Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Thursday, November 17, 2016

[Truyện Ngắn] Ai ai cũng xì-tai

[Truyện Ngắn] Ai ai cũng xì-tai






$pageIn

Mà có phải chỉ thế là xong đâu! Hôm sau tắm xong, nó lại chỉ:

– Tèo mặc áo mới.

– Hôi rồi Tèo.

– Không hôi. Thơm.

Tôi dí cái áo đầy mùi mồ hôi cho nó ngửi. Nó ngẩn mặt ra, thấy cũng… hôi thật.

– Đấy, để chị giặt rồi mai Tèo lại mặc nhé.

Nó ngoan ngoãn gật.

Thế đấy, số phận của những cái áo mới – khi đã rơi vào tay Tèo: cứ giặt, khô là mặc. Cứ thế cứ thế, cho đến lúc… có áo mới hơn!

Và cũng từ cái bữa sinh nhật Tèo năm đó, tôi phát hiện ra rằng nếu có gì khiến Tèo vui hơn một cái áo mới, đấy là… hai cái, hoặc càng nhiều cái càng tốt. Tết đến, tôi với Mẹ đi sắm cho nó một bộ từ đầu đến chân. Khỏi phải nói, cơn phấn khích của nó nhân lên gấp bốn. Nó cứ thế nhảy tưng tưng, líu lo ca hát cả ngày!

Tóm lại, Tèo’s style chỉ gói trong ba chữ: Mới là Đẹp!

Bố “đồ cổ”

Nếu lấy thuyết “di truyền” để từ Tèo suy ra xì-tai của Bố, thì hoàn toàn sai lầm. Với Bố, đồ càng cũ thì càng “cool”. Hơn nữa, Bố còn cực kỳ… anti đồ mới! Hồi mùa đông năm ngoái, có đợt Hà Nội lạnh ơi là lạnh. Mẹ mua áo phao về cho Bố, nhưng Bố không chịu mặc.

– Anh ơi, anh mặc đi cho ấm. – Mẹ ngọt ngào.

– Khồng. Áo này… túi chéo. Đồ con gái, anh không mặc đâu! – Bố ngang bướng.

Năm nay Hà Nội cũng lạnh không kém. Mẹ lại ôm một cái áo khác về. Không túi chéo – Mẹ đã rút kinh nghiệm. Nhưng Bố vẫn không chịu mặc.

– Anh ơi, anh mặc đi. Áo kia cũ lắmmmm rồi.

– Xời ơi, thế mà có người còn khen anh mặc đẹp đấy.

– Nó khen đểu thì có!

Không cần biết đểu hay thật, Bố vẫn khoác cái áo có tuổi đời… nhiều hơn cả tuổi Tèo. Tôi nhớ là hồi tôi bé xíu đã thấy Bố mặc áo đấy rồi. Qua bao nhiêu mùa đông, mối tình của Bố với cái áo vẫn “thủy chung” như cũ!

Cùng niên đại với cái áo khoác mùa đông là đôi áo sơ mi mùa hè. Một cái áo chim cò kiểu “bãi biển Hawaii”, bạc phếch, bố nhất định không cho vứt đi vì nó… mát. Một cái khác, áo kẻ carô, chả biết có mát không nhưng mà:

– Nó chưa rách, chưa sờn, sao em lại vứt của anh? – Bố túm lại khi nhìn thấy Mẹ lén lút định “ỉm” cái áo đi.

– Anh ơi nhưng nó siêu siêu siêu cũ rồi.

– Mốt quay vòng cơ mà! – Bố phẩy tay.

Mẹ há hốc miệng. Thi thoảng Bố cũng có những phát ngôn để đời như thế đấy!

Vậy làm thế nào với những cái áo sơ mi mới? À, có một cách. Đấy là Mẹ đích thân là quần áo rồi treo ra để Bố, hôm sau chỉ việc xỏ vào và đi làm. Thế mà thi thoảng Bố vẫn dở chứng, ứ chịu mặc quần áo đấy, lúi húi quơ một bộ nào đó trong tủ ra, xỏ lên người.

– Anh không là đi à?

– Đẹp rồi. Sao phải là!

Tôi thấy Mẹ dỗi ra mặt còn Bố thì toét cười một cái trước khi phóng xe đi. Ôi giời ơi. Tôi nghĩ. Hai người này có phải teenagers không vậy?

 

Những thế giới lộn tùng phèo

Nếu như Bố hay Tèo có “tuyên ngôn thời trang” hết sức rõ ràng, thì xì-tai của Mẹ là tổng hợp giữa những gì Mẹ + cô thợ may bạn Mẹ + cô bán quần áo hàng quen… khen là đẹp! Nếu chỉ có 2 trên 3 phiếu thuận thì tỉ lệ áo quần bị vứt xó hơi bị cao.

Cũng khó để nói thêm gì về xì-tai của Mẹ vì đơn giản là (mà tôi cũng chả hiểu sao): mẹ toàn thích những thứ tôi không thích. Ngược lại, những thứ đồ được tôi quý nhứt toàn bị mẹ chê. Những điều Mẹ cho rằng bình thường như hộp sữa cân đường thì tôi không thể chấp nhận được còn các thứ không vừa mắt Mẹ tí nào lại chẳng hề làm sao trong mắt tôi!

Chả hạn, tôi mua tặng Mẹ khăn quàng cổ đẹp ơi là đẹp, Mẹ đi dự tiệc thì tôi thắt cho Mẹ kiểu hoa hồng. Ấy thế mà tiệc về, thay ra bộ đồ thể thao mặc nhà, Mẹ vẫn diện nguyên khăn ấy!

– Mẹ, tụt khăn ra ngay!!!

– Ơ hay, tao đang quàng khăn đẹp!

Có hôm hai mẹ con rủ nhau đi dạo phố. Mẹ kêu trời vì phải chờ tôi thay đồ, tôi thì hoảng hốt thấy Mẹ cứ mặc đồ ở nhà tung tăng ra phố.

– Mày lắm chuyện quá con ơi.

– Không ai mặc đồ ngủ ra đường đâu mẹ ơi, vô duyên chết.

Mẹ bảo layer style của tôi rườm rà, boho style của tôi lôi thôi kinh tởm và military style của tôi không có tí nữ tính nào! Tôi mặc quần Alibaba thì mẹ trợn mắt:

– Cái gì? Sao có thứ quần mà… đũng dài đến đầu gối thế hả! Thôi con ơi, mặc thế ra đường người ta tưởng dở người…

Ôi. Làm sao để Mẹ thấy như thế là đẹp? Làm sao để Mẹ biết được tầm quan trọng của phụ kiện? Làm sao để Mẹ hiểu cái việc chỉ tròng một cái áo với một cái quần lên người nó buồn ơi là buồn? Và làm thế nào để Mẹ ngừng… mua đồ cho tôi?

Chính vì thấy tôi ăn mặc… lôi thôi, Mẹ rất tích cực sắm sửa cho tôi những áo quần tử tế – theo tiêu chuẩn của Mẹ, tất nhiên! Đúng chuẩn “Hello Kitty”, Mẹ sắm toàn thứ hồng rực. Tôi – lại rất anti màu hồng. Miễn cưỡng lắm thì tôi mới chịu xỏ vào mỗi dịp đi tiệc cưới. Thường xuyên hơn, mỗi lần tôi ra khỏi cửa là Mẹ hét lên:

– Kem! Bao nhiêu quần áo mẹ mua sao không mặc?

– Xấu hoắc mẹ ơi. – Tôi lẩm bẩm rồi vọt thẳng.

 

Kế hoạch hết sảy

Chuẩn bị kỉ niệm ngày cưới bố mẹ. Tôi “ủ mưu” làm gì đó thật là hết sảy. (Tất nhiên, tôi mà lị!)

Với sự trợ giúp đắc lực từ Kính (tất nhiên), âm mưu của tôi là cả nhà sẽ đi chụp hình. Xời ơi, không phải đi studio đâu, như thế quá bình thường! Thợ ảnh của chúng tôi là Kính. Vậy mới “độc” chứ!

Này nhé, Kính chụp hình đẹp cực. Không có kiểu đi chụp “mẫu” này “mẫu” nọ, nó chỉ thích chụp những thứ gần gũi xung quanh. Có lẽ là vì thế, ảnh của Kính rất tự nhiên và ấn tượng. Nó luôn bắt được cái “thần” của thứ mà nó muốn chụp, lại chọn được những góc hoàn hảo đến ngưỡng mộ. Đã thế, Kính lại còn là người quen, chúng tôi sẽ không cảm thấy cứng đờ ngượng ngập như khi đứng trước một anh thợ ảnh chuyên nghiệp nào đó.

Thế là chúng tôi sẽ có một bộ ảnh vừa đẹp vừa tự nhiên, vừa vui nữa chứ! Toẹt cà là vời!

Khi tôi thông báo về kế hoạch này, biết ngay mà: cả nhà rất chi ư là phấn khởi. Bố Mẹ cũng muốn đi chụp ảnh, vì bộ ảnh cưới ngày xưa đã bị hỏng khá nhiều. Tèo thì khỏi nói rồi, nó cuồng quá chạy vòng quanh nhà (y như Nhợn mỗi khi lên cơn dư thừa năng lượng), nhất là khi biết Kính sẽ chụp. Nó vốn thường xuyên được lên ảnh của Kính mà.

Để mặc cho ba cái người ấy lâng lâng mơ tưởng, tôi âm thầm làm stylist. Tôi đã nghĩ rồi. Màu tím – lãng mạn và hạnh phúc – sẽ rất phù hợp cho dịp này.

Bới tung tủ đồ của cả nhà, tôi chọn được một cái váy tím sẫm cho Mẹ, một áo sơ mi kẻ sọc tím nhạt cho Bố. Tèo có một cái áo hồng thật kute và tôi cũng tự kiếm cho mình váy trắng. Tôi lại mua hoa về tự gói nữa. Có một bó lan tường dịu dàng và một bó baby đơn giản. Tất cả đều hợp với nhau và tuyệt đẹp.

 

Gia đình “color block”

Tôi nghĩ mọi người sẽ rất sung sướng khi được khoác lên người các thứ mà tôi đích thân chuẩn bị, nên là tới buổi sáng hôm ấy, ngày mà chúng tôi sẽ đi chụp hình, tôi mới đem ra những áo quần (đã là lượt cẩn thận) cho mọi người.

Khi tôi xuống phòng khách thì cả ba người kia đã dậy rồi và… ai cũng đã ăn diện tinh tươm đến… ngây ngất.

Tôi đứng như trời trồng nhìn hết lượt từ Bố, Mẹ tới Tèo. Bố mặc áo sơ mi xanh sẫm, thắt cà vạt đỏ (có phải Noel đấy không???). Lại còn gài một cái huy hiệu hình siêu nhân nữa, hỡi ơi! Mẹ thì diện một cái váy màu hồng nhạt và đeo băng đô màu mười giờ (chẳng rõ lôi ra từ đâu, mà ton sur ton quá thể!!!). Một “cột lửa” di động bên cạnh tôi – mũ đỏ, áo vàng và quần cam cà rốt – là Tèo (ca này tôi có thể hiểu được, vì đó là ba thứ mới nhất của Tèo, tại thời điểm đó).

Tôi nhắm mắt, hít một hơi dài, lấy tinh thần. Rồi mở mắt ra.

Nhưng tôi chưa kịp đụng chạm gì đến ba “cây” chói lòa trước mắt, thì Kính đến. Nhìn ba khối màu sắc kia và nhìn mặt tôi, Kính hiểu ngay cơ sự. Nó kéo tôi ra ngoài.

– May quá bạn đến vừa kịp lúc. Tớ chuẩn bị sẵn quần áo cho cả nhà rồi, cậu bảo ba “diễn viên” kia thay đi. Lời nói của nhiếp ảnh gia nó phải có trọng lượng chứ! – Tôi hí hửng. – Tớ sửa soạn hết rồi. Tông tím nhé, siêu đẹp luôn!

– Không ổn, không ổn. – Kính xua xua tay.

– Gì? Tớ làm stylist mà còn chê á?

– Tất nhiên là không phải rồi, đồ đần. Ý tớ là, vì sao bạn lại tổ chức sự kiện này. Nói đi.

– Xì. Tớ nói rồi còn gì. Vì như thế này thì vui bla bla…

– Thế như thế kia không phải là vui à?

Chúng tôi ngó qua cửa sổ. Mẹ đang chỉnh lại cà vạt cho Bố, mặt hết sức mãn nguyện.

– Anh vẫn giữ cà vạt này à.

Bố cười hớn hở:

– Giữ chứ! Quà đầu tiên em tặng. Cũng như váy này là anh tặng em hồi kỷ niệm ba năm ngày cưới, đúng không.

– Băng đô này…

– Là Kem tặng sinh nhật em, hồi nó sáu tuổi và anh đưa nó đi chọn, haha. Cũng như cái huy hiệu anh đang đeo đây này – là Tèo tặng anh đấy!

Trong lúc đó, Tèo khệnh khạng từ cầu thang đi xuống, trên người đã tròng thêm một cái áo kẻ carô bảy màu – thứ nằm trong “Top 5” đồ mới và dưới chân đã xỏ ngay đôi giày (lại là tôi mua mà bị rộng, đã phải hết lời dụ khị năn nỉ để nó cất đi). Và con Nhợn láo toét đang vờn hoa của tôi như vờn chuột! Tôi thấy phải vào nhà ngay để dừng tất cả các sự lộn xộn này lại. Định lôi Kính đi, thì nó kéo tôi lại, chìa cho xem shot hình nó vừa chụp bố mẹ.

Ù ôi. Đẹp đến mức tôi lặng cả người.

Bây giờ thì tôi biết chúng tôi sẽ có một bộ ảnh rất lòe loẹt rực rỡ, màu sắc chẳng hài hòa, không ra “tông” tiếc gì, thậm chí hơi quái đản.

Nhưng đảm bảo là hạnh phúc và tự nhiên hết sảy.

 

RIDDIKULUX

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên