Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Friday, September 30, 2016

[Truyện Ngắn] Trải Nghiệm Quý Giá

[Truyện Ngắn] Trải Nghiệm Quý Giá






$pageIn

Đó là cuối những năm 90. Tôi 12 tuổi. Một mơ ước tôi muốn đạt tới trong tương lai là trở thành đạo diễn điện ảnh. Trong nhà, anh Hai tôi làm công việc có liên quan chút ít đến nghệ thuật thứ bảy. Anh ấy làm ở khâu truyền thông cho một công ty phát hành phim. Mỗi khi có phim mới nhập về, tôi được ông anh dẫn đi xem buổi chiếu duyệt. Không khí rất sôi nổi. Chốc chốc lại vang lên những nhận xét, bình phẩm mà một tên nhóc như tôi lúc đó chưa thể nào nghĩ tới. Một lần nọ, bộ phim chiếu xong, tất cả đều nín lặng. Không phải phim khó hiểu hay kém hấp dẫn. Im lặng là bởi mọi người đều không kìm được nước mắt với câu chuyện về hai đứa trẻ bụi đời trở thành lính đánh thuê, được vị đạo diễn người Tây Ban Nha kể lại bằng các khung hình. Tôi kéo tay anh Hai, hỏi xem vị đạo diễn đó là ai. Ông anh lật tờ giấy tóm tắt phim, đọc một cái tên dài ngoằng lạ hoắc. Nhưng điều đó không thể làm tôi quên người đạo diễn đã làm nên bộ phim tuyệt vời.

Những năm đó internet chưa phổ biến như bây giờ. Thông tin mà tôi biết được về vị đạo diễn là nhờ đọc ngấu nghiến các tạp chí điện ảnh. Tôi còn gặp may khi ở một trang báo màu, sau bài điểm phim, người ta in cả hình vị đạo diễn mà tôi ngưỡng mộ. Ông ấy đang trong các chuyến đi quảng bá phim, đội cái mũ lưỡi trai đơn giản và khoác chiếc áo thể thao. Tôi cắt tấm hình đó dán kế bên thời khoá biểu trước bàn học. Sau khi phim chiếu ngoài rạp, tôi còn xin anh Hai chép cho tôi một bản video. Những lúc ở nhà một mình, tôi cho băng vào đầu máy xem đi xem lại bộ phim không biết chán.

Khoảng 1 năm sau đó, Tuần lễ phim châu Âu lần đầu tiên được tổ chức ở thành phố. Trong các phim được chọn, có cả bộ phim tôi yêu thích. Nhưng gây chú ý nhất là thông tin vị đạo diễn người Tây Ban Nha cũng có mặt tại tuần lễ phim. Có vé mời, anh Hai đưa cả ba mẹ và tôi đến buổi chiếu. Khỏi nói là tôi hồi hộp thế nào. Mọi người ngồi đúng số ghế. Còn tôi xin ngồi ngay hàng đầu tiên, nơi không ai thích vì quá gần màn ảnh. Ở đây tôi đã nhìn thấy vị đạo diễn mình yêu mến. Ông nói ngắn gọn bằng tiếng Anh, rằng đã hơn 3 năm kể từ ngày làm phim, nhưng cảm xúc trong trái tim ông vẫn còn nguyên. Rằng làm phim là công việc đòi hỏi hiểu biết, tình cảm và sự chuẩn bị công phu. Ông rất cám ơn mọi người đã đến đây để xem tác phẩm của mình. Chắc chắn trong những tiếng hoan hô, tôi là người vỗ tay to nhất, nhiệt thành nhất. Tôi còn hy vọng nhà đạo diễn nhìn thấy tôi, nhưng ông đã phải bước vào trong để bộ phim bắt đầu trình chiếu.

Bản phim không cắt dài hơn hai tiếng nên gần 11 giờ khuya, buổi chiếu mới kết thúc. Vẫn hy vọng được nhìn thấy ông đạo diễn lần nữa nên tôi là người cuối cùng ra khỏi rạp. Ba mẹ và anh Hai chờ tôi ngoài cổng, cùng nhau lên ngã tư nơi dễ đón taxi hơn. Gần tới ngã tư, tôi không tin vào mắt mình: Cạnh cột đèn giao thông, dưới ánh sáng ngọn đèn đường là ông đạo diễn mà tôi ngưỡng mộ. Đúng là ông ấy với cái mũ lưỡi trai và áo khoác đơn giản. Ông cũng đứng chờ xe. Anh Hai đẩy nhẹ vai tôi: “Tới chào ổng đi, nhóc!” Tôi chạy tới, tim đập thình thịch. Nghe tôi cất tiếng chào, ông ấy ngoảnh lại, nở nụ cười ấm áp. Tôi nói mình đã xem phim của ông nhiều lần và rất thích cách ông làm phim. Vị đạo diễn nói ông ngạc nhiên vì một khán giả trẻ tại một nơi xa xôi lại quan tâm đến phim của mình. Ông nói tôi có thể gửi e-mail và ông sẽ viết lại cho tôi khi rảnh rỗi. “Cháu có bút và giấy chứ?”, ông hỏi. Tôi khựng lại. Tôi không mang theo gì cả. Tôi chạy vội về phía ba mẹ và anh Hai. Chẳng ai nghĩ cần mang bút khi đi xem phim. Ông đạo diễn lục các túi áo khoác. Ông cũng quên mang bút: “Vì tôi nghĩ ở đây không ai xin chữ ký của tôi!” Đúng lúc đó thì xe hơi đón đạo diễn tấp vào vỉa hè. Ông đành xin lỗi và bắt tay tôi: “Tạm biệt nhé, cậu bé đáng mến!” Tôi choáng váng, không thể tin nổi mình đã đánh mất cơ hội trong mơ chỉ vì một cây bút quên mang theo. Ngồi vào taxi với mọi người trong gia đình, tôi đã bật khóc.

Sau sự cố rất buồn đó, tôi luôn mang theo bên mình ít nhất một cây bút và quyển sổ. Tôi không ngây thơ đến mức tin rằng sẽ tình cờ gặp lại vị đạo diễn một lần nữa. Nhưng nếu không có, tôi không thể yên tâm bước ra khỏi nhà. Với một cây bút, tôi hí hoáy vẽ những hình ảnh xung quanh khi rảnh rỗi, nhất là các ngôi nhà. Mọi người khen tôi có năng khiếu, nếu không học kiến trúc thì thật uổng phí.

Giờ thì tôi đang học để trở thành một kiến trúc sư. Trong ba lô của tôi có các thiết bị ghi chép như iPad, smartphone, bảng wacom để vẽ trực tiếp trên máy tính. Nhưng tôi vẫn mang theo cây bút và quyển sổ như lời nhắc nhở về một trải nghiệm đắt giá: Những điều tốt lành chỉ đến khi ta đã chuẩn bị sẵn sàng.

Manter Vũ

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên