữa đâu đó còn hai con người vẫn đang rất rảnh rỗi ngồi ăn bánh uống trà và xem kịch hay. Nhưng mà cái vở kịch này vốn rất là hay mà không xem sẽ rất phí với lại diễn viên cũng vô cùng chất lượng!!!

– Chuyện đó….. -cậu ngắc ngứ chưa biết giải thích như thế nào.

Tại sao lại không giải thích như ở trên cho nó nhanh gọn lẹ??? Thật là mất thời gian mà….Lúc này nhỏ bước xuống cầu thang giọng lạnh lùng nói:

– Đây cũng không phải là lần đầu tiên!

Sau đó thì trực tiếp ném thẳng cả một xấp ảnh vô cùng ảnh dày cộm xuống dưới. Những tấm ảnh bay như mưa xuống dưới, nội dung các tấm ảnh thì vô cùng “đa dạng” đi toàn là cảnh câu ôm eo một cô gái nào đó, cảnh cậu cười với một cô gái nào đó và đẹp hơn nữa chính là cảnh cậu ôm hôn một cô gái nào đó…….dường như rất thân mật!!!

Cô với anh nhặt vài tấm ảnh lên xem còn 2 bác quản gia thì phải dọn đống còn lại. Cô đưa mấy tấm ảnh lên trước mặt cậu rồi nói:

– Aigo! Thật giống viễn cảnh trong các tiểu thuyết ngôn tình mà Phương hay đọc ha. Cậu làm ơn giải thích giùm tôi cái!

Anh cũng đứng khoanh tay nhìn xem lời giải thích của cậu như thế nào. Đến nước này thì….cậu thở hăt một cái rồi nói:

– Họ…đều là bạn gái của tôi!

Nhỏ nghe đến đây thì nước mắt như vô thức chảy ra rồi chạy vội lên nhà khiến cho hai vị quản gia phải chạy theo. Rốt cuộc thì cậu cũng chỉ coi tình cảm của nhỏ là một trò đùa, là một trò chơi. CHơi chán rồi thì vứt rồi đi tìm món đồ chơi khác hoàn hảo hơn, đẹp hơn….

Cô chạy đến định tẩn cho cậu một trận thì anh giữ lại rồi nói:

– Nghe cậu ta giải thích nốt đã đi nào!

– Vậy cậu mau giải thích cho tôi nghe! -cô hất mặt về phía cậu.

Cậu ngồi phịch xuống ghế sofa rồi nói:

– Như tôi đã nói họ đều là bạn gái tôi nhưng….không phải người tôi yêu. Người tôi yêu chỉ có một đó là một tiểu thư con nhà giàu tên Hoàng Thiên An hay còn được gọi với tên khác là Lucia okie???

– Bình tĩnh đã nha! Lucia chính là nhân cách thứ 2 bên trong cô ta với cả tính chiếm hữu của cô ta rất lớn nên con An nó mới làm loạn đủ điều như vậy! -nó nói.

Cô nghe vậy thì sự tức giận giảm được một phần rồi (lại) hỏi:

– Vậy tại sao còn lén lút đi hẹn hò với bọn họ? Chẳng nhẽ hẹn hò với con An chưa đủ???

– Không phải vậy chỉ đơn giản là chưa chia tay với bọn họ nên hẹn họ đi chơi rồi chia tay luôn!!! Như vậy chẳng phải sẽ vui vẻ sao? Khi giải quyết xong thì về sau sẽ chẳng còn ai có thể quấy rầy hay tự nhận là người yêu hay vợ tao trước mặt An.

Anh lườm cậu rồi nói:

– Mày có nghĩ đến cảm xúc của con An không? Thật là quá vớ vẩn đi ạ! Vui vui cái đ** gì!!! Mày thấy không mày nghĩ cách giải quyết của mày là hay nhưng thật ra nó lại vô cùng tồi tệ.

Lúc này 2 khán giả vô cùng trung thành đã xem hết từ đầu đến cuối vở kịch vô cùng thú vị này mới (lại) lên tiếng. Nó nói trước:

– Xem mọi người làm trò vui thật đấy!!! Mấy cái chuyện này tôi biết cả rồi, tôi vẫn cho người trong bang theo dõi nhất cử nhất động của mấy người bên Mĩ mà! Hơn nữa tôi với Tuấn Anh cũng đã suy nghĩ về chuyện này rồi!!!

Lúc này hắn vỗ vai cậu rồi nhẹ nhàng mà nói:

– Cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này chính là mày với An kết hôn đi dù sao An cũng đã 20 tuổi (Gen: cái này nếu nhiều bạn đọc từ lúc mình mới ra thắc mắc thì mình đã thay đổi tuổi rồi nhé!!!) rồi nên 2 người kết hôn đi!

3 kẻ kia còn đang há hốc mồm ra với cái cách giải quyết của vợ chồng nhà nó – hắn thì nó còn nói thêm:

– Với cả kết hôn thì cũng cắt đứt được mấy kẻ kia có sao đâu!

$pageOut $pageIn

Chap 54 :

Cậu nghe nó với hắn nói như thế thì ngồi trầm ngâm suy nghĩ còn anh với cô thì cứ lải nhải bên tai rằng:

– Con An với thằng Toanh nói đúng đấy! Mày với con An bây giờ kết hôn thì chẳng phải là quá tốt!!

– Đúng thế, tôi nghĩ rằng đấy cũng là cách giải quyết hay nhất rồi. Cậu thấy sao? Nếu như vậy thì chắc chắn cũng sẽ giải quyết được mấy cô bạn gái “xinh đẹp” của cậu và hơn nữa cũng làm nguôi giận được con An!!!

– Chuẩn chuẩn rồi với cả hơn nữa chuyện này chẳng phải đã được papa cậu đồng ý sao? Tốt nhất là nên…………

– Mày không thấy như vậy là vô cùng tốt à??? Hai tập đoàn lại càng thân thiết nữa với cả mày cũng làm cho An nguôi giận được………………………

Tóm lại là trong khi cậu ngồi trầm ngâm suy nghĩ thì ở hai bên tai vẫn có cô và anh lải nhải đủ điều, bên cạnh thì nó và hắn vẫn đang nhàn nhã thưởng thức trà giống như không phải việc của mình vậy. lúc này 2 bác quản gia chạy xuống vô cùng lo lắng nói:

– Tiểu thư, tiểu thư Thiên An tự nhốt mình trong phòng không chịu mở cửa cho bọn tôi vào!

– Vậy sao???

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ và nghe được lời của 2 bác quản gia thì cậu hét lên:

– ĐƯỢC RỒI CƯỚI THÌ CƯỚI!!! KẾT HÔN THÌ KẾT HÔN!!! NHƯNG MÀ MẤY NGƯỜI PHẢI GIÚP TÔI DỰNG LÊN MỘT MÀN CẦU HÔN CỰC KÌ ĐẶC BIỆT SAU ĐÓ THÌ ĐƯƠNG NHIÊN PHẢI GIÚP TÔI CHUẨN BỊ TRANG TRÍ!!!

4 người còn lại thì lại thở dài. Bây giờ nghĩ lại thì cái vụ tỏ tình lần trước đúng là làm mất công mất sức quá đi ạ, phải vất vả đi mua một đống đồ sau đó còn phải tự trang trí đủ điều.

Cái cặp đôi này thật khiến người ta tốn tiền tốn công sức quá đi! Tỏ tình cũng hoành tráng như vậy tại sao không đơn giản như tụi này đi! Nói một câu là được rồi có cần phải lằng nhằng như vậy hơm? Gì mà phải bày vẽ đến tận 4 chap của con tác giả (Gen: *thở dài*…mất công đánh quá!). Bây giờ mà lại còn phải đi tổ chức cái vụ cầu hôn này thì chắc lại tốn công tốn sức của rất nhiều người, tốt nhất là nên tìm cách mà lẩn vụ này đi. Nó nói:

– Xin lỗi cậu nhá nhưng mà tôi không thể giúp được vì mai tôi phải tham gia thi ở trường do lời thách đấu của Kiều Tố Nhi!!! Tuấn Anh lúc nãy đã đồng ý là giúp tôi rồi nên chỉ còn vợ chồng nhà Hoàng – Hân giúp cậu thôi!

– Vậy sao? Có cặp Hoàng – Hân với Thiên – Phương giúp tôi là được rồi!!! Không sao đâu.

Hắn trong lòng thầm cảm ơn nó, lần tỏ tình trước đã vô cùng vất vả rồi lần cầu hôn này chắc còn vất vả hơn gấp trăm lần ấy ạ. Còn cô với anh thì đang định viện cớ trốn:

– À này Dực, tôi với Hoàng có lẽ cũng bận rồi nên chắc là…..

– Sao cơ??? -cậu quay sang hỏi.

Anh nói tiếp lời cô:

– Tao với Hân cũng bận á!!! Có thể cho bọn tao rút lui vụ này không??? Việc này rất quan trọng đó!

– Mày bận việc gì đến nỗi không thể giúp tao vậy??? Chẳng lẽ chuyện tao kết hôn không quan trọng sao???

– Ờ thì……

Quay ra hơi liếc liếc nó nhưng mà hình như nó không nhớ thì phải, nếu mà nhớ ra thì chắc chắn sẽ không phải giúp để làm nó bất ngờ. Vậy là bất đắc dĩ anh với cô phải thở dài nói:

– Thôi được rồi, giúp thì giúp!!! Haizzzz…………

Câu cười vui vẻ. Thế là nó kéo tay hắn rồi nói:

– Vậy các cậu chuẩn bị đi nhé tốt nhất là cầu hôn vào 4 ngày nữa, có thể chúng tôi sẽ giúp được! Còn bây giờ thì bọn tôi phải đi mua ít đồ cho ngày mai đây! À với lại lát nữa về chúng tôi sẽ mua đồ ăn trưa cho nhé, đỡ phải nhờ 2 bác quản gia nấu nướng!!! Bye bye

Sau đó thì nó với hắn thay giày thì cả 2 cùng đến Royal City để mua một vài bộ đồ cùng một số phụ kiện kết hợp cùng. Lúc hắn với nó đã đi thì anh mới quay sang cậu hỏi:

– Tại sao mày không phàn nàn gì về việc vắng mặt của Nhiên với thằng Toanh mà tao với Hân thì lại có???

– Bởi vì bọn nó có lí do chính đáng còn 2 bọn mày thì không!!!…* cười cười *…

– YAHHHH, TAO MỆT VỚI VỢ CHỒNG NHÀ MÀY QUÁ ĐI CƠ!!! HẾT CHUẨN BỊ CÁI NÀY ĐẾN CÁI NỌ!!!

$pageOut $pageIn

Chap 55 :

~ Royal City ~

Nó với hắn vừa mới đặt chân vào Royal City đã được khá nhiều con mắt chú ý đến và đương nhiên cũng khá là nhiều người chụp ảnh, bàn tán:

– Này kia có phải là Vương Thiếu gia không nhỉ??? Trông đẹp hơn trong ảnh nhỉ?

– Mày nhìn đứa con gái đi bên cạnh đi, xinh vãi chưởng! Hoa có chủ! Tiếc vãi….

– Mày có dám đập chậu cướp hoa không??? Tao lấy chậu mày lấy hoa, chẳng quá hợp lí đi à?

– Mày không thấy là người ta còn đang mặc quần áo đôi sao???

Trùng hợp làm sao mà hôm nay nó với hắn đều cùng mặc áo phông quần bò. Nói thẳng ra là cũng chẳng phải trùng hợp đâu mà do lúc nãy ở biệt thự có thấy hắn mặc một chiếc áo phông màu trắng hình đầu lâu và trùng hợp là mình cũng có một chiếc như vậy thì nó cũng chạy lên phòng thay đó chứ -_-!!!.

Tiếng bàn tán vẫn không ngớt.

– Nhưng mà con nhỏ kia hình như là Đại Tiểu thư Hoàng Gia đấy! Mày động vào có nổi không? Toàn quyền thế đi với nhau không à!

– Nhưng mà trông đẹp đôi ra phết, không khéo là đang đi mua đồ cưới ý! Mấy người nhà giàu cưới nhanh vãi cả ra. Như trong tiểu thuyết ngôn tình ý quen nhau được tầm 2, 3 rồi yêu nhau với làm đám cưới luôn!

– Có khi là như thế đấy!!!

– …………………………………………..

– …………………………………………..

Nó với hắn có nghe qua qua được mấy lời bàn tán đó thì chỉ biết cười rồi cho qua chứ làm sao. Sau đó thì 2 người cùng nhau bước vào cửa hàng thời trang Lee mua mấy chiếc áo phông cùng quần jean. LÚc soi gương hắn phì cười làm cho nó quay sang hỏi:

– Cậu cười cái gì vậy???

– Chúng ta đang mặc đồ đôi trong hợp nhỉ?

Nó cười cười không đáp lại hắn quay sang nó phát hiện ra gì đó, sờ vào tai nó hắn hỏi:

– Cậu có lỗ xỏ khuyên sao? Tại sao lại không đeo khuyên?

Nó hất tay hắn ra rồi nói:

– Từ ngày mama mất tôi không còn đeo khuyên nữa! Những đôi khuyên tai của tôi đều được mama chọn và đeo cho chỉ tiếc là người không còn nữa.

Ánh mắt nó ánh lên những tia buồn bã, chán nản. Nó cúi gằm mặt xuống nhưng….lấy tay sờ lên tai bên trái của mình…rõ ràng là có khuyên. Nó quay sang hắn:

– Cậu làm gì vậy?

Đang định gỡ chiếc khuyên đó xuống thì hắn cầm tay nó rồi nói:

– Nó hợp với cậu lắm…xem này!…* chỉ lên tai mình*…

Nó nhìn lên tai trái của hắn cũng có một chiếc khuyên tai như vậy, quả là 2 người họ đang mặc đồ đôi, đang đeo đồ đôi. Hình như trên khuyên còn khắc hình gì đó, hắn lúc này mới lên tiếng:

– Đôi khuyên tai này có vẻ rất đặc biệt: của tôi là hình rồng còn của cậu là hình phượng. Đây là di vật của mama tôi được dì trao lại tận tay tôi hơn nữa còn nói rằng: “Con tuyệt đối không được để đôi khuyên tai này vào tay papa con. Nghe chưa??? Sẽ đến một lúc nào đấy con biết được sự thật về mama con và một số người nữa!”

Nó nhíu mày hỏi lại:

– Vậy sao???

Hắn gật đầu mà không nói gì còn nó thì sờ sờ lên chiếc khuyên đeo trên tai trái của mình, đúng là có mấy đường chạm khắc rất mảnh, rất nhỏ hơn nữa hình như còn rất hoàn hảo, không một chút sai lệch.

– À mà chúng ta vào CANIFA một chút nhé! Tôi muốn mua một ít đồ trẻ con cho một người!

– Chắc hẳn là cô em gái cùng cha khác mẹ của cậu! -hắn nói.

– Đúng là như vậy, con bé tên Hoàng Thiên Linh năm nay 11 tuổi!!! -nó nói.

Thế là nó với hắn tính tiền xong sau đó thì đến cửa hàng CANIFA để mua một ít đồ cho Thiên Linh. Nó tỉ mỉ chọn từng cái, từng bộ khiến hắn phải quay sang hỏi:

– Cậu có vẻ rất yêu quý con bé nhỉ? Cẩn thận chọn từng bộ quần áo một, chắc hẳn phải yêu quý con bé lắm!

Nó quay sang hắn ánh mắt thể hiện tia vui buồn lẫn lộn nói:

– Phải tôi cũng yêu thương nó như Thiên và An vậy nhưng khi ly hôn thì bà ta nhất định phải cướp được Linh đi cùng bà ta. Tôi rất thương Linh, có lẽ bà ta biết vậy nên mới muốn đưa Linh đi cùng!!!

Hóa ra là như vậy, sau khi mua đồ xong tất tần tật thì cũng đã 11h25′ vì thế nên 2 người quyết định đến quán mì xào lần trước để mua đồ ăn nhưng đến đó thì có lẽ cảnh tượng không được hay cho lắm. Ngay trước quán có một cô bé ước chừng 11, 12 tuổi đang bị một đám người mặc toàn đồ đen đánh đập tới sắp chết, có rất nhiều người tới ngăn cản nhưng đều bị đánh.

Hắn với nó bước xuống thì nó thốt lên:

– THIÊN LINH!!!! CÔ BÉ ĐÓ LÀ THIÊN LINH!!!

– Cô bé kia chính là Thiên Linh đó sao?

Nó gật đầu, cô bé đang bị đánh đập kia chắc chắn là Thiên Linh vì vết bớt hình cánh bướm đặc biệt trên tay trái của Thiên Linh lộ ra làm cho nó sửng sốt. Nhanh chóng hắn cùng nó giải quyết đám người kia và còn giữ lại được một tên. Nó nhanh chóng bế Thiên Linh vào bệnh viện gần đấy còn hắn thì quay sang hỏi tên kia:

– Ngươi được ai phái đến???

– Sao tao phải nói cho mày chứ? Mày cũng chỉ là một thằng công tử con nhà giàu cũng chẳng phải là người có máu mặt trong thế giới ngầm!!!

Hắn nhếch môi rồi nói khẽ chỉ để cho 2 người nghe:

– Mày đã nghe đến tên Kelvin của tao cho thế giới ngầm chưa??? MÀY – TỐT – NHẤT – LÀ – NÊN – NÓI!!!

Tên đó mặt mày tái mẹt rồi lắp bắp nói:

– Là…C…Chủ tịch cùng…P..Phu…Phu nhân của….của…tập đoàn….Vũ….Thái….

$pageOut $pageIn

Chap 56 :

Nó đưa Thiên Linh vào trong bệnh viện, sau khi khám, khử trùng và băng bó một số vết thương thì nó hỏi bác sĩ:

– Bác sĩ, con bé không sao chứ???

– Ngoài các vết thương mới ra thì cô bé còn khá nhiều các vết thương, vết bầm tím từ khá lâu rồi! Hơn nữa các vết thương đó còn không được xử lí kĩ nên hiện giờ có thể nói rằng cô bé phải tĩnh dưỡng một thời gian dài thì mới có thể bình phục hoàn toàn!

Nó cúi người ý cảm ơn bác sĩ rồi quay lại giường bệnh của Thiên Linh. Trên tay, chân thậm chí cả khuôn mặt non nớt kia cũng chi chít các vết bầm các vết thương đã được xử lí. Lúc này hắn cũng chạy đến, thở dốc mà nói:

– Cô…bé….không làm…..sao đấy….chứ???

– Ừm hiện tại thì đang ngủ bác sĩ có nói là lát sẽ dậy. Cậu đã hỏi xem ai thuê bọn chúng chưa???

Hắn đang định mở miệng ra trả lời thì có 3 cái bóng chạy vào làm hắn suýt ngã, cô lắc vai nó rồi nói:

– Mày rốt cuộc có bị làm sao không??? Xem nào, đâu có bị chấn thương hay chảy máu gì đâu mà!

Nó gạt tay cô ra rồi nói:

– Tao đâu có bị làm sao đâu, người bị làm sao là nó….* chỉ vào Thiên Linh *….

Cô lúc này mới nhìn sang Thiên Linh đang nằm đó, cô cúi sát mặt mình xuống nhìn kĩ khuôn mặt đang chi chít các vết thương kia nói:

– Trông cô bé này thật là quen có chút giống giống Bạch Bạch ( tên ở nhà của Thiên Linh) nhà chúng ta nhỉ Nhiên?

Nó vỗ vai con bạn thân rồi nói:

– Đây chính là Bạch Bạch đấy! Tao với Tuấn Anh vô tình thấy được cảnh một đám người áo đen đánh đập Bạch Bạch ở ngay gần đây.

Cô nghe như vậy thì liền nhảy dựng lên nói:

– KẺ NÀO MÀ DÁM ĐÁNH ĐẬP BẠCH BẠCH ĐẾN NỖI NÀY CƠ CHỨ??? BẠCH BẠCH VỐN LÀ THIÊN THẦN NHỎ CỦA CHÚNG TA, TAO MÀ BIẾT KẺ NÀO LIỀN GIẾT CHẾT BỌN CHÚNG!!!

Thiên Linh từ bé vốn được coi là tiểu An Nhiên vì khuôn mặt tuy là cùng papa nhưng khác mama nhưng đường nét trên khuôn mặt chính là vô cùng giống. Thiên Linh vốn rất được cả nó, cô, nhỏ và Thiên yêu quý vì tính tình vô cùng hiền lành không giống như bà mama kế kia. Bỗng mấy năm trước thì bà ta bị nó đuổi ra khỏi nhà nên mới nhất quyết mang theo Thiên Linh, có lẽ để chuộc lợi.

Nó hất mặt về phía hắn rồi nói:

– Hỏi Tuấn Anh ý, cậu ấy biết đấy!!!

Cô chưa hỏi thì hắn đã trả lời rằng:

– Là người do Chủ tịch và Phu nhân tập đoàn Vũ Thái cử đến! Tôi đã dặn mấy tên đó là không được nói rằng Thiên Linh đang ở chỗ chúng ta.

Cậu nghe thấy thế thì cười khẩy 1 cái rồi nói:

– Thật chán sống rồi mà! Chủ tịch của cái tập đoàn đó phải dựa vào danh tiếng là tiểu thư Phạm Gia của con nhỏ Ngọc Thảo đó mới vực dậy được chẳng nhẽ bây giờ tôi lại cho cái tập đoàn ấy hết đường mà làm ăn? Mà chọn thời điểm cũng hợp lí lắm, ngày mai là tiệc đám cưới của con nhỏ ấy và thằng thiếu gia kia!!!

Nó nghe thấy vậy thì liền nở một nụ cười lộ rõ ra vẻ hài lòng rồi nói:

– Cậu biết Phu nhân đó là ai không???

Anh lúc này lên tiếng:

– Theo như tôi biết thì bà Phu nhân đó đã có một đời chồng hình như tên Trần Minh Như.

Nó cười khẩy một cái rồi nói với giọng mỉa mai:

– Bà ta là mama của Thiên Linh cũng chính là người mama kế năm xưa tôi đã đuổi đi! Bà ta hình như vẫn chưa chán làm Phu nhân của các tập đoàn à? Mai tôi muốn đến dự đám cưới đấy thì có vấn đề gì không hả Dực?

Cậu nhún vai nói:

– Đương nhiên là chẳng dám có vấn đề gì đâu! Vậy mai chúng ta cùng đi đi đưa cả Thiên Linh đi nữa, để xem bọn họ phản ứng ra sao! Mà bữa tiệc lần này bọn họ tổ chức rất lớn đấy, là tiệc hóa trang từ sáng đến 5h chiều!

Nó vui vẻ ra mặt rồi hứng thú nói:

– Tiệc hóa trang thì càng vui chứ sao! 5h chiều cũng đủ để tôi về chuẩn bị cho phần thi ngày mai.

– Đúng đấy, nếu đã là tiệc hóa trang thì mai nhất định phải làm cho mấy kẻ đó bất ngờ!!!

Có lẽ do sự ồn ào nên Thiên Linh mới tỉnh lại, cô bé nhìn thấy nó thì chồm người dậy nói:

– Chị Nhiên, là chị thật sao??? Em không mơ đúng không???

Nó nghe thấy Thiên Linh gọi thì quay sang nhìn thấy thấy vẻ mặt của cô bé lo lắng, sợ hãi vô cùng. Vội vàng ôm Thiên Linh vào lòng rồi nói:

– Bạch Bạch, em yên tâm đi. Chị với chị Hân ở đây rồi, đừng sợ nữa!!!

Thiên Linh ôm chặt vào nó rồi khóc nức nở. Cô thấy thế thì xoa đầu Thiên Linh rồi nói:

– Bạch Bạch, ngày mai chúng ta sẽ giúp em trả lại hết tất cả những thứ họ đã làm cho em nhé! Ngoan đừng khóc nữa.

Ngày mai, có lẽ sẽ có rất nhiều các trò vui khác dành cho mấy người bọn họ ở đám cưới. Liệu cái đám cưới này sẽ thành gì???

$pageOut $pageIn

Chap 57 :

Vậy là hiện nay thì trong phòng bệnh của Thiên Linh có đến 5 người lớn mà cô bé chỉ quen có 2 người. Thiên Linh lên tiếng:

– Chị Nhiên, 3 người kia họ là ai???

Nó xoa đầu Thiên Linh rồi nhẹ nhàng nói:

– Họ về sau sẽ trở thành người một nhà với chúng ta. Cậu ấy…* chỉ hắn *….là hôn phu của chị, còn anh chàng đứng bên cạnh…* chỉ cậu *…là hôn phu của chị An còn anh còn lại thì chắc phải hỏi chị Hân!!!

Cô lườm lườm nó rồi quay qua Thiên Linh trả lời:

– Anh ấy là người yêu của chị.

– Vậy sao? Nhưng nếu vậy thì chị An đâu? Em không thấy!

Nó, hắn cùng anh và cô đồng loạt liếc qua chỗ cậu một cái rồi đồng thanh nói:

– GIẬN NÊN Ở NHÀ RỒI!!!

Thiên Linh quay sang nó:

– Chị Nhiên, em muốn về nhà cơ. Ở đây chán lắm, em không thích!

– Không được, em phải ở đây để tĩnh dưỡng cho thật tốt. -nó nghiêm giọng.

Thiên Linh kéo kéo gấu áo của cô rồi nói:

– Chị Hân, em muốn ra viện luôn. Ở trong bệnh viện thật sự rất không thoải mái!

Cô gật đầu, mỉm cười rồi nói:

– Vậy thì nhờ anh Hoàng đưa em lên xe lăn rồi để chị đưa em đi dạo rồi chúng ta sẽ làm thủ tục xuất viện nhé! Về nhà rồi chúng ta sẽ đi chơi, mua sắm được chứ?

Thiên Linh gật đầu để cho anh bế lên xe lăn sau đó cùng cô đi dạo. Sau khi thấy cô cùng Thiên Linh đã đi khỏi thì nó không khỏi thở dài, hắn quay sang hỏi:

– Cậu thở dài chuyện gì vậy???

– Chắc vài hôm nữa con Hân sẽ lại dọn đồ qua nhà tôi ở mất thôi! Thật mệt quá mà…

Anh quay ra hỏi nó:

– Tại sao vậy? Sao lại dọn đồ sang nhà cậu ở được chứ?

Nó ngồi xuống giường bệnh của Thiên Linh rồi buồn bã mà giải thích:

– Nếu nói đúng ra thì Trần Gia không chỉ có một mình Hân là người thừa kế. Thật ra 11 năm trước mama nuôi cũng có mang thai 1 em bé gái nhưng vô tình cái thai lại không giữ được mà chính cái lúc đấy Bạch Bạch lại ra đời cho nên Hân luôn cưng chiều Bạch Bạch giống như em gái mình vậy. Phải gọi là chiều đến mức dọn sang nhà tôi ở một thời gian cho đến khi tôi đá bà già đó đi!

Vậy là cả bọn đã hiểu được tại sao cô lại chiều Thiên Linh đến vậy. Cậu vươn vai một cái rồi nói:

– Chúng ta đi chuẩn bị đồ cho đám cưới ngày mai thôi nào! Dù sao tôi cũng chưa chuẩn bị gì hết.

Nó phủi phủi tay rồi nói:

– Rách việc quá đi, về nhà tôi rồi chọn ra vài bộ đồ để đi dự cái đám cưới đó là được mà! Mặt nạ thì không phải lo, tôi sưu tập mặt nạ từ hồi được kế thừa bang ANGEL đấy!

Thế là 4 người họ về biệt thự Hoàng Gia trước còn cô và Thiên Linh thì vẫn cứ bận dạo chơi ở….bệnh viện… -“-

~ Biệt thự Hoàng Gia ~

Vừa bước vào đến biệt thự nó lên ngay phòng nhỏ, dùng chìa khóa dự phòng có được liền mở cửa phòng ra rồi xách nó lên tầng cao nhất của biệt thự. Nhỏ nhìn thấy cậu cũng đi cùng nên tức giận nói:

– Tại sao em lại phải đi dự cái đám cưới đó chứ?

Nó nhìn nhỏ rồi nói:

– Là bởi vì Bạch Bạch được chưa?

Nhỏ nghe đến từ “Bạch Bạch” thì mắt sáng rực lên rồi nói:

– Bạch Bạch đâu cơ? Em muốn gặp Bạch Bạch!

– Bạch Bạch đang ở cùng con Hân, lát nữa rồi gặp!

Nhỏ nghe vậy thì chẳng thèm để ý đến 3 thằng đằng sau nữa mà rất vui vẻ lên đến phòng cất đồ. Phòng cất quần áo này chính là kho quần áo của Hoàng Gia vô cùng rộng lớn được đặt ngay cạnh phòng thông tin. Nó nhấn nút xác định vân tay thì cánh cửa tự động đó mở ra và bên trong chính là một cửa hàng thời trang vô cùng rộng lớn. Có đủ các loại quần áo của người lớn, trẻ em, phụ nữ, đàn ông,…..

– Đẹp không? Đây chính là nơi chúng tôi chọn đồ để đi dự tiệc đó!

Nó nói với vẻ hài lòng, hắn quàng tay qua vai nó rồi nói:

– Vương Gia cũng có một phòng thay quần áo như thế này thậm chí là còn rộng hơn nên cậu đừng có lo về chuyện quần áo khi về làm dâu Vương Gia.

Nó bĩu môi rồi nói:

– Tôi còn lâu mới thèm. Mau chọn lựa trang phục đi!

Thế là 5 người tản ra đi chọn trang phục, thật sự phải gọi là vô cùng lâu luôn tận gần 40′ đồng hồ mới chọn được mấy bộ đồ.

Cuối cùng thì cũng đã chọn xong, thật ra thì 3 chàng trai chọn vest cũng chỉ khác nhau là màu với cả là biểu tượng trên khuy áo: hắn vẫn chọn vest đen với những chiếc khuy vàng được khắc rõ hình con rồng, anh lựa chọn một bộ vest màu xám còn khuy áo màu bạc với hình khắc hình con ngựa cực kì tinh xảo. Cậu cuối cùng lại chọn vest màu trắng còn khuy áo thì đương nhiên màu cũng là màu trắng nhưng trên đó lại được vẽ hình của một con chim đại bàng vô cùng đẹp.

Lúc này nó đi ra rồi ném cho mỗi người một chiếc mặt nạ khác nhau, đều là những chiếc mặt nạ có kiểu dáng bình thường nhưng mỗi người là một màu khác nhau…à mà…chính xác hơn là mỗi cặp một màu thì đúng hơn: cặp nó – hắn màu xanh lam; cặp nhỏ – cậu màu đỏ cuối cùng còn anh cầm cả 2 chiếc mặt nạ màu xanh lục.

Sau đó nhỏ vào phòng thay đồ để thử đồ trước.

– 2 người chọn sẽ mặc như thế nào? -anh hỏi.

Nó quay ra phía chỗ thử đồ rồi nói:

– Này An, ra đây đi!

Nhỏ bước ra làm cho 2 tên anh và cậu vô cùng ngỡ ngàng. Nhỏ chọn một chiếc váy dạ hội màu đỏ trắng dài đến đầu gối, bên ngoài còn có một lớp ren mỏng được đính khá nhiều ngọc trai. Nhỏ xõa tóc và đeo chiếc mặt nạ vào ngoài ra trên cổ còn đang đeo chiếc vòng cổ được nó tặng trong dịp sinh nhật lần thứ 20 còn dưới chân đang được đi đôi giày được hắn tặng.

Lúc này nó mới bắt đầu vào thay đồ, trong khi anh và cậu đang trầm trồ trước bộ dạng mới của nhỏ thì hắn lại đứng yên một bên để đợi xem bộ dạng mới của nó. Nó thay đồ cũng rất nhanh chỉ mất tầm 5′ là đi ra. Lần này thì đúng là cả 4 người phải thốt lên:

– ÔI~~~~~

Nó đúng là vô cùng xinh đẹp bonus thêm quyến rũ. Nó chọn một chiếc váy màu đen bó sát đến ngang đầu gối với 2 đường cut-out phần eo ở 2 bên để lộ ra vòng 2 hoàn hảo cùng làn da trắng của nó. Phần cổ được khoét hình chữ V không quá sâu và được gắn bởi các viên kim cương màu xanh lam rất đẹp tên KERRY rất quý hiếm trên thế giới và phần chân váy cũng vậy. Nó mang mặt nạ màu xanh lam càng làm thêm phần bí ẩn đi, trên tay đang đeo chiếc đồng hồ đôi bằng vàng cũng được đính các viên đá màu xanh lam và đang đi một đôi giày cao gót 7 phân màu đen tuyền. Hắn tiến lại gần nó cúi người rồi nói:

– Kính chào Phu nhân!

Nó hừ một cái nhưng cũng nắm tay hắn rồi nói:

– Tôi đã nhắn tin cho con Hân rồi, lát về nó sẽ chọn đồ cùng Bạch Bạch, mặt nạ của Bạch Bạch tôi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi!

– Bạch Bạch cũng cần đến mặt nạ sao? -anh hỏi.

Nó cười khẩy một cái rồi nói:

– Tôi muốn đó sẽ là đám cưới nhớ đời nhất của bọn họ, một đám cưới sẽ không bao giờ quên được!!!

$pageOut $pageIn

Chap 58 :

Đúng 8h sáng hôm sau thì tất cả mọi người cùng nhau lên xe đi đến khách sạn Royal để dự đám cưới có một không hai kia. Trên xe rất ồn ào vì tiếng cãi nhau của cô và nhỏ:

– Hân tỉ tỉ, mau để cho Bạch Bạch ngồi cạnh em.

– Tại sao chứ? Chị cũng muốn ngồi cạnh Bạch Bạch mà.

– Nhưng mà cả chiều tối hôm qua chị đã được đi chơi cùng Bạch Bạch rồi còn em thì chưa!

– Vậy thì sao chứ………..

Trong chiếc ô tô 16 chỗ vô cùng ồn ào và nguyên nhân lại chính là vì muốn ngồi cạnh Thiên Linh đáng yêu của chúng ta. Nó ngồi ở ghế phụ cạnh hắn đang lái xe thì quay xuống nói:

– Cho Bạch Bạch ngồi giữa là được mà, cãi nhau cái gì?

– Đúng đấy! Hai chị không cần phải cãi nhau đâu. -Thiên Linh lên tiếng.

Sau khi nghe Thiên Linh nói thì ngay lập tức cô và nhỏ để cho Thiên Linh ngồi giữa còn 2 người thì ngồi 2 bên. Cậu cùng anh thì ngồi đằng sau đó lắc đầu ngao ngán, cậu lúc này với người lên hỏi:

– Mà sao Thiên – Phương chưa về? Tưởng là tầm 7h30′ đã về đến đây rồi?

– Bọn nó về rồi nhưng mà vừa về đến Hà Nội thì lại đáp máy bay đến Đà Lạt để đi chơi rồi. Hai đứa nó không có hứng thú về cái đám cưới này vậy nên đi chơi rồi.

Đúng thật là nếu không vì Thiên Linh thì tất cả mấy người bọn họ cũng chẳng có chút hứng thú nào với cái đám cưới này.

Khách sạn này không quá xa nên chỉ mất tầm 15′ đi ô tô. Vừa đến nơi, hắn cùng nó đã sánh vai vào đại sảnh trước, sau đó cô cũng sánh vai cùng anh bước vào. Cô cuối cùng lại chọn một bộ váy công chúa bồng bềnh màu xám tro có đính một cái viên kim cương màu xanh lục, trông vô cùng hợp với với anh. Còn nhỏ nhất quyết không chịu khoác tay của cậu làm cậu phải nói nhỏ một câu:

– Nên nhớ là hôm nay đến đây để giúp Thiên Linh đấy vậy nên em hãy hợp tác một chút đi!

Nhỏ cắn răng chịu đựng khoác tay cậu rồi cũng nói thầm đe dọa:

– Tôi với anh chưa xong chuyện đâu, anh nhớ kĩ đấy!

Thiên Linh được bác Dũng đưa vào bằng chiếc xe lăn. Cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu trắng thuần khiết, đeo một chiếc mặt nạ màu trắng có hình dáng giống như một chú bướm. Bác Dũng cũng đeo một chiếc màu đen che kín cả khuôn mặt.

– Tiểu thư Thiên Linh, tiểu thư sẽ không sao chứ? Dù sao bà ấy cũng là mama ruột của cô!

Thiên Linh không nói gì hết nhưng chắc chắn cô bé đang rất buồn dù sao thì cũng là tình mẫu tử mà. vì có tiếng là con gái của Phạm Gia nên khách mời hôm nay cũng có rất nhiều người có máu mặt trong cả thế giới ngầm.

Tuy là tiệc hóa trang nhưng cũng có vài nhân vật không đeo mặt nạ, cô quay sang bên trái đại sảnh nhìn thấy một người nào đó mà mặt tái xanh đi rồi chạy đến chỗ nó thì thầm điều gì đó, nó cũng có chút bất ngờ rồi nói:

– Vậy là có đến sao? Mày cứ tỏ ra bình thường đi, dù sao sớm hay muộn thì cũng phải gặp thôi mà.

Cô thấy thế thì quay lại chỗ anh giải thích cho anh hiểu. Có lẽ nhỏ cũng đã để ý đến người kia rồi, nhỏ quay ra nói chuyện đó với cậu, cậu nhướn mày lên rồi thì thầm lại điều gì đó.

– Thật bất ngờ khi gặp lại kẻ đó ở đây, kẻ đó nếu mà biết Nhiên tỉ ở đây thì chắc phải vui mừng lắm! -nhỏ cười khẩy một cái.

Hắn cúi xuống hỏi nhỏ nó:

– Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Nó liếc liếc nhìn người đó rồi quay sang hắn nói:

– Cậu biết chàng trai đó không?…* chỉ vào một chàng trai gần đó *…

Hắn quay sang liếc liếc chàng trai đó rồi nói:

– Chàng trai đó hình như là con trai tập đoàn Star – đồng đứng thứ 4 với tập đoàn Trần Gia trên thế giới tên là Jackie Richard thì phải, là người Pháp nhưng pama đều là người gốc Việt nên anh ta nói Tiếng Việt không tồi. Tôi và anh ta đã có gặp qua vài lần trong một vài bữa tiệc của giới thượng lưu.

Nó quay sang hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi nói:

– Hắn ta là thanh mai trúc mã của tôi, là mối tình đầu của tôi nhưng hắn ta lại dám bỏ rơi tôi chỉ vì một đứa con gái khác xinh đẹp hơn tôi, giàu có ngang tôi nhưng mà….con nhỏ đó lại lừa được hắn! Nhưng khi gặp mặt hắn tôi lại có chút thấy khó chịu, buồn phiền.

Hắn nhìn nó rồi nói:

– Tôi tin cậu, tôi tin chắc rằng cậu sẽ vượt qua khỏi được cái mối tình đầu đó. Tôi không cần là mối tình đầu của cậu chỉ cần cậu coi tôi là mối tình cuối thôi!

Nó cười tươi rồi rồi quay qua nói 2 từ:

– Sến sẩm~~~

Hắn chẳng nói gì nữa mà chỉ cười cười. Nó liếc liếc qua chỗ Jackie rồi cười khẩy một cái, lúc này thì chủ hôn cũng đã đọc xong lời tuyên thệ vậy nên Chủ tịch và Phu nhân của Vũ Thái liền cùng đôi vợ chồng kia đi mời rượu. Khi đến chỗ bọn nó thì cậu gỡ mặt nạ ra trước rồi nói:

– Bữa tiệc này hoành tráng ra phết nhỉ? Xem ra bữa tiệc này hình như còn để tìm kiếm thêm các nguồn đầu tư khác!

Vũ Chủ tịch cười cười nói:

– Thiếu gia nói cũng không sai, không biết các vị này là ai? Liệu có thể cho tôi xem mặt được không???

Nó cười cười rồi nói:

– Người quen cả mà, Vũ Chủ tịch cần gì khách sáo như vậy!

Sau đó ngoại trừ Thiên Linh ra thì tất cả đều bỏ mặt nạ, vị Phu nhân kia mặt xanh xao thấy rõ. Nó khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy hỏi:

– Thật là may mắn vì được gặp lại Phu nhân, thật không ngờ sau bao năm bà vẫn ham hư vinh đến vậy. Nhân tiện, tôi đang muốn đưa một chút đồ cho Thiên Linh. Liệu tôi có thể gặp con bé được không???

Giờ này khuôn mặt của cả Vũ Chủ tịch lẫn Phu nhân đều tái mét đi. Bà ta miệng lắp bắp nói:

– À..ờm….Thiên…Thiên Linh….con bé…..hôm nay….nay….nó…..

Vũ Chủ tịch nói:

– Hôm nay con bé không có đến đây, nó đang ở nhà rồi! Con bé không được khỏe!

– Đúng đó, con bé không được khỏe nên đang ở nhà rồi! Hãy để lần sau gặp vậy, được không? À với lại hình như tháng này cô chưa gửi tiền chu cấp cho tôi nhỉ???

Lúc này mặt bà ta mới vênh lên rồi khoanh tay nói:

– Theo như tôi nhớ thì khi mà Thiên Linh còn do tôi trông coi thì hàng tháng cô vẫn phải chu cấp cho tôi 75 triệu đồng mỗi tháng!

Nó đưa tay ra phía bác Dũng, bác liền hiểu ý rồi đưa cho nó cả một xấp tiền. Nó hất cả xấp tiền ấy lên rồi hét to:

– BÀ THẬT TO GAN!!! DÁM NÓI DỐI CẢ TÔI.

Bây giờ tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào họ, cả tên Jackie cũng quay qua rồi nở một nụ cười ác ý.

Tiền rơi lả tả làm cho bà ta phải trố mắt lên nói:

– Tôi nói dối cô cái gì chứ??? Sao…tôi…lại phải nói dối…cô chứ???

Nó quay xuống nhìn Thiên Linh, cô bé hiểu ý chị của mình liền lấy tay tháo chiếc mặt nạ kia ra, đằng sau lớp mặt nạ ấy là một khuôn mặt thiên thần đang bị những vết thương che lấp. Cả 2 người đó nhìn thấy liền quỳ xuống rồi nói:

– Tôi xin cô…xin cô tha thứ cho chúng tôi….xin cô….Chúng tôi thật lòng xin lỗi mà….thật xin lỗi

Nó lạnh lùng nhìn 2 kẻ dưới chân rồi nói:

– THA THỨ??? CHỈ CẦN MỘT CÂU XIN LỖI LÀ ĐƯỢC HAY SAO??? CÁC NGƯỜI LÀM CHO EM GÁI TÔI RA NHƯ VẬY MÀ CHỈ CẦN MỘT CÂU XIN LỖI LÀ XONG Ư??? THẬT BUỒN CƯỜI, CÁC NGƯỜI NGHĨ CÁC NGƯỜI LÀ AI MÀ DÁM ĐỘNG VÀO THIÊN LINH???

Nói xong nó cùng hắn quay người đi, nhỏ tiến lại gần rồi nói:

– Nể tình Bạch Bạch tôi chưa làm cho cái tập đoàn nhà bà bị sụp đổ. Số tiên fnyaf coi như là bố thí cho bà vì dù sao bà cũng đã chăm sóc Bạch Bạch một thời gian nhưng nghe cho rõ này: CUỘC – SỐNG – SAU – CỦA – CÁC – NGƯỜI – SẼ – KHÔNG – ĐƯỢC – BÌNH – YÊN – ĐÂU!!!

Sau đó thì tất cả cùng nhau bước ra về, Thiên Linh ngoái đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt của bà ta nhìn cô bé ánh lên tia giận dữ, thù hận.

$pageOut $pageIn

Chap 59 :

Từ cái chap này thì mình sẽ chém bay nóc nhà luôn á =)))

————————————————————

Tất cả bọn nó đang chuẩn bị lên xe đi về thì phía sau có một giọng nói với lại:

– Cherry! Đợi chút, we need to talk!!!

Giọng nói đó không ai khác ngoài Jackie, nó ngoái đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đó có chút lo lắng nhưng hắn lại nắm chặt tay nó làm cho sự lo lắng, sợ hãi của nó không còn. Cô sợ hãi nhìn Jackie rồi nói:

– Nhiên, liệu mày có sao không???

– Nhiên tỉ, chắc chắn sẽ được chứ? Dù sao hắn ta cũng là….

Nhỏ cũng lo lắng quay qua nhìn hắn, hắn thấy vậy thì liền nói:

– Không sao, chuyện tên Jackie đó là mối tình đầu của Nhiên anh đã biết rồi, không cần phải như vậy! Anh không sao…

– Tuấn Anh ca…..

Nó quay qua nhìn cô rồi khẽ nói:

– Yên tâm đi Hân, tao dám cá rằng tên đó sẽ không dám đụng vào tao đâu! Mày cùng Hoàng, Dực với An đưa Bạch Bạch lên xe trước đi, chỉ cần để tao cùng với Tuấn Anh và bác Dũng ở lại đây là được!

Cô mím chặt môi nhưng rồi cũng đi lên xe ô tô trước. Bác Dũng nhìn Jackie nhíu mày một cái, nó khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi nhìn tên đó rồi nói:

-Jackie, lâu rồi mới gặp! Cậu có chuyện gì cần gặp mình sao???

Tên Jackie đó nhìn nó tay trong tay với hắn rồi mới cười cười hỏi:

– Oh, hóa ra cậu có new boyfriend rồi hả? Vậy mà cứ tưởng cậu vẫn sẽ đợi chờ mình!

Nó cười khẩy một cái rồi khoanh tay nói:

– Cậu nói vậy mà không biết ngượng miệng à? Chính cậu mới là người bỏ mình đi trước để đi theo một người khác vậy mà cậu còn dám nói câu đó với tôi.

Jackie khuôn mặt tỏ vẻ hối lỗi nói:

– Thực ra lúc đó tôi chỉ muốn thử sự kiên nhẫn và tình cảm của cậu nhưng rốt cuộc….cậu lại bỏ sang New York rồi…thế nên tôi không thể giải thích được…Sorry, sorry…

Nó cười cười rồi nói với giọng dè bỉu:

– Nghe thật buồn nôn, tôi thật cô cùng dè bỉu những lời nói dối kia của cậu! Cậu nên biết rằng nếu như có một điều thần tiên nào đó để quay ngược thời gian thì cậu hẵng nói những điều ấy!!! Tôi đâu phải một đứa ngốc, đâu còn cả tin người nữa!!! Ngày đó tôi đã tin vào cậu nhưng rồi sao? Cậu đã đối xử với tôi như thế nào?

Sau đó trực tiếp kéo tay hắn lên ô tô rồi đóng cửa lại. Bác Dũng chưa vội lên xe mà còn đưa cho Jackie một tấm danh thiếp rồi nói một câu như lời cảnh cáo sau đó thì lên xe để ra về biệt thự:

– Thiếu gia nên giữ kĩ tấm danh thiếp này đề phòng bất trắc bởi vì thiếu gia về sau sẽ trở thành sacrifice vô cùng giá trị!!!!

Jackie nhìn tấm danh thiếp rồi khẽ đọc lên:

– Marry Moreau! (Gen: nhớ kĩ tên này nha mấy bạn đọc. Quan trọng lắm á!).

Lúc trở về biệt thự, nó luôn tựa vào vai hắn có lẽ là do quá mệt mỏi. Lúc về đến biệt thự thì nó kéo mọi người lên một căn phòng chỉ có một màu trắng toát.

Giữa căn phong đó chỉ có duy nhất một chiếc đàn piano cùng vài chiếc ghế màu đen tuyền. Sauk hi mọi người đã ngồi vào ghế thì nó đánh một bản nhạc vốn vui nhưng khi nghe nó đàn thì lại có chút buồn buồn:

“Do you remember when I said I’d always be there.

Ever since we were ten, baby.

When we were out on the playground playing pretend.

Didn’t know it back then.

Now I realize you were the only one

It’s never too late to show it.

Grow old together,

Have feelings we had before

Back when we were so innocent

I pray for all your love

Girl our love is so unreal

I just wanna reach and touch you, squeeze you, somebody pinch me

This is something like a movie

And I dont know how it ends girl

but I fell in love with my Best Friend

Through all the dudes that came by

And all the nights that you’d cry.

I was there right by your side.

How could I tell you I loved you

When you were so happy

With some other guy?

Now I realize you were the only one

It’s never too late to show it.

Grow old together,

Have feelings we had before

When we were so innocent.

(Chorus)

I know it sounds crazy

That you’d be my baby.

But you mean that much to me.

‘Cause nothing compares when

We’re lighter than air and

We don’t wanna come back down.

But I don’t wanna ruin what we have

Love is so unpredictable.

But it’s the risk that I’m taking,

Hoping, praying

You’d fall in love with your best friend

(Chorus) x2

I remember when I said I’d always be there

Ever since we were ten.

When we were out in the sandbox [playground] playing pretend.

Didn’t know it back then…

Best Friend – Jason Chen”

Mọi người dường như chìm vào trong giai điệu ấy, một giai điệu có chút buồn buồn nhưng lại có thể nói ra rằng mình đã chìm đắm vào trong một tình yêu ngọt ngào, hạnh phúc cùng với người bạn thân của mình. Sau khi đàn xong nó mới nói một câu:

– Đây sẽ là bài biểu diễn vào buổi tối nay của tôi, mọi người thấy sao???

Không ai lên tiếng gì cả vì những tiếng vỗ tay đã thay cho những lời khen ấy. Tuy nó không được học bài bản gì hết nhưng đôi khi vẫn tập một số bản nhạc theo ý thích trong đó có bản nhạc này!

Nó khuôn mặt thoáng chút buồn nhưng rồi cũng trở nên tươi cười một chút rồi nói:

– Mọi người xuống nhà chuẩn bị một chút đi rồi tôi sẽ khao mọi người đi ăn nhé.

Sau khi mọi người đi hết khỏi chỉ còn mình nó và bác Dũng thì nó quay sang bảo:

– Bác cùng bác Tiến cũng đi chuẩn bị đi! Tôi sẽ mời cả hai bác.

Bác Dũng nhìn thẳng vào mặt nó rồi hỏi một câu hỏi không hề ăn khớp một chút nào:

– Tiểu thư An Nhiên, liệu cô có tin trên thế giới này còn có những điều thần tiên???

$pageOut $pageIn

Chap 60 :

– Tiểu thư An Nhiên, liệu cô có tin trên thế giới này còn có những điều thần tiên???

………………………………………………….

~ Một lát sau ~

– Nhiên tỉ, tỉ thật sự không sao chứ???

Nhỏ ngồi trên ô tô quay sang hỏi nó nhưng nó không trả lời mà ánh mắt thể hiện rõ đang suy nghĩ mông lung thứ gì đó. Nhỏ lay lay vai nó làm nó bất giác quay qua rồi hỏi:

– Có chuyện gì sao?

Nhỏ hơi cau mày rồi nói:

– Em chỉ muốn hỏi rằng tỉ có bị làm sao không khi gặp tên Jackie đó mà hình như tỉ đang suy nghĩ chuyện khác thì phải? Chuyện cuộc thi tài năng sao???

Nó ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh tất cả 5 người còn lại rồi nói ra một câu nặng nhọc:

– Ừm, sợ không vượt nổi con nhỏ Tố Nhi kia!

– Đừng bi quan như vậy chứ? Mày vừa đàn vừa hát là được rồi! Tuy mày hát không hay lắm nhưng vẫn coi là tạm được. Mà chán thật hôm nay Bạch Bạch không đi cùng.

Cô quay xuống nhìn nó rồi nói, hơn nữa còn khuyến mãi thêm một cái bĩu môi. Nó ngả người về phía hắn rồi tựa đầu lên vai hắn, sau thở dài rồi nói một câu như cười cợt:

– Truyện tao thắng tao đã biết chắc rồi, bản thân tao đâu có thể lại tự dưng đi làm người hầu cho một người vốn dĩ là cấp dưới của tao. Yên tâm đi, sẽ không đâu…..với lại Bạch Baachj trải qua chuyện hôm nay cũng khá là mệt vậy nên hãy để cho em ấy nghỉ ở nhà đi!!!

– Ừmmmm.

Nhỏ chán nản thì giở máy điện thoại ra đọc truyện, nhỏ bấm vào wattpad đọc truyện một chút. Lúc này nó ngó vào điện thoại của nhỏ rồi hỏi:

– Em đang đọc cái gì đó?

Nhỏ quay sang trả lời rất vô tư:

– Em đang đọc đam mĩ tức truyện về tình yêu nam – nam đó Nhiên tỉ! Hay cực….

Cô cũng quay sang hỏi:

– Đúng đó, tuy là nhiều người còn kì thị nhưng mà thực tế thì những người đó đáng yêu lắm đó! Tao có follow một vài couple nam – nam trên mạng á đáng yêu cực ^^.

Nó không nói gì nữa mà ánh mắt lại nhìn vào một khoảng không vô định và suy nghĩ mông lung việc gì đó. Lúc này cậu mới rướn người lên rồi hỏi nhỏ:

– Anh không biết là em lại có cái sở thích là đọc truyện nam – nam đấy!!!

Nhỏ quay lại với khuôn mặt chẳng vui vẻ gì rồi nói:

– Thưa anh, đó là sở thích của tôi không hề liên quan một chút gì đến anh hết! CHúng ta có chút quan hệ gì sao NGƯỜI – TRĂNG – HOA???

Cậu cau mày lại rồi nói:

– Không quan hệ gì? Em nên nhớ dù gì thì bây giờ em cũng đang là hôn thê của anh!

Nhỏ đặt máy điện thoại xuống rồi quay xuống cãi lại:

– Ồ, vậy hóa ra anh là hôn phu của tôi sao? Tôi không nhớ là tôi có chung 1 người hôn phu với hàng trăm, hàng nghìn cô gái khác đấy. Tôi thà chết cũng không thể để một kẻ như anh làm hôn phu của tôi!?

Cậu cũng không vừa cãi lại:

– KẺ NHƯ ANH? ANH THÌ LÀM SAO CHỨ?

– ANH CÒN DÁM HỎI TÔI? AH CÓ TỪNG NGHĨ RẰNG ANH BỈ ỔI ĐẾN MỨC NÀO CHƯA? ANH NÓI RẰNG ANH YÊU TÔI NHƯNG THỰC CHẤT THÌ KHÔNG PHẢI, ĐỐI VỚI ANH TÔI CŨNG CHỈ LÀ MỘT THỨ ĐỒ CHƠI, MỘT CON BÚP BÊ NHƯ HÀNG TRĂM, HÀNG NGÀN CON BÚP BÊ KHÁC THÔI PHẢI KHÔNG???

– Anh thực sự không ph….. -cậu đang định giải thích nhưng nhỏ lại tiếp lời.

– ANH KHÔNG CẦN PHẢI GIẢI THÍCH VỚI TÔI BẤT CỨ MỘT ĐIỀU GÌ HẾT! ĐỐI VỚI TÔI BÂY GIỜ ANH CŨNG CHẲNG LÀ CÁI THÁ GÌ NỮA HẾT!!! ANH LÀ ĐỒ TỒI, LÀ KẺ BỈ ỔI, LÀ MỘT KẺ KHÔNG BIẾT GIỮ LỜI….

“Chát”….cậu tát nhỏ, nhỏ cúi gằm mặt xuống trong khi cậu còn đang đứng hình vì chưa thể hiểu bản thân mình đã vừa làm gì…..Nhỏ nói với giọng kìm nén:

– Hoàng ca, mau dừng xe…em muốn…xuống xe ở đây…..

– An, An…anh..anh kh…không…. -cậu cố gắng giải thích nhưng….

– MAU DỪNG XE!!! CHÚNG TA MÃI MÃI KHÔNG THỂ TỐT ĐẸP ĐƯỢC NỮA PHẠM THẦN DỰC!!!

Chiếc xe dừng lại, ngay lập tức nhỏ mở cửa đi xuống mà không nói một lời nào. Cậu định đuổi theo nhưng cô lại lên tiếng bảo:

– Để nó một mình đi vì….bây giờ cậu….không còn tư cách gì để đuổi theo An nữa rồi….chuyện cầu hôn của cậu…..hãy tự làm đi….tôi không muốn giúp người như cậu nữa…..

Nó với hắn không nói gì nhưng khuôn mặt của nó lại trở nên băng lãnh vài phần, nó tát lại một cái tát vào má cậu rồi khẽ nói:

– Cái tát này không phải vì tôi ghét cậu mà bởi vì….không một ai có quyền được hành động lỗ mãng vào em gái tôi….Tôi nghĩ rằng cậu nên tự suy nghĩ về bản thân mình đi, khi nào đã có câu trả lời đúng nhất thì hãy cho con An nó biết. Rốt cuộc trái tim của cậu chia cho tất cả bao nhiêu người vậy…ngoại trừ người thân cậu thì cậu rốt cuộc chia tình cảm cho bao nhiêu người? Liệu em gái tôi có chiếm được trọn vẹn một phần trong đấy?

Sau đó thì 4 người xuống xe bỏ lại cậu một mình. Bây giờ những giọt nước mắt của cậu mới bắt đầu chảy ra…cậu yêu nhỏ nhưng có lẽ lại không cho nhỏ được một phần tình cảm ấy….cậu với nhỏ vốn suốt ngày cãi nhau nhưng rốt cuộc lại thích nhau….liệu cái kết của cặp đôi này sẽ ra sao???

$pageOut

Chap-31Chap-32Chap-33Chap-34Chap-35Chap-36Chap-37Chap-38Chap-39Chap-40Chap-41Chap-42Chap-43Chap-44Chap-45Chap-46Chap-47Chap-48Chap-49Chap-50Chap-51Chap-52Chap-53Chap-54Chap-55Chap-56Chap-57Chap-58Chap-59Chap-60

Xem tiếp phần 3


Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên