Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Thursday, September 29, 2016

[Truyện Ngắn] Nhóc Em Tóc Xoăn

[Truyện Ngắn] Nhóc Em Tóc Xoăn






$pageIn

Em trai tôi tên ở nhà là Su. Nó có mái tóc quăn ngỗ nghịch nên mọi người thường gọi nó là Su tóc xoăn. Trước Noel này nó sẽ tròn mười tuổi. Tôi mong ngày đó tới sớm. Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng thực sự tôi tin rằng các rắc rối của mình vào ngày ấy sẽ chấm dứt. Lâu nay, Su đã nói chắc nịch: “Khi nào mười tuổi, em sẽ không làm gì để chị Ly phải mắc cỡ nữa đâu!” Su luôn giữ lời hứa. Tuy nhiên, ngoài điểm tốt duy nhất đó ra, tất cả những thứ khác thuộc về thằng nhóc đều khiến tôi tức điên.

Ba mẹ tôi làm việc ở các văn phòng nước ngoài, bận rộn và đi công tác thường xuyên. Từ nhỏ, tôi đã được tập luyện để trở thành một cô bé gương mẫu, học giỏi, nói và làm những điều đúng đắn, đỡ đần ba mẹ, cụ thể là chăm sóc nhà cửa, việc nấu ăn và quản lý em trai. Những việc bếp núc, giặt giũ, lau dọn ngày càng trở nên dễ dàng vì ba mẹ sẵn sàng mua sắm máy móc vật dụng khi tôi cần. Tuy nhiên, với thằng nhóc thì ngược lại. Su càng lớn, tôi càng gặp nhiều khó khăn. Không bao giờ tôi có thể đoán được nó sắp bày ra trò gì. Từ nhỏ tới lớn, nó cứ tò tò bám theo tôi như một cái đuôi. Mà tôi thì lúc nào cũng muốn hình ảnh của mình hoàn hảo với xung quanh, nhất là trong mắt Tùng, anh bạn cùng trường, học trên tôi một lớp.

Tôi biết Tùng khi cả hai cùng học lớp nhạc tư. Tùng học piano dài hơi còn tôi chỉ tập organ cho biết mà thôi. Ngay phút đầu tiên, anh ấy đã tạo ấn tượng đặc biệt. Tùng ít nói nhưng biết lắng nghe. Tiếng đàn của Tùng cũng như con người anh ấy, nhẹ nhàng êm ả. Nhưng quan trọng nhất là anh ấy rất tốt với tôi, sẵn lòng bày cho tôi những đoạn nhạc khó. Tiếc rằng ngoài giờ học nhạc, tôi không có cơ hội nào gặp anh ấy thêm nữa.

Nhà Tùng ở ngay mặt đường lớn. Hè năm ngoái, có một salon làm tóc lớn thuê mặt bằng ở đó. Một hôm, mẹ nhắc tôi tóc của Su đã dài. Thay vì dẫn thằng nhóc ra bác thợ cạo đầu hẻm, tôi chọn salon tóc. Trong lúc chờ tới lượt, tôi lắng nghe tiếng đàn của Tùng vẳng xuống từ lầu trên. Anh ấy tập rất lâu, miệt mài. Anh thợ kêu tôi dắt thằng em qua chiếc ghế xoay. Tôi muốn một kiểu gọn gàng và nghiêm ngắn. Ngay khi lọn tóc đầu tiên rớt xuống, thằng nhóc bắt đầu ngọ nguậy. Phần tóc phía sau mới được phân nửa, Su thình lình xoay mạnh. Cái tông đơ giựt lên, sởn một đường. Giữa đám tóc sau gáy, một “luống cày” hiện ra. Thấy mặt anh thợ hoảng hốt, thằng nhóc cũng chết khiếp. Bất thần nó ngoác miệng, khóc váng lên. Cả tiệm đông người im bặt. Tiếng đàn piano trên lầu cũng im bặt. Ông chủ salon lật đật chạy tới, bối rối trước thằng nhóc gây náo loạn. Đúng lúc đó, tôi ngước lên, bắt gặp Tùng đứng giữa cầu thang. Vẻ tò mò khó chịu chuyển qua ngạc nhiên khi nhận ra tôi. Giây phút đó, tôi chỉ muốn thành người vô hình, biến mất. Nhưng tôi vẫn phải ở nguyên đó, giải quyết rắc rối. Cuối cùng thì tóc của thằng nhóc đã được húi cao phía sau và hai bên, còn trước trán đám tóc xoăn vẫn loà xoà mềm mại. Đó chính là gợi ý của Tùng. Anh ấy tiễn hai chị em tôi ra tận cửa. Thằng nhóc tươi tỉnh với xì-tai tóc mới, vô cùng tinh quái. Còn tôi thì vẫn ủ rũ vì tình thế ngốc nghếch.

Lên lớp Mười, tôi gặp lại Tùng ở trường trung học. Không khó khăn gì, tôi nhận ra anh ấy là tâm điểm chú ý của rất nhiều cô gái. Ai mà không xao xuyến chứ trước vẻ điềm đạm chững chạc và nụ cười hiền như vậy. Ưu thế duy nhất của tôi là người quen cũ. Ngay bữa đầu tiên tôi vào trường mới, Tùng đã đến bắt chuyện với tôi, trước rất nhiều đôi mắt ngạc nhiên và cả ghen tị. Mỗi khi gặp, anh ấy lại mỉm cười với tôi từ xa. Dù chẳng có hy vọng gì nhiều, tôi vẫn muốn hình ảnh của mình dễ thương hơn. Tuy nhiên, mọi việc một lần nữa lại bị phá hỏng, vẫn là thằng nhóc tóc xoăn.

Nhà Tùng không cho thuê mặt bằng nữa. Chị gái anh ấy mở siêu thị mi-ni. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi không bén mảng đến gần siêu thị. Nhưng thật trớ trêu, mẹ tôi lại làm thẻ khách hàng thân thiết ở đây. Mẹ giao thẻ để tôi từ nay đi chợ cho gần. Cuối tuần, tôi vừa xách giỏ ra cổng, Su đã lót tót đi theo. Không chịu ở nhà, thằng nhóc còn giành xách giỏ cho tôi nữa.

Trong siêu thị chỉ có hai chị nhân viên. Tôi thở phào, bắt đầu lựa chọn những món cần mua. Mới đầu tóc xoăn còn phụ tôi đẩy xe, nhưng một chốc thì biến đâu mất. Bỗng tôi nghe ồn ào phía ngoài. Su em tôi bị một chị nhân viên giữ chặt tay, với tang vật là một gói bánh ngọt đã bóc và cắn vài miếng. Tôi sẵn sàng thanh toán gói bánh mau lẹ. Nhưng không kịp nữa, Tùng đã hiện ra trong quầy thu ngân. Giận quá, tôi tóm vai Su, lắc mạnh: “Sao em hư vậy? Em có biết làm thế chị mắc cỡ lắm không?” Tùng giữ khuỷu tay tôi: “Bình tĩnh, Ly. Hãy thử nghe thằng bé giải thích!” Thằng nhóc rơm rớm: “Em thấy bảng ghi mua một lốc mì được tặng gói bánh. Chị Ly lấy lốc mì xếp vô xe rồi, nên em chạy ra lấy bánh ăn trước thôi mà!” Tùng bật cười: “Chà, không sai luật. Chỉ là nhóc làm hơi sớm, đúng không?” Mọi người xung quanh cười xoà, tản đi. Chỉ còn mình tôi và người quản lý siêu thị. Anh ấy khoanh tay nhìn tôi, mỉm cười. Không phải chế giễu, mà cảm thông. Có lẽ anh ấy đã hiểu, có một thằng em rắc rối là thế nào.

Sau sinh nhật mười tuổi, Su có một việc làm thêm đầu tiên ở siêu thị mini: Buổi tối, từ sáu giờ đến tám giờ, nó hoá trang thành ông già Noel tí hon, nhảy bổ ra từ sau quầy thu ngân, rung chuông và phát quà khuyến mãi cho khách vừa thanh toán. Trò này khiến thằng nhóc sướng mê. Trên đời này, còn gì làm nó thích bằng được hoá trang và làm cho người khác bàng hoàng. Việc của tôi giờ đây là chở Su đến siêu thị buổi chiều, còn Tùng sẽ đưa nó về buổi tối. Cứ thế, chúng tôi có cơ hội nói chuyện với nhau nhiều hơn, hiểu và thân thiết với nhau hơn.

Su đã giữ lời hứa. Tôi không mắc cỡ về thằng nhóc nữa. Thực ra, không phải nó, mà chính tôi đã dần thay đổi. Thay vì lúc nào cũng cố gắng nói và làm những điều đúng đắn, tôi tập chấp nhận những điều khác mình, tập nhìn nhận các trò phá phách của Su bằng đôi mắt thông hiểu. Tùng bảo, anh ấy cũng tập như thế trong tất cả mọi việc. Đó là lý do vì sao anh ấy luôn mỉm cười, và nghĩ rằng cuộc sống quanh mình thật nhẹ nhàng, đáng yêu.

 

LINH MI

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên