Print Friendly Version of this page In trang nầy Get a PDF version of this webpage Xuất PDF trang nầy
Thursday, November 17, 2016

[Truyện Ngắn] Tủ lạnh đầy kem chuối

[Truyện Ngắn] Tủ lạnh đầy kem chuối






$pageIn

Món kem chuối của ba tôi chắc hẳn là món kem chuối chán nhất thế giới. Mà tôi còn không chắc gọi nó là kem chuối thì có đúng không. Những món kem mà tôi biết ngoài mát và ngọt ra thì nó còn phải mềm mịn đến nỗi chỉ cần đưa một muỗng lên miệng là kem sẽ tan đi ngay trên đầu lưỡi. Như món kem đậu đỏ mà tôi yêu thích ở tiệm cà phê và bánh ngọt MOF ấy. Món kem ấy ngọt, mềm, có những viên bánh mochi nhỏ ở dưới đáy ăn dai dai, và còn có cả dâu tây lẫn kiwi bên trên.

Món kem chuối của ba chỉ là nửa trái chuối cắt đôi theo chiều dọc, xong thì ép cho nó dẹt dẹt một tí, rắc lên trên tí đậu phộng rang giã nhỏ và dừa tươi bào sợi. Cuối cùng cho nó vào một cái bịch ni-lông, kiểu bịch mà đi mua cơm hộp người ta hay dùng đựng canh, để trong ngăn đông tủ lạnh chờ nó cứng lại là ăn được. Tôi chưa ăn một cái kem chuối nào kể từ bé đến giờ, vì tôi không thích chuối, và cũng không thích nốt những món được làm từ chuối. Nhưng tôi chắc chắn rằng món kem chuối này không thể mềm mịn và tan trên đầu lưỡi được.

Hiện tại tủ lạnh nhà tôi đang chất đầy kem chuối. Một người họ hàng ở quê lên chơi đã mang cho nhà cả một quầy chuối to bự của nhà trồng được. Dĩ nhiên ba không thể nào ăn hết. Trước khi số chuối còn lại chưa chín rục ra và đối diện với nguy cơ phải vào thùng rác, ba đã nghĩ ra cách giải quyết là làm kem toàn bộ. Toàn bộ!!! Tức là năm nải chuối và mỗi nải trung bình có khoảng hơn mười trái.

Trái ngược với tôi, Hàng xóm thích kem chuối lắm. Chính xác thì cậu ta thích tất cả những món ăn mà ba tôi nấu. Đã thế mỗi lần ăn, Hàng xóm cứ xuýt xoa khen liên tục làm ba phổng mũi tự hào lắm. Vậy là lâu lâu, cỡ một tuần một lần, Hàng xóm lại trở thành khách mời danh dự được ba mời qua nhà dùng cơm. Hàng xóm được lòng ba nhưng với tôi thì còn khuya nhé. Ai bảo cậu ta chỉ khen mỗi thức ăn ba nấu, còn của tôi thì cứ chê ỏng chê eo. Thế nghĩa là làm sao? Tôi được ba dạy nấu ăn cho cơ mà.

Tôi đi ra hiên nhà, cất tiếng gọi Hàng xóm: “Có kem trong tủ lạnh nàyyyyyyyyy”. Nhà hai đứa sát nhau đến mức chỉ cần trèo lên cái lan can, nhảy phốc qua một cái là đứa này đã vào được nhà đứa kia rồi. Tôi nghe tiếng Hàng xóm trả lời: “Ơi, qua ngay”. Tôi lại nghe tiếng mẹ của Hàng xóm phàn nàn: “Ôi, sao mày cứ qua nhà bác Thành ăn chực hoài thế hả con?”. Tôi không nghe Hàng xóm nói gì, chắc là đang gãi đầu gãi tai. Thế là tôi cố nén cười, trở lại vào trong bếp.

Khoảng năm phút sau, Hàng xóm qua nhà, đi thẳng vào bếp, hồn nhiên mở tủ lạnh, lấy kem ăn rồi ngó tôi chằm chằm.

-Trâm đang nấu món gì đấy?

-Chuẩn bị nấu canh khổ qua nhồi thịt bằm, sao, ý kiến gì?

Hàng xóm cười.

-Có gì đâu.

Tôi lờ đi, vớ lấy dao và rạch trái khổ qua. Sau đó cẩn thận lấy hết hạt ra.

-Cho tớ một bịch kem nữa mang về cho mẹ nhé? Mẹ tớ cũng thích.

-Cứ lấy bao nhiêu tùy thích. Nhiều thế ba con tớ ăn chẳng hết được đâu.

-Cảm ơn nhé! À mà nè, lần này nấu canh nhớ chú ý thời gian, đừng để khổ qua chín nát như lần trước Trâm nấu canh bí đỏ nhé!

Tôi cầm con dao dí dí vào cậu ta đe dọa, nhưng Hàng xóm đã kịp lỉnh đi, để lại một tràng cười chế nhạo giòn tan như pháo nổ. Tôi nghe một tiếng “bộp”. Hàng xóm đã chạm đất sân nhà mình.

*

Nhà tôi chỉ có tôi và ba. Má tôi mất mấy năm trước vì tai nạn giao thông. Chuyện xảy ra cũng lâu nên lòng ai cũng đã nguôi ngoai bớt rồi. Chúng tôi sống chỉ hai ba con nhưng vui vẻ. Tôi học lớp Mười, cùng khối với Hàng xóm. Mỗi sáng hắn cứ đợi tôi ở cổng rồi đi chung. Ba tôi là quản lý của một siêu thị nhỏ gần nhà, mất mười lăm phút đi xe máy. Hôm nào công việc ít, ba sẽ tranh thủ chạy về nhà nấu cơm trưa. Còn khi nào bận quá, sau khi đi học về tôi sẽ nấu cơm rồi xách cà-mèn đến siêu thị cho ba. Vì cơm ở siêu thị rất khô mà hầu như ngày nào cũng chỉ có mỗi món thịt kho, ăn ngán muốn chết. Chủ nhật được nghỉ làm, ba chiếm luôn cái bếp nấu đủ các món từ mặn đến ngọt, rồi kêu Hàng xóm qua ăn cùng. Xong xuôi còn để dành một ít để cậu ta mang về cho bố mẹ. Tôi tin là nếu không phải vì mưu sinh gầy dựng gia đình, có nhiều thời gian cho mình và rèn luyện tử tế, ba hẳn sẽ là một đầu bếp giỏi. Má đã từng kể với tôi trở thành đầu bếp là ước mơ khi còn trẻ của ba. Nhưng ba nói trở thành đầu bếp của nhà hàng Ngàn sao mang tên “Gia đình” đã là một hạnh phúc rồi.

Kể từ ngày tủ lạnh chất đầy kem chuối, Hàng xóm hầu như ngày nào cũng qua để ăn một cái. Hôm nay, cậu ta vào bếp khi tôi đang nấu món sườn xào chua ngọt.

-Ui, thơm thế, tay nghề của Trâm tiến bộ hơn rồi đấy. Tớ ăn thử được không?

Tôi định xùy xùy đuổi đi như đuổi ruồi, nhưng chẳng hiểu sao vẫn gắp cho hắn một miếng nhỏ. Vừa hay ba về. Không dưng tôi nhăn nhó, nhưng mặt đỏ bừng, vội rụt tay về, tỏ ra như không. Ba chỉ tủm tỉm cười. Hàng xóm thì cười toe, sốt sắng.

-Hôm nay bác về ăn trưa ạ?

-Ừ. Ở lại ăn cơm luôn đi cháu.

Hàng xóm chưa kịp nói gì đã nghe tiếng mẹ Hàng xóm từ bên nhà vọng sang: “Tuấn Anhhhhhhhhhhhhh! Đi đâu rồi? Lại qua nhà bác Thành ăn chực đấy phải không?”.

-Thôi, cháu về, mẹ cháu nấu cơm rồi, không ăn là không xong đâu ạ. Với lại món sườn này hơi mặn Trâm nhé!

Tôi tức muốn xì khói.

-Đi về, ngay và luôn! Từ nay về sau đừng có mà qua đây ăn kem chuối nữa đấy.

Bố lên tiếng bênh vực.

-Ô hay, Tuấn Anh không ăn thì ai giải quyết cái mớ kem chuối này cho ba đây?

Hàng xóm khoái chí đưa ngón tay cái lên với ba tôi đồng ý. Rồi cậu ta chào ba và nhảy về nhà mình. Từ trong bếp tôi nghe rõ tiếng chân cậu ta chạm đất “bộp”, và một tiếng “Ui da”. Chắc là quá đà bị trật chân rồi.

Tôi liếc ba thì ba chỉ cười thật to. Rồi vui vẻ dọn cơm. Suốt buổi ăn hôm đó ba cứ luôn miệng gật gù: “Đúng là hơi mặn thật, hơi mặn”. Trời ạ, không biết tôi với Hàng xóm, ai mới là con ruột của ba đây. Lần trước cũng vậy, thấy tôi than thở điểm số môn Hóa vẫn cứ không cải thiện được xíu nào, ba khen Hàng xóm học giỏi môn đó và bảo “Hay là nhờ Tuấn Anh kèm cho”. Thấy cái mặt tôi xị ra, ba vui vẻ móc ví để tôi đi học thêm.

Mấy hôm sau ba bảo sẽ làm tăng ca. Thế là hôm nào cũng mười giờ tối, khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì ba mới về.

*

Trưa đó không thấy ba về nên tôi đinh ninh là ba không về nhà nấu cơm trưa được. Như mọi hôm, tôi nấu vài món đơn giản rồi xách cà-mèn đến siêu thị. Vừa đến nơi, đã thấy mấy chú đồng nghiệp bạn của ba hốt hoảng bảo hồi sáng ba tôi đột nhiên ngất nên đã được đưa đi bệnh viện. Tôi cứ nghe ong ong cả tai và chẳng biết phải làm gì thì đã thấy một chú chở tôi vào bệnh viện. Bác sĩ nói ba không sao, chỉ lao động quá sức dẫn đến mệt mỏi và kiệt sức, tĩnh dưỡng là khỏi. Ba không sao hết, vậy mà tôi cứ khóc rấm rứt khi ngồi ở bên ngoài đợi. Khóc cho đến khi Hàng xóm đến. Cậu ta dỗ tôi như dỗ con nít.

-Thôi, có gì đâu mà khóc. Bác không sao hết mà.

Tôi vẫn sụt sịt.

-Tớ không biết nấu món cà-ri ngon như ba nấu.

-Dĩ nhiên rồi, món đó khó nấu lắm. Trâm cứ phải học từ từ thì mới được. Đợi bác khỏe thì bác huấn luyện cho.

-Món sườn xào chua ngọt của tớ vẫn mặn.

-Lần sau nếm bỏ bớt muối lại là ổn hết mà.

-Tớ còn chẳng bao giờ ăn kem chuối ba làm nữa.

-Trâm đã ăn hết những món khác cơ mà. Còn kem chuối thì cứ để tớ ăn hết cho.

Tôi không nói được những gì tôi thật sự muốn nói. Rằng tôi sợ. Sợ lắm. Tôi chỉ còn có ba thôi. Tôi sợ mình sẽ lẻ loi giữa thế giới này. Tôi sợ đến chết đi được. Thế nhưng việc mà tôi có thể làm lúc đó là khóc không ra tiếng, mà nước mắt thì chảy hoài không dứt.

Dù vậy, có vẻ Tuấn Anh hiểu. Cậu ấy cứ vỗ nhẹ, vỗ nhẹ lên vai tôi. Thật dịu dàng.

*

Ba được bác sĩ cho về nhà. Tôi cùng Hàng xóm, ba mẹ của Hàng xóm chuẩn bị một bữa ăn nhỏ ấm cúng. Ai cũng vui. Tôi bảo ba không cần làm tăng ca nữa. Tôi chỉ cần ôm vở Hóa qua cho Hàng xóm kèm cặp là sẽ khá môn đó ngay thôi. Ba cười, khen món sườn xào chua ngọt của tôi hôm nay đã hết mặn rồi.

Tối đó, khi tôi rửa chén xong thì ba đã ngủ. Tôi mang hai bịch kem chuối ra trước hiên nhà. Cho tôi một cái, cho Hàng xóm một cái. Chúng tôi ngồi ở đó ngắm sao trên bầu trời trong vắt không một gợn mây. Hàng xóm ngửa cổ tìm cái lưng cong cong của ông Thần Nông. Còn tôi chậm chạp tách lớp vỏ ni-lông của bịch kem chuối và cũng chậm chạp cắn một miếng. Kem chẳng mềm mịn, chẳng tan trên đầu lưỡi, chẳng có bánh mochi hay dâu tây lẫn kiwi, chỉ có đầy mùi chuối.

Đây vẫn là món kem chuối chán nhất thế giới.

Nhưng đây cũng là món kem chuối tôi yêu thích nhất thế giới.

Và tôi luôn yêu chiếc tủ lạnh nhà mình chất đầy kem chuối do chính ba tôi làm.

 

FUYU

$pageOut

Bài Viết Liên Quan:

0 nhận xét :

Post a Comment

Cảm Ơn Bạn Đã Đóng Góp Ý Kiến


Lên Trên